Chương 58: Đệ ngũ thập bát chương
Mạch Thượng Lê Hoa
20/02/2014
Nơi hoang vu vắng vẻ, dưới ánh trăng màu bạc, Bạch Phi Loan mặc một bộ
áo trắng như tuyết, vô cùng nhu mì, một đôi mắt to ngập nước vừa xấu hổ
vừa e sợ nhìn Tiêu Lăng Thiên, dáng vẻ mềm mại như nước mùa xuân kia làm cho người ta thương xót đến tận xương tủy.
“Nô tỳ Bạch Phi Loan ra mắt Tiêu công tử, Tiêu công tử cát tường.” Trong lòng nàng hoảng sợ không biết giải thích với hắn như thế nào, đành phải nhẹ nhàng cúi đầu, nhưng cố ý quên đi Dạ Nguyệt Sắc đang ở trong lòng Tiêu Lăng Thiên, người vốn phải quen thuộc với nàng hơn.
Một cái cúi đầu này quả nhiên phong thái gọn gàng, vô cùng e thẹn, nếu là những nam nhân khác chỉ sợ đã lập tức kéo nàng vào lòng, thương yêu hết mực, nhưng thật đáng tiếc, nam nhân trước mặt nàng hôm nay lại là Tiêu Lăng Thiên.
Đôi mắt Tiêu Lăng Thiên hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó hắn cười nói: “Đã nghe nói Bạch cô nương quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành từ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là, Bạch cô nương có thể xoay người để tại hạ mặc quần áo vào hay không?”
Lúc này, Tiêu Lăng Thiên đang toàn thân trần trụi, ôm Dạ Nguyệt Sắc chỉ khoác một chiếc áo choàng ở trước ngực, hơi che lấp thân thể to lớn tuyệt đẹp nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần lớn da thịt của hắn. Bạch Phi Loan bị thân hình nam tính tao nhã kia làm cho rung động, đỏ mặt xoay người.
Tiêu Lăng Thiên lại không vội, chậm rãi mặc từng chiếc quần áo vào cho Dạ Nguyệt Sắc, phủ thêm mũ chùm đầu đề phòng nàng bị cảm lạnh, sau đó mới không nhanh không chậm mặc quần áo của mình vào. Cúi người xuống để Dạ Nguyệt Sắc buộc mái tóc của mình, hắn tiến lên một bước che chắn phía trước Dạ Nguyệt Sắc, tay phải để phía sau đan thật chặt vào bàn tay nàng.
“Bạch cô nương.”
Bạch Phi Loan biết hắn đã mặc quần áo xong mới quay đầu lại. Bộ cẩm phục màu đen Tiêu Lăng Thiên mặc trên người mơ hồ lóe ra những tia sáng dưới ánh trăng, đó là do những sợi chỉ bạc thêu trên y phục phản xạ ra, khuôn mặt hắn ẩn hiện trong bóng tối âm u, lộ ra vẻ mị hoặc mà thần bí.
“Ánh trăng như vậy, Tiêu công tử và Tô tiểu thư uyên ương hí thủy thật vui vẻ nha.”
“Ánh Trăng đương nhiên là cực đẹp.” Hắn cong khóe môi cười, trong nụ cười còn có ý tứ xâu xa: “Ta còn thấy bộ xiêm y của Bạch cô nương kia cũng đẹp khác thường.”
Bạch Phi Loan hơi ngập ngừng, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt. Yên lặng một lúc sau, nàng giống như đã quyết định chuyện gì đó, cười nhẹ một tiếng.
Nụ cười này của nàng hoàn toàn khác với trước kia, không còn dịu dàng e lệ, điềm đạm đáng yêu, chỉ đầy quyến rũ tươi đẹp, trong nháy mắt, toàn thân tỏa ra một vẻ lẳng lơ không nói nổi thành lời.
“Vậy Tiêu công tử thấy nô tỳ có hợp với màu trắng hay không?”
Nàng khẽ nâng hai tay, cố ý xoay tròn một vòng, cười nhẹ nhìn Tiêu Lăng Thiên. Lụa trắng nhẹ nhàng tung bay, giống như tinh linh khiêu vũ theo gió, đẹp đến mức người ta không nỡ dời mắt. Đáng tiếc trên mặt Tiêu Lăng Thiên tuy mỉm cười nhưng trong ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
“Người mặc y phục màu trắng vĩnh viễn sẽ không xưng mình là nô tỳ.” Giọng nói Tiêu Lăng Thiên rất bình tĩnh, nhưng sự giễu cợt trong đó lại nồng đậm đến mức không chối bỏ được.
Bạch Phi Loan thầm hận trong lòng. Nàng tự thấy mình xinh đẹp, trước giờ chỉ bằng một ánh mắt là có thể khiến nam nhân phủ phục dưới váy, tới nay chỉ có Lâm Vãn Y là khiến nàng mất chút thời gian. Tối hôm qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên ở Tụ Nghĩa sảnh, nàng đã bị hắn hấp dẫn thật sâu. Không phải nàng không nhận ra quan hệ không bình thường giữa Tiêu Lăng Thiên và Tô Tái Tình, nhưng nói về vẻ đẹp, nói về thủ đoạn thu hút nam nhân, nàng tự tin Tô Tái Tình kia tuyệt đối không phải đối thủ của mình, chẳng phải Lâm Vãn Y đã bị nàng cướp được rồi sao? Tiêu Lăng Thiên kia tuấn mỹ bất phàm lại thân là quan lớn, nếu có thể khiến hắn thần phục, tùy nàng lợi dụng, sẽ có ích lợi rất lớn đối với đại sự mà nàng đã toan tính, vì vậy, bất kể suy nghĩ từ góc độ nào, nàng đều phải đoạt lấy Tiêu Lăng Thiên từ trong tay Tô Tái Tình.
“Từ “nô tỳ” này cũng chỉ dùng trước mặt công tử mà thôi, nếu công tử cảm thấy đẹp mắt, sau này mỗi ngày Phi Loan sẽ mặc cho công tử xem.” Nàng vừa nhẹ giọng làm nũng, vừa liên tục nhích lại gần Tiêu Lăng Thiên.
Kiếm khí của Tiêu Lăng Thiên như vẽ một đường trong không trung, Bạch Phi Loan cảm thấy sát khí đột nhiên ập tới. Nàng hoảng hốt xoay người nhảy về sau một cái, chỉ cảm thấy trên tay nhói đau, khi nhìn xuống đã phát hiện trên tay phải đã có một vết thương rất sâu do luồng khí sắc bén vừa rồi tạo thành, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, quanh co nhỏ xuống, lụa trắng đã bị nhuộm thành một màu đỏ rực.
Chỉ Đao?! Bạch Phi Loan thầm giật mình. Từ trước nàng đã nhận ra Tiêu Trục Nguyệt này là một cao thủ tuyệt đỉnh, võ công sâu khó lường nhưng dù thế nào cũng không ngờ hắn đã luyện thành Chỉ Đao trong truyền thuyết, loại võ công sử dụng không khí làm vũ khí. Tin tức giang hồ mà nàng biết không tính là ít, nhưng nàng chưa từng nghe nói có ai đã luyện thành loại võ công chỉ tồn tại trên lý thuyết này. Ngoài hoảng hốt, nàng cũng thầm may mắn vì mình tới đây hôm nay không phải để gặp người ngoài, cho nên không ăn Hóa Công Tán để che dấu võ công của mình, nếu không chỉ sợ lúc này mình đã đầu một nơi thân một nẻo.
Bạch Phi Loan bên này máu chảy không ngừng, Tiêu Lăng Thiên bên kia nụ cười không tắt, chỉ là, ánh mắt nhìn Bạch Phi Loan càng thêm lạnh lẽo.
“Bạch cô nương, theo ta biết, trong thiên hạ Ngâm Phong này chỉ có một cô gái có thể mặc màu trắng, nhưng không phải là cô nương. Vì vậy, cho dù Bạch cô nương có thích đến đâu cũng không nên vượt quá giới hạn thì tốt hơn.”
Cánh tay phải của Bạch Phi Loan nhè nhẹ co rút, đau đớn, vẻ mặt cũng trở nên mềm mại đáng thương. Nàng thông minh không dám đến gần nữa, chỉ dùng một đôi mắt sáng dịu dàng nhìn Tiêu Lăng Thiên. Đôi mắt long lanh ánh nước, tràn đầy một vẻ đẹp khiến người ta đau lòng.
“Công tử, vì sao…”
“Bạch cô nương, tốt nhất cô nương nên thu hồi lại trò xiếc nhiếp hồn đoạt phách kia đi, trò này không có tác dụng với ta. Hoặc có thể cô nương muốn đứng trong Tụ Nghĩa sảnh ở Tụ Nghĩa sơn trang giải thích thuật nhiếp hồn của cô có quan hệ gì với cái chết của Bạch Kính.”
Tiêu Lăng Thiên không đợi Bạch Phi Loan nói hết câu đã ngắt lời nàng, đôi mắt ẩn chứa vẻ trào phúng tới cực điểm nhìn thẳng vào nàng. Đôi mắt đen như mực, sáng như sao, trong trẻo, sắc bén, không có một chút thương xót.
Bạch Phi Loan cúi đầu yên lặng, cuối cùng cũng thu hồi ý đồ dùng vẻ lẳng lơ để khiêu khích. Chỉ chốc lát sau, nàng ngẩng đầu lên, trên gương mặt đã tràn đầy đau thương và tức giận.
“Ta mặc trang phục màu trắng có gì sai? Trang phục này vốn là thứ ta nên mặc. Ngươi có biết vì sao ta lại tới đây không ? Bởi vì nơi này từng là nơi minh chứng cho sự huy hoàng và vinh dự của tổ tiên ta, cũng là nơi tổ tiên ta đã bỏ mạng. Không sai, ta chính là Thương Hải Di Châu, ta chính là hậu duệ thất lạc của hoàng triều Cảnh Dung. Ta mới là huyết mạch thiên tử chính thống của hoàng thất. Nếu không phải Dạ thị mưu đồ phản nghịch, thiên hạ này vốn là của ta.”
Bạch Phi Loan không cách nào giải thích được vì sao nàng lại mặc y phục màu trắng xuất hiện ở đây, nàng rất nhanh đã ý thức được rằng cố gắng giấu giếm nam nhân này hoàn toàn là một hành động vô cùng ngu xuẩn, nàng là một nữ nhân vô cùng thông minh, lập tức dùng một phương pháp khác để thực hiện kế hoạch của mình.
“Giúp ta đi.” Nàng hít sâu một hơi, trong thời gian ngắn đã lấy lại bình tĩnh: “Ta ở ngoài khởi nghĩa vũ trang, ngươi trong triều che mây lật gió, chúng ta trong ngoài kết hợp sẽ làm nên chuyện lớn, sau khi thành công, Bạch Phi Loan nguyện lấy thân báo đáo, cùng công tử hưởng thiên hạ.”
Tuyệt thế mỹ nữ cùng quyền lợi vô thượng, Bạch Phi Loan tin bất cứ một nam nhân nào đều sẽ không từ chối lời đề nghị hấp dẫn như vậy. Nàng đã thầm lung lạc không ít môn phái giang hồ, nhưng vẫn không tìm được cách nào đối phó trên triều đình, trên triều không có sự giúp sức, chỉ bằng người trong võ lâm rất khó có thể thành đại nghiệp, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên kia nắm giữ quyền lực chặt đến mức một giọt nước cũng không lọt, nàng hoàn toàn không có cách nào ra tay. Nhưng trời cao đã đưa tới cho nàng Tiêu Trục Nguyệt đang ở trước mặt này. Vẻ khí khái điên cuồng tùy tiện của hắn, khí phách vô cùng mạnh mẽ của hắn, nhất định không phải là một nam nhân chịu ở dưới chân kẻ khác. Nam nhân như vậy, chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn sẽ không chút do dự đạp lên máu tanh để đi trên con đường vương giả. Mà Bạch Phi Loan nàng chính là cơ hội đó, Tiêu Lăng Thiên cũng đồng thời là cơ hội của Bạch Phi Loan nàng.
Bạch Phi Loan quả thật rất thông minh, nhìn người cũng rất đúng, Tiêu Lăng Thiên thật sự trời sinh vương giả, nhất định không chịu khuất phục kẻ nào. Nhưng điều nàng không nghĩ tới là suy nghĩ của Tiêu Lăng Thiên còn sâu hơn nàng rất nhiều, hắn vốn đã là một vương giả chân chính, ngoại trừ Dạ Nguyệt Sắc được hắn tình nguyệt nâng trong lòng bàn tay, không có ai có thể đứng cao hơn hắn, vì vậy quyền lực không có bất kỳ hấp dẫn nào với hắn. Về phần mỹ nữ, trước khi quyết định bảo vệ Dạ Nguyệt Sắc một đời một kiếp, Tiêu Lăng Thiên đã gặp vô số người đẹp, Bạch Phi Loan tuy đẹp, nhưng cũng như Ti Vân, không cách nào lay động trái tim hắn. Sau khi ở bên Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt hắn không còn nhìn thấy bất cứ cô gái nào đẹp hơn Dạ Nguyệt Sắc nữa, đối với hắn, gương mặt của Bạch Phi Loan chẳng khác gì một cái vỏ trống rỗng.
Hắn nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, cảm nhận được những ngón tay của nàng thoáng lạnh, mặc dù đã mặc áo choàng dày nhưng đêm thu càng lúc càng sâu, hắn nghĩ rằng nàng đã thấy lạnh.
Hắn không để ý tới Bạch Phi Loan nữa, thân thể Dạ Nguyệt Sắc quan trọng hơn ý nghĩ viển vông của nữ nhân kia gấp trăm lần. Hắn huýt sáo một tiếng, Phong Trì đang tản bộ ở cách đó không xa nghe tiếng phi đến. Tiêu Lăng Thiên xoay người gói kỹ Dạ Nguyệt Sắc vào trong áo khoác, ôm lấy nàng rồi lập tức nhảy lên ngựa.
“Đề nghị của ngươi rất thú vị.” Hắn ngồi trên ngựa, nhìn xuống Bạch Phi Loan từ trên cao, giống như đang nhìn một hạt cát ven đường. “Nhưng nữ nhân của ta hơi lạnh, đề nghị của ngươi để nói sau đi.”
Xoay người thúc ngựa, bóng dáng Tiêu Lăng Thiên ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc biến mất trong bóng đêm.
Không sao, nếu kiên nhẫn, hắn sẽ không từ chối. Bạch Phi Loan bị ném lại phía sau nắm thật chặt hai tay mình, chỉ có thể không ngừng nói với chính mình như vậy.
“Nô tỳ Bạch Phi Loan ra mắt Tiêu công tử, Tiêu công tử cát tường.” Trong lòng nàng hoảng sợ không biết giải thích với hắn như thế nào, đành phải nhẹ nhàng cúi đầu, nhưng cố ý quên đi Dạ Nguyệt Sắc đang ở trong lòng Tiêu Lăng Thiên, người vốn phải quen thuộc với nàng hơn.
Một cái cúi đầu này quả nhiên phong thái gọn gàng, vô cùng e thẹn, nếu là những nam nhân khác chỉ sợ đã lập tức kéo nàng vào lòng, thương yêu hết mực, nhưng thật đáng tiếc, nam nhân trước mặt nàng hôm nay lại là Tiêu Lăng Thiên.
Đôi mắt Tiêu Lăng Thiên hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó hắn cười nói: “Đã nghe nói Bạch cô nương quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành từ lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là, Bạch cô nương có thể xoay người để tại hạ mặc quần áo vào hay không?”
Lúc này, Tiêu Lăng Thiên đang toàn thân trần trụi, ôm Dạ Nguyệt Sắc chỉ khoác một chiếc áo choàng ở trước ngực, hơi che lấp thân thể to lớn tuyệt đẹp nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần lớn da thịt của hắn. Bạch Phi Loan bị thân hình nam tính tao nhã kia làm cho rung động, đỏ mặt xoay người.
Tiêu Lăng Thiên lại không vội, chậm rãi mặc từng chiếc quần áo vào cho Dạ Nguyệt Sắc, phủ thêm mũ chùm đầu đề phòng nàng bị cảm lạnh, sau đó mới không nhanh không chậm mặc quần áo của mình vào. Cúi người xuống để Dạ Nguyệt Sắc buộc mái tóc của mình, hắn tiến lên một bước che chắn phía trước Dạ Nguyệt Sắc, tay phải để phía sau đan thật chặt vào bàn tay nàng.
“Bạch cô nương.”
Bạch Phi Loan biết hắn đã mặc quần áo xong mới quay đầu lại. Bộ cẩm phục màu đen Tiêu Lăng Thiên mặc trên người mơ hồ lóe ra những tia sáng dưới ánh trăng, đó là do những sợi chỉ bạc thêu trên y phục phản xạ ra, khuôn mặt hắn ẩn hiện trong bóng tối âm u, lộ ra vẻ mị hoặc mà thần bí.
“Ánh trăng như vậy, Tiêu công tử và Tô tiểu thư uyên ương hí thủy thật vui vẻ nha.”
“Ánh Trăng đương nhiên là cực đẹp.” Hắn cong khóe môi cười, trong nụ cười còn có ý tứ xâu xa: “Ta còn thấy bộ xiêm y của Bạch cô nương kia cũng đẹp khác thường.”
Bạch Phi Loan hơi ngập ngừng, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt. Yên lặng một lúc sau, nàng giống như đã quyết định chuyện gì đó, cười nhẹ một tiếng.
Nụ cười này của nàng hoàn toàn khác với trước kia, không còn dịu dàng e lệ, điềm đạm đáng yêu, chỉ đầy quyến rũ tươi đẹp, trong nháy mắt, toàn thân tỏa ra một vẻ lẳng lơ không nói nổi thành lời.
“Vậy Tiêu công tử thấy nô tỳ có hợp với màu trắng hay không?”
Nàng khẽ nâng hai tay, cố ý xoay tròn một vòng, cười nhẹ nhìn Tiêu Lăng Thiên. Lụa trắng nhẹ nhàng tung bay, giống như tinh linh khiêu vũ theo gió, đẹp đến mức người ta không nỡ dời mắt. Đáng tiếc trên mặt Tiêu Lăng Thiên tuy mỉm cười nhưng trong ánh mắt ngày càng lạnh lùng.
“Người mặc y phục màu trắng vĩnh viễn sẽ không xưng mình là nô tỳ.” Giọng nói Tiêu Lăng Thiên rất bình tĩnh, nhưng sự giễu cợt trong đó lại nồng đậm đến mức không chối bỏ được.
Bạch Phi Loan thầm hận trong lòng. Nàng tự thấy mình xinh đẹp, trước giờ chỉ bằng một ánh mắt là có thể khiến nam nhân phủ phục dưới váy, tới nay chỉ có Lâm Vãn Y là khiến nàng mất chút thời gian. Tối hôm qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên ở Tụ Nghĩa sảnh, nàng đã bị hắn hấp dẫn thật sâu. Không phải nàng không nhận ra quan hệ không bình thường giữa Tiêu Lăng Thiên và Tô Tái Tình, nhưng nói về vẻ đẹp, nói về thủ đoạn thu hút nam nhân, nàng tự tin Tô Tái Tình kia tuyệt đối không phải đối thủ của mình, chẳng phải Lâm Vãn Y đã bị nàng cướp được rồi sao? Tiêu Lăng Thiên kia tuấn mỹ bất phàm lại thân là quan lớn, nếu có thể khiến hắn thần phục, tùy nàng lợi dụng, sẽ có ích lợi rất lớn đối với đại sự mà nàng đã toan tính, vì vậy, bất kể suy nghĩ từ góc độ nào, nàng đều phải đoạt lấy Tiêu Lăng Thiên từ trong tay Tô Tái Tình.
“Từ “nô tỳ” này cũng chỉ dùng trước mặt công tử mà thôi, nếu công tử cảm thấy đẹp mắt, sau này mỗi ngày Phi Loan sẽ mặc cho công tử xem.” Nàng vừa nhẹ giọng làm nũng, vừa liên tục nhích lại gần Tiêu Lăng Thiên.
Kiếm khí của Tiêu Lăng Thiên như vẽ một đường trong không trung, Bạch Phi Loan cảm thấy sát khí đột nhiên ập tới. Nàng hoảng hốt xoay người nhảy về sau một cái, chỉ cảm thấy trên tay nhói đau, khi nhìn xuống đã phát hiện trên tay phải đã có một vết thương rất sâu do luồng khí sắc bén vừa rồi tạo thành, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, quanh co nhỏ xuống, lụa trắng đã bị nhuộm thành một màu đỏ rực.
Chỉ Đao?! Bạch Phi Loan thầm giật mình. Từ trước nàng đã nhận ra Tiêu Trục Nguyệt này là một cao thủ tuyệt đỉnh, võ công sâu khó lường nhưng dù thế nào cũng không ngờ hắn đã luyện thành Chỉ Đao trong truyền thuyết, loại võ công sử dụng không khí làm vũ khí. Tin tức giang hồ mà nàng biết không tính là ít, nhưng nàng chưa từng nghe nói có ai đã luyện thành loại võ công chỉ tồn tại trên lý thuyết này. Ngoài hoảng hốt, nàng cũng thầm may mắn vì mình tới đây hôm nay không phải để gặp người ngoài, cho nên không ăn Hóa Công Tán để che dấu võ công của mình, nếu không chỉ sợ lúc này mình đã đầu một nơi thân một nẻo.
Bạch Phi Loan bên này máu chảy không ngừng, Tiêu Lăng Thiên bên kia nụ cười không tắt, chỉ là, ánh mắt nhìn Bạch Phi Loan càng thêm lạnh lẽo.
“Bạch cô nương, theo ta biết, trong thiên hạ Ngâm Phong này chỉ có một cô gái có thể mặc màu trắng, nhưng không phải là cô nương. Vì vậy, cho dù Bạch cô nương có thích đến đâu cũng không nên vượt quá giới hạn thì tốt hơn.”
Cánh tay phải của Bạch Phi Loan nhè nhẹ co rút, đau đớn, vẻ mặt cũng trở nên mềm mại đáng thương. Nàng thông minh không dám đến gần nữa, chỉ dùng một đôi mắt sáng dịu dàng nhìn Tiêu Lăng Thiên. Đôi mắt long lanh ánh nước, tràn đầy một vẻ đẹp khiến người ta đau lòng.
“Công tử, vì sao…”
“Bạch cô nương, tốt nhất cô nương nên thu hồi lại trò xiếc nhiếp hồn đoạt phách kia đi, trò này không có tác dụng với ta. Hoặc có thể cô nương muốn đứng trong Tụ Nghĩa sảnh ở Tụ Nghĩa sơn trang giải thích thuật nhiếp hồn của cô có quan hệ gì với cái chết của Bạch Kính.”
Tiêu Lăng Thiên không đợi Bạch Phi Loan nói hết câu đã ngắt lời nàng, đôi mắt ẩn chứa vẻ trào phúng tới cực điểm nhìn thẳng vào nàng. Đôi mắt đen như mực, sáng như sao, trong trẻo, sắc bén, không có một chút thương xót.
Bạch Phi Loan cúi đầu yên lặng, cuối cùng cũng thu hồi ý đồ dùng vẻ lẳng lơ để khiêu khích. Chỉ chốc lát sau, nàng ngẩng đầu lên, trên gương mặt đã tràn đầy đau thương và tức giận.
“Ta mặc trang phục màu trắng có gì sai? Trang phục này vốn là thứ ta nên mặc. Ngươi có biết vì sao ta lại tới đây không ? Bởi vì nơi này từng là nơi minh chứng cho sự huy hoàng và vinh dự của tổ tiên ta, cũng là nơi tổ tiên ta đã bỏ mạng. Không sai, ta chính là Thương Hải Di Châu, ta chính là hậu duệ thất lạc của hoàng triều Cảnh Dung. Ta mới là huyết mạch thiên tử chính thống của hoàng thất. Nếu không phải Dạ thị mưu đồ phản nghịch, thiên hạ này vốn là của ta.”
Bạch Phi Loan không cách nào giải thích được vì sao nàng lại mặc y phục màu trắng xuất hiện ở đây, nàng rất nhanh đã ý thức được rằng cố gắng giấu giếm nam nhân này hoàn toàn là một hành động vô cùng ngu xuẩn, nàng là một nữ nhân vô cùng thông minh, lập tức dùng một phương pháp khác để thực hiện kế hoạch của mình.
“Giúp ta đi.” Nàng hít sâu một hơi, trong thời gian ngắn đã lấy lại bình tĩnh: “Ta ở ngoài khởi nghĩa vũ trang, ngươi trong triều che mây lật gió, chúng ta trong ngoài kết hợp sẽ làm nên chuyện lớn, sau khi thành công, Bạch Phi Loan nguyện lấy thân báo đáo, cùng công tử hưởng thiên hạ.”
Tuyệt thế mỹ nữ cùng quyền lợi vô thượng, Bạch Phi Loan tin bất cứ một nam nhân nào đều sẽ không từ chối lời đề nghị hấp dẫn như vậy. Nàng đã thầm lung lạc không ít môn phái giang hồ, nhưng vẫn không tìm được cách nào đối phó trên triều đình, trên triều không có sự giúp sức, chỉ bằng người trong võ lâm rất khó có thể thành đại nghiệp, nhiếp chính vương Tiêu Lăng Thiên kia nắm giữ quyền lực chặt đến mức một giọt nước cũng không lọt, nàng hoàn toàn không có cách nào ra tay. Nhưng trời cao đã đưa tới cho nàng Tiêu Trục Nguyệt đang ở trước mặt này. Vẻ khí khái điên cuồng tùy tiện của hắn, khí phách vô cùng mạnh mẽ của hắn, nhất định không phải là một nam nhân chịu ở dưới chân kẻ khác. Nam nhân như vậy, chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn sẽ không chút do dự đạp lên máu tanh để đi trên con đường vương giả. Mà Bạch Phi Loan nàng chính là cơ hội đó, Tiêu Lăng Thiên cũng đồng thời là cơ hội của Bạch Phi Loan nàng.
Bạch Phi Loan quả thật rất thông minh, nhìn người cũng rất đúng, Tiêu Lăng Thiên thật sự trời sinh vương giả, nhất định không chịu khuất phục kẻ nào. Nhưng điều nàng không nghĩ tới là suy nghĩ của Tiêu Lăng Thiên còn sâu hơn nàng rất nhiều, hắn vốn đã là một vương giả chân chính, ngoại trừ Dạ Nguyệt Sắc được hắn tình nguyệt nâng trong lòng bàn tay, không có ai có thể đứng cao hơn hắn, vì vậy quyền lực không có bất kỳ hấp dẫn nào với hắn. Về phần mỹ nữ, trước khi quyết định bảo vệ Dạ Nguyệt Sắc một đời một kiếp, Tiêu Lăng Thiên đã gặp vô số người đẹp, Bạch Phi Loan tuy đẹp, nhưng cũng như Ti Vân, không cách nào lay động trái tim hắn. Sau khi ở bên Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt hắn không còn nhìn thấy bất cứ cô gái nào đẹp hơn Dạ Nguyệt Sắc nữa, đối với hắn, gương mặt của Bạch Phi Loan chẳng khác gì một cái vỏ trống rỗng.
Hắn nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, cảm nhận được những ngón tay của nàng thoáng lạnh, mặc dù đã mặc áo choàng dày nhưng đêm thu càng lúc càng sâu, hắn nghĩ rằng nàng đã thấy lạnh.
Hắn không để ý tới Bạch Phi Loan nữa, thân thể Dạ Nguyệt Sắc quan trọng hơn ý nghĩ viển vông của nữ nhân kia gấp trăm lần. Hắn huýt sáo một tiếng, Phong Trì đang tản bộ ở cách đó không xa nghe tiếng phi đến. Tiêu Lăng Thiên xoay người gói kỹ Dạ Nguyệt Sắc vào trong áo khoác, ôm lấy nàng rồi lập tức nhảy lên ngựa.
“Đề nghị của ngươi rất thú vị.” Hắn ngồi trên ngựa, nhìn xuống Bạch Phi Loan từ trên cao, giống như đang nhìn một hạt cát ven đường. “Nhưng nữ nhân của ta hơi lạnh, đề nghị của ngươi để nói sau đi.”
Xoay người thúc ngựa, bóng dáng Tiêu Lăng Thiên ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc biến mất trong bóng đêm.
Không sao, nếu kiên nhẫn, hắn sẽ không từ chối. Bạch Phi Loan bị ném lại phía sau nắm thật chặt hai tay mình, chỉ có thể không ngừng nói với chính mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.