Chương 1: Đệ nhất chương
Mạch Thượng Lê Hoa
20/02/2014
Tô Tái Tình dùng ba ngày để tiếp nhận sự thật rằng nàng đã xuyên qua , vốn tưởng rằng nghênh đón nàng chính là cái chết nhưng mở mắt ra lại đi tới một nơi cổ kính với những đường nét đầy tinh xảo hoa mĩ, một thế
giới xa lạ hoàn toàn khác với xã hội hiện đại mà nàng sinh sống suốt hai mươi năm
Nàng đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, dày và nặng, được mài dũa hoa văn rồng mây nước vô cùng tinh xảo, lại một lần nữa cẩn thận đánh giá chính mình
Trong gương phản chiếu ra hình ảnh một cô bé, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, hoàng bào màu trắng bao quanh thân hình bé nhỏ.
Có mắt hạnh lung linh mũi nhỏ tinh tế, đôi môi hình dáng tuyệt đẹp lại không có chút huyết sắc, gương mặt trái xoan quá mức tái nhợt. Nàng hẳn là còn chưa cập kê, mái tóc mây đen vẫn chưa vấn lên mà dùng dây bạch ngọc phân ra hai nhánh rủ trước ngực, tóc còn lại thả tự nhiên phía sau. Đó là một cô bé xinh đẹp, nhưng nếu nói đến gương mặt, chỉ sợ sau khi lớn lên vẫn còn cách khuynh quốc khuynh thành một khoảng. Nhưng chính ánh sáng thanh thanh đạm đạm trong đôi mắt kia, bờ môi dày không hay cười, lại làm cho nàng có một loại quý khí thanh nhã khó nói thành lời.
Nàng mặc trên người chính là loại gấm Vân Hà của Vân Châu, hàng năm không sản xuất quá mười trượng (= 33,33m), chỉ có người trong hoàng tộc mới có tư cách mặc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Dây buộc tóc của nàng là ngọc cổ Thương Sơn, là ngọc chủ trong thiên hạ, nhưng chứa bách độc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Đúng vậy, nàng là nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong, thị nữ hầu hạ nàng từng quỳ trên mặt đất rất chân thành cũng thực cung kính nói với nàng như vậy.
Nữ đế sao? Đấu tranh chính trị sẽ rất phức tạp đi, so với bệnh tim nghiêm trọng thì cái nào tốt hơn đây? Tay theo thói quen xoa ngực, trái tim này đập vô cùng có lực, nàng hiện tại rất khỏe mạnh, những gì kiếp trước khao khát nhất, bây giờ nàng có được rồi sao?
Vậy thì, cứ dùng thân thể khỏe mạnh này, sống một lần thật tốt xem sao!
*** Hệ đo lường cổ Trung Hoa: Chiều dài * 1 lí, 1 dặm (市里, li) = 15 dẫn = 500 m
* 1 dẫn (引, yin) = 10 trượng = 33,33 m
* 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
* 1 bộ (步, bu) = 5 xích = 1,66 m
* 1 xích, 1 thước (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm
* 1 thốn (1 tấc) (市寸, cun) = 10 phân = 3,33 cm
* 1 phân (市分, fen) = 10 li = 3,33 mm
* 1 li (市厘, li) = 10 hào = 1/3 mm = 333,3 µm
* 1 hào (毫, hao) = 10 si = 33,3 µm
* 1 ti (丝, si) = 10 hu = 3,3 µm
* 1 hốt (忽, hu) = 1/3 àm = 333,3 nm
Thân thể của nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong không khỏe cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên trong triều, hàng năm đều có vài lần như vậy.
Khi nữ đế không khỏe luôn luôn không gặp mặt ngoại thần, vì vậy trong buổi triều sớm, các đại thần cũng chỉ nói vài lời khách sáo mong Thánh Thượng bảo trọng long thể rồi thôi. Dù sao trên triều đình tay chỉ vạn dặm giang sơn, tay nắm Càn Khôn thiên hạ là một người khác. Nữ đế sao? Nàng tồn tại chỉ như một biểu tượng mà thôi.
Trước mắt, người này đứng dưới cây đào trong ngự hoa viên đã đến một khắc (~15 phút), trong một khắc này hắn không làm gì cả, chỉ chăm chú nhìn cô gái đang ngồi ngẩn người bên hồ.
Có cái gì không giống đây? Nữ hài tử kia mặc hoàng bào nhưng lại ngồi dưới đất bên hồ ngự uyển, tất cũng cởi ra, một đôi chân ngọc trắng như tuyết ngâm trong hồ nước. Thân mình dựa vào tàng cây đào bên hồ, giương mắt nhìn trời xanh mà ngẩn người.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua hoa đào nở rộ rơi trên mặt nàng, tạo thành cái bóng sặc sỡ, chiếu lên vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa xa cách của nàng làm cho hắn nhất thời nhìn không rõ. Vị bệ hạ mười ba tuổi này từ lần hôn mê rồi tỉnh lại ấy có điểm không giống với lúc trước, rõ ràng vẫn là hàng mi, đôi mắt ấy nhưng hắn lại không tìm thấy được sự căm giận và nỗi sợ hãi không thể che giấu như lúc trước. Nữ hài tử trước mắt này im lặng và lạnh nhạt, nhưng ở nàng lại tản ra hơi thở lạnh lùng làm người khác cách xa ngàn dặm, giống như bông hoa hiếm có trời sinh lạnh lùng mờ mịt khó nắm bắt, làm cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn lại vĩnh viễn không thể chạm đến.
Hắn nhớ lại hôm qua thái giám và nữ quan nội thị hồi báo, hoàng đế bệ hạ dường như mất đi trí nhớ trước kia. Sao lại vậy, đây là màn xiếc mới của nàng?
Lững thững đi đến bên cạnh nữ đế, không nhìn cung nữ thái giám quỳ đầy đất bên cạnh, hắn nhìn nàng, mỉm cười.
“Vi thần tham kiến bệ hạ.” Hắn không quỳ, thậm chí không khom lưng, chỉ khẽ gật đầu.
Tô Tái Tình từ trong cõi thần tiên trở về quay đầu nhìn hắn, chỉ liếc một cái đôi mắt nàng lập tức rơi vào sâu thẳm lạnh giá. Đôi mắt nam nhân kia phát ra ánh sáng đâm thẳng vào đáy lòng nàng, giống như cũng muốn chiếu sáng lòng nàng. Nhưng màu nền của sắc trời trong cặp mắt kia lại là khôn cùng bóng tối, giống như cất giấu những thứ không thể nói thành lời, trực tiếp làm cho lòng nàng thoáng lạnh.
“Bệ hạ!”Hắn thấy nàng giật mình, mỉm cười lại gọi một tiếng. Mất trí nhớ sao? Hắn không tin. Nhưng ánh mắt của nàng trong suốt lại mơ màng, rất rõ ràng là không nhận ra hắn, lại không giống như đang làm bộ. Đây là có chuyện gì?
Nam tử trước mắt tuấn mỹ như thiên thần, từ khi sinh ra nàng hiếm thấy người như vậy. Ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết lại không có phần âm nhu, tự có một cỗ ưu nhã nam tử anh tuấn tồn tại. Cười rộ lên rõ ràng giống như mặt trời ngày đông, khóe miệng lại sinh ra một chút tà mị, giống như bóng mờ người ta nhìn thấy sau khi nhìn vào ánh mặt trời gay gắt, trong lòng một trận run rẩy.
Nàng cúi đầu không nhìn gương mặt của hắn nữa, lại nhìn thấy hắn đang mặc hoàng bào màu trắng giống như nàng. Nghe nói Ngâm Phong quốc lấy màu trắng vi tôn, ngoại trừ hoàng tộc đều không thể dùng màu trắng, nữ đế lại không có thân quyến hoàng tộc nào khác, vậy người trước mắt là vị nào.
Nàng chậm rãi thu chân khỏi hồ nước, ngăn cản nữ quan tới hầu hạ, tự mình đeo tất vào. Đứng dậy vỗ nhẹ lên y phục, âm thầm hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng bị hắn nhiễu loạn.
“Nhiếp chính vương điện hạ.” nàng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, mỉm cười vân đạm phong thanh.
“Vi thần nghe nói bệ hạ” hai hàng lông mày của hắn nhăn lại, giống như đang lựa chọn từ ngữ thích hợp “mất trí nhớ. Sao lại có thể nhớ được vi thần?”
“Điện hạ đang mặc hàng bào vân cẩm màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan, lại còn trẻ tuổi anh tuấn uy vũ tuyệt sắc vô trù, nhìn thấy trẫm lại không cần quỳ lễ, chẳng lẽ còn là người khác hay sao?”
“Thì ra là vậy, cũng là vi thần hồ đồ.”
Trên mặt hắn cười, trong lòng lại bởi lời nàng nói mà nhanh chóng tỉnh ngộ. Nàng không phải nữ đế Dạ Thị! Bởi vì Dạ Nguyệt Sắc chỉ cần nói chuyện với hắn cũng sẽ khiến nàng run lên. Cho dù nàng quên những bí mật kia, cũng tuyệt đối không có lá gan nhìn vào mắt hắn nói chuyện. Vậy nàng là ai? Một thế thân? Không! Hắn lập tức phủ định giả thiết này. Trong hoàng cung này không có chỗ nào không nằm trong lòng bàn tay hắn, bất kể là ai cũng không có khả năng giấu diếm được tai mắt của hắn để đổi một thế thân vào. Huống chi nếu là thế thân , nàng đóng kịch giả bộ rất không giống.
Hứng thú trong mắt hắn chợt lóe lên, nữ đế lúc này trở nên rất thú vị. Từ khi hắn mười bảy tuổi nhiếp chính đến nay, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn nói chuyện. Dạ Nguyệt Sắc này hiện tại lại không sợ hắn?
Vô luận thế nào, coi như là một trò chơi mới, xua đi một chút nhàm chán trong cuộc sống, hắn muốn xem xem nàng có thể chơi ra cái trò gì mới mẻ!
“Tuy giờ đã là cuối xuân nhưng thời tiết vẫn lạnh. Bệ hạ ngồi trên đất hai chân lại dính nước hồ, hẳn là bọn nô tài hầu hạ không chu toàn. Đều chém đi, vi thần lại chọn cho bệ hạ một đám tri kỷ chu đáo khác.”
Ngữ khí của hắn ôn nhu, không một chút tức giận, giống như đang nói ‘thời tiết hôm nay thật đẹp, ngươi ăn cơm chưa’ không bằng. Nhưng bốn mươi năm mươi mạng người sẽ mất đi bởi những lời này của hắn.
Tô Tái Tình liếc mắt nhìn thị nữ, thái giám quỳ trên mặt đất, bọn họ tự biết tính mạng đã khó giữ được, thân hình lạnh run, thậm chí có thị nữ nhỏ giọng khóc nức nở nhưng lại không ai dám cầu xin tha thứ, bản lĩnh của nhiếp chính vương này hiển nhiên rất rõ ràng.
“Điện hạ không phải không biết trẫm tùy hứng, cần gì phải khó xử bọn họ?” Nàng cười nhạt nhìn hắn, đây là muốn hạ mã uy với nàng sao? (ra oai phủ đầu)
“Không thể ngăn cản bệ hạ tùy hứng, đó là chưa hết bổn phận. Nô tài không thể hoàn thành bổn phận giữ lại có ích gì?”
“Giữ lại để trẫm xem điện hạ có thể khoan nhượng trẫm đến mức nào, chẳng phải tốt sao?”
Hắn ngẩn ra, nhìn khóe miệng nàng mang một tia cười trào phúng đồng thời xoay người rời đi. Cung duệ váy dài, nhưng lại mang một tia phong tình lạnh nhạt không phải của nữ tử mười ba tuổi. Đây là cái gì? Khiêu chiến sao?
Lúc này, hắn thật lòng nở nụ cười. Cô bé thông minh, khá giống hắn năm đó, xem ra lần này sẽ là một trò chơi thú vị.
“Còn không đi hầu hạ?” Hắn nhìn thoáng qua mấy người quỳ trên mặt đất, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, đến mức nhẹ giọng bật cười.
Bọn thị nữ thái giám nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất bò dậy, âm thầm may mắn nhặt được một mạng trở về, không kịp nghĩ đến nhiếp chính vương hôm nay lại khác thường như thế, vội vàng đuổi theo phía sau nữ đế.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mấy đóa hoa đào phiêu diêu rơi trên vạt áo hắn. Hắn cúi đầu mỉm cười nhặt lên một đóa, sau đó ——
Nghiền nát!
Nàng đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, dày và nặng, được mài dũa hoa văn rồng mây nước vô cùng tinh xảo, lại một lần nữa cẩn thận đánh giá chính mình
Trong gương phản chiếu ra hình ảnh một cô bé, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, hoàng bào màu trắng bao quanh thân hình bé nhỏ.
Có mắt hạnh lung linh mũi nhỏ tinh tế, đôi môi hình dáng tuyệt đẹp lại không có chút huyết sắc, gương mặt trái xoan quá mức tái nhợt. Nàng hẳn là còn chưa cập kê, mái tóc mây đen vẫn chưa vấn lên mà dùng dây bạch ngọc phân ra hai nhánh rủ trước ngực, tóc còn lại thả tự nhiên phía sau. Đó là một cô bé xinh đẹp, nhưng nếu nói đến gương mặt, chỉ sợ sau khi lớn lên vẫn còn cách khuynh quốc khuynh thành một khoảng. Nhưng chính ánh sáng thanh thanh đạm đạm trong đôi mắt kia, bờ môi dày không hay cười, lại làm cho nàng có một loại quý khí thanh nhã khó nói thành lời.
Nàng mặc trên người chính là loại gấm Vân Hà của Vân Châu, hàng năm không sản xuất quá mười trượng (= 33,33m), chỉ có người trong hoàng tộc mới có tư cách mặc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Dây buộc tóc của nàng là ngọc cổ Thương Sơn, là ngọc chủ trong thiên hạ, nhưng chứa bách độc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Đúng vậy, nàng là nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong, thị nữ hầu hạ nàng từng quỳ trên mặt đất rất chân thành cũng thực cung kính nói với nàng như vậy.
Nữ đế sao? Đấu tranh chính trị sẽ rất phức tạp đi, so với bệnh tim nghiêm trọng thì cái nào tốt hơn đây? Tay theo thói quen xoa ngực, trái tim này đập vô cùng có lực, nàng hiện tại rất khỏe mạnh, những gì kiếp trước khao khát nhất, bây giờ nàng có được rồi sao?
Vậy thì, cứ dùng thân thể khỏe mạnh này, sống một lần thật tốt xem sao!
*** Hệ đo lường cổ Trung Hoa: Chiều dài * 1 lí, 1 dặm (市里, li) = 15 dẫn = 500 m
* 1 dẫn (引, yin) = 10 trượng = 33,33 m
* 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
* 1 bộ (步, bu) = 5 xích = 1,66 m
* 1 xích, 1 thước (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm
* 1 thốn (1 tấc) (市寸, cun) = 10 phân = 3,33 cm
* 1 phân (市分, fen) = 10 li = 3,33 mm
* 1 li (市厘, li) = 10 hào = 1/3 mm = 333,3 µm
* 1 hào (毫, hao) = 10 si = 33,3 µm
* 1 ti (丝, si) = 10 hu = 3,3 µm
* 1 hốt (忽, hu) = 1/3 àm = 333,3 nm
Thân thể của nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong không khỏe cũng chẳng phải chuyện đáng ngạc nhiên trong triều, hàng năm đều có vài lần như vậy.
Khi nữ đế không khỏe luôn luôn không gặp mặt ngoại thần, vì vậy trong buổi triều sớm, các đại thần cũng chỉ nói vài lời khách sáo mong Thánh Thượng bảo trọng long thể rồi thôi. Dù sao trên triều đình tay chỉ vạn dặm giang sơn, tay nắm Càn Khôn thiên hạ là một người khác. Nữ đế sao? Nàng tồn tại chỉ như một biểu tượng mà thôi.
Trước mắt, người này đứng dưới cây đào trong ngự hoa viên đã đến một khắc (~15 phút), trong một khắc này hắn không làm gì cả, chỉ chăm chú nhìn cô gái đang ngồi ngẩn người bên hồ.
Có cái gì không giống đây? Nữ hài tử kia mặc hoàng bào nhưng lại ngồi dưới đất bên hồ ngự uyển, tất cũng cởi ra, một đôi chân ngọc trắng như tuyết ngâm trong hồ nước. Thân mình dựa vào tàng cây đào bên hồ, giương mắt nhìn trời xanh mà ngẩn người.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua hoa đào nở rộ rơi trên mặt nàng, tạo thành cái bóng sặc sỡ, chiếu lên vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa xa cách của nàng làm cho hắn nhất thời nhìn không rõ. Vị bệ hạ mười ba tuổi này từ lần hôn mê rồi tỉnh lại ấy có điểm không giống với lúc trước, rõ ràng vẫn là hàng mi, đôi mắt ấy nhưng hắn lại không tìm thấy được sự căm giận và nỗi sợ hãi không thể che giấu như lúc trước. Nữ hài tử trước mắt này im lặng và lạnh nhạt, nhưng ở nàng lại tản ra hơi thở lạnh lùng làm người khác cách xa ngàn dặm, giống như bông hoa hiếm có trời sinh lạnh lùng mờ mịt khó nắm bắt, làm cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn lại vĩnh viễn không thể chạm đến.
Hắn nhớ lại hôm qua thái giám và nữ quan nội thị hồi báo, hoàng đế bệ hạ dường như mất đi trí nhớ trước kia. Sao lại vậy, đây là màn xiếc mới của nàng?
Lững thững đi đến bên cạnh nữ đế, không nhìn cung nữ thái giám quỳ đầy đất bên cạnh, hắn nhìn nàng, mỉm cười.
“Vi thần tham kiến bệ hạ.” Hắn không quỳ, thậm chí không khom lưng, chỉ khẽ gật đầu.
Tô Tái Tình từ trong cõi thần tiên trở về quay đầu nhìn hắn, chỉ liếc một cái đôi mắt nàng lập tức rơi vào sâu thẳm lạnh giá. Đôi mắt nam nhân kia phát ra ánh sáng đâm thẳng vào đáy lòng nàng, giống như cũng muốn chiếu sáng lòng nàng. Nhưng màu nền của sắc trời trong cặp mắt kia lại là khôn cùng bóng tối, giống như cất giấu những thứ không thể nói thành lời, trực tiếp làm cho lòng nàng thoáng lạnh.
“Bệ hạ!”Hắn thấy nàng giật mình, mỉm cười lại gọi một tiếng. Mất trí nhớ sao? Hắn không tin. Nhưng ánh mắt của nàng trong suốt lại mơ màng, rất rõ ràng là không nhận ra hắn, lại không giống như đang làm bộ. Đây là có chuyện gì?
Nam tử trước mắt tuấn mỹ như thiên thần, từ khi sinh ra nàng hiếm thấy người như vậy. Ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết lại không có phần âm nhu, tự có một cỗ ưu nhã nam tử anh tuấn tồn tại. Cười rộ lên rõ ràng giống như mặt trời ngày đông, khóe miệng lại sinh ra một chút tà mị, giống như bóng mờ người ta nhìn thấy sau khi nhìn vào ánh mặt trời gay gắt, trong lòng một trận run rẩy.
Nàng cúi đầu không nhìn gương mặt của hắn nữa, lại nhìn thấy hắn đang mặc hoàng bào màu trắng giống như nàng. Nghe nói Ngâm Phong quốc lấy màu trắng vi tôn, ngoại trừ hoàng tộc đều không thể dùng màu trắng, nữ đế lại không có thân quyến hoàng tộc nào khác, vậy người trước mắt là vị nào.
Nàng chậm rãi thu chân khỏi hồ nước, ngăn cản nữ quan tới hầu hạ, tự mình đeo tất vào. Đứng dậy vỗ nhẹ lên y phục, âm thầm hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng bị hắn nhiễu loạn.
“Nhiếp chính vương điện hạ.” nàng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn, mỉm cười vân đạm phong thanh.
“Vi thần nghe nói bệ hạ” hai hàng lông mày của hắn nhăn lại, giống như đang lựa chọn từ ngữ thích hợp “mất trí nhớ. Sao lại có thể nhớ được vi thần?”
“Điện hạ đang mặc hàng bào vân cẩm màu trắng, đầu đội bạch ngọc quan, lại còn trẻ tuổi anh tuấn uy vũ tuyệt sắc vô trù, nhìn thấy trẫm lại không cần quỳ lễ, chẳng lẽ còn là người khác hay sao?”
“Thì ra là vậy, cũng là vi thần hồ đồ.”
Trên mặt hắn cười, trong lòng lại bởi lời nàng nói mà nhanh chóng tỉnh ngộ. Nàng không phải nữ đế Dạ Thị! Bởi vì Dạ Nguyệt Sắc chỉ cần nói chuyện với hắn cũng sẽ khiến nàng run lên. Cho dù nàng quên những bí mật kia, cũng tuyệt đối không có lá gan nhìn vào mắt hắn nói chuyện. Vậy nàng là ai? Một thế thân? Không! Hắn lập tức phủ định giả thiết này. Trong hoàng cung này không có chỗ nào không nằm trong lòng bàn tay hắn, bất kể là ai cũng không có khả năng giấu diếm được tai mắt của hắn để đổi một thế thân vào. Huống chi nếu là thế thân , nàng đóng kịch giả bộ rất không giống.
Hứng thú trong mắt hắn chợt lóe lên, nữ đế lúc này trở nên rất thú vị. Từ khi hắn mười bảy tuổi nhiếp chính đến nay, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn nói chuyện. Dạ Nguyệt Sắc này hiện tại lại không sợ hắn?
Vô luận thế nào, coi như là một trò chơi mới, xua đi một chút nhàm chán trong cuộc sống, hắn muốn xem xem nàng có thể chơi ra cái trò gì mới mẻ!
“Tuy giờ đã là cuối xuân nhưng thời tiết vẫn lạnh. Bệ hạ ngồi trên đất hai chân lại dính nước hồ, hẳn là bọn nô tài hầu hạ không chu toàn. Đều chém đi, vi thần lại chọn cho bệ hạ một đám tri kỷ chu đáo khác.”
Ngữ khí của hắn ôn nhu, không một chút tức giận, giống như đang nói ‘thời tiết hôm nay thật đẹp, ngươi ăn cơm chưa’ không bằng. Nhưng bốn mươi năm mươi mạng người sẽ mất đi bởi những lời này của hắn.
Tô Tái Tình liếc mắt nhìn thị nữ, thái giám quỳ trên mặt đất, bọn họ tự biết tính mạng đã khó giữ được, thân hình lạnh run, thậm chí có thị nữ nhỏ giọng khóc nức nở nhưng lại không ai dám cầu xin tha thứ, bản lĩnh của nhiếp chính vương này hiển nhiên rất rõ ràng.
“Điện hạ không phải không biết trẫm tùy hứng, cần gì phải khó xử bọn họ?” Nàng cười nhạt nhìn hắn, đây là muốn hạ mã uy với nàng sao? (ra oai phủ đầu)
“Không thể ngăn cản bệ hạ tùy hứng, đó là chưa hết bổn phận. Nô tài không thể hoàn thành bổn phận giữ lại có ích gì?”
“Giữ lại để trẫm xem điện hạ có thể khoan nhượng trẫm đến mức nào, chẳng phải tốt sao?”
Hắn ngẩn ra, nhìn khóe miệng nàng mang một tia cười trào phúng đồng thời xoay người rời đi. Cung duệ váy dài, nhưng lại mang một tia phong tình lạnh nhạt không phải của nữ tử mười ba tuổi. Đây là cái gì? Khiêu chiến sao?
Lúc này, hắn thật lòng nở nụ cười. Cô bé thông minh, khá giống hắn năm đó, xem ra lần này sẽ là một trò chơi thú vị.
“Còn không đi hầu hạ?” Hắn nhìn thoáng qua mấy người quỳ trên mặt đất, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, đến mức nhẹ giọng bật cười.
Bọn thị nữ thái giám nơm nớp lo sợ từ trên mặt đất bò dậy, âm thầm may mắn nhặt được một mạng trở về, không kịp nghĩ đến nhiếp chính vương hôm nay lại khác thường như thế, vội vàng đuổi theo phía sau nữ đế.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mấy đóa hoa đào phiêu diêu rơi trên vạt áo hắn. Hắn cúi đầu mỉm cười nhặt lên một đóa, sau đó ——
Nghiền nát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.