Chương 17
Thanh An
07/08/2017
Type: Thu Nguyen
Tết Trùng Cửu, Huyền Không Sơn Thượng, rượu hoa cúc và sự xa cách của nàng đã trở thành vết sẹo in hằn trong tâm trí chàng.
“Tại sao không đi cùng phu quân của muội?” Danh Phong hỏi.
“Chàng không thích nơi đó.” Nàng đáp, giọng nói bỗng trở nên mơ hồ xa xôi.
Chàng hơi ngẩn người. Hóa ra nàng biết. Là Mạc Quân, chắc chắn chàng sẽ không thích tới đó nhưng là Danh Phong, chàng không có lý do gì để từ chối nàng.
Huyền Không Sơn Thượng vẫn như trong hồi ức của chàng. Cảnh trí u tĩnh, mây trắng vờn quanh. Những cây cổ thụ xòe tán rậm rạp in trên nền sân gạch nâu đỏ những bóng dày râm mát. Không gian vẫn yên ả, thanh bình như xưa. Nhưng lòng chàng không như thế.
Chàng bước theo nàng qua cây cầu nhỏ dẫn vào Nghinh Lương đình.
Gió thu mênh mang như sương như khói. Sen tàn cánh trên hồ, cúc nở hoa trong chậu. Cảnh tượng vào mắt chàng chẳng hiểu sao thật vô cùng thê lương.
Nhớ năm trước, chàng – không phải với hình hài của Danh Phong – và nàng – trong vẻ ngoài của Dao Thiển – ngồi đối diện nhau bên bàn đá. Nàng rút từ túi nhỏ mang theo một bầu rượu hoa cúc và hai chén gốm tiệp màu, nghiêng mình rót xuống. Nàng đẩy ly rượu về phía chàng, nghiêm túc nói: “Mạc Quân, tôi có chuyện muốn nói cho ngài biết.”
Chàng xoay xoay chiếc chén trong tay, im lặng chờ nàng mở lời. Rượu sóng sánh bên miệng chén như lòng chàng đang rối bời không yên.
Dường như rất lâu sau, khi gió ngừng thổi, mây ngừng bay và khói sương tan hết, giọng nàng mới nhẹ nhàng vang lên. “Mạc Quân, người ngài yêu không phải tôi. Ngài yêu Dao Thiển, nhưng tôi không phải là nàng ấy.”
Tôi là Thiên Anh. Tôi nghĩ tôi thích ngài. Nhưng tôi không phải người ngài muốn. Tôi chỉ là một linh hồn của một thời không khác mượn thân thể này lưu trú mà thôi. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi muốn thỏa mãn sở thích của bản thân mà khiến hai người cách trở. Tôi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ trả lại nàng ấy cho ngài.
Trong lúc chàng còn đang ngây người trước thông tin kỳ quái này thì nàng đã lao ra khỏi Nghinh Lương đình, chạy thẳng tới phiến đá lớn bên vách núi, ngửa đầu nhìn lên vầng mặt trời trắng bệch trên bầu trời xám xịt nặng nề mà hét lớn: “Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!”
Và sau đó là một năm dài đằng đẵng chậm chạp trôi qua. Dài đến nỗi giờ đây khi nghĩ lại, chàng cảm thấy nó như một vệt màu đen loang lổ trong dòng ký ức ố vàng của mình. “Những đêm thanh ngồi cô độc, mời trăng kể lể chuyện buồn. Những canh khuya ngủ một mình, gọi dế nói niềm sầu hận.”
(Trích “U mộng ảnh”, tác giả Trương Triều, Huỳnh Ngọc Chiến biên dịch và chú thích 215 câu, NXB Văn hóa thông tin 2017)
Nhưng dài đến mấy cuối cùng cũng đã trôi qua. Đêm hôm nay nàng lại ngồi đối diện chàng, vẻ mặt nhàn tĩnh, môi điểm nụ cười.
Nàng rót đầy hai ly rượu, trao cho chàng một chén, thoải mái nói: “Mời huynh!”
Chàng nhíu mi nhìn nàng nâng chén uống cạn một hơi. “Muội uống thế sẽ say mất.”
Nàng chỉ cười, đăm đăm nhìn đáy chén trống rỗng, thái độ bình thản nhưng giọng nói lại chứa chất ưu tư. “Mạc Quân kể với muội rất nhiều chuyện nhưng không bao giờ nhắc tới nơi này.” Đoạn nàng ngước nhìn chàng, ánh mắt sắc bén: “Cả huynh cũng thế.”
Chàng im lặng.
“Hai người có vấn đề gì với nơi này sao?” Nàng đặt chén xuống, nghịch nghịch móng tay, khuôn mặt ửng hồng vì men rượu.
Mạc Quân chưa kịp trả lời thì nàng đã tiếp tục bằng một câu hỏi khác: “Danh Phong, nếu huynh thích một người thì sẽ làm thế nào?”
Chàng ngạc nhiên đáp: “Đến bên người đó.”
“Nếu huynh yêu một người thì sao?”
“Ở bên cạnh người đó, khiến người đó ở bên ta.”
“Huynh có thể thích một người nhưng lại yêu một người khác không?”
“Không, sao có thể? Muội có thể như thế sao?” Chàng ngờ vực hỏi nhưng nàng lờ đi không trả lời mà hỏi tiếp: “Nếu người huynh yêu không yêu huynh?”
“Làm cho nàng yêu ta.”
Nàng thở dài: “Muội quả thật không có được dũng khí đó. Muội là kẻ bị động trong tình cảm. Điều chủ động duy nhất mà muội có thể làm là nói ‘thích chàng’, còn lại chỉ biết im lặng chờ đợi chàng, vừa hồi hộp lại vừa lo sợ…”
Mạc Quân cảm thấy toàn thân cứng đờ, còn giọng nói của chàng dường như vang lên từ một nơi xa lắm. “Muội đang nói đến ai?”
“Muội đang tự hỏi huynh có biết chàng hay không?” Im lặng một lát, nàng nói tiếp: “Muội, có lẽ đã yêu chàng, nhưng chàng lại yêu người khác. Huynh biết không, chàng cũng giống như huynh, là kiểu nam nhân một khi đã yêu thì ngàn thu không đổi. Còn muội, vì ghen tuông, vì ích kỷ, vì sợ tổn thương, sợ tất cả những gì dù muội có để tâm đến mấy cũng không tài nào nắm bắt được. Thế nên, muội đành từ bỏ…”
“Nói ta nghe, muội yêu ai?” Gân xanh trên trán chàng giật giật.
Nàng vẫn không trả lời mà chỉ tiếp tục nói: “Danh Phong, huynh là một kiếm khách có thể tự do phiêu bạt giang hồ, phải không? Hãy giúp đưa muội rời khỏi đây.”
Chàng đặt mạnh chén xuống bàn khiến rượu văng tung tóe. “Muội nói gì?”
“Hãy đưa muội đi khỏi đây.”
“Muội… Muội đã có gia đình mà lại nghĩ đến chuyện đó ư?”
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của chàng, ảo não nói: “Phu quân của muội không yêu muội, hà cớ gì muội phải níu kéo?”
“Muội… Nàng… Ai nói phu quân của nàng không yêu nàng?” Chàng đứng bật dậy, lửa giận ngùn ngụt bốc thẳng lên đầu. Chàng đưa tay xé tan lớp mặt nạ da người, trở về hình dáng của Mạc Quân.
“Huynh… Chàng…” Thiên Anh sững sờ nhìn chàng.
Mạc Quân nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng dậy. Chàng đè lại cơn giận, quai hàm bạnh ra, nghiến răng nói: “Anh nhi, ta yêu nàng! Ta đã nói là ta yêu nàng. Ta phải nói đến bao nhiêu lần nữa thì nàng mới tin đây?”
“Chàng… Sao chàng lại là…” Nàng kinh ngạc đến mức lắp bắp: “Hai người… Danh Phong chính là chàng?”
“Nàng mong là kẻ nào? Nàng muốn là kẻ nào? Nếu không phải ta, hẳn nàng đã cùng hắn cao chạy xa bay?”
“Mạc Quân, chàng dám…”
“Phải là ta nói câu này mới đúng. Nàng dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn với tình nhân ư? Nói!” Chàng siết mạnh cổ tay nàng: “Nói cho ta biết, kẻ nàng yêu là ai?”
“Im đi!” Nàng phẫn nộ quát lớn: “Chàng không xứng với câu hỏi đó.”
“Ta không xứng?” Chàng gằn giọng.
“Đúng vậy! Chàng không xứng. Tình thế này chẳng phải là do một tay chàng sắp đặt sao? Dối gạt em chàng vui lắm sao? Đủ rồi! Em không muốn làm quân cờ của chàng nữa. Buông ra!” Nàng có giằng tay ra nhưng chàng lại càng giữ chặt hơn. Mạc Quân kéo mạnh một cái khiến nàng đổ người về phía chàng. Thiên Anh càng giận dữ, nàng hét lớn: “”Buông em ra! Đi tìm Dao mỹ nhân của chàng đi!”
“Nàng nói gì?” Chàng nhíu mày nguy hiểm.
“Em nói…” Nàng ngẩng cao đầu, nghiến răng nhả từng chữ một: “Đi tìm Dao mỹ nhân của chàng đi! À, phải, giờ đã quá muộn, không kịp nữa rồi! Vậy chọn lấy một người trong đám nữ nhân ngưỡng mộ chàng để cùng diễn trò ân ái đi!”
“Anh nhi, Dao Thiển đâu có liên quan gì đến chúng ta?”
“Không liên quan? Từ đầu tới cuối, trong mắt chàng chỉ có Dao Thiển, không phải sao? Chàng lấy em để trả thù nàng ấy, còn nàng ấy tiến cung để trả đũa chàng, không phải sao? Hai người hiểu lầm, giận nhau, cớ sao phải kéo người khác vào làm lá chắn? Ngưng dùng những lời lẽ đường mật và sự dịu dàng khốn khiếp của chàng để lừa gạt em đi!”
“Kẻ nào bảo nàng như vậy?” Chàng sẽ giết hắn!
“Chính chàng!”
“Ta?”
“Tất cả những nơi chàng đưa em đến đều là nơi chàng cùng Dao Thiển đã tới cùng nhau. Chàng viết nhạc tặng nàng ấy. Chàng vẽ tranh về nàng ấy. Chàng thậm chí còn tặng em những thứ y hệt nàng ấy. Chàng ghét Huyền Không Sơn Thượng cũng vì đây là nơi hai người nảy sinh hiểu lầm, không phải sao?”
Mạc Quân nghẹ họng. Chàng sai rồi, sai thật rồi.
“Nàng suy nghĩ nhiều như vậy, vì sao không trực tiếp hỏi ta?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Chàng cứ khăng khăng muốn tái hiện quá khứ như vậy, còn phải hỏi nữa sao?”
“Mọi chuyện không phải như nàng nghĩ đâu, Anh nhi!” Chàng dịu giọng.
“Ngừng lại đi!” Nàng nghẹn ngào. “Quyền biến không phải là tài năng của chàng sao? Thủ đoạn không phải sở trường của chàng sao?” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn những mảnh vụn mặt nạ vương vãi trên bàn.
Nhận ra ánh mắt nàng, chàng vội vã giải thích: “Danh Phong là một người bạn. Ta chỉ muốn hiểu nàng hơn mà thôi.”
“Thôi!” Nàng rũ mi, thở hắt ra. “Em mệt mỏi rồi. Em muốn được tĩnh tâm suy nghĩ .”
“Nàng…” Chàng cuống lên, lại nắm lấy cằm nàng siết nhẹ. “Nàng có tin ta không?”
Nàng chỉ im lặng nhìn chàng.
Trái tim chàng chùng xuống. Qua một lát, chàng nhẹ giọng hỏi: “Nàng nói nàng đã yêu một người… Là ai?”
Nàng ngoảnh mặt đi, đáp khẽ: “Chàng không cần biết.”
Mạc Quân chết sững. Trong chốc lát, dường như tất cả mọi suy nghĩ trong đầu chàng đều dừng lại, máu ngừng chảy, tim cũng ngừng đập. Chàng nhẹ nhàng buông nàng ra, cõi lòng thê lương đến nỗi không thốt nổi một tiếng thở dài. Chàng tuyệt vọng: “Phải, nàng nói đúng. Là tự ta đa tình.”
Nàng nhìn chàng, không hiểu sao chàng cảm thấy nàng có vẻ như không ngờ được.
Nhưng trước khi chàng hoặc nàng kịp nói thêm lời nào, một chú tiểu chừng mười hai, mười ba tuổi đã xuất hiện trên lối vào Nghinh Lương đình, điệu bộ hiên ngang lẫm liệt, chắp tay nói: “Hai vị thí chủ, việc riêng xin mời xuống núi cùng nhau thảo luận, không nên náo loạn cảnh chùa”, sau đó đứng sang một bên, nghiêng đầu ý muốn tiễn khách.
Thấy vậy, Mạc Quân theo thói quen nắm tay nàng kéo ra khỏi đình, nàng cũng không buồn giãy khỏi tay chàng. Hai người cứ thế im lặng xuống núi, im lặng lên xe ngựa, im lặng trở về. Có điều, đường trở về vĩnh viễn không còn như trước. Chàng cay đắng nghĩ, rốt cuộc nàng cũng không động tâm. Dù cố gắng thế nào, có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không động tâm.
Thích một người nhưng lại yêu một người khác! Nàng quả thực có thể làm vậy. Chàng siết chặt nắm đấm đến mức khớp xương đau nhức. Nàng thích chàng, nếu những lời nàng nói là thật. Nhưng nàng lại yêu một người khác. Chàng lục tung tất cả những hiểu biết về nàng hòng tìm xem đó có thể là ai. Nhưng vô ích. Chàng không thể lần ra một chút manh mối nào. Nàng khăng khăng rằng chàng yêu Dao Thiển. Là nàng thật sự nghĩ vậy hay chỉ là cái cớ để rũ bỏ chàng? Nếu thế, dù chàng giải thích mọi chuyện cho nàng cũng chỉ là vô nghĩa, có phải không? Hoặc giả như sau đó, nàng quyết định ở lại bên chàng cũng chỉ là vì thương hại chàng, có phải không?
Cuối cùng, trước khi bước vào cửa phủ, chàng nói: “Anh nhi, bổn vương không cần nàng bảo cho ta biết ai mới là người ta yêu.”
Nàng sững sờ nhìn chàng.
“Còn nữa…” Chàng tuyên bố bằng một giọng lãnh lẽo nguy hiểm: “Bất kể người nàng yêu là ai, đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là của ta.”
Sau đó, chàng vội vã quay lưng trở gót hướng về Trúc uyển.
Tết Trùng Cửu, Huyền Không Sơn Thượng, rượu hoa cúc và sự xa cách của nàng đã trở thành vết sẹo in hằn trong tâm trí chàng.
“Tại sao không đi cùng phu quân của muội?” Danh Phong hỏi.
“Chàng không thích nơi đó.” Nàng đáp, giọng nói bỗng trở nên mơ hồ xa xôi.
Chàng hơi ngẩn người. Hóa ra nàng biết. Là Mạc Quân, chắc chắn chàng sẽ không thích tới đó nhưng là Danh Phong, chàng không có lý do gì để từ chối nàng.
Huyền Không Sơn Thượng vẫn như trong hồi ức của chàng. Cảnh trí u tĩnh, mây trắng vờn quanh. Những cây cổ thụ xòe tán rậm rạp in trên nền sân gạch nâu đỏ những bóng dày râm mát. Không gian vẫn yên ả, thanh bình như xưa. Nhưng lòng chàng không như thế.
Chàng bước theo nàng qua cây cầu nhỏ dẫn vào Nghinh Lương đình.
Gió thu mênh mang như sương như khói. Sen tàn cánh trên hồ, cúc nở hoa trong chậu. Cảnh tượng vào mắt chàng chẳng hiểu sao thật vô cùng thê lương.
Nhớ năm trước, chàng – không phải với hình hài của Danh Phong – và nàng – trong vẻ ngoài của Dao Thiển – ngồi đối diện nhau bên bàn đá. Nàng rút từ túi nhỏ mang theo một bầu rượu hoa cúc và hai chén gốm tiệp màu, nghiêng mình rót xuống. Nàng đẩy ly rượu về phía chàng, nghiêm túc nói: “Mạc Quân, tôi có chuyện muốn nói cho ngài biết.”
Chàng xoay xoay chiếc chén trong tay, im lặng chờ nàng mở lời. Rượu sóng sánh bên miệng chén như lòng chàng đang rối bời không yên.
Dường như rất lâu sau, khi gió ngừng thổi, mây ngừng bay và khói sương tan hết, giọng nàng mới nhẹ nhàng vang lên. “Mạc Quân, người ngài yêu không phải tôi. Ngài yêu Dao Thiển, nhưng tôi không phải là nàng ấy.”
Tôi là Thiên Anh. Tôi nghĩ tôi thích ngài. Nhưng tôi không phải người ngài muốn. Tôi chỉ là một linh hồn của một thời không khác mượn thân thể này lưu trú mà thôi. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ khi muốn thỏa mãn sở thích của bản thân mà khiến hai người cách trở. Tôi thành thật xin lỗi. Tôi sẽ trả lại nàng ấy cho ngài.
Trong lúc chàng còn đang ngây người trước thông tin kỳ quái này thì nàng đã lao ra khỏi Nghinh Lương đình, chạy thẳng tới phiến đá lớn bên vách núi, ngửa đầu nhìn lên vầng mặt trời trắng bệch trên bầu trời xám xịt nặng nề mà hét lớn: “Tô Hoàng, tớ muốn về nhà!”
Và sau đó là một năm dài đằng đẵng chậm chạp trôi qua. Dài đến nỗi giờ đây khi nghĩ lại, chàng cảm thấy nó như một vệt màu đen loang lổ trong dòng ký ức ố vàng của mình. “Những đêm thanh ngồi cô độc, mời trăng kể lể chuyện buồn. Những canh khuya ngủ một mình, gọi dế nói niềm sầu hận.”
(Trích “U mộng ảnh”, tác giả Trương Triều, Huỳnh Ngọc Chiến biên dịch và chú thích 215 câu, NXB Văn hóa thông tin 2017)
Nhưng dài đến mấy cuối cùng cũng đã trôi qua. Đêm hôm nay nàng lại ngồi đối diện chàng, vẻ mặt nhàn tĩnh, môi điểm nụ cười.
Nàng rót đầy hai ly rượu, trao cho chàng một chén, thoải mái nói: “Mời huynh!”
Chàng nhíu mi nhìn nàng nâng chén uống cạn một hơi. “Muội uống thế sẽ say mất.”
Nàng chỉ cười, đăm đăm nhìn đáy chén trống rỗng, thái độ bình thản nhưng giọng nói lại chứa chất ưu tư. “Mạc Quân kể với muội rất nhiều chuyện nhưng không bao giờ nhắc tới nơi này.” Đoạn nàng ngước nhìn chàng, ánh mắt sắc bén: “Cả huynh cũng thế.”
Chàng im lặng.
“Hai người có vấn đề gì với nơi này sao?” Nàng đặt chén xuống, nghịch nghịch móng tay, khuôn mặt ửng hồng vì men rượu.
Mạc Quân chưa kịp trả lời thì nàng đã tiếp tục bằng một câu hỏi khác: “Danh Phong, nếu huynh thích một người thì sẽ làm thế nào?”
Chàng ngạc nhiên đáp: “Đến bên người đó.”
“Nếu huynh yêu một người thì sao?”
“Ở bên cạnh người đó, khiến người đó ở bên ta.”
“Huynh có thể thích một người nhưng lại yêu một người khác không?”
“Không, sao có thể? Muội có thể như thế sao?” Chàng ngờ vực hỏi nhưng nàng lờ đi không trả lời mà hỏi tiếp: “Nếu người huynh yêu không yêu huynh?”
“Làm cho nàng yêu ta.”
Nàng thở dài: “Muội quả thật không có được dũng khí đó. Muội là kẻ bị động trong tình cảm. Điều chủ động duy nhất mà muội có thể làm là nói ‘thích chàng’, còn lại chỉ biết im lặng chờ đợi chàng, vừa hồi hộp lại vừa lo sợ…”
Mạc Quân cảm thấy toàn thân cứng đờ, còn giọng nói của chàng dường như vang lên từ một nơi xa lắm. “Muội đang nói đến ai?”
“Muội đang tự hỏi huynh có biết chàng hay không?” Im lặng một lát, nàng nói tiếp: “Muội, có lẽ đã yêu chàng, nhưng chàng lại yêu người khác. Huynh biết không, chàng cũng giống như huynh, là kiểu nam nhân một khi đã yêu thì ngàn thu không đổi. Còn muội, vì ghen tuông, vì ích kỷ, vì sợ tổn thương, sợ tất cả những gì dù muội có để tâm đến mấy cũng không tài nào nắm bắt được. Thế nên, muội đành từ bỏ…”
“Nói ta nghe, muội yêu ai?” Gân xanh trên trán chàng giật giật.
Nàng vẫn không trả lời mà chỉ tiếp tục nói: “Danh Phong, huynh là một kiếm khách có thể tự do phiêu bạt giang hồ, phải không? Hãy giúp đưa muội rời khỏi đây.”
Chàng đặt mạnh chén xuống bàn khiến rượu văng tung tóe. “Muội nói gì?”
“Hãy đưa muội đi khỏi đây.”
“Muội… Muội đã có gia đình mà lại nghĩ đến chuyện đó ư?”
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của chàng, ảo não nói: “Phu quân của muội không yêu muội, hà cớ gì muội phải níu kéo?”
“Muội… Nàng… Ai nói phu quân của nàng không yêu nàng?” Chàng đứng bật dậy, lửa giận ngùn ngụt bốc thẳng lên đầu. Chàng đưa tay xé tan lớp mặt nạ da người, trở về hình dáng của Mạc Quân.
“Huynh… Chàng…” Thiên Anh sững sờ nhìn chàng.
Mạc Quân nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng dậy. Chàng đè lại cơn giận, quai hàm bạnh ra, nghiến răng nói: “Anh nhi, ta yêu nàng! Ta đã nói là ta yêu nàng. Ta phải nói đến bao nhiêu lần nữa thì nàng mới tin đây?”
“Chàng… Sao chàng lại là…” Nàng kinh ngạc đến mức lắp bắp: “Hai người… Danh Phong chính là chàng?”
“Nàng mong là kẻ nào? Nàng muốn là kẻ nào? Nếu không phải ta, hẳn nàng đã cùng hắn cao chạy xa bay?”
“Mạc Quân, chàng dám…”
“Phải là ta nói câu này mới đúng. Nàng dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn với tình nhân ư? Nói!” Chàng siết mạnh cổ tay nàng: “Nói cho ta biết, kẻ nàng yêu là ai?”
“Im đi!” Nàng phẫn nộ quát lớn: “Chàng không xứng với câu hỏi đó.”
“Ta không xứng?” Chàng gằn giọng.
“Đúng vậy! Chàng không xứng. Tình thế này chẳng phải là do một tay chàng sắp đặt sao? Dối gạt em chàng vui lắm sao? Đủ rồi! Em không muốn làm quân cờ của chàng nữa. Buông ra!” Nàng có giằng tay ra nhưng chàng lại càng giữ chặt hơn. Mạc Quân kéo mạnh một cái khiến nàng đổ người về phía chàng. Thiên Anh càng giận dữ, nàng hét lớn: “”Buông em ra! Đi tìm Dao mỹ nhân của chàng đi!”
“Nàng nói gì?” Chàng nhíu mày nguy hiểm.
“Em nói…” Nàng ngẩng cao đầu, nghiến răng nhả từng chữ một: “Đi tìm Dao mỹ nhân của chàng đi! À, phải, giờ đã quá muộn, không kịp nữa rồi! Vậy chọn lấy một người trong đám nữ nhân ngưỡng mộ chàng để cùng diễn trò ân ái đi!”
“Anh nhi, Dao Thiển đâu có liên quan gì đến chúng ta?”
“Không liên quan? Từ đầu tới cuối, trong mắt chàng chỉ có Dao Thiển, không phải sao? Chàng lấy em để trả thù nàng ấy, còn nàng ấy tiến cung để trả đũa chàng, không phải sao? Hai người hiểu lầm, giận nhau, cớ sao phải kéo người khác vào làm lá chắn? Ngưng dùng những lời lẽ đường mật và sự dịu dàng khốn khiếp của chàng để lừa gạt em đi!”
“Kẻ nào bảo nàng như vậy?” Chàng sẽ giết hắn!
“Chính chàng!”
“Ta?”
“Tất cả những nơi chàng đưa em đến đều là nơi chàng cùng Dao Thiển đã tới cùng nhau. Chàng viết nhạc tặng nàng ấy. Chàng vẽ tranh về nàng ấy. Chàng thậm chí còn tặng em những thứ y hệt nàng ấy. Chàng ghét Huyền Không Sơn Thượng cũng vì đây là nơi hai người nảy sinh hiểu lầm, không phải sao?”
Mạc Quân nghẹ họng. Chàng sai rồi, sai thật rồi.
“Nàng suy nghĩ nhiều như vậy, vì sao không trực tiếp hỏi ta?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Chàng cứ khăng khăng muốn tái hiện quá khứ như vậy, còn phải hỏi nữa sao?”
“Mọi chuyện không phải như nàng nghĩ đâu, Anh nhi!” Chàng dịu giọng.
“Ngừng lại đi!” Nàng nghẹn ngào. “Quyền biến không phải là tài năng của chàng sao? Thủ đoạn không phải sở trường của chàng sao?” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn những mảnh vụn mặt nạ vương vãi trên bàn.
Nhận ra ánh mắt nàng, chàng vội vã giải thích: “Danh Phong là một người bạn. Ta chỉ muốn hiểu nàng hơn mà thôi.”
“Thôi!” Nàng rũ mi, thở hắt ra. “Em mệt mỏi rồi. Em muốn được tĩnh tâm suy nghĩ .”
“Nàng…” Chàng cuống lên, lại nắm lấy cằm nàng siết nhẹ. “Nàng có tin ta không?”
Nàng chỉ im lặng nhìn chàng.
Trái tim chàng chùng xuống. Qua một lát, chàng nhẹ giọng hỏi: “Nàng nói nàng đã yêu một người… Là ai?”
Nàng ngoảnh mặt đi, đáp khẽ: “Chàng không cần biết.”
Mạc Quân chết sững. Trong chốc lát, dường như tất cả mọi suy nghĩ trong đầu chàng đều dừng lại, máu ngừng chảy, tim cũng ngừng đập. Chàng nhẹ nhàng buông nàng ra, cõi lòng thê lương đến nỗi không thốt nổi một tiếng thở dài. Chàng tuyệt vọng: “Phải, nàng nói đúng. Là tự ta đa tình.”
Nàng nhìn chàng, không hiểu sao chàng cảm thấy nàng có vẻ như không ngờ được.
Nhưng trước khi chàng hoặc nàng kịp nói thêm lời nào, một chú tiểu chừng mười hai, mười ba tuổi đã xuất hiện trên lối vào Nghinh Lương đình, điệu bộ hiên ngang lẫm liệt, chắp tay nói: “Hai vị thí chủ, việc riêng xin mời xuống núi cùng nhau thảo luận, không nên náo loạn cảnh chùa”, sau đó đứng sang một bên, nghiêng đầu ý muốn tiễn khách.
Thấy vậy, Mạc Quân theo thói quen nắm tay nàng kéo ra khỏi đình, nàng cũng không buồn giãy khỏi tay chàng. Hai người cứ thế im lặng xuống núi, im lặng lên xe ngựa, im lặng trở về. Có điều, đường trở về vĩnh viễn không còn như trước. Chàng cay đắng nghĩ, rốt cuộc nàng cũng không động tâm. Dù cố gắng thế nào, có nỗ lực đến thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không động tâm.
Thích một người nhưng lại yêu một người khác! Nàng quả thực có thể làm vậy. Chàng siết chặt nắm đấm đến mức khớp xương đau nhức. Nàng thích chàng, nếu những lời nàng nói là thật. Nhưng nàng lại yêu một người khác. Chàng lục tung tất cả những hiểu biết về nàng hòng tìm xem đó có thể là ai. Nhưng vô ích. Chàng không thể lần ra một chút manh mối nào. Nàng khăng khăng rằng chàng yêu Dao Thiển. Là nàng thật sự nghĩ vậy hay chỉ là cái cớ để rũ bỏ chàng? Nếu thế, dù chàng giải thích mọi chuyện cho nàng cũng chỉ là vô nghĩa, có phải không? Hoặc giả như sau đó, nàng quyết định ở lại bên chàng cũng chỉ là vì thương hại chàng, có phải không?
Cuối cùng, trước khi bước vào cửa phủ, chàng nói: “Anh nhi, bổn vương không cần nàng bảo cho ta biết ai mới là người ta yêu.”
Nàng sững sờ nhìn chàng.
“Còn nữa…” Chàng tuyên bố bằng một giọng lãnh lẽo nguy hiểm: “Bất kể người nàng yêu là ai, đời này kiếp này, nàng chỉ có thể là của ta.”
Sau đó, chàng vội vã quay lưng trở gót hướng về Trúc uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.