Chương 9: Bão Tố (2)
Minh Tiền Vũ Hậu
26/09/2021
Diệp Phi rất cố gắng làm việc, ngày nào cô cũng đến sớm nhất, nếu không phải còn có ông chủ cứ thích trực đêm cái cửa hàng trống không thì cô nhất định sẽ là người về muộn nhất. Ai bảo cô không một xu dính túi chứ, nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi hai trăm đô, mà còn chẳng thuộc quyền sở hữu của cô nữa, đừng nói là đến quán bar, có mấy lần cô đi ngang qua quầy hoa quả, nhìn thấy xoài, măng cụt mà chỉ có thể nuốt nước miếng ừng ực. Một ngày nọ, Trịnh Vận Xương đi ngang qua cửa hàng đồ lặn, thấy Diệp Phi chạy ngược chạy xuôi, ông ta khen ngợi: "... A Phi rất thông minh và siêng năng, mới đến mấy ngày mà đã làm việc ra trò rồi đấy chứ."
Trần Gia Tuấn trả lời: “Ra trò chỗ nào chứ, vẫn còn cần được dạy dỗ thêm.”
Diệp Phi trừng anh, anh thì khiêm tốn rồi.
Trịnh Vận Xương cảm thán: “Tôi hối hận rồi, cậu có thể trả cô ấy về quán bar được không?”
Trần Gia Tuấn lắc đầu: “Thả hổ về rừng.”
“Hay là buổi tối tôi đến quán bar giúp đỡ? Cũng có thể kiếm thêm chút tiền.” Diệp Phi thăm dò nhìn về phía Trần Gia Tuấn: “Bên đó cũng rất bận.”
“Cô có thời gian không?” Anh nghiêng người: "Tốt hơn là cô nên làm nhiều việc có ý nghĩa hơn đi.”
Cô ngạc nhiên hỏi: "Nếu anh nghĩ rằng việc của cửa hàng đồ lặn có ý nghĩa hơn thì sao anh còn bỏ tiền ra mở một quán bar? Chỉ vì để kiếm tiền sao?"
Trịnh Vận Xương cười, nói: "Bởi vì cậu ta uống nhiều lắm, cứ phải uống đến say mèm mới thôi, không bằng tự mình mở một cái."
Diệp Phi cười nhạo anh: "Thứ đánh gục anh là sự trống rỗng, còn có cồn nữa."
Trần Gia Tuấn nghiêm mặt: "Nay gan cô lớn nhỉ? Được đằng chân lân đằng đầu."
Trịnh Vận Xương hòa giải: "Đi thôi, cùng đến Monkeybar đi, hôm nay tôi thanh toán.”
Diệp Phi có chút động lòng nhưng cũng có chút chột dạ, cô quay đầu thăm dò nhìn Trần Gia Tuấn. Anh nhướng mày, cô liền ngồi xuống bên cạnh bàn: “Cảm ơn ngài, tôi vẫn nên… Không đi thì hơn.”
Trịnh Vận Xương vừa cười vừa lắc đầu: “Cậu nhìn cậu xem, dọa một cô gái nhỏ thành thế này. Cậu là ông chủ chủ cô ấy chứ có phải cha cô ấy đâu."
Diệp Phi không sợ Trần Gia Tuấn, đối với những việc lớn, mọi người trong cửa hàng đều là nói gì nghe nấy, nhưng bình thường bọn họ cũng trêu đùa anh không ít. Nếu như lúc mới quen, thái độ của anh rất cứng rắn, khó gần, khiến người khác sợ sệt thì giờ đây, những lời đe dọa của anh đã không còn sức trói buộc với cô nữa. Cảm giác sợ hãi và thù địch của Diệp Phi đối với anh cũng dần biến mất, cô không đến Monkeybar cũng không phải vì sợ anh sẽ ngang ngược ngăn cản mình. Mà là do cô cảm thấy hình như bản thân cũng không còn thèm rượu nữa, cũng không cần phải cố ý đi tìm người nói chuyện thì mới có thể lấp đầy sự trống rỗng cực đại trong lòng mình. Nếu đem ra so sánh thì các bộ phim tài liệu về đại dương trong cửa hàng cũng như các loại tạp chí lặn khác nhau lại càng hấp dẫn cô hơn. Đó là một thế giới mới kỳ diệu mà tráng lệ, không có lừa dối, không có phản bội, càng không sự đau đớn vô tận.
Cô chạy ngược chạy xuôi trong cửa hàng đồ lặn, trả lời những câu hỏi khác nhau của khách hàng, cũng nhận được những lời khen và những nụ cười, những lúc ấy, cô thường quên mất mục đích đến đảo của mình. Cuốn sổ nhỏ viết đầy những việc cần làm chẳng biết đã bị nhét trong cái góc nào của ba lô, đã bao ngày cô chưa từng mở nó ra nữa.
Mùa này vốn là mùa khô của địa phương, nhưng trời cứ mưa to vào ban đêm trong hai ngày liên tiếp. Một số điểm lặn gần bờ bị ảnh hưởng nhẹ, tầm nhìn bị giảm đi rất nhiều. Cửa hàng đồ lặn bố trí khách hàng đến các điểm lặn xa bờ, một chuyến ca nô chạy mất gần cả một tiếng đồng hồ. Một ngày nọ, Trần Gia Tuấn đến thị trấn mua nhiên liệu cho ca nô, khi trở về, một mình anh dỡ bảy tám thùng dầu lớn từ trên xe xuống. Diệp Phi mua cơm chiên hải sản, anh ăn rất nhanh rồi đến phòng tắm phía sau để tắm rửa. Diệp Phi chậm rãi nhai cơm rồi dọn dẹp dụng cụ ăn uống của hai người, đem chúng đến Joy. Nhân Đạt nói Joy cũng có hộp cơm nhựa dùng một lần, nhưng Trần Gia Tuấn không thích dùng chúng, trước kia nếu cửa hàng đồ lặn bận rộn, không có ai đi mua cơm thì đợi đến khi Joy qua giờ cao điểm, nhân viên của cửa hàng sẽ mang cơm sang cho anh. Kể từ khi Diệp Phi đến giúp, thời gian ăn cơm của anh mới cố định.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi muốn nói cô chính là con ở của nhà địa chủ. Nhưng cô nhất thời không nhớ được câu này nói bằng tiếng Anh như thế nào nên chỉ có thể chuyển tiếp nguyên văn câu nói của ông chủ, shop' slave. Cũng may là Joy có món đá xay rất ngon, giống như các món ăn, nhân viên đều được giảm giá 50%. Dù sao cũng ghi sổ, nợ thì cũng đã nợ rồi, Diệp Phi cũng không quan tâm mỗi ngày mình tiêu thêm vài đồng tiền, sau khi trả bát đĩa mỗi buổi trưa hàng ngày, cô lại gọi một ly đá xa và trò chuyện với nhân viên của quán tầm mười phút.
Lúc này cô đang đi trên đường, đang phân vân không biết mình nên uống lại xoài xay hay đổi thành dừa, dứa hoặc chanh dây. Sự lựa chọn này quá khó khăn, cô chìm vào trong suy nghĩ của mình, suýt nữa thì đụng phải người đi đường ở phía đối diện.
Diệp Phi vội vàng né sang một bên thì phát hiện người trước mặt là Tụng Tây. Nếu là trước đây, anh ta sẽ gọi to tên của Diệp Phi từ xa và mỉm cười chào cô, nhưng hôm nay Tụng Tây trông cứ hồn bay phách lạc, suýt đụng phải cô mới lách người sang một bên, miễng cưỡng cười rồi khàn khàn "hi" một tiếng . Anh ta cũng không nói gì nữa mà đi về phía Monkeybar với vẻ mặt buồn bã.
Diệp Phi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do hôm qua anh ta uống nhiều rượu quá nên chưa tỉnh rượu, cho đến khi bước vào Joy, cô mới phát hiện bầu không khí có chút kỳ quái, cái áp suất thấp vừa nãy đã truyền từ bãi biển đến quán ăn. Nhân Đạt bước tới chào cô, cầm lấy đĩa và dao nĩa; tuy nhiên người hàng ngày vẫn luôn tươi cười là Mạt Li lại đờ đẫn đứng ở quầy, cầm một xấp đơn, gõ bùm bụp vào máy tính. Khóe miệng cô ấy nhếch lên, cũng không biết là đang ấm ức hay đang bực mình mà ấn phím rất mạnh, như thể sắp chọc thủng một lỗ trên màn hình.
Diệp Phi nhớ tới vẻ mặt hậm hực của Tụng Tây, hai người này hẳn là có liên quan gì đó đến nhau, cô nhìn Mạt Li, mấp máy môi nhưng lại cảm thấy mình không nên lắm mồm mà đi hỏi han chuyện riêng tư của người khác. Nhân Đạt hiểu nhầm ý của cô, cô ta nắm lấy tà áo của cô kéo cô sang một bên, nói nhỏ: “Mạt Li vừa mới cãi nhau với Tụng Tây, tốt nhất là đừng nói chuyện với cô ấy.”
Diệp Phi gật đầu: “Trên đường đến đây tôi đã gặp Tụng Tây."
"Tất cả đều là lỗi của anh ta, vài ngày trước khi Mạt Li đi xin visa, anh ta lại chạy đi lăng nhăng với người phụ nữ khác."
Da đầu của Diệp Phi run lên, chân tay luống cuống. Cô vẫn chưa sẵn sàng để trở thành đề tài bàn tán trong miệng người khác, vừa mở miệng, cô đã nghe thấy giọng nói lắp bắp của mình: "Ai... Ai cơ?"
"Tới từ Thụy Sĩ đến Thụy Điển gì đó, tôi không nghe rõ... Hình như là chơi cái gì đó ở quán bar, Tụng Tây đã hôn cô ta. Mạt Li vừa nghe bạn kể lại."
Diệp Phi thở phào một hơi, cảm thấy có một lớp mồ hôi trên trán, cô dùng tay lau đi: "Mấy loại trò chơi kiểu này vẫn là không chơi thì tốt hơn."
Cô đi bộ trở về dọc theo bãi biển, khi đi qua Monkeybar, bước chân cô nhanh hơn, cứ cảm thấy có chút chột dạ. Đến khi nhìn thấy bảng hiệu của cửa hàng đồ lặn ở phía xa xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước lên bậc thềm, cô liền nhìn thấy Trần Gia Tuấn đang đứng khoanh tay ngoài hiên, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Diệp Phi có chút chột dạ, cô cúi đầu, né tránh ánh mắt sắc bén kia, muốn đi lách qua bên cạnh anh. Lúc hai người lướt ngang qua nhau, đối phương lại chẳng nói gì với cô. Diệp Phi đi vài bước, cảm giác được có gì đó khác thường, cô không khỏi dừng chân, xoay người lại. Dường như Trần Gian Tuấn cảm giác được sự do dự của cô, anh xoay sang bên cạnh: "Có việc?"
"Không có, không có gì." Cô liên tục xua tay, lại thử hỏi: "Cái đó... Anh cũng không có việc gì tìm tôi chứ?"
"Khó nói. ” Trần Gia Tuấn nhìn cô không chớp mắt.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Câu trả lời này làm cô đi không được mà ở lại cũng không xong. Diệp Phi còn tưởng rằng anh cũng đã nghe thấy gì đó, cô vân vê ngón tay, lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi đã nói rồi, hôm đó tôi uống nhiều quá..."
Trần Gia Tuấn liếc nhìn Diệp Phi một cái, vẻ mặt như đang nói "Cô đang lẩm bẩm cái gì thế?" rồi lại quay đầu đi. Diệp Phi nhìn theo ánh mắt của anh, hóa ra không phải anh ta đang nhìn chằm chằm mình mà là nhìn mặt biển phía xa. Mặt trời chói chang, những gợn sóng lăn tăn chạy đua với nhau trên mặt biển xanh ngắt, phía xa xa, những đám mây trắng bồng bềnh đang xếp chồng lên nhau, như trôi lơ lửng trên mặt nước, cho ta cái cảm giác như có thể chạm tay tới.
“Hẳn là một giờ nữa bọn họ sẽ quay về.” Trần Gia Tuấn đưa cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ lặn: “Khoảng nửa tiếng nữa trời sẽ đổ mưa. Cô đến quầy lễ tân của khu nghỉ dưỡng bên cạnh mượn thêm vài chiếc khăn lớn, cứ nói là tôi mượn chúng. ”
Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang chói chang như muốn thiêu đốt tất cả, tuy cô bán tín bán nghi nhưng vẫn "ừ" một tiếng, đi chuẩn bị theo yêu cầu của anh, ôm một chồng khăn khô trở về.
Điện thoại vang lên, Trần Gia Tuấn bắt máy, vừa nói vài câu thì anh đã nhíu mày: "Thuyền của Đao Ba gặp chút trục trặc, tôi đi đón bọn họ. Cô mau đóng hết cửa lại đi."
Diệp Phi nói: "Hai chiếc thuyền đều đã ra khơi, làm sao đón được? Có cần đợi Vấn Tạp trở về không?"
"Không kịp, tôi đi thuê một chiếc thuyền." Anh chỉ mặt biển trước mặt: "Cơn bão đang đến từ đằng kia, có lẽ nó đã đến phía nam hòn đảo rồi."
Diệp Phi ngửa cổ lên, những đám mây bồng bềnh ở hướng đó trông như những cục kẹo bông gòn màu trắng, cần phải cố gắng lắm cô mới có thể nhìn thấy một đường màu xám nhạt trên mặt biển. Cô không rõ đó là mây đen hay là đường nét mơ hồ của những hòn đảo nhỏ. Nhưng khi nghe anh nói, dường như cô cảm thấy gió biển có trộn lẫn một chút man mát.
Mà Trần Gia Tuấn đã cầm hộp đồ nghề chạy đến bãi biển, anh nói vài câu với một người lái thuyền địa phương, cả hai cùng đẩy một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu trên bãi biển xuống nước. Chiếc thuyền nhỏ rất thô sơ, không có gì che chắn, động cơ cũng không nhạy lắm, cần phải dùng sức kéo dây thì mới nổ máy. Diệp Phi nghĩ đến điều gì đó, liền hét lên: "Chờ tôi một chút." Mấy ngày trước, khi đang dọn dẹp phòng thiết bị, cô nhìn thấy một cái áo mưa cao su. Cô vội vàng trở lại cửa hàng đồ lặn lấy nó rồi lại vội vàng vọt tới bãi biển, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía con thuyền nhỏ.
Trần Gia Tuấn đã khởi động mô-tơ, con thuyền đã đi được hơn mười mét. Diệp Phi cầm áo mưa, chạy tới chỗ nước sâu đến bắp chân, ném áo mưa lên thuyền nhỏ: “Mang cái này theo, có thể sẽ có ích đó.” Vừa dứt lời, một đợt sóng ập tới khiến cả người cô ướt sũng, chiếc áo sơ mi thấm đẫm nước, dính vào trên người.
“Nhiều chuyện.” Trần Gia Tuấn bĩu môi, liếc nhìn Diệp Phi: “Lần sau khi đến cửa hàng làm việc thì tốt hơn là cô nên mặc đồ bơi đi.”
Cô cúi đầu, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng đã ướt sũng, đường viền và các họa tiết ren của áo ngực lộ ra rất rõ ràng. Diệp Phi đỏ mặt: “Anh nhìn cái gì đó? Biến thái!”
Trần Gia Tuấn chế nhạo: “Cô có gì để nhìn chứ?” Nói xong, anh khởi động mô-tơ, xé toạc sóng biển mà rời đi.
Trần Gia Tuấn trả lời: “Ra trò chỗ nào chứ, vẫn còn cần được dạy dỗ thêm.”
Diệp Phi trừng anh, anh thì khiêm tốn rồi.
Trịnh Vận Xương cảm thán: “Tôi hối hận rồi, cậu có thể trả cô ấy về quán bar được không?”
Trần Gia Tuấn lắc đầu: “Thả hổ về rừng.”
“Hay là buổi tối tôi đến quán bar giúp đỡ? Cũng có thể kiếm thêm chút tiền.” Diệp Phi thăm dò nhìn về phía Trần Gia Tuấn: “Bên đó cũng rất bận.”
“Cô có thời gian không?” Anh nghiêng người: "Tốt hơn là cô nên làm nhiều việc có ý nghĩa hơn đi.”
Cô ngạc nhiên hỏi: "Nếu anh nghĩ rằng việc của cửa hàng đồ lặn có ý nghĩa hơn thì sao anh còn bỏ tiền ra mở một quán bar? Chỉ vì để kiếm tiền sao?"
Trịnh Vận Xương cười, nói: "Bởi vì cậu ta uống nhiều lắm, cứ phải uống đến say mèm mới thôi, không bằng tự mình mở một cái."
Diệp Phi cười nhạo anh: "Thứ đánh gục anh là sự trống rỗng, còn có cồn nữa."
Trần Gia Tuấn nghiêm mặt: "Nay gan cô lớn nhỉ? Được đằng chân lân đằng đầu."
Trịnh Vận Xương hòa giải: "Đi thôi, cùng đến Monkeybar đi, hôm nay tôi thanh toán.”
Diệp Phi có chút động lòng nhưng cũng có chút chột dạ, cô quay đầu thăm dò nhìn Trần Gia Tuấn. Anh nhướng mày, cô liền ngồi xuống bên cạnh bàn: “Cảm ơn ngài, tôi vẫn nên… Không đi thì hơn.”
Trịnh Vận Xương vừa cười vừa lắc đầu: “Cậu nhìn cậu xem, dọa một cô gái nhỏ thành thế này. Cậu là ông chủ chủ cô ấy chứ có phải cha cô ấy đâu."
Diệp Phi không sợ Trần Gia Tuấn, đối với những việc lớn, mọi người trong cửa hàng đều là nói gì nghe nấy, nhưng bình thường bọn họ cũng trêu đùa anh không ít. Nếu như lúc mới quen, thái độ của anh rất cứng rắn, khó gần, khiến người khác sợ sệt thì giờ đây, những lời đe dọa của anh đã không còn sức trói buộc với cô nữa. Cảm giác sợ hãi và thù địch của Diệp Phi đối với anh cũng dần biến mất, cô không đến Monkeybar cũng không phải vì sợ anh sẽ ngang ngược ngăn cản mình. Mà là do cô cảm thấy hình như bản thân cũng không còn thèm rượu nữa, cũng không cần phải cố ý đi tìm người nói chuyện thì mới có thể lấp đầy sự trống rỗng cực đại trong lòng mình. Nếu đem ra so sánh thì các bộ phim tài liệu về đại dương trong cửa hàng cũng như các loại tạp chí lặn khác nhau lại càng hấp dẫn cô hơn. Đó là một thế giới mới kỳ diệu mà tráng lệ, không có lừa dối, không có phản bội, càng không sự đau đớn vô tận.
Cô chạy ngược chạy xuôi trong cửa hàng đồ lặn, trả lời những câu hỏi khác nhau của khách hàng, cũng nhận được những lời khen và những nụ cười, những lúc ấy, cô thường quên mất mục đích đến đảo của mình. Cuốn sổ nhỏ viết đầy những việc cần làm chẳng biết đã bị nhét trong cái góc nào của ba lô, đã bao ngày cô chưa từng mở nó ra nữa.
Mùa này vốn là mùa khô của địa phương, nhưng trời cứ mưa to vào ban đêm trong hai ngày liên tiếp. Một số điểm lặn gần bờ bị ảnh hưởng nhẹ, tầm nhìn bị giảm đi rất nhiều. Cửa hàng đồ lặn bố trí khách hàng đến các điểm lặn xa bờ, một chuyến ca nô chạy mất gần cả một tiếng đồng hồ. Một ngày nọ, Trần Gia Tuấn đến thị trấn mua nhiên liệu cho ca nô, khi trở về, một mình anh dỡ bảy tám thùng dầu lớn từ trên xe xuống. Diệp Phi mua cơm chiên hải sản, anh ăn rất nhanh rồi đến phòng tắm phía sau để tắm rửa. Diệp Phi chậm rãi nhai cơm rồi dọn dẹp dụng cụ ăn uống của hai người, đem chúng đến Joy. Nhân Đạt nói Joy cũng có hộp cơm nhựa dùng một lần, nhưng Trần Gia Tuấn không thích dùng chúng, trước kia nếu cửa hàng đồ lặn bận rộn, không có ai đi mua cơm thì đợi đến khi Joy qua giờ cao điểm, nhân viên của cửa hàng sẽ mang cơm sang cho anh. Kể từ khi Diệp Phi đến giúp, thời gian ăn cơm của anh mới cố định.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi muốn nói cô chính là con ở của nhà địa chủ. Nhưng cô nhất thời không nhớ được câu này nói bằng tiếng Anh như thế nào nên chỉ có thể chuyển tiếp nguyên văn câu nói của ông chủ, shop' slave. Cũng may là Joy có món đá xay rất ngon, giống như các món ăn, nhân viên đều được giảm giá 50%. Dù sao cũng ghi sổ, nợ thì cũng đã nợ rồi, Diệp Phi cũng không quan tâm mỗi ngày mình tiêu thêm vài đồng tiền, sau khi trả bát đĩa mỗi buổi trưa hàng ngày, cô lại gọi một ly đá xa và trò chuyện với nhân viên của quán tầm mười phút.
Lúc này cô đang đi trên đường, đang phân vân không biết mình nên uống lại xoài xay hay đổi thành dừa, dứa hoặc chanh dây. Sự lựa chọn này quá khó khăn, cô chìm vào trong suy nghĩ của mình, suýt nữa thì đụng phải người đi đường ở phía đối diện.
Diệp Phi vội vàng né sang một bên thì phát hiện người trước mặt là Tụng Tây. Nếu là trước đây, anh ta sẽ gọi to tên của Diệp Phi từ xa và mỉm cười chào cô, nhưng hôm nay Tụng Tây trông cứ hồn bay phách lạc, suýt đụng phải cô mới lách người sang một bên, miễng cưỡng cười rồi khàn khàn "hi" một tiếng . Anh ta cũng không nói gì nữa mà đi về phía Monkeybar với vẻ mặt buồn bã.
Diệp Phi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do hôm qua anh ta uống nhiều rượu quá nên chưa tỉnh rượu, cho đến khi bước vào Joy, cô mới phát hiện bầu không khí có chút kỳ quái, cái áp suất thấp vừa nãy đã truyền từ bãi biển đến quán ăn. Nhân Đạt bước tới chào cô, cầm lấy đĩa và dao nĩa; tuy nhiên người hàng ngày vẫn luôn tươi cười là Mạt Li lại đờ đẫn đứng ở quầy, cầm một xấp đơn, gõ bùm bụp vào máy tính. Khóe miệng cô ấy nhếch lên, cũng không biết là đang ấm ức hay đang bực mình mà ấn phím rất mạnh, như thể sắp chọc thủng một lỗ trên màn hình.
Diệp Phi nhớ tới vẻ mặt hậm hực của Tụng Tây, hai người này hẳn là có liên quan gì đó đến nhau, cô nhìn Mạt Li, mấp máy môi nhưng lại cảm thấy mình không nên lắm mồm mà đi hỏi han chuyện riêng tư của người khác. Nhân Đạt hiểu nhầm ý của cô, cô ta nắm lấy tà áo của cô kéo cô sang một bên, nói nhỏ: “Mạt Li vừa mới cãi nhau với Tụng Tây, tốt nhất là đừng nói chuyện với cô ấy.”
Diệp Phi gật đầu: “Trên đường đến đây tôi đã gặp Tụng Tây."
"Tất cả đều là lỗi của anh ta, vài ngày trước khi Mạt Li đi xin visa, anh ta lại chạy đi lăng nhăng với người phụ nữ khác."
Da đầu của Diệp Phi run lên, chân tay luống cuống. Cô vẫn chưa sẵn sàng để trở thành đề tài bàn tán trong miệng người khác, vừa mở miệng, cô đã nghe thấy giọng nói lắp bắp của mình: "Ai... Ai cơ?"
"Tới từ Thụy Sĩ đến Thụy Điển gì đó, tôi không nghe rõ... Hình như là chơi cái gì đó ở quán bar, Tụng Tây đã hôn cô ta. Mạt Li vừa nghe bạn kể lại."
Diệp Phi thở phào một hơi, cảm thấy có một lớp mồ hôi trên trán, cô dùng tay lau đi: "Mấy loại trò chơi kiểu này vẫn là không chơi thì tốt hơn."
Cô đi bộ trở về dọc theo bãi biển, khi đi qua Monkeybar, bước chân cô nhanh hơn, cứ cảm thấy có chút chột dạ. Đến khi nhìn thấy bảng hiệu của cửa hàng đồ lặn ở phía xa xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa bước lên bậc thềm, cô liền nhìn thấy Trần Gia Tuấn đang đứng khoanh tay ngoài hiên, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Diệp Phi có chút chột dạ, cô cúi đầu, né tránh ánh mắt sắc bén kia, muốn đi lách qua bên cạnh anh. Lúc hai người lướt ngang qua nhau, đối phương lại chẳng nói gì với cô. Diệp Phi đi vài bước, cảm giác được có gì đó khác thường, cô không khỏi dừng chân, xoay người lại. Dường như Trần Gian Tuấn cảm giác được sự do dự của cô, anh xoay sang bên cạnh: "Có việc?"
"Không có, không có gì." Cô liên tục xua tay, lại thử hỏi: "Cái đó... Anh cũng không có việc gì tìm tôi chứ?"
"Khó nói. ” Trần Gia Tuấn nhìn cô không chớp mắt.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Câu trả lời này làm cô đi không được mà ở lại cũng không xong. Diệp Phi còn tưởng rằng anh cũng đã nghe thấy gì đó, cô vân vê ngón tay, lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi đã nói rồi, hôm đó tôi uống nhiều quá..."
Trần Gia Tuấn liếc nhìn Diệp Phi một cái, vẻ mặt như đang nói "Cô đang lẩm bẩm cái gì thế?" rồi lại quay đầu đi. Diệp Phi nhìn theo ánh mắt của anh, hóa ra không phải anh ta đang nhìn chằm chằm mình mà là nhìn mặt biển phía xa. Mặt trời chói chang, những gợn sóng lăn tăn chạy đua với nhau trên mặt biển xanh ngắt, phía xa xa, những đám mây trắng bồng bềnh đang xếp chồng lên nhau, như trôi lơ lửng trên mặt nước, cho ta cái cảm giác như có thể chạm tay tới.
“Hẳn là một giờ nữa bọn họ sẽ quay về.” Trần Gia Tuấn đưa cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ lặn: “Khoảng nửa tiếng nữa trời sẽ đổ mưa. Cô đến quầy lễ tân của khu nghỉ dưỡng bên cạnh mượn thêm vài chiếc khăn lớn, cứ nói là tôi mượn chúng. ”
Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang chói chang như muốn thiêu đốt tất cả, tuy cô bán tín bán nghi nhưng vẫn "ừ" một tiếng, đi chuẩn bị theo yêu cầu của anh, ôm một chồng khăn khô trở về.
Điện thoại vang lên, Trần Gia Tuấn bắt máy, vừa nói vài câu thì anh đã nhíu mày: "Thuyền của Đao Ba gặp chút trục trặc, tôi đi đón bọn họ. Cô mau đóng hết cửa lại đi."
Diệp Phi nói: "Hai chiếc thuyền đều đã ra khơi, làm sao đón được? Có cần đợi Vấn Tạp trở về không?"
"Không kịp, tôi đi thuê một chiếc thuyền." Anh chỉ mặt biển trước mặt: "Cơn bão đang đến từ đằng kia, có lẽ nó đã đến phía nam hòn đảo rồi."
Diệp Phi ngửa cổ lên, những đám mây bồng bềnh ở hướng đó trông như những cục kẹo bông gòn màu trắng, cần phải cố gắng lắm cô mới có thể nhìn thấy một đường màu xám nhạt trên mặt biển. Cô không rõ đó là mây đen hay là đường nét mơ hồ của những hòn đảo nhỏ. Nhưng khi nghe anh nói, dường như cô cảm thấy gió biển có trộn lẫn một chút man mát.
Mà Trần Gia Tuấn đã cầm hộp đồ nghề chạy đến bãi biển, anh nói vài câu với một người lái thuyền địa phương, cả hai cùng đẩy một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu trên bãi biển xuống nước. Chiếc thuyền nhỏ rất thô sơ, không có gì che chắn, động cơ cũng không nhạy lắm, cần phải dùng sức kéo dây thì mới nổ máy. Diệp Phi nghĩ đến điều gì đó, liền hét lên: "Chờ tôi một chút." Mấy ngày trước, khi đang dọn dẹp phòng thiết bị, cô nhìn thấy một cái áo mưa cao su. Cô vội vàng trở lại cửa hàng đồ lặn lấy nó rồi lại vội vàng vọt tới bãi biển, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía con thuyền nhỏ.
Trần Gia Tuấn đã khởi động mô-tơ, con thuyền đã đi được hơn mười mét. Diệp Phi cầm áo mưa, chạy tới chỗ nước sâu đến bắp chân, ném áo mưa lên thuyền nhỏ: “Mang cái này theo, có thể sẽ có ích đó.” Vừa dứt lời, một đợt sóng ập tới khiến cả người cô ướt sũng, chiếc áo sơ mi thấm đẫm nước, dính vào trên người.
“Nhiều chuyện.” Trần Gia Tuấn bĩu môi, liếc nhìn Diệp Phi: “Lần sau khi đến cửa hàng làm việc thì tốt hơn là cô nên mặc đồ bơi đi.”
Cô cúi đầu, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng đã ướt sũng, đường viền và các họa tiết ren của áo ngực lộ ra rất rõ ràng. Diệp Phi đỏ mặt: “Anh nhìn cái gì đó? Biến thái!”
Trần Gia Tuấn chế nhạo: “Cô có gì để nhìn chứ?” Nói xong, anh khởi động mô-tơ, xé toạc sóng biển mà rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.