Chương 21: Hacker Và Sơn Ca
Minh Tiền Vũ Hậu
09/11/2021
Dựa theo thời gian làm việc trước kia là 7 giờ rưỡi, Diệp Phi còn đến sớm mười phút. Cô cũng nhớ những gì Trần Gia Tuấn đã nói lúc trước, dưới chiếc áo phông màu xanh của cửa hàng đồ lặn, cô mặc một bộ bikini thay cho áo lót thông thường.
Còn chưa bước vào cửa hàng, mùi cà phê nồng nàn đã truyền đến. Vừa đi lên bậc thang, Diệp Phi liền nhìn thấy trên bàn gỗ có đặt một cái bếp gas, trên đó phát ra tiếng "ục ục". Trần Gia Tuấn và Khâu Mĩ Hân đang ngồi bên cạnh bàn, vừa ăn vừa trò chuyện. Nhìn thấy Diệp phi, anh gật đầu với cô.
“Phi, chào buổi sáng!” Khâu Mĩ Hân nhiệt tình chào cô: “Cô có muốn uống một tách cà phê không? Hạt cà phê chỉ được rang sơ thôi, không biết cô uống có quen không.”
Diệp Phi không phân biệt được sự khác nhau giữa mức độ rang của hạt cà phê, cô khách sáo nói: "Cảm ơn, tôi ăn sáng rồi, đi dọn dẹp trước đã." Cô cầm lấy cái chổi trong góc tường, nhìn xung quanh mới phát hiện phía trước cửa hàng rất gọn gàng sạch sẽ. Những chiếc lá bị gió thổi rơi ban đêm và cát bay đã được dọn sạch, mấy cái ghế nhựa ở trong cửa hàng đã được mang ra, sắp xếp gọn gàng xung quanh bàn; sách vở tài liệu trên quầy đã được chồng lại ngay ngắn, đến cả bên cạnh cái bảng trắng dùng để sắp xếp kế hoạch lặn cũng có vài cây bút lông đủ màu sắc khác nhau.
“Không cần đâu, tôi đều đã quét hết rồi.” Khâu Mĩ Hân ngoắc tay: “Cô có muốn ăn thử sandwich tôi làm không?”
“Ngại quá, việc dọn dẹp cửa hàng là trách nhiệm của tôi, đều để cô làm thay rồi." Diệp Phi đặt chổi xuống và ngồi xuống bàn.
"Không sao đâu, tôi thường đến bãi biển vào sáng sớm để tập yoga. Tôi sống cũng gần đây, không có việc gì là lại đến đây." Khâu Mĩ Hân chỉ về phía khu nghỉ dưỡng ở phía sau: "Chỗ đó không tệ, có một nhà bếp nhỏ, có cả tủ lạnh nữa."
"So ra thì tôi lười quá." Diệp Phi chỉ vào ấm cà phê: "Cái này do cô mang đến à? Trước đây chưa từng thấy bao giờ.''
"Để trong phòng của Gia Tuấn đấy, bình thường cậu ấy không dùng, để cho bám đầy bụi, mỗi lần tới đây tôi mới lôi nó ra giúp cậu ấy." Khâu Mĩ Hân quở trách: "Rõ ràng không thích uống cà phê hòa tan mà bản thân lại không chịu nấu."
Anh chỉ mỉm cười: "Bận quá."
“Tôi mà uống cà phê thì tim đập hơi nhanh, nên vẫn uống trà nhiều hơn.” Diệp Phi nói: “Tôi có mang theo Thiết Quan Âm, hai người có muốn thử không?” Cô đi đến nhà kho, tìm cái thùng Vạn Bồng dùng để chứa đồ ăn, vừa mở ra, hôm qua lúc rời đi bao bì vẫn còn nguyên, giờ lại phát hiện có mấy túi đã bị mở, cô hét lên một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Khâu Mĩ Hân hỏi.
“Không sao, không có gì, tôi cứ tưởng là có chuột.” Cô xem kỹ lại, hẳn là có người mở, không có dấu hiệu cắn xé.
Nghe cô nói có chuột, Trần Gia Tuấn nhíu mày. Ai là chuột chứ?
Diệp Phi ngồi xổm trên đất tìm trà, tâm trạng không thoải mái chút nào, xem ra hiện giờ cửa hàng đồ lặn không cần cô, Khâu Mĩ Hân đã làm hết những gì có thể và không thể làm rồi, cần gì phải thuê một người ăn không ngồi rồi chứ? Nếu trái sầu riêng kia không bao ăn bao ở, cô chỉ ngồi mát ăn bát vàng thì với hai trăm đô kia, cô có thể sống được mấy ngày chứ?
Cô lo lắng đi ra ngoài, pha một tách trà. Bên này Khâu Mĩ Hân đã uống xong cà phê, chị ta đứng dậy định đi rửa ấm và cốc.
Trần Gia Tuấn duỗi tay ngăn chị ta lại: “Để ở đây đi, cậu không cần làm nữa đâu, cứ để mấy chuyện này cho Diệp Phi.”
Khâu Mĩ Hân vòng qua anh đi tới hồ nước: “Ai làm mà chẳng giống nhau?"
Trần Gia Tuấn nói: "Cô ấy lãnh lương, tôi không trả nổi tiền lương cho cậu đâu."
Khâu Mĩ Hân cười: "Nói cái gì mà tiền lương chứ, ít nhất là trên danh nghĩa, tôi cũng có một phần cửa hàng này."
Diệp Phi đi một vòng quanh cửa hàng đồ lặn cũng không tìm thấy việc gì khác, vì vậy cô chạy đi giúp xách bình khí. Cô hùng hết sức bình sinh, mỗi tay một cái, mỗi cái phải đến hai ba chục ký, thế mà cô vẫn có thể loạng chà loạng choạng bước đi.
Vấn Tạp ngăn cô lại, liên tục nói: "No no no."
Vạn Bồng ngạc nhiên nói: "Mấy tháng không gặp, sức của cô lớn hơn rồi!"
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi gật đầu: "Lần trước sau khi từ cửa hàng trở về, tôi luôn kiên trì thay nước trong ký túc xá. Giờ tôi đã có thể nhẹ nhàng vác được cái thùng nước mà trước kia cần đến hai người khiêng đấy."
Trần Gia Tuấn đi ngang qua liếc nhìn cô: "Thảo nào ăn nhiều như vậy."
Diệp Phi không có tâm trạng tranh cãi với anh, cô vẫn lo lắng có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào, trong lòng không khỏi thầm oán trách Trần Gia Tuấn. Trong cửa hàng có một người trợ giúp có năng lực như vậy, hơn nữa mỗi lần mở lớp đều đến, sao không nói rõ trước cơ chứ? Để cô tràn trề hy vọng đến đây, vừa mới có việc là đã bị đuổi.
Cô không có việc gì để làm, đi tới mép biển nhặt vỏ sò và vụn san hô, lại nhớ tới trước đây Trần Gia Tuấn từng nói, mọi thứ trong công viên hải dương đều không được lấy đi cho dù là đã chết, cô lại cũng ném từng cái xuống biển. Sau đó cô dứt khoát nhặt một cành cây, viết viết vẽ vẽ trên cát.
Bách Mạch đã ăn sáng, cô bé cũng đang nghịch nước cách đó không xa. Nhìn thấy Diệp Phi, cô bé có chút ngượng ngùng, lại núp sau lưng mẹ mình, nhưng vẫn để lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Diệp Phi ngồi xổm xuống: “Hi Bách Mạch, chào buổi sáng.”
Bách Mạch vẫn nhìn cô mà không nói lời nào.
"Em biết nói tiếng Anh không? Chị tên là Phi." Cô nhìn theo ánh mắt của cô bé, sờ sờ lên mái tóc của mình. "Em đang nhìn cái này?" Cô ngồi xổm xuống trước mặt Bách Mạch, tháo kẹp tóc ra, tóc mái lại vểnh lên.
Bạch Mạch vẫn không nói gì, nhưng mắt của cô bé chuyển từ trên đầu xuống tay cô.
Diệp Phi tươi cười: “Nếu thích thì em cứ cầm lấy đi.”
Bách Mạch ngượng ngùng, mẹ cô bé cũng cười xua tay, chỉ biết nói: “Cám ơn, cám ơn.”
“Không sao, chị vẫn còn để ở trong phòng." Diệp Phi đưa chiếc kẹp tóc nhỏ hình bông hoa màu tím cho cô bé, chậm rãi nói: "Cái này là quà cho bạn bè, chị mang đến từ Trung Quốc đấy. Em có biết Trung Quốc không?"
Bách Mạch gật đầu.
“Tặng cho bạn bè đấy.” Diệp Phi nói lại lần nữa.
Bách Mạch vừa cười ngượng ngùng vừa nhận lấy, định cất vào trong ngực.
“Không phải để ở đấy.” Diệp Phi cũng cười, suy nghĩ một chút rồi kẹp cái kẹp tóc vào tà váy của cô bé: “Đây, em muốn nhìn thấy nó đúng chứ? Như thế này, có đẹp không?”
Bách Mạch cười rộ lên, chạy đến bên cạnh mẹ, chỉ vào vạt váy, thốt ra một loạt câu bằng tiếng địa phương, rồi lại chạy vài vòng trên bãi biển, nhìn thấy bức tranh cá nhỏ và sao biển mà Diệp Phi vừa vẽ, cô bé còn giẫm lên.
Diệp Phi ngồi xổm trên cát nói: "Em chê chị vẽ xấu à? Chị sẽ vẽ lại cái khác." Thế là cô cầm lấy một cành cây, vẽ một con cá mập, vừa vẽ xong lại bị Bách Mạch giẫm lên.
Cô muốn vẽ một con rùa nhưng nhìn từ trên xuống trông cứ giống như một con vương bát (ba ba). Diệp Phi không biết từ ba ba trong tiếng Anh là gì, cô dùng cành cây chỉ chỉ: "Em có biết đây là gì không? Đây là rùa nước ngọt của Trung Quốc." Sau đó cô lại vẽ thêm hai vòng tròn ở dưới rồi không nhịn được mà bật cười, nói bằng tiếng Trung: “Vương bát đản(*).”
(*) Trứng ba ba, nghĩa bóng là một câu chửi người
Cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ấm từ phía sau: “Cô đang dạy Bách Mạch cái gì đó?”
Diệp Phi nhảy dựng lên: “Tôi vẽ không đẹp, không giống rùa mà giống ba ba.”
Trần Gia Tuấn thò người về phía trước nhìn xem, "Vẽ cũng đủ xấu đấy." Anh cầm lấy cành cây trong tay Diệp Phi, chỉ với vài nét vẽ, anh đã phác thảo ra một con rùa biển sinh động như thật, trông chú rùa như đang thả mình theo dòng nước. Bách Mạch cười giòn tan, cô bé chạy tới, cũng giẫm vài cái lên bức tranh. Sau đó cô bé ngẩng đầu nói vài câu với Trần Gia Tuấn. Anh bật cười, cúi người ôm lấy Bách Mạch, dịch lại lời của cô bé cho Diệp Phi: “Con bé nói mình là sóng biển.”
Diệp Phi mỉm cười, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy mình hơi dư thừa. Hay là để tôi đến Joy đi, tôi biết nấu ăn, ừm, tay nghề cũng tạm được đấy; có lẽ kỹ năng dùng dao cũng không kém họ là bao. Họ lên món khá chậm, lần nào cũng phải đợi rất lâu, tôi nghĩ là cần có thêm nhân lực."
"Đây là nhịp sống của hòn đảo, mọi người đều đến đây nghỉ ngơi, cô cho rằng chỗ này là thành phố lớn chắc, vội vội vàng vàng." Trần Gia Tuấn ôm Bách Mạch, quay đầu lại nhìn Diệp Phi, trước trán cô có một nhúm tóc vểnh lên, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đè xuống giúp cô: “Phòng bếp không thiếu người. Chiều nay có học sinh tới, sau này sẽ có việc cho cô làm.”
Diệp Phi gật đầu.
Anh cười trêu cô: “Có phải là cô muốn đi uống sữa lắc không?”
“Ai nói chứ?”
“Quên rồi à? Một chồng hóa đơn mà hồi trước cô từng ký trước. Xoài, dừa, dứa.”
“Anh vẫn còn nhớ à.” Diệp Phi ngượng ngùng, sau đó cô lại nghĩ tới gì đó: "Nói vậy thì nếu làm việc ở Joy thì ngoài bao ăn ở ra còn có sữa lắc à!"
Trần Gia Quân nghiêm mặt nói: "Bảo cô làm ở đâu thì cô cứ làm ở đó đi, còn kén cá chọn canh? Lát nữa cô hãy đưa Bách Mạch đi xem DVD, đấy. Có thể dạy con bé nói tiếng Anh."
"Bách Mạch biết được bao nhiêu?"
"Cơ bản là nghe hiểu, có thể nói được một chút."
Diệp Phi khiêm tốn nói: "Tôi sẽ nói chậm, cố gắng giảng tiêu chuẩn hơn một chút."
"Không sao, dù sao thì những khẩu âm có thể nghe được ở đây cũng muôn hình vạn trạng, thích ứng sớm một chút cũng tốt."
Diệp Phi bĩu môi: "Đúng đúng, khẩu âm của anh là tốt nhất."
Trần Gia Tuấn cũng không khách sáo: "Trời sinh."
"..."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi đưa Bách Mạch vào sảnh lớn ngồi và bật cho cô bé xem. Khi chuẩn bị cho buổi tọa đàm, cô đã xem rất nhiều phim tài liệu và các trang web giới thiệu về sinh vật biển, nghĩ rằng hiện giờ mình có thể trổ tài nên cô chỉ lên màn hình và hỏi: "Nhà của Nemo là gì?"
"Hải quỳ." Giọng Bách Mạch lanh lảnh, cô bé nói chậm nhưng rất rõ ràng.
"Giáo viên của Nemo là?"
"Cá đuối ạ."
Diệp Phi hỏi thêm vài câu, cô bé đều trả lời rất trôi chảy làm cô cảm thấy có chút thất bại. Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Trần Gia Tuấn cười nhạo: "Tôi đã nói gì nào? Mấy đứa nhỏ mẫu giáo còn biết nhiều hơn cô."
Sau khi xem phim xong, Bách Mạch nói: "Chị có thể kể chuyện cho em không?"
Diệp Phi suy nghĩ một lát: "Nàng tiên cá? Công chúa bạch tuyết? Rất nhiều truyện chị không biết kể bằng tiếng Anh thế nào."
Bách Mạch lắc đầu: "Em đã nghe rồi."
"Vậy em biết Tôn Ngộ Không không? Tôn Ngộ Không có thể biến thành các con vật khác, rất thích ăn đào, sau đó được cử đi canh vườn đào..."
Bách Mạch ngắt lời cô: "Đào là gì?"
Diệp Phi không biết phải giải thích thế nào, "Vậy em thích gì, chị sẽ bịa cho em một cái."
Cô bé chỉ tay ra ngoài cửa: "Biển lớn."
Nhớ đến hoàn cảnh của Bách Mạch, thấy đôi mắt trong veo hướng về phía biển của cô bé, lòng Diệp Phi mềm nhũn. Cô ngồi xuống trước bàn, lấy giấy bút ra, vừa vẽ vừa nói: "Em có biết không, có một hòn đảo, những nơi khác không khác gì hòn đảo đó, nhưng có một điểm đặc biệt đó là hai đầu của hòn đảo lại rất hẹp, ở trong nước trông như hai dải ruy băng. Trong những đêm không trăng, những vì sao trên bầu trời tỏa sáng rực rỡ. Khi đứng ở trung tâm hòn đảo, em không còn phân biệt được phía trên nền trời kia là sao hay là sỏi. Khi em đi men theo dải ruy băng trong nước, đi mãi, đi mãi, em sẽ đến được bờ Đại Hà trên không. Từ nơi ấy, khi quay đầu nhìn lại, em sẽ thấy hòn đảo như một tinh vân.”
Bách Mạch nhìn cô chớp chớp mắt.
“Ừm, chị nói nhiều quá, em không hiểu nhỉ?”
Bách Mạch lấy bút vẽ một chiếc thuyền nhỏ: “Em có thể ngồi thuyền, dọc theo dòng sông trên bầu trời, đi từ bờ biển đến các vì sao."
”Khả năng biểu đạt của chị và khả năng lý giải của em đều rất tuyệt!" Diệp Phi thở dài một hơi: "Chị nhìn ra rồi, em thích thể loại giả tưởng lãng mạn."
Bách Mạch khó hiểu hỏi: "Lãng mạn là gì? Giả tưởng là gì?"
Diệp Phi nhìn tờ giấy trước mặt, trên đó là vài đường cong không lưu loát và một đống chấm nhỏ lộn xộn, cô chỉ thấy dở khóc dở cười, đường đường là một nghiên cứu sinh mà lại chạy đến giúp đỡ người ta chăm trẻ như mấy thiếu niên nước ngoài đi làm thêm.
Còn chưa bước vào cửa hàng, mùi cà phê nồng nàn đã truyền đến. Vừa đi lên bậc thang, Diệp Phi liền nhìn thấy trên bàn gỗ có đặt một cái bếp gas, trên đó phát ra tiếng "ục ục". Trần Gia Tuấn và Khâu Mĩ Hân đang ngồi bên cạnh bàn, vừa ăn vừa trò chuyện. Nhìn thấy Diệp phi, anh gật đầu với cô.
“Phi, chào buổi sáng!” Khâu Mĩ Hân nhiệt tình chào cô: “Cô có muốn uống một tách cà phê không? Hạt cà phê chỉ được rang sơ thôi, không biết cô uống có quen không.”
Diệp Phi không phân biệt được sự khác nhau giữa mức độ rang của hạt cà phê, cô khách sáo nói: "Cảm ơn, tôi ăn sáng rồi, đi dọn dẹp trước đã." Cô cầm lấy cái chổi trong góc tường, nhìn xung quanh mới phát hiện phía trước cửa hàng rất gọn gàng sạch sẽ. Những chiếc lá bị gió thổi rơi ban đêm và cát bay đã được dọn sạch, mấy cái ghế nhựa ở trong cửa hàng đã được mang ra, sắp xếp gọn gàng xung quanh bàn; sách vở tài liệu trên quầy đã được chồng lại ngay ngắn, đến cả bên cạnh cái bảng trắng dùng để sắp xếp kế hoạch lặn cũng có vài cây bút lông đủ màu sắc khác nhau.
“Không cần đâu, tôi đều đã quét hết rồi.” Khâu Mĩ Hân ngoắc tay: “Cô có muốn ăn thử sandwich tôi làm không?”
“Ngại quá, việc dọn dẹp cửa hàng là trách nhiệm của tôi, đều để cô làm thay rồi." Diệp Phi đặt chổi xuống và ngồi xuống bàn.
"Không sao đâu, tôi thường đến bãi biển vào sáng sớm để tập yoga. Tôi sống cũng gần đây, không có việc gì là lại đến đây." Khâu Mĩ Hân chỉ về phía khu nghỉ dưỡng ở phía sau: "Chỗ đó không tệ, có một nhà bếp nhỏ, có cả tủ lạnh nữa."
"So ra thì tôi lười quá." Diệp Phi chỉ vào ấm cà phê: "Cái này do cô mang đến à? Trước đây chưa từng thấy bao giờ.''
"Để trong phòng của Gia Tuấn đấy, bình thường cậu ấy không dùng, để cho bám đầy bụi, mỗi lần tới đây tôi mới lôi nó ra giúp cậu ấy." Khâu Mĩ Hân quở trách: "Rõ ràng không thích uống cà phê hòa tan mà bản thân lại không chịu nấu."
Anh chỉ mỉm cười: "Bận quá."
“Tôi mà uống cà phê thì tim đập hơi nhanh, nên vẫn uống trà nhiều hơn.” Diệp Phi nói: “Tôi có mang theo Thiết Quan Âm, hai người có muốn thử không?” Cô đi đến nhà kho, tìm cái thùng Vạn Bồng dùng để chứa đồ ăn, vừa mở ra, hôm qua lúc rời đi bao bì vẫn còn nguyên, giờ lại phát hiện có mấy túi đã bị mở, cô hét lên một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Khâu Mĩ Hân hỏi.
“Không sao, không có gì, tôi cứ tưởng là có chuột.” Cô xem kỹ lại, hẳn là có người mở, không có dấu hiệu cắn xé.
Nghe cô nói có chuột, Trần Gia Tuấn nhíu mày. Ai là chuột chứ?
Diệp Phi ngồi xổm trên đất tìm trà, tâm trạng không thoải mái chút nào, xem ra hiện giờ cửa hàng đồ lặn không cần cô, Khâu Mĩ Hân đã làm hết những gì có thể và không thể làm rồi, cần gì phải thuê một người ăn không ngồi rồi chứ? Nếu trái sầu riêng kia không bao ăn bao ở, cô chỉ ngồi mát ăn bát vàng thì với hai trăm đô kia, cô có thể sống được mấy ngày chứ?
Cô lo lắng đi ra ngoài, pha một tách trà. Bên này Khâu Mĩ Hân đã uống xong cà phê, chị ta đứng dậy định đi rửa ấm và cốc.
Trần Gia Tuấn duỗi tay ngăn chị ta lại: “Để ở đây đi, cậu không cần làm nữa đâu, cứ để mấy chuyện này cho Diệp Phi.”
Khâu Mĩ Hân vòng qua anh đi tới hồ nước: “Ai làm mà chẳng giống nhau?"
Trần Gia Tuấn nói: "Cô ấy lãnh lương, tôi không trả nổi tiền lương cho cậu đâu."
Khâu Mĩ Hân cười: "Nói cái gì mà tiền lương chứ, ít nhất là trên danh nghĩa, tôi cũng có một phần cửa hàng này."
Diệp Phi đi một vòng quanh cửa hàng đồ lặn cũng không tìm thấy việc gì khác, vì vậy cô chạy đi giúp xách bình khí. Cô hùng hết sức bình sinh, mỗi tay một cái, mỗi cái phải đến hai ba chục ký, thế mà cô vẫn có thể loạng chà loạng choạng bước đi.
Vấn Tạp ngăn cô lại, liên tục nói: "No no no."
Vạn Bồng ngạc nhiên nói: "Mấy tháng không gặp, sức của cô lớn hơn rồi!"
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi gật đầu: "Lần trước sau khi từ cửa hàng trở về, tôi luôn kiên trì thay nước trong ký túc xá. Giờ tôi đã có thể nhẹ nhàng vác được cái thùng nước mà trước kia cần đến hai người khiêng đấy."
Trần Gia Tuấn đi ngang qua liếc nhìn cô: "Thảo nào ăn nhiều như vậy."
Diệp Phi không có tâm trạng tranh cãi với anh, cô vẫn lo lắng có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào, trong lòng không khỏi thầm oán trách Trần Gia Tuấn. Trong cửa hàng có một người trợ giúp có năng lực như vậy, hơn nữa mỗi lần mở lớp đều đến, sao không nói rõ trước cơ chứ? Để cô tràn trề hy vọng đến đây, vừa mới có việc là đã bị đuổi.
Cô không có việc gì để làm, đi tới mép biển nhặt vỏ sò và vụn san hô, lại nhớ tới trước đây Trần Gia Tuấn từng nói, mọi thứ trong công viên hải dương đều không được lấy đi cho dù là đã chết, cô lại cũng ném từng cái xuống biển. Sau đó cô dứt khoát nhặt một cành cây, viết viết vẽ vẽ trên cát.
Bách Mạch đã ăn sáng, cô bé cũng đang nghịch nước cách đó không xa. Nhìn thấy Diệp Phi, cô bé có chút ngượng ngùng, lại núp sau lưng mẹ mình, nhưng vẫn để lộ ra nửa khuôn mặt, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Diệp Phi ngồi xổm xuống: “Hi Bách Mạch, chào buổi sáng.”
Bách Mạch vẫn nhìn cô mà không nói lời nào.
"Em biết nói tiếng Anh không? Chị tên là Phi." Cô nhìn theo ánh mắt của cô bé, sờ sờ lên mái tóc của mình. "Em đang nhìn cái này?" Cô ngồi xổm xuống trước mặt Bách Mạch, tháo kẹp tóc ra, tóc mái lại vểnh lên.
Bạch Mạch vẫn không nói gì, nhưng mắt của cô bé chuyển từ trên đầu xuống tay cô.
Diệp Phi tươi cười: “Nếu thích thì em cứ cầm lấy đi.”
Bách Mạch ngượng ngùng, mẹ cô bé cũng cười xua tay, chỉ biết nói: “Cám ơn, cám ơn.”
“Không sao, chị vẫn còn để ở trong phòng." Diệp Phi đưa chiếc kẹp tóc nhỏ hình bông hoa màu tím cho cô bé, chậm rãi nói: "Cái này là quà cho bạn bè, chị mang đến từ Trung Quốc đấy. Em có biết Trung Quốc không?"
Bách Mạch gật đầu.
“Tặng cho bạn bè đấy.” Diệp Phi nói lại lần nữa.
Bách Mạch vừa cười ngượng ngùng vừa nhận lấy, định cất vào trong ngực.
“Không phải để ở đấy.” Diệp Phi cũng cười, suy nghĩ một chút rồi kẹp cái kẹp tóc vào tà váy của cô bé: “Đây, em muốn nhìn thấy nó đúng chứ? Như thế này, có đẹp không?”
Bách Mạch cười rộ lên, chạy đến bên cạnh mẹ, chỉ vào vạt váy, thốt ra một loạt câu bằng tiếng địa phương, rồi lại chạy vài vòng trên bãi biển, nhìn thấy bức tranh cá nhỏ và sao biển mà Diệp Phi vừa vẽ, cô bé còn giẫm lên.
Diệp Phi ngồi xổm trên cát nói: "Em chê chị vẽ xấu à? Chị sẽ vẽ lại cái khác." Thế là cô cầm lấy một cành cây, vẽ một con cá mập, vừa vẽ xong lại bị Bách Mạch giẫm lên.
Cô muốn vẽ một con rùa nhưng nhìn từ trên xuống trông cứ giống như một con vương bát (ba ba). Diệp Phi không biết từ ba ba trong tiếng Anh là gì, cô dùng cành cây chỉ chỉ: "Em có biết đây là gì không? Đây là rùa nước ngọt của Trung Quốc." Sau đó cô lại vẽ thêm hai vòng tròn ở dưới rồi không nhịn được mà bật cười, nói bằng tiếng Trung: “Vương bát đản(*).”
(*) Trứng ba ba, nghĩa bóng là một câu chửi người
Cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ấm từ phía sau: “Cô đang dạy Bách Mạch cái gì đó?”
Diệp Phi nhảy dựng lên: “Tôi vẽ không đẹp, không giống rùa mà giống ba ba.”
Trần Gia Tuấn thò người về phía trước nhìn xem, "Vẽ cũng đủ xấu đấy." Anh cầm lấy cành cây trong tay Diệp Phi, chỉ với vài nét vẽ, anh đã phác thảo ra một con rùa biển sinh động như thật, trông chú rùa như đang thả mình theo dòng nước. Bách Mạch cười giòn tan, cô bé chạy tới, cũng giẫm vài cái lên bức tranh. Sau đó cô bé ngẩng đầu nói vài câu với Trần Gia Tuấn. Anh bật cười, cúi người ôm lấy Bách Mạch, dịch lại lời của cô bé cho Diệp Phi: “Con bé nói mình là sóng biển.”
Diệp Phi mỉm cười, suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy mình hơi dư thừa. Hay là để tôi đến Joy đi, tôi biết nấu ăn, ừm, tay nghề cũng tạm được đấy; có lẽ kỹ năng dùng dao cũng không kém họ là bao. Họ lên món khá chậm, lần nào cũng phải đợi rất lâu, tôi nghĩ là cần có thêm nhân lực."
"Đây là nhịp sống của hòn đảo, mọi người đều đến đây nghỉ ngơi, cô cho rằng chỗ này là thành phố lớn chắc, vội vội vàng vàng." Trần Gia Tuấn ôm Bách Mạch, quay đầu lại nhìn Diệp Phi, trước trán cô có một nhúm tóc vểnh lên, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn đè xuống giúp cô: “Phòng bếp không thiếu người. Chiều nay có học sinh tới, sau này sẽ có việc cho cô làm.”
Diệp Phi gật đầu.
Anh cười trêu cô: “Có phải là cô muốn đi uống sữa lắc không?”
“Ai nói chứ?”
“Quên rồi à? Một chồng hóa đơn mà hồi trước cô từng ký trước. Xoài, dừa, dứa.”
“Anh vẫn còn nhớ à.” Diệp Phi ngượng ngùng, sau đó cô lại nghĩ tới gì đó: "Nói vậy thì nếu làm việc ở Joy thì ngoài bao ăn ở ra còn có sữa lắc à!"
Trần Gia Quân nghiêm mặt nói: "Bảo cô làm ở đâu thì cô cứ làm ở đó đi, còn kén cá chọn canh? Lát nữa cô hãy đưa Bách Mạch đi xem DVD, đấy. Có thể dạy con bé nói tiếng Anh."
"Bách Mạch biết được bao nhiêu?"
"Cơ bản là nghe hiểu, có thể nói được một chút."
Diệp Phi khiêm tốn nói: "Tôi sẽ nói chậm, cố gắng giảng tiêu chuẩn hơn một chút."
"Không sao, dù sao thì những khẩu âm có thể nghe được ở đây cũng muôn hình vạn trạng, thích ứng sớm một chút cũng tốt."
Diệp Phi bĩu môi: "Đúng đúng, khẩu âm của anh là tốt nhất."
Trần Gia Tuấn cũng không khách sáo: "Trời sinh."
"..."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Diệp Phi đưa Bách Mạch vào sảnh lớn ngồi và bật cho cô bé xem. Khi chuẩn bị cho buổi tọa đàm, cô đã xem rất nhiều phim tài liệu và các trang web giới thiệu về sinh vật biển, nghĩ rằng hiện giờ mình có thể trổ tài nên cô chỉ lên màn hình và hỏi: "Nhà của Nemo là gì?"
"Hải quỳ." Giọng Bách Mạch lanh lảnh, cô bé nói chậm nhưng rất rõ ràng.
"Giáo viên của Nemo là?"
"Cá đuối ạ."
Diệp Phi hỏi thêm vài câu, cô bé đều trả lời rất trôi chảy làm cô cảm thấy có chút thất bại. Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Trần Gia Tuấn cười nhạo: "Tôi đã nói gì nào? Mấy đứa nhỏ mẫu giáo còn biết nhiều hơn cô."
Sau khi xem phim xong, Bách Mạch nói: "Chị có thể kể chuyện cho em không?"
Diệp Phi suy nghĩ một lát: "Nàng tiên cá? Công chúa bạch tuyết? Rất nhiều truyện chị không biết kể bằng tiếng Anh thế nào."
Bách Mạch lắc đầu: "Em đã nghe rồi."
"Vậy em biết Tôn Ngộ Không không? Tôn Ngộ Không có thể biến thành các con vật khác, rất thích ăn đào, sau đó được cử đi canh vườn đào..."
Bách Mạch ngắt lời cô: "Đào là gì?"
Diệp Phi không biết phải giải thích thế nào, "Vậy em thích gì, chị sẽ bịa cho em một cái."
Cô bé chỉ tay ra ngoài cửa: "Biển lớn."
Nhớ đến hoàn cảnh của Bách Mạch, thấy đôi mắt trong veo hướng về phía biển của cô bé, lòng Diệp Phi mềm nhũn. Cô ngồi xuống trước bàn, lấy giấy bút ra, vừa vẽ vừa nói: "Em có biết không, có một hòn đảo, những nơi khác không khác gì hòn đảo đó, nhưng có một điểm đặc biệt đó là hai đầu của hòn đảo lại rất hẹp, ở trong nước trông như hai dải ruy băng. Trong những đêm không trăng, những vì sao trên bầu trời tỏa sáng rực rỡ. Khi đứng ở trung tâm hòn đảo, em không còn phân biệt được phía trên nền trời kia là sao hay là sỏi. Khi em đi men theo dải ruy băng trong nước, đi mãi, đi mãi, em sẽ đến được bờ Đại Hà trên không. Từ nơi ấy, khi quay đầu nhìn lại, em sẽ thấy hòn đảo như một tinh vân.”
Bách Mạch nhìn cô chớp chớp mắt.
“Ừm, chị nói nhiều quá, em không hiểu nhỉ?”
Bách Mạch lấy bút vẽ một chiếc thuyền nhỏ: “Em có thể ngồi thuyền, dọc theo dòng sông trên bầu trời, đi từ bờ biển đến các vì sao."
”Khả năng biểu đạt của chị và khả năng lý giải của em đều rất tuyệt!" Diệp Phi thở dài một hơi: "Chị nhìn ra rồi, em thích thể loại giả tưởng lãng mạn."
Bách Mạch khó hiểu hỏi: "Lãng mạn là gì? Giả tưởng là gì?"
Diệp Phi nhìn tờ giấy trước mặt, trên đó là vài đường cong không lưu loát và một đống chấm nhỏ lộn xộn, cô chỉ thấy dở khóc dở cười, đường đường là một nghiên cứu sinh mà lại chạy đến giúp đỡ người ta chăm trẻ như mấy thiếu niên nước ngoài đi làm thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.