Chương 35: Pháo Hoa (1)
Minh Tiền Vũ Hậu
31/01/2022
Hai ngày sau, Mạt Li rời đảo, cô ấy đã mua vé chuyến sớm nhất của thuyền buổi sáng.
Diệp Phi và Nhân Đạt đều muốn đi tiễn cô ấy, họ đã hỏi ý kiến của Mạt Li thông qua Khắc Lạc Y, cô ấy cũng không phản đối. Sáu giờ, trời vừa rạng sáng, Trần Gia Tuấn lái xe bán tải của cửa hàng đồ lặn đến ký túc xá đón Vạn Bồng, Nhân Đạt và Diệp Phi rồi mọi người cùng nhau đến bến tàu.
Diệp Phi hỏi, "Hai người Mạt Li đến bằng gì?"
Trần Gia Tuấn trả lời: "Tôi còn có một chiếc xe, tối qua để Khắc Lạc Y lái đi rồi."
Nhân Đạt có chút lo lắng, "Lát nữa phải nói gì đây? Tôi sợ mình sẽ khóc mất."
Diệp Phi suy nghĩ một lúc: "Có lẽ chúng ta không nên nói gì nhiều, càng không nên khóc."
Trần Gia Tuấn nhướng mày liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Màu xanh đen nơi khóe mắt của Diệp Phi đã biến thành màu tím, máu bầm đã tan, màu nhạt đi nhiều, nhưng diện tích lại trở nên lớn hơn. Cũng may là không còn sưng nữa, hôm qua cô đã đến cửa hàng tiện lợi mua kem che khuyết điểm và kem nền, sáng sớm đứng trước gương bôi bôi dặm dặm, nhìn cũng bình thường hơn nhiều.
Anh thu hồi ánh mắt, cất giọng đều đều, "Đừng tỏ ra thông cảm và buồn bã quá mức, cũng đừng hỏi, đừng đối xử đặc biệt với cô ấy, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả. Nói với cô ấy, hai người là bạn của cô ấy, sẽ nhớ cô ấy."
Xe bán tải dừng ở bến tàu, bốn người xuống xe, đợi vài phút sau liền nhìn thấy một chiếc Sedan màu đen từ ngã tư đi tới. Trần Gia Tuấn hất cằm, "Hai người đi đi. Tôi và Vạn Bồng đợi ở đây."
Khách du lịch đã lũ lượt đi đến, đợi thuyền dưới mái hiên ở cuối giàn. Trong dòng du khách u Mỹ cao lớn, dáng người Mạt Li đặc biệt mảnh khảnh, chiếc ba lô lớn trên lưng dường như còn lớn hơn của cô ấy một chút, khuôn mặt hốc hác thấy rõ, đôi mắt tuy lớn nhưng lại xám xịt đờ đẫn. Diệp Phi nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp nhau của họ, chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối, mái tóc ngắn màu nâu đen, chiếc khăn trải bàn kẻ sọc trên tay bị gió hất tung, dưới ánh mặt trời, biển xanh cát trắng phía sau trở nên vô cùng chói mắt.
Mà lúc này, nước biển lúc sáng sớm có màu xám nhạt, phủ một tầng sương mù màu lam nhạt, tầm nhìn không xa. Con tàu phía cuối cầu tàu đang hướng ra bên ngoài, chuẩn bị tiến ra vùng biển khơi mênh mông rộng lớn.
Mắt Diệp Phi hơi ửng đỏ, nhớ tới những lời dặn dò của Trần Gia Tuấn, cô cắn môi.
Trần Gia Tuấn dựa vào đầu xe, nhìn hai cô gái đi về phía cầu tàu từ xa, anh rút ra một điếu thuốc, chưa kịp châm lửa thì đã thấy Tụng Tây đi ra từ chỗ ngã rẽ, loạng choạng đi về phía bến tàu.
Vạn Bồng nói: "Bị anh nói trúng rồi, quả nhiên là đến."
Trần Gia Tuấn nói: "Không giấu được."
“Nếu là tôi thì tôi cũng đến.” Vạn Bồng nghĩ một chút rồi lại nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương.”
Trong khi nói, Tụng Tây đã chạy đến bên cạnh.
Vạn Bồng tiến lên ngăn anh ta lại. Hai mắt Tụng Tây đỏ hoe, cả người nồng nặc mùi rượu từ tối hôm qua, “Tôi muốn gặp Mạt Li, tôi muốn gặp cô ấy.” Giọng anh ta mang theo tiếng khóc.
"Cậu có đảm bảo sẽ tự mình kiểm soát được mình không?"
Tụng Tây liều mạng gật đầu.
Trần Gia Tuấn lấy điện thoại ra, bấm số của Khắc Lạc Y, "Để chính cô ấy quyết định."
Khắc Lạc Y nhấc máy, đáp lại vài câu rồi quay sang nhìn Mạt Li, "Tụng Tây đến để tiễn cô, cô có muốn gặp không?"
Khuôn mặt của Mạt Li vẫn tái nhợt, nhưng hai mắt dường như hiện lên chút ánh sáng. Cô ấy mím chặt môi không nói gì, hai tay nắm chặt quai ba lô, khớp xương thoáng tái nhợt. Phà đã bắt đầu soát vé, các cô gái đứng ở một góc bến tàu, Diệp Phi nhìn Khắc Lạc Y khẽ gật đầu.
Dường như Khắc Lạc Y cũng đang chờ đợi một đồng minh, cô ấy thở phào một hơi và nói vào điện thoại, "Qua đây đi."
Trên đường trở về từ bến tàu, Khắc Lạc Y đã đổi sang xe bán tải, Vạn Bồng ở lại với Tụng Tây đang gào khóc nức nở.
Cả xe im phăng phắc. Diệp Phi quay đầu sang một bên, không ngừng nhớ tới cảnh Tụng Tây và Mạt Li nói lời chia tay.
Anh ta nói: "Giữ gìn sức khỏe, mặc nhiều quần áo một chút."
Mạt Li cúi đầu, "Tôi về là mùa hè, không lạnh."
"Em từng nói sân bay rất lạnh."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Mạt Li chỉ gật đầu mà không nói gì.
"Anh có thể viết thư cho em không?"
Cô ấy vẫn không nói gì.
Tụng Tây mặt mày ủ rũ, râu tóc bù xù gần như dính vào nhau, khóe mắt trũng xuống, trông vô cùng đáng thương, nhưng cũng may là anh ta không kêu gào mất kiểm soát. Diệp Phi và hai cô gái đứng ở phía xa thấy anh ta vẫn đang nói gì đó. Anh ta muốn ôm Mạt Li, cơ thể cô ấy cứng lại, lùi về sau một bước, nhưng anh ta vẫn bắt được một bàn tay. Cô ấy khựng lại một chút rồi vẫn lùi lại, từng chút một rút tay lại.
Phà chậm rãi rời đi, Tụng Tây lao đến mép cầu tàu, hét lớn: “Anh sẽ đi tìm em, anh nhất định sẽ đi tìm em!” Anh ta đưa mắt nhìn theo chiếc phà đang dần ẩn mình trong sương mù, hai hàng nước mắt chảy dài, ngồi co ro trên cầu tàu mà khóc.
Cây cối xanh tốt ngoài cửa kính lướt qua rồi biến mất, hai mắt Diệp Phi đỏ hoe, cô đưa tay lên quệt, mu bàn tay ướt đẫm nước mắt. Máy lạnh trong xe được mở hết cỡ, có thể nghe thấy tiếng vù vù của cửa gió. Bầu không vô cùng nặng nề, Trần Gia Tuấn duỗi tay bật radio, một bản tình ca địa phương vang lên, giọng hát nhẹ nhàng da diết, nghe lại đặc biệt bi thương. Anh cau mày, lập tức chuyển sang bản tin buổi sáng sôi động. Tắt máy lạnh, hạ cửa kính xuống, gió ẩm thổi vào trong xe.
Lo cho Tụng Tây, Diệp Phi đến quán bar tìm anh ta sau bữa tối. Trong quán chỉ có hai ba khách, ngồi trước quầy bar và trò chuyện với một người phục vụ khác. Tụng Tây thất thần nằm bò trên mặt bàn trong một góc.
Diệp Phi kêu một lon bia, ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Tôi uống với anh."
Tụng Tây im lặng.
Diệp Phi vuốt mái tóc bồng bềnh của anh ta giống như đang vuốt ve một chú mèo con hay một chú chó con. Cô nghe thấy tiếng nức nở của Tụng Tây, "Làm sao đây? Mạt Li sẽ không bao giờ... quay lại nữa, đúng không? Tôi phải làm sao đây?"
"Cô ấy quay về chốn thân thuộc, có gia đình ở bên, được tư vấn tâm lý, tốt hơn ở lại đây rất nhiều."
"Là tôi hại Mạt Li, là tôi... Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu."
Diệp Phi nhất thời không biết phải nói gì.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói thật: "Tôi không biết anh phải làm gì thì cô ấy mới tha thứ cho anh. Nhưng anh đã nói là sẽ đi tìm cô ấy, lẽ nào cứ thế này mà đi sao?"
"Tôi biết cô ấy sẽ không quay lại. Nhưng, làm sao tôi đến được châu u đây? Tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa..."
"Sẽ có cách thôi. Chưa chắc là không có cơ hội."
"Cách gì đây?"
"Nhất định là, không phải bằng uống rượu..." Diệp Phi lại kéo mái tóc rối bù của anh ta, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ không còn cơ hội."
"Tôi sẽ viết thư," Tụng Tây đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Tôi sẽ viết thư cho Mạt Li!"
"Anh có email của cô ấy không?"
“Có!” Anh ta quay lại, nhìn thẳng vào cô, “Phi, cô có thể viết giúp tôi được không?"
Diệp Phi nhìn cánh tay phải đang băng bó của anh ta, gật đầu.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Tụng Tây, anh ta đứng dậy lao vào phòng sau quầy bar, khi bước ra anh ta cầm trên tay một cuốn sách, là một cuốn sách hướng dẫn du lịch Đông Nam Á - "Lonely Planet". Mở nó ra, bên trong có một tờ giấy ghi chú có ghi tên, số điện thoại và địa chỉ email của Mạt Li.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy, đôi mắt cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng đầy nỗi nhớ nhung.
“Đây là cô ấy viết cho tôi khi cô ấy đến hòn đảo này lần đầu tiên.” Tụng Tây nói, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã tự nhủ rằng, nếu sau này tôi có con, mẹ của nó phải là một cô gái thế này. Vốn dĩ cô ấy chỉ định ở lại một tuần, còn có kế hoạch du lịch vòng quanh Đông Nam Á... Kết quả là, cô ấy vừa đi tàu về đất liền thì đã lại quay trở lại đây. Sau đó cô ấy đã đưa cho tôi cuốn sách này và nói, cô ấy sẽ không đi đâu cả. "
Diệp Phi nhớ tới Vạn Bồng nói Tụng Tây đã ngồi ở bến tàu đến trưa, sau khi ăn trưa xong, cậu ta mới kéo Tụng Tây về cùng.
"Hôm nay tôi cũng đợi, tôi ước cũng sẽ như trước kia, cô ấy sẽ đột ngột xuất hiện và nói mình sẽ không đi nữa..." Tụng Tây khép sách lại, giọng lại nghẹn ngào.
"Tôi đồng ý giúp anh viết thư. Nhưng anh nghĩ xem liệu có ai thích cái bộ dạng luộm thuộm bây giờ của anh không?" Diệp Phi túm lấy cánh tay anh ta, "Đi, đưa anh đi cắt tóc!"
Sau khi trả lời câu hỏi của học viên xong, Trần Gia Tuấn bước ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Diệp Phi đang ngồi bên mép sân phơi, tay cầm máy tính xách tay, bên cạnh là Tụng Tây với vẻ mặt nhẹ nhõm. Tóc anh ta đã cắt ngắn, râu cũng được cạo sạch sẽ. Yanes đang ngồi dưới mái hiên xem lại những yêu cầu trọng điểm trong sách hướng dẫn của huấn luyện viên.
“Diệp Phi đang làm gì vậy?” Trần Gia Tuấn hơi nhíu mày hỏi.
"Giúp Tụng Tây đăng ký địa chỉ email."
"Viết thư cho Mạt Li?"
"Hẳn là thế."
Anh hừ một tiếng.
“Phi thật chân thành và tốt bụng.” Yanes nhận xét, “Cô ấy là một cô gái nhiệt tình, lại không quá mức.”
Tụng Tây nói những gì mà mình muốn nói, Diệp Phi phụ trách gõ bàn phím.
"Mạt Li, em đã về Prague chưa? Ngồi máy bay lâu như thế, em có mệt không? Đây là email mà Phi đã đăng ký giúp anh. Tay anh vẫn chưa khỏi hẳn nên cô ấy đã viết giúp anh."
Diệp Phi ngắt lời anh ta, nói: "Không chỉ tay anh chưa khỏi mà chính tả của anh cũng không ổn nốt." Sau khi đăng ký email, cô phát hiện Tụng Tây nói tiếng Anh cũng coi như lưu loát, tuy ngữ pháp vẫn chỉ tàm tạm nhưng giao tiếp thì cũng ổn. Nhưng nếu thật sự phải viết ra giấy thì kỹ năng đọc viết của anh ta về cơ bản là con số không.
Tụng Tây buồn bã nhìn cô.
“Được rồi, được rồi, nếu anh đã có thể nói thì học đọc viết cũng không khó, chỉ có hai sáu chữ cái thôi mà.” Diệp Phi lẩm bẩm, “May mà không phải tiếng Trung.”
Tụng Tây lại nói: "Nói với Mạt Li, Phi nói, anh vẫn phải học tiếng Anh. Anh sẽ luyện tập thật chăm chỉ, chờ đến khi tay anh khỏi hẳn, anh sẽ tự viết thư cho em."
Thi thoảng Diệp Phi lại chỉ vào màn hình, nói cho anh ta biết thứ tự các loại từ trong tiếng Anh. Tụng Tây trông vẫn còn uể oải, nhưng so với lúc sáng, rõ ràng anh ta đã phấn chấn hơn một chút. Sau khi bị Diệp Phi lôi đi cắt tóc, thay một bộ quần áo chỉnh tề, dáng vẻ uể oải của mấy ngày trước đã biến mất, cũng không còn dáng vẻ phóng túng của trước đây, trông lại giống một thiếu niên hiền lành hơn.
Trần Gia Tuấn mỉm cười, lúc nào cô cũng líu ra líu ríu, không biết lúc nào sẽ chọc ghẹo đối phương một câu, có lúc rất muốn xách cổ ném ra ngoài; nhưng muốn cô im lặng ngồi bên cạnh thì dường như là không có khả năng.
Anh không kiềm được mà nghĩ rằng có lẽ từ nhỏ Diệp Phi đã đóng vai trò giải quyết vấn đề cho người khác, dần dà nó đã trở thành một thói quen, không hề cảm thấy bản thân đang ôm việc vào người. Đây là bản chất tự nhiên, dù có nói cô thế nào thì cô cũng sẽ không thay đổi.
Thật ra cũng không cần phải thay đổi, anh có thể xử lý hết những rắc rối cỏn con do cô gây ra.
-------------------------------------------------------------
Tiểu tiên nữ có lời muốn nói:
Sorri vì dạo này không đăng chương mới, tại tui bận quá, nay tranh thủ đăng 2 chương. Chúc mọi người năm mới bình an thuận lợi, đạt được điều mình mong muốn. Chúc tui năm mới chạy được nhiều chương mới hơn. Happy birthday !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Diệp Phi và Nhân Đạt đều muốn đi tiễn cô ấy, họ đã hỏi ý kiến của Mạt Li thông qua Khắc Lạc Y, cô ấy cũng không phản đối. Sáu giờ, trời vừa rạng sáng, Trần Gia Tuấn lái xe bán tải của cửa hàng đồ lặn đến ký túc xá đón Vạn Bồng, Nhân Đạt và Diệp Phi rồi mọi người cùng nhau đến bến tàu.
Diệp Phi hỏi, "Hai người Mạt Li đến bằng gì?"
Trần Gia Tuấn trả lời: "Tôi còn có một chiếc xe, tối qua để Khắc Lạc Y lái đi rồi."
Nhân Đạt có chút lo lắng, "Lát nữa phải nói gì đây? Tôi sợ mình sẽ khóc mất."
Diệp Phi suy nghĩ một lúc: "Có lẽ chúng ta không nên nói gì nhiều, càng không nên khóc."
Trần Gia Tuấn nhướng mày liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Màu xanh đen nơi khóe mắt của Diệp Phi đã biến thành màu tím, máu bầm đã tan, màu nhạt đi nhiều, nhưng diện tích lại trở nên lớn hơn. Cũng may là không còn sưng nữa, hôm qua cô đã đến cửa hàng tiện lợi mua kem che khuyết điểm và kem nền, sáng sớm đứng trước gương bôi bôi dặm dặm, nhìn cũng bình thường hơn nhiều.
Anh thu hồi ánh mắt, cất giọng đều đều, "Đừng tỏ ra thông cảm và buồn bã quá mức, cũng đừng hỏi, đừng đối xử đặc biệt với cô ấy, cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả. Nói với cô ấy, hai người là bạn của cô ấy, sẽ nhớ cô ấy."
Xe bán tải dừng ở bến tàu, bốn người xuống xe, đợi vài phút sau liền nhìn thấy một chiếc Sedan màu đen từ ngã tư đi tới. Trần Gia Tuấn hất cằm, "Hai người đi đi. Tôi và Vạn Bồng đợi ở đây."
Khách du lịch đã lũ lượt đi đến, đợi thuyền dưới mái hiên ở cuối giàn. Trong dòng du khách u Mỹ cao lớn, dáng người Mạt Li đặc biệt mảnh khảnh, chiếc ba lô lớn trên lưng dường như còn lớn hơn của cô ấy một chút, khuôn mặt hốc hác thấy rõ, đôi mắt tuy lớn nhưng lại xám xịt đờ đẫn. Diệp Phi nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp nhau của họ, chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối, mái tóc ngắn màu nâu đen, chiếc khăn trải bàn kẻ sọc trên tay bị gió hất tung, dưới ánh mặt trời, biển xanh cát trắng phía sau trở nên vô cùng chói mắt.
Mà lúc này, nước biển lúc sáng sớm có màu xám nhạt, phủ một tầng sương mù màu lam nhạt, tầm nhìn không xa. Con tàu phía cuối cầu tàu đang hướng ra bên ngoài, chuẩn bị tiến ra vùng biển khơi mênh mông rộng lớn.
Mắt Diệp Phi hơi ửng đỏ, nhớ tới những lời dặn dò của Trần Gia Tuấn, cô cắn môi.
Trần Gia Tuấn dựa vào đầu xe, nhìn hai cô gái đi về phía cầu tàu từ xa, anh rút ra một điếu thuốc, chưa kịp châm lửa thì đã thấy Tụng Tây đi ra từ chỗ ngã rẽ, loạng choạng đi về phía bến tàu.
Vạn Bồng nói: "Bị anh nói trúng rồi, quả nhiên là đến."
Trần Gia Tuấn nói: "Không giấu được."
“Nếu là tôi thì tôi cũng đến.” Vạn Bồng nghĩ một chút rồi lại nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương.”
Trong khi nói, Tụng Tây đã chạy đến bên cạnh.
Vạn Bồng tiến lên ngăn anh ta lại. Hai mắt Tụng Tây đỏ hoe, cả người nồng nặc mùi rượu từ tối hôm qua, “Tôi muốn gặp Mạt Li, tôi muốn gặp cô ấy.” Giọng anh ta mang theo tiếng khóc.
"Cậu có đảm bảo sẽ tự mình kiểm soát được mình không?"
Tụng Tây liều mạng gật đầu.
Trần Gia Tuấn lấy điện thoại ra, bấm số của Khắc Lạc Y, "Để chính cô ấy quyết định."
Khắc Lạc Y nhấc máy, đáp lại vài câu rồi quay sang nhìn Mạt Li, "Tụng Tây đến để tiễn cô, cô có muốn gặp không?"
Khuôn mặt của Mạt Li vẫn tái nhợt, nhưng hai mắt dường như hiện lên chút ánh sáng. Cô ấy mím chặt môi không nói gì, hai tay nắm chặt quai ba lô, khớp xương thoáng tái nhợt. Phà đã bắt đầu soát vé, các cô gái đứng ở một góc bến tàu, Diệp Phi nhìn Khắc Lạc Y khẽ gật đầu.
Dường như Khắc Lạc Y cũng đang chờ đợi một đồng minh, cô ấy thở phào một hơi và nói vào điện thoại, "Qua đây đi."
Trên đường trở về từ bến tàu, Khắc Lạc Y đã đổi sang xe bán tải, Vạn Bồng ở lại với Tụng Tây đang gào khóc nức nở.
Cả xe im phăng phắc. Diệp Phi quay đầu sang một bên, không ngừng nhớ tới cảnh Tụng Tây và Mạt Li nói lời chia tay.
Anh ta nói: "Giữ gìn sức khỏe, mặc nhiều quần áo một chút."
Mạt Li cúi đầu, "Tôi về là mùa hè, không lạnh."
"Em từng nói sân bay rất lạnh."
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Mạt Li chỉ gật đầu mà không nói gì.
"Anh có thể viết thư cho em không?"
Cô ấy vẫn không nói gì.
Tụng Tây mặt mày ủ rũ, râu tóc bù xù gần như dính vào nhau, khóe mắt trũng xuống, trông vô cùng đáng thương, nhưng cũng may là anh ta không kêu gào mất kiểm soát. Diệp Phi và hai cô gái đứng ở phía xa thấy anh ta vẫn đang nói gì đó. Anh ta muốn ôm Mạt Li, cơ thể cô ấy cứng lại, lùi về sau một bước, nhưng anh ta vẫn bắt được một bàn tay. Cô ấy khựng lại một chút rồi vẫn lùi lại, từng chút một rút tay lại.
Phà chậm rãi rời đi, Tụng Tây lao đến mép cầu tàu, hét lớn: “Anh sẽ đi tìm em, anh nhất định sẽ đi tìm em!” Anh ta đưa mắt nhìn theo chiếc phà đang dần ẩn mình trong sương mù, hai hàng nước mắt chảy dài, ngồi co ro trên cầu tàu mà khóc.
Cây cối xanh tốt ngoài cửa kính lướt qua rồi biến mất, hai mắt Diệp Phi đỏ hoe, cô đưa tay lên quệt, mu bàn tay ướt đẫm nước mắt. Máy lạnh trong xe được mở hết cỡ, có thể nghe thấy tiếng vù vù của cửa gió. Bầu không vô cùng nặng nề, Trần Gia Tuấn duỗi tay bật radio, một bản tình ca địa phương vang lên, giọng hát nhẹ nhàng da diết, nghe lại đặc biệt bi thương. Anh cau mày, lập tức chuyển sang bản tin buổi sáng sôi động. Tắt máy lạnh, hạ cửa kính xuống, gió ẩm thổi vào trong xe.
Lo cho Tụng Tây, Diệp Phi đến quán bar tìm anh ta sau bữa tối. Trong quán chỉ có hai ba khách, ngồi trước quầy bar và trò chuyện với một người phục vụ khác. Tụng Tây thất thần nằm bò trên mặt bàn trong một góc.
Diệp Phi kêu một lon bia, ngồi xuống bên cạnh anh ta, "Tôi uống với anh."
Tụng Tây im lặng.
Diệp Phi vuốt mái tóc bồng bềnh của anh ta giống như đang vuốt ve một chú mèo con hay một chú chó con. Cô nghe thấy tiếng nức nở của Tụng Tây, "Làm sao đây? Mạt Li sẽ không bao giờ... quay lại nữa, đúng không? Tôi phải làm sao đây?"
"Cô ấy quay về chốn thân thuộc, có gia đình ở bên, được tư vấn tâm lý, tốt hơn ở lại đây rất nhiều."
"Là tôi hại Mạt Li, là tôi... Cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu."
Diệp Phi nhất thời không biết phải nói gì.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói thật: "Tôi không biết anh phải làm gì thì cô ấy mới tha thứ cho anh. Nhưng anh đã nói là sẽ đi tìm cô ấy, lẽ nào cứ thế này mà đi sao?"
"Tôi biết cô ấy sẽ không quay lại. Nhưng, làm sao tôi đến được châu u đây? Tôi sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa..."
"Sẽ có cách thôi. Chưa chắc là không có cơ hội."
"Cách gì đây?"
"Nhất định là, không phải bằng uống rượu..." Diệp Phi lại kéo mái tóc rối bù của anh ta, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ không còn cơ hội."
"Tôi sẽ viết thư," Tụng Tây đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Tôi sẽ viết thư cho Mạt Li!"
"Anh có email của cô ấy không?"
“Có!” Anh ta quay lại, nhìn thẳng vào cô, “Phi, cô có thể viết giúp tôi được không?"
Diệp Phi nhìn cánh tay phải đang băng bó của anh ta, gật đầu.
Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!
Sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Tụng Tây, anh ta đứng dậy lao vào phòng sau quầy bar, khi bước ra anh ta cầm trên tay một cuốn sách, là một cuốn sách hướng dẫn du lịch Đông Nam Á - "Lonely Planet". Mở nó ra, bên trong có một tờ giấy ghi chú có ghi tên, số điện thoại và địa chỉ email của Mạt Li.
Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy, đôi mắt cụp xuống, giọng nói nhẹ nhàng đầy nỗi nhớ nhung.
“Đây là cô ấy viết cho tôi khi cô ấy đến hòn đảo này lần đầu tiên.” Tụng Tây nói, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã tự nhủ rằng, nếu sau này tôi có con, mẹ của nó phải là một cô gái thế này. Vốn dĩ cô ấy chỉ định ở lại một tuần, còn có kế hoạch du lịch vòng quanh Đông Nam Á... Kết quả là, cô ấy vừa đi tàu về đất liền thì đã lại quay trở lại đây. Sau đó cô ấy đã đưa cho tôi cuốn sách này và nói, cô ấy sẽ không đi đâu cả. "
Diệp Phi nhớ tới Vạn Bồng nói Tụng Tây đã ngồi ở bến tàu đến trưa, sau khi ăn trưa xong, cậu ta mới kéo Tụng Tây về cùng.
"Hôm nay tôi cũng đợi, tôi ước cũng sẽ như trước kia, cô ấy sẽ đột ngột xuất hiện và nói mình sẽ không đi nữa..." Tụng Tây khép sách lại, giọng lại nghẹn ngào.
"Tôi đồng ý giúp anh viết thư. Nhưng anh nghĩ xem liệu có ai thích cái bộ dạng luộm thuộm bây giờ của anh không?" Diệp Phi túm lấy cánh tay anh ta, "Đi, đưa anh đi cắt tóc!"
Sau khi trả lời câu hỏi của học viên xong, Trần Gia Tuấn bước ra khỏi phòng học thì nhìn thấy Diệp Phi đang ngồi bên mép sân phơi, tay cầm máy tính xách tay, bên cạnh là Tụng Tây với vẻ mặt nhẹ nhõm. Tóc anh ta đã cắt ngắn, râu cũng được cạo sạch sẽ. Yanes đang ngồi dưới mái hiên xem lại những yêu cầu trọng điểm trong sách hướng dẫn của huấn luyện viên.
“Diệp Phi đang làm gì vậy?” Trần Gia Tuấn hơi nhíu mày hỏi.
"Giúp Tụng Tây đăng ký địa chỉ email."
"Viết thư cho Mạt Li?"
"Hẳn là thế."
Anh hừ một tiếng.
“Phi thật chân thành và tốt bụng.” Yanes nhận xét, “Cô ấy là một cô gái nhiệt tình, lại không quá mức.”
Tụng Tây nói những gì mà mình muốn nói, Diệp Phi phụ trách gõ bàn phím.
"Mạt Li, em đã về Prague chưa? Ngồi máy bay lâu như thế, em có mệt không? Đây là email mà Phi đã đăng ký giúp anh. Tay anh vẫn chưa khỏi hẳn nên cô ấy đã viết giúp anh."
Diệp Phi ngắt lời anh ta, nói: "Không chỉ tay anh chưa khỏi mà chính tả của anh cũng không ổn nốt." Sau khi đăng ký email, cô phát hiện Tụng Tây nói tiếng Anh cũng coi như lưu loát, tuy ngữ pháp vẫn chỉ tàm tạm nhưng giao tiếp thì cũng ổn. Nhưng nếu thật sự phải viết ra giấy thì kỹ năng đọc viết của anh ta về cơ bản là con số không.
Tụng Tây buồn bã nhìn cô.
“Được rồi, được rồi, nếu anh đã có thể nói thì học đọc viết cũng không khó, chỉ có hai sáu chữ cái thôi mà.” Diệp Phi lẩm bẩm, “May mà không phải tiếng Trung.”
Tụng Tây lại nói: "Nói với Mạt Li, Phi nói, anh vẫn phải học tiếng Anh. Anh sẽ luyện tập thật chăm chỉ, chờ đến khi tay anh khỏi hẳn, anh sẽ tự viết thư cho em."
Thi thoảng Diệp Phi lại chỉ vào màn hình, nói cho anh ta biết thứ tự các loại từ trong tiếng Anh. Tụng Tây trông vẫn còn uể oải, nhưng so với lúc sáng, rõ ràng anh ta đã phấn chấn hơn một chút. Sau khi bị Diệp Phi lôi đi cắt tóc, thay một bộ quần áo chỉnh tề, dáng vẻ uể oải của mấy ngày trước đã biến mất, cũng không còn dáng vẻ phóng túng của trước đây, trông lại giống một thiếu niên hiền lành hơn.
Trần Gia Tuấn mỉm cười, lúc nào cô cũng líu ra líu ríu, không biết lúc nào sẽ chọc ghẹo đối phương một câu, có lúc rất muốn xách cổ ném ra ngoài; nhưng muốn cô im lặng ngồi bên cạnh thì dường như là không có khả năng.
Anh không kiềm được mà nghĩ rằng có lẽ từ nhỏ Diệp Phi đã đóng vai trò giải quyết vấn đề cho người khác, dần dà nó đã trở thành một thói quen, không hề cảm thấy bản thân đang ôm việc vào người. Đây là bản chất tự nhiên, dù có nói cô thế nào thì cô cũng sẽ không thay đổi.
Thật ra cũng không cần phải thay đổi, anh có thể xử lý hết những rắc rối cỏn con do cô gây ra.
-------------------------------------------------------------
Tiểu tiên nữ có lời muốn nói:
Sorri vì dạo này không đăng chương mới, tại tui bận quá, nay tranh thủ đăng 2 chương. Chúc mọi người năm mới bình an thuận lợi, đạt được điều mình mong muốn. Chúc tui năm mới chạy được nhiều chương mới hơn. Happy birthday !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.