Chương 17
Tùy Vũ Nhi An
19/02/2024
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans +Beta: Sunni
Cảm nhận được Mộ Huyền Linh khẩn trương, Nam Tư Nguyệt cười thu tay lại.
"Nếu cô không muốn ta nói ra, ta sẽ giữ bí mật giúp cô" Nam Tư Nguyệt ôn thanh nói.
Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn...."
"Không cần phải nói cảm ơn" Nam Tư Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói có chút trầm xuống cùng thương cảm, "Cô đã giúp ta, nhưng thời điểm cô cần nhất, ta lại không thể ở bên cạnh cô".
Khi gặp được nàng, là ngày nhân sinh đen tối nhất của hắn, hắn cho rằng chính mình mất hết tất cả, chính là có một tiểu cô nương ghé vào bên cạnh xe lăn hắn, mang theo vết thương đầy người, nhưng hai đôi mắt vẫn sáng ngời, ngữ khí vui sướng nói: "Nam công tử, ngươi sinh ra liền có được hết thảy, hiện tại chỉ thiếu đi một chút thôi, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều người rất nhiều người, ngươi không cần khổ sở".
Hắn nói: "Chân ta bị gãy rồi, không thể đi lại giống như người bình thường được nữa".
Nàng kéo ống quần đầy vết may vá, lộ ra mắt cá chân gầy gò, trên đó có đeo một chiếc chuông màu đỏ đậm, dường như bị nhuộm đỏ bởi máu, chiếc vòng sắt cơ hồ khắc vào xương.
Nàng nói: "Nam công tử, chúng ta đều giống nhau, ta đi đường cũng rất đâu rất đau, nhưng đi lâu rồi cũng giống như thói quen".
Hắn nói hắn đã mất hết tình yêu.
Nàng bĩu môi nói: "Cũng chẳng có ai yêu ta, mà ta cũng không thích bọn họ đâu, ta muốn đem những thứ ta thích để cho riêng mình. Ừm.... nếu không, ta sẽ chia cho huynh một phần, ta có thể thích huynh một chút, nhưng huynh sẽ chán ghét ta vì là một bán yêu sao?"
Nàng cao hứng nói: "Nam công tử, huynh cười, huynh cười lên trong thật đẹp mắt!".
Nam Tư Nguyệt nghĩ, nguyên lai trên thế gian này, vẫn còn người có thể cho hắn một chút tình yêu, chỉ là một chút, liền làm cho hắn cảm thấy thật quý giá.
Hắn nói với phụ thân: "Phụ thân....có thể mang Yêu nô kia đi được không?"
Nam Vô Cữu không kiên nhẫn mà dứt tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy thô bạo giữa hai hàng lông mày.
"Đừng nói mấy lời vô nghĩ với ta".
Nam Tư Nguyệt rốt cuộc vẫn không thể mang nàng đi, chờ rất nhiều năm sau hắn có năng lực mang nàng đi, nàng đã không còn nữa.
Nam Tư Nguyệt nhìn khuôn mặt trước mắt đã thay đổi, nhưng hai mắt Mộ Huyền Linh vẫn như cũ, thở dài. "Cô còn nhỡ rõ ta, ta đã rất vui mừng rồi".
Chỉ là tiểu cô nương đã nói sẽ đem những điều mình thích để lại cho bản thân, giống nàng thích, mạng sống của nàng đã trao cho một người khác. Bị nàng nắm lấy tay, ngồi bên mép giường này mấy canh giờ, hắn suy nghĩ thật lâu. Hắn tưởng, Tạ Tuyết Thần nhất định sẽ làm được việc mà hắn không làm được.
Mà hắn, căn bản cái gì cũng chưa làm. Hắn chỉ là thời điểm nàng đang đau đớn nhất đến cứu rỗi mà thôi, dựa vào cái gì mà đòi hỏi nàng nhiều hơn.
Cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và chua chát của Mộ Huyền Linh, nói cho nàng biết chân tướng - là Tạ Tuyết Thần đem nàng từ trên nền tuyết ôm về.
Nàng quả nhiên vui vẻ lên, thật là một cô nương đơn giản.
"Nam công tử, huynh thật tốt" Mộ Huyền Linh cảm kích mà nói.
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Cho nên cô chỉ có một chút thích thôi, đúng không?"
Nàng có chút xấu hổ mà cười cười: "Chính là Nam công tử, huynh hiện tại cũng có rất nhiều người thích".
Nhưng ta chỉ muốn nàng thôi.
Nam Tư Nguyệt không nói, hắn là hiểu lòng người, sẽ không làm khó người khác, cũng càng sẽ không làm người mình thích thấy khó chịu.
Cho nên hắn nói: "Là, cảm ơn cô đã từng nói những lời đó với ta".
Tạ Tuyết Thần không biết bản thân đang trốn tránh chính mình, hay là trốn tránh Mộ Huyền Linh, hắn không quay lại thăm nàng, một đêm không ngủ được, ngày hôm sau mới nghe từ miệng Nam Tư Nguyệt nói Mộ Huyền Linh đã tỉnh rồi, chỉ là có chút suy yếu, cần một thời gian để hồi phục.
"Vậy thì tốt" Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt gật đầu nói, lại nói: "Ta đã triệu tập mọi người Tiên Minh đến sảnh Chính Khí bàn luận, huynh cũng đến đó đi".
Nam Tư Nguyệt hơi kinh ngạc, nói: "Ta không phải người trong Tiên Minh".
"Nhưng huynh am hiểu trận pháp hơn nhiều so với những người khác" Tạ Tuyết Thần chân thật đáng tin mà nói: "Đi thôi".
Thấy hắn đã xoay người rời đi, Nam Tư Nguyệt cùng liền cất bước đuổi theo.
Chưa tới sảnh Chính Khí, ở xa xa hai người liền nghe thấy tiếng cãi vã.
"Hà đảo chủ suốt ngày cùng yêu vật làm bạn, chỉ sợ quên đi thân phận chính mình đi" Tố Ngưng Chân lạnh lùng nói: "Những người trong số chúng ta có khả năng tư thông cùng Ma tộc nhất trừ ngươi ra còn ai nữa".
"Tố cốc chủ đối người không đối sự, Hà mỗ cũng không cần ngươi giảng đạo lý" Hà Tiện Ngã cười lạnh một tiếng: "Ngươi có thể đánh thắng ta, liền đi ra ngoài thành Ung Tuyết đánh một trận. Nếu không đánh lại ta, liền xem ở đây có bao nhiêu người đứng về phía ngươi?"
Tố Ngưng Chân nói: "Chư vị có đồng tình những gì tại hạ nói không?"
Phó Uyên Đình chế nhạo nói: "Chưa có bằng chứng, chúng ta không thể nội chiến gây tổn hại hòa khí".
Tố Ngưng Chân nói: "Thà rằng giết nhầm, còn hơn giết sai. Hà Tiện Ngã chi tâm đi theo địch quá lớn, đối với Ma tộc đại chiến, có hại hơn là có ích".
Hà Tiện Ngã: "Ha ha"
Tạ Tuyết Thần bước vào sảnh khi trận chiến sắp nổ ra, một trận hàn ý dũng mãnh từ bên ngoài vào, làm không khí ngưng lại một chút.
Mọi người cúi đầu nói: "Tạ tông chủ"
Tạ Tuyết Thần mắt nhìn thẳng lướt qua mọi người, đi đến ngồi trên chủ vị, xoay người đối mặt với mấy vị chưởng môn, trưởng lão.
"Điều mà Ma tộc muốn nhìn thấy nhất, đó là tu sĩ động tâm, sinh ra tâm ma" Tạ Tuyết Thần lạnh lùng liếc nhìn mấy người vừa rồi cãi nhau, "Chư vị đang ngồi đây, tu hành dài hơn ta, nói đạo lý không cần nhiều lời".
Tố Ngưng Chân nhíu hạ mi, cúi đầu nói: "Đa tạ Tông chủ chỉ điểm"
Tạ Tuyết Thần không hề nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Hôm qua Phó Lan Sinh bắt được người kia, tin rằng mọi người đã điều tra kĩ lưỡng, chỉ là một tu sĩ bình thường, hắn hoàn toàn mất đi kí ức, không biết tại sao chính mình lại đi vào thành Ung Tuyết, từ những biểu hiện của hắn, hắn hẳn là bị tâm ma nhập vào người".
Phó Uyên Đình nói: "Nghe khuyển tử nói, lúc đó hắn còn có một tên đồng lõa trốn thoát, cho nên ít nhất có hai tên Ma tộc thâm nhập vào thành Ung Tuyết".
Ma tộc không có thực thể, nhưng có thể bám lên trên người khác, tuy nhiên cũng có hạn chế, bám vào người khác cũng giống như chịu ảnh hưởng của dương khí và ma khí dật tán, hơn nữa điều khiển một người cũng không được vượt quá mười hai canh giờ, nếu không người đó liền bị ma khí công tâm mà chết. Phó Lan Sinh lấy trói khóa thần trói người kia lại, tâm ma ký sinh trên người sớm đã trốn đi trước một bước, chỉ lưu lại thân xác không biết cái gì cả.
"Các người kiểm tra hiện trường, nhưng có phát hiện cái gì khả nghi ở đó không?" Tạ Tuyết Thần hỏi.
Mọi người đều lắc đầu.
Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Nam Tư Nguyệt: "Hôm nay ta mời Nam trang chủ đến, đó là bởi vì hắn đối với trận pháp tinh thông. Nam trang chủ, huynh có nhìn ra manh mối gì từ trên trận pháp không?"
Nam Tư Nguyệt chần chờ một lát, do dự mà nói: "Để bày trận cần phải có thứ gì đó linh khí dồi dào, lấy chu sa viết lên phù trận, đặt theo một hướng cụ thể, sau khi đáp ứng các điều kiện, trận pháp tự nhiên hình thành. Xong hướng truyền tống trận đòi hỏi rất nhiều linh lực lớn, thứ mà người này dùng để bày trận nhìn thì như những linh thạch bình thường, chu sa dùng để vẽ phù trận cũng tùy ý thấy ở mọi nơi, bất quá...."
"Cứ nói đừng ngại" Tạ Tuyết Thần ý bảo hắn lớn mật nói thẳng.
"Phù trận được viết từ chu sa lên trên linh thạch, chữ viết đều có độ nghiêng lệch giống nhau, nếu tại hạ đoán không sai, người này sợ bị người khác nhận ra bút tích, mà cố ý dùng tay trái viết" Nam Tư Nguyệt từ từ nói.
Mắt Tạ Tuyết Thần lóe lên: "Bởi vậy có thể thấy được, chữ viết thuận tay của người đó là điều chúng ta đều biết".
Mọi người trong sảnh Chính Khí hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoài nghi lẫn nhau.
Nam Tư Nguyệt lấy một lá bùa màu vàng từ tay áo ra, trên mặt bùa có một phù trận vẽ bảng chu sa, nói: "Thỉnh chư vị phân biệt xem phù trận này vẽ bằng tay thuận hay tay trái".
Đối với tu sĩ mà nói, viết bùa không khó, hơn nữa thân thể Pháp Tướng cũng rất phi phàm, cho dù là người chưa bao giờ dùng tay trái, cũng có thể dễ dàng dùng tay trái làm việc, sức mạnh và sự linh hoạt cả hai tay cũng không kém nhau xa, chỉ có việc viết chữ, là luyện từ năm này tháng nọ mà thành, nên có sự khác biệt rất lớn giữa lực viết tay thuận và tay trái.
Mọi người trong sảnh nhanh chóng viết ra phù trận, đối chiếu chữ viết tay, không ai giống ai, mà đối chiếu chữ viết tay trái, Nam Tư Nguyệt ngừng lại.
"Chữ viết này, cùng chữ trên trận pháp kia giống nhau như đúc" Nam Tư Nguyệt giơ giấy vàng trong tay lên. Truyện Xuyên Nhanh
Mọi người sắc mặt biến đổi: "Là của ai?"
Nam Tư Nguyệt ánh mắt nhìn về phái Pháp Giám tôn giả.
"Pháp Giám tôn giả, xin hỏi ngài có gì giải thích không?"
Vô luận là ai, mọi người đều sẽ không kinh ngạc như vậy, bởi vì Pháp Giám tôn giả là người nhiều tuổi nhất trong số họ, là một vị đức cao vọng trọng. Tố Ngưng Chân thật nhanh nhớ lại một sự việc, thất thanh nói: "Ngày đó Pháp Giám tôn giả có dùng Đề Hồ Hi Thanh, thử ra sự dị thường của Thần Khiếu Tạ tông chủ".
Nhất Niệm tôn giả nhìn trưởng lão mình kính trọng nhất với ánh mắt khó tin, chắp tay trước ngực, lại run nhè nhẹ: "Sư thúc, ngài vì sao....."
Khuôn mặt gầy gò của Pháp Giám tôn giả không có một tia biểu cảm gì, hai mắt như giếng cổ không gợn sóng, ông chắp tay trước ngực, chậm rãi nói: "Pháp trận đều không phải ta thiết lập".
Hà Tiện Ngã nhíu mày: "Trong này liệu có sự hiểu lầm gì không?"
Tố Ngưng Chân cùng Hà Tiện Ngã vốn không đội trời chung, hiện giờ chứng cứ đều hướng về phía Pháp Giám tôn giả, mà trong lòng nàng vốn hoài nghi Hà Tiện Ngã, thấy Hà Tiện Ngã lên tiếng, nàng càng cảm thấy hai người này đã câu kết với nhau, ván đã đóng thuyền. Tố Ngưng Chân cười lạnh một tiếng nói: "Ma tộc bỏ hai kẻ gian tế vào, nói không chừng hắn đã bám vào một trong những người chúng ta, nếu không sao Hà đảo chủ lại giúp kẻ tình nghi?"
Sắc mặt Hà Tiện Ngã tức khắc khó coi, bởi vì những người khác đều nhìn về phía hắn cùng vài phần hoài nghi.
"Tố cốc chủ không có chứng cứ liền tùy ý quay lại cắn người, chẳng lẽ chính ngươi chột dạ, muốn chuyển hướng sự chú ý?" Hà Tiện Ngã nắm chặt bầu rượu trong tay, đốt ngón tay trắng bệch lộ ra sự tức giận trong lòng.
Tố Ngưng Chân nói: "Hôm qua lúc trận pháp xuất hiện, đệ tử của ta từng cảm nhận được một tia yêu khí ở đó, thành Ung Tuyết thế nào lại có yêu khí, trừ bỏ Hà đảo chủ cùng yêu vật như hình với bóng, còn ai vào đây?".
Không phải lần đầu tiên Cao Thu Mân nói về chuyện yêu khí, lúc này lời nói có bằng chứng, tựa hồ càng thêm chứng thực hiềm nghi đối với Hà Tiện Ngã.
Hà Tiện Ngã lạnh lùng nhìn Tố Ngưng Chân, bỗng nhiên cười to một tiếng, tiếng cười giống như con dao sắc bén cùng với mũi nhọn đầy sát khí. "Ha ha ha ha..... Tố cốc chủ thật đúng là trước sau như một ngậm máu phun người, thị phi bất phân, nếu Tiên Minh toàn những người tiểu nhân ngu dốt như vậy, thứ cho Hà mỗ không bồi được".
Hà Tiện Ngã dứt lời liền đập bàn một cái, mượn lực bay ra ngoài. Tố Ngưng Chân thấy vậy, lập tức vứt ra phất thế chi trần, cản đường Hà Tiện Ngã.
"Lộ ra đuôi cáo, ngươi liền muốn chạy trốn sao!" Tố Ngưng Chân Pháp Tướng chi chí tẫn khai, phất thế chi trần liền biến thành những mũi kim châm tấn công Hà Tiện Ngã.
Tạ Tuyết Thần cau mày nhìn về phía hai người đang đánh nhau, hai người này vì đệ tử sát thân mà sinh hận, oán hận chất chứa đã lâu, xưa nay luôn bất hòa, nhưng chưa bao giờ mất không chế như ngày hôm nay, thế nhưng không có khắc chế Pháp Tướng chi khí, không nương tay mà công kích đối phương.
Phó Uyên Đình cùng Đoạn Tiêu Dung nhìn nhau, biểu cảm nghiêm túc. Thân phận Pháp Giám tôn giả hôm nay còn nghi vấn, không thể ra tay chủ trì công đạo, tính cả chưởng môn chùa Huyền Thiên cùng Nhất Niệm tôn giả cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn, mà Tông chủ giờ phút này chưa hồi phục pháp lực, có thể ngăn cản hai người đánh nhau kịch liệt cũng chỉ có Bích Tiêu Cung.
Đoạn Tiêu Dung thân ảnh lóe lên, ngăn hai người ở trong không trung, nàng không dám làm lớn, lấy Pháp Tướng chi lực hộ thể ra ngăn cản một chiêu của hai người, trầm giọng nói: "Hai vị đạo hữu, đối đầu kẻ địch mạnh, còn thỉnh lấy đại cục làm trọng, không cần phải nội chiến".
Tố Ngưng Chân lãnh đạm nói: "Đúng là đối đầu với kẻ địch mạnh, trước ngoại tất tiên an nội!"
Đoạn Tiêu Dung luận tuổi tác và tu vi đều cao hơn hai người, ngày thường hai người đối với nàng có vài phần cung kính, nhưng hôm nay cạch mặt, lại là một cục diện sinh tử.
Sự thiếu kiên nhẫn của Phó Uyên Đình càng ngày càng thịnh hơn, hắn nhìn thoáng qua Pháp Giám tôn giả đang nhắm mắt không nói gì, lại nhìn khuôn mặt của Nhất Niệm tôn giả lộ ra vẻ u sầu, đành phải quay đầu hướng Tạ Tuyết Thần xin chỉ thị.
"Tạ tông chủ, còn thỉnh ngài chủ trì đại cục".
Tạ Tuyết Thần từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, hắn khoanh tay mà đứng nhìn, mắt phượng sáng ngời sắc bén tựa hồ như đang quan sát cái gì đó, suy tư gì đó, cho đến lúc này, mới lên tiếng: "Tâm ma đại trận".
Phó Uyên Đình ngẩn ra: "Cái gì?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Hai ma tu lẻn vào thành Ung Tuyết kia, bày ra tâm ma đại trận, bây giờ mọi người trong sảnh Chính Khí đều đang ở trong trận".
Trong cơn thịnh nộ, Tố Ngưng Chân cùng Hà Tiện Ngã đều giật mình, sát khí trên người cũng giảm đi ba phần.
Người tu đạo giết vô số yêu ma, nhưng cũng không biết tâm ma đại trận. Truyền thuyết kể rằng Ma tộc đều có khả năng điều khiển tâm ma người khác, một người trong lòng càng nhiều tạp niệm ác niệm, tâm ma càng cường, càng dễ dàng bị ma tu xâm chiếm, bám vào người, cuối cùng trở thành con rối, thậm chí tử vong. Ma tu càng cường đại, có thể điều khiển càng nhiều tâm ma, như thế liền có thể xưng là tâm ma đại trận, tuy rằng hắn không thể đồng thời bám vào từng người, nhưng hắn lại có thể nhảy vào và thay đổi những tâm ma của người khác, mỗi tâm ma bị hắn điều khiển đều có thể trở thành bàn đạp của hắn, hắn cũng có thể có nhận thức của những người này, nhưng người bị thao túng lại không biết gì cả.
"Chúng ta là Pháp Tướng tôn giả, Ma tộc sao có thể lấy tâm ma đại trận ra thao túng chúng ta?" Tố Ngưng Chân hoài nghi nói.
"Bởi vì kẻ tới không phải ma tu bình thường" Tạ Tuyết Thần lãnh đạm nói, "Chỉ sợ là một trong Tam ma thần, bản thể của Si Ma đích thân đến".
Sảnh Chính Khí một mảnh im lặng.
Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng cười khặc khặc quỷ dị lúc xa lúc gần.
"Tạ tông chủ thế nhưng đối với ta lại hiểu biết như thế, thật lấy làm vinh hạnh a".
Đoạn Tiêu Dung cảm giác được cái âm thanh kia tựa hồ truyền đến từ bên trái mình, nàng tâm thần chán động, vung kiếm đâm khắp các hướng, mục tiêu lại là ngực Tố Ngưng Chân. Tố Ngưng Chân phản ứng cực nhanh, phất thế chi trần một chưởng, ngăn cản kiếm của Đoạn Tiêu Dung.
"Đoạn trưởng lão đây là có ý gì!" Tố Ngưng Chân lạnh giọng chất vấn.
"Âm thanh truyền từ trên người cô ra" Đoạn Tiêu Dung đề phòng mà nhìn Tố Ngưng Chân.
Tạ Tuyết Thần nói: "Si Ma có thể tùy ý điều khiển thay đổi vị trí tâm ma, nhưng lại không dễ dàng bám lên trên người Pháp Tướng tôn giả, mục đích của hắn là quấy nhiễu khả năng phán đoán của chúng ta".
Hà Tiện Ngã giờ phút này cũng bình tĩnh mà chậm rãi đi xuống: "Cái gọi là si giả, tức nhớ mãi không quên, chấp nhất khó phóng. Nếu trong lòng con người có những tình cảm không thể buông bỏ, kinh ưu hãi, hối hận nghi*, chỉ cần không buông xuống được, đều có thể vi si. Chỉ cần có một si niệm, liền sẽ bị Si Ma nắm bắt, si niệm không ngừng lớn mạnh, tâm trí lạc mất phương hướng, chịu thao túng của nó".
(kinh hãi, ưu sầu, sợ hãi, hối hận, oán hận, nghi ngờ)
Phó Uyên Đình lập tức minh bạch động cơ của Si Ma. "Hắn đã sớm bố trận chỉ đợi chúng ta bước vào, Tố cốc chủ nghi ngờ Hà đảo chủ, Hà đảo chủ hận Tố cốc chủ, đều là si niệm, cho nên hai người bọn họ mới chịu sự thao túng của Si Ma sâu nhất".
Hà Tiện Ngã nói tiếp: "Lúc này trong lòng Đoạn trưởng lão có kinh hãi".
Mọi người nhao nhao kiểm tra lại mình, xem trong lòng có si niệm.
Giọng thanh lãnh của Tạ Tuyết Thần thu hút sự chú ý của mọi người: "Từ phía trận phù kia bắt đầu, ngươi cũng đã gieo sự hoài nghi trong lòng mọi người".
Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Nam Tư Nguyệt nói: "Ta nói đúng không?"
Nam Tư Nguyệt lẳng lặng nhìn Tạ Tuyết Thần, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười ôn hòa, đôi mắt minh nhuận thâm thúy lại càng thêm đen nhánh u tối, khiến người khác không dám nhìn lâu.
"Tạ tông chủ thị lực tốt, từ khi nào bắt đầu phát hiện?" Nam Tư Nguyệt hỏi: "Ta chỗ nào làm không đúng?"
Tạ Tuyết Thần nhíu mày gần như không thể nhìn thấy, "Ta cần thiết nói cho ngươi sao?"
Nam Tư Nguyệt:"...."
Hà Tiện Ngã cười lên: "Ha ha ha ha, Ma tộc quả nhiên đầu óc có vấn đề, à không đúng, Ma tộc vốn dĩ không có đầu óc. Tạ tông chủ sẽ giải thích tỉ mỉ cho bọn ta, là muốn chúng ta minh bạch tình huống cảu mình, làm sao ứng phó. Cùng với ngươi giải thích? Ha ha, chẳng lẽ cho ngươi biết để lần sau cải thiện sao?"
Si Ma trong lòng buồn bực, hắn cảm thấy bản thân che giấu tốt như vậy mà vẫn bị phát hiện, Tạ Tuyết Thần đáng lẽ phải nói thêm vài lời khoe khoang nữa, nhưng cái gì cũng không nói, xem ra đây quả thật là tính tình của Tạ Tuyết Thần.
"Nam Tư Nguyệt" lùi về phía sau hai bước, cười lạnh một tiếng nói: "Bị phát hiện thì thế nào, các ngươi không phải rơi vào tâm ma đại trận của ta rồi sao".
Lông mày Tạ Tuyết Thần lộ vẻ nghiêm trọng. Si Ma thủ đoạn lén lút, thập phần khó đối phó, nhưng đến cùng cái tên Si Ma này, chỉ sợ càng khó đối phó hơn. Dục Ma bị Mộ Huyền Linh làm bị thương trước đó, vậy đồng bọn của Dục Ma, hơn phân nửa chính là Chiến Ma.
Chiến Ma thực lực chỉ sau Ma Tôn, mà tên Đại Tế Tư Tang Kỳ càng thần bí khó lường, Tạ Tuyết Thần thậm chí không biết thực lực chân chính của đối phương. Với trí tuệ của Si Ma cùng Chiến Ma, sẽ không nghĩ tới việc sử dụng một trận phù để gieo sự nghi ngờ như này, đem si niệm trong lòng mọi người kế thành tâm ma đại trận, sau lưng tất nhiên có Tang Kỳ chỉ điểm.
Tạ Tuyết Thần cẩn thận rút bội kiếm ra, "Nam Tư Nguyệt" nhìn thoáng qua, cười nói: "Không thể gọi ra Quân Thiên, Thần Khiếu của ngươi quả nhiên bị tổn hại".
"Ngươi đang trì hoãn thời gian" Tạ Tuyết Thần một lời nói thẳng kế hoạch của Si Ma, thấy sắc mặt người sau khẽ thay đổi.
Theo thời gian trôi qua, sự nghi ngờ trong lòng mọi người càng lớn dần trong tâm trí, bọn họ trong lòng si niệm càng nặng, thực lực của Si Ma liền sẽ trở nên lớn mạnh hơn. Mọi người trong Tiên Minh đều nghi ngờ lẫn nhau, vô pháp hiệp lực hợp tác, giống như năm bè bảy mảng, đây chính là mục đích của Si Ma.
"Vậy thì sao" Si Ma thu liễm ý cười, lạnh lùng nói: "Ta hiện ra đang bám lên trên người Nam Tư Nguyệt, các ngươi không thể đụng đến ta".
Tạ Tuyết Thần nói: "Chùa Huyền Thiên có Bàn Nhược Tâm Kinh có thể loại bỏ tâm ma, ngươi lại như thế chắc chắn chúng ta không thể làm gì ngươi, xem ra đồng lõa của ngươi ở bên trong chùa Huyền Thiên".
Si Ma nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, mọi người trong Tiên Minh đồng thời đem ánh mắt hướng về phía Pháp Giám tôn giả, bỗng nhiên phát hiện, hai mắt Pháp Giám tôn giả không biết từ khi nào nhuộm màu đỏ tươi, áo tang màu xám không gió tự bay, hai tay áo rung rung, khí tức đáng sợ dâng trào như nước lũ trên núi tỏa ra mãnh liệt khiến người ta sợ hãi, bàn ghế xung quanh nhất thời bị chấn động đến vỡ tan.
Những người xung quanh sớm đã xê dịch đi một bước, chỉ có Nhất Niệm tôn giả một bước cũng không lùi, bị linh lực đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu tươi, trong miệng lại lẩm bẩm. Chỉ thấy ánh sáng vàng nhạt phát ra từ lòng bàn tay, như mặt trời mọc lên, ánh sáng càng ngày càng chiếu rọi hơn, bắn về phía Pháp Giám tôn giả.
Hai mắt màu đỏ tươi của Pháp Giám tôn giả bị kim quang đâm trúng, tức khắc chayra huyết lệ, ông phát ra một tiếng vang chói tai, lại lần nữa linh lực mênh mông đánh úp về phía Nhất Niệm tôn giả, miệng Nhất Niệm tôn giả phun một ngụm máu tươi bay về phía sau, rơi mạnh xuống mặt đất.
Hai mắt chảy huyết lệ của Pháp Giám tôn giả mở ra, khí thế liên tục tăng, như ma thần giáng thế, khiến cho đôi chân run rẩy, nghe tiếng sợ vỡ mật. Là Pháp Tướng tu hành 500 năm, thực lực của Pháp Giám tôn giả vượt xa tất cả mọi người trước mắt, ngay cả Tạ Tuyết Thần cũng không nắm chắc có thể thắng ông không. Mà hiện giờ thực lực của Pháp Giám tôn giả so với trước đây tăng thêm ba phần, trong lòng Tạ Tuyết Thần trầm xuống.
"Là Chiến Ma" Đoạn Tiêu Dung sắc mặt nhợt nhạt, lui đến dừng bên cạnh Phó Uyên Đình, "Sức chiến đấu của Chiến Ma trên cả Pháp Tướng, hiện tại hắn đã nhập vào người Pháp Giám tôn giả rồi sao?"
Phó Uyên Đình âm thầm siết chặt nắm tay, cố nén sự sợ hãi trong lòng. Từ sau khi bước vào Pháp Tướng chi cảnh, hắn đã lâu rồi chưa chân chính ra tay, nhưng nhìn khí thế kinh người của Pháp Giám tôn giả trước mắt, hắn liền biết chính mình không có một phần thắng, nhưng trong lòng hắn có nỗi sợ hãi, là bị Si Ma điều khiển, chỉ cần một tia sợ hãi liền khiến hắn càng ngày càng mạnh hơn, mà càng sợ hãi, hắn càng trở nên rụt rè yếu đuối.
Pháp Giám tôn giả một phen xé chuỗi hạt ngọc trên cổ, 81 viên hạt châu màu đen huyền rơi trong không trung, ngay sau đó liền bay lộn xộn, nhanh chóng va chạm với nhau, tạo ra những tia lửa nhỏ, mọi người chỉ thấy được hư ảnh, khó mà nắm bắt được hướng đi của hạt châu. Ngay sau đó, không biết số hạt châu này từ hướng bốn phương tám hướng mà bắn ra.
Mọi người sử dụng linh lực của mình tạo tấm khiên bảo vệ trước mặt, nhưng những hạt châu ẩn chứa sức mạnh thật đáng sợ, chỉ cần một tức liền làm vỡ nát hết khiên chắn, đánh trúng bụng mấy người, liền trở lại phía sau Pháp Giám tôn giả.
Tạ Tuyết Thần thấy một hạt châu hướng mình mà bay tới, trong khoảnh khắc gian nan, một bàn tay nắm lấy cổ tay chính mình, một ánh sáng vàng bao bọc quanh mình, ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Tạ Tuyết Thần quay đầu, nhìn về phía lôi kéo chính mình là Nhất Niệm tôn giả.
"Tạ tông chủ, sư thúc nhập ma, ta vô lực ngăn cản, Thần Khiếu của ngươi chưa hồi phục, chỉ sợ không phải là đối thủ, ta chỉ có thể đem ngươi rời khỏi sảnh Chính Khí trước". Nhất Niệm tôn giả ho ra một ngụm máu nhỏ, lộ vẻ mặt bi thương u sầu, "Không thể ngờ được chùa Huyền Thiên lại có kiếp nạn này, sư thúc vì sao lại hồ đồ như thế!"
"Nguyên lai Nhất Niệm tôn giả cũng am hiểu truyền tống trận" Tạ Tuyết Thần giọng nói trước sau như một thanh lãnh bình tĩnh, phảng phất bất luận cái sự tình gì đều không làm hắn kinh ngạc sợ hãi.
Nhất Niệm tôn giả xoa xoa máu tươi khóe miệng, nói: "Đem trận pháp khắc lên trên pháp khí, lấy linh lực kích phát liền khởi động khởi động, bởi vì đây chỉ là một truyền tống trận đơn giản, bởi vậy cũng không thể đem người đi xa được".
"Chúng ta vẫn còn ở thành Ung Tuyết" Tạ Tuyết Thần cảm nhận được độ ấm cùng hơi thở trong gió, "Ông mất công đem ta đến nơi này, chắc là có chút đồ vật muốn cho ta xem".
Nhất Niệm tôn giả ánh mắt dần thanh lãnh trầm mặc: "Tạ tông chủ tựa hồ như không giống ngoài ý muốn".
"Chùa Huyền Thiên ở đây có hai người, ta không có lý do gì để mà chỉ hoài nghi Pháp Giám tôn giả, mà đối với ông cũng có chút nghi ngờ" Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nói.
Nhất Niệm tôn giả cười cười, đột nhiên đánh một chưởng về phía Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần giơ kiếm chắn đỡ, lại không thể đỡ được một chưởng toàn lực của Nhất Niệm tôn giả, thân thể hắn lùi lại phía sau mấy trượng, khóe môi tràn ra một tia máu.
Nhất Niệm tôn giả chắp tay trước ngực, gương mặt hiền từ, chậm rãi nói: "Quả nhiên Thần Khiếu của ngươi chưa hồi phục, bị ngươi đoán được, cũng không sao".
Trans +Beta: Sunni
Cảm nhận được Mộ Huyền Linh khẩn trương, Nam Tư Nguyệt cười thu tay lại.
"Nếu cô không muốn ta nói ra, ta sẽ giữ bí mật giúp cô" Nam Tư Nguyệt ôn thanh nói.
Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn...."
"Không cần phải nói cảm ơn" Nam Tư Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói có chút trầm xuống cùng thương cảm, "Cô đã giúp ta, nhưng thời điểm cô cần nhất, ta lại không thể ở bên cạnh cô".
Khi gặp được nàng, là ngày nhân sinh đen tối nhất của hắn, hắn cho rằng chính mình mất hết tất cả, chính là có một tiểu cô nương ghé vào bên cạnh xe lăn hắn, mang theo vết thương đầy người, nhưng hai đôi mắt vẫn sáng ngời, ngữ khí vui sướng nói: "Nam công tử, ngươi sinh ra liền có được hết thảy, hiện tại chỉ thiếu đi một chút thôi, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều người rất nhiều người, ngươi không cần khổ sở".
Hắn nói: "Chân ta bị gãy rồi, không thể đi lại giống như người bình thường được nữa".
Nàng kéo ống quần đầy vết may vá, lộ ra mắt cá chân gầy gò, trên đó có đeo một chiếc chuông màu đỏ đậm, dường như bị nhuộm đỏ bởi máu, chiếc vòng sắt cơ hồ khắc vào xương.
Nàng nói: "Nam công tử, chúng ta đều giống nhau, ta đi đường cũng rất đâu rất đau, nhưng đi lâu rồi cũng giống như thói quen".
Hắn nói hắn đã mất hết tình yêu.
Nàng bĩu môi nói: "Cũng chẳng có ai yêu ta, mà ta cũng không thích bọn họ đâu, ta muốn đem những thứ ta thích để cho riêng mình. Ừm.... nếu không, ta sẽ chia cho huynh một phần, ta có thể thích huynh một chút, nhưng huynh sẽ chán ghét ta vì là một bán yêu sao?"
Nàng cao hứng nói: "Nam công tử, huynh cười, huynh cười lên trong thật đẹp mắt!".
Nam Tư Nguyệt nghĩ, nguyên lai trên thế gian này, vẫn còn người có thể cho hắn một chút tình yêu, chỉ là một chút, liền làm cho hắn cảm thấy thật quý giá.
Hắn nói với phụ thân: "Phụ thân....có thể mang Yêu nô kia đi được không?"
Nam Vô Cữu không kiên nhẫn mà dứt tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy thô bạo giữa hai hàng lông mày.
"Đừng nói mấy lời vô nghĩ với ta".
Nam Tư Nguyệt rốt cuộc vẫn không thể mang nàng đi, chờ rất nhiều năm sau hắn có năng lực mang nàng đi, nàng đã không còn nữa.
Nam Tư Nguyệt nhìn khuôn mặt trước mắt đã thay đổi, nhưng hai mắt Mộ Huyền Linh vẫn như cũ, thở dài. "Cô còn nhỡ rõ ta, ta đã rất vui mừng rồi".
Chỉ là tiểu cô nương đã nói sẽ đem những điều mình thích để lại cho bản thân, giống nàng thích, mạng sống của nàng đã trao cho một người khác. Bị nàng nắm lấy tay, ngồi bên mép giường này mấy canh giờ, hắn suy nghĩ thật lâu. Hắn tưởng, Tạ Tuyết Thần nhất định sẽ làm được việc mà hắn không làm được.
Mà hắn, căn bản cái gì cũng chưa làm. Hắn chỉ là thời điểm nàng đang đau đớn nhất đến cứu rỗi mà thôi, dựa vào cái gì mà đòi hỏi nàng nhiều hơn.
Cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và chua chát của Mộ Huyền Linh, nói cho nàng biết chân tướng - là Tạ Tuyết Thần đem nàng từ trên nền tuyết ôm về.
Nàng quả nhiên vui vẻ lên, thật là một cô nương đơn giản.
"Nam công tử, huynh thật tốt" Mộ Huyền Linh cảm kích mà nói.
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Cho nên cô chỉ có một chút thích thôi, đúng không?"
Nàng có chút xấu hổ mà cười cười: "Chính là Nam công tử, huynh hiện tại cũng có rất nhiều người thích".
Nhưng ta chỉ muốn nàng thôi.
Nam Tư Nguyệt không nói, hắn là hiểu lòng người, sẽ không làm khó người khác, cũng càng sẽ không làm người mình thích thấy khó chịu.
Cho nên hắn nói: "Là, cảm ơn cô đã từng nói những lời đó với ta".
Tạ Tuyết Thần không biết bản thân đang trốn tránh chính mình, hay là trốn tránh Mộ Huyền Linh, hắn không quay lại thăm nàng, một đêm không ngủ được, ngày hôm sau mới nghe từ miệng Nam Tư Nguyệt nói Mộ Huyền Linh đã tỉnh rồi, chỉ là có chút suy yếu, cần một thời gian để hồi phục.
"Vậy thì tốt" Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt gật đầu nói, lại nói: "Ta đã triệu tập mọi người Tiên Minh đến sảnh Chính Khí bàn luận, huynh cũng đến đó đi".
Nam Tư Nguyệt hơi kinh ngạc, nói: "Ta không phải người trong Tiên Minh".
"Nhưng huynh am hiểu trận pháp hơn nhiều so với những người khác" Tạ Tuyết Thần chân thật đáng tin mà nói: "Đi thôi".
Thấy hắn đã xoay người rời đi, Nam Tư Nguyệt cùng liền cất bước đuổi theo.
Chưa tới sảnh Chính Khí, ở xa xa hai người liền nghe thấy tiếng cãi vã.
"Hà đảo chủ suốt ngày cùng yêu vật làm bạn, chỉ sợ quên đi thân phận chính mình đi" Tố Ngưng Chân lạnh lùng nói: "Những người trong số chúng ta có khả năng tư thông cùng Ma tộc nhất trừ ngươi ra còn ai nữa".
"Tố cốc chủ đối người không đối sự, Hà mỗ cũng không cần ngươi giảng đạo lý" Hà Tiện Ngã cười lạnh một tiếng: "Ngươi có thể đánh thắng ta, liền đi ra ngoài thành Ung Tuyết đánh một trận. Nếu không đánh lại ta, liền xem ở đây có bao nhiêu người đứng về phía ngươi?"
Tố Ngưng Chân nói: "Chư vị có đồng tình những gì tại hạ nói không?"
Phó Uyên Đình chế nhạo nói: "Chưa có bằng chứng, chúng ta không thể nội chiến gây tổn hại hòa khí".
Tố Ngưng Chân nói: "Thà rằng giết nhầm, còn hơn giết sai. Hà Tiện Ngã chi tâm đi theo địch quá lớn, đối với Ma tộc đại chiến, có hại hơn là có ích".
Hà Tiện Ngã: "Ha ha"
Tạ Tuyết Thần bước vào sảnh khi trận chiến sắp nổ ra, một trận hàn ý dũng mãnh từ bên ngoài vào, làm không khí ngưng lại một chút.
Mọi người cúi đầu nói: "Tạ tông chủ"
Tạ Tuyết Thần mắt nhìn thẳng lướt qua mọi người, đi đến ngồi trên chủ vị, xoay người đối mặt với mấy vị chưởng môn, trưởng lão.
"Điều mà Ma tộc muốn nhìn thấy nhất, đó là tu sĩ động tâm, sinh ra tâm ma" Tạ Tuyết Thần lạnh lùng liếc nhìn mấy người vừa rồi cãi nhau, "Chư vị đang ngồi đây, tu hành dài hơn ta, nói đạo lý không cần nhiều lời".
Tố Ngưng Chân nhíu hạ mi, cúi đầu nói: "Đa tạ Tông chủ chỉ điểm"
Tạ Tuyết Thần không hề nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Hôm qua Phó Lan Sinh bắt được người kia, tin rằng mọi người đã điều tra kĩ lưỡng, chỉ là một tu sĩ bình thường, hắn hoàn toàn mất đi kí ức, không biết tại sao chính mình lại đi vào thành Ung Tuyết, từ những biểu hiện của hắn, hắn hẳn là bị tâm ma nhập vào người".
Phó Uyên Đình nói: "Nghe khuyển tử nói, lúc đó hắn còn có một tên đồng lõa trốn thoát, cho nên ít nhất có hai tên Ma tộc thâm nhập vào thành Ung Tuyết".
Ma tộc không có thực thể, nhưng có thể bám lên trên người khác, tuy nhiên cũng có hạn chế, bám vào người khác cũng giống như chịu ảnh hưởng của dương khí và ma khí dật tán, hơn nữa điều khiển một người cũng không được vượt quá mười hai canh giờ, nếu không người đó liền bị ma khí công tâm mà chết. Phó Lan Sinh lấy trói khóa thần trói người kia lại, tâm ma ký sinh trên người sớm đã trốn đi trước một bước, chỉ lưu lại thân xác không biết cái gì cả.
"Các người kiểm tra hiện trường, nhưng có phát hiện cái gì khả nghi ở đó không?" Tạ Tuyết Thần hỏi.
Mọi người đều lắc đầu.
Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Nam Tư Nguyệt: "Hôm nay ta mời Nam trang chủ đến, đó là bởi vì hắn đối với trận pháp tinh thông. Nam trang chủ, huynh có nhìn ra manh mối gì từ trên trận pháp không?"
Nam Tư Nguyệt chần chờ một lát, do dự mà nói: "Để bày trận cần phải có thứ gì đó linh khí dồi dào, lấy chu sa viết lên phù trận, đặt theo một hướng cụ thể, sau khi đáp ứng các điều kiện, trận pháp tự nhiên hình thành. Xong hướng truyền tống trận đòi hỏi rất nhiều linh lực lớn, thứ mà người này dùng để bày trận nhìn thì như những linh thạch bình thường, chu sa dùng để vẽ phù trận cũng tùy ý thấy ở mọi nơi, bất quá...."
"Cứ nói đừng ngại" Tạ Tuyết Thần ý bảo hắn lớn mật nói thẳng.
"Phù trận được viết từ chu sa lên trên linh thạch, chữ viết đều có độ nghiêng lệch giống nhau, nếu tại hạ đoán không sai, người này sợ bị người khác nhận ra bút tích, mà cố ý dùng tay trái viết" Nam Tư Nguyệt từ từ nói.
Mắt Tạ Tuyết Thần lóe lên: "Bởi vậy có thể thấy được, chữ viết thuận tay của người đó là điều chúng ta đều biết".
Mọi người trong sảnh Chính Khí hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoài nghi lẫn nhau.
Nam Tư Nguyệt lấy một lá bùa màu vàng từ tay áo ra, trên mặt bùa có một phù trận vẽ bảng chu sa, nói: "Thỉnh chư vị phân biệt xem phù trận này vẽ bằng tay thuận hay tay trái".
Đối với tu sĩ mà nói, viết bùa không khó, hơn nữa thân thể Pháp Tướng cũng rất phi phàm, cho dù là người chưa bao giờ dùng tay trái, cũng có thể dễ dàng dùng tay trái làm việc, sức mạnh và sự linh hoạt cả hai tay cũng không kém nhau xa, chỉ có việc viết chữ, là luyện từ năm này tháng nọ mà thành, nên có sự khác biệt rất lớn giữa lực viết tay thuận và tay trái.
Mọi người trong sảnh nhanh chóng viết ra phù trận, đối chiếu chữ viết tay, không ai giống ai, mà đối chiếu chữ viết tay trái, Nam Tư Nguyệt ngừng lại.
"Chữ viết này, cùng chữ trên trận pháp kia giống nhau như đúc" Nam Tư Nguyệt giơ giấy vàng trong tay lên. Truyện Xuyên Nhanh
Mọi người sắc mặt biến đổi: "Là của ai?"
Nam Tư Nguyệt ánh mắt nhìn về phái Pháp Giám tôn giả.
"Pháp Giám tôn giả, xin hỏi ngài có gì giải thích không?"
Vô luận là ai, mọi người đều sẽ không kinh ngạc như vậy, bởi vì Pháp Giám tôn giả là người nhiều tuổi nhất trong số họ, là một vị đức cao vọng trọng. Tố Ngưng Chân thật nhanh nhớ lại một sự việc, thất thanh nói: "Ngày đó Pháp Giám tôn giả có dùng Đề Hồ Hi Thanh, thử ra sự dị thường của Thần Khiếu Tạ tông chủ".
Nhất Niệm tôn giả nhìn trưởng lão mình kính trọng nhất với ánh mắt khó tin, chắp tay trước ngực, lại run nhè nhẹ: "Sư thúc, ngài vì sao....."
Khuôn mặt gầy gò của Pháp Giám tôn giả không có một tia biểu cảm gì, hai mắt như giếng cổ không gợn sóng, ông chắp tay trước ngực, chậm rãi nói: "Pháp trận đều không phải ta thiết lập".
Hà Tiện Ngã nhíu mày: "Trong này liệu có sự hiểu lầm gì không?"
Tố Ngưng Chân cùng Hà Tiện Ngã vốn không đội trời chung, hiện giờ chứng cứ đều hướng về phía Pháp Giám tôn giả, mà trong lòng nàng vốn hoài nghi Hà Tiện Ngã, thấy Hà Tiện Ngã lên tiếng, nàng càng cảm thấy hai người này đã câu kết với nhau, ván đã đóng thuyền. Tố Ngưng Chân cười lạnh một tiếng nói: "Ma tộc bỏ hai kẻ gian tế vào, nói không chừng hắn đã bám vào một trong những người chúng ta, nếu không sao Hà đảo chủ lại giúp kẻ tình nghi?"
Sắc mặt Hà Tiện Ngã tức khắc khó coi, bởi vì những người khác đều nhìn về phía hắn cùng vài phần hoài nghi.
"Tố cốc chủ không có chứng cứ liền tùy ý quay lại cắn người, chẳng lẽ chính ngươi chột dạ, muốn chuyển hướng sự chú ý?" Hà Tiện Ngã nắm chặt bầu rượu trong tay, đốt ngón tay trắng bệch lộ ra sự tức giận trong lòng.
Tố Ngưng Chân nói: "Hôm qua lúc trận pháp xuất hiện, đệ tử của ta từng cảm nhận được một tia yêu khí ở đó, thành Ung Tuyết thế nào lại có yêu khí, trừ bỏ Hà đảo chủ cùng yêu vật như hình với bóng, còn ai vào đây?".
Không phải lần đầu tiên Cao Thu Mân nói về chuyện yêu khí, lúc này lời nói có bằng chứng, tựa hồ càng thêm chứng thực hiềm nghi đối với Hà Tiện Ngã.
Hà Tiện Ngã lạnh lùng nhìn Tố Ngưng Chân, bỗng nhiên cười to một tiếng, tiếng cười giống như con dao sắc bén cùng với mũi nhọn đầy sát khí. "Ha ha ha ha..... Tố cốc chủ thật đúng là trước sau như một ngậm máu phun người, thị phi bất phân, nếu Tiên Minh toàn những người tiểu nhân ngu dốt như vậy, thứ cho Hà mỗ không bồi được".
Hà Tiện Ngã dứt lời liền đập bàn một cái, mượn lực bay ra ngoài. Tố Ngưng Chân thấy vậy, lập tức vứt ra phất thế chi trần, cản đường Hà Tiện Ngã.
"Lộ ra đuôi cáo, ngươi liền muốn chạy trốn sao!" Tố Ngưng Chân Pháp Tướng chi chí tẫn khai, phất thế chi trần liền biến thành những mũi kim châm tấn công Hà Tiện Ngã.
Tạ Tuyết Thần cau mày nhìn về phía hai người đang đánh nhau, hai người này vì đệ tử sát thân mà sinh hận, oán hận chất chứa đã lâu, xưa nay luôn bất hòa, nhưng chưa bao giờ mất không chế như ngày hôm nay, thế nhưng không có khắc chế Pháp Tướng chi khí, không nương tay mà công kích đối phương.
Phó Uyên Đình cùng Đoạn Tiêu Dung nhìn nhau, biểu cảm nghiêm túc. Thân phận Pháp Giám tôn giả hôm nay còn nghi vấn, không thể ra tay chủ trì công đạo, tính cả chưởng môn chùa Huyền Thiên cùng Nhất Niệm tôn giả cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn, mà Tông chủ giờ phút này chưa hồi phục pháp lực, có thể ngăn cản hai người đánh nhau kịch liệt cũng chỉ có Bích Tiêu Cung.
Đoạn Tiêu Dung thân ảnh lóe lên, ngăn hai người ở trong không trung, nàng không dám làm lớn, lấy Pháp Tướng chi lực hộ thể ra ngăn cản một chiêu của hai người, trầm giọng nói: "Hai vị đạo hữu, đối đầu kẻ địch mạnh, còn thỉnh lấy đại cục làm trọng, không cần phải nội chiến".
Tố Ngưng Chân lãnh đạm nói: "Đúng là đối đầu với kẻ địch mạnh, trước ngoại tất tiên an nội!"
Đoạn Tiêu Dung luận tuổi tác và tu vi đều cao hơn hai người, ngày thường hai người đối với nàng có vài phần cung kính, nhưng hôm nay cạch mặt, lại là một cục diện sinh tử.
Sự thiếu kiên nhẫn của Phó Uyên Đình càng ngày càng thịnh hơn, hắn nhìn thoáng qua Pháp Giám tôn giả đang nhắm mắt không nói gì, lại nhìn khuôn mặt của Nhất Niệm tôn giả lộ ra vẻ u sầu, đành phải quay đầu hướng Tạ Tuyết Thần xin chỉ thị.
"Tạ tông chủ, còn thỉnh ngài chủ trì đại cục".
Tạ Tuyết Thần từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, hắn khoanh tay mà đứng nhìn, mắt phượng sáng ngời sắc bén tựa hồ như đang quan sát cái gì đó, suy tư gì đó, cho đến lúc này, mới lên tiếng: "Tâm ma đại trận".
Phó Uyên Đình ngẩn ra: "Cái gì?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Hai ma tu lẻn vào thành Ung Tuyết kia, bày ra tâm ma đại trận, bây giờ mọi người trong sảnh Chính Khí đều đang ở trong trận".
Trong cơn thịnh nộ, Tố Ngưng Chân cùng Hà Tiện Ngã đều giật mình, sát khí trên người cũng giảm đi ba phần.
Người tu đạo giết vô số yêu ma, nhưng cũng không biết tâm ma đại trận. Truyền thuyết kể rằng Ma tộc đều có khả năng điều khiển tâm ma người khác, một người trong lòng càng nhiều tạp niệm ác niệm, tâm ma càng cường, càng dễ dàng bị ma tu xâm chiếm, bám vào người, cuối cùng trở thành con rối, thậm chí tử vong. Ma tu càng cường đại, có thể điều khiển càng nhiều tâm ma, như thế liền có thể xưng là tâm ma đại trận, tuy rằng hắn không thể đồng thời bám vào từng người, nhưng hắn lại có thể nhảy vào và thay đổi những tâm ma của người khác, mỗi tâm ma bị hắn điều khiển đều có thể trở thành bàn đạp của hắn, hắn cũng có thể có nhận thức của những người này, nhưng người bị thao túng lại không biết gì cả.
"Chúng ta là Pháp Tướng tôn giả, Ma tộc sao có thể lấy tâm ma đại trận ra thao túng chúng ta?" Tố Ngưng Chân hoài nghi nói.
"Bởi vì kẻ tới không phải ma tu bình thường" Tạ Tuyết Thần lãnh đạm nói, "Chỉ sợ là một trong Tam ma thần, bản thể của Si Ma đích thân đến".
Sảnh Chính Khí một mảnh im lặng.
Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng cười khặc khặc quỷ dị lúc xa lúc gần.
"Tạ tông chủ thế nhưng đối với ta lại hiểu biết như thế, thật lấy làm vinh hạnh a".
Đoạn Tiêu Dung cảm giác được cái âm thanh kia tựa hồ truyền đến từ bên trái mình, nàng tâm thần chán động, vung kiếm đâm khắp các hướng, mục tiêu lại là ngực Tố Ngưng Chân. Tố Ngưng Chân phản ứng cực nhanh, phất thế chi trần một chưởng, ngăn cản kiếm của Đoạn Tiêu Dung.
"Đoạn trưởng lão đây là có ý gì!" Tố Ngưng Chân lạnh giọng chất vấn.
"Âm thanh truyền từ trên người cô ra" Đoạn Tiêu Dung đề phòng mà nhìn Tố Ngưng Chân.
Tạ Tuyết Thần nói: "Si Ma có thể tùy ý điều khiển thay đổi vị trí tâm ma, nhưng lại không dễ dàng bám lên trên người Pháp Tướng tôn giả, mục đích của hắn là quấy nhiễu khả năng phán đoán của chúng ta".
Hà Tiện Ngã giờ phút này cũng bình tĩnh mà chậm rãi đi xuống: "Cái gọi là si giả, tức nhớ mãi không quên, chấp nhất khó phóng. Nếu trong lòng con người có những tình cảm không thể buông bỏ, kinh ưu hãi, hối hận nghi*, chỉ cần không buông xuống được, đều có thể vi si. Chỉ cần có một si niệm, liền sẽ bị Si Ma nắm bắt, si niệm không ngừng lớn mạnh, tâm trí lạc mất phương hướng, chịu thao túng của nó".
(kinh hãi, ưu sầu, sợ hãi, hối hận, oán hận, nghi ngờ)
Phó Uyên Đình lập tức minh bạch động cơ của Si Ma. "Hắn đã sớm bố trận chỉ đợi chúng ta bước vào, Tố cốc chủ nghi ngờ Hà đảo chủ, Hà đảo chủ hận Tố cốc chủ, đều là si niệm, cho nên hai người bọn họ mới chịu sự thao túng của Si Ma sâu nhất".
Hà Tiện Ngã nói tiếp: "Lúc này trong lòng Đoạn trưởng lão có kinh hãi".
Mọi người nhao nhao kiểm tra lại mình, xem trong lòng có si niệm.
Giọng thanh lãnh của Tạ Tuyết Thần thu hút sự chú ý của mọi người: "Từ phía trận phù kia bắt đầu, ngươi cũng đã gieo sự hoài nghi trong lòng mọi người".
Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Nam Tư Nguyệt nói: "Ta nói đúng không?"
Nam Tư Nguyệt lẳng lặng nhìn Tạ Tuyết Thần, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười ôn hòa, đôi mắt minh nhuận thâm thúy lại càng thêm đen nhánh u tối, khiến người khác không dám nhìn lâu.
"Tạ tông chủ thị lực tốt, từ khi nào bắt đầu phát hiện?" Nam Tư Nguyệt hỏi: "Ta chỗ nào làm không đúng?"
Tạ Tuyết Thần nhíu mày gần như không thể nhìn thấy, "Ta cần thiết nói cho ngươi sao?"
Nam Tư Nguyệt:"...."
Hà Tiện Ngã cười lên: "Ha ha ha ha, Ma tộc quả nhiên đầu óc có vấn đề, à không đúng, Ma tộc vốn dĩ không có đầu óc. Tạ tông chủ sẽ giải thích tỉ mỉ cho bọn ta, là muốn chúng ta minh bạch tình huống cảu mình, làm sao ứng phó. Cùng với ngươi giải thích? Ha ha, chẳng lẽ cho ngươi biết để lần sau cải thiện sao?"
Si Ma trong lòng buồn bực, hắn cảm thấy bản thân che giấu tốt như vậy mà vẫn bị phát hiện, Tạ Tuyết Thần đáng lẽ phải nói thêm vài lời khoe khoang nữa, nhưng cái gì cũng không nói, xem ra đây quả thật là tính tình của Tạ Tuyết Thần.
"Nam Tư Nguyệt" lùi về phía sau hai bước, cười lạnh một tiếng nói: "Bị phát hiện thì thế nào, các ngươi không phải rơi vào tâm ma đại trận của ta rồi sao".
Lông mày Tạ Tuyết Thần lộ vẻ nghiêm trọng. Si Ma thủ đoạn lén lút, thập phần khó đối phó, nhưng đến cùng cái tên Si Ma này, chỉ sợ càng khó đối phó hơn. Dục Ma bị Mộ Huyền Linh làm bị thương trước đó, vậy đồng bọn của Dục Ma, hơn phân nửa chính là Chiến Ma.
Chiến Ma thực lực chỉ sau Ma Tôn, mà tên Đại Tế Tư Tang Kỳ càng thần bí khó lường, Tạ Tuyết Thần thậm chí không biết thực lực chân chính của đối phương. Với trí tuệ của Si Ma cùng Chiến Ma, sẽ không nghĩ tới việc sử dụng một trận phù để gieo sự nghi ngờ như này, đem si niệm trong lòng mọi người kế thành tâm ma đại trận, sau lưng tất nhiên có Tang Kỳ chỉ điểm.
Tạ Tuyết Thần cẩn thận rút bội kiếm ra, "Nam Tư Nguyệt" nhìn thoáng qua, cười nói: "Không thể gọi ra Quân Thiên, Thần Khiếu của ngươi quả nhiên bị tổn hại".
"Ngươi đang trì hoãn thời gian" Tạ Tuyết Thần một lời nói thẳng kế hoạch của Si Ma, thấy sắc mặt người sau khẽ thay đổi.
Theo thời gian trôi qua, sự nghi ngờ trong lòng mọi người càng lớn dần trong tâm trí, bọn họ trong lòng si niệm càng nặng, thực lực của Si Ma liền sẽ trở nên lớn mạnh hơn. Mọi người trong Tiên Minh đều nghi ngờ lẫn nhau, vô pháp hiệp lực hợp tác, giống như năm bè bảy mảng, đây chính là mục đích của Si Ma.
"Vậy thì sao" Si Ma thu liễm ý cười, lạnh lùng nói: "Ta hiện ra đang bám lên trên người Nam Tư Nguyệt, các ngươi không thể đụng đến ta".
Tạ Tuyết Thần nói: "Chùa Huyền Thiên có Bàn Nhược Tâm Kinh có thể loại bỏ tâm ma, ngươi lại như thế chắc chắn chúng ta không thể làm gì ngươi, xem ra đồng lõa của ngươi ở bên trong chùa Huyền Thiên".
Si Ma nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, mọi người trong Tiên Minh đồng thời đem ánh mắt hướng về phía Pháp Giám tôn giả, bỗng nhiên phát hiện, hai mắt Pháp Giám tôn giả không biết từ khi nào nhuộm màu đỏ tươi, áo tang màu xám không gió tự bay, hai tay áo rung rung, khí tức đáng sợ dâng trào như nước lũ trên núi tỏa ra mãnh liệt khiến người ta sợ hãi, bàn ghế xung quanh nhất thời bị chấn động đến vỡ tan.
Những người xung quanh sớm đã xê dịch đi một bước, chỉ có Nhất Niệm tôn giả một bước cũng không lùi, bị linh lực đánh trúng ngực, phun ra một ngụm máu tươi, trong miệng lại lẩm bẩm. Chỉ thấy ánh sáng vàng nhạt phát ra từ lòng bàn tay, như mặt trời mọc lên, ánh sáng càng ngày càng chiếu rọi hơn, bắn về phía Pháp Giám tôn giả.
Hai mắt màu đỏ tươi của Pháp Giám tôn giả bị kim quang đâm trúng, tức khắc chayra huyết lệ, ông phát ra một tiếng vang chói tai, lại lần nữa linh lực mênh mông đánh úp về phía Nhất Niệm tôn giả, miệng Nhất Niệm tôn giả phun một ngụm máu tươi bay về phía sau, rơi mạnh xuống mặt đất.
Hai mắt chảy huyết lệ của Pháp Giám tôn giả mở ra, khí thế liên tục tăng, như ma thần giáng thế, khiến cho đôi chân run rẩy, nghe tiếng sợ vỡ mật. Là Pháp Tướng tu hành 500 năm, thực lực của Pháp Giám tôn giả vượt xa tất cả mọi người trước mắt, ngay cả Tạ Tuyết Thần cũng không nắm chắc có thể thắng ông không. Mà hiện giờ thực lực của Pháp Giám tôn giả so với trước đây tăng thêm ba phần, trong lòng Tạ Tuyết Thần trầm xuống.
"Là Chiến Ma" Đoạn Tiêu Dung sắc mặt nhợt nhạt, lui đến dừng bên cạnh Phó Uyên Đình, "Sức chiến đấu của Chiến Ma trên cả Pháp Tướng, hiện tại hắn đã nhập vào người Pháp Giám tôn giả rồi sao?"
Phó Uyên Đình âm thầm siết chặt nắm tay, cố nén sự sợ hãi trong lòng. Từ sau khi bước vào Pháp Tướng chi cảnh, hắn đã lâu rồi chưa chân chính ra tay, nhưng nhìn khí thế kinh người của Pháp Giám tôn giả trước mắt, hắn liền biết chính mình không có một phần thắng, nhưng trong lòng hắn có nỗi sợ hãi, là bị Si Ma điều khiển, chỉ cần một tia sợ hãi liền khiến hắn càng ngày càng mạnh hơn, mà càng sợ hãi, hắn càng trở nên rụt rè yếu đuối.
Pháp Giám tôn giả một phen xé chuỗi hạt ngọc trên cổ, 81 viên hạt châu màu đen huyền rơi trong không trung, ngay sau đó liền bay lộn xộn, nhanh chóng va chạm với nhau, tạo ra những tia lửa nhỏ, mọi người chỉ thấy được hư ảnh, khó mà nắm bắt được hướng đi của hạt châu. Ngay sau đó, không biết số hạt châu này từ hướng bốn phương tám hướng mà bắn ra.
Mọi người sử dụng linh lực của mình tạo tấm khiên bảo vệ trước mặt, nhưng những hạt châu ẩn chứa sức mạnh thật đáng sợ, chỉ cần một tức liền làm vỡ nát hết khiên chắn, đánh trúng bụng mấy người, liền trở lại phía sau Pháp Giám tôn giả.
Tạ Tuyết Thần thấy một hạt châu hướng mình mà bay tới, trong khoảnh khắc gian nan, một bàn tay nắm lấy cổ tay chính mình, một ánh sáng vàng bao bọc quanh mình, ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Tạ Tuyết Thần quay đầu, nhìn về phía lôi kéo chính mình là Nhất Niệm tôn giả.
"Tạ tông chủ, sư thúc nhập ma, ta vô lực ngăn cản, Thần Khiếu của ngươi chưa hồi phục, chỉ sợ không phải là đối thủ, ta chỉ có thể đem ngươi rời khỏi sảnh Chính Khí trước". Nhất Niệm tôn giả ho ra một ngụm máu nhỏ, lộ vẻ mặt bi thương u sầu, "Không thể ngờ được chùa Huyền Thiên lại có kiếp nạn này, sư thúc vì sao lại hồ đồ như thế!"
"Nguyên lai Nhất Niệm tôn giả cũng am hiểu truyền tống trận" Tạ Tuyết Thần giọng nói trước sau như một thanh lãnh bình tĩnh, phảng phất bất luận cái sự tình gì đều không làm hắn kinh ngạc sợ hãi.
Nhất Niệm tôn giả xoa xoa máu tươi khóe miệng, nói: "Đem trận pháp khắc lên trên pháp khí, lấy linh lực kích phát liền khởi động khởi động, bởi vì đây chỉ là một truyền tống trận đơn giản, bởi vậy cũng không thể đem người đi xa được".
"Chúng ta vẫn còn ở thành Ung Tuyết" Tạ Tuyết Thần cảm nhận được độ ấm cùng hơi thở trong gió, "Ông mất công đem ta đến nơi này, chắc là có chút đồ vật muốn cho ta xem".
Nhất Niệm tôn giả ánh mắt dần thanh lãnh trầm mặc: "Tạ tông chủ tựa hồ như không giống ngoài ý muốn".
"Chùa Huyền Thiên ở đây có hai người, ta không có lý do gì để mà chỉ hoài nghi Pháp Giám tôn giả, mà đối với ông cũng có chút nghi ngờ" Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt nói.
Nhất Niệm tôn giả cười cười, đột nhiên đánh một chưởng về phía Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần giơ kiếm chắn đỡ, lại không thể đỡ được một chưởng toàn lực của Nhất Niệm tôn giả, thân thể hắn lùi lại phía sau mấy trượng, khóe môi tràn ra một tia máu.
Nhất Niệm tôn giả chắp tay trước ngực, gương mặt hiền từ, chậm rãi nói: "Quả nhiên Thần Khiếu của ngươi chưa hồi phục, bị ngươi đoán được, cũng không sao".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.