Chương 58: Ta chỉ là hy vọng nàng hạnh phúc
Tùy Vũ Nhi An
19/02/2024
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Đó là trận tuyết rơi lớn nhất vào mùa đông năm đó, tựa như lông ngỗng bay lả tả từ trên bầu trời rơi xuống, dường như hận không thể mang tất cả dơ bẩn cùng nhơ nhớp mai táng.
Những Yêu nô Minh Nguyệt sơn trang phải dậy làm việc trước bình minh, bình minh mùa đông đến muộn, lúc bọn họ thức dậy những ngôi sao vẫn còn sáng, sau một cái giờ làm việc nặng nhọc, mới nhìn thấy chân trời lộ ra thoáng ảm đạm, mà cây cối ven đường sớm đã phủ đầy sương tuyết.
Tổng quản được quấn hoàn toàn chặt chẽ, khuôn mặt dài hung tợn giấu bên dưới chiếc mũ nỉ, thi thoảng lộ ra đôi mắt đen tối và hung dữ. Đối xử những tên Yêu nô này, lại không cần quá nhiều khách khí, nói dễ nghe không dùng tốt bằng roi. Yêu nô có tính khí nóng nảy đánh nhiều vài lần cũng là không còn nóng nảy nữa.
Nhìn thấy một thân hình bé gầy đi chậm lại vài bước, hắn bước tới và quất vài roi, tiểu Yêu nô đó cắn chặt răng không dám phát ra tiếng, vội vội vàng vàng kích động củi lửa chạy về phía trước.
"Đại tiểu thư còn có hai ngày nữa đến sinh nhật rồi, những ngày này trong trang khách quý nhiều, các ngươi đều động tác nhanh nhẹn một chút cho ta! Còn có, nhớ không được chạy ra tiền viện đụng phải khách quý!" Tổng quản hét cổ họng lên giáo huấn.
Xung quanh một mảnh vang lên tiếng trả lời yếu ớt vô lực nói: "Đã biết tổng quản".
Tổng quản không hài lòng mà cau mày, lẩm bẩm một câu một lũ ma bệnh. Hắn đã đếm lu nước, nhiếc nói: "Làm sao lu nước vẫn còn chưa đầy, là ai phụ trách!"
Một cái lão Yêu nô khom lưng xuống yêu đạo: "Là Linh Linh phụ trách, mấy hôm nay thời tiết lạnh giá, dòng sông đóng băng, phải phá băng mới có thể gánh nước...."
Không đợi lão Yêu nô nói xong, một roi quất lên trên mặt, tổng quản giận dữ hầm hầm đi đến ven sông. Hắn từ xa nhìn thấy một cái thân ảnh nhỏ nhỏ đang quỳ bất động bên bờ sông, chửi rủa nói: "Ta là biết đang ở đây làm biếng!"
Roi của hắn đã vung ra rồi. Tu vi hắn mặc dù chỉ là Trúc cơ, nhưng linh lực rót vào pháp khí trường tiên, đánh lên trên người Bán yêu cũng đủ để bọn chúng đau mười ngày nửa tháng rồi. Tổng quản không có báo cho biết, roi cứ thế quất vào tấm lưng gầy gò bên bờ sông, xé toạc đánh vào tấm lưng mỏng manh, y sam vốn đã mỏng manh rách rưới xé nát nứt ra, lộ ra tấm lưng loang lổ vết thương cũ mới. Tiểu Yêu nô không thể đứng vững, hai chân ngồi xổm tê dại lao về phía trước, một đôi tay gầy gò nhúng vào trong hố băng đã đào, nước sông lạnh giá mang đến đau rét thấu xương.
Tiểu Yêu nô cắn môi, không có la lên tiếng, nàng vội vội vàng vàng đứng dậy, giơ tay chỉnh chiếc mặt nạ hơi lệch một chút.
"Tổng, tổng quản!"
"Linh Linh, đã bình minh rồi, sao lại mới đổ đầy hai lu nước!" tổng quản không nén được cơn giận, "Ngươi sao dám trốn ở nơi này lười biếng, cho rằng ta không nhìn thấy phải không!"
Tiểu Yêu nô cúi đầu, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh đỏ rực và tê đóng băng, nàng thì thầm nói: "Mặt hồ đóng băng quá dày, ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đào được".
"Sao ngươi dám ngụy biện! Yêu nô có rất nhiều sức lực!" lời nàng biện bác khiến tổng quản càng thêm tức giận hơn, roi nâng lên cao cao sắp đánh xuống, đột nhiên chiếc roi vừa mới nâng lên, lại có một sức lực ngang ngược truyền đến từ cánh tay trái, mang hắn đánh bay ngang sang một bên xa sáu bảy trượng, tổng quản bị ngã trời đất mù mịt, phát ra tiếng la hét.
Tiểu Yêu nô sửng sốt nhìn tổng quản, lại quay người lại nhìn về phía bên kia.
Thật kỳ quái a, rõ ràng xung quanh đều là trắng mênh mông, nàng lại vẫn cứ trong nháy mắt nhìn thấy hắn, phong tuyết lớn như vậy, cũng vô pháp che đậy khí tức nổi bật bất đồng trên người hắn. Hắn tiến về phía nàng, nhưng lại bỗng nhiên tạm dừng bước chân, chỉ một lát, trên người hắn giảm đi một lớp tuyết, kèm theo mái tóc dài màu xanh nha, lông mày nhạt như dãy núi xa đó, mắt tối tăm như ngôi sao. Đôi mắt phượng trong veo xuyên thấu phong tuyết bình minh, lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng, nàng dụi dụi đôi mắt bị phong tuyết mê hoặc, nhìn không hiểu trong mắt hắn đau thương cùng thương xót. Hắn hình như là bỗng nhiên ở giữa đi đến trước mặt nàng, nửa quỳ xuống trước mặt nàng, với nhiệt độ cơ thể cùng hương thơm áo lông nhẹ nhàng rơi xuống trên đôi vai gầy gò của nàng, ngăn chặn phong tuyết xâm nhập.
"Nàng.... có lạnh hay không..." trong giọng nói thiếu niên kìm nén run rẩy, nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Yêu nô hơi giật mình, co rúm lại, cúi đầu thấp xuống nói: "Ta là Bán yêu, Bán yêu là sẽ không lạnh".
Thiếu niên nhìn bàn tay nhỏ đỏ bừng cứng ngắc đóng băng của nàng, trong tim dường như bị băng chùy đục một cái hố lớn, gió lạnh thấu xương xâm nhập, khiến hắn lại đau lại xót.
— Linh Nhi...
Tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết, Linh Nhi của hắn chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Chân tay gầy phong phanh, ở băng tuyết ngập trời chỉ mặc một chiếc áo mỏng không vừa người, để lộ ra khắp nơi tay chân vết bầm tím rõ ràng loang lổ. Tạ Tuyết Thần đau lòng gần như nghẹt thở, lại kiềm chế xốc nổi ôm lấy nàng, chỉ sợ làm phiền nàng.
Nàng lúc này, còn chưa biết Tạ Tuyết Thần.
Cái tổng quản kia tỉnh táo lại, chửi rủa lao tới muốn đòi một lời giải thích, lại khi tiếp xúc với ánh mắt sát khí dày đặc của Tạ Tuyết Thần thì chân mềm nhũn, quỳ xuống đất phịch một tiếng.
Tạ Tuyết Thần kiềm chế lại sát khí, hắn không thể tùy ý cải biên quá khứ, không biết có thể gây nên biến hóa ra sao không thể biết được. Giết một cái người không quan trọng chỉ có thể trút cơn giận nhất thời, nhưng có khả năng mang đến kết quả không tốt. Lý trí khiến hắn nhẫn nhịn xuống, quay người lại cẩn thận nhìn kỹ Mộ Huyền Linh gầy yếu.
Không, lúc này nàng chưa kêu là Mộ Huyền Linh, Mộ Huyền Linh cái tên này, là Tang Kỳ vì nàng đặt cho.
Tạ Tuyết Thần đột nhiên sốc, đúng, hắn cần phải đưa Linh Nhi đi trước khi Tang Kỳ huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, mang nàng thoát khỏi thân phận Bán yêu này hảo hảo sống sót!
"Nàng.... nguyện ý đi theo ta không?" Tạ Tuyết Thần cẩn thận nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Yêu nô sửng sốt một lát, lại nhìn hướng tổng quản, thì thầm nói: "Ngài là khách quý trong trang sao? Ta là Yêu nô, phải nghe tổng quản phân phó".
"Nàng không phải Yêu nô" Tạ Tuyết Thần dùng lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy những ngón tay lạnh cóng của nàng, thân nhiệt nhàn nhạt thâm nhập vào các đốt ngón tay lạnh như băng, mang lại từng chút từng chút cảm giác ngứa ran cùng tê.
Khoảng cách gần như vậy, nàng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương mát lạnh tỏa ra từ trên người hắn, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt thanh tuấn ôn nhu của hắn, nàng có chút mê mẩn, cũng có một chút tham luyến ấm áp như vậy. Xa lạ, lại khiến người cảm thấy rất thoải mái, hình như nàng bị người cẩn thận từng li từng tí nâng niu.
Nhưng mà lúc này lại có thanh âm ùng ục ùng ục vang lên từ trong bụng nàng, khuôn mặt nhỏ trắng nhợt của nàng lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, có chút vui mừng vì mình đang đeo mặt nạ không bị hắn nhìn thấy.
"Nàng vẫn chưa ăn sao?" Tạ Tuyết Thần không có cười nhạo nàng, chỉ cảm thấy đau lòng.
Tiểu Yêu nô nói: "Ta... ta cần phải đổ đầy ba thùng nước mới có được ăn bữa sáng".
Tạ Tuyết Thần cau mày, không có để ý hai tên tổng quản chiến đấu bên cạnh, hắn dang tay ra ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng, ngự kiếm rời khỏi nơi này.
Ôm ở trong tay, mới biết nàng nhẹ bao nhiêu, dường như không nặng hơn bông tuyết là bao nhiêu, bất cứ lúc nào đều có thể tan chảy trong lòng bàn tay. Nàng sợ hãi ôm lấy eo hắn, không dám cúi đầu nhìn xuống, mang đầu vùi vào trong ngực hắn.
Tạ Tuyết Thần không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, ôn thanh nói: "Đừng sợ, sẽ không ngã xuống đâu, ta sẽ ôm nàng thật chặt".
Hắn rất nhanh đưa nàng đáp xuống thôn trấn phụ cận. Trời đã sáng hẳn rồi, dù là khí trời tuyết lớn, lại mảy may không có giảm đi hỏa khí vốn có của thôn trấn. Màn thầu, bánh bao, mì nước, hương thơm xuyên qua băng tuyết phong tỏa xộc thẳng vào mũi, dụ dỗ khiến bụng tiểu Yêu nô càng kêu ầm ĩ.
Tạ Tuyết Thần mang nàng đến một tửu lâu gần đó, dặn dò lão bản nấu cho hai bát mì nóng, lại đặt thêm một bàn ăn ngon khác, có đủ mọi thứ.
Tiểu Yêu nô kinh ngạc mà há miệng to, lại nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể ăn nhiều như vậy a".
Tạ Tuyết Thần mỉm cười nói: "Đều là cho nàng hết".
Nàng mặc dù cả người gầy gò, lại lộ ra đôi mắt hoa đào đằng sau mặt nạ càng thêm sáng hơn, lấp lánh lấp lánh mà nhìn hắn, thẳng nhìn hắn khiến lòng lại đau xót lại mềm mại, hận không thể ôm lấy toàn thế giới đều mang đến trước mặt nàng, thật tốt chiều chuộng nàng, dỗ dành nàng, không để nàng phải ăn khổ một chút nào nữa.
"Ta, ta chỉ ăn một chút chút thôi" nàng không biết hắn là ai, thận trọng không dám tiếp nhận hảo ý của hắn.
"Vậy nàng ăn, ta giúp nàng gắp đồ ăn" Tạ Tuyết Thần mỉm cười nói.
Nhìn nàng đeo mặt nạ ăn uống bất tiện, Tạ Tuyết Thần lại nói: "Nàng tháo mặt nạ xuống đi".
Nàng vội vàng lắc đầu, ấn chiếc mặt nạ khẩn trương nói: "Khuôn mặt ta có yêu văn, rất khó nhìn, sợ làm huynh sợ".
Tạ Tuyết Thần cười nhạt, giọng nói dịu đi: "Sẽ không, ta nhìn vào mắt nàng, lại biết nàng nhất định rất đẹp".
Nàng bị nụ cười cùng ôn nhu của hắn mê hoặc tâm thần, trong lúc hoảng hốt bị những ngón tay thon dài của hắn móc qua nút thắt sau mặt nạ, mặt nạ lạnh giá bị nhẹ nhàng tháo xuống.
Tạ Tuyết Thần ánh mắt tham luyến thay thế đầu ngón tay của mình, cẩn thận phác họa mặt mày tinh xảo linh động của nàng, sống mũi thẳng thanh tú, còn có đôi môi hoa anh đào hơi mím lại. Dung nhan thiếu nữ như bông sen nhỏ lần đầu nở thanh lệ kiều diễm, đôi mắt đen nhánh thấm ướt, rụt rè mà nhìn hắn, lại cũng như chú nai nhỏ trong rừng thật sự dễ thương. Chỉ là nhiều năm cực khổ cùng đói khát khiến nàng nhìn trở nên gầy ốm quá mức, mặt nhỏ không đến bàn tay lớn, đôi mắt cứ như vậy càng thêm to mà trong veo.
Nàng cố tình che đi yêu văn trên khuôn mặt, nhưng hắn lại nhẹ nhàng nắm lấy năm ngón tay, tiến lại gần và cẩn thận nhìn chăm chú "yêu văn" ở má trái của nàng. Đường văn đó như đằng man giống như phảng phất có sinh mệnh, ẩn ẩn có kim quang lưu chuyển, nhưng nếu tỉ mỉ cảm thụ, sẽ phát hiện đó là một cổ khí lưu động.
Hóa ra đây là hỗn độn khí....
Thế nhân vô tri, mang bảo coi thành cỏ, tùy ý đánh đập....
Tạ Tuyết Thần thở dài nhẹ nhàng, lại nghe thấy nàng lo lắng nói: "Có phải hay không hù dọa huynh rồi".
Tạ Tuyết Thần thấp giọng cười nói: "Không, rất đẹp rất đẹp, thảo nào nàng không muốn để người khác nhìn thấy".
Làn da nàng trắng mà trong suốt, một chút xấu hổ đều để hắn nhìn thấy rõ ràng.
Hóa ra hồi nhỏ Linh Nhi trông như vậy....
Tạ Tuyết Thần lưu luyến không nỡ nhìn nàng một cau mày một cười, nhất cử nhất động, hắn liên tục gắp đồ ăn cho nàng, nhìn nàng ăn ngon miệng, trong lòng hắn cũng cảm thấy hài lòng.
"Còn muốn ăn cái gì?" biết Bán yêu sức ăn lớn, nhìn nàng ăn xong một bàn đồ ăn, hắn không hề ngạc nhiên chút nào, nhưng Linh Nhi lại có một chút thẹn thùng mà xoắn đầu ngón tay, ho khan hai tiếng nói: "Ta ăn no rồi..."
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng cười: "Không sao, tiền ở chỗ ta, nàng không cần khách khí".
Nàng ngước mắt lên, đối với thiếu niên trong mắt ôn nhu cùng sủng nịnh, dũng cảm tăng thêm nói: "Nghe nói, rượu là mỹ vị nhân gian..."
Tạ Tuyết Thần nghiêm túc nói, "Cái này không thể" nhìn nàng mặt nhỏ sụp xuống, hắn lại nói: "Nàng tuổi vẫn còn nhỏ".
Nàng bây giờ không có tu vi tại thân, tuổi lại nhỏ, là có thể uống say.
Tạ Tuyết Thần mỉm cười xoa đầu nàng, giơ tay vẫy gọi lão bản tửu lâu, vừa rồi nhìn nàng ăn ngon nên cao hứng gọi thêm hai món nữa. Lão bản tửu lâu hoài nghi nhìn công tử ăn mặc một thân thanh quý, lại nhìn tiểu Yêu nô, ngại ngùng nói: "Những món này đắt tiền không rẻ đâu, không biết khách quan tiện hay không thanh toán trước đã?"
Tạ Tuyết Thần thò tay vào bên trong giới tử túi, mới hơi nhăn mày.
Trải qua vài lần khó xử trước đó, hắn bây giờ đều là mang theo vàng bạc tầm thường ở bên người, nhưng bây giờ thân thể này là bản thân năm mười tám tuổi, bản thân năm mười tám tuổi, một lòng dốc lòng vào kiếm đạo, sao có thể nhớ đến mấy chuyện vặt vãnh như mang tiền khi xuất môn....
Ánh mắt lão bản tửu lâu lập tức thấy điều gì đó không đúng, ánh mắt Linh Nhi cũng không bình thường rồi.
— Ca ca này đừng có bảo là muốn bán nàng ở nơi này để trừ nợ....
Tạ Tuyết Thần ho khan một tiếng, từ thắt lưng lấy ra một mảnh ngọc bội thủy sắc quý báu, chính là người không phải trong nghề cũng nhìn ra giá trị liên thành, "Ngại quá, xuất môn vội vàng nên không mang tiền, làm phiền lão bản cầm miếng ngọc bội này đến tiệm cầm đồ bên cạnh đổi lấy một chút tiền bạc".
Lão bản hai tiếp nhận lấy ngọc bội, cười không khép miệng được: "Quý nhân ngôn trọng, một chút cũng không làm phiền".
Một lúc sau, lão bản cầm một cái túi bạc quay về, nụ cười khắp mặt nói: "Quý nhân, tổng cộng cầm được năm trăm lượng, ngài nhìn xem".
Tạ Tuyết Thần tùy ý mà nhận lấy, hắn tự nhiên biết ngọc bội này còn dư ra hơn năm trăm lượng, bất quá vàng bạc đều là vật ngoài thân, không đáng để lưu tâm.
Món ăn đã gọi rất nhanh đã được bưng lên, tiểu Yêu nô vừa vặn ăn được một lúc, lại thích thú say mê ăn hết những món mới, hài lòng mà nheo mắt lại, khuôn mặt cũng nhìn thấy hồng hào. Nàng chớp đôi mắt ẩm ướt trong veo, cùng Tạ Tuyết Thần cũng quen biết một chút, không nhịn được hỏi: "Huynh vì sao đối với ta tốt như vậy a? Huynh... phải hay không muốn ta làm việc gì đó?"
Nàng nhìn thấy nhiều chuyện không có gì ra vẻ nịnh bợ, biết phi gian tức đạo, nhưng là ca ca này nhìn quá đẹp rồi, ra tay lại hào phóng như vậy, nàng vẫn còn hy vọng hắn là người tốt, không phải gian trá cũng không phải trộm cắp.
Tạ Tuyết Thần hơi cứu đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng phản chiếu rõ ràng dung mạo của nàng, nổi lên ánh sáng nhu hòa mà ấm áp, khóe môi hắn hơi cong lên, ôn thanh nói: "Ta chỉ là hy vọng nàng hạnh phúc".
Nàng hoài nghi cau mày, một trái tim treo lơ lửng, "Chẳng lẽ huynh.... là thân phụ thất tán nhiều năm của ta?"
Tạ Tuyết Thần búng trán nàng một cái, không biết nên cười hay khóc: "Nàng hy vọng như vậy?"
Nàng có chút đáng tiếc mà cúi đầu xuống: "Nếu như phải, đảo cũng khá tốt".
"Vì sao?"
"Như vậy, huynh là có thể mang ta đi" trong mắt nàng để lộ ra một tia khao khát, "Huynh mang ta bỏ rơi nhiều năm như vậy, sau cùng muốn bồi thường ta... đi?"
"Ah...." thiếu niên Tạ Tuyết Thần cười thầm, hàng mi dài che đi những cảm xúc phức tạp trong mắt, "Vậy nàng nghĩ ta bồi thường nàng như nào?"
"Ta muốn mặc y phục đẹp, ăn đồ ăn ngon, ở nhà lớn lớn, mỗi ngày có thể ngủ hai giờ!" nàng một mặt khao khát nói ra ảo tưởng của mình đối với một cuộc sống tốt đẹp.
Tạ Tuyết Thần mỉm cười nhìn nàng, hắn muốn dành cả cuộc đời mình để bồi thường cho nàng, yêu nàng, nhưng nguyện vọng của nàng, lại là giản đơn giản dị như vậy.
"Được, ta mang nàng đi" Tạ Tuyết Thần sủng nịnh mà xoa xoa đầu nàng, "Nàng bây giờ ăn no rồi, ta đưa nàng đi mua y phục, được không?"
"Được, cha!" nàng ngọt ngào gọi.
Tạ Tuyết Thần cười lắc đầu, nắm tay nàng, nghiêm túc nói: "Không được gọi ta là cha".
"Huynh lại không nói cho ta tên của huynh là gì" nàng không hài lòng mà lẩm bẩm một câu: "Vậy ta gọi huynh là gì nhỉ...."
Tạ Tuyết Thần không muốn để nàng biết tên của mình, nàng vì hắn đã đã trả giá quá nhiều rồi, hắn không muốn thấy Linh Nhi hy sinh bản thân vì hắn lần nữa... Chỉ hy vọng nàng có thể tiếp tục sống thật tốt, dù cho nàng không còn yêu hắn nữa....
Tạ Tuyết Thần âm u mỉm cười, khẽ nói: "Ngoại trừ cái này, cái khác đều có thể".
"Vậy.... kêu huynh là đại ca ca được không?"
Tạ Tuyết Thần hơi giật mình, đột ngột tạm dừng bước chân.
Đại ca ca...
Một trận hàn ý bao phủ trái tim, mang hắn toàn bộ đông cứng.
Linh Nhi nhẹ nhàng lôi kéo tay hắn, gọi một tiếng: "Đại ca ca?"
Tạ Tuyết Thần nghe thanh âm gượng gạo của mình đáp lại một tiếng: "Được"
Hắn nhớ lại lúc còn ở Ung Tuyết Thành, lúc Linh Nhi thần trí không thanh tỉnh luôn mồm hét lên đại ca ca, hắn không đam hỏi đó là ai, chỉ sợ trong lòng Linh Nhi còn có người khác, nhưng mà bây giờ khiến hắn càng hoang mang sợ hãi là, nguyên lai đại ca ca trong miệng Linh Nhi, chính là bản thân hắn.
Hắn đột nhiên nghĩ về ngày hôm đó ở quán mì, Linh Nhi cười như không cười nhìn hắn quẫn bách quên mang theo tiền, dường như cũng là nói ra lời hoàn toàn giống với lời ban nãy hắn nói...
— Ngại quá, xuất môn vội vàng quên mang theo tiền....
Nàng mỉm cười lấy ra chiếc trâm cài tóc của mình.
Tạ Tuyết Thần chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Huyền Linh chỉ cao bằng ngực của mình, khuôn mặt nhỏ gầy gò của nàng với vui sướng khó có được, nàng gọi đi gọi lại đại ca ca, không có mảy may nhận thấy sự đau xót sợ hãi trong mắt Tạ Tuyết Thần.
Hắn lờ mờ có một loại suy đoán....
Nguyên lai hắn chưa bao giờ mất đi ký ức, đoạn ký ức bảy năm trước ở Minh Nguyệt sơn trang, căn bản không thuộc về Tạ Tuyết Thần năm mười tám tuổi, mà năm đó Linh Nhi yêu, cũng là Tạ Tuyết Thần năm hai mươi năm tuổi.
Nhưng bản thân cuối cùng là sẽ rời khỏi, mất đi ký ức của mình, sẽ vẫn đối xử tốt với Linh Nhi sao?
Không, hắn biết hắn sẽ không, hắn đã tổn thương nàng một lần rồi....
Tạ Tuyết Thần khó mà tự mình run nhẹ, hắn cảm thấy bản thân chính là rơi vào bàn cơ do Ti Mệnh Thần quân an bài....
Dường như ở đâu đó trong bóng tối, một cái Thần minh cao quý lạnh lùng quay người lại, nhìn xuống chính mình.
Tạ Tuyết Thần đè nén sự bất an cùng hoảng sợ trong lòng, — thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Nếu như đây là trò đùa dai của Thần minh, vậy chí ít bây giờ, hắn vẫn có khả năng mang lại vui vẻ cùng hạnh phúc cho nàng.
Hắn nhìn nàng thanh tẩy can tịnh, cởi xuống một thân rách rưới, mặc lên cho nàng hoa phục mỹ sức cẩn thận chọn lựa. Hắn xắn tay áo lên, cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng bôi dược, nhưng vết thương ở lưng, nàng lại đỏ mặt nói dù thế nào đi nữa cũng không cho hắn bôi dược. Tạ Tuyết Thần bất lực mà mỉm cười, trên người nàng lại có chỗ nào hắn chưa từng nhìn qua, nhưng tại thời điểm này, lại là một quang cảnh khác. Nàng chưa chân chính quen biết hắn, cũng chưa từng yêu hắn.... Mọi thứ vẫn còn có thể xoay chuyển.
Hắn vụng về mà giúp nàng chải tóc dài mềm mại, buộc thành búi tóc đơn giản, nhìn nàng biến thành rực rỡ xinh đẹp, thanh lệ duyên dáng. Hắn hơi nheo mắt lại, che giấu ý buồn trong mắt, muốn dùng Vạn Nhân phá vỡ Tỏa linh hoàn, lại thất bại. Bây giờ hắn chưa thành Pháp Tướng, cũng chưa tu thành Ngọc Khuyết Kinh, chắc chắn cưỡng chế thi hành phá khóa cũng có khả năng, nhưng không chế không tốt lực độ, rất có thể làm tổn thương Linh Nhi. Hắn nhìn mặt nàng đau đớn mà trắng bệch, trầm giọng nói: "Ta đi Minh Nguyệt sơn trang, bảo bọn họ thả nàng".
"Đại ca ca, không sao, đừng miễn cưỡng" nàng bao phủ mu bàn tay mà an ủi, "Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng ta cũng rất hạnh phúc rồi".
"Linh Nhi, ta chắc chắn sẽ mang nàng đi" Tạ Tuyết Thần vuốt ve tóc mai nàng, thương xót mà nói: "Sau này.... nàng phải sống thật tốt".
Tự mình một người, quên ta, sống thật tốt.
"Ta luôn luôn tốt" nàng mỉm cười nói.
"Cô nương ngốc" hắn nhìn vết sẹo trên mu bàn tay nàng, có chút bi thương mà nói.
Linh Nhi của hắn, trông như thông minh nhanh trí, kỳ thực lại ngoan lại ngốc nghếch, cứ luôn tự mình một người lặng lẽ gánh vác toàn bộ, đau rồi khóc rồi, cũng không nói cho hắn.
Tạ Tuyết Thần đưa nàng trở về Minh Nguyệt sơn trang, hắn bảo nàng trốn đi, bản thân đi gặp Trang chủ.
Cao Phượng Hủ nghe nói Thiếu thành chủ Ung Tuyết Thành cầu kiến, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn lập tức cho người mang hắn dẫn vào.
Khi đó Tạ Tuyết Thần đã biết đạo đức hành vi của Cao Phượng Hủ đối với Tố Ngưng Hi, nếu như nói năm đó hắn đối với Cao Phượng Hủ còn có một chút sự tôn trọng của vãn bối đối trưởng bối, bây giờ trong lòng hắn chỉ có lạnh lùng khinh thường. Cao Phượng Hủ nhiều năm chưa gặp Tạ Tuyết Thần, không hề biết biến đổi của Tạ Tuyết Thần, nhưng hắn từ trên người đối phương cảm nhận được một loại áp bách của kẻ thượng vị, điều này khiến hắn không vui, tạm không hiểu.
"Hiền điệt từ xa đến, thế nhưng vì tham gia sinh thần của tiểu nữ?" Cao Phượng Hủ lộ ra nụ cười giả tạo, "Thu Nhi nếu là biết ngươi tới, nhất định thập phần vui mừng".
Tạ Tuyết Thần là thiên tài số một trong giới tu đạo, sinh ra thanh tuấn cao quý, ít nhiều có nữ tu không biết hắn, chỉ là hắn say mê kiếm đạo, đối với mọi người đều là lạnh lùng như băng sương. Sinh thần Cao Thu Mân đều gửi thiếp tử cho toàn bộ tu sĩ cùng tuổi, Tạ Tuyết Thần tự nhiên cũng nhận được, nhưng không có người nghĩ hắn sẽ đến.
"Tại hạ đến, là có một thỉnh cầu, muốn hướng Cao trang chủ xin một người" Tạ Tuyết Thần cúi người chắp tay, giọng nói lạnh lùng chậm rãi nói.
Cao Phượng Hủ kinh ngạc nhướng mày: "Ồ, là người nào có thể khiến hiền điệt mở miệng?"
"Chỉ là một Yêu nô ở trong quý trang, chỉ cần Trang chủ gật đầu, cho người mở Tỏa linh hoàn ra" Tạ Tuyết Thần nói.
Cao Phượng Hủ nghe những lời này càng ngạc nhiên hơn, người có thể khiến Tạ Tuyết Thần mở lời như này, cái Yêu nô đó tất có chỗ đặc biệt, này khiến hắn thập phần tò mò, lại sinh ra một chút do dự.
"Này... chuyện này dễ nói, bất quá hiền điệt nếu như đến rồi, ở lại trong trang vài ngày, đợi yến sinh thần Thu Nhi xong rồi mới đi, đến lúc đó ta sẽ mang cái danh Yêu nô đó giao cho ngươi. Không biết hiền điệt vừa ý là cái Yêu nô nào?" Cao Phượng Hủ hỏi.
Tạ Tuyết Thần không có đoạn ký ức bảy năm trước, ở Minh Nguyệt sơn trang trọng thương sau đó lại hôn mê một thời gian dài, chỉ nghe nói Tang Kỳ là ở trong hai ngày sinh thần của Cao Thu Mân huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, lửa lớn cháy mấy ngày, mang Minh Nguyệt sơn trang cháy thành tro bụi, nhưng là động thủ khi nào giờ nào, lại biết không rõ ràng. Hắn vốn suy xét ngăn chặn qua cái sự việc này phát sinh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hoàn toàn không khả thi. Tang Kỳ vì trận chiến này mưu đồ hơn mười năm, hắn bây giờ bất quá nhất giới Nguyên Anh tu sĩ, muốn ngăn cản Tang Kỳ, hầu như không thể, thậm chí khả năng gây nên phản ứng liên tỏa tồi tệ hơn nữa. Trước khi dời đi lời căn dặn của Luân Kính Thượng Thần vẫn vang vọng bên tai, mà vết xe đổ của Phụng Tương vẫn còn trước mắt, hắn không dám hành động bất cẩn, tận lực giảm tiếp xúc với người khác, ít cải biên quỹ đạo quá khứ, tránh khỏi tạo thành thương hại lớn hơn.
Chỉ cần mang Linh Nhi rời khỏi sơn trang trước khi sự việc xảy ra, không để nàng rơi vào trong tay Tang Kỳ, hắn liền đạt được mục đích của chuyến đi này.
Cao Phượng Hủ không biết trong lòng Tạ Tuyết Thần nghĩ gì, nhưng thành phủ hắn cực kỳ sâu sắc, lại mẫn cảm đa nghi, lờ mờ nhận ra Tạ Tuyết Thần không bình thường, hắn cười ha ha, tránh cái bàn đi đến chỗ Tạ Tuyết Thần, không để lại dấu vết mà ngăn chặn đường đi của hắn, thân thiết hỏi: "Ung Tuyết Thành có chuyện quan trọng gì sao, Minh Nguyệt sơn trang nếu như có thể giúp đỡ ở chỗ nào, cứ việc mở miệng, Tiên Minh chúng ta đồng khí liên chi, nên là thủ vọng tương trợ hiền điệt có chuyện đừng ngại cứ nói".
Tạ Tuyết Thần thấy Cao Phượng Hủ một mực từ chối, nhìn trái phải mà nói hắn, âm thầm cau mày, trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Chỉ là chuyện riêng của Ung Tuyết Thành, không dám làm phiền Trang chủ, không biết Trang chủ như nào mới có thể mở khóa Tỏa linh hoàn của danh Yêu nô đó?"
"Không vội" Cao Phượng Hủ khẽ mỉm cười, "Nghe danh thành tựu kiếm đạo của hiền điệt uyên thâm vô cùng, khó mà gặp mặt ngươi một lần, ta có nghĩ bụng cùng ngươi thảo luận một phen, còn thỉnh ngươi cho ta cái mặt mũi. Chúng ta mặc dù trình độ chênh lệch, nhưng hôm nay chỉ luận kiếm đạo, ta sẽ áp chế cảnh giới tu vi cùng ngươi bàn luận".
Tạ Tuyết Thần sắp sửa cự tuyệt, Cao Phượng Hủ lại ngắt lời: "Khi hoàn thành cái nỗi lòng này của ta, ta sẽ mang chìa khóa Tỏa linh hoàn đưa cho ngươi".
Tạ Tuyết Thần khẽ cau mày, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Hắn lại không biết, Cao Phượng Hủ trong tối truyền âm, cho người đi truy tra, rốt cuộc Tạ Tuyết Thần trúng ý là cái Yêu nô nào.
Trans + Beta: Sunni
Đó là trận tuyết rơi lớn nhất vào mùa đông năm đó, tựa như lông ngỗng bay lả tả từ trên bầu trời rơi xuống, dường như hận không thể mang tất cả dơ bẩn cùng nhơ nhớp mai táng.
Những Yêu nô Minh Nguyệt sơn trang phải dậy làm việc trước bình minh, bình minh mùa đông đến muộn, lúc bọn họ thức dậy những ngôi sao vẫn còn sáng, sau một cái giờ làm việc nặng nhọc, mới nhìn thấy chân trời lộ ra thoáng ảm đạm, mà cây cối ven đường sớm đã phủ đầy sương tuyết.
Tổng quản được quấn hoàn toàn chặt chẽ, khuôn mặt dài hung tợn giấu bên dưới chiếc mũ nỉ, thi thoảng lộ ra đôi mắt đen tối và hung dữ. Đối xử những tên Yêu nô này, lại không cần quá nhiều khách khí, nói dễ nghe không dùng tốt bằng roi. Yêu nô có tính khí nóng nảy đánh nhiều vài lần cũng là không còn nóng nảy nữa.
Nhìn thấy một thân hình bé gầy đi chậm lại vài bước, hắn bước tới và quất vài roi, tiểu Yêu nô đó cắn chặt răng không dám phát ra tiếng, vội vội vàng vàng kích động củi lửa chạy về phía trước.
"Đại tiểu thư còn có hai ngày nữa đến sinh nhật rồi, những ngày này trong trang khách quý nhiều, các ngươi đều động tác nhanh nhẹn một chút cho ta! Còn có, nhớ không được chạy ra tiền viện đụng phải khách quý!" Tổng quản hét cổ họng lên giáo huấn.
Xung quanh một mảnh vang lên tiếng trả lời yếu ớt vô lực nói: "Đã biết tổng quản".
Tổng quản không hài lòng mà cau mày, lẩm bẩm một câu một lũ ma bệnh. Hắn đã đếm lu nước, nhiếc nói: "Làm sao lu nước vẫn còn chưa đầy, là ai phụ trách!"
Một cái lão Yêu nô khom lưng xuống yêu đạo: "Là Linh Linh phụ trách, mấy hôm nay thời tiết lạnh giá, dòng sông đóng băng, phải phá băng mới có thể gánh nước...."
Không đợi lão Yêu nô nói xong, một roi quất lên trên mặt, tổng quản giận dữ hầm hầm đi đến ven sông. Hắn từ xa nhìn thấy một cái thân ảnh nhỏ nhỏ đang quỳ bất động bên bờ sông, chửi rủa nói: "Ta là biết đang ở đây làm biếng!"
Roi của hắn đã vung ra rồi. Tu vi hắn mặc dù chỉ là Trúc cơ, nhưng linh lực rót vào pháp khí trường tiên, đánh lên trên người Bán yêu cũng đủ để bọn chúng đau mười ngày nửa tháng rồi. Tổng quản không có báo cho biết, roi cứ thế quất vào tấm lưng gầy gò bên bờ sông, xé toạc đánh vào tấm lưng mỏng manh, y sam vốn đã mỏng manh rách rưới xé nát nứt ra, lộ ra tấm lưng loang lổ vết thương cũ mới. Tiểu Yêu nô không thể đứng vững, hai chân ngồi xổm tê dại lao về phía trước, một đôi tay gầy gò nhúng vào trong hố băng đã đào, nước sông lạnh giá mang đến đau rét thấu xương.
Tiểu Yêu nô cắn môi, không có la lên tiếng, nàng vội vội vàng vàng đứng dậy, giơ tay chỉnh chiếc mặt nạ hơi lệch một chút.
"Tổng, tổng quản!"
"Linh Linh, đã bình minh rồi, sao lại mới đổ đầy hai lu nước!" tổng quản không nén được cơn giận, "Ngươi sao dám trốn ở nơi này lười biếng, cho rằng ta không nhìn thấy phải không!"
Tiểu Yêu nô cúi đầu, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh đỏ rực và tê đóng băng, nàng thì thầm nói: "Mặt hồ đóng băng quá dày, ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đào được".
"Sao ngươi dám ngụy biện! Yêu nô có rất nhiều sức lực!" lời nàng biện bác khiến tổng quản càng thêm tức giận hơn, roi nâng lên cao cao sắp đánh xuống, đột nhiên chiếc roi vừa mới nâng lên, lại có một sức lực ngang ngược truyền đến từ cánh tay trái, mang hắn đánh bay ngang sang một bên xa sáu bảy trượng, tổng quản bị ngã trời đất mù mịt, phát ra tiếng la hét.
Tiểu Yêu nô sửng sốt nhìn tổng quản, lại quay người lại nhìn về phía bên kia.
Thật kỳ quái a, rõ ràng xung quanh đều là trắng mênh mông, nàng lại vẫn cứ trong nháy mắt nhìn thấy hắn, phong tuyết lớn như vậy, cũng vô pháp che đậy khí tức nổi bật bất đồng trên người hắn. Hắn tiến về phía nàng, nhưng lại bỗng nhiên tạm dừng bước chân, chỉ một lát, trên người hắn giảm đi một lớp tuyết, kèm theo mái tóc dài màu xanh nha, lông mày nhạt như dãy núi xa đó, mắt tối tăm như ngôi sao. Đôi mắt phượng trong veo xuyên thấu phong tuyết bình minh, lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng, nàng dụi dụi đôi mắt bị phong tuyết mê hoặc, nhìn không hiểu trong mắt hắn đau thương cùng thương xót. Hắn hình như là bỗng nhiên ở giữa đi đến trước mặt nàng, nửa quỳ xuống trước mặt nàng, với nhiệt độ cơ thể cùng hương thơm áo lông nhẹ nhàng rơi xuống trên đôi vai gầy gò của nàng, ngăn chặn phong tuyết xâm nhập.
"Nàng.... có lạnh hay không..." trong giọng nói thiếu niên kìm nén run rẩy, nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Yêu nô hơi giật mình, co rúm lại, cúi đầu thấp xuống nói: "Ta là Bán yêu, Bán yêu là sẽ không lạnh".
Thiếu niên nhìn bàn tay nhỏ đỏ bừng cứng ngắc đóng băng của nàng, trong tim dường như bị băng chùy đục một cái hố lớn, gió lạnh thấu xương xâm nhập, khiến hắn lại đau lại xót.
— Linh Nhi...
Tận mắt nhìn thấy, hắn mới biết, Linh Nhi của hắn chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Chân tay gầy phong phanh, ở băng tuyết ngập trời chỉ mặc một chiếc áo mỏng không vừa người, để lộ ra khắp nơi tay chân vết bầm tím rõ ràng loang lổ. Tạ Tuyết Thần đau lòng gần như nghẹt thở, lại kiềm chế xốc nổi ôm lấy nàng, chỉ sợ làm phiền nàng.
Nàng lúc này, còn chưa biết Tạ Tuyết Thần.
Cái tổng quản kia tỉnh táo lại, chửi rủa lao tới muốn đòi một lời giải thích, lại khi tiếp xúc với ánh mắt sát khí dày đặc của Tạ Tuyết Thần thì chân mềm nhũn, quỳ xuống đất phịch một tiếng.
Tạ Tuyết Thần kiềm chế lại sát khí, hắn không thể tùy ý cải biên quá khứ, không biết có thể gây nên biến hóa ra sao không thể biết được. Giết một cái người không quan trọng chỉ có thể trút cơn giận nhất thời, nhưng có khả năng mang đến kết quả không tốt. Lý trí khiến hắn nhẫn nhịn xuống, quay người lại cẩn thận nhìn kỹ Mộ Huyền Linh gầy yếu.
Không, lúc này nàng chưa kêu là Mộ Huyền Linh, Mộ Huyền Linh cái tên này, là Tang Kỳ vì nàng đặt cho.
Tạ Tuyết Thần đột nhiên sốc, đúng, hắn cần phải đưa Linh Nhi đi trước khi Tang Kỳ huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, mang nàng thoát khỏi thân phận Bán yêu này hảo hảo sống sót!
"Nàng.... nguyện ý đi theo ta không?" Tạ Tuyết Thần cẩn thận nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Yêu nô sửng sốt một lát, lại nhìn hướng tổng quản, thì thầm nói: "Ngài là khách quý trong trang sao? Ta là Yêu nô, phải nghe tổng quản phân phó".
"Nàng không phải Yêu nô" Tạ Tuyết Thần dùng lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy những ngón tay lạnh cóng của nàng, thân nhiệt nhàn nhạt thâm nhập vào các đốt ngón tay lạnh như băng, mang lại từng chút từng chút cảm giác ngứa ran cùng tê.
Khoảng cách gần như vậy, nàng có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương mát lạnh tỏa ra từ trên người hắn, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt thanh tuấn ôn nhu của hắn, nàng có chút mê mẩn, cũng có một chút tham luyến ấm áp như vậy. Xa lạ, lại khiến người cảm thấy rất thoải mái, hình như nàng bị người cẩn thận từng li từng tí nâng niu.
Nhưng mà lúc này lại có thanh âm ùng ục ùng ục vang lên từ trong bụng nàng, khuôn mặt nhỏ trắng nhợt của nàng lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, có chút vui mừng vì mình đang đeo mặt nạ không bị hắn nhìn thấy.
"Nàng vẫn chưa ăn sao?" Tạ Tuyết Thần không có cười nhạo nàng, chỉ cảm thấy đau lòng.
Tiểu Yêu nô nói: "Ta... ta cần phải đổ đầy ba thùng nước mới có được ăn bữa sáng".
Tạ Tuyết Thần cau mày, không có để ý hai tên tổng quản chiến đấu bên cạnh, hắn dang tay ra ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng, ngự kiếm rời khỏi nơi này.
Ôm ở trong tay, mới biết nàng nhẹ bao nhiêu, dường như không nặng hơn bông tuyết là bao nhiêu, bất cứ lúc nào đều có thể tan chảy trong lòng bàn tay. Nàng sợ hãi ôm lấy eo hắn, không dám cúi đầu nhìn xuống, mang đầu vùi vào trong ngực hắn.
Tạ Tuyết Thần không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, ôn thanh nói: "Đừng sợ, sẽ không ngã xuống đâu, ta sẽ ôm nàng thật chặt".
Hắn rất nhanh đưa nàng đáp xuống thôn trấn phụ cận. Trời đã sáng hẳn rồi, dù là khí trời tuyết lớn, lại mảy may không có giảm đi hỏa khí vốn có của thôn trấn. Màn thầu, bánh bao, mì nước, hương thơm xuyên qua băng tuyết phong tỏa xộc thẳng vào mũi, dụ dỗ khiến bụng tiểu Yêu nô càng kêu ầm ĩ.
Tạ Tuyết Thần mang nàng đến một tửu lâu gần đó, dặn dò lão bản nấu cho hai bát mì nóng, lại đặt thêm một bàn ăn ngon khác, có đủ mọi thứ.
Tiểu Yêu nô kinh ngạc mà há miệng to, lại nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể ăn nhiều như vậy a".
Tạ Tuyết Thần mỉm cười nói: "Đều là cho nàng hết".
Nàng mặc dù cả người gầy gò, lại lộ ra đôi mắt hoa đào đằng sau mặt nạ càng thêm sáng hơn, lấp lánh lấp lánh mà nhìn hắn, thẳng nhìn hắn khiến lòng lại đau xót lại mềm mại, hận không thể ôm lấy toàn thế giới đều mang đến trước mặt nàng, thật tốt chiều chuộng nàng, dỗ dành nàng, không để nàng phải ăn khổ một chút nào nữa.
"Ta, ta chỉ ăn một chút chút thôi" nàng không biết hắn là ai, thận trọng không dám tiếp nhận hảo ý của hắn.
"Vậy nàng ăn, ta giúp nàng gắp đồ ăn" Tạ Tuyết Thần mỉm cười nói.
Nhìn nàng đeo mặt nạ ăn uống bất tiện, Tạ Tuyết Thần lại nói: "Nàng tháo mặt nạ xuống đi".
Nàng vội vàng lắc đầu, ấn chiếc mặt nạ khẩn trương nói: "Khuôn mặt ta có yêu văn, rất khó nhìn, sợ làm huynh sợ".
Tạ Tuyết Thần cười nhạt, giọng nói dịu đi: "Sẽ không, ta nhìn vào mắt nàng, lại biết nàng nhất định rất đẹp".
Nàng bị nụ cười cùng ôn nhu của hắn mê hoặc tâm thần, trong lúc hoảng hốt bị những ngón tay thon dài của hắn móc qua nút thắt sau mặt nạ, mặt nạ lạnh giá bị nhẹ nhàng tháo xuống.
Tạ Tuyết Thần ánh mắt tham luyến thay thế đầu ngón tay của mình, cẩn thận phác họa mặt mày tinh xảo linh động của nàng, sống mũi thẳng thanh tú, còn có đôi môi hoa anh đào hơi mím lại. Dung nhan thiếu nữ như bông sen nhỏ lần đầu nở thanh lệ kiều diễm, đôi mắt đen nhánh thấm ướt, rụt rè mà nhìn hắn, lại cũng như chú nai nhỏ trong rừng thật sự dễ thương. Chỉ là nhiều năm cực khổ cùng đói khát khiến nàng nhìn trở nên gầy ốm quá mức, mặt nhỏ không đến bàn tay lớn, đôi mắt cứ như vậy càng thêm to mà trong veo.
Nàng cố tình che đi yêu văn trên khuôn mặt, nhưng hắn lại nhẹ nhàng nắm lấy năm ngón tay, tiến lại gần và cẩn thận nhìn chăm chú "yêu văn" ở má trái của nàng. Đường văn đó như đằng man giống như phảng phất có sinh mệnh, ẩn ẩn có kim quang lưu chuyển, nhưng nếu tỉ mỉ cảm thụ, sẽ phát hiện đó là một cổ khí lưu động.
Hóa ra đây là hỗn độn khí....
Thế nhân vô tri, mang bảo coi thành cỏ, tùy ý đánh đập....
Tạ Tuyết Thần thở dài nhẹ nhàng, lại nghe thấy nàng lo lắng nói: "Có phải hay không hù dọa huynh rồi".
Tạ Tuyết Thần thấp giọng cười nói: "Không, rất đẹp rất đẹp, thảo nào nàng không muốn để người khác nhìn thấy".
Làn da nàng trắng mà trong suốt, một chút xấu hổ đều để hắn nhìn thấy rõ ràng.
Hóa ra hồi nhỏ Linh Nhi trông như vậy....
Tạ Tuyết Thần lưu luyến không nỡ nhìn nàng một cau mày một cười, nhất cử nhất động, hắn liên tục gắp đồ ăn cho nàng, nhìn nàng ăn ngon miệng, trong lòng hắn cũng cảm thấy hài lòng.
"Còn muốn ăn cái gì?" biết Bán yêu sức ăn lớn, nhìn nàng ăn xong một bàn đồ ăn, hắn không hề ngạc nhiên chút nào, nhưng Linh Nhi lại có một chút thẹn thùng mà xoắn đầu ngón tay, ho khan hai tiếng nói: "Ta ăn no rồi..."
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng cười: "Không sao, tiền ở chỗ ta, nàng không cần khách khí".
Nàng ngước mắt lên, đối với thiếu niên trong mắt ôn nhu cùng sủng nịnh, dũng cảm tăng thêm nói: "Nghe nói, rượu là mỹ vị nhân gian..."
Tạ Tuyết Thần nghiêm túc nói, "Cái này không thể" nhìn nàng mặt nhỏ sụp xuống, hắn lại nói: "Nàng tuổi vẫn còn nhỏ".
Nàng bây giờ không có tu vi tại thân, tuổi lại nhỏ, là có thể uống say.
Tạ Tuyết Thần mỉm cười xoa đầu nàng, giơ tay vẫy gọi lão bản tửu lâu, vừa rồi nhìn nàng ăn ngon nên cao hứng gọi thêm hai món nữa. Lão bản tửu lâu hoài nghi nhìn công tử ăn mặc một thân thanh quý, lại nhìn tiểu Yêu nô, ngại ngùng nói: "Những món này đắt tiền không rẻ đâu, không biết khách quan tiện hay không thanh toán trước đã?"
Tạ Tuyết Thần thò tay vào bên trong giới tử túi, mới hơi nhăn mày.
Trải qua vài lần khó xử trước đó, hắn bây giờ đều là mang theo vàng bạc tầm thường ở bên người, nhưng bây giờ thân thể này là bản thân năm mười tám tuổi, bản thân năm mười tám tuổi, một lòng dốc lòng vào kiếm đạo, sao có thể nhớ đến mấy chuyện vặt vãnh như mang tiền khi xuất môn....
Ánh mắt lão bản tửu lâu lập tức thấy điều gì đó không đúng, ánh mắt Linh Nhi cũng không bình thường rồi.
— Ca ca này đừng có bảo là muốn bán nàng ở nơi này để trừ nợ....
Tạ Tuyết Thần ho khan một tiếng, từ thắt lưng lấy ra một mảnh ngọc bội thủy sắc quý báu, chính là người không phải trong nghề cũng nhìn ra giá trị liên thành, "Ngại quá, xuất môn vội vàng nên không mang tiền, làm phiền lão bản cầm miếng ngọc bội này đến tiệm cầm đồ bên cạnh đổi lấy một chút tiền bạc".
Lão bản hai tiếp nhận lấy ngọc bội, cười không khép miệng được: "Quý nhân ngôn trọng, một chút cũng không làm phiền".
Một lúc sau, lão bản cầm một cái túi bạc quay về, nụ cười khắp mặt nói: "Quý nhân, tổng cộng cầm được năm trăm lượng, ngài nhìn xem".
Tạ Tuyết Thần tùy ý mà nhận lấy, hắn tự nhiên biết ngọc bội này còn dư ra hơn năm trăm lượng, bất quá vàng bạc đều là vật ngoài thân, không đáng để lưu tâm.
Món ăn đã gọi rất nhanh đã được bưng lên, tiểu Yêu nô vừa vặn ăn được một lúc, lại thích thú say mê ăn hết những món mới, hài lòng mà nheo mắt lại, khuôn mặt cũng nhìn thấy hồng hào. Nàng chớp đôi mắt ẩm ướt trong veo, cùng Tạ Tuyết Thần cũng quen biết một chút, không nhịn được hỏi: "Huynh vì sao đối với ta tốt như vậy a? Huynh... phải hay không muốn ta làm việc gì đó?"
Nàng nhìn thấy nhiều chuyện không có gì ra vẻ nịnh bợ, biết phi gian tức đạo, nhưng là ca ca này nhìn quá đẹp rồi, ra tay lại hào phóng như vậy, nàng vẫn còn hy vọng hắn là người tốt, không phải gian trá cũng không phải trộm cắp.
Tạ Tuyết Thần hơi cứu đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng phản chiếu rõ ràng dung mạo của nàng, nổi lên ánh sáng nhu hòa mà ấm áp, khóe môi hắn hơi cong lên, ôn thanh nói: "Ta chỉ là hy vọng nàng hạnh phúc".
Nàng hoài nghi cau mày, một trái tim treo lơ lửng, "Chẳng lẽ huynh.... là thân phụ thất tán nhiều năm của ta?"
Tạ Tuyết Thần búng trán nàng một cái, không biết nên cười hay khóc: "Nàng hy vọng như vậy?"
Nàng có chút đáng tiếc mà cúi đầu xuống: "Nếu như phải, đảo cũng khá tốt".
"Vì sao?"
"Như vậy, huynh là có thể mang ta đi" trong mắt nàng để lộ ra một tia khao khát, "Huynh mang ta bỏ rơi nhiều năm như vậy, sau cùng muốn bồi thường ta... đi?"
"Ah...." thiếu niên Tạ Tuyết Thần cười thầm, hàng mi dài che đi những cảm xúc phức tạp trong mắt, "Vậy nàng nghĩ ta bồi thường nàng như nào?"
"Ta muốn mặc y phục đẹp, ăn đồ ăn ngon, ở nhà lớn lớn, mỗi ngày có thể ngủ hai giờ!" nàng một mặt khao khát nói ra ảo tưởng của mình đối với một cuộc sống tốt đẹp.
Tạ Tuyết Thần mỉm cười nhìn nàng, hắn muốn dành cả cuộc đời mình để bồi thường cho nàng, yêu nàng, nhưng nguyện vọng của nàng, lại là giản đơn giản dị như vậy.
"Được, ta mang nàng đi" Tạ Tuyết Thần sủng nịnh mà xoa xoa đầu nàng, "Nàng bây giờ ăn no rồi, ta đưa nàng đi mua y phục, được không?"
"Được, cha!" nàng ngọt ngào gọi.
Tạ Tuyết Thần cười lắc đầu, nắm tay nàng, nghiêm túc nói: "Không được gọi ta là cha".
"Huynh lại không nói cho ta tên của huynh là gì" nàng không hài lòng mà lẩm bẩm một câu: "Vậy ta gọi huynh là gì nhỉ...."
Tạ Tuyết Thần không muốn để nàng biết tên của mình, nàng vì hắn đã đã trả giá quá nhiều rồi, hắn không muốn thấy Linh Nhi hy sinh bản thân vì hắn lần nữa... Chỉ hy vọng nàng có thể tiếp tục sống thật tốt, dù cho nàng không còn yêu hắn nữa....
Tạ Tuyết Thần âm u mỉm cười, khẽ nói: "Ngoại trừ cái này, cái khác đều có thể".
"Vậy.... kêu huynh là đại ca ca được không?"
Tạ Tuyết Thần hơi giật mình, đột ngột tạm dừng bước chân.
Đại ca ca...
Một trận hàn ý bao phủ trái tim, mang hắn toàn bộ đông cứng.
Linh Nhi nhẹ nhàng lôi kéo tay hắn, gọi một tiếng: "Đại ca ca?"
Tạ Tuyết Thần nghe thanh âm gượng gạo của mình đáp lại một tiếng: "Được"
Hắn nhớ lại lúc còn ở Ung Tuyết Thành, lúc Linh Nhi thần trí không thanh tỉnh luôn mồm hét lên đại ca ca, hắn không đam hỏi đó là ai, chỉ sợ trong lòng Linh Nhi còn có người khác, nhưng mà bây giờ khiến hắn càng hoang mang sợ hãi là, nguyên lai đại ca ca trong miệng Linh Nhi, chính là bản thân hắn.
Hắn đột nhiên nghĩ về ngày hôm đó ở quán mì, Linh Nhi cười như không cười nhìn hắn quẫn bách quên mang theo tiền, dường như cũng là nói ra lời hoàn toàn giống với lời ban nãy hắn nói...
— Ngại quá, xuất môn vội vàng quên mang theo tiền....
Nàng mỉm cười lấy ra chiếc trâm cài tóc của mình.
Tạ Tuyết Thần chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Huyền Linh chỉ cao bằng ngực của mình, khuôn mặt nhỏ gầy gò của nàng với vui sướng khó có được, nàng gọi đi gọi lại đại ca ca, không có mảy may nhận thấy sự đau xót sợ hãi trong mắt Tạ Tuyết Thần.
Hắn lờ mờ có một loại suy đoán....
Nguyên lai hắn chưa bao giờ mất đi ký ức, đoạn ký ức bảy năm trước ở Minh Nguyệt sơn trang, căn bản không thuộc về Tạ Tuyết Thần năm mười tám tuổi, mà năm đó Linh Nhi yêu, cũng là Tạ Tuyết Thần năm hai mươi năm tuổi.
Nhưng bản thân cuối cùng là sẽ rời khỏi, mất đi ký ức của mình, sẽ vẫn đối xử tốt với Linh Nhi sao?
Không, hắn biết hắn sẽ không, hắn đã tổn thương nàng một lần rồi....
Tạ Tuyết Thần khó mà tự mình run nhẹ, hắn cảm thấy bản thân chính là rơi vào bàn cơ do Ti Mệnh Thần quân an bài....
Dường như ở đâu đó trong bóng tối, một cái Thần minh cao quý lạnh lùng quay người lại, nhìn xuống chính mình.
Tạ Tuyết Thần đè nén sự bất an cùng hoảng sợ trong lòng, — thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Nếu như đây là trò đùa dai của Thần minh, vậy chí ít bây giờ, hắn vẫn có khả năng mang lại vui vẻ cùng hạnh phúc cho nàng.
Hắn nhìn nàng thanh tẩy can tịnh, cởi xuống một thân rách rưới, mặc lên cho nàng hoa phục mỹ sức cẩn thận chọn lựa. Hắn xắn tay áo lên, cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng bôi dược, nhưng vết thương ở lưng, nàng lại đỏ mặt nói dù thế nào đi nữa cũng không cho hắn bôi dược. Tạ Tuyết Thần bất lực mà mỉm cười, trên người nàng lại có chỗ nào hắn chưa từng nhìn qua, nhưng tại thời điểm này, lại là một quang cảnh khác. Nàng chưa chân chính quen biết hắn, cũng chưa từng yêu hắn.... Mọi thứ vẫn còn có thể xoay chuyển.
Hắn vụng về mà giúp nàng chải tóc dài mềm mại, buộc thành búi tóc đơn giản, nhìn nàng biến thành rực rỡ xinh đẹp, thanh lệ duyên dáng. Hắn hơi nheo mắt lại, che giấu ý buồn trong mắt, muốn dùng Vạn Nhân phá vỡ Tỏa linh hoàn, lại thất bại. Bây giờ hắn chưa thành Pháp Tướng, cũng chưa tu thành Ngọc Khuyết Kinh, chắc chắn cưỡng chế thi hành phá khóa cũng có khả năng, nhưng không chế không tốt lực độ, rất có thể làm tổn thương Linh Nhi. Hắn nhìn mặt nàng đau đớn mà trắng bệch, trầm giọng nói: "Ta đi Minh Nguyệt sơn trang, bảo bọn họ thả nàng".
"Đại ca ca, không sao, đừng miễn cưỡng" nàng bao phủ mu bàn tay mà an ủi, "Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng ta cũng rất hạnh phúc rồi".
"Linh Nhi, ta chắc chắn sẽ mang nàng đi" Tạ Tuyết Thần vuốt ve tóc mai nàng, thương xót mà nói: "Sau này.... nàng phải sống thật tốt".
Tự mình một người, quên ta, sống thật tốt.
"Ta luôn luôn tốt" nàng mỉm cười nói.
"Cô nương ngốc" hắn nhìn vết sẹo trên mu bàn tay nàng, có chút bi thương mà nói.
Linh Nhi của hắn, trông như thông minh nhanh trí, kỳ thực lại ngoan lại ngốc nghếch, cứ luôn tự mình một người lặng lẽ gánh vác toàn bộ, đau rồi khóc rồi, cũng không nói cho hắn.
Tạ Tuyết Thần đưa nàng trở về Minh Nguyệt sơn trang, hắn bảo nàng trốn đi, bản thân đi gặp Trang chủ.
Cao Phượng Hủ nghe nói Thiếu thành chủ Ung Tuyết Thành cầu kiến, trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn lập tức cho người mang hắn dẫn vào.
Khi đó Tạ Tuyết Thần đã biết đạo đức hành vi của Cao Phượng Hủ đối với Tố Ngưng Hi, nếu như nói năm đó hắn đối với Cao Phượng Hủ còn có một chút sự tôn trọng của vãn bối đối trưởng bối, bây giờ trong lòng hắn chỉ có lạnh lùng khinh thường. Cao Phượng Hủ nhiều năm chưa gặp Tạ Tuyết Thần, không hề biết biến đổi của Tạ Tuyết Thần, nhưng hắn từ trên người đối phương cảm nhận được một loại áp bách của kẻ thượng vị, điều này khiến hắn không vui, tạm không hiểu.
"Hiền điệt từ xa đến, thế nhưng vì tham gia sinh thần của tiểu nữ?" Cao Phượng Hủ lộ ra nụ cười giả tạo, "Thu Nhi nếu là biết ngươi tới, nhất định thập phần vui mừng".
Tạ Tuyết Thần là thiên tài số một trong giới tu đạo, sinh ra thanh tuấn cao quý, ít nhiều có nữ tu không biết hắn, chỉ là hắn say mê kiếm đạo, đối với mọi người đều là lạnh lùng như băng sương. Sinh thần Cao Thu Mân đều gửi thiếp tử cho toàn bộ tu sĩ cùng tuổi, Tạ Tuyết Thần tự nhiên cũng nhận được, nhưng không có người nghĩ hắn sẽ đến.
"Tại hạ đến, là có một thỉnh cầu, muốn hướng Cao trang chủ xin một người" Tạ Tuyết Thần cúi người chắp tay, giọng nói lạnh lùng chậm rãi nói.
Cao Phượng Hủ kinh ngạc nhướng mày: "Ồ, là người nào có thể khiến hiền điệt mở miệng?"
"Chỉ là một Yêu nô ở trong quý trang, chỉ cần Trang chủ gật đầu, cho người mở Tỏa linh hoàn ra" Tạ Tuyết Thần nói.
Cao Phượng Hủ nghe những lời này càng ngạc nhiên hơn, người có thể khiến Tạ Tuyết Thần mở lời như này, cái Yêu nô đó tất có chỗ đặc biệt, này khiến hắn thập phần tò mò, lại sinh ra một chút do dự.
"Này... chuyện này dễ nói, bất quá hiền điệt nếu như đến rồi, ở lại trong trang vài ngày, đợi yến sinh thần Thu Nhi xong rồi mới đi, đến lúc đó ta sẽ mang cái danh Yêu nô đó giao cho ngươi. Không biết hiền điệt vừa ý là cái Yêu nô nào?" Cao Phượng Hủ hỏi.
Tạ Tuyết Thần không có đoạn ký ức bảy năm trước, ở Minh Nguyệt sơn trang trọng thương sau đó lại hôn mê một thời gian dài, chỉ nghe nói Tang Kỳ là ở trong hai ngày sinh thần của Cao Thu Mân huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, lửa lớn cháy mấy ngày, mang Minh Nguyệt sơn trang cháy thành tro bụi, nhưng là động thủ khi nào giờ nào, lại biết không rõ ràng. Hắn vốn suy xét ngăn chặn qua cái sự việc này phát sinh, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ hoàn toàn không khả thi. Tang Kỳ vì trận chiến này mưu đồ hơn mười năm, hắn bây giờ bất quá nhất giới Nguyên Anh tu sĩ, muốn ngăn cản Tang Kỳ, hầu như không thể, thậm chí khả năng gây nên phản ứng liên tỏa tồi tệ hơn nữa. Trước khi dời đi lời căn dặn của Luân Kính Thượng Thần vẫn vang vọng bên tai, mà vết xe đổ của Phụng Tương vẫn còn trước mắt, hắn không dám hành động bất cẩn, tận lực giảm tiếp xúc với người khác, ít cải biên quỹ đạo quá khứ, tránh khỏi tạo thành thương hại lớn hơn.
Chỉ cần mang Linh Nhi rời khỏi sơn trang trước khi sự việc xảy ra, không để nàng rơi vào trong tay Tang Kỳ, hắn liền đạt được mục đích của chuyến đi này.
Cao Phượng Hủ không biết trong lòng Tạ Tuyết Thần nghĩ gì, nhưng thành phủ hắn cực kỳ sâu sắc, lại mẫn cảm đa nghi, lờ mờ nhận ra Tạ Tuyết Thần không bình thường, hắn cười ha ha, tránh cái bàn đi đến chỗ Tạ Tuyết Thần, không để lại dấu vết mà ngăn chặn đường đi của hắn, thân thiết hỏi: "Ung Tuyết Thành có chuyện quan trọng gì sao, Minh Nguyệt sơn trang nếu như có thể giúp đỡ ở chỗ nào, cứ việc mở miệng, Tiên Minh chúng ta đồng khí liên chi, nên là thủ vọng tương trợ hiền điệt có chuyện đừng ngại cứ nói".
Tạ Tuyết Thần thấy Cao Phượng Hủ một mực từ chối, nhìn trái phải mà nói hắn, âm thầm cau mày, trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Chỉ là chuyện riêng của Ung Tuyết Thành, không dám làm phiền Trang chủ, không biết Trang chủ như nào mới có thể mở khóa Tỏa linh hoàn của danh Yêu nô đó?"
"Không vội" Cao Phượng Hủ khẽ mỉm cười, "Nghe danh thành tựu kiếm đạo của hiền điệt uyên thâm vô cùng, khó mà gặp mặt ngươi một lần, ta có nghĩ bụng cùng ngươi thảo luận một phen, còn thỉnh ngươi cho ta cái mặt mũi. Chúng ta mặc dù trình độ chênh lệch, nhưng hôm nay chỉ luận kiếm đạo, ta sẽ áp chế cảnh giới tu vi cùng ngươi bàn luận".
Tạ Tuyết Thần sắp sửa cự tuyệt, Cao Phượng Hủ lại ngắt lời: "Khi hoàn thành cái nỗi lòng này của ta, ta sẽ mang chìa khóa Tỏa linh hoàn đưa cho ngươi".
Tạ Tuyết Thần khẽ cau mày, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Hắn lại không biết, Cao Phượng Hủ trong tối truyền âm, cho người đi truy tra, rốt cuộc Tạ Tuyết Thần trúng ý là cái Yêu nô nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.