Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 47: Tạ tông chủ, cái gì là ban ngày tuyên dâm a

Tùy Vũ Nhi An

19/02/2024

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Mộ Huyền Linh khóc lóc thảm thiết, được Tạ Tuyết Thần truyền vào rất nhiều linh lực, thân thể đang trong tình trạng cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ say, Tạ Tuyết Thần giúp nàng chải vuốt kinh lạc, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng rất lâu, vừa rời khỏi phòng ốc, nhờ thị nữ giúp chuẩn bị nước nóng để tắm gội.

Bình minh không lâu, Tạ Tuyết Thần thấy lo lắng, lại đẩy cửa phòng đi vào, có hương thơm như có như không bay phất phơ trong phòng, Mộ Huyền Linh nằm nghiêng trên giường nhỏ, trên người khoác bộ áo choàng mềm mại, nước da bị rách có thể do va chạm vẫn còn hơi hồng nhạt, nàng thở nhẹ nhàng và đều đặn, lông mi khẽ động nhè nhẹ, ngủ ngon say sưa, không hề nhận ra sự xuất hiện của hắn.

Tạ Tuyết Thần bước chậm lại, đi đến mép giường ngồi xuống, giúp nàng nhẹ nhàng kéo chăn bị lật lên. Nàng nằm nghiêng người và cuộn tròn lại, cái đầu vô thức mà cọ vào đùi hắn đang ngồi, vươn bàn tay nhỏ ra nắm lấy góc y phục của hắn, nói mớ ra mấy lời nói không rõ ràng: "Tạ Tuyết....."

Tạ Tuyết Thần trái tim bỗng cảm thấy chua xót một chút, không nhịn được mà đưa tay ra chạm nhẹ vào lông mày nàng, mô tả đường nét xinh đẹp mềm mại của nàng.

Hai từ này vốn là băng lãnh sương tuyết, được đọc ra từ miệng nàng, nhưng cảm thấy triền miên mềm mại.

Nàng lại nhìn thấy gì trong mộng nữa?

"Linh Nhi...." hắn thanh âm trầm ấm đáp lại tiếng gọi của nàng trong mộng.

Dường như là vừa rồi, hắn chỉ nghĩ đến trong nhận thức muộn màng, Linh Nhi từ sinh đến nay, chưa bao giờ có một ngày tốt lành.

Nàng là một bán yêu bị người bỏ rơi ở trên núi, từ nhỏ đã bầu bạn với dã thú, sau này lại trở thành Yêu nô của Minh Nguyệt sơn trang, phải chịu nhiều khổ sở, khi thoát khỏi Minh Nguyệt sơn trang, rơi vào Ma giới, bảy năm không thấy ánh sáng ban ngày, chịu đựng ma công trạc thể mỗi ngày.

Phó Lan Sinh từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, hắn không quan tâm hưởng lạc, cũng lại không bao giờ thiếu những của cải bên ngoài, và Linh Nhi ở Minh Nguyệt sơn trang từng ăn qua một bữa ngon chưa, ở Ma giới đã bao giờ có một đêm ngon giấc.....

Nếu nàng căm ghét cái nhân thế này, hắn dường như lí giải được sự bi phẫn của nàng. Nhưng kể từ khi gặp nàng, chưa bao giờ nhìn thấy nàng lộ ra vẻ bi phẫn cùng căm ghét, đôi mắt của nàng thật đẹp, lấp đầy dáng vẻ hắn, dường như chỉ cần nhìn thấy hắn, nàng trong lòng đều thỏa mãn.

Khi nàng yêu hắn, hắn không cho nàng bất kỳ hồi ứng nào.

Giờ đây hắn minh bạch tâm ý của mình, nàng đã quên mất hắn.....

Vô tình vô ái, không có đau khổ không có nỗi buồn?

Linh Nhi có thể đoạn tuyệt tình ái, không còn vui vẻ như trước đây.

Hắn quên gánh chịu giáo huấn khi lập hạ đạo tâm - Tình yêu là vị tha, không nên đặt tình cảm vào một người.

Nhưng chung quy hắn cũng chỉ là một phàm nhân, cũng sẽ có tham luyến và tình yêu.

Bàn tay Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nàng, không có ham muốn quyến rũ, chỉ có đau lòng thương xót.

Mộ Huyền Linh ở trong giấc mộng thoải mái mà thì thầm, không nhịn được mà bị thu hút bởi hơi thở trên thân thể hắn, đến gần hắn hơn, duỗi thân thể mềm mại và thon thả của mình như một con miêu nhi, muốn chạm vào nhiều hơn.

Tạ Tuyết Thần cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon của nàng, cười nhẹ nhàng, không nhịn được mà hôn lên tóc mai nàng một cái. Mái tóc đen buông xõa lướt qua má nàng, nàng giơ tay lên xua đi cơn ngứa khó chịu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đôi mắt ẩm ướt sương mù thất thần nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt.

— Tạ Tuyết Thần?

Trong chốc lát nàng không phân biệt được là thực hay là mơ, dường như đó cũng là khung cảnh trong giấc mơ, Tạ Tuyết Thần đè ép trên thân nàng, hôn lên khuôn mặt nàng, cánh hoa trên cơ thể nàng.

Nàng vẫn đang buồn ngủ, bối rối nhìn Tạ Tuyết Thần - một chút ngây thơ và hồn nhiên.

"Tạ Tuyết Thần...." nàng thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim hắn.

Tạ Tuyết Thần mỉm cười nhẹ, mặt mày mềm mại nói: "Là ta".

Nàng nhận thấy hắn đã thay một bộ y phục khác, đột nhiên nhớ ra cơn đau dữ dội đêm qua, cắn một vết thật mạnh vào vai hắn, không nhịn được tim hơi đau một chút, thì thầm nói: "Vết thương trên vai chàng..... có sâu lắm không?"

Nàng mơ hồ nhớ tới một mảng lớn màu đỏ chảy ra từ trên vai.

Tạ Tuyết Thần không để bụng mà lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ"

"Hôm qua ta đã đánh chàng vài cái..." sắc mặt nàng trở nên trắng hơn một chút, "Ta còn đánh chàng một roi ở Tê Phượng Lâm...."

Lúc đó nàng không thể nhìn rõ vết thương, nhưng đã chạm vào da thịt, vết thương bị chướng khí ăn mòn, chắc chắn là đã bị thương nặng.

"Ta là Pháp Tướng chi khu, đều là những vết thương nhỏ, đã ổn rồi" Tạ Tuyết Thần ôn thanh an ủi.

"Chàng lừa ta" Mộ Huyền Linh cắn môi, ngồi dậy khỏi giường, vươn tay kéo y phục hắn ra, "Ta nhìn vết thương của chàng"

Tạ Tuyết Thần biết không thể thay đổi nàng, chỉ đành thở dài một hơi, thuận theo mà kéo vạt áo trước ra, lộ ra vết thương trên người, vết thương mới trên vai đã ngừng chảy máu, nhưng vẫn còn sót lại hai hàng răng thưa, vết thương trên vai do roi ước chừng hai tấc tả hữu, bởi vì bị thương do chướng khí, tuy rằng đã lành rồi, nhưng vẫn còn một đạo vết roi màu đỏ rõ ràng, hình dạng như gai, hung tợn đỏ tươi.

Tạ Tuyết Thần không lưu tâm nhiều đến ngoại thương, nghĩ rằng việc chữa lành cũng chỉ là vấn đề thời gian, thêm nữa trong lòng chỉ nghĩ đến việc Mộ Huyền Linh, bởi vậy cũng chưa từng cho bản thân uống bất kỳ dược nào, cũng không ngờ Mộ Huyền Linh lại nghĩ đến việc kiểm tra vết thương. Hắn thấy Mộ Huyền Linh nhìn lưng mình im lặng không nói gì, có lẽ là thấy vết thương có chút lộ rõ ràng, làm nàng trong lòng thấy buồn, hắn cũng thấy tự trách mình, trầm giọng nói; "Vết thương đã không việc gì, một chút vết sẹo sẽ mờ dần theo thời gian, nàng...."

Một vòng tay mềm mại luồn qua hai bên, từ phía sau ôm lấy mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại áp vào tấm lưng rắn chắc mạnh mẽ của hắn, hắn nghe thấy giọng nàng nghẹn ngào cố kìm nén nước mắt: "Là ta không tốt...."

Tạ Tuyết Thần cúi đầu, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy ngực mình, âm thanh dịu dàng: "Linh Nhi, ta đã làm tổn hại nàng, nàng chấp nhận, tốt hơn ta rất nhiều".

"Ta không có trách chàng, ta có thể lý giải, chung quy chàng...." nàng vội vàng muốn biện minh, nhưng lại bị hắn cắt ngang.

"Cho nên, ta cũng không trách nàng một chút nào, nàng không cần phải buồn, được chứ?"

Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng mà an ủi, làm nàng trầm mặc một lúc, mới buồn rầu nói: "Được...."

Tạ Tuyết Thần khẽ mỉm cười, vừa thở phào nhẹ nhõm, sau đó thân thể lại đông cứng.

Cảm giác ẩm ướt và mềm mại lướt qua vết sẹo trên vai hắn, mang lại một cảm giác thoải mái tê dại, hắn tự nhiên biết là cái gì. Nàng giống như một con thú nhỏ, đau lòng mà liếm vết thương của hắn, là nàng làm theo bản năng nịnh bợ mà vụng về.

Tạ Tuyết Thần yết hầu chuyển động, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Linh Nhi, nàng đây là làm gì vậy?"

Hắn nắm lấy bàn tay nàng, muốn tách bàn tay nàng ra, nhưng nàng ôm rất chặt, hắn sợ dùng vũ lực sẽ làm tổn thương nàng.

Chiếc lưỡi mềm mại của Mộ Huyền Linh liếm tới liếm lui vết thương trên lưng hắn, sau đó đặt môi lên vết răng trên vai trái hắn. Mũi tràn ngập mùi hương tuyết tùng nhẹ nhàng dễ chịu trên thân thể hắn, nàng ban đầu đau lòng hắn vì nàng mà bị thương, bây giờ thế nhưng lại có một cảm giác khác biệt.

Đôi môi đỏ mọng hơi cong lên áp vào cơ bắp săn chắc trên vai hắn, lưỡi nhỏ liếm qua liếm lại giữa các dấu răng nhỏ, đôi tay ôm lấy ngực hắn không nhịn được mà nới lỏng ra, chạm vào cơ bụng săn chắc của hắn.

Tạ Tuyết Thần hít một hơi thật sâu, nhân lúc nàng buông lỏng tay, thoát khỏi vòng tay của nàng, đẩy nàng ngã xuống giữa mấy cái gối, giọng trầm thấp, hàm chứa dục vọng không thể giấu được: "Nàng muốn làm cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Huyền Linh khả nghi mà ửng hồng, một đôi mắt hoa đào sương mù mờ mờ, nửa trìu mến nửa mùa xuân, vừa quyến rũ vừa khàn khàn nói mấy lời không hiểu gì: "Mắt ta có thể nhìn thấy rồi".



"Hửm?" Tạ Tuyết Thần giật mình.

Nàng liếm khóe môi ẩm ướt, người quyến rũ như yêu tinh: "Có thể tiếp tục chuyện hôm đó không?"

Tạ Tuyết Thần "....."

Ánh mắt hắn không kiềm được mà rơi xuống chỗ đường viền cổ áo lỏng lẻo của nàng, nước da trắng ngần vẫn còn một chút dấu tích mờ nhẹ, nhắc nhở hắn về sự hoang đường mất kiểm soát đêm đó, hắn đếm hoa đào trên người nàng suốt đêm, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở bước cuối cùng.

Thậm chí nàng trêu chọc mà khơi dậy dục vọng, ở dưới thân hắn uyển chuyển cầu hoan, hắn cũng kiềm chế lại dục vọng của mình. Hắn ích kỷ hy vọng, cùng hắn hoan ái là một Linh Nhi người yêu hắn toàn tâm toàn ý, và không phải không thể nhìn thấy, không biết hắn là ai, nhưng chỉ ham muốn vui vẻ của nàng.

Và bây giờ đang nằm dưới thân hắn, là một người trong mắt chứa đầy hắn, Linh Nhi chân thành và thẳng thắn.

Nàng thích, không bao giờ ẩn giấu, hận không thể dâng hết toàn bộ đến trước mặt hắn, để cho hắn biết.

Tạ Tuyết Thần cười thầm, âm thanh rung động trong lồng ngực, hắn cúi người xuống, và vén mái tóc rối của nàng.

"Cánh hoa đó khó khăn lắm mới mờ nhạt, lại nghĩ muốn thêm mấy cái mới sao?"

Mộ Huyền Linh giơ tay vòng qua cổ hắn, trong đôi mắt lấp lánh chứa đầy nhiệt ý cháy bỏng, đốt thẳng đến trong lòng hắn, nàng nhếch môi lên một cách quyến rũ, giọng nói ngọt ngào mềm mại: "Chỉ cần là chàng cho, ta đều thích"

Vừa nói vừa nâng cổ lên, hôn lên yết hầu nhô ra ở giữa cổ, chủ động khơi dậy dục hỏa này.

Tạ Tuyết Thần rên rỉ một tiếng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, những ngón tay khéo léo gỡ lỏng chiếc thắt lưng ra, đôi bàn tay thon dài đặt lên làn da mềm mịn mà không hề có chút cản trở nào, di chuyển ở sau lưng nàng. Hắn biết nàng thích kiểu đụng chạm như này, những vết chai mỏng vuốt ve làm nàng thấy thoải mái đến mức nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉ không thể chịu nổi, chủ động đưa lưỡi ra mút đôi môi mỏng của hắn.

"Ưm.... ha....." nàng thở hổn hển một ngụm, lại mở mắt ra tham luyến nhìn dáng vẻ hắn động tình.

Mặt mày của tiên nhân thanh lãnh nhuốm đầy dục sắc cùng đỏ bừng, đôi mắt phượng sẫm màu phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đôi môi mỏng nhợt nhạt của nàng bị hôn chuyển sang màu đỏ, hiện ra quyến rũ thủy nhuận quang trạch.

Nàng giơ tay lên cởi dây thắt lưng của hắn, làm chiếc bạch y này rơi xuống khỏi giường, làn da của hắn trắng như tuyết ngàn năm không tan trên đỉnh núi, nhưng lại để lộ ra ngọc oánh nhuận và kiên định của trúc, làm nàng lưu luyến không buông, lại muốn ở trên tuyết trắng đó lưu hạ hoa anh đào màu hồng giống như nàng. Đôi bàn tay nhỏ nhu nhược không xương chạm vào vòng eo thon của hắn, cảm nhận lực lượng ẩn chứa trong thân thể này, lại không nhịn được dùng cặp đùi thon dài phác họa dáng vẻ của hắn.

Tạ Tuyết Thần hít một hơi thật sâu, đầu gối nhấn xuống đôi chân không an phận của nàng, cúi xuống cắn một miếng ở trên ngực nàng, nàng rên rỉ một tiếng, lại cắn môi lần nữa, ủy khuất cúi đầu nhìn hắn. Cơ lưng rộng rãi rắn chắc kết nối với đường nét vòng eo duyên dáng mạnh mẽ, mái tóc đen rũ xuống như thác nước, khiến nước da của hắn càng thêm trắng như tuyết, đường cong tuyệt đẹp như vậy, giống như những ngọn núi phủ đầy tuyết nối tiếp ở Tây Châu, hùng vĩ và cô tịch.

Ung Tuyết Thành.

Ung, Tuyết.....

Mộ Huyền Linh mắt đỏ hoe cắn đốt ngón tay, chịu đựng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng. Tạ Tuyết Thần kiên nhẫn xoa dịu chỗ nhạy cảm của nàng, hắn từ trước đến nay kiên nhẫn và có thể kiềm chế, bằng không cũng sẽ không đếm hoa đào suốt đêm mà lại có thể dừng lại.

Nhưng lần này hắn sẽ không dừng lại.

Tạ Tuyết Thần ôm lấy thân thể nàng, thì thầm vào tai nàng: "Đừng cắn ngón tay, ta dựng lên kết giới, sẽ không có ai nghe thấy".

Mộ Huyền Linh trừng mắt nhìn hắn, lại quyến rũ như lụa. Nàng bám vào vai hắn, những ngón tay luồn vào mái tóc đen dày của hắn, chạm vào trán hắn thì thầm nói: "Ta cũng muốn nghe giọng nói của chàng...."

"Ah" đôi mắt phượng hiện ra nụ cười vui vẻ, "Nếu đau, phải nói cho ta".

"Ta không có nhu nhược như vậy....." vừa nói xong, thở dốc một hơi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch: "Đau đau đau...."

"Thật là thành thật" Tạ Tuyết Thần dường như than thở cười khúc khích, đưa tay vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng, nâng hông nàng lên, lại thả lỏng thân thể nàng, mới từng chút một đi vào thân thể nàng.

Nàng dựa vào vai hắn hít một hơi thật sâu, thân thể không nhịn được mà run nhẹ, nước mắt trào ra khóe mắt, làm ướt vai Tạ Tuyết Thần.

"Dừng lại?" hắn hỏi.

Mộ Huyền Linh rên rỉ một tiếng, đôi chân kẹp chặt vòng eo hắn, khàn giọng nói: "Không được dừng..... Ta thích..... chỉ cần là chàng... đau ta cũng thích....."

Tạ Tuyết Thần trầm mặc ôm lấy thân thể hơi run rẩy của nàng, một nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống mặt nàng.

"Ta cũng vậy" hắn nói.

"A — —" nàng thì thầm một tiếng, chịu đựng đau đớn run nhẹ khi bị xuyên qua, trong trái tim tràn ngập yêu thích.

Nàng cuối cùng cũng ôm được quả cầu tuyết này....

"Tạ Tuyết Thần.... Tuyết Thần....." nàng hôn nhẹ lên lông mày hắn, nhưng thân dưới triền miên càng thêm triền miên.

"Linh Nhi...." đáp lại lời nàng, là một tiếng gọi đầy thâm tình, và một nụ hôn sâu ôn nhu vô cùng.

Phó Lan Sinh lười nhác mà uống trà, liếc nhìn bằng hữu bên cạnh một cách đồng tình.

"Trên đời đầy rẫy hoa thơm cỏ lạ, hà tất phải tìm ở trong vòng tay người khác" Phó Lan Sinh thở dài một hơi, "Mộ cô nương được giải độc, chỉ sẽ thích một mình Tạ Tuyết Thần, Nam Tư Nguyệt a Nam Tư Nguyệt, huynh thông minh một đời, làm sao lại hồ đồ về tình yêu a. Huynh nhìn ta xem, đi qua vạn khóm hoa, mảnh lá không thấm thân".

Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt lại không có ý cười: "Phó huynh, ngươi không cần để ý".

"Ta cũng là quan tâm huynh, huynh đừng có trút giận lên người ta" Phó Lan Sinh liếc nhìn Nam Tư Nguyệt một cách đau khổ, "Mộ cô nương tuy rằng mĩ mạo khuynh thành, nhưng huynh không phải người xem trọng vẻ ngoài, nàng ta rốt cuộc có điểm nào làm huynh nhớ mãi không quên, ta sẽ giúp huynh tìm một điểm tương tự ".

Nam Tư Nguyệt nói: "Phó huynh, rất nhiều nữ tử quấn quanh ngươi, có người bất chấp tất cả mà yêu ngươi?"

Phó Lan Sinh sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng nói: "Câu hỏi này thật sự có chút gây tổn hại".

Nam Tư Nguyệt mỉm cười một chút: "Đợi một ngày ngươi hiểu được tình yêu, hãy đến khuyên ta lần nữa".

Nam Tư Nguyệt đứng dậy chậm rãi bước đi, Phó Lan Sinh vội vàng hỏi: "Ngày mai sẽ rời khỏi Linh Sư Đảo, huynh có tính toán gì?"

Nam Tư Nguyệt dừng một chút, nói: "Bọn họ sẽ đến Lưỡng Giới sơn nhỉ, ta cũng đi".

Phó Lan Sinh cười khổ: "Có có có, ta đơn giản chỉ là một kẻ nhàn rỗi, sẽ hộ tống các người nhé".

Trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, A Bảo lật người, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

"Tỷ tỷ đâu?" nó lẩm bẩm nói.

"Không có lương tâm, vừa tỉnh dậy liền hỏi tỷ tỷ" Phó Lan Sinh trợn mắt.

A Bảo cũng trợn tròn mắt: "Ca ca không phải đang đứng ở đây sao? Tỷ tỷ đâu, không phải đi rồi...."

"Không có" Phó Lan Sinh cười ha ha nói: "Tỷ tỷ ngươi đang luyện công. Tạ tông chủ nói, tỷ tỷ luyện công vất vả, muốn có một giấc ngủ ngon, ngươi đừng làm phiền nàng ta".

"Chậc chậc chậc, Tạ tông chủ người này nhìn sắc mặt thanh lãnh, không ngờ cũng ban ngày tuyên dâm, chẳng biết thương hoa tìm ngọc, thật sự khiến người không thể rời khỏi giường...."



Phó Lan Sinh nghĩ về hôm qua nhìn thấy tình hình của Tạ Tuyết Thần, không nhịn được mà cảm thấy thú vị.

Thực sự là, bản thân không biết xấu hổ, thì những người khác sẽ xấu hổ. Tạ Tuyết Thần trên cổ vẫn còn những dấu hôn, nhưng trên khuôn mặt thanh lãnh tôn quý điềm nhiên như không, mặc dù hắn đã dựng một kết giới ở trong phòng để ngăn cách bị phát hiện, nhưng kết giới tồn tại đã giải thích tất cả mọi chuyện, chưa kể sau đó còn bảo người chuẩn bị nước nóng......

Bất quá cũng là Phó Lan Sinh tự mình nghĩ nhiều, Tạ Tuyết Thần xác thực không có nói dối, Mộ Huyền Linh là đang luyện công.

Nỗi đau tình yêu chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó là khoái cảm kéo dài bất tận. Hắn trái lại là biết kiểm soát có chừng mực không nỡ làm thân thể nàng có dấu vết bầm tím, nhưng Mộ Huyền Linh lại không có nặng nhẹ mà cắn mà hôn lên trên người hắn. Chọc ghẹo hắn không thể ngừng lại. Là Pháp Tướng chi khu, cho dù bảy ngày bảy đêm cũng không thành vấn đề, bất quá là lo lắng cho thân thể của nàng mà thôi. Sau đó Tạ Tuyết Thần dứt khoát dùng cách song tu để hỗ trợ nàng tu hành, hai người tu vi chênh lệch lớn, nàng được lợi rất nhiều, sau đó sẽ mất một thời gian luyện hóa.

Tạ Tuyết Thần ban đầu dự tính đợi Mộ Huyền Linh nghỉ ngơi rồi mới quay lại Lưỡng Giới sơn, nói lời từ biệt với Phó Lan Sinh trước, ngay sau đó liền nghe được tin tức hạ nhân truyền đến, nói là Phó Lan Sinh sẽ hộ tống hai người đến Lưỡng Giới sơn.

Phù Vân Không Chu tự nhiên là thoải mái hơn là ngự phong, có thể để Mộ Huyền Linh nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, Tạ Tuyết Thần tất nhiên sẽ không từ chối.

Mộ Huyền Linh phải mất hai canh giờ mới có thể luyện hóa hấp thụ toàn bộ linh lực mà Tạ Tuyết Thần truyền cho nàng, linh lực trong cơ thể càng thêm ngưng luyện, lực lượng toàn thân dồi dào, cả người mặt mày rạng rỡ.

Nàng đã thay y phục, sau đó vui vẻ nhảy nhót đi tìm Tạ Tuyết Thần.

Nghe hạ nhân nói, Phó Lan Sinh cùng Nam Tư Nguyệt đã xuống thuyền, đi đến Linh Sư Đảo từ biệt chúng Yêu Vương. Mộ Huyền Linh thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nàng nhớ lại những lời Nam Tư Nguyệt nói với nàng đêm qua, trong lòng cứ cảm thấy hơi buồn.

Nàng trong lòng chỉ có một người, không thể chứa thêm người khác nữa. Lúc ở thành Ung Tuyết, nàng đã nói với Nam Tư Nguyệt về những việc này, không ngờ Nam Tư Nguyệt vẫn chưa buông bỏ được chấp niệm với mình, nàng coi Nam Tư Nguyệt là thầy tốt bạn hiền, nàng có thể mạo hiểm tính mạng để cứu hắn, nhưng không thể cho hắn quá nhiều tình cảm, và một người ôn nhu khiêm tốn như vậy, tổn thương hắn, cũng không phải nàng muốn....

Mộ Huyền Linh mang tâm sự lo lắng đi đến phòng tìm Tạ Tuyết Thần, lại nhìn thấy Tạ Tuyết Thần và A Bảo đang nói chuyện.

A Bảo thanh âm trẻ con mà nói: "Tạ tông chủ, cái gì là tuyên dâm ban ngày a...."

Tạ Tuyết Thần: "..... Ai nói vậy?"

"Ca ca nói" A Bảo lập tức bán đứng Phó Lan Sinh.

Mộ Huyền Linh tiến lên một bước, cầm A Bảo lên, ác thanh ác khí nói: "Phó Lan Sinh cái tên gia hỏa, toàn nói mấy lời bất can bất tịnh, dạy hư A Bảo của ta!"

A Bảo lắc lắc tai, nép mình vào lòng bàn tay Mộ Huyền Linh, nghiêng đầu cẩn thận nhìn nàng, lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ luyện công xong thậm chí đẹp hơn rồi!"

Mộ Huyền Linh mặt đỏ bừng, nhìn về phía Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần gật đầu nghiêm túc nói: "Tu vi sâu hơn, tự nhiên dung mạo đẹp hơn".

Hai người nghĩ đến việc 'luyện công' rõ ràng là không giống nhau.

Mộ Huyền Linh đặt A Bảo lên bàn, chọc chọc vào đầu nó, đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, nàng chớp mắt nói: "Tạ Tuyết Thần, có thể hay không truyền Ngọc Khuyết Kinh cho A Bảo, nếu như nàng mở ra Thần Khiếu, có hay không có thể tu thành hình người?"

Tạ Tuyết Thần liếc nhìn A Bảo đang có vẻ mong chờ, nói: "Nếu nàng nguyện ý, có thể thử xem".

Từ khi ngộ ra Ngọc Khuyết Kinh, cũng chỉ có hắn là nhân tu duy nhất luyện qua. Giới tu đạo có một câu, pháp không thể khinh truyền, đặc biệt là thần công, nếu được truyền cho một người tâm tính hung ác, sẽ có hậu hoạn vô cùng. Bởi vậy Tuyết Thần chưa bao giờ truyền Ngọc Khuyết Kinh ra ngoài, nhưng Mộ Huyền Linh trong lòng hắn lại khác biệt, hắn đã phế đi ma công nàng, bởi vì áy náy, cũng bởi vì động tình, mới muốn truyền thần công cho nàng. Nàng đối với những người thân yêu từ trước đến nay không có quá nhiều đề phòng, coi Nam Tư Nguyệt là một bằng hữu tốt, cũng muốn truyền cho hắn, lúc này đối với A Bảo cũng như vậy.

Tạ Tuyết Thần nhìn qua khí của A Bảo, biết nó là một yêu thú có bản tính thuần lương, cũng là linh sủng yêu thích của Mộ Huyền Linh, nàng muốn truyền công cho nó, hắn sẽ không ngăn cản sự quan tâm của nàng.

Tạ Tuyết Thần chỉ điểm một chút, Mộ Huyền Linh học rất nhanh, làm theo phương thức Tạ Tuyết Thần nói, từ từ dẫn linh lực vào lòng bàn tay, đặt lòng bàn tay lên đầu nhỏ của A Bảo, A Bảo chớp chớp mắt, nghe Tạ Tuyết Thần chỉ điểm mà nhắm mắt lại, cảm thụ linh lực lưu động, đưa linh lực dẫn nhập vào giữa lông mày.

Một luồng khí tức ấm áp bao phủ lông mày, và từ từ khuếch tán ra tứ chi, cuối cùng hình thành một quả cầu ánh sáng, đưa A Bảo bao bọc trong đó.

Tạ Tuyết Thần cũng là lần đầu tiên nhìn Yêu thú tu luyện Ngọc Khuyết Kinh, hắn cẩn thận quan sát những biến hóa của A Bảo, cũng lưu ý trạng thái Mộ Huyền Linh, chỉ lo thân thể nàng không chống đỡ nổi, A Bảo tuy rằng tuổi không lớn và còn ngây thơ thiếu hiểu biết, ngộ tính cũng không thấp, rất nhanh đã thu linh lực vào dùng đôi chút, giữa lông mày ánh sáng trắng càng ngày càng chói lóa.

Tạ Tuyết Thần cau mày, thì thầm nói: "Thần Khiếu..... xuất hiện rồi".

Tuy nhiên làm người kinh ngạc hơn là, trong hào quang hình dạng A Bảo xuất hiện biến hóa, dường như đang biến hóa theo hô hấp giãn ra co vào, cùng với một đạo ánh sáng màu vàng thoáng qua, trên bàn tiểu Khứu Bảo Thử bóng dáng biến mất, một tiểu cô nương mặc y phục màu trắng đang nằm trên bàn.

Nàng thoạt nhìn bảy hoặc tám tuổi, khuôn mặt phấn điêu trác ngọc, toàn thân chiếc váy dài màu trắng bồng bềnh, đuôi váy và cổ tay áo lại có màu vàng nhạt, giống như kim nguyên bảo hấp dẫn màu sắc phát cuồng. Mái tóc dày và mềm mại của nàng được chia thành hai nhóm và buộc ở hai bên, dùng dải lụa mềm màu vàng buộc thành hình nguyên bảo dễ thương.

Mộ Huyền Linh há to miệng, kinh ngạc mà hét lên: "A Bảo?"

Tiểu cô nương trên bàn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Mộ Huyền Linh cười ngọt ngào: "Tỷ tỷ!"

Vẫn là giọng nói trẻ con dễ thương đó.....

A Bảo cúi đầu xuống tò mò nhìn bàn tay và y phục của mình, "Ta biến thành người a.... Y phục được biến từ lông, bất quá ta làm sao nhỏ như vậy a....."

Tạ Tuyết Thần nói: "Ngươi tu vi càng cao, tuổi tác tự nhiên sẽ tăng lên".

Hắn trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng, ngay cả bản thân hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến, Ngọc Khuyết Kinh lực lượng lại thần kì như vậy, có thể làm bán yêu hình thú hóa thành hình người.

Mộ Huyền Linh cũng là tạm thời nắm bắt tâm thái thử, nhưng kết quả làm nàng bị sốc không khép miệng lại được. Nàng đưa tay ra xoa xoa đầu A Bảo, A Bảo ngẩng đầu lên nhận lấy, vẫn giống như một con chuột...

Nhưng sinh ra thật sự dễ thương, làm người nhìn thấy liền mềm lòng.

Mộ Huyền Linh không nhịn được mà cười: "A Bảo thật đẹp, nương thân muội nhìn thấy muội chắc chắn sẽ rất vui mừng".

A Bảo đắc ý ngẩng mặt lên nói: "Nương thân nói, muội nếu như đi theo tỷ tỷ chắc chắn sẽ gặp vận may lớn, nương thân quả nhiên là lợi hại nhất!"

Mộ Huyền Linh tay ngứa ngáy mà xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của nàng, lại bất ngờ hơn là Tạ Tuyết Thần vuốt ve lông mày.

Mộ Huyền Linh sửng sốt một chút, quay lại nhìn Tạ Tuyết Thần, mắt lộ nghi hoặc.

Tạ Tuyết Thần thần sắc ngưng trọng mà nói: "Bán yêu hình thú có khả năng biến hóa thành hình người, vậy bán yêu hình người, tại sao lại không thể biến thành hình thú? Linh Nhi, nàng không thắc mắc phụ thân nàng là yêu gì sao?"

Mộ Huyền Linh mờ mịt lắc đầu: "Ta từ nhỏ bị bỏ rơi, cũng không biết bản thân là loại yêu gì, nhưng nghe người Minh Nguyệt sơn trang nói, phụ thân ta có khả năng là một yêu thụ, đằng yêu, bởi vì trên mặt ta trước kia từng có yêu văn, nhìn trông giống như đường vân thực vật".

Thảo mộc có thể tu hành thành yêu, thảo mộc thành yêu khó hơn nhiều yêu thú, bởi vậy thảo mộc không dễ khai mở linh trí, nhưng nếu như tu thành yêu thân, thọ mệnh cũng sẽ dài nhất so với tất cả các Yêu tộc, yêu lực giới hạn cũng sẽ càng thêm vô tận.

Nhưng Mộ Huyền Linh có thật sự là hậu duệ yêu thụ......

A Bảo thấy Mộ Huyền Linh nói chuyện với Tạ Tuyết Thần và phớt lờ mình, nàng có chút ủy khuất mà tỏ vẻ bất bình, bổ nhào hướng Mộ Huyền Linh, muốn đứng trên vai nàng, nhưng lại quên mất mình đang trong hình dạng con người, nàng nhảy lên khỏi mặt bàn, không những đá đổ cái bàn, mà còn ngã xuống trước Mộ Huyền Linh.

Mộ Huyền Linh ôm A Bảo vào trong tay, Tạ Tuyết Thần lại bắt được Mộ Huyền Linh, ba người ôm nhau một mảnh, sau đó nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc từ phía sau.

"Ta vừa mới rời đi một lát, các người đã sinh hạ nữ nhi!" Phó Lan Sinh mắt chữ a mồm chữ o.

A Bảo từ Mộ Huyền Linh ngẩng đầu lên khỏi vòng tay nhìn Phó Lan Sinh, cười ngọt ngào.

Phó Lan Sinh trong lòng đột nhiên dịu xuống một chút, gấp gáp nói: "Chúc mừng chúc mừng, trông như nương!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook