Chương 2: Huyết sắc khai đoan
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
27/10/2020
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Mùa đông năm 2042, quang cảnh Bắc Kinh vẫn vắng vẻ như thường ngày, cho đến khi mặt trời chiếu những tia nắng nhạt xuống, vạn vật mới dần phô bày ra chút màu sắc hiếm thấy, làm cho tinh thần con người cũng thêm phấn khởi.
Tại tầng hầm cao ốc “Thứu tháp” (1), tổng hành dinh của Bộ An Toàn Quốc Gia, có một gian phòng họp nhỏ, thoạt nhìn không có gì đáng để ý. Hai mươi bốn cục trong Bộ Quốc An cho đến nay chưa ai dùng qua phòng họp đó cả. Trong ấn tượng của bọn họ, nơi đây có vẻ như dùng làm kho lưu trữ một số đồ không cần thiết. Lúc này, có ba người thanh niên đang ngồi bên trong, chuyên tâm lắng nghe bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia Lăng Nghị nói chuyện.
Lăng Nghị năm nay bốn mươi bảy tuổi, trong quá khứ đã từng hành động bí mật lập không ít chiến công hiển hách, từng được tuyên dương là “Quốc An đệ nhất dũng sĩ”. Mười bảy năm trước, ông đã trợ giúp tổ chức liên minh thế giới tiêu diệt liên minh khủng bố quốc tế khiến khắp nơi khiếp sợ, chỉ một lần hành động ấy đã tiêu diệt phần lớn thế lực khủng bố Trung Á, bởi vậy mà vang danh quốc tế.
Cũng ngay trong lúc đó, ông đã lần đầu tiên kiến nghị lên trên suy nghĩ về việc thành lập một tổ chức đặc biệt, để có thể ứng phó trong tình trạng hiện nay thế giới đang dần có sự thay đổi phức tạp. Có thể linh hoạt hơn trong việc bảo đảm an toàn an ninh quốc gia, càng làm chặt chẽ hơn cơ cấu bộ máy hoạt động. Phương án này lập tức được uỷ ban An Toàn Quốc Gia ủng hộ. Ông được bổ nhiệm là chủ nhiệm, thủ lĩnh của bộ tình báo đặc biệt này, lúc này đây ông càng lập thêm được nhiều thành tích xuất sắc, vượt hơn cả những tiền bối đi trước, vì vậy một bước trở thành boss (2) trẻ tuổi của giới tình báo Trung Quốc.
Lúc này, nhân vật được nhắc đến nãy giờ đang tao nhã ngồi chỗ kia, đem nhiệm vụ tỉ mỉ truyền đạt lại rồi bố trí cho ba người thanh niên, song song đó cũng đem tư liệu cần thiết đưa cho bọn họ xem, muốn bọn họ cẩn thận mà nghiên cứu, một tuần sau bắt đầu hành động. Cuối cùng, ông nghiêm túc nói với bọn họ, “Hành động lần này mang tên ‘Xuân phong’. Chủ nhiệm của các ngươi là Lữ Hâm cũng sẽ tham gia vào hành động lần này, tất cả hành động của các ngươi đều do y chỉ huy. Nhớ kỹ, nhất định phải đem người an toàn ra khỏi đó, dù là một người cũng không thể thiếu.”
“Rõ.” Ba thanh niên bình tĩnh đứng dậy, rồi lặng yên từ từ ra ngoài.
Ba thanh niên đó chính là những nhân vật kiệt xuất thuộc “Túy luyện kế hoa” (3) do chính ông đưa ra. Bọn họ trải qua mười năm nỗ lực, từ hơn 1000 thiếu niên thiên tài được chọn lọc kĩ lưỡng, trải qua quá trình huấn luyện lâu dài và nghiêm khắc, đã lập nên “Ngân Dực Liệp Thủ”, cũng là những trinh thám bí mật vô cùng đắc lực của bộ tình báo đặc biệt.
La Hãn năm nay 27 tuổi, là liệp nhân trong tổ có tuổi lớn nhất, tính cách vô cùng trầm ổn, là chuyên gia máy tính và tâm lý học, song song đó cũng là một sát thủ vô cùng lạnh lùng.
Tác Lãng Trác Mã 26 tuổi, là cô gái thuộc dân tộc Tạng, có tinh thần cùng nghị lực vô cùng mạnh mẽ, là cao thủ hóa trang, chuyên gia đàm phán và thôi miên, công lực bất phàm.
Mai Lâm năm nay 19, sự trẻ con nông nổi vẫn còn, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, mạnh mẽ lại vô cùng chính xác, am hiểu bắt cóc, ám sát, đặt bom, là một tay thiện xạ bách phát bách trúng.
Bọn họ đã ra khỏi phòng họp, Lăng Nghị vẫn chưa đứng dậy rời khỏi.
Một lát sau, một người trẻ tuổi nhã nhặn thanh tú nhẹ nhàng đi đến, lẳng lặng ngối đối diện ông.
Lăng Nghị nhìn cậu.
Người vẫn chưa đến 18 này chính là con trai ông, Lăng Tử Hàn, là thành viên nhỏ tuổi nhất trong tiểu tổ liệp nhân, nhưng là người gia nhập sớm nhất, cũng là người đầu tiên vượt qua cuộc sách hạch nghiêm ngặt để được phân trở thành liệp thủ đầu tiên chấp hành nhiệm vụ một mình. Trong thời gian mà tiểu tổ liệp nhân vẫn còn đang tuyển chọn thành viên, Lăng Nghị cũng bắt đầu nghiêm khắc huấn luyện con trai mình. Lăng Tử Hàn tại bất kì phương diện nào cũng đều thể hiện xuất sắc, có thể nói cậu chính kiệt tác mà ông đắc ý nhất do chính tay ông đào tạo.
Lăng Tử Hàn cùng cha cậu như nhau, từ nãy đến giờ vẫm im lặng, không hề hé răng, vẻ mặt trầm tĩnh.
Lăng Nghị dù đối diện với con trai vẫn nghiêm túc như thường, “Tư liệu này đã nghiên cứu qua?”
Lăng Tử Hàn đáp, “Đúng vậy.”
Trong những ngày gần đây, Lăng Tử Hàn chuyên tâm nghiên cứu tư liệu của một người đàn ông trung niên. Người đó tên gọi Kim Thành Mậu, người Hoa gốc Nhật, là một thương gia nổi tiếng, có một phần đầu tư khổng lồ tại đại lục Trung Hoa, bình thường hay qua lại giữa hai bờ Trung Quốc, thỉnh thoảng cũng quay về Nhật Bản. Trên thực tế, y là một gián điệp người Nhật, hơn nữa lại là người phụ trách khu Đông Á, hiện đang cư trú tại thủ đô Khê La của đảo Nam Á thuộc B quốc, thường hay chú ý vào công tác tình báo của Trung Quốc. Những năm gần đây, y thành lập Đảng độc lập, tự đứng lên làm thủ lĩnh, được tổ chức hắc đạo Ngũ Mai bang, là một trong những hắc đạo to lớn có tiếng tăm đứng phía sau ủng hộ, đang tranh cử chức thị trưởng Khê La, chuẩn bị cho cuộc tranh cử tổng thống sắp tới.
Lăng Tử Hàn vô cùng cẩn thận nghiêm túc nghiên cứu tiểu sử của Kim Thành Mậu, thành viên trong gia đình, địa chỉ nhà ở cùng công ty, thói quen sinh hoạt hằng ngày, hiện nay đã nắm rõ như lòng bàn tay, thuộc lòng như cháo.
Lăng Nghị nói rất đơn giản, “Cậu đến Khê La, giết y!”
Lăng Tử Hàn đáp, “Yes, sir.”
“Hành động của cậu bắt đầu từ ngày 3/12 đến ngày 5/12, chỉ trong ba ngày đó, không thể chậm trễ hơn, cũng không thể sớm hơn. Nhiệm vụ lần này yêu cầu cậu ám sát công khai, làm chấn động càng lớn càng tốt.” Thanh âm Lăng Nghị rất thấp, “Thời gian nơi chốn hành động cụ thể, Lữ Hâm sẽ thông báo cho cậu biết sau. Giờ cậu chuẩn bị cho tốt đi.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, “Yes, sir.”
Lăng Nghị tiếp tục nói: “Nhớ kỹ, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cậu cũng chỉ là một sát thủ quốc tế một mình gây án, không biết rõ chủ thuê của mình là ai.”
Lăng Tử Hàn đơn giản mà nói: “Yes, sir.”
Lăng Nghị nhàn nhạt thông báo: “Tốt, ngày mai cậu đến Đặc Biệt Y Liệu hóa trang, sau đó chuẩn bị xuất phát.”
“Yes, sir.” Thái độ của Lăng Tử Hàn cũng hờ hững, sau đó ngay lập tức đứng dậy rời khỏi.
Lăng Nghị mặt không cảm xúc, chỉ nhìn bóng lưng của con trai mình, mí mắt cũng không động nhẹ.
Ra khỏi “Thứu tháp”, Lăng Tử Hàn kêu một chiếc xe taxi, về nhà thu dọn đồ đạc.
Từ trước tới nay cậu ở cùng cha tại biệt thự khu Mai Uyển ở Áo Vận thôn, một nơi khá xa và vắng vẻ so với thành thị đông đúc. Lúc này tuy là rét đậm, nhưng trong vườn cây cỏ vẫn um tùm tươi tốt. Nhà của bọn họ trước sau sân cũng trồng toàn hoa mai, đang mùa nở rộ, đẹp không sao tả xiết, hồng mai diễm lệ và mềm mại đáng yêu, bạch mai trong suốt, mai vàng thì lại tỏa hương thơm ngát từ cửa cho đến tận phòng cậu.
Cậu gọn gàng mà đem quần áo, đồ dùng cá nhân, điện thoại di động cùng hộ chiếu toàn bộ đều bỏ vào trong túi du lịch. Mọi thứ cậu đều kiểm tra cẩn thận, bảo đảm toàn bộ đồ dùng đều là hàng nhập từ nước ngoài, hoàn toàn không có dấu tích gì của Trung Quốc.
Đợi khi cậu thu dọn xong, trời cũng chạng vạng.
Lăng Nghị muốn tăng ca, gọi điện về bảo cậu cứ ăn trước, không cần chờ.
Lăng Tử Hàn mới vừa ngồi vào bàn ăn, người bạn tốt của cậu, cũng là thanh mai trúc mã của cậu, Lôi Hồng Phi bước vào, vừa đi vừa cười hì hì.
Lăng Tử Hàn nhìn y một cái, ôn hòa mà cười nói: “Anh quả thật vô sỉ, chuyên môn chờ tới giờ ăn mà tới.”
Lôi Hồng Phi lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: “Thực là! Người có lòng, mà lại bị hiểu nhầm. Tôi là sợ cậu ăn một mình, sẽ cô đơn, khó nuốt trôi, cho nên mới cố ý tới ăn cùng cậu đó.”
Lăng Tử Hàn giễu cợt: “Nói dối mà mặt không đổi sắc.”
Lôi Hồng Phi bình thản ung dung hỏi: “Cậu vừa dùng ngôn ngữ Zimbabwe (4) à?” Vừa nói, y vừa chạy đến tủ trưng bày rượu ngay góc tường, lấy ra một chai vang đỏ.
Tiểu bảo mẫu vừa cười vừa lấy ra thêm chén đũa cùng cặp ly.
Lôi Hồng Phi tự nhiên như nhà mình, tìm đồ mở chai, thành thạo mở chai rượu, rót ra hai chiếc ly chân dài. Sau đó cầm một ly nhét vào tay Lăng Tử Hàn, lấy ly của mình chạm nhẹ vào ly của Tử Hàn, uống một hơi cạn sạch, rồi mới chịu ngồi xuống.
Lăng Tử Hàn cầm ly rượu, nhìn y mặt tươi như hoa, cười nói: “Hôm nay có chuyện gì vui à?”
Lôi Hồng Phi rốt cục cũng chờ được đến khi cậu hỏi, nhất thời dào dạt đắc ý nói: “Tôi được phép bay rồi. Ha ha, trong nhóm học viên, tôi là người đầu tiên được phép bay, giỏi không?”
Hai năm trước, Lôi Hồng Phi 18 tuổi tốt nghiệp cấp 3 liền thi vào học viện không quân, trở thành học viên chuyên lái máy bay tiêm kích. Lăng Tử Hàn biết y được cất nhắc lên nhanh chóng như vậy, cũng vì y mà cao hứng. Cậu đưa ly rượu lên uống cạn, khoái trá mà cười: “Quả thật đáng chúc mừng.”
Lôi Hồng Phi tươi cười rạng rỡ cầm lấy bình rượu, lại đổ vào ly rượu của hai người, có chút tự hào mà nói: “Cái này người ta nói trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.”
Người này từ nhỏ chẳng thích văn chương, nhưng cứ đụng đến là thế nào cũng danh ngôn tục ngữ, cho đến nay vẫn không thay đổi. Lăng Tử Hàn nghe xong, không khỏi bật cười, liên tục gật đầu: “Nói đúng lắm.”
Lôi Hồng Phi lại cùng cậu uống thêm một ly, hai người vui vẻ mà cụng ly.
“A, còn cậu?” Lôi Hồng Phi hỏi cậu.
“Tôi thì sao?” Lăng Tử Hàn mỉm cười.
“Cậu hiện tại có dự định gì không?” Lôi Hồng Phi có chút quan tâm hỏi.
Lôi Hồng Phi so với Lăng Tử Hàn lớn hơn ba tuổi, khi còn bé là học chung tiểu học. Bắt đầu từ lúc đó, người bạn thân này của y cứ ba ngày đánh cá, hai ngày nằm võng phơi nắng, đối với việc đọc sách không hề có hứng thú. Năm nay cậu tốt nghiệp cấp 3, thế nhưng lại không có ý định vào đại học.
Hiện tại, việc học đại học cũng không giống như hồi mười năm trước, muốn vào đại học phải thi, chỉ cần học xong cấp 3, nộp đơn vào trường đại học mà mình muốn vào, sau đó trường sẽ đưa mở cuộc thi, thông thường có rất nhiều người đậu. Chỉ có những đại học danh tiếng, Viện Nghệ Thuật, Viện Quân Sự hay những trường đại học đặc thù mới có những yêu cầu khắt khe hơn, người thường khó có thể vào được.
Cho dù là như thế, Lăng Tử Hàn ngay cả vào đại học cho có với người ta cũng không hứng thú, khiến cho mấy người bạn thân như y đều lo lắng cho tương lai sau này của cậu.
Lăng Tử Hàn thờ ơ mà nói: “Hình như ba tôi đang có ý định đưa tôi vào làm một chức gì đó trong bộ An Ninh, làm nhân viên phân tích tư liệu thì phải.”
“Ah, vậy cũng tốt.” Lôi Hồng Phi không tiện nói tốt hay xấu, cầm lấy bình rượu đổ thêm một ly, “Nào, cùng uống!”
Lăng Tử Hàn nhịn không được lắc đầu, “Làm gì có người uống như anh chứ? Quả là trâu uống nước mà. Ăn trước đi rồi uống tiếp.”
Lôi Hồng Phi liền buông ly rượu, cầm lấy chiếc đũa, càn quét thức ăn một vòng, có chút hào khí. Lăng Tử Hàn nhìn y, bị y đùa đến mức không nhịn được cười.
Ăn một hồi, Lôi Hồng Phi lại hỏi cậu: “Vậy cậu lúc nào thì đi làm?”
“Còn thêm một thời gian nữa.” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói, “Ngày mai tôi định đi du lịch đâu đó một chút.”
Lôi Hồng Phi quan tâm hỏi: “Đi đâu?”
“Singapore, Mã Lai, Hồng Kông hay Thái gì đó. Dù sao đi đây đi đó, cũng giải bớt phiền muộn. Ở lâu tại Bắc Kinh, chán chết đi được.” Lăng Tử Hàn bắt đầu biểu hiện ra dạng một công tử ăn chơi trác táng.
Lôi Hồng Phi cười nói, “Cẩn thận, cậu trẻ người non dạ, ở Thái Lan coi chừng bị gay trêu chọc, thân xử nam cũng không thể tùy tiện phá nha.”
“Anh thật là cẩn thận.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói, “Anh nếu nói thêm gì nữa, tôi liền hạ dược vào trong rượu của anh, sau đó đem anh rút gân lột da, băm thành thịt vụn.”
“Sau đó đem làm nhân bánh bao.” Lôi Hồng Phi hi hi ha ha cười nói.
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Yên tâm, tôi nhất định thỏa mãn ước nguyện trước khi lâm chung của anh.”
Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà nói: “Haizz, dù sao chúng ta cũng là bạn bè lâu năm, bánh bao nhân thịt đó phải làm cho ngon một chút, sau đó đem cúng tôi, để ở dưới âm tào địa phủ cũng có thể nếm thử. ”
“Nhất định, nhất định.” Lăng Tử Hàn cười nói, “Để cho anh làm quà tặng cho đầu trâu mặt ngựa cùng Diêm La vương.”
“Đó là điều tất nhiên, sau đó tôi nhất định cùng bọn họ kết thành huynh đệ.” Lôi Hồng Phi cười ha ha, “Nói không chừng tôi còn đại náo thiên cung, cùng Ngọc đế đánh một trận. Nếu như cây đào tiên ra trái, tôi sẽ hái xuống mấy trái tặng cho cậu.”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng.
Hai người cứ thoải mái mà trêu chọc nhau, cho đến khi trời tối Lăng Nghị tan tầm trở về, Lôi Hồng Phi mới chịu đi.
HẾT CHAP 01
Mục lục
(1) Thứu cũng có nghĩa là đại bàng.
(2) ‘Giáo phụ’ mang ý nghĩa theo QT là cha nuôi, cha đỡ đầu, nhân vật sừng sỏ chống đỡ cho cả giới tình báo. Ở đây Mai sẽ dùng cụm từ boss để thay cho từ này.
(3) “Túy luyện kế hoa”: Kế hoạch huấn luyện đào tạo tinh hoa.
(4) Zimbabwe (tên chính thức là: Cộng hòa Zimbabwe, trước đây từng được gọi là Nam Rhodesia, Cộng hòa Rhodesia và sau đó là Zimbabwe Rhodesia) là một quốc gia không giáp biển nằm ở phía nam lục địa Phi, bị kẹp giữa hai con sông Zambize và Limpopo. Ngôn ngữ chính: Tiếng Anh, Shona và Ndebele.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Zimbabwe#Ng.C3.B4nng.E1.BB.AF
Beta: Kaori0kawa
Mùa đông năm 2042, quang cảnh Bắc Kinh vẫn vắng vẻ như thường ngày, cho đến khi mặt trời chiếu những tia nắng nhạt xuống, vạn vật mới dần phô bày ra chút màu sắc hiếm thấy, làm cho tinh thần con người cũng thêm phấn khởi.
Tại tầng hầm cao ốc “Thứu tháp” (1), tổng hành dinh của Bộ An Toàn Quốc Gia, có một gian phòng họp nhỏ, thoạt nhìn không có gì đáng để ý. Hai mươi bốn cục trong Bộ Quốc An cho đến nay chưa ai dùng qua phòng họp đó cả. Trong ấn tượng của bọn họ, nơi đây có vẻ như dùng làm kho lưu trữ một số đồ không cần thiết. Lúc này, có ba người thanh niên đang ngồi bên trong, chuyên tâm lắng nghe bộ trưởng Bộ An Toàn Quốc Gia Lăng Nghị nói chuyện.
Lăng Nghị năm nay bốn mươi bảy tuổi, trong quá khứ đã từng hành động bí mật lập không ít chiến công hiển hách, từng được tuyên dương là “Quốc An đệ nhất dũng sĩ”. Mười bảy năm trước, ông đã trợ giúp tổ chức liên minh thế giới tiêu diệt liên minh khủng bố quốc tế khiến khắp nơi khiếp sợ, chỉ một lần hành động ấy đã tiêu diệt phần lớn thế lực khủng bố Trung Á, bởi vậy mà vang danh quốc tế.
Cũng ngay trong lúc đó, ông đã lần đầu tiên kiến nghị lên trên suy nghĩ về việc thành lập một tổ chức đặc biệt, để có thể ứng phó trong tình trạng hiện nay thế giới đang dần có sự thay đổi phức tạp. Có thể linh hoạt hơn trong việc bảo đảm an toàn an ninh quốc gia, càng làm chặt chẽ hơn cơ cấu bộ máy hoạt động. Phương án này lập tức được uỷ ban An Toàn Quốc Gia ủng hộ. Ông được bổ nhiệm là chủ nhiệm, thủ lĩnh của bộ tình báo đặc biệt này, lúc này đây ông càng lập thêm được nhiều thành tích xuất sắc, vượt hơn cả những tiền bối đi trước, vì vậy một bước trở thành boss (2) trẻ tuổi của giới tình báo Trung Quốc.
Lúc này, nhân vật được nhắc đến nãy giờ đang tao nhã ngồi chỗ kia, đem nhiệm vụ tỉ mỉ truyền đạt lại rồi bố trí cho ba người thanh niên, song song đó cũng đem tư liệu cần thiết đưa cho bọn họ xem, muốn bọn họ cẩn thận mà nghiên cứu, một tuần sau bắt đầu hành động. Cuối cùng, ông nghiêm túc nói với bọn họ, “Hành động lần này mang tên ‘Xuân phong’. Chủ nhiệm của các ngươi là Lữ Hâm cũng sẽ tham gia vào hành động lần này, tất cả hành động của các ngươi đều do y chỉ huy. Nhớ kỹ, nhất định phải đem người an toàn ra khỏi đó, dù là một người cũng không thể thiếu.”
“Rõ.” Ba thanh niên bình tĩnh đứng dậy, rồi lặng yên từ từ ra ngoài.
Ba thanh niên đó chính là những nhân vật kiệt xuất thuộc “Túy luyện kế hoa” (3) do chính ông đưa ra. Bọn họ trải qua mười năm nỗ lực, từ hơn 1000 thiếu niên thiên tài được chọn lọc kĩ lưỡng, trải qua quá trình huấn luyện lâu dài và nghiêm khắc, đã lập nên “Ngân Dực Liệp Thủ”, cũng là những trinh thám bí mật vô cùng đắc lực của bộ tình báo đặc biệt.
La Hãn năm nay 27 tuổi, là liệp nhân trong tổ có tuổi lớn nhất, tính cách vô cùng trầm ổn, là chuyên gia máy tính và tâm lý học, song song đó cũng là một sát thủ vô cùng lạnh lùng.
Tác Lãng Trác Mã 26 tuổi, là cô gái thuộc dân tộc Tạng, có tinh thần cùng nghị lực vô cùng mạnh mẽ, là cao thủ hóa trang, chuyên gia đàm phán và thôi miên, công lực bất phàm.
Mai Lâm năm nay 19, sự trẻ con nông nổi vẫn còn, nhưng thân thủ nhanh nhẹn, mạnh mẽ lại vô cùng chính xác, am hiểu bắt cóc, ám sát, đặt bom, là một tay thiện xạ bách phát bách trúng.
Bọn họ đã ra khỏi phòng họp, Lăng Nghị vẫn chưa đứng dậy rời khỏi.
Một lát sau, một người trẻ tuổi nhã nhặn thanh tú nhẹ nhàng đi đến, lẳng lặng ngối đối diện ông.
Lăng Nghị nhìn cậu.
Người vẫn chưa đến 18 này chính là con trai ông, Lăng Tử Hàn, là thành viên nhỏ tuổi nhất trong tiểu tổ liệp nhân, nhưng là người gia nhập sớm nhất, cũng là người đầu tiên vượt qua cuộc sách hạch nghiêm ngặt để được phân trở thành liệp thủ đầu tiên chấp hành nhiệm vụ một mình. Trong thời gian mà tiểu tổ liệp nhân vẫn còn đang tuyển chọn thành viên, Lăng Nghị cũng bắt đầu nghiêm khắc huấn luyện con trai mình. Lăng Tử Hàn tại bất kì phương diện nào cũng đều thể hiện xuất sắc, có thể nói cậu chính kiệt tác mà ông đắc ý nhất do chính tay ông đào tạo.
Lăng Tử Hàn cùng cha cậu như nhau, từ nãy đến giờ vẫm im lặng, không hề hé răng, vẻ mặt trầm tĩnh.
Lăng Nghị dù đối diện với con trai vẫn nghiêm túc như thường, “Tư liệu này đã nghiên cứu qua?”
Lăng Tử Hàn đáp, “Đúng vậy.”
Trong những ngày gần đây, Lăng Tử Hàn chuyên tâm nghiên cứu tư liệu của một người đàn ông trung niên. Người đó tên gọi Kim Thành Mậu, người Hoa gốc Nhật, là một thương gia nổi tiếng, có một phần đầu tư khổng lồ tại đại lục Trung Hoa, bình thường hay qua lại giữa hai bờ Trung Quốc, thỉnh thoảng cũng quay về Nhật Bản. Trên thực tế, y là một gián điệp người Nhật, hơn nữa lại là người phụ trách khu Đông Á, hiện đang cư trú tại thủ đô Khê La của đảo Nam Á thuộc B quốc, thường hay chú ý vào công tác tình báo của Trung Quốc. Những năm gần đây, y thành lập Đảng độc lập, tự đứng lên làm thủ lĩnh, được tổ chức hắc đạo Ngũ Mai bang, là một trong những hắc đạo to lớn có tiếng tăm đứng phía sau ủng hộ, đang tranh cử chức thị trưởng Khê La, chuẩn bị cho cuộc tranh cử tổng thống sắp tới.
Lăng Tử Hàn vô cùng cẩn thận nghiêm túc nghiên cứu tiểu sử của Kim Thành Mậu, thành viên trong gia đình, địa chỉ nhà ở cùng công ty, thói quen sinh hoạt hằng ngày, hiện nay đã nắm rõ như lòng bàn tay, thuộc lòng như cháo.
Lăng Nghị nói rất đơn giản, “Cậu đến Khê La, giết y!”
Lăng Tử Hàn đáp, “Yes, sir.”
“Hành động của cậu bắt đầu từ ngày 3/12 đến ngày 5/12, chỉ trong ba ngày đó, không thể chậm trễ hơn, cũng không thể sớm hơn. Nhiệm vụ lần này yêu cầu cậu ám sát công khai, làm chấn động càng lớn càng tốt.” Thanh âm Lăng Nghị rất thấp, “Thời gian nơi chốn hành động cụ thể, Lữ Hâm sẽ thông báo cho cậu biết sau. Giờ cậu chuẩn bị cho tốt đi.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, “Yes, sir.”
Lăng Nghị tiếp tục nói: “Nhớ kỹ, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cậu cũng chỉ là một sát thủ quốc tế một mình gây án, không biết rõ chủ thuê của mình là ai.”
Lăng Tử Hàn đơn giản mà nói: “Yes, sir.”
Lăng Nghị nhàn nhạt thông báo: “Tốt, ngày mai cậu đến Đặc Biệt Y Liệu hóa trang, sau đó chuẩn bị xuất phát.”
“Yes, sir.” Thái độ của Lăng Tử Hàn cũng hờ hững, sau đó ngay lập tức đứng dậy rời khỏi.
Lăng Nghị mặt không cảm xúc, chỉ nhìn bóng lưng của con trai mình, mí mắt cũng không động nhẹ.
Ra khỏi “Thứu tháp”, Lăng Tử Hàn kêu một chiếc xe taxi, về nhà thu dọn đồ đạc.
Từ trước tới nay cậu ở cùng cha tại biệt thự khu Mai Uyển ở Áo Vận thôn, một nơi khá xa và vắng vẻ so với thành thị đông đúc. Lúc này tuy là rét đậm, nhưng trong vườn cây cỏ vẫn um tùm tươi tốt. Nhà của bọn họ trước sau sân cũng trồng toàn hoa mai, đang mùa nở rộ, đẹp không sao tả xiết, hồng mai diễm lệ và mềm mại đáng yêu, bạch mai trong suốt, mai vàng thì lại tỏa hương thơm ngát từ cửa cho đến tận phòng cậu.
Cậu gọn gàng mà đem quần áo, đồ dùng cá nhân, điện thoại di động cùng hộ chiếu toàn bộ đều bỏ vào trong túi du lịch. Mọi thứ cậu đều kiểm tra cẩn thận, bảo đảm toàn bộ đồ dùng đều là hàng nhập từ nước ngoài, hoàn toàn không có dấu tích gì của Trung Quốc.
Đợi khi cậu thu dọn xong, trời cũng chạng vạng.
Lăng Nghị muốn tăng ca, gọi điện về bảo cậu cứ ăn trước, không cần chờ.
Lăng Tử Hàn mới vừa ngồi vào bàn ăn, người bạn tốt của cậu, cũng là thanh mai trúc mã của cậu, Lôi Hồng Phi bước vào, vừa đi vừa cười hì hì.
Lăng Tử Hàn nhìn y một cái, ôn hòa mà cười nói: “Anh quả thật vô sỉ, chuyên môn chờ tới giờ ăn mà tới.”
Lôi Hồng Phi lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: “Thực là! Người có lòng, mà lại bị hiểu nhầm. Tôi là sợ cậu ăn một mình, sẽ cô đơn, khó nuốt trôi, cho nên mới cố ý tới ăn cùng cậu đó.”
Lăng Tử Hàn giễu cợt: “Nói dối mà mặt không đổi sắc.”
Lôi Hồng Phi bình thản ung dung hỏi: “Cậu vừa dùng ngôn ngữ Zimbabwe (4) à?” Vừa nói, y vừa chạy đến tủ trưng bày rượu ngay góc tường, lấy ra một chai vang đỏ.
Tiểu bảo mẫu vừa cười vừa lấy ra thêm chén đũa cùng cặp ly.
Lôi Hồng Phi tự nhiên như nhà mình, tìm đồ mở chai, thành thạo mở chai rượu, rót ra hai chiếc ly chân dài. Sau đó cầm một ly nhét vào tay Lăng Tử Hàn, lấy ly của mình chạm nhẹ vào ly của Tử Hàn, uống một hơi cạn sạch, rồi mới chịu ngồi xuống.
Lăng Tử Hàn cầm ly rượu, nhìn y mặt tươi như hoa, cười nói: “Hôm nay có chuyện gì vui à?”
Lôi Hồng Phi rốt cục cũng chờ được đến khi cậu hỏi, nhất thời dào dạt đắc ý nói: “Tôi được phép bay rồi. Ha ha, trong nhóm học viên, tôi là người đầu tiên được phép bay, giỏi không?”
Hai năm trước, Lôi Hồng Phi 18 tuổi tốt nghiệp cấp 3 liền thi vào học viện không quân, trở thành học viên chuyên lái máy bay tiêm kích. Lăng Tử Hàn biết y được cất nhắc lên nhanh chóng như vậy, cũng vì y mà cao hứng. Cậu đưa ly rượu lên uống cạn, khoái trá mà cười: “Quả thật đáng chúc mừng.”
Lôi Hồng Phi tươi cười rạng rỡ cầm lấy bình rượu, lại đổ vào ly rượu của hai người, có chút tự hào mà nói: “Cái này người ta nói trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.”
Người này từ nhỏ chẳng thích văn chương, nhưng cứ đụng đến là thế nào cũng danh ngôn tục ngữ, cho đến nay vẫn không thay đổi. Lăng Tử Hàn nghe xong, không khỏi bật cười, liên tục gật đầu: “Nói đúng lắm.”
Lôi Hồng Phi lại cùng cậu uống thêm một ly, hai người vui vẻ mà cụng ly.
“A, còn cậu?” Lôi Hồng Phi hỏi cậu.
“Tôi thì sao?” Lăng Tử Hàn mỉm cười.
“Cậu hiện tại có dự định gì không?” Lôi Hồng Phi có chút quan tâm hỏi.
Lôi Hồng Phi so với Lăng Tử Hàn lớn hơn ba tuổi, khi còn bé là học chung tiểu học. Bắt đầu từ lúc đó, người bạn thân này của y cứ ba ngày đánh cá, hai ngày nằm võng phơi nắng, đối với việc đọc sách không hề có hứng thú. Năm nay cậu tốt nghiệp cấp 3, thế nhưng lại không có ý định vào đại học.
Hiện tại, việc học đại học cũng không giống như hồi mười năm trước, muốn vào đại học phải thi, chỉ cần học xong cấp 3, nộp đơn vào trường đại học mà mình muốn vào, sau đó trường sẽ đưa mở cuộc thi, thông thường có rất nhiều người đậu. Chỉ có những đại học danh tiếng, Viện Nghệ Thuật, Viện Quân Sự hay những trường đại học đặc thù mới có những yêu cầu khắt khe hơn, người thường khó có thể vào được.
Cho dù là như thế, Lăng Tử Hàn ngay cả vào đại học cho có với người ta cũng không hứng thú, khiến cho mấy người bạn thân như y đều lo lắng cho tương lai sau này của cậu.
Lăng Tử Hàn thờ ơ mà nói: “Hình như ba tôi đang có ý định đưa tôi vào làm một chức gì đó trong bộ An Ninh, làm nhân viên phân tích tư liệu thì phải.”
“Ah, vậy cũng tốt.” Lôi Hồng Phi không tiện nói tốt hay xấu, cầm lấy bình rượu đổ thêm một ly, “Nào, cùng uống!”
Lăng Tử Hàn nhịn không được lắc đầu, “Làm gì có người uống như anh chứ? Quả là trâu uống nước mà. Ăn trước đi rồi uống tiếp.”
Lôi Hồng Phi liền buông ly rượu, cầm lấy chiếc đũa, càn quét thức ăn một vòng, có chút hào khí. Lăng Tử Hàn nhìn y, bị y đùa đến mức không nhịn được cười.
Ăn một hồi, Lôi Hồng Phi lại hỏi cậu: “Vậy cậu lúc nào thì đi làm?”
“Còn thêm một thời gian nữa.” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt mà nói, “Ngày mai tôi định đi du lịch đâu đó một chút.”
Lôi Hồng Phi quan tâm hỏi: “Đi đâu?”
“Singapore, Mã Lai, Hồng Kông hay Thái gì đó. Dù sao đi đây đi đó, cũng giải bớt phiền muộn. Ở lâu tại Bắc Kinh, chán chết đi được.” Lăng Tử Hàn bắt đầu biểu hiện ra dạng một công tử ăn chơi trác táng.
Lôi Hồng Phi cười nói, “Cẩn thận, cậu trẻ người non dạ, ở Thái Lan coi chừng bị gay trêu chọc, thân xử nam cũng không thể tùy tiện phá nha.”
“Anh thật là cẩn thận.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói, “Anh nếu nói thêm gì nữa, tôi liền hạ dược vào trong rượu của anh, sau đó đem anh rút gân lột da, băm thành thịt vụn.”
“Sau đó đem làm nhân bánh bao.” Lôi Hồng Phi hi hi ha ha cười nói.
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Yên tâm, tôi nhất định thỏa mãn ước nguyện trước khi lâm chung của anh.”
Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà nói: “Haizz, dù sao chúng ta cũng là bạn bè lâu năm, bánh bao nhân thịt đó phải làm cho ngon một chút, sau đó đem cúng tôi, để ở dưới âm tào địa phủ cũng có thể nếm thử. ”
“Nhất định, nhất định.” Lăng Tử Hàn cười nói, “Để cho anh làm quà tặng cho đầu trâu mặt ngựa cùng Diêm La vương.”
“Đó là điều tất nhiên, sau đó tôi nhất định cùng bọn họ kết thành huynh đệ.” Lôi Hồng Phi cười ha ha, “Nói không chừng tôi còn đại náo thiên cung, cùng Ngọc đế đánh một trận. Nếu như cây đào tiên ra trái, tôi sẽ hái xuống mấy trái tặng cho cậu.”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười ra tiếng.
Hai người cứ thoải mái mà trêu chọc nhau, cho đến khi trời tối Lăng Nghị tan tầm trở về, Lôi Hồng Phi mới chịu đi.
HẾT CHAP 01
Mục lục
(1) Thứu cũng có nghĩa là đại bàng.
(2) ‘Giáo phụ’ mang ý nghĩa theo QT là cha nuôi, cha đỡ đầu, nhân vật sừng sỏ chống đỡ cho cả giới tình báo. Ở đây Mai sẽ dùng cụm từ boss để thay cho từ này.
(3) “Túy luyện kế hoa”: Kế hoạch huấn luyện đào tạo tinh hoa.
(4) Zimbabwe (tên chính thức là: Cộng hòa Zimbabwe, trước đây từng được gọi là Nam Rhodesia, Cộng hòa Rhodesia và sau đó là Zimbabwe Rhodesia) là một quốc gia không giáp biển nằm ở phía nam lục địa Phi, bị kẹp giữa hai con sông Zambize và Limpopo. Ngôn ngữ chính: Tiếng Anh, Shona và Ndebele.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Zimbabwe#Ng.C3.B4nng.E1.BB.AF
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.