Chương 59: Quyển 2 - Chương 22
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
27/10/2020
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn nhanh chóng chạy xuống chân núi. Cậu khéo léo mà chuyển động qua lại giữa các thân cây, bước lên đám cỏ ẩm ướt dưới đất, dần theo kịp Vệ Thiên Vũ.
Bỗng nhiên, cậu đứng lại, trong tíc tắc ẩn mình núp vào một thân cây, hướng mắt đầy cảnh giác nhìn lên núi.
Cậu không thấy người, nhưng trực giác vô cùng minh mẫn nói cho cậu biết, có người đuổi theo. Cậu không biết là địch hay bạn, nhưng trong tình huống hiện giờ, vô luận là địch hay bạn cũng đều có khả năng tới giết cậu, cũng đều nguy hiểm như nhau.
Cậu bình tĩnh rút ra từ dây nịt rút ra một món trang sức nhỏ, đó chính là tai nghe mini vô tuyến. Cậu đem nó nhét vào lỗ tai trái, vừa chú ý người theo đuôi, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện ở trên núi. Ngay cổ của cậu cũng có một trang sức hình bộ xương khô màu bạc khá thô kệch, trên mặt có gắn microphone mini, tính năng rất tốt, vô cùng nhanh nhạy.
Trong lúc đó La Hãn đã ngắt hệ thống vô tuyến điện của giữa các liệp nhân, đem kĩ thuật cao siêu cùng tần suất trao đổi thông tin của chính mình xâm nhập vào đường truyền bí mật giữa các đội viên đột kích. Ngân Dực Liệp Thủ hiện tại đều có thể nghe được đội viên đột kích dùng tiếng lóng nói chuyện với nhau, nghe được tiểu đội bọn họ gọi nhau kêu gọi phối hợp truy bắt.
Ngoại trừ những đội viên đang tác chiến ngay tại chiến trường, phía xa còn có những tay tay súng bắn tỉa, còn có thêm những tiểu đội trấn giữ ngay dọc đường lên đỉnh núi cùng xuống chân núi, nhất là đường cái. Nếu như bọn họ muốn trốn khỏi đây, phải phá được đường tuyến phong tỏa của đội đột kích.
Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng cùng bộ đội đặc chủng giao thủ qua, nhưng cũng không ai có lòng hiếu kỳ muốn trải nghiệm này, nên không dự định cùng bọn họ tỷ thí.
La Hãn nghe xong được một chút, đã biết được danh hiệu của người chỉ huy chiến đấu đội đột kích Thiểm Điện lần này, lợi dụng “Phương thức Bảo mật” mà xâm nhập vào, một mình đối thoại với người đó: “Phi Hồ, Phi Hồ, tôi là Quốc An Đặc Công, mức độ an toàn cấp 3, mật mã an toàn VIE205990053, mời lập tức kiểm chứng. Over.”
Bên kia sửng sốt, lập tức nghiêm túc nói: “Phi Hồ nghe rõ, xin chờ một chút. Over.”
Đường truyền im ắng khoảng nửa phút, tiếng người chỉ huy lần thứ hai vang lên: “Đã kiểm chứng, không sai. Xin nói chuyện. Over.”
La Hãn nói: “Chúng tôi muốn đi ra từ hướng tây nam, có mang theo hàng, xin cho qua. Over.”
“Rõ, lập tức cho đi, chúc lên đường bình an. Over” Người chỉ huy nói xong, bỗng nhiên chuyển chủ đề, nhiệt tình thành khẩn nói. “Cám ơn các anh đã cứu người của chúng tôi. Over.”
La Hãn cũng mỉm cười nói: “Người một nhà, chuyện cần làm mà thôi. Over.”
Trò chuyện đến đây kết thúc. La Hãn thay đổi tín hiệu mã hóa, kêu toàn bộ liệp nhân báo cáo vị trí cùng tình hình của mình.
Du Dặc cùng La Y đang bị vướng vào trận chiến, gặp phải nhóm Guzman vừa đột phá vòng vây bên kia, chiến đấu kịch liệt. Lúc này, đội viên đột kích đuổi theo đến, giờ đang dần thoái lui, hướng về nơi tập hợp.
Mai Lâm cùng Triệu Thiên đã gặp mặt Vệ Thiên Vũ, vừa mang theo “hàng hóa” vừa dựa theo sự hướng dẫn của La Hãn mà chạy theo đường lui, rút khỏi đó.
Tác Lãng Trác Mã tất nhiên đang cùng La Hãn cùng một chỗ, toàn lực trợ giúp công tác của hắn, thông qua vệ tinh quan sát tình hình trên mặt đất, tùy thời bảo trì liên hệ với tổng bộ.
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng báo cáo vị trí của chính mình, sau đó nói rằng: “Có đuôi, đang xử lý.”
La Hãn lập tức hỏi: “Cần tiếp viện không?”
Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Không cần.”
La Hãn nhanh chóng dò theo vệ tinh, căn cứ theo vị trí mà Lăng Tử Hàn báo cáo lại tìm kiếm chung quanh, sau đó nói: “Hướng 8g của cậu, cự ly 37m, sau tảng đá có một người, nam, mang súng tự động.”
Lăng Tử Hàn trong nháy mắt đột nhiên bắt đầu chạy, từ sau cây thụ nhảy vọt lên về phía đó.
Một chuỗi đạn bắn đuổi theo thân hình của cậu.
Trong bụi cỏ cậu nhanh chóng xoay người, từ bên hông phía sau tảng đá mà giơ súng lên đáp trả.
Phần tử khủng bố kia lập tức ngã xuống.
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống xem xét gã đó.
Gã đó là một trong các hộ vệ của tên Shafula, lúc đó không ngồi chung xe với bọn họ mà ngồi ở xe sau. Không nghĩ tới không chỉ chú ý tới động tĩnh của bọn họ, còn có thể đuổi theo. Kỹ thuật thuật bắn súng của Lăng Tử Hàn rất chuẩn, một phát nhắm thẳng vào ngực trái, vào thẳng ngay tim.
Lăng Tử Hàn đưa tay gắm súng vào bên hông, nhặt lên súng tự động rơi trên mặt đất, dựa vào tảng đá lớn để làm điểm tựa, tập trung cảm giác động tĩnh chung quanh.
Vẫn có người.
Do rừng rậm, thông qua vệ tinh La Hãn cũng không thể thấy rõ toàn cục, lúc này cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu mà thôi. Huống hồ, đối với việc đột kích, nếu mà đợi được đến khi La Hãn phát hiện nhắc nhở thì chắc cậu cũng trúng đạn mất rồi.
Lăng Tử Hàn chậm rãi hô hấp, bàn tay cầm súng nắm chặt lại.
Trên đường cái ở ngoài rừng vẫn còn vang lên tiếng súng cùng tiếng nổ mạnh, dần dần trở nên thưa thớt, hiển nhiên cuộc chiến sắp đi vào hồi kết.
Người đứng giám sát cậu cũng dần không kiềm chế được nữa, trong giây lát liền nổ súng.
Đạn từ ba hướng bắn về phía cậu, sau đó, có một thân hình xuất hiện.
Lăng Tử Hàn vô cùng bình tĩnh, kiểm soát được thân thể của mình, chuẩn xác mà bắn về phía người đang núp trong rừng sâu nổ súng về phía cậu. Không ngừng có người ngã xuống, nhưng người sống lại vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, vẫn đang lẩn núp trong đó.
Những người này hẳn là hộ vệ của Shafula, đều là phần tử khủng bố cực kỳ hung ác, chỉ sợ từng người bọn họ đã cùng Shafula tập kích công trường Kunduz, giết chết bao nhiêu người công nhân Trung Quốc. Đối với bọn họ, Lăng Tử Hàn hạ thủ không chút lưu tình. Trên người dần dần tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.
Rốt cục, những người đó đều ngã xuống nền cỏ trong rừng, không còn tiếng động.
Trên người Lăng Tử Hàn cũng bị trúng vài phát đạn, nhưng không trúng chỗ hiểm. Cậu ném cây súng tự động đã hết đạn xuống, xoay người chạy xuống chân núi.
Vừa chạy hai bước, cậu cảm thấy có sự khác thường, không chút nghĩ ngợi, liền nằm xuống đất, lăn người qua một bên.
Tiếng súng của súng tự động cùng lúc đó vang lên, mạnh mẽ bắn đuổi theo cậu. Cậu cảm thấy nửa người bên phải nóng lên, lập tức đau nhức kéo tới, máu liền chảy ra.
Từ trên một thân cây có một người nhảy xuống, cây thụ cực kỳ cao to, cần phải có mấy người giang tay vòng quanh mới hết được, tán cây rậm rạp, người trốn ở trên đó có thể hoàn toàn ẩn mình. Người này từ nãy đến giờ một mực mai phục, giấu đi hơi thở của mình, cho nên cậu không cảm nhận được. Sự kiên trì này hoàn toàn không thua gì một người tập kích chuyên nghiệp.
Lăng Tử Hàn nỗ lực chống đỡ, dựa vào cây thụ mà đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía người đó.
Người đó là Irene Kusconkun.
Lúc này, cô mặc một bộ quần áo màu tùng lâm dính dầy bùn đất, còn có một ít cây cỏ dính trên đó, hiển nhiên là do lúc ngã từ trên xe xuống. Mái tóc nâu của cô trở nên tán loạn, đôi mắt màu bích tràn đầy lửa giận, trên tay cầm theo một cây súng trường, người tràn ngập sát khí.
Lăng Tử Hàn nhìn cô, dù miệng không nói một lời nhưng trong lòng vẫn đang dự tính thời cơ.
Irene đi tới, cách cậu chừng 10m liền dừng lại, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Lăng Tử Hàn từng chữ một nói rõ ràng: “Quỷ Thu.”
Irene hung hăng hỏi: “Hai người các cậu chạy tới đây, đến tột cùng là muốn gì?”
Lăng Tử Hàn lạnh lùng cười: “Musa tới bàn việc làm ăn với các người, tôi tới giết Shafula.”
“Vì sao?” Irene không hiểu được, hỏi lại. “Vì sao muốn giết Shafula?”
Lăng Tử Hàn hừ một tiếng: “Kẻ khác bị giết tôi mặc kệ, tôi cũng không quan tâm tên đó có lý tưởng gì, muốn lập nghiệp gì, nhưng người bị tên đó giết là anh em của chúng tôi, tôi nhất định phải giết tên đó báo thù.”
“Anh em của các cậu?” Irene trầm ngâm.
Mấy năm qua Shafula lập ra cùng tổ chức rất nhiều hành động tập kích khủng bố, vài lần là do gã tự mình dẫn đầu, quả thật giết qua rất nhiều người, trong đó có thể có anh em trong bang phái xã hội đen. Cô nhìn người thanh niên lạnh lùng trước mặt, bỗng nhiên nói: “Được rồi, vậy cậu đến giết Shafula, chỉ cần giờ cậu đi theo tôi, chuyện này tôi lập tức bỏ qua.”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười hỏi: “Vì sao tôi lại phải đi theo chị?”
Irene giơ nòng súng nhắm thẳng cậu, thanh âm lại rất ôn hòa: “Tiểu Thu, chẳng phải tôi luôn nói với cậu hay sao, tôi thích cậu, lời này là thật.”
Lăng Tử Hàn nhìn thoáng qua cây súng trong tay cô, lập tức nở nụ cười: “Đừng nói chị thật lòng thích tôi chứ? Quả thật là cảm giác rất lạ. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thử qua cảm giác bị người khác dùng súng ép lên giường.”
Irene cũng cười: “Vậy sao không thử đi, cảm giác rất thích đấy.”
Lăng Tử Hàn không đếm xỉa đến, cúi đầu hờ hững nói: “Vậy sao?”
Tay phải của cậu vẫn đang bịt miệng vết thương bên hông, máu cứ chảy ra, đã nhiễm đỏ cả chân của cậu. Irene bắn trúng cậu 7 phát, đây là vết thương rất nặng, mấy chỗ khác dù cũng chảy máu, nhưng không nghiêm trọng như vết thương này.
Irene từ trên xuống dưới đánh giá cậu, tấm tắc khen: “Cậu đừng ương bướng như vậy, nếu để máu chảy hoài như vậy, sẽ hết máu đó.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, mang theo chút châm chọc hỏi cô: “Súng của chị còn đạn không vậy? Nhớ hồi nãy chị bóp cò mà không có đạn, đã bắn hết đạn về phía tôi rồi phải không?”
Irene bị cậu nhìn thấu, đơn giản ném khẩu súng đi, mỉm cười nhẹ nhìn cậu nói: “Quả thật làm trò đùa với cậu mà. Thế nào rồi? Đi theo tôi đi.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Được, nhưng chị phải đỡ tôi, tôi không có khí lực, đi không nổi.”
Thế nhưng Irene lắc đầu, tựa như một người chị lớn đang nhìn đứa em trai bướng bỉnh của mình vậy, đầy trìu mến nhưng cũng chứa nét đành chịu: “Cậu cố mà đi đi. Đừng có lừa tôi, cậu đi nổi mà.”
Lăng Tử Hàn nhướng mày: “Chị biến nửa người của tôi thành cái dạng này, giờ muốn tôi tự đi qua bên chị sao? Quá ác rồi đó!”
Irene vẫn ung dung nói: “Vậy tôi đứng đợi một chút, dù sao cậu cũng sẽ mau chóng ngất đi vì mất máu, sau đó tôi cứ thảnh thơi mà mang cậu đi. Yên tâm, tôi sẽ rất cẩn thận chăm sóc cậu.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Vậy tôi tin chị.” Nói xong, dường như cậu đã chống đỡ không được, chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Irene đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nét cười tàn ác, mái tóc xoăn bay nhẹ trong gió, làm cho người ta liên tưởng đến Medusa trong thần thoại Hi Lạp, mỹ nữ kia cũng có một mái tóc dài, nhưng đều là rắn độc, chỉ cần bất cứ ai nhìn cô, đều sẽ lập tức hóa đá.
Lăng Tử Hàn nhìn qua cũng biết đã tốn hao hết sức lực, khuôn mặt trắng bệch ngã xuống trên mặt đất, nhưng tay trái lại lập tức rút ra cây súng lục bên hông, nhắm thẳng cô bắn 4 phát. Đó là những viên đạn còn sót lại trong súng.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Irene tràn đầy sự không tin được, nặng nè lảo đảo về phía sau.
Đạn Lăng Tử Hàn bắn ra tất cả đều tất cả đều chỗ hiểm của cô, một phát trúng bụng, vào gan, một phát qua ngực, ngay tim, hai phát vào một cổ họng, một ngay giữa trán. Hầu như cô lập tức tử vong tại chỗ, khi chết trên mặt còn mang theo nét kinh ngạc. Ngay vừa lúc cô thấy Lăng Tử Hàn rút súng thì cũng là lúc cô trúng đạn, trong đầu còn chưa kịp tính toàn thì sinh mạng đã mất.
Lăng Tử Hàn té trên mặt đất, buông cây súng. Cậu chỉ có thể cảm thấy khí lực toàn thân không ngừng theo dòng máu chảy ra bên ngoài, trước mặt dần biến thành màu đen.
Bỗng nhiên, một người cao lớn xuất hiện ở trước mặt cậu.
Lăng Tử Hàn theo bản năng dùng tay trái từ bên hông rút ra một cây dao.
Người nọ lập tức nói: “Anh em, là tôi.”
Người này mặc đồng phục tùng lâm tác chiến, trên mặt có vẽ vài nét sáng, mang vũ trang hạng nặng, rõ ràng là đội viên đột kích Trung Quốc. Lăng Tử Hàn nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng thanh âm lại rất quen. Bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một sự tức giận không tên, yếu ớt mắng: “Tên hỗn đãn, rõ ràng toàn thân bị thương, sao còn tham gia tác chiến? Thượng cấp của anh là bị cái gì hả? Sao lại đồng ý giải quyết cho anh yêu cầu ngu xuẩn này chứ?”
Lôi Hồng Phi nhìn cậu người đầy máu, tim đã sớm đập như trống, sợ đến mức không ngừng run rẩy. Y lấp ra một túi cấp cứu, vừa thay cậu băng bó vừa giải thích: “Anh kiên quyết yêu cầu tham chiến, các anh em của anh cũng nói giúp, tất nhiên ông ấy không thể làm gì khác hơn ngoài việc đồng ý. Hơn nữa anh là bị thương ngoài da, không có gì lớn lao. Anh … thật sự lo cho em.”
Lăng Tử Hàn tức giận nói: “Sao anh tìm được em?”
Lôi Hồng Phi lúng túng nói: “Không rõ lắm. Hình như là trực giác, chỉ cảm nhận được là em ở đây, nhưng nãy giờ phải chiến đấu, không lại đây được. Hiện tại bọn họ đang dọn chiến trường, anh mới tranh thủ chạy lại đây xem thử. May là anh tới, nếu không sẽ hối hận chết mất.”
Lăng Tử Hàn vẫn rất tức giận nói: “Em còn có nhiệm vụ của em, anh lo làm gì?”
Lôi Hồng Phi không biết nên trả lời thế nào, chỉ lấy trên người ra một cây tiêm nhỏ, đem thuốc cầm máu tiêm vào người cậu, lát sau mới nói: “Dù sao anh cũng phải đến xem thử, nếu không sẽ lo chết mất. Em yên tâm, anh không hề mở miệng nói gì hết, chỉ nói với đội trưởng là có người một nhà không biết mặt cứu ra mà thôi.”
Lăng Tử Hàn nắm chặt lòng bàn tay, miễn cưỡng để bản thân phải tỉnh táo, trầm giọng nói: “Anh nhanh thay em băng bó vết thương đi, đừng để chiến hữu của anh thấy. Đồng nghiệp của em sẽ nhanh chóng tới đây, anh yên tâm, em không có việc gì đâu.”
Nhưng Lôi Hồng Phi cực kỳ lo lắng: “Anh ở đây chờ đến khi bọn họ tới.”
Lăng Tử Hàn tức giận đến mức muốn lấy một dao chém y. Cậu cố gắng nói: “Lần này vì cứu anh mà em làm lộ thân phận của mình, đã phạm vào sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như để chiến hữu của anh thấy em, hoặc là để đồng nghiệp của em thấy anh, em nhất định về hưu đó, anh hiểu không hả?”
Lôi Hồng Phi cho dù không hoàn toàn hiểu được quy củ của Bộ Quốc An, cũng không rõ điều lệ của họ. Y thở dài, cúi người hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Lăng Tử Hàn, nghiêm túc nói: “Em nhất định phải sống.”
“Anh yên tâm, em sẽ không chết đâu.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh mà nhìn y, bỗng nhiên mỉm cười. “Hiện giờ em đang bên ngoài du sơn ngoạn thủy, anh cũng vậy mà. Được rồi, đi nhanh đi, chung ta gặp lại tại Bắc Kinh.”
Lôi Hồng Phi nhìn nụ cười của cậu, trong lòng thả lòng dần, gật đầu, liền nhanh chóng rời đi.
Y trốn ở phía sau một cây thụ đằng xa, đến tận khi thấy một người mặc đồ đen còn trẻ xuất hiện, ngồi xổm xuống cẩn thận xem thương thế của Lăng Tử Hàn, dường như cùng cậu nói chuyện vài ba câu, sau đó liền cẩn thận mà ôm lấy cậu, hướng xuống chân núi mà chạy, lúc này mới yên lòng, chạy về phía sườn núi, hội hợp cùng đội viên tiểu đội của mình.
Mấy tên tiểu tử kia đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, bừng bừng anh khí bị kích động hỏi y: “Thế nào? Lôi đội trưởng, bên kia có gì không?”
Lôi Hồng Phi hờ hững nói: “Đều chết cả, mà có thì cũng bị xử lý hết rồi.”
Những người đó liền cười rộ lên: “Lôi đội trưởng, Anh chẳng có suy nghĩ gì hết, đã bị thương mà còn cố một mình uống hết rượu ngon, chẳng chừa lại chút gì cho anh em.”
Lôi Hồng Phi cười mắng: “Mấy tên tiểu tử thối các cậu, ngứa đòn phải không? Xem khi trở lại tôi thu thập các cậu thế nào, giờ trở lại làm việc đi.”
“Yes, sir.” Mấy người chiến sĩ đáp ứng, trò chuyện vui vẻ quay lại tập hợp cùng đại đội.
Mai Lâm cõng Lăng Tử Hàn đang bị trọng thương xuống núi, nhanh chóng leo lên một chiếc xe vận tải đậu ngay bên đường cái. Xe lập tức nổ máy, chạy về phía trước.
Trong xe không chỉ có Shafula vẫn đang hôn mê, còn có Du Dặc cũng bị thương, chỉ là không nặng như Lăng Tử Hàn, đâu vai trúng hai phát, một quả lựa đạn nổ văng mảng trúng bắp đùi của y. La Y để hắn nằm xuống, cùng La Hãn và Tác Lãng Trác Mã lập tức thay hắn xử lý vết thương. Hắn vừa nằm xuống chiếc nệm nghỉ ngơi thì Mai Lâm bế Lăng Tử Hàn máu chảy đầm đìa đi lên.
La Hãn lập tức lấy ra bịch máu truyền cho cậu, Tác Lãng Trác Mã tiêm vào người cậu chất kháng sinh cùng thuốc cầm máu.
La Y cùng Mai Lâm ở một bên trợ giúp, cuối cùng cũng xử lý xong toàn bộ hơn 10 vết thương trên người cậu.
Sau đó, Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm, Triệu Thiên cùng La Y thay phiên nhau lái xe, ngày đêm kiên trì, nhanh chóng hướng đến nội thành của Pakistan.
Lăng Tử Hàn vẫn hôn mê, đến tận khi xe đến đường cao tốc Karakoram, cậu mới tỉnh lại.
HẾT CHAP 22
Mục lục
(1) Đường cao tốc Karakoram: hay còn được gọi là KKH, là một phần của G314 (China National Highway 314)
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/KarakoramHighway
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn nhanh chóng chạy xuống chân núi. Cậu khéo léo mà chuyển động qua lại giữa các thân cây, bước lên đám cỏ ẩm ướt dưới đất, dần theo kịp Vệ Thiên Vũ.
Bỗng nhiên, cậu đứng lại, trong tíc tắc ẩn mình núp vào một thân cây, hướng mắt đầy cảnh giác nhìn lên núi.
Cậu không thấy người, nhưng trực giác vô cùng minh mẫn nói cho cậu biết, có người đuổi theo. Cậu không biết là địch hay bạn, nhưng trong tình huống hiện giờ, vô luận là địch hay bạn cũng đều có khả năng tới giết cậu, cũng đều nguy hiểm như nhau.
Cậu bình tĩnh rút ra từ dây nịt rút ra một món trang sức nhỏ, đó chính là tai nghe mini vô tuyến. Cậu đem nó nhét vào lỗ tai trái, vừa chú ý người theo đuôi, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện ở trên núi. Ngay cổ của cậu cũng có một trang sức hình bộ xương khô màu bạc khá thô kệch, trên mặt có gắn microphone mini, tính năng rất tốt, vô cùng nhanh nhạy.
Trong lúc đó La Hãn đã ngắt hệ thống vô tuyến điện của giữa các liệp nhân, đem kĩ thuật cao siêu cùng tần suất trao đổi thông tin của chính mình xâm nhập vào đường truyền bí mật giữa các đội viên đột kích. Ngân Dực Liệp Thủ hiện tại đều có thể nghe được đội viên đột kích dùng tiếng lóng nói chuyện với nhau, nghe được tiểu đội bọn họ gọi nhau kêu gọi phối hợp truy bắt.
Ngoại trừ những đội viên đang tác chiến ngay tại chiến trường, phía xa còn có những tay tay súng bắn tỉa, còn có thêm những tiểu đội trấn giữ ngay dọc đường lên đỉnh núi cùng xuống chân núi, nhất là đường cái. Nếu như bọn họ muốn trốn khỏi đây, phải phá được đường tuyến phong tỏa của đội đột kích.
Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng cùng bộ đội đặc chủng giao thủ qua, nhưng cũng không ai có lòng hiếu kỳ muốn trải nghiệm này, nên không dự định cùng bọn họ tỷ thí.
La Hãn nghe xong được một chút, đã biết được danh hiệu của người chỉ huy chiến đấu đội đột kích Thiểm Điện lần này, lợi dụng “Phương thức Bảo mật” mà xâm nhập vào, một mình đối thoại với người đó: “Phi Hồ, Phi Hồ, tôi là Quốc An Đặc Công, mức độ an toàn cấp 3, mật mã an toàn VIE205990053, mời lập tức kiểm chứng. Over.”
Bên kia sửng sốt, lập tức nghiêm túc nói: “Phi Hồ nghe rõ, xin chờ một chút. Over.”
Đường truyền im ắng khoảng nửa phút, tiếng người chỉ huy lần thứ hai vang lên: “Đã kiểm chứng, không sai. Xin nói chuyện. Over.”
La Hãn nói: “Chúng tôi muốn đi ra từ hướng tây nam, có mang theo hàng, xin cho qua. Over.”
“Rõ, lập tức cho đi, chúc lên đường bình an. Over” Người chỉ huy nói xong, bỗng nhiên chuyển chủ đề, nhiệt tình thành khẩn nói. “Cám ơn các anh đã cứu người của chúng tôi. Over.”
La Hãn cũng mỉm cười nói: “Người một nhà, chuyện cần làm mà thôi. Over.”
Trò chuyện đến đây kết thúc. La Hãn thay đổi tín hiệu mã hóa, kêu toàn bộ liệp nhân báo cáo vị trí cùng tình hình của mình.
Du Dặc cùng La Y đang bị vướng vào trận chiến, gặp phải nhóm Guzman vừa đột phá vòng vây bên kia, chiến đấu kịch liệt. Lúc này, đội viên đột kích đuổi theo đến, giờ đang dần thoái lui, hướng về nơi tập hợp.
Mai Lâm cùng Triệu Thiên đã gặp mặt Vệ Thiên Vũ, vừa mang theo “hàng hóa” vừa dựa theo sự hướng dẫn của La Hãn mà chạy theo đường lui, rút khỏi đó.
Tác Lãng Trác Mã tất nhiên đang cùng La Hãn cùng một chỗ, toàn lực trợ giúp công tác của hắn, thông qua vệ tinh quan sát tình hình trên mặt đất, tùy thời bảo trì liên hệ với tổng bộ.
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng báo cáo vị trí của chính mình, sau đó nói rằng: “Có đuôi, đang xử lý.”
La Hãn lập tức hỏi: “Cần tiếp viện không?”
Lăng Tử Hàn hờ hững nói: “Không cần.”
La Hãn nhanh chóng dò theo vệ tinh, căn cứ theo vị trí mà Lăng Tử Hàn báo cáo lại tìm kiếm chung quanh, sau đó nói: “Hướng 8g của cậu, cự ly 37m, sau tảng đá có một người, nam, mang súng tự động.”
Lăng Tử Hàn trong nháy mắt đột nhiên bắt đầu chạy, từ sau cây thụ nhảy vọt lên về phía đó.
Một chuỗi đạn bắn đuổi theo thân hình của cậu.
Trong bụi cỏ cậu nhanh chóng xoay người, từ bên hông phía sau tảng đá mà giơ súng lên đáp trả.
Phần tử khủng bố kia lập tức ngã xuống.
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống xem xét gã đó.
Gã đó là một trong các hộ vệ của tên Shafula, lúc đó không ngồi chung xe với bọn họ mà ngồi ở xe sau. Không nghĩ tới không chỉ chú ý tới động tĩnh của bọn họ, còn có thể đuổi theo. Kỹ thuật thuật bắn súng của Lăng Tử Hàn rất chuẩn, một phát nhắm thẳng vào ngực trái, vào thẳng ngay tim.
Lăng Tử Hàn đưa tay gắm súng vào bên hông, nhặt lên súng tự động rơi trên mặt đất, dựa vào tảng đá lớn để làm điểm tựa, tập trung cảm giác động tĩnh chung quanh.
Vẫn có người.
Do rừng rậm, thông qua vệ tinh La Hãn cũng không thể thấy rõ toàn cục, lúc này cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu mà thôi. Huống hồ, đối với việc đột kích, nếu mà đợi được đến khi La Hãn phát hiện nhắc nhở thì chắc cậu cũng trúng đạn mất rồi.
Lăng Tử Hàn chậm rãi hô hấp, bàn tay cầm súng nắm chặt lại.
Trên đường cái ở ngoài rừng vẫn còn vang lên tiếng súng cùng tiếng nổ mạnh, dần dần trở nên thưa thớt, hiển nhiên cuộc chiến sắp đi vào hồi kết.
Người đứng giám sát cậu cũng dần không kiềm chế được nữa, trong giây lát liền nổ súng.
Đạn từ ba hướng bắn về phía cậu, sau đó, có một thân hình xuất hiện.
Lăng Tử Hàn vô cùng bình tĩnh, kiểm soát được thân thể của mình, chuẩn xác mà bắn về phía người đang núp trong rừng sâu nổ súng về phía cậu. Không ngừng có người ngã xuống, nhưng người sống lại vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, vẫn đang lẩn núp trong đó.
Những người này hẳn là hộ vệ của Shafula, đều là phần tử khủng bố cực kỳ hung ác, chỉ sợ từng người bọn họ đã cùng Shafula tập kích công trường Kunduz, giết chết bao nhiêu người công nhân Trung Quốc. Đối với bọn họ, Lăng Tử Hàn hạ thủ không chút lưu tình. Trên người dần dần tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.
Rốt cục, những người đó đều ngã xuống nền cỏ trong rừng, không còn tiếng động.
Trên người Lăng Tử Hàn cũng bị trúng vài phát đạn, nhưng không trúng chỗ hiểm. Cậu ném cây súng tự động đã hết đạn xuống, xoay người chạy xuống chân núi.
Vừa chạy hai bước, cậu cảm thấy có sự khác thường, không chút nghĩ ngợi, liền nằm xuống đất, lăn người qua một bên.
Tiếng súng của súng tự động cùng lúc đó vang lên, mạnh mẽ bắn đuổi theo cậu. Cậu cảm thấy nửa người bên phải nóng lên, lập tức đau nhức kéo tới, máu liền chảy ra.
Từ trên một thân cây có một người nhảy xuống, cây thụ cực kỳ cao to, cần phải có mấy người giang tay vòng quanh mới hết được, tán cây rậm rạp, người trốn ở trên đó có thể hoàn toàn ẩn mình. Người này từ nãy đến giờ một mực mai phục, giấu đi hơi thở của mình, cho nên cậu không cảm nhận được. Sự kiên trì này hoàn toàn không thua gì một người tập kích chuyên nghiệp.
Lăng Tử Hàn nỗ lực chống đỡ, dựa vào cây thụ mà đứng dậy, lạnh lùng nhìn về phía người đó.
Người đó là Irene Kusconkun.
Lúc này, cô mặc một bộ quần áo màu tùng lâm dính dầy bùn đất, còn có một ít cây cỏ dính trên đó, hiển nhiên là do lúc ngã từ trên xe xuống. Mái tóc nâu của cô trở nên tán loạn, đôi mắt màu bích tràn đầy lửa giận, trên tay cầm theo một cây súng trường, người tràn ngập sát khí.
Lăng Tử Hàn nhìn cô, dù miệng không nói một lời nhưng trong lòng vẫn đang dự tính thời cơ.
Irene đi tới, cách cậu chừng 10m liền dừng lại, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Lăng Tử Hàn từng chữ một nói rõ ràng: “Quỷ Thu.”
Irene hung hăng hỏi: “Hai người các cậu chạy tới đây, đến tột cùng là muốn gì?”
Lăng Tử Hàn lạnh lùng cười: “Musa tới bàn việc làm ăn với các người, tôi tới giết Shafula.”
“Vì sao?” Irene không hiểu được, hỏi lại. “Vì sao muốn giết Shafula?”
Lăng Tử Hàn hừ một tiếng: “Kẻ khác bị giết tôi mặc kệ, tôi cũng không quan tâm tên đó có lý tưởng gì, muốn lập nghiệp gì, nhưng người bị tên đó giết là anh em của chúng tôi, tôi nhất định phải giết tên đó báo thù.”
“Anh em của các cậu?” Irene trầm ngâm.
Mấy năm qua Shafula lập ra cùng tổ chức rất nhiều hành động tập kích khủng bố, vài lần là do gã tự mình dẫn đầu, quả thật giết qua rất nhiều người, trong đó có thể có anh em trong bang phái xã hội đen. Cô nhìn người thanh niên lạnh lùng trước mặt, bỗng nhiên nói: “Được rồi, vậy cậu đến giết Shafula, chỉ cần giờ cậu đi theo tôi, chuyện này tôi lập tức bỏ qua.”
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười hỏi: “Vì sao tôi lại phải đi theo chị?”
Irene giơ nòng súng nhắm thẳng cậu, thanh âm lại rất ôn hòa: “Tiểu Thu, chẳng phải tôi luôn nói với cậu hay sao, tôi thích cậu, lời này là thật.”
Lăng Tử Hàn nhìn thoáng qua cây súng trong tay cô, lập tức nở nụ cười: “Đừng nói chị thật lòng thích tôi chứ? Quả thật là cảm giác rất lạ. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thử qua cảm giác bị người khác dùng súng ép lên giường.”
Irene cũng cười: “Vậy sao không thử đi, cảm giác rất thích đấy.”
Lăng Tử Hàn không đếm xỉa đến, cúi đầu hờ hững nói: “Vậy sao?”
Tay phải của cậu vẫn đang bịt miệng vết thương bên hông, máu cứ chảy ra, đã nhiễm đỏ cả chân của cậu. Irene bắn trúng cậu 7 phát, đây là vết thương rất nặng, mấy chỗ khác dù cũng chảy máu, nhưng không nghiêm trọng như vết thương này.
Irene từ trên xuống dưới đánh giá cậu, tấm tắc khen: “Cậu đừng ương bướng như vậy, nếu để máu chảy hoài như vậy, sẽ hết máu đó.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, mang theo chút châm chọc hỏi cô: “Súng của chị còn đạn không vậy? Nhớ hồi nãy chị bóp cò mà không có đạn, đã bắn hết đạn về phía tôi rồi phải không?”
Irene bị cậu nhìn thấu, đơn giản ném khẩu súng đi, mỉm cười nhẹ nhìn cậu nói: “Quả thật làm trò đùa với cậu mà. Thế nào rồi? Đi theo tôi đi.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Được, nhưng chị phải đỡ tôi, tôi không có khí lực, đi không nổi.”
Thế nhưng Irene lắc đầu, tựa như một người chị lớn đang nhìn đứa em trai bướng bỉnh của mình vậy, đầy trìu mến nhưng cũng chứa nét đành chịu: “Cậu cố mà đi đi. Đừng có lừa tôi, cậu đi nổi mà.”
Lăng Tử Hàn nhướng mày: “Chị biến nửa người của tôi thành cái dạng này, giờ muốn tôi tự đi qua bên chị sao? Quá ác rồi đó!”
Irene vẫn ung dung nói: “Vậy tôi đứng đợi một chút, dù sao cậu cũng sẽ mau chóng ngất đi vì mất máu, sau đó tôi cứ thảnh thơi mà mang cậu đi. Yên tâm, tôi sẽ rất cẩn thận chăm sóc cậu.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Vậy tôi tin chị.” Nói xong, dường như cậu đã chống đỡ không được, chậm rãi ngã xuống mặt đất.
Irene đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nét cười tàn ác, mái tóc xoăn bay nhẹ trong gió, làm cho người ta liên tưởng đến Medusa trong thần thoại Hi Lạp, mỹ nữ kia cũng có một mái tóc dài, nhưng đều là rắn độc, chỉ cần bất cứ ai nhìn cô, đều sẽ lập tức hóa đá.
Lăng Tử Hàn nhìn qua cũng biết đã tốn hao hết sức lực, khuôn mặt trắng bệch ngã xuống trên mặt đất, nhưng tay trái lại lập tức rút ra cây súng lục bên hông, nhắm thẳng cô bắn 4 phát. Đó là những viên đạn còn sót lại trong súng.
Trong nháy mắt, vẻ mặt Irene tràn đầy sự không tin được, nặng nè lảo đảo về phía sau.
Đạn Lăng Tử Hàn bắn ra tất cả đều tất cả đều chỗ hiểm của cô, một phát trúng bụng, vào gan, một phát qua ngực, ngay tim, hai phát vào một cổ họng, một ngay giữa trán. Hầu như cô lập tức tử vong tại chỗ, khi chết trên mặt còn mang theo nét kinh ngạc. Ngay vừa lúc cô thấy Lăng Tử Hàn rút súng thì cũng là lúc cô trúng đạn, trong đầu còn chưa kịp tính toàn thì sinh mạng đã mất.
Lăng Tử Hàn té trên mặt đất, buông cây súng. Cậu chỉ có thể cảm thấy khí lực toàn thân không ngừng theo dòng máu chảy ra bên ngoài, trước mặt dần biến thành màu đen.
Bỗng nhiên, một người cao lớn xuất hiện ở trước mặt cậu.
Lăng Tử Hàn theo bản năng dùng tay trái từ bên hông rút ra một cây dao.
Người nọ lập tức nói: “Anh em, là tôi.”
Người này mặc đồng phục tùng lâm tác chiến, trên mặt có vẽ vài nét sáng, mang vũ trang hạng nặng, rõ ràng là đội viên đột kích Trung Quốc. Lăng Tử Hàn nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng thanh âm lại rất quen. Bỗng nhiên trong lòng xuất hiện một sự tức giận không tên, yếu ớt mắng: “Tên hỗn đãn, rõ ràng toàn thân bị thương, sao còn tham gia tác chiến? Thượng cấp của anh là bị cái gì hả? Sao lại đồng ý giải quyết cho anh yêu cầu ngu xuẩn này chứ?”
Lôi Hồng Phi nhìn cậu người đầy máu, tim đã sớm đập như trống, sợ đến mức không ngừng run rẩy. Y lấp ra một túi cấp cứu, vừa thay cậu băng bó vừa giải thích: “Anh kiên quyết yêu cầu tham chiến, các anh em của anh cũng nói giúp, tất nhiên ông ấy không thể làm gì khác hơn ngoài việc đồng ý. Hơn nữa anh là bị thương ngoài da, không có gì lớn lao. Anh … thật sự lo cho em.”
Lăng Tử Hàn tức giận nói: “Sao anh tìm được em?”
Lôi Hồng Phi lúng túng nói: “Không rõ lắm. Hình như là trực giác, chỉ cảm nhận được là em ở đây, nhưng nãy giờ phải chiến đấu, không lại đây được. Hiện tại bọn họ đang dọn chiến trường, anh mới tranh thủ chạy lại đây xem thử. May là anh tới, nếu không sẽ hối hận chết mất.”
Lăng Tử Hàn vẫn rất tức giận nói: “Em còn có nhiệm vụ của em, anh lo làm gì?”
Lôi Hồng Phi không biết nên trả lời thế nào, chỉ lấy trên người ra một cây tiêm nhỏ, đem thuốc cầm máu tiêm vào người cậu, lát sau mới nói: “Dù sao anh cũng phải đến xem thử, nếu không sẽ lo chết mất. Em yên tâm, anh không hề mở miệng nói gì hết, chỉ nói với đội trưởng là có người một nhà không biết mặt cứu ra mà thôi.”
Lăng Tử Hàn nắm chặt lòng bàn tay, miễn cưỡng để bản thân phải tỉnh táo, trầm giọng nói: “Anh nhanh thay em băng bó vết thương đi, đừng để chiến hữu của anh thấy. Đồng nghiệp của em sẽ nhanh chóng tới đây, anh yên tâm, em không có việc gì đâu.”
Nhưng Lôi Hồng Phi cực kỳ lo lắng: “Anh ở đây chờ đến khi bọn họ tới.”
Lăng Tử Hàn tức giận đến mức muốn lấy một dao chém y. Cậu cố gắng nói: “Lần này vì cứu anh mà em làm lộ thân phận của mình, đã phạm vào sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như để chiến hữu của anh thấy em, hoặc là để đồng nghiệp của em thấy anh, em nhất định về hưu đó, anh hiểu không hả?”
Lôi Hồng Phi cho dù không hoàn toàn hiểu được quy củ của Bộ Quốc An, cũng không rõ điều lệ của họ. Y thở dài, cúi người hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Lăng Tử Hàn, nghiêm túc nói: “Em nhất định phải sống.”
“Anh yên tâm, em sẽ không chết đâu.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh mà nhìn y, bỗng nhiên mỉm cười. “Hiện giờ em đang bên ngoài du sơn ngoạn thủy, anh cũng vậy mà. Được rồi, đi nhanh đi, chung ta gặp lại tại Bắc Kinh.”
Lôi Hồng Phi nhìn nụ cười của cậu, trong lòng thả lòng dần, gật đầu, liền nhanh chóng rời đi.
Y trốn ở phía sau một cây thụ đằng xa, đến tận khi thấy một người mặc đồ đen còn trẻ xuất hiện, ngồi xổm xuống cẩn thận xem thương thế của Lăng Tử Hàn, dường như cùng cậu nói chuyện vài ba câu, sau đó liền cẩn thận mà ôm lấy cậu, hướng xuống chân núi mà chạy, lúc này mới yên lòng, chạy về phía sườn núi, hội hợp cùng đội viên tiểu đội của mình.
Mấy tên tiểu tử kia đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, bừng bừng anh khí bị kích động hỏi y: “Thế nào? Lôi đội trưởng, bên kia có gì không?”
Lôi Hồng Phi hờ hững nói: “Đều chết cả, mà có thì cũng bị xử lý hết rồi.”
Những người đó liền cười rộ lên: “Lôi đội trưởng, Anh chẳng có suy nghĩ gì hết, đã bị thương mà còn cố một mình uống hết rượu ngon, chẳng chừa lại chút gì cho anh em.”
Lôi Hồng Phi cười mắng: “Mấy tên tiểu tử thối các cậu, ngứa đòn phải không? Xem khi trở lại tôi thu thập các cậu thế nào, giờ trở lại làm việc đi.”
“Yes, sir.” Mấy người chiến sĩ đáp ứng, trò chuyện vui vẻ quay lại tập hợp cùng đại đội.
Mai Lâm cõng Lăng Tử Hàn đang bị trọng thương xuống núi, nhanh chóng leo lên một chiếc xe vận tải đậu ngay bên đường cái. Xe lập tức nổ máy, chạy về phía trước.
Trong xe không chỉ có Shafula vẫn đang hôn mê, còn có Du Dặc cũng bị thương, chỉ là không nặng như Lăng Tử Hàn, đâu vai trúng hai phát, một quả lựa đạn nổ văng mảng trúng bắp đùi của y. La Y để hắn nằm xuống, cùng La Hãn và Tác Lãng Trác Mã lập tức thay hắn xử lý vết thương. Hắn vừa nằm xuống chiếc nệm nghỉ ngơi thì Mai Lâm bế Lăng Tử Hàn máu chảy đầm đìa đi lên.
La Hãn lập tức lấy ra bịch máu truyền cho cậu, Tác Lãng Trác Mã tiêm vào người cậu chất kháng sinh cùng thuốc cầm máu.
La Y cùng Mai Lâm ở một bên trợ giúp, cuối cùng cũng xử lý xong toàn bộ hơn 10 vết thương trên người cậu.
Sau đó, Vệ Thiên Vũ, Mai Lâm, Triệu Thiên cùng La Y thay phiên nhau lái xe, ngày đêm kiên trì, nhanh chóng hướng đến nội thành của Pakistan.
Lăng Tử Hàn vẫn hôn mê, đến tận khi xe đến đường cao tốc Karakoram, cậu mới tỉnh lại.
HẾT CHAP 22
Mục lục
(1) Đường cao tốc Karakoram: hay còn được gọi là KKH, là một phần của G314 (China National Highway 314)
Nguồn: http://en.wikipedia.org/wiki/KarakoramHighway
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.