Chương 158: Quyển 4 - Chương 38
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
27/10/2020
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi vừa nhậm chức, liền phải đi khắp nơi trên toàn quốc, tuần tra đội đột kích đang chuyên biệt hành động ở các nơi. Đợi khi y trở lại Bắc Kinh thì đã bắt đầu vào mùa đông.
Máy bay vừa đáp xuống đất, y liền khẩn cấp gọi cho Đồng Duyệt, hỏi bệnh tình của Lăng Tử Hàn.
Đồng Duyệt ôn hòa nói: “Nó đã xuất viện về nhà rồi.”
“Thật sao?” Lôi Hồng Phi mừng rỡ. “Vậy nghĩa là em ấy đã hồi phục rồi phải không?”
“Nói thế nào nhỉ?” Đồng Duyệt thở dài. “Tình hình của thân thể thì đúng là có chuyển biến tốt đẹp được một chút, nhưng tinh thần thì vẫn vậy. Nó không thích nói chuyện, cũng không muốn cử động nhiều, chỉ muốn ngồi trên xe lăn di chuyển mà thôi. Chú nghĩ để nó ở bệnh viện hoài cũng không tốt, để nó về nhà, dù sao bản thân chú cũng có thể chăm sóc được cho nó. Nhưng giờ nó vẫn cứ thích ngồi trong phòng 1 mình, không chịu ra ngoài, chú với chú Lăng của con không có cách nào khác cả.”
Lôi Hồng Phi liền chạy ra ngoài, lập tức nhảy lên xe của quân đội đang đợi đón y. Nụ cười của y đã biến mất, sốt ruột mà hỏi thăm: “Đồng thúc thúc, vậy phải làm sao bây giờ?”
Đồng Duyệt cũng cảm giác nan giải: “Bọn chú đang tìm cách. Nó không chịu hợp tác, ngay cả bác sĩ tâm lý của không có cách. Con cứ thử đi thăm nó đi, nói chuyện với nó thử xem. Bất quá, nó rất ít nói, con phải kiên trì mới được.”
“Con biết rồi. Đồng thúc thúc, chú yên tâm đi.” Y cúp máy, nói với tài xế. “Đưa tôi tới Mai Uyển ở Áo Vận Thôn trước đi.”
Xe chạy ra khỏi sân bay quân dụng, hướng thẳng về phía bắc.
Lôi Hồng Phi nhìn phong cảnh ven đường, âm thầm thở dài.
Mấy ngày qua, ban ngày bận rộn vô cùng, có đôi khi đến tối còn phải họp, nhưng chỉ cần có 1 giây nghỉ ngơi, y sẽ lập tức nhớ tới Lăng Tử Hàn. Nhiều năm qua, y chưa từng nhớ 1 người nào đến thế cả. Khi đó còn quá trẻ, cho rằng tương lai còn dài, bởi vậy chưa từng đặc biệt quý trọng tình cảm của bọn họ. Lúc y bên Úc Tình, cũng đã từng tùy tiện bảo Lăng Tử Hàn nên đi nếm thử mùi vị của phụ nữ, nhưng Lăng Tử Hàn luôn mỉm cười, chưa từng tức giận. Mỗi khi nhờ tới việc đó, y đều cảm thấy đỏ mặt, âm thầm mắng chính mình ngu xuẩn, trì độn, sao lại làm ra cái chuyện như thế được cơ chứ? Cho dù lúc gặp vấn đề với Úc Tình, cảm thấy dần dần không hợp, y vẫn luôn cảm thấy chỉ cần quay đầu lại là có thể cùng với Lăng Tử Hàn 1 chỗ, cho nên trong lòng luôn cảm thấy ung dung, chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như bây giờ.
Qua 1 thời gian, xe dừng lại trước cửa Mai Uyển. Lôi Hồng Phi nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy vào cửa chính, hướng thẳng đến Lăng gia.
Triệu Tiểu Lan vừa thấy y liền vui vẻ: “Lôi ca, sao lâu rồi không thấy anh tới chơi?
“À, nhiều việc quá.” Lôi Hồng Phi mỉm cười cởi quân mạo cùng quân phục ra. “Tử Hàn đâu?”
Triệu Tiểu Lan vội vã tiếp nhận rồi móc lên giá treo, thở dài nói: “Lăng ca đang trong phòng anh ấy. Gần đây anh ấy rất hay bị bệnh, lúc nào cũng nằm nghỉ trong phòng, ít khi nào xuống đây lắm.”
Lôi Hồng Phi gật đầu với cô, nhanh chóng lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, bước vào căn phòng quen thuộc từ lâu.
Lăng Tử Hàn không ở trong phòng mà ngồi ngoài ban công. Cậu ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn những cây mai trong vườn, có vẻ đặc biệt an tĩnh.
Lôi Hồng Phi nhìn cậu. Lúc trước, y chưa từng nhìn thấy qua dáng dấp cô đơn chiếc bóng giống như lúc này của Lăng Tử Hàn, mỗi lần thấy cậu, cậu luôn mỉm cười ôn hòa, tựa như một người không thích dính dáng tới đời, khiến người khác không thể không thương yêu cậu. Hiện tại thấy cậu lẳng lặng ngồi ở đó, cả người như đang dùng 1 chiếc vỏ bao bọc mình lại trong thế giới cô đơn, khiến một người cẩu thả như y cũng phải thấy lo lắng.
Lôi Hồng Phi nhẹ nhàng đi tới, sợ làm kinh động tới cậu, cố ý đến trước mặt cậu, để cậu nhìn thấy rõ y.
Lăng Tử Hàn nhìn y, hơn nữa ngày mới nhoẻn miệng, nhưng không nói gì.
Lôi Hồng Phi kéo ghế qua ngồi bên cạnh cậu, đưa tay nắm lấy tay cậu, sau đó lấy cả hai tay mình bọc chặt lại bàn tay gầy trơ cả xương băng lãnh kia.
Lăng Tử Hàn không có giãy ra, nét mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Lôi Hồng Phi nhẹ giọng gọi: “Tử Hàn.”
Lăng Tử Hàn nhìn y đầy thắc mắc.
Lôi Hồng Phi hỏi cậu: “Em thấy sao rồi? Thân thể có tốt không? Có thấy khó chịu không.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi lâu, dường như vấn đề này rất khó trả lời. Một lát, cậu mới nhẹ giọng: “Cũng tốt.”
Lôi Hồng Phi cẩn thận đánh giá cậu, tựa như đang nhìn ngắm một trân bảo đã bị mất từ lâu, cho dù tạm thời không còn thuộc về y, nhưng dù sao hiện tại cậu vẫn đang nguyên vẹn, không có bị vỡ.
Hôm nay Lăng Tử Hàn mặc một bộ áo lông đen dày cùng quần nhung sáng màu, cả người nhìn qua rất gầy, tựa như một ngọn cỏ lau trong gió, vừa chạm sẽ gãy lìa. Sắc mặt cậu tái nhợt, tựa như bức tượng đất sét, đôi mắt cũng không có chút thần nào, nhìn chẳng giống người sống, mà giống như Quỷ Hồn vậy.
Lôi Hồng Phi khổ sở nhìn cậu, hơn nữa ngày cổ họng mới phát ra tiếng: “Anh đã chia tay với Úc Tình rồi.”
“Vậy à?” Nét mặt của Lăng Tử Hàn vẫn không hề thay đổi, cũng giống như hai năm trước khi Lôi Hồng Phi nói với cậu rằng y đang quen với Úc Tình vậy.
Lôi Hồng Phi càng cảm thấy xấu hổ, trong lòng co rút đau đớn, không khỏi cúi đầu, một lát mới nói: “Tử Hàn, trước đây anh … sai rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Lăng Tử Hàn quay đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài, không nói gì.
Lôi Hồng Phi rất hiểu tính cậu, trong cuộc sống hằng ngày, từ trước đến nay tuyệt không nói mấy lời vô nghĩa, mấy câu sáo rỗng hay mấy chuyện vòng vèo cậu cũng chẳng thích. Bởi vậy cậu luôn ít lời, trong mắt người khác thì giống như cậu là một người ngại ngùng, nội liễm, kỳ thực khi cẩn thận suy nghĩ lại, cậu là người rất đứng đắn. Giống như chuyện này, bản thân mình đã làm sai, giờ không tha thứ thì sao? Tha thứ thì sao? Lẽ nào có thể thay đổi sự thật hay sao? Trong lòng Lôi Hồng Phi gấp gáp, cảm thấy chán nản khi Lăng Tử Hàn là một người luôn thông hiểu mọi việc, y chỉ mong cậu có thể một lần hồ đồ thôi cũng được.
Lúc trước, Lôi Hồng Phi có thể không hề cố kỵ nói bậy trước mặt cậu, nhưng lúc này một chữ cũng không dám nói lung tung.
Hai người không ai nói gì, cứ ngồi yên như vậy.
Qua thật lâu, sắc trời dần dần tối. Hoàng hôn mênh mông, gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh. Lúc này Lôi Hồng Phi mới tỉnh mộng, vội vã đẩy Lăng Tử Hàn vào phòng.
Lôi Hồng Phi đói bụng, rồi mới nhớ ra: “Tử Hàn, anh đưa em xuống dưới ăn chút gì nha?”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi lâu, nói nhẹ: “Anh đi ăn đi.”
Lôi Hồng Phi bắt đầu phát tác tính bướng bỉnh, cố chấp ngồi xuống bên cạnh cậu: “Không, nếu em không ăn, anh cũng không ăn.”
Nhưng Lăng Tử Hàn lại trầm mặc. Cậu luôn tỏ thái độ như người đãng trí, thật khó để người khác biết được cậu đang nghĩ cái gì.
Bầu không khí có chút bế tắc, Lôi Hồng Phi dù muốn tự quyết định, cũng không biết phải nói thế nào. Suy nghĩ kỹ lại, bọn họ đã có hơn 4 năm không ở bên nhau, nói chuyện tình cảm thì y thấy xấu hổ, nói chuyện công việc thì đó là việc cần phải bảo mật, nói chuyện tương lai thì càng không thích hợp, hiện tại y đang mây xanh thẳng thượng, còn Lăng Tử Hàn dù đã hy sinh rất nhiều, dù có tặng huân chương hay khen thưởng gì cũng đều không bù đắp được.
Hai người cứ ngồi như thế, nhìn tia sáng trong phòng dần dần mờ dần, khiến căn phòng chìm vào bóng đêm.
Đúng lúc này, Đồng Duyệt bước vào, thấy thế không khỏi ngẩn ra, lập tức đến cạnh cửa, bật đèn. Trong phòng liền sáng sủa trở lại.
Trong tay Đồng Duyệt bưng một khay thức ăn, trên đó có 1 chén cháo. Hắn mỉm cười bước vào, ôn hòa nói: “Tử Hàn, ăn đi thôi.”
Lôi Hồng Phi đứng dậy, tiếp nhận chén từ tay hắn, nhíu nhíu mày: “Sao lại ăn cái này vậy? Có dinh dưỡng không?”
Đồng Duyệt hòa ái giải thích: “Hệ tiêu hoá của nó rất kém, lâu ngày không ăn cơm khiến dạ dày héo rút nghiêm trọng, phải thích ứng từ từ. Cháo này bên trong có một ít nhung gà, không có mỡ, mùi vị cũng rất ngon.”
Lúc này Lôi Hồng Phi mới hiểu được, trong lòng dù không thoải mái cũng không thể nói thêm gì, liền ngồi xuống cầm lấy muỗng múc cháo lên thổi, dường như đang định đúc cậu ăn.
Nhưng Lăng Tử Hàn lắc đầu, đưa tay muốn cầm lấy chén, ý bảo muốn tự mình ăn.
Lôi Hồng Phi do dự, nhưng vẫn đưa chén cho cậu.
Hiển nhiên Lăng Tử Hàn không có nhiều khí lực, tay cầm chén có chút run, nhưng vẫn kiên trì múc từng muỗng ăn đến hết.
Đồng Duyệt cùng Lôi Hồng Phi đều ngồi bên cạnh cậu, thân thiết nhìn cậu, đến khi cậu ăn xong, hai người mới cười thoải mái.
Đồng Duyệt cổ vũ mà nói: “Rất tốt, con càng lúc càng hồi phục nhanh đó.”
Lăng Tử Hàn không nói chuyện, đưa chén không cho hắn.
Đồng Duyệt đặt chén lên bàn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôn nhu nói: “Tử Hàn, nếu chú đồng ý kết hôn với cha con, con có thể tặng lễ vật cho chú không?”
Lăng Tử Hàn nhìn nụ cười lịch sự trên mặt hắn, chậm rãi gật đầu.
Đồng Duyệt rất hài lòng, nói rằng: “Chú muốn lễ vật do chính chú quyết định, được không?”
Trong mắt Lăng Tử Hàn bỗng nhiên xuất hiện sự cảnh giác, nhìn hắn nửa ngày, thấy dường như hắn không có âm mưu gì, lúc này mới hơi hơi gật đầu một cái.
Thanh âm Đồng Duyệt vẫn rất ôn nhu, mỉm cười nói: “Chú muốn con đứng lên.”
Lăng Tử Hàn nãy giờ không nói gì. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng kêu khổ, cũng chưa từng kêu đau, đến giờ vẫn vậy. Tuy rằng cậu ngồi yên bất động, vẫn cảm thấy từng tế bào toàn thân đều đang vặn vẹo khiến cậu khó chịu đến nỗi khó nói thành lời, nhưng cậu sẽ không nói ra. Mỗi ngày, cậu vẫn luôn muốn ngủ một giấc sâu, không tỉnh lại nữa, như vậy sẽ không còn thấy cảm giác thân thể ngàn sự khổ sở như thế này nữa.
Đồng Duyệt thấy cậu không nói gì, liền không ngừng cố gắng: “Tử Hàn, khi nào con có thể đứng lên, lúc đó chú mới kết hôn với cha con.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc một hồi, chậm rãi thả chân xuống đất, lập tức đứng dậy. Động tác của cậu rất bình thường, tựa như đang hồi phục lại khí thế đang bị giấu tận sâu bên trong lòng.
Đồng Duyệt vui mừng quá đỗi, chậm rãi đứng dậy theo cậu, kích động nhìn cậu, trong lúc nhất thời dĩ nhiên nói không ra lời.
Lôi Hồng Phi vui mừng vô cùng, thì thào nói: “Tử Hàn, Tử Hàn, thật sự rất tốt, thật tốt quá …”
Lăng Tử Hàn nhìn Đồng Duyệt, nhẹ giọng nói: “Vậy được chưa?”
Đồng Duyệt liên tục gật đầu: “Cám ơn con, Tử Hàn, đây chính là lễ vật tốt nhất, trân quý nhất mà trong cuộc đời chú có thể có được.”
Đứng bên ngoài cánh cửa phòng bằng gỗ sừng, Lăng Nghị đứng trầm mặc. Ông đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt chợt thấy nóng lên, thiếu chút nữa ông đã không kiềm được.
Lăng Tử Hàn đứng một hồi, cảm thấy rất mệt, vì vậy chậm rãi đi tới bên giường nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Con muốn ngủ một chút.”
“Được.” Đồng Duyệt cũng biết thể lực của cậu rất kém, phải cần nghỉ ngơi nhiều, nên lập tức tiến lên đắp chăn cho cậu, rồi tỏ ý bảo Lôi Hồng Phi ra ngoài cùng hắn.
HẾT CHAP 38
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Lôi Hồng Phi vừa nhậm chức, liền phải đi khắp nơi trên toàn quốc, tuần tra đội đột kích đang chuyên biệt hành động ở các nơi. Đợi khi y trở lại Bắc Kinh thì đã bắt đầu vào mùa đông.
Máy bay vừa đáp xuống đất, y liền khẩn cấp gọi cho Đồng Duyệt, hỏi bệnh tình của Lăng Tử Hàn.
Đồng Duyệt ôn hòa nói: “Nó đã xuất viện về nhà rồi.”
“Thật sao?” Lôi Hồng Phi mừng rỡ. “Vậy nghĩa là em ấy đã hồi phục rồi phải không?”
“Nói thế nào nhỉ?” Đồng Duyệt thở dài. “Tình hình của thân thể thì đúng là có chuyển biến tốt đẹp được một chút, nhưng tinh thần thì vẫn vậy. Nó không thích nói chuyện, cũng không muốn cử động nhiều, chỉ muốn ngồi trên xe lăn di chuyển mà thôi. Chú nghĩ để nó ở bệnh viện hoài cũng không tốt, để nó về nhà, dù sao bản thân chú cũng có thể chăm sóc được cho nó. Nhưng giờ nó vẫn cứ thích ngồi trong phòng 1 mình, không chịu ra ngoài, chú với chú Lăng của con không có cách nào khác cả.”
Lôi Hồng Phi liền chạy ra ngoài, lập tức nhảy lên xe của quân đội đang đợi đón y. Nụ cười của y đã biến mất, sốt ruột mà hỏi thăm: “Đồng thúc thúc, vậy phải làm sao bây giờ?”
Đồng Duyệt cũng cảm giác nan giải: “Bọn chú đang tìm cách. Nó không chịu hợp tác, ngay cả bác sĩ tâm lý của không có cách. Con cứ thử đi thăm nó đi, nói chuyện với nó thử xem. Bất quá, nó rất ít nói, con phải kiên trì mới được.”
“Con biết rồi. Đồng thúc thúc, chú yên tâm đi.” Y cúp máy, nói với tài xế. “Đưa tôi tới Mai Uyển ở Áo Vận Thôn trước đi.”
Xe chạy ra khỏi sân bay quân dụng, hướng thẳng về phía bắc.
Lôi Hồng Phi nhìn phong cảnh ven đường, âm thầm thở dài.
Mấy ngày qua, ban ngày bận rộn vô cùng, có đôi khi đến tối còn phải họp, nhưng chỉ cần có 1 giây nghỉ ngơi, y sẽ lập tức nhớ tới Lăng Tử Hàn. Nhiều năm qua, y chưa từng nhớ 1 người nào đến thế cả. Khi đó còn quá trẻ, cho rằng tương lai còn dài, bởi vậy chưa từng đặc biệt quý trọng tình cảm của bọn họ. Lúc y bên Úc Tình, cũng đã từng tùy tiện bảo Lăng Tử Hàn nên đi nếm thử mùi vị của phụ nữ, nhưng Lăng Tử Hàn luôn mỉm cười, chưa từng tức giận. Mỗi khi nhờ tới việc đó, y đều cảm thấy đỏ mặt, âm thầm mắng chính mình ngu xuẩn, trì độn, sao lại làm ra cái chuyện như thế được cơ chứ? Cho dù lúc gặp vấn đề với Úc Tình, cảm thấy dần dần không hợp, y vẫn luôn cảm thấy chỉ cần quay đầu lại là có thể cùng với Lăng Tử Hàn 1 chỗ, cho nên trong lòng luôn cảm thấy ung dung, chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như bây giờ.
Qua 1 thời gian, xe dừng lại trước cửa Mai Uyển. Lôi Hồng Phi nhảy xuống xe, nhanh chóng chạy vào cửa chính, hướng thẳng đến Lăng gia.
Triệu Tiểu Lan vừa thấy y liền vui vẻ: “Lôi ca, sao lâu rồi không thấy anh tới chơi?
“À, nhiều việc quá.” Lôi Hồng Phi mỉm cười cởi quân mạo cùng quân phục ra. “Tử Hàn đâu?”
Triệu Tiểu Lan vội vã tiếp nhận rồi móc lên giá treo, thở dài nói: “Lăng ca đang trong phòng anh ấy. Gần đây anh ấy rất hay bị bệnh, lúc nào cũng nằm nghỉ trong phòng, ít khi nào xuống đây lắm.”
Lôi Hồng Phi gật đầu với cô, nhanh chóng lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa, bước vào căn phòng quen thuộc từ lâu.
Lăng Tử Hàn không ở trong phòng mà ngồi ngoài ban công. Cậu ngồi trên xe lăn, ngơ ngác nhìn những cây mai trong vườn, có vẻ đặc biệt an tĩnh.
Lôi Hồng Phi nhìn cậu. Lúc trước, y chưa từng nhìn thấy qua dáng dấp cô đơn chiếc bóng giống như lúc này của Lăng Tử Hàn, mỗi lần thấy cậu, cậu luôn mỉm cười ôn hòa, tựa như một người không thích dính dáng tới đời, khiến người khác không thể không thương yêu cậu. Hiện tại thấy cậu lẳng lặng ngồi ở đó, cả người như đang dùng 1 chiếc vỏ bao bọc mình lại trong thế giới cô đơn, khiến một người cẩu thả như y cũng phải thấy lo lắng.
Lôi Hồng Phi nhẹ nhàng đi tới, sợ làm kinh động tới cậu, cố ý đến trước mặt cậu, để cậu nhìn thấy rõ y.
Lăng Tử Hàn nhìn y, hơn nữa ngày mới nhoẻn miệng, nhưng không nói gì.
Lôi Hồng Phi kéo ghế qua ngồi bên cạnh cậu, đưa tay nắm lấy tay cậu, sau đó lấy cả hai tay mình bọc chặt lại bàn tay gầy trơ cả xương băng lãnh kia.
Lăng Tử Hàn không có giãy ra, nét mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Lôi Hồng Phi nhẹ giọng gọi: “Tử Hàn.”
Lăng Tử Hàn nhìn y đầy thắc mắc.
Lôi Hồng Phi hỏi cậu: “Em thấy sao rồi? Thân thể có tốt không? Có thấy khó chịu không.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi lâu, dường như vấn đề này rất khó trả lời. Một lát, cậu mới nhẹ giọng: “Cũng tốt.”
Lôi Hồng Phi cẩn thận đánh giá cậu, tựa như đang nhìn ngắm một trân bảo đã bị mất từ lâu, cho dù tạm thời không còn thuộc về y, nhưng dù sao hiện tại cậu vẫn đang nguyên vẹn, không có bị vỡ.
Hôm nay Lăng Tử Hàn mặc một bộ áo lông đen dày cùng quần nhung sáng màu, cả người nhìn qua rất gầy, tựa như một ngọn cỏ lau trong gió, vừa chạm sẽ gãy lìa. Sắc mặt cậu tái nhợt, tựa như bức tượng đất sét, đôi mắt cũng không có chút thần nào, nhìn chẳng giống người sống, mà giống như Quỷ Hồn vậy.
Lôi Hồng Phi khổ sở nhìn cậu, hơn nữa ngày cổ họng mới phát ra tiếng: “Anh đã chia tay với Úc Tình rồi.”
“Vậy à?” Nét mặt của Lăng Tử Hàn vẫn không hề thay đổi, cũng giống như hai năm trước khi Lôi Hồng Phi nói với cậu rằng y đang quen với Úc Tình vậy.
Lôi Hồng Phi càng cảm thấy xấu hổ, trong lòng co rút đau đớn, không khỏi cúi đầu, một lát mới nói: “Tử Hàn, trước đây anh … sai rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Lăng Tử Hàn quay đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài, không nói gì.
Lôi Hồng Phi rất hiểu tính cậu, trong cuộc sống hằng ngày, từ trước đến nay tuyệt không nói mấy lời vô nghĩa, mấy câu sáo rỗng hay mấy chuyện vòng vèo cậu cũng chẳng thích. Bởi vậy cậu luôn ít lời, trong mắt người khác thì giống như cậu là một người ngại ngùng, nội liễm, kỳ thực khi cẩn thận suy nghĩ lại, cậu là người rất đứng đắn. Giống như chuyện này, bản thân mình đã làm sai, giờ không tha thứ thì sao? Tha thứ thì sao? Lẽ nào có thể thay đổi sự thật hay sao? Trong lòng Lôi Hồng Phi gấp gáp, cảm thấy chán nản khi Lăng Tử Hàn là một người luôn thông hiểu mọi việc, y chỉ mong cậu có thể một lần hồ đồ thôi cũng được.
Lúc trước, Lôi Hồng Phi có thể không hề cố kỵ nói bậy trước mặt cậu, nhưng lúc này một chữ cũng không dám nói lung tung.
Hai người không ai nói gì, cứ ngồi yên như vậy.
Qua thật lâu, sắc trời dần dần tối. Hoàng hôn mênh mông, gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh. Lúc này Lôi Hồng Phi mới tỉnh mộng, vội vã đẩy Lăng Tử Hàn vào phòng.
Lôi Hồng Phi đói bụng, rồi mới nhớ ra: “Tử Hàn, anh đưa em xuống dưới ăn chút gì nha?”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một hồi lâu, nói nhẹ: “Anh đi ăn đi.”
Lôi Hồng Phi bắt đầu phát tác tính bướng bỉnh, cố chấp ngồi xuống bên cạnh cậu: “Không, nếu em không ăn, anh cũng không ăn.”
Nhưng Lăng Tử Hàn lại trầm mặc. Cậu luôn tỏ thái độ như người đãng trí, thật khó để người khác biết được cậu đang nghĩ cái gì.
Bầu không khí có chút bế tắc, Lôi Hồng Phi dù muốn tự quyết định, cũng không biết phải nói thế nào. Suy nghĩ kỹ lại, bọn họ đã có hơn 4 năm không ở bên nhau, nói chuyện tình cảm thì y thấy xấu hổ, nói chuyện công việc thì đó là việc cần phải bảo mật, nói chuyện tương lai thì càng không thích hợp, hiện tại y đang mây xanh thẳng thượng, còn Lăng Tử Hàn dù đã hy sinh rất nhiều, dù có tặng huân chương hay khen thưởng gì cũng đều không bù đắp được.
Hai người cứ ngồi như thế, nhìn tia sáng trong phòng dần dần mờ dần, khiến căn phòng chìm vào bóng đêm.
Đúng lúc này, Đồng Duyệt bước vào, thấy thế không khỏi ngẩn ra, lập tức đến cạnh cửa, bật đèn. Trong phòng liền sáng sủa trở lại.
Trong tay Đồng Duyệt bưng một khay thức ăn, trên đó có 1 chén cháo. Hắn mỉm cười bước vào, ôn hòa nói: “Tử Hàn, ăn đi thôi.”
Lôi Hồng Phi đứng dậy, tiếp nhận chén từ tay hắn, nhíu nhíu mày: “Sao lại ăn cái này vậy? Có dinh dưỡng không?”
Đồng Duyệt hòa ái giải thích: “Hệ tiêu hoá của nó rất kém, lâu ngày không ăn cơm khiến dạ dày héo rút nghiêm trọng, phải thích ứng từ từ. Cháo này bên trong có một ít nhung gà, không có mỡ, mùi vị cũng rất ngon.”
Lúc này Lôi Hồng Phi mới hiểu được, trong lòng dù không thoải mái cũng không thể nói thêm gì, liền ngồi xuống cầm lấy muỗng múc cháo lên thổi, dường như đang định đúc cậu ăn.
Nhưng Lăng Tử Hàn lắc đầu, đưa tay muốn cầm lấy chén, ý bảo muốn tự mình ăn.
Lôi Hồng Phi do dự, nhưng vẫn đưa chén cho cậu.
Hiển nhiên Lăng Tử Hàn không có nhiều khí lực, tay cầm chén có chút run, nhưng vẫn kiên trì múc từng muỗng ăn đến hết.
Đồng Duyệt cùng Lôi Hồng Phi đều ngồi bên cạnh cậu, thân thiết nhìn cậu, đến khi cậu ăn xong, hai người mới cười thoải mái.
Đồng Duyệt cổ vũ mà nói: “Rất tốt, con càng lúc càng hồi phục nhanh đó.”
Lăng Tử Hàn không nói chuyện, đưa chén không cho hắn.
Đồng Duyệt đặt chén lên bàn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôn nhu nói: “Tử Hàn, nếu chú đồng ý kết hôn với cha con, con có thể tặng lễ vật cho chú không?”
Lăng Tử Hàn nhìn nụ cười lịch sự trên mặt hắn, chậm rãi gật đầu.
Đồng Duyệt rất hài lòng, nói rằng: “Chú muốn lễ vật do chính chú quyết định, được không?”
Trong mắt Lăng Tử Hàn bỗng nhiên xuất hiện sự cảnh giác, nhìn hắn nửa ngày, thấy dường như hắn không có âm mưu gì, lúc này mới hơi hơi gật đầu một cái.
Thanh âm Đồng Duyệt vẫn rất ôn nhu, mỉm cười nói: “Chú muốn con đứng lên.”
Lăng Tử Hàn nãy giờ không nói gì. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng kêu khổ, cũng chưa từng kêu đau, đến giờ vẫn vậy. Tuy rằng cậu ngồi yên bất động, vẫn cảm thấy từng tế bào toàn thân đều đang vặn vẹo khiến cậu khó chịu đến nỗi khó nói thành lời, nhưng cậu sẽ không nói ra. Mỗi ngày, cậu vẫn luôn muốn ngủ một giấc sâu, không tỉnh lại nữa, như vậy sẽ không còn thấy cảm giác thân thể ngàn sự khổ sở như thế này nữa.
Đồng Duyệt thấy cậu không nói gì, liền không ngừng cố gắng: “Tử Hàn, khi nào con có thể đứng lên, lúc đó chú mới kết hôn với cha con.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc một hồi, chậm rãi thả chân xuống đất, lập tức đứng dậy. Động tác của cậu rất bình thường, tựa như đang hồi phục lại khí thế đang bị giấu tận sâu bên trong lòng.
Đồng Duyệt vui mừng quá đỗi, chậm rãi đứng dậy theo cậu, kích động nhìn cậu, trong lúc nhất thời dĩ nhiên nói không ra lời.
Lôi Hồng Phi vui mừng vô cùng, thì thào nói: “Tử Hàn, Tử Hàn, thật sự rất tốt, thật tốt quá …”
Lăng Tử Hàn nhìn Đồng Duyệt, nhẹ giọng nói: “Vậy được chưa?”
Đồng Duyệt liên tục gật đầu: “Cám ơn con, Tử Hàn, đây chính là lễ vật tốt nhất, trân quý nhất mà trong cuộc đời chú có thể có được.”
Đứng bên ngoài cánh cửa phòng bằng gỗ sừng, Lăng Nghị đứng trầm mặc. Ông đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt chợt thấy nóng lên, thiếu chút nữa ông đã không kiềm được.
Lăng Tử Hàn đứng một hồi, cảm thấy rất mệt, vì vậy chậm rãi đi tới bên giường nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Con muốn ngủ một chút.”
“Được.” Đồng Duyệt cũng biết thể lực của cậu rất kém, phải cần nghỉ ngơi nhiều, nên lập tức tiến lên đắp chăn cho cậu, rồi tỏ ý bảo Lôi Hồng Phi ra ngoài cùng hắn.
HẾT CHAP 38
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.