Chương 204: Quyển 5 - Chương 38
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
27/10/2020
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Taklamakan, cuối mùa thu là mùa đẹp nhất, cũng là thời tiết tốt nhất để xuyên sa mạc. Trên con đường bộ đều có rất nhiều xe du lịch tự lái nối liền không dứt. Những người này đều là tự mình đi du lịch, lái xe việt dã nối đuôi nhau, vui vẻ tiến vào sa mạc, hưng phấn mà thỉnh thoảng dừng lại chụp ảnh, hoàn toàn không chú ý đến xe quân đội vừa mới chạy ngang qua họ.
Lâm Tĩnh tự mình lái chiếc xe việt dã việt dã báo tuyết cùng Lăng Tử Hàn hướng về phía Tây. Theo phía sau chính là tiểu đội đặc biệt trực thuộc đại đội trưởng.
Lô Thiểu Hoa cùng Liễu Dũng và trung đội phân biệt của mình chạy con đường khác để rời khỏi sa mạc, Lạc Thiên Thu cùng hai tiểu đội tới Kashgar trước, phối hợp cùng trú quân địa phương, Cục Quốc Gia An Toàn, Cục cảnh sát cùng bộ đội cảnh sát vũ trang phối hợp, nhờ họ cung cấp các tin tình báo cùng cung cấp kỹ thuật, tùy thời hậu viện.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn ngồi xe Lâm Tĩnh lái, cảm giác được hắn lái rất nhanh, cũng rất ổn.
Đường cái Tân Cương chỉnh sửa rất khá, con đường này được thế giới gọi là đường cao tốc “Con đường tơ lụa mới”, càng thêm bằng phẳng. Lâm Tĩnh lái xe rất nhanh, nhưng lại khiến người ngồi trong xe không cảm giác được tốc độ.,
Lăng Tử Hàn mang dây đai an toàn, ngồi ở ghế phó, nhìn phong cảnh đại mạc ngoài cửa sổ, nét mặt rất bình tĩnh.
Lâm Tĩnh vẫn chuyên chú nhìn con đường phía trước, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh chung quanh. Chạy được nửa giờ thì thấy chung quanh không còn xe nữa, hắn thả lỏng một chút, mới nhớ tới Lăng Tử Hàn đang đi cùng, đã gần 1 ngày đêm không chợp mắt, cũng không uống thuốc, liền thân thiết mà nói: “Lăng phó, tới giờ uống thuốc rồi. Thuốc của cậu cậu có mang theo không?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, nói nhẹ: “Không mang. Lúc đó đi gấp quá, tôi quên rồi.”
Lâm Tĩnh vừa nghe dường như hơi phanh lại, tốc độ xe cũng chậm hẳn. “Không uống thuốc sao được chứ?” Hắn trách cứ nhìn Lăng Tử Hàn. “Tôi đã hứa với Đồng viện trưởng, phải nhắc nhở cậu uống thuốc đúng giờ. Sức khỏe của cậu quả thật không thể qua loa. Tôi nghĩ hay là cậu lập tức trở về, đừng đi cùng chúng tôi nữa.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ, nếu không ngại thì gọi điện thoại gọi người của trung đội Chu mang thuốc tới cho tôi đi.”
Lâm Tĩnh nao nao, lập tức hiểu được dụng ý của cậu. Trước giờ, hắn biết Lăng Tử Hàn không phải là dạng công tử thích sai khiến người khác, đề nghị này của cậu, tự nhiên là muốn để cho Eclanamine thấy. Ngẫm nghĩ lại, quả thật là nhất cử lưỡng tiện, hắn cười gật đầu: “Lăng phó, thấy cậu bình thường vô thanh vô tức, kỳ thực đưa ra ý kiến khá hay đó. Say này cậu đừng khiêm tốn như vậy nữa, cứ gặp chuyện không hề chịu lên tiếng. Hiện tại nếu cậu đã là trợ thủ của tôi, thì phải tự mình thể hiện cho tốt, đúng với danh phận mình, chẳng phải vậy tốt hơn sao?”
“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn hiểu ý cười. “Tôi cũng không có ý gì, chỉ sợ nói nhiều lời sai, trái lại hỏng việc. Công tác của mọi vẫn tốt, tôi cũng không có ý kiến gì nhiều.”
Lâm Tĩnh vừa nhấn phanh, vừa thả chân ga, cười lắc đầu: “Lăng phó, cậu đừng quá khiêm tốn như vậy.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa nói: “Tôi chỉ nói thật thôi.”
Lâm Tĩnh không nói thêm gì cả, chỉ thân thiết nhìn cậu: “Cậu tranh thủ thời gian ngủ chút đi, tới Kashgar tôi sẽ gọi.”
Nhưng Lăng Tử Hàn lắc đầu: “Đường quá dài, tôi và anh đổi lái đi. Anh cũng cần phải nghỉ ngơi mà, dù sao cũng không phải bằng sắt.”
“Cũng được, theo ý cậu vậy.” Lâm Tĩnh nở nụ cười, khoái trá ngừng xe. “Vậy đi, từ đây đến Kashgar cần 7 tiếng, cậu lái 3 tiếng trước, sau đó đến tôi. Sa mạc này đường năm ngoái mới sửa lại, tình hình giao thông rất tốt, cậu lái chắc cũng không có vấn đề gì.”
Hai người liền nhảy xuống xe, thay đổi vị trí.
Lăng Tử Hàn chậm rãi cầm lái, rồi dần tăng tốc. Lâm Tĩnh quan sát một chút, phát hiện cậu lái rất ổn, liền yên tâm mà mang dây an toàn, ngã ghế xuống sau một chút, rồi nhanh chóng ngủ. Đối với bọn họ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi rất quan trọng.
Con đường này Lăng Tử Hàn đã từng đi qua rất nhiều lần, từ nhỏ đến lớn, huấn luyện, chấp hành nhiệm vụ, cùng du lịch với Vệ Thiên Vũ, cậu đều đã dọc qua từng con đường ở đây, cũng rất nhiều thời gian phải đi qua những con đường xuyên qua những nơi bí hiểm như nhiều lúc chạy trên những nơi chưa hề có đường lớn để đến những nơi bí ẩn như ‘Biển tử vong’, ‘Quê hương nơi xa’, “Nơi chôn báu vật’, con đường dài nhất có khi hơn 1000km. Đó là một quá trình cực kỳ nghiêm khắc, không hề có ít người ưu tú đã bị loại ở đây. Bất quá, gian khổ mà cậu từng trải qua so với vết thương mà cậu đang mang, thì quả thật nhỏ bé không đáng kể.
Cậu giống như Lâm Tĩnh, không hề mở hệ thống hướng dẫn vệ tinh trên xe, hệ thống phát thanh thông qua tín hiệu radui cũng im ắng, hiển nhiên Nam Cương không có sự kiện gì. Cậu cứ lẳng lặng lái xe, tuy rằng thời gian dài phải nhìn cảnh vật khô khan suốt một chặng dài ở hai bên đường, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi.
Đường ở đây rất thẳng, đã từng có người hình dung: “Cậu cứ đặt chân ngay chân ga, sau đó ngủ một giấc, tỉnh lại thì thấy xe mình vẫn đang chạy trên đường.”
Chân cậu vẫn đặt ngay chân ga, tay lái rất ổn, không hề thấy uể oải khi nhìn cảnh trí khô khan ở hai bên đường như những tài xế bình thường. Đối với cậu, chuyện này không đáng kể.
3 tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã đến sát biên giới sa mạc. Lăng Tử Hàn không định đánh thức Lâm Tĩnh. Dạo gần đây tâm tình hắn khá kích động, sau đó lại phải khẩn trương công tác, có khả năng còn phải lên cao nguyên Pamir, sức khỏe không ổn thì quả thật rất nguy hiểm, Lăng Tử Hàn hy vọng hắn có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng, trong thân thể Lâm Tĩnh hình như có lắp thiết bị báo thức, vừa đến giờ liền tỉnh. Hắn mở mắt, nhanh chóng triệt để thanh tỉnh. Hắn nhìn đồng hồ trên xe, liền nhìn về phía Lăng Tử Hàn, trách cứ: “Vì sao không gọi tôi?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói:”Đến giờ rồi sao? Tôi không để ý.”
Lâm Tĩnh ngồi thẳng, ôn hòa nói: “Được rồi, đến tôi lái, cậu nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tử Hàn liền giảm bớt tốc độ, dừng ở bên đường.
Hai chiếc xe phía sau đều là quân sĩ thuộc tiểu đội đặc biệt, yên lặng quan sát theo sát bọn họ, nhìn hai người họ dừng xe đổi vị trí, cũng không ai xuống hỏi, nét mặt không chút cảm xúc, nhìn qua ai cũng rất ngầu.
Đi ra khỏi sa mạc thì xe trên đường cũng nhiều lên, Lăng Tử Hàn ngủ không được, dựa vào lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Tĩnh dọc theo đường đi cũng không nói gì, nhìn qua rất an tĩnh.
Đây là lần đầu tiên hai người đơn độc ở chung lâu như thế, trong lúc đó tuy rằng không nói gì cả, hơn nữa không có chút tiếp xúc, nhưng vẫn tràn ngập tình cảm. Lâm Tĩnh không còn sự bén nhọn như lúc trước, Lăng Tử Hàn cũng không còn lãnh đạm hậm hực, quan hệ hai người rốt cục tựa như một phó đại đội trưởng cùng đại đội trưởng rồi. Dọc theo đường đi, bọn họ nói chuyện với nhau rất ít, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái.
Lúc chạng vạng, bọn họ đến Kashgar, điện thoại trong xe Lâm Tĩnh vang lên, là một giọng nữ: “Lâm Tĩnh, Thiên Thu nói em tới rồi, Lăng phó cũng ở chỗ em. Tốt nha, đêm nay đến nhà chị, đừng có mượn cớ từ chối đấy, bằng không chị cho em một trận.”
Lâm Tĩnh nghe được nở nụ cười, sảng khoái mà nói: “Được, bọn em vào thành rồi, sẽ đến thẳng nhà chị.”
“Tốt đó, bạn chí cốt.” Cô ấy thoả mãn cười nói. “Món ăn làm xong hơn phân nửa rồi, mau tới đi.”
Lâm Tĩnh cười ấn nút tắt, quay đầu cười nói với Lăng Tử Hàn: “Đó là Cục trưởng Cục Quốc an Kashgar, Liễu Mộ, rất lợi hại. Ngoại trừ khi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp hoặc là hành động bí mật ra, bình thường khi tôi tới đây đều đến nhà chị ấy, nếu không sẽ bị chị ấy cho một trận đó.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu. Lúc đảm nhiệm phó cục trưởng cục điều tra ở bộ, cậu cũng biết ít nhiều về vị cục trưởng ở thành thị trọng điểm thứ hai này. Dù là một cô gái, chỉ hơn 40, lại đảm nhiệm chức cục trưởng tại thành phố nằm trong tuyến đầu về chống khủng bố nhưng vẫn đa mưu túc trí, dũng mãnh ngoan cường, khi người trong bộ nhắc tới cô đều khen ngợi.
Lâm Tĩnh quay tay lái, chạy đến nhà của Liễu Mộ. Khi sắp tới nơi, hắn mới nhớ ra, trưng cầu ý kiến: “Lăng phó, chúng ta tới trước nhà Liễu đại tỷ ăn, sau đó bàn công việc tiếp, được không?”
Lăng Tử Hàn lập tức đáp: “Được.”
HẾT CHAP 38
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Taklamakan, cuối mùa thu là mùa đẹp nhất, cũng là thời tiết tốt nhất để xuyên sa mạc. Trên con đường bộ đều có rất nhiều xe du lịch tự lái nối liền không dứt. Những người này đều là tự mình đi du lịch, lái xe việt dã nối đuôi nhau, vui vẻ tiến vào sa mạc, hưng phấn mà thỉnh thoảng dừng lại chụp ảnh, hoàn toàn không chú ý đến xe quân đội vừa mới chạy ngang qua họ.
Lâm Tĩnh tự mình lái chiếc xe việt dã việt dã báo tuyết cùng Lăng Tử Hàn hướng về phía Tây. Theo phía sau chính là tiểu đội đặc biệt trực thuộc đại đội trưởng.
Lô Thiểu Hoa cùng Liễu Dũng và trung đội phân biệt của mình chạy con đường khác để rời khỏi sa mạc, Lạc Thiên Thu cùng hai tiểu đội tới Kashgar trước, phối hợp cùng trú quân địa phương, Cục Quốc Gia An Toàn, Cục cảnh sát cùng bộ đội cảnh sát vũ trang phối hợp, nhờ họ cung cấp các tin tình báo cùng cung cấp kỹ thuật, tùy thời hậu viện.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Hàn ngồi xe Lâm Tĩnh lái, cảm giác được hắn lái rất nhanh, cũng rất ổn.
Đường cái Tân Cương chỉnh sửa rất khá, con đường này được thế giới gọi là đường cao tốc “Con đường tơ lụa mới”, càng thêm bằng phẳng. Lâm Tĩnh lái xe rất nhanh, nhưng lại khiến người ngồi trong xe không cảm giác được tốc độ.,
Lăng Tử Hàn mang dây đai an toàn, ngồi ở ghế phó, nhìn phong cảnh đại mạc ngoài cửa sổ, nét mặt rất bình tĩnh.
Lâm Tĩnh vẫn chuyên chú nhìn con đường phía trước, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh chung quanh. Chạy được nửa giờ thì thấy chung quanh không còn xe nữa, hắn thả lỏng một chút, mới nhớ tới Lăng Tử Hàn đang đi cùng, đã gần 1 ngày đêm không chợp mắt, cũng không uống thuốc, liền thân thiết mà nói: “Lăng phó, tới giờ uống thuốc rồi. Thuốc của cậu cậu có mang theo không?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, nói nhẹ: “Không mang. Lúc đó đi gấp quá, tôi quên rồi.”
Lâm Tĩnh vừa nghe dường như hơi phanh lại, tốc độ xe cũng chậm hẳn. “Không uống thuốc sao được chứ?” Hắn trách cứ nhìn Lăng Tử Hàn. “Tôi đã hứa với Đồng viện trưởng, phải nhắc nhở cậu uống thuốc đúng giờ. Sức khỏe của cậu quả thật không thể qua loa. Tôi nghĩ hay là cậu lập tức trở về, đừng đi cùng chúng tôi nữa.”
Lăng Tử Hàn trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ, nếu không ngại thì gọi điện thoại gọi người của trung đội Chu mang thuốc tới cho tôi đi.”
Lâm Tĩnh nao nao, lập tức hiểu được dụng ý của cậu. Trước giờ, hắn biết Lăng Tử Hàn không phải là dạng công tử thích sai khiến người khác, đề nghị này của cậu, tự nhiên là muốn để cho Eclanamine thấy. Ngẫm nghĩ lại, quả thật là nhất cử lưỡng tiện, hắn cười gật đầu: “Lăng phó, thấy cậu bình thường vô thanh vô tức, kỳ thực đưa ra ý kiến khá hay đó. Say này cậu đừng khiêm tốn như vậy nữa, cứ gặp chuyện không hề chịu lên tiếng. Hiện tại nếu cậu đã là trợ thủ của tôi, thì phải tự mình thể hiện cho tốt, đúng với danh phận mình, chẳng phải vậy tốt hơn sao?”
“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn hiểu ý cười. “Tôi cũng không có ý gì, chỉ sợ nói nhiều lời sai, trái lại hỏng việc. Công tác của mọi vẫn tốt, tôi cũng không có ý kiến gì nhiều.”
Lâm Tĩnh vừa nhấn phanh, vừa thả chân ga, cười lắc đầu: “Lăng phó, cậu đừng quá khiêm tốn như vậy.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa nói: “Tôi chỉ nói thật thôi.”
Lâm Tĩnh không nói thêm gì cả, chỉ thân thiết nhìn cậu: “Cậu tranh thủ thời gian ngủ chút đi, tới Kashgar tôi sẽ gọi.”
Nhưng Lăng Tử Hàn lắc đầu: “Đường quá dài, tôi và anh đổi lái đi. Anh cũng cần phải nghỉ ngơi mà, dù sao cũng không phải bằng sắt.”
“Cũng được, theo ý cậu vậy.” Lâm Tĩnh nở nụ cười, khoái trá ngừng xe. “Vậy đi, từ đây đến Kashgar cần 7 tiếng, cậu lái 3 tiếng trước, sau đó đến tôi. Sa mạc này đường năm ngoái mới sửa lại, tình hình giao thông rất tốt, cậu lái chắc cũng không có vấn đề gì.”
Hai người liền nhảy xuống xe, thay đổi vị trí.
Lăng Tử Hàn chậm rãi cầm lái, rồi dần tăng tốc. Lâm Tĩnh quan sát một chút, phát hiện cậu lái rất ổn, liền yên tâm mà mang dây an toàn, ngã ghế xuống sau một chút, rồi nhanh chóng ngủ. Đối với bọn họ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi rất quan trọng.
Con đường này Lăng Tử Hàn đã từng đi qua rất nhiều lần, từ nhỏ đến lớn, huấn luyện, chấp hành nhiệm vụ, cùng du lịch với Vệ Thiên Vũ, cậu đều đã dọc qua từng con đường ở đây, cũng rất nhiều thời gian phải đi qua những con đường xuyên qua những nơi bí hiểm như nhiều lúc chạy trên những nơi chưa hề có đường lớn để đến những nơi bí ẩn như ‘Biển tử vong’, ‘Quê hương nơi xa’, “Nơi chôn báu vật’, con đường dài nhất có khi hơn 1000km. Đó là một quá trình cực kỳ nghiêm khắc, không hề có ít người ưu tú đã bị loại ở đây. Bất quá, gian khổ mà cậu từng trải qua so với vết thương mà cậu đang mang, thì quả thật nhỏ bé không đáng kể.
Cậu giống như Lâm Tĩnh, không hề mở hệ thống hướng dẫn vệ tinh trên xe, hệ thống phát thanh thông qua tín hiệu radui cũng im ắng, hiển nhiên Nam Cương không có sự kiện gì. Cậu cứ lẳng lặng lái xe, tuy rằng thời gian dài phải nhìn cảnh vật khô khan suốt một chặng dài ở hai bên đường, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi.
Đường ở đây rất thẳng, đã từng có người hình dung: “Cậu cứ đặt chân ngay chân ga, sau đó ngủ một giấc, tỉnh lại thì thấy xe mình vẫn đang chạy trên đường.”
Chân cậu vẫn đặt ngay chân ga, tay lái rất ổn, không hề thấy uể oải khi nhìn cảnh trí khô khan ở hai bên đường như những tài xế bình thường. Đối với cậu, chuyện này không đáng kể.
3 tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã đến sát biên giới sa mạc. Lăng Tử Hàn không định đánh thức Lâm Tĩnh. Dạo gần đây tâm tình hắn khá kích động, sau đó lại phải khẩn trương công tác, có khả năng còn phải lên cao nguyên Pamir, sức khỏe không ổn thì quả thật rất nguy hiểm, Lăng Tử Hàn hy vọng hắn có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút.
Thế nhưng, trong thân thể Lâm Tĩnh hình như có lắp thiết bị báo thức, vừa đến giờ liền tỉnh. Hắn mở mắt, nhanh chóng triệt để thanh tỉnh. Hắn nhìn đồng hồ trên xe, liền nhìn về phía Lăng Tử Hàn, trách cứ: “Vì sao không gọi tôi?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói:”Đến giờ rồi sao? Tôi không để ý.”
Lâm Tĩnh ngồi thẳng, ôn hòa nói: “Được rồi, đến tôi lái, cậu nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tử Hàn liền giảm bớt tốc độ, dừng ở bên đường.
Hai chiếc xe phía sau đều là quân sĩ thuộc tiểu đội đặc biệt, yên lặng quan sát theo sát bọn họ, nhìn hai người họ dừng xe đổi vị trí, cũng không ai xuống hỏi, nét mặt không chút cảm xúc, nhìn qua ai cũng rất ngầu.
Đi ra khỏi sa mạc thì xe trên đường cũng nhiều lên, Lăng Tử Hàn ngủ không được, dựa vào lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Tĩnh dọc theo đường đi cũng không nói gì, nhìn qua rất an tĩnh.
Đây là lần đầu tiên hai người đơn độc ở chung lâu như thế, trong lúc đó tuy rằng không nói gì cả, hơn nữa không có chút tiếp xúc, nhưng vẫn tràn ngập tình cảm. Lâm Tĩnh không còn sự bén nhọn như lúc trước, Lăng Tử Hàn cũng không còn lãnh đạm hậm hực, quan hệ hai người rốt cục tựa như một phó đại đội trưởng cùng đại đội trưởng rồi. Dọc theo đường đi, bọn họ nói chuyện với nhau rất ít, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái.
Lúc chạng vạng, bọn họ đến Kashgar, điện thoại trong xe Lâm Tĩnh vang lên, là một giọng nữ: “Lâm Tĩnh, Thiên Thu nói em tới rồi, Lăng phó cũng ở chỗ em. Tốt nha, đêm nay đến nhà chị, đừng có mượn cớ từ chối đấy, bằng không chị cho em một trận.”
Lâm Tĩnh nghe được nở nụ cười, sảng khoái mà nói: “Được, bọn em vào thành rồi, sẽ đến thẳng nhà chị.”
“Tốt đó, bạn chí cốt.” Cô ấy thoả mãn cười nói. “Món ăn làm xong hơn phân nửa rồi, mau tới đi.”
Lâm Tĩnh cười ấn nút tắt, quay đầu cười nói với Lăng Tử Hàn: “Đó là Cục trưởng Cục Quốc an Kashgar, Liễu Mộ, rất lợi hại. Ngoại trừ khi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp hoặc là hành động bí mật ra, bình thường khi tôi tới đây đều đến nhà chị ấy, nếu không sẽ bị chị ấy cho một trận đó.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu. Lúc đảm nhiệm phó cục trưởng cục điều tra ở bộ, cậu cũng biết ít nhiều về vị cục trưởng ở thành thị trọng điểm thứ hai này. Dù là một cô gái, chỉ hơn 40, lại đảm nhiệm chức cục trưởng tại thành phố nằm trong tuyến đầu về chống khủng bố nhưng vẫn đa mưu túc trí, dũng mãnh ngoan cường, khi người trong bộ nhắc tới cô đều khen ngợi.
Lâm Tĩnh quay tay lái, chạy đến nhà của Liễu Mộ. Khi sắp tới nơi, hắn mới nhớ ra, trưng cầu ý kiến: “Lăng phó, chúng ta tới trước nhà Liễu đại tỷ ăn, sau đó bàn công việc tiếp, được không?”
Lăng Tử Hàn lập tức đáp: “Được.”
HẾT CHAP 38
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.