Chương 268: Quyển 6 - Chương 37
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
27/10/2020
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn không nghĩ tới sẽ thành như vậy.
Vì cậu, mà Vệ Thiên Vũ trở nên càng ngày càng không chuyên nghiệp, càng ngày càng tình cảm. Suy nghĩ lại, thì bản thân cậu cũng đã như vậy rồi. Lúc trước khi cậu tới Tân Cương điều tra Lâm Tĩnh, thì trong lòng cậu đã biết rõ, cậu đã mất đi sự lãnh tĩnh, lý trí, khách quan mà một nhân viên hành động đặc biệt cấp bậc tối cao cần phải có, dần dần trở nên xử trí theo cảm tính rồi.
Bất quá, sự thay đổi này ngoại trừ bản thân cậu ra, chỉ có một người phát hiện được, chính là cha cậu, Lăng Nghị. Trên thực tế, cậu vẫn là một liệp nhân ưu tú nhất. Trong cái quần thể bí mật chỉ có mười người này, cậu vẫn là người đứng nhất. So với cậu thì sự xung động của Vệ Thiên Vũ có vẻ rõ ràng hơn, bất quá, với tính cách ổn trọng của anh, có lẽ cũng chỉ khi trước mặt Lăng Tử Hàn mới có thể thất thường như vậy.
Môi Vệ Thiên Vũ không ngừng mà lướt qua da thịt Lăng Tử Hàn, ngón tay linh hoạt của anh lần lượt cởi bỏ nút áo cậu, sau đó tự nhiên mà kéo mạnh thắt lưng.
Lăng Tử Hàn thở hổn hển, tận lực cố gắng trấn định bản thân. Nhưng dưới sự tiến công kịch liệt của Vệ Thiên Vũ, thì sự bình tĩnh của cậu so ra kém xa với tốc độ châm lửa của người nằm trên mình.
Cậu hít sâu 1 hơi, muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng Vệ Thiên Vũ cúi người bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Mai Lâm ở phía trước lái xe.”
Lăng Tử Hàn lập tức hiểu, trách không được Vệ Thiên Vũ ở ngay thời điểm này tại chỗ này không hề cố kỵ gì. Thì ra hai người họ trước đó đã từng tiến hành bố trí chu đáo chặt chẽ, cho nên bọn họ có thể yên tâm mà thân thiết trong xe.
Với liệp thủ, tuy rằng nguyên tắc công tác của họ là “Chuẩn xác, nghiêm cẩn, bí mật”, nhưng mọi người đều thuộc dạng tài cao mật lớn. Trong lúc làm việc sẽ lợi dụng những kỹ năng kỹ xảo của bản thân, tận dụng mọi thứ để có thể giải quyết nỗi lòng, cũng không phải vấn đề gì. Cũng vì nguyên nhân đó, mà Mai Lâm mới có thể toàn lực giúp đỡ Vệ Thiên Vũ, để lúc anh cùng Lăng Tử Hàn gặp gỡ có thể kéo dài thời gian ra một chút, đồng thời bảo chứng không ai quấy rối bọn họ.
Suy nghĩ đến đó, cậu cười.
Vệ Thiên Vũ nhìn nụ cười của cậu, vẫn đẹp như lúc lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vẫn là khuôn mặt tươi cười tinh thuần ấm áp như ánh mặt trời, vẫn làm tim anh đập nhanh như cũ. Mỗi lần ôm cậu, tâm tình Vệ Thiên Vũ vẫn tràn đầy ngọt ngào như lúc ban đầu, mấy năm chẳng bao giờ biến đổi.
Ánh sáng trong xe nhu hòa, lẳng lặng bao bọc một bầu không khí ôn nhu. Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm mình, quyết định phóng túng bản thân 1 lần.
Không chuyên nghiệp thì không chuyên nghiệp vậy.
Cậu nghiêng người, để toàn bộ quần áo đang bừa bộn trên người toàn bộ rơi xuống, sau đó ôm lấy Vệ Thiên Vũ, động tác cùng thần tình lộ ra một sự mê hoặc kỳ lạ.
Từ khi cậu bị thương nặng ở Cung Đảo tới nay, Vệ Thiên Vũ chẳng bao giờ thấy qua phong tình này của cậu, lúc này đột nhiên thấy, có chút ngẩn ra, triều dâng ái dục từ đáy lòng toàn bộ ào lên, khiến anh không thể khống chế.
Kế tiếp tựa như một cảnh trong giấc mộng đẹp vậy, quả thật khiến người ta hoài nghi đó không phải sự thật. Lăng Tử Hàn chủ động như vậy, dường như khiến mọi việc như như nước chảy mây trôi, dưới thân Vệ Thiên Vũ, cậu mở rộng cơ thể, hấp dẫn anh không thể tự chủ được mà tiến vào, sau đó cùng cậu bay lượn trên bầu trời. Vệ Thiên Vũ ôm cậu, xoa cậu, hôn cậu, cất tiếng gọi tên cậu.
Lăng Tử Hàn được anh ôm ấp trong lòng ngực ấm áp, cảm nhận được kích tình xông tới của anh, từng sóng từng sóng một, không hề ngừng nghỉ, đưa cậu từ địa ngục hàn lãnh hắc ám được nâng lên trên thiên đường tràn đầy ánh sáng ấm áp. Bên tai cậu nghe được tiếng nước chảy, tiếng gió, tiếng nỉ non của Vệ Thiên Vũ, khiến cậu say mê. Cậu không ngừng đáp lại, dùng trái tim, dùng thân thể, dùng thanh âm của mình.
Hai người kịch liệt triền miên, dùng hết khí lực ôm đối phương, ngao du vui vẻ dưới hải dương, chẳng biết đến trời đất gì.
Một lúc lâu, hai người mới thanh tỉnh lại.
Vệ Thiên Vũ tựa như mới vớt từ dưới nước lên, người đầy mồ hôi, thân thể Lăng Tử Hàn thì đã nóng lên, khiến cậu thấy rất thoải mái.
Lúc này Vệ Thiên Vũ mới kinh hãi nhận ra bản thân mình vẫn nằm đè trên người Lăng Tử Hàn, nhanh chóng nghiêng người, nằm xuống bên cạnh cậu, đưa cánh tay ôm lấy người cậu, để đầu cậu gác lên vai mình, có chút lo lắng hỏi: “Có phải hồi nãy anh kích động quá không, không có làm em bị thương chứ?”
“Không có.” Lăng Tử Hàn cảm thấy có chút mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, bỗng nhiên cười nói: “Từ trước tới giờ chưa có điên tới như vậy.”
“Đúng vậy, giống như nằm mơ vậy.” Vệ Thiên Vũ ôm cậu, say mê nói. “Ngay cả nằm mơ, anh cũng không nghĩ ra là trên thế giới còn có cảm giác tuyệt vời như thế.”
Bất quá, liệp thủ chưa bao giờ nằm mơ, Lăng Tử Hàn cũng sẽ không mộng tưởng những việc này, cho nên cậu vô dục vô cầu, cũng chính vì vậy càng khiến cậu không thể bị phá hủy, không thể đánh bại. Nghe Vệ Thiên Vũ cảm thán, cậu cũng không muốn nói mấy câu sát phong cảnh, trái lại thể hiện sự tính trẻ con, mỉm cười nói: “Nếu như để sếp biết, khẳng định thẳng tay thanh trừ hai chúng ta.”
Vệ Thiên Vũ nhịn không được cười ra tiếng: “Vậy đừng để sếp biết.”
Lăng Tử Hàn chỉ là mỉm cười, hiển nhiên tán thành đề nghị của anh.
Đến tận lúc này, bọn họ cảm giác được xe di chuyển có chút xóc nảy, hiển nhiên xe đang chạy, hơn nữa chạy rất ổn.
“Mấy giờ rồi?” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng hỏi.
Vệ Thiên Vũ nhìn thoáng qua màn hình trên vách, góc trái có hiển thị thời gian trong ngày. “Trưa rồi.” Anh thân thiết nói. “Em đói bụng à?”
“Có chút.” Lăng Tử Hàn nằm trong lòng anh, cảm thấy rất thoải mái.
Vệ Thiên Vũ hôn má cậu, ôn nhu nói: “Chúng ta ăn cơm trước đã, sau đó bàn công việc.”
“Ừ, được.” Lăng Tử Hàn đáp ứng, miễn cưỡng ngồi dậy.
HẾT CHAP 37
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn không nghĩ tới sẽ thành như vậy.
Vì cậu, mà Vệ Thiên Vũ trở nên càng ngày càng không chuyên nghiệp, càng ngày càng tình cảm. Suy nghĩ lại, thì bản thân cậu cũng đã như vậy rồi. Lúc trước khi cậu tới Tân Cương điều tra Lâm Tĩnh, thì trong lòng cậu đã biết rõ, cậu đã mất đi sự lãnh tĩnh, lý trí, khách quan mà một nhân viên hành động đặc biệt cấp bậc tối cao cần phải có, dần dần trở nên xử trí theo cảm tính rồi.
Bất quá, sự thay đổi này ngoại trừ bản thân cậu ra, chỉ có một người phát hiện được, chính là cha cậu, Lăng Nghị. Trên thực tế, cậu vẫn là một liệp nhân ưu tú nhất. Trong cái quần thể bí mật chỉ có mười người này, cậu vẫn là người đứng nhất. So với cậu thì sự xung động của Vệ Thiên Vũ có vẻ rõ ràng hơn, bất quá, với tính cách ổn trọng của anh, có lẽ cũng chỉ khi trước mặt Lăng Tử Hàn mới có thể thất thường như vậy.
Môi Vệ Thiên Vũ không ngừng mà lướt qua da thịt Lăng Tử Hàn, ngón tay linh hoạt của anh lần lượt cởi bỏ nút áo cậu, sau đó tự nhiên mà kéo mạnh thắt lưng.
Lăng Tử Hàn thở hổn hển, tận lực cố gắng trấn định bản thân. Nhưng dưới sự tiến công kịch liệt của Vệ Thiên Vũ, thì sự bình tĩnh của cậu so ra kém xa với tốc độ châm lửa của người nằm trên mình.
Cậu hít sâu 1 hơi, muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng Vệ Thiên Vũ cúi người bên tai cậu, nhẹ giọng nói: “Mai Lâm ở phía trước lái xe.”
Lăng Tử Hàn lập tức hiểu, trách không được Vệ Thiên Vũ ở ngay thời điểm này tại chỗ này không hề cố kỵ gì. Thì ra hai người họ trước đó đã từng tiến hành bố trí chu đáo chặt chẽ, cho nên bọn họ có thể yên tâm mà thân thiết trong xe.
Với liệp thủ, tuy rằng nguyên tắc công tác của họ là “Chuẩn xác, nghiêm cẩn, bí mật”, nhưng mọi người đều thuộc dạng tài cao mật lớn. Trong lúc làm việc sẽ lợi dụng những kỹ năng kỹ xảo của bản thân, tận dụng mọi thứ để có thể giải quyết nỗi lòng, cũng không phải vấn đề gì. Cũng vì nguyên nhân đó, mà Mai Lâm mới có thể toàn lực giúp đỡ Vệ Thiên Vũ, để lúc anh cùng Lăng Tử Hàn gặp gỡ có thể kéo dài thời gian ra một chút, đồng thời bảo chứng không ai quấy rối bọn họ.
Suy nghĩ đến đó, cậu cười.
Vệ Thiên Vũ nhìn nụ cười của cậu, vẫn đẹp như lúc lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, vẫn là khuôn mặt tươi cười tinh thuần ấm áp như ánh mặt trời, vẫn làm tim anh đập nhanh như cũ. Mỗi lần ôm cậu, tâm tình Vệ Thiên Vũ vẫn tràn đầy ngọt ngào như lúc ban đầu, mấy năm chẳng bao giờ biến đổi.
Ánh sáng trong xe nhu hòa, lẳng lặng bao bọc một bầu không khí ôn nhu. Lăng Tử Hàn nhìn Vệ Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm mình, quyết định phóng túng bản thân 1 lần.
Không chuyên nghiệp thì không chuyên nghiệp vậy.
Cậu nghiêng người, để toàn bộ quần áo đang bừa bộn trên người toàn bộ rơi xuống, sau đó ôm lấy Vệ Thiên Vũ, động tác cùng thần tình lộ ra một sự mê hoặc kỳ lạ.
Từ khi cậu bị thương nặng ở Cung Đảo tới nay, Vệ Thiên Vũ chẳng bao giờ thấy qua phong tình này của cậu, lúc này đột nhiên thấy, có chút ngẩn ra, triều dâng ái dục từ đáy lòng toàn bộ ào lên, khiến anh không thể khống chế.
Kế tiếp tựa như một cảnh trong giấc mộng đẹp vậy, quả thật khiến người ta hoài nghi đó không phải sự thật. Lăng Tử Hàn chủ động như vậy, dường như khiến mọi việc như như nước chảy mây trôi, dưới thân Vệ Thiên Vũ, cậu mở rộng cơ thể, hấp dẫn anh không thể tự chủ được mà tiến vào, sau đó cùng cậu bay lượn trên bầu trời. Vệ Thiên Vũ ôm cậu, xoa cậu, hôn cậu, cất tiếng gọi tên cậu.
Lăng Tử Hàn được anh ôm ấp trong lòng ngực ấm áp, cảm nhận được kích tình xông tới của anh, từng sóng từng sóng một, không hề ngừng nghỉ, đưa cậu từ địa ngục hàn lãnh hắc ám được nâng lên trên thiên đường tràn đầy ánh sáng ấm áp. Bên tai cậu nghe được tiếng nước chảy, tiếng gió, tiếng nỉ non của Vệ Thiên Vũ, khiến cậu say mê. Cậu không ngừng đáp lại, dùng trái tim, dùng thân thể, dùng thanh âm của mình.
Hai người kịch liệt triền miên, dùng hết khí lực ôm đối phương, ngao du vui vẻ dưới hải dương, chẳng biết đến trời đất gì.
Một lúc lâu, hai người mới thanh tỉnh lại.
Vệ Thiên Vũ tựa như mới vớt từ dưới nước lên, người đầy mồ hôi, thân thể Lăng Tử Hàn thì đã nóng lên, khiến cậu thấy rất thoải mái.
Lúc này Vệ Thiên Vũ mới kinh hãi nhận ra bản thân mình vẫn nằm đè trên người Lăng Tử Hàn, nhanh chóng nghiêng người, nằm xuống bên cạnh cậu, đưa cánh tay ôm lấy người cậu, để đầu cậu gác lên vai mình, có chút lo lắng hỏi: “Có phải hồi nãy anh kích động quá không, không có làm em bị thương chứ?”
“Không có.” Lăng Tử Hàn cảm thấy có chút mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, bỗng nhiên cười nói: “Từ trước tới giờ chưa có điên tới như vậy.”
“Đúng vậy, giống như nằm mơ vậy.” Vệ Thiên Vũ ôm cậu, say mê nói. “Ngay cả nằm mơ, anh cũng không nghĩ ra là trên thế giới còn có cảm giác tuyệt vời như thế.”
Bất quá, liệp thủ chưa bao giờ nằm mơ, Lăng Tử Hàn cũng sẽ không mộng tưởng những việc này, cho nên cậu vô dục vô cầu, cũng chính vì vậy càng khiến cậu không thể bị phá hủy, không thể đánh bại. Nghe Vệ Thiên Vũ cảm thán, cậu cũng không muốn nói mấy câu sát phong cảnh, trái lại thể hiện sự tính trẻ con, mỉm cười nói: “Nếu như để sếp biết, khẳng định thẳng tay thanh trừ hai chúng ta.”
Vệ Thiên Vũ nhịn không được cười ra tiếng: “Vậy đừng để sếp biết.”
Lăng Tử Hàn chỉ là mỉm cười, hiển nhiên tán thành đề nghị của anh.
Đến tận lúc này, bọn họ cảm giác được xe di chuyển có chút xóc nảy, hiển nhiên xe đang chạy, hơn nữa chạy rất ổn.
“Mấy giờ rồi?” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng hỏi.
Vệ Thiên Vũ nhìn thoáng qua màn hình trên vách, góc trái có hiển thị thời gian trong ngày. “Trưa rồi.” Anh thân thiết nói. “Em đói bụng à?”
“Có chút.” Lăng Tử Hàn nằm trong lòng anh, cảm thấy rất thoải mái.
Vệ Thiên Vũ hôn má cậu, ôn nhu nói: “Chúng ta ăn cơm trước đã, sau đó bàn công việc.”
“Ừ, được.” Lăng Tử Hàn đáp ứng, miễn cưỡng ngồi dậy.
HẾT CHAP 37
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.