Chương 285: Quyển 6 - Chương 54
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
27/10/2020
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Chỉ trong một đêm, mà có rất nhiều thay đổi, xe tăng chạy trên đường Khê La, tiếng súng vang vọng phố lớn ngõ nhỏ. Ban Địch An hạ lệnh bắt nội các, sau đó trên TV phát biểu toàn quốc, khiển trách hành vi bán nước của chính phủ, tuyên bố thực hành quân quản, thành lập chính phủ lâm thì, tự phong là tổng thống, Hách Ly là phó tổng thống.
Đối với sự cố đổi tổng thống bất ngờ đó, bách tính bình dân phổ thông không thể hiểu được, rất kinh ngạc. Do đang vào đêm, chính biến chỉ nổ ra ở Khê La, người ở chỗ khác không hề biết gì, trừ khi có người đêm khuya không ngủ còn đang online hoặc xem TV mới nghe được bài phát biểu đó của gã, nhưng người dân ngay thủ đô thì đều bị tiếng súng tiếng pháo khiến giật mình tỉnh giấc. Trong bóng đêm, bọn họ sợ run, kinh khủng tìm kiếm khu vực an toàn, nhưng lại không dám tùy tiện đi ra ngoài. Người nào mà nhà có tầng ngầm thì lập tức trốn xuống dưới đó, những người khác chỉ có thể ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Hỏa quang bạo tạc thỉnh thoảng rọi sáng bầu trời đêm, khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Tuy rằng Lăng Tử Hàn phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không thể mang Lý Nguyên đúng lúc rút khỏi Phủ tổng thống.
Tất cả đều phát sinh ngay trong lúc điện quang thạch hỏa, nhân viên đặc cần đã được huấn luyện, mặc dù khẩn nhưng không loạn, ngay ngắn trật tự mà bảo vệ che chở Lý Nguyên cùng Trịnh Đan Thanh dùng thang máy tới phòng an toàn ngầm. Lăng Tử Hàn ở trên mặt đất, không cùng xuống. Cậu nhanh chóng chỉ huy bố phòng vệ Phủ tổng thống, toàn lực chống lại địch, đồng thời gọi cho Lôi Hồng Phi, muốn đội đột kích của y lập tức đến đây trợ giúp, yểm hộ tổng thống rút lui.
Nhân viên đặc cần không nói gì mà lập tức đưa Lý Nguyên vào văn phòng tổng thống ngầm, lúc này mới có thời gian thở. Hai hàng lông mày của ông nhíu lại, trầm giọng nói: “Lập tức gọi tới tướng quân Y Đức tư lệnh không quân.”
Vị thượng tướng không quân kia nhanh chóng bắt máy, báo cáo ông: “Tổng thống tiên sinh, tôi đã hạ lệnh cho bộ đội gần Khê La khởi hành, sư hàng không cũng chờ xuất phát, xin ngài hạ lệnh.”
“Rất tốt.” Lý Nguyên như đinh đóng cột nói. “Tôi lệnh cho cậu, lập tức nổ súng vào phản quân, oanh tạc ban chỉ huy phản quân, chú ý chỉ đạo chính xác, trách cư dân bình thường, nhất định phải tận lực giảm thiểu thương vong bình dân.”
“Yes, sir.” Y Đức đáp ứng, liền đi hạ lệnh.
Sau đó Lý Nguyên gọi tới Tống Đình tư lệnh hải quân: “Tống tướng quân, Ban Địch An công nhiên vi phạm hiến pháp quốc gia, không để ý đến an nguy nhân dân, phát động chính biến quân sự, tôi lệnh cho anh phải lập tức khởi xướng công kích phản quân, bình định rối loạn, bảo vệ thủ đô.”
Tướng quân Tống Đình lại có chút do dự: “Tổng thống tiên sinh, có thể đàm phán với Ban tướng quân không? Xem ông ta rốt cục là có chủ trương gì? Có thể giải quyết trong hòa bình được không?”
Trong lòng Lý Nguyên trầm xuống, nhưng bề mặt vẫn trấn định tự nhiên: “Xe tăng của ông ta đã chạy tới trước cửa luôn rồi, anh nghĩ có thể đàm phán không?”
Tống Đình lấy làm kinh hãi, lập tức nói: “Tôi sẽ lập tức gọi điện tới cho Ban tướng quân, xin ông ta lui binh, có chuyện gì đều có thể thương lượng mà, không cần phải xung đột đến mức đó.”
“Được.” Lý Nguyên lãnh tĩnh gật đầu. “Nếu như ông ta không chịu rút binh, xin Tống tướng quân lấy quốc gia làm trọng, nhanh chóng xuất binh, cùng Y Đức tướng quân phối hợp, dẹp loạn phản loạn.”
“Y tướng quân đã xuất binh?” Tống Đình cả kinh, lập tức nói. “Tổng thống tiên sinh, tôi sẽ mau chóng truyền tin lại cho ngài.”
Lý Nguyên cúp máy, trầm ngâm chốc lát, gọi cho Lăng Tử Hàn. Microphone nhất thời truyền đến tiếng súng kịch liệt cùng tiếng nổ mạnh, thanh âm Lăng Tử Hàn nhưng trước sau như một lại vô cùng thong thả. Lý Nguyên thân thiết hỏi: “Trên đó thế nào rồi?”
“Thế tiến công của phản quân rất mạnh.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh mà nói. “Chúng ta hạ 7 xe tăng của bọn chúng, chặn đứng đường vào, xe tăng cùng các xe cộ khác của chúng cũng không vào được, chỉ có thể phái bộ binh ào vào, chúng con đang toàn lực ngăn chặn. Con đã liên hệ với Lôi tướng quân tư lệnh bộ đội đặc chủng Trung Quốc rồi, y sẽ lập tức phái đội đột kích đến đây, yểm hộ chúng ta rút khỏi, đại khái hai mươi phút sau mới có thể tới nơi.”
“Được.” Lý Nguyên gật đầu, căn dặn. “Các con nên cẩn thận 1 chút.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn cúp máy, tiếp tục tập trung chiến đấu.
Lý Nguyên cúp máy, nhìn mấy màn hình trên tường, hỏi người bên cạnh: “Đã liên lạc được với phó tổng thống chưa?”
“Có tin rồi.” Người nọ báo cáo. “Lạc cục vì bảo vệ cha con phó tổng thống mà bản thân bị trọng thương, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ đã được đội đột kích Trung Quốc cứu ra, đưa họ tới hàng không mẫu hạm của họ rồi.”
Lý Nguyên cả kinh: “Lập tức gọi cho phó tổng thống.”
Khoảng chừng nửa phút sau, Chu Tự xuất hiện trên màn hình. Y có chút uể oải, nhưng không bị thương, nét mặt tràn đầy lo lắng, nhanh chóng hỏi: “Chú Nguyên, tôi nghe nói tên chó Ban Địch An làm phản rồi, đang tấn công Phủ tổng thống, bên chú thế nào rồi? Có rút khỏi đó chưa? Có bị thương không? Bị thương có nặng không?”
“Bị thương không nặng, chỉ là ngoài da thôi, không có việc gì. Hiện tại tôi đang ở trong văn phòng ngầm trong phủ tổng thống, tạm thời an toàn.” Lý Nguyên nghiêm túc mà nói. “A Tự, nếu tôi có gặp chuyện gì, thì cậu lập tức liên lạc với nội các, tiếp nhận chức vụ tổng thống, tuyên bố trước toàn quốc.”
“Chú Nguyên, chú đừng nói vậy.” Chu Tự nóng nảy. “Tôi sẽ lập tức trở về. Dù nhất thời không thể tìm được quân đội có thể dùng được, thì chỉ dựa vào anh em Nhật Nguyệt Hội chúng ta, thì cũng có thể chạy vào Phủ tổng thống cứu chú ra.”
“Không được lỗ mãng, nghe không?” Lý Nguyên lạnh lùng nói. “Hiện tại cậu là phó tổng thống, không phải anh hùng rơm. Nếu chúng ta xảy ra bất trắc gì, thì xem như thỏa lòng của Ban Địch An rồi, gã có thể danh chính ngôn thuận bắt nội các, chiếm hội nghị, leo lên vị trí tổng thống. Tôi không thể để gã thoại nguyện được, cậu cũng vậy, nghe không?”
“Được, tôi hiểu.” Chu Tự bị ông giáo huấn tâm phục khẩu phục, lập tức gật đầu, lập tức lo lắng mà nói. “Vậy bây giờ chú làm sao? Phải nghĩ cách rút khỏi đó chứ?”
“Cậu yên tâm đi, Tử Hàn đã liên lạc đội đột kích Trung Quốc, bọn họ đang tới, rất nhanh sẽ xong thôi.” Lý Nguyên trầm tĩnh lại, mỉm cười nói. “Trên đảo Cổ Lỗ, chắc cậu đã thấy được bản lĩnh của họ rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, rất lợi hại.” Chu Tự cũng cười. “Có bọn họ tới, tôi an tâm rồi. Bọn họ nhất định có thể cứu chú ra.”
“Tôi cũng tin vậy.” Lý Nguyên trịnh trọng mà nói. “A Tự, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu tôi có bất trắc gì, thì tổng thống chính là cậu, cậu phải nhận trọng trách đó, không được làm mất mặt tôi.”
“Được, tôi sẽ làm được.” Chu Tự hít sâu một hơi, nhưng không nhịn được năn nỉ. “Chú Nguyên, chú với hứa với tôi, nhất định an toàn ra ngoài.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Lý Nguyên mỉm cười với y. “Cậu cũng biết tính của tôi mà, dù có bao nhiêu hiểm ác đáng sợ hiểm ác đáng sợ, tôi tuyệt đối không từ bỏ.”
“Được, tôi biết.” Chu Tự gật đầu. “Chú Nguyên, tôi đợi chú.”
“Được.” Lý Nguyên cúp máy, lúc này mới xoay người, dặn dò nhân viên đặc biệt cần bên cạnh. “Mời Trịnh Đan Thanh lại đây.”
Rất nhanh, Trịnh Đan Thanh lo sợ bất an đi vào phòng. Lý Nguyên khoát tay áo, ý bảo người ra ngoài, lúc này mới nói với hắn: “Ngồi đi, chúng ta còn một chút thời gian, cậu còn gì muốn nói với tôi không?”
Thái độ của ông hòa ái, thanh âm trầm thấp, cũng không nghiêm khắc, Trịnh Đan Thanh hơi hơi run lên, liền nhào người tới, quỳ trước mặt ông, ngửa đầu nhìn ông, liên thanh giải thích: “Đây không phải con làm, xin chú tin con. Con yêu chú, dù thế nào cũng sẽ không làm chú tổn thương.”
“Tôi biết, cậu đứng lên đi.” Lý Nguyên ôn nhu nói, vươn tay không bị thương đỡ hắn đứng lên, để hắn đến bên bàn ngồi xuống, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía hắn. “Tôi muốn cậu nói ra chỉ là để phán đoán huống hiện nay một chút, không có ý trách cậu. Rốt cục có chuyện gì mà cậu không thể nói cho tôi biết chứ? Nghiêm trọng đến mức bị người khác cưỡng ép hay uy hiếp gì sao?”
Trịnh Đan Thanh cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Mẹ của con thật ra chỉ là mẹ nuôi, mẹ ruột của con là … kỹ nữ. Trước đây con không biết, đến tận khi con làm trợ lý cho chú, mới bắt đầu xuất đầu lộ diện trước truyền thông, mẹ đẻ của con tìm tới cửa, lúc đó con mới biết. Chuyện này nếu như vạch trần, thì chính là scandal, không chỉ tổn hại danh dự của con, mà cũng khiến danh dự của chú bị tổn thương. Theo tính cách của chú, chú nhất định bắt con rời đi, đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ với con, nhưng đó là điều con không muốn. Con cố gắng che giấu chuyện này, đưa mẹ đẻ của con ra nước ngoài, cho bà ta một cuộc sống giàu có, dặn bà ta không được hé răng ra ngoài 1 tiếng nào. Thế nhưng, trên đời không có tường nào chắn được gió, rốt cục cũng có người biết. Họ tìm con, đưa ra yêu cầu cũng không có hại với chú, mà chỉ nhằm vào Lăng Tử Hàn. Lúc đó …con rất đố kị cậu ta, nên nhất thời hồ đồ, lại cố kỵ chuyện mẹ đẻ bị vạch trần, nên đồng ý hợp tác với họ …”
“Cậu quả là thằng ngốc.” Lý Nguyên khe khẽ thở dài. “Chuyện mẹ đẻ của cậu tôi đã biết sớm rồi, ngày thứ hai kể từ khi bà ta tới tìm cậu thì tôi đã biết rõ, sau đó thấy cậu cư xử rất khéo, lại dường như không muốn để tôi biết, nên tôi cũng không hỏi tới.”
Trịnh Đan Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ông, sững sờ hỏi: “Chú biết? Vậy sao chú còn để con bên cạnh?”
“Chuyện này không liên quan tới cậu.” Lý Nguyên lắc đầu. “Cậu chỉ là một đứa nhỏ, cũng không phải lỗi của cậu.”
Nước mắt Trịnh Đan Thanh rơi xuống: “Chú Nguyên … Chú Nguyên …”
Lý Nguyên nhẹ nhàng ôm vai hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Trịnh Đan Thanh lắc đầu, chần chờ một lát mới nói: “Con nghĩ là người của Ban Địch An, nhưng không chắc.”
“À.” Lý Nguyên ngưng thần suy nghĩ, nhất thời không hé răng.
Trịnh Đan Thanh có chút sợ: “Chú Nguyên, chú sẽ không trách con chứ? Xin chú tha cho con, đừng đuổi con đi.”
Lý Nguyên phục hồi tinh thần lại, cười vỗ vỗ hắn: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đuổi cậu. Cậu cũng không cần sợ đến vậy, cứ an tâm làm việc. Hiện nay nguy cơ lớn nhất mà chúng ta đang đối mặt chính là phải mau chóng tới được khu an toàn, cậu cứ theo sát tôi, đừng tách ra, hiểu không?”
“Dạ.” Trịnh Đan Thanh mừng rỡ, lúc này mới an tâm.
Xác nhận hắn không phải người thuộc phe địch, Lý Nguyên cũng yên lòng, chuyên tâm mà bắt tay vào ứng đối thế cục nguy cấp trước mặt.
Lúc này, tiếng súng bên ngoài phủ tổng thống càng thêm kịch liệt, thỉnh thoảng có pháo sáng nổ tung khiến bầu trời đêm sáng như ban ngày, Lăng Tử Hàn đưa tay nhìn đồng hồ, trên mặt tràn đầy trấn định kiên nghị.
HẾT CHAP 54
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Chỉ trong một đêm, mà có rất nhiều thay đổi, xe tăng chạy trên đường Khê La, tiếng súng vang vọng phố lớn ngõ nhỏ. Ban Địch An hạ lệnh bắt nội các, sau đó trên TV phát biểu toàn quốc, khiển trách hành vi bán nước của chính phủ, tuyên bố thực hành quân quản, thành lập chính phủ lâm thì, tự phong là tổng thống, Hách Ly là phó tổng thống.
Đối với sự cố đổi tổng thống bất ngờ đó, bách tính bình dân phổ thông không thể hiểu được, rất kinh ngạc. Do đang vào đêm, chính biến chỉ nổ ra ở Khê La, người ở chỗ khác không hề biết gì, trừ khi có người đêm khuya không ngủ còn đang online hoặc xem TV mới nghe được bài phát biểu đó của gã, nhưng người dân ngay thủ đô thì đều bị tiếng súng tiếng pháo khiến giật mình tỉnh giấc. Trong bóng đêm, bọn họ sợ run, kinh khủng tìm kiếm khu vực an toàn, nhưng lại không dám tùy tiện đi ra ngoài. Người nào mà nhà có tầng ngầm thì lập tức trốn xuống dưới đó, những người khác chỉ có thể ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Hỏa quang bạo tạc thỉnh thoảng rọi sáng bầu trời đêm, khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Tuy rằng Lăng Tử Hàn phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn không thể mang Lý Nguyên đúng lúc rút khỏi Phủ tổng thống.
Tất cả đều phát sinh ngay trong lúc điện quang thạch hỏa, nhân viên đặc cần đã được huấn luyện, mặc dù khẩn nhưng không loạn, ngay ngắn trật tự mà bảo vệ che chở Lý Nguyên cùng Trịnh Đan Thanh dùng thang máy tới phòng an toàn ngầm. Lăng Tử Hàn ở trên mặt đất, không cùng xuống. Cậu nhanh chóng chỉ huy bố phòng vệ Phủ tổng thống, toàn lực chống lại địch, đồng thời gọi cho Lôi Hồng Phi, muốn đội đột kích của y lập tức đến đây trợ giúp, yểm hộ tổng thống rút lui.
Nhân viên đặc cần không nói gì mà lập tức đưa Lý Nguyên vào văn phòng tổng thống ngầm, lúc này mới có thời gian thở. Hai hàng lông mày của ông nhíu lại, trầm giọng nói: “Lập tức gọi tới tướng quân Y Đức tư lệnh không quân.”
Vị thượng tướng không quân kia nhanh chóng bắt máy, báo cáo ông: “Tổng thống tiên sinh, tôi đã hạ lệnh cho bộ đội gần Khê La khởi hành, sư hàng không cũng chờ xuất phát, xin ngài hạ lệnh.”
“Rất tốt.” Lý Nguyên như đinh đóng cột nói. “Tôi lệnh cho cậu, lập tức nổ súng vào phản quân, oanh tạc ban chỉ huy phản quân, chú ý chỉ đạo chính xác, trách cư dân bình thường, nhất định phải tận lực giảm thiểu thương vong bình dân.”
“Yes, sir.” Y Đức đáp ứng, liền đi hạ lệnh.
Sau đó Lý Nguyên gọi tới Tống Đình tư lệnh hải quân: “Tống tướng quân, Ban Địch An công nhiên vi phạm hiến pháp quốc gia, không để ý đến an nguy nhân dân, phát động chính biến quân sự, tôi lệnh cho anh phải lập tức khởi xướng công kích phản quân, bình định rối loạn, bảo vệ thủ đô.”
Tướng quân Tống Đình lại có chút do dự: “Tổng thống tiên sinh, có thể đàm phán với Ban tướng quân không? Xem ông ta rốt cục là có chủ trương gì? Có thể giải quyết trong hòa bình được không?”
Trong lòng Lý Nguyên trầm xuống, nhưng bề mặt vẫn trấn định tự nhiên: “Xe tăng của ông ta đã chạy tới trước cửa luôn rồi, anh nghĩ có thể đàm phán không?”
Tống Đình lấy làm kinh hãi, lập tức nói: “Tôi sẽ lập tức gọi điện tới cho Ban tướng quân, xin ông ta lui binh, có chuyện gì đều có thể thương lượng mà, không cần phải xung đột đến mức đó.”
“Được.” Lý Nguyên lãnh tĩnh gật đầu. “Nếu như ông ta không chịu rút binh, xin Tống tướng quân lấy quốc gia làm trọng, nhanh chóng xuất binh, cùng Y Đức tướng quân phối hợp, dẹp loạn phản loạn.”
“Y tướng quân đã xuất binh?” Tống Đình cả kinh, lập tức nói. “Tổng thống tiên sinh, tôi sẽ mau chóng truyền tin lại cho ngài.”
Lý Nguyên cúp máy, trầm ngâm chốc lát, gọi cho Lăng Tử Hàn. Microphone nhất thời truyền đến tiếng súng kịch liệt cùng tiếng nổ mạnh, thanh âm Lăng Tử Hàn nhưng trước sau như một lại vô cùng thong thả. Lý Nguyên thân thiết hỏi: “Trên đó thế nào rồi?”
“Thế tiến công của phản quân rất mạnh.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh mà nói. “Chúng ta hạ 7 xe tăng của bọn chúng, chặn đứng đường vào, xe tăng cùng các xe cộ khác của chúng cũng không vào được, chỉ có thể phái bộ binh ào vào, chúng con đang toàn lực ngăn chặn. Con đã liên hệ với Lôi tướng quân tư lệnh bộ đội đặc chủng Trung Quốc rồi, y sẽ lập tức phái đội đột kích đến đây, yểm hộ chúng ta rút khỏi, đại khái hai mươi phút sau mới có thể tới nơi.”
“Được.” Lý Nguyên gật đầu, căn dặn. “Các con nên cẩn thận 1 chút.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn cúp máy, tiếp tục tập trung chiến đấu.
Lý Nguyên cúp máy, nhìn mấy màn hình trên tường, hỏi người bên cạnh: “Đã liên lạc được với phó tổng thống chưa?”
“Có tin rồi.” Người nọ báo cáo. “Lạc cục vì bảo vệ cha con phó tổng thống mà bản thân bị trọng thương, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ đã được đội đột kích Trung Quốc cứu ra, đưa họ tới hàng không mẫu hạm của họ rồi.”
Lý Nguyên cả kinh: “Lập tức gọi cho phó tổng thống.”
Khoảng chừng nửa phút sau, Chu Tự xuất hiện trên màn hình. Y có chút uể oải, nhưng không bị thương, nét mặt tràn đầy lo lắng, nhanh chóng hỏi: “Chú Nguyên, tôi nghe nói tên chó Ban Địch An làm phản rồi, đang tấn công Phủ tổng thống, bên chú thế nào rồi? Có rút khỏi đó chưa? Có bị thương không? Bị thương có nặng không?”
“Bị thương không nặng, chỉ là ngoài da thôi, không có việc gì. Hiện tại tôi đang ở trong văn phòng ngầm trong phủ tổng thống, tạm thời an toàn.” Lý Nguyên nghiêm túc mà nói. “A Tự, nếu tôi có gặp chuyện gì, thì cậu lập tức liên lạc với nội các, tiếp nhận chức vụ tổng thống, tuyên bố trước toàn quốc.”
“Chú Nguyên, chú đừng nói vậy.” Chu Tự nóng nảy. “Tôi sẽ lập tức trở về. Dù nhất thời không thể tìm được quân đội có thể dùng được, thì chỉ dựa vào anh em Nhật Nguyệt Hội chúng ta, thì cũng có thể chạy vào Phủ tổng thống cứu chú ra.”
“Không được lỗ mãng, nghe không?” Lý Nguyên lạnh lùng nói. “Hiện tại cậu là phó tổng thống, không phải anh hùng rơm. Nếu chúng ta xảy ra bất trắc gì, thì xem như thỏa lòng của Ban Địch An rồi, gã có thể danh chính ngôn thuận bắt nội các, chiếm hội nghị, leo lên vị trí tổng thống. Tôi không thể để gã thoại nguyện được, cậu cũng vậy, nghe không?”
“Được, tôi hiểu.” Chu Tự bị ông giáo huấn tâm phục khẩu phục, lập tức gật đầu, lập tức lo lắng mà nói. “Vậy bây giờ chú làm sao? Phải nghĩ cách rút khỏi đó chứ?”
“Cậu yên tâm đi, Tử Hàn đã liên lạc đội đột kích Trung Quốc, bọn họ đang tới, rất nhanh sẽ xong thôi.” Lý Nguyên trầm tĩnh lại, mỉm cười nói. “Trên đảo Cổ Lỗ, chắc cậu đã thấy được bản lĩnh của họ rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, rất lợi hại.” Chu Tự cũng cười. “Có bọn họ tới, tôi an tâm rồi. Bọn họ nhất định có thể cứu chú ra.”
“Tôi cũng tin vậy.” Lý Nguyên trịnh trọng mà nói. “A Tự, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu tôi có bất trắc gì, thì tổng thống chính là cậu, cậu phải nhận trọng trách đó, không được làm mất mặt tôi.”
“Được, tôi sẽ làm được.” Chu Tự hít sâu một hơi, nhưng không nhịn được năn nỉ. “Chú Nguyên, chú với hứa với tôi, nhất định an toàn ra ngoài.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Lý Nguyên mỉm cười với y. “Cậu cũng biết tính của tôi mà, dù có bao nhiêu hiểm ác đáng sợ hiểm ác đáng sợ, tôi tuyệt đối không từ bỏ.”
“Được, tôi biết.” Chu Tự gật đầu. “Chú Nguyên, tôi đợi chú.”
“Được.” Lý Nguyên cúp máy, lúc này mới xoay người, dặn dò nhân viên đặc biệt cần bên cạnh. “Mời Trịnh Đan Thanh lại đây.”
Rất nhanh, Trịnh Đan Thanh lo sợ bất an đi vào phòng. Lý Nguyên khoát tay áo, ý bảo người ra ngoài, lúc này mới nói với hắn: “Ngồi đi, chúng ta còn một chút thời gian, cậu còn gì muốn nói với tôi không?”
Thái độ của ông hòa ái, thanh âm trầm thấp, cũng không nghiêm khắc, Trịnh Đan Thanh hơi hơi run lên, liền nhào người tới, quỳ trước mặt ông, ngửa đầu nhìn ông, liên thanh giải thích: “Đây không phải con làm, xin chú tin con. Con yêu chú, dù thế nào cũng sẽ không làm chú tổn thương.”
“Tôi biết, cậu đứng lên đi.” Lý Nguyên ôn nhu nói, vươn tay không bị thương đỡ hắn đứng lên, để hắn đến bên bàn ngồi xuống, lúc này mới mỉm cười nhìn về phía hắn. “Tôi muốn cậu nói ra chỉ là để phán đoán huống hiện nay một chút, không có ý trách cậu. Rốt cục có chuyện gì mà cậu không thể nói cho tôi biết chứ? Nghiêm trọng đến mức bị người khác cưỡng ép hay uy hiếp gì sao?”
Trịnh Đan Thanh cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Mẹ của con thật ra chỉ là mẹ nuôi, mẹ ruột của con là … kỹ nữ. Trước đây con không biết, đến tận khi con làm trợ lý cho chú, mới bắt đầu xuất đầu lộ diện trước truyền thông, mẹ đẻ của con tìm tới cửa, lúc đó con mới biết. Chuyện này nếu như vạch trần, thì chính là scandal, không chỉ tổn hại danh dự của con, mà cũng khiến danh dự của chú bị tổn thương. Theo tính cách của chú, chú nhất định bắt con rời đi, đoạn tuyệt toàn bộ quan hệ với con, nhưng đó là điều con không muốn. Con cố gắng che giấu chuyện này, đưa mẹ đẻ của con ra nước ngoài, cho bà ta một cuộc sống giàu có, dặn bà ta không được hé răng ra ngoài 1 tiếng nào. Thế nhưng, trên đời không có tường nào chắn được gió, rốt cục cũng có người biết. Họ tìm con, đưa ra yêu cầu cũng không có hại với chú, mà chỉ nhằm vào Lăng Tử Hàn. Lúc đó …con rất đố kị cậu ta, nên nhất thời hồ đồ, lại cố kỵ chuyện mẹ đẻ bị vạch trần, nên đồng ý hợp tác với họ …”
“Cậu quả là thằng ngốc.” Lý Nguyên khe khẽ thở dài. “Chuyện mẹ đẻ của cậu tôi đã biết sớm rồi, ngày thứ hai kể từ khi bà ta tới tìm cậu thì tôi đã biết rõ, sau đó thấy cậu cư xử rất khéo, lại dường như không muốn để tôi biết, nên tôi cũng không hỏi tới.”
Trịnh Đan Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ông, sững sờ hỏi: “Chú biết? Vậy sao chú còn để con bên cạnh?”
“Chuyện này không liên quan tới cậu.” Lý Nguyên lắc đầu. “Cậu chỉ là một đứa nhỏ, cũng không phải lỗi của cậu.”
Nước mắt Trịnh Đan Thanh rơi xuống: “Chú Nguyên … Chú Nguyên …”
Lý Nguyên nhẹ nhàng ôm vai hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Trịnh Đan Thanh lắc đầu, chần chờ một lát mới nói: “Con nghĩ là người của Ban Địch An, nhưng không chắc.”
“À.” Lý Nguyên ngưng thần suy nghĩ, nhất thời không hé răng.
Trịnh Đan Thanh có chút sợ: “Chú Nguyên, chú sẽ không trách con chứ? Xin chú tha cho con, đừng đuổi con đi.”
Lý Nguyên phục hồi tinh thần lại, cười vỗ vỗ hắn: “Yên tâm đi, tôi sẽ không đuổi cậu. Cậu cũng không cần sợ đến vậy, cứ an tâm làm việc. Hiện nay nguy cơ lớn nhất mà chúng ta đang đối mặt chính là phải mau chóng tới được khu an toàn, cậu cứ theo sát tôi, đừng tách ra, hiểu không?”
“Dạ.” Trịnh Đan Thanh mừng rỡ, lúc này mới an tâm.
Xác nhận hắn không phải người thuộc phe địch, Lý Nguyên cũng yên lòng, chuyên tâm mà bắt tay vào ứng đối thế cục nguy cấp trước mặt.
Lúc này, tiếng súng bên ngoài phủ tổng thống càng thêm kịch liệt, thỉnh thoảng có pháo sáng nổ tung khiến bầu trời đêm sáng như ban ngày, Lăng Tử Hàn đưa tay nhìn đồng hồ, trên mặt tràn đầy trấn định kiên nghị.
HẾT CHAP 54
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.