Chương 336: Quyển 8 - Chương 11
Mãn Tọa Y Hoa Thắng Tuyết
27/10/2020
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Mạc Thanh Hải dẫn tới mấy con ngựa khá ngoan, nhưng chạy cũng không chậm, Lăng Tử Hàn, Du Dặc, Vệ Thiên Vũ cùng xã trưởng đều ngồi lên ngựa, theo Mạc Thanh Hải chạy tới đàn của hắn.
Mạc Thanh Hải giới thiệu với bọn họ tuổi cùng tình huống sinh trưởng hiện nay của bò Tây Tạng, đoán có thể thu được hơn 400 bò Tây Tạng trưởng thành chất lượng tốt, đây là kinh tế chính của hắn, có một số bò Tây Tạng già yếu thì dùng để cung ứng thị trường bản địa, trên cơ bản không dùng để kiếm tiền, còn về những con bò chết, bọn họ cũng không bán, có một vài người dân chăn nuôi chôn bò đã chết xuống đất, còn hắn thì thả xác bò lên một ngọn núi xa để bọn sói ăn thịt.
Hắn một đường thuộc như lòng bàn tay, lần lượt giới thiệu mấy giống bò Tây Tạng với họ.
Lăng Tử Hàn với mấy vấn đề này thì chỉ biết nói 1 nghe 1, nói 2 nghe 2, nghe hắn nói cũng chỉ gật đầu, không nói gì cả.
Đi một vòng, bọn họ liền quay đầu trở lại trước lều.
Có hai đứa nhỏ đang nằm ở trên bàn học nhỏ làm bài tập, bên cạnh có hai con ngựa nhỏ đang an tĩnh ăn cỏ, 1 con chó chăn cừu nhỏ đang chạy chung quanh đùa vui. Nghe tiếng vó ngựa, bọn nhóc đều ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhảy dựng lên, cười vẫy vẫy đôi tay bé nhỏ, kêu lớn: “Ba ơi, ba ơi.”
Mạc Thanh Hải giơ giơ roi lên, khuôn mặt mỉm cười.
Du Dặc cùng Lăng Tử Hàn một trái một phải đi sát theo hắn, Vệ Thiên Vũ phía sau bọn họ, tận lực tránh không muốn khiến cho Mạc Thanh Hải chú ý.
Du Dặc thấy tụi nhỏ, nét mặt cũng trở nên hiền hòa, cười hỏi anh: “Con anh à?”
“Đúng.” Mạc Thanh Hải kiêu ngạo mà nói. “Là con của tôi cùng người tôi yêu.”
“Học lớp mấy rồi?” Bình thường thì ai cũng sẽ hỏi như vậy, nên Du Dặc cũng không ngoại lệ.
“Con trai học lớp 2, con gái học lớp 1.” Mạc Thanh Hải cũng giống y như những người cha bình thường khác, vừa nhắc tới con gái thường vui vẻ hơn.
Bọn họ rất nhanh tới trước lều, cùng nhau xoay người xuống ngựa.
Cả hai đứa nhỏ đều mặc đồ Tây Tạng, không đội mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có hai lúm đồng tiền, đôi mắt màu lam thiên chân vô tà, giống y như màu mắt của Mạc Thanh Hải, nhưng mái tóc lại tóc đen suôn thẳng, không giống mái tóc hơi xoăn của Mạc Thanh Hải.
Thấy bên người cha mình có mấy người lạ, bọn nhóc cũng không chạy lên, chỉ là đứng ở đó, mỉm cười sáng lạng với ba người chú không hề quen biết kia. Người trên thảo nguyên đều như vậy, gặp người lạ từ bên ngoài tới, đều sẽ chân thành mỉm cười, khiến người thành phố luôn quen với việc đề phòng thường thường không biết làm sao.
Mạc Thanh Hải ngoắc bọn nhóc chạy tới, nói với tụi nhỏ: “Chào chú đi con.”
Cả hai đứa nhỏ đều thanh thúy kêu lên: “Chào chú.”
Tiếng phổ thông của tụi nhỏ đều rất tốt, cũng không mang nặng khẩu âm lắm.
Mạc Thanh Hải bắt chuyện rồi cùng bọn Lăng Tử Hàn ngồi xuống, châm trà sữa cho bọn họ, mang lọ bơ ra, để bọn họ tự mình thêm vào.
Lăng Tử Hàn không bỏ bơ, chỉ cầm y trà sữa nóng chậm rãi uống, cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhỏ.
Du Dặc nghiêm túc lấy ra hợp đồng đưa cho Mạc Thanh Hải xem, hai người liền tiến hành thương thảo chi tiết trong hợp đồng, xã trưởng ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng giải thích một ít điều khoản với Mạc Thanh Hải.
Văn hóa dân chăn nuôi địa phương cũng không cao, lúc bọn họ ở hai nhà trước, thì đã được xã trưởng đọc qua hợp đồng, rồi nói tỉ mỉ tường tận điều khoản mà bọn họ không rõ.
Bọn họ nói tiếng Tạng, Lăng Tử Hàn tự nhiên giả bộ nghe không hiểu, Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc hiểu cùng không nhiều, nên coi như là không hiểu gì.
Mạc Thanh Hải cũng không hiểu lắm về điều khoản hợp đồng, nên nghiêm túc lắng nghe xã trưởng giải thích.
Lăng Tử Hàn vẫn nhìn cô bé con có mái tóc đen mắt xanh kia, thanh âm đặc biệt nhu hòa, cười: “Mấy tuổi rồi?”
Cô bé cũng không sợ, lớn tiếng trả lời: “5 tuổi rưỡi.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, lại hỏi: “Tên con là gì?”
“Đức Thố Cát.” Mồm miệng cô bé rất mau lẹ. “Tên Hán là Mạc Hân Hân, cha nói nó có nghĩa là vui vẻ.”
“Tên rất hay.” Lăng Tử Hàn tán dương.
Cô bé rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lăng Tử Hàn nhìn về phía cậu bé bên cạnh, mỉm cười hỏi cùng 1 vấn đề: “Con tên gì? Mấy tuổi rồi?”
“Con tên Cống Giác Trát Tây, 6 tuổi rưỡi.” Cậu bé lúc nghe em mình bị hỏi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, nên rất tinh tường trả lời. “Tên Hán là Mạc Giai An, cha nói “Giai” chính là khỏe mạnh, còn “An” nghĩa là bình an.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn tán thưởng gật đầu. “Tên rất đẹp.”
Đức Thố Cát nghĩa là “Biển cả hạnh phúc”, còn Cống Giác Trát Tây càng là một cái tên tôn quý, nghĩa là “Hi thế trân bảo”, cái tên này khuyên mọi người chỉ cần cố gắng nỗ lực, nhất định sẽ trở thành một người ưu tú. Lăng Tử Hàn rất thích hai cái tên tiếng Tạng này, vừa nghe bọn nhỏ nói xong, đều biết tên của tụi nhỏ đều là bạn đời của Mạc Thanh Hải đặt, mà hai đứa nhỏ đều họ Mạc, nên đều là con của Mạc Thanh Hải, đây là việc hiếm thấy, thường khi hai người có 2 đứa con đều sẽ có 1 đứa con của mình, chứ không có việc 1 người có 2 đứa, 1 người không có đứa nào. Vì vậy, cậu rất hiếu kỳ về người bác sĩ này.
Đã nhanh đến chạng vạng, hoàng hôn bao phủ xuống tới, toàn bộ thế giới càng thêm yên lặng. Ngồi ở chỗ này, hít thở không khí trong lành, nhìn thảo nguyên mãi mãi không đổi kia, mới có thể cảm nhận được hàm nghĩa vĩnh hằng.
Tinh thần Lăng Tử Hàn rất bình an, cùng tụi nhỏ tán gẫu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy bài tập trước mặt của cô bé, không khỏi nở nụ cười, đưa tay chỉ vào một đề bài, nhẹ giọng hỏi: “8+5 bằng mấy?”
Cô bé viết đáp án là 12, thanh âm Lăng Tử Hàn thủy chung rất nhẹ, thái độ hòa ái.
Cậu bé nhìn qua một chút, lập tức nói: “8+5=13.”
“Đúng rồi.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu.
Cô bé lúc này mới dùng gôm xóa đáp án, cầm viết nghiêm túc một lần nữa viết xuống đáp án chính xác.
Lúc này, Du Dặc cùng Mạc Thanh Hải đạt thành chung nhận thức. Bầu trời bên ngoài tối dần, Mạc Thanh Hải mời bọn họ tới lều của mình, sử dụng đèn sử dụng năng lượng mặt trời tiết kiệm năng lượng, ngồi xuống ký hợp đồng.
Lăng Tử Hàn không có vào lều, một mình đứng ngoài nhìn phong cảnh.
Nếu như tương lai về hưu, cậu cũng muốn chọn 1 nơi như vậy mà sống, cũng giống như cha mẹ của Vệ Thiên Vũ, cũng giống như Mạc Thanh Hải cùng bạn đời của hắn.
Một lát sau, phía sau cậu truyền đến thanh âm Mạc Thanh Hải: “Hàn quản lý, một lát ở đây ăn cơm chiều đi, cũng không có món gì đặc biệt, tôi giết 1 con dê, đã hầm rồi, bạn đời của tôi sẽ lập tức trở về, sau đó làm thêm vài món. Nếu anh có hứng thú, thì tôi sẽ cùng anh cưỡi ngựa tới bên kia tham quan, phong cảnh bên đó đẹp hơn.”
Lăng Tử Hàn quay đầu, cười nói: “Được.”
Hai người lên ngựa, đi tới ngọn núi bên kia.
Du Dặc cùng Vệ Thiên Vũ nhìn thân ảnh bọn họ, cũng không có lo lắng. Với thân thủ của Lăng Tử Hàn, Mạc Thanh Hải hoàn toàn không thể khiến cậu bị thương, với lại, con của Mạc Thanh Hải đang ở đây, khiến hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mạc Thanh Hải cùng Lăng Tử Hàn giục ngựa chậm rãi đi qua thảm cỏ trên sườn núi, rất thong dong.
Qua triền núi, phong cảnh bên kia kỳ thực cũng không có gì khác biệt với hồi nãy, vẫn là thảo nguyên, trong núi là đàn bò đang trải dài.
Mạc Thanh Hải dừng ngựa, đứng ở đó nhìn.
Lăng Tử Hàn dừng lại bên người hắn, cũng trầm mặc không nói.
Một lúc lâu, Mạc Thanh Hải mới bình tĩnh mà nói: “Các người hoàn toàn không phải là người của công ty mậu dịch phải không?”
Lăng Tử Hàn không bất ngờ, nét mặt như thường, nhẹ giọng nói: “Đơn đặt hàng đó là thật.”
Mạc Thanh Hải xuống ngựa, tìm một nham thạch ngồi xuống. Anh nhìn về ngọn núi đằng xa, trong mắt tràn đầy tang thương, thanh âm trầm thấp: “Nói đi, các anh muốn gì?”
Lăng Tử Hàn nhảy xuống ngựa, lãnh tĩnh mà nói: “Chúng tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần anh nói ra tình hình năm xưa của “25”, cùng tình hình của chính bản thân anh.”
Mạc Thanh Hải hiển nhiên có chút bất ngờ: “Các anh … không phải tới bắt tôi sao?”
“Nếu như anh đồng ý hỗ trợ, thì anh vẫn có thể tiếp tục mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống hiện tại.” Thanh âm Lăng Tử Hàn không nhanh không chậm, biểu đạt hàm nghĩa kiên định, nhưng cũng không muốn hắn cảm thấy áp lực. “Tư liệu mà anh làm ra cũng không phải thiên y vô phùng, chúng tôi có thể giúp anh hoàn thiện, cứ vậy, người có tâm sẽ khó tìm thấy được các anh.”
Mạc Thanh Hải lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trầm ngâm một lúc lâu, trên mặt một tia cay đắng: “Tôi còn tưởng có thể an tĩnh qua cả đời này, không nghĩ tới, chỉ 10 năm thôi mà không thể chống đỡ nổi.”
Lăng Tử Hàn thả lỏng đứng ở trên cỏ, ôn hòa mà nói: “Tâm tình của anh tôi hiểu, nếu như không phải sự tình nghiêm trọng, tôi cũng không đến quấy rối anh. Thế nhưng, mọi việc đều có nhân ắt có quả, đạo lý này không cần tôi nói thì chắc anh cũng hiểu.”
“Đúng vậy, tôi hiểu.” Mạc Thanh Hải thở dài. “Dù thế nào, thì tôi đã từng đầy ngập nhiệt tình sáng tạo ra ’25’, sau đó bị người lợi dụng, làm nhiều chuyện đáng sợ.”
Lăng Tử Hàn lập tức nghe ra được ẩn tình bên trong, cũng không hỏi sâu, chỉ bình thản mà nói: “Chúng tôi không cần anh đi mạo hiểm, chỉ cần anh nói ra nội tình. Ngoài ra, chúng tôi dự định dùng cái tên ’25’ này, vì vậy cần anh tiến hành chỉ đạo màn ngoài.”
Mạc Thanh Hải là một người thông minh, suy tư, liền hiểu vấn đề. Hắn suy nghĩ một hồi, than thở: “Đây không phải việc nhỏ, tôi cần phải cùng bạn đời của tôi thương lượng.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ chờ câu trả lời thuyết phục của anh.” Lăng Tử Hàn lập tức đồng ý. “Nếu như anh đồng ý cùng chúng tôi hợp tác, thì phải cùng về Bắc Kinh. Vì an toàn, tôi kiến nghị bạn đời cùng con anh cũng đi cùng. Bệnh viện cùng đàn bò của anh ở đây chúng tôi sẽ phái người tới quản lý thay, nói là người nhà hoặc bạn của anh hoặc của bạn đời anh. Chúng tôi sẽ cho người gọi điện thoại tới quê nhà, nói người nhà của anh hoặc bạn đời của anh sinh bệnh, muốn hai người về nhà gấp, sau đó chúng tôi sẽ cho người sắp xếp các anh tới Tây Ninh rồi đưa các anh lên máy bay. Sau khi mọi việc kết thúc, các anh có thể trở về, bãi cỏ, bệnh viện cùng đàn bò, vẫn là của các anh.”
Mạc Thanh Hải trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi: “Nếu như bạn đời tôi không đồng ý thì sao? Các anh sẽ thế nào?”
“Chúng tôi sẽ đi thuyết phục anh ta.” Lăng Tử Hàn trầm tĩnh mà nói. “Hy vọng anh ta sẽ đồng ý.”
Mạc Thanh Hải vẫn nhìn phía chân trời đằng xa, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc ôn nhu. Lăng Tử Hàn kiên trì chờ, không hối thúc. Qua một hồi lâu, Mạc Thanh Hải mới nhẹ nhàng mà nói: “9 năm trước, tôi tới Canada làm việc, đột nhiên sinh bệnh, không thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện khám, kết quả gặp ảnh … Y thuật của ảnh rất tốt, từ bệnh trạng cảm mạo phổ thông phát hiện dị thường. Tôi ở bên Jon nhiều năm, vẫn thấy có gì không ổn, nhưng lại không biết là không ổn chỗ nào. Thì ra, ông già đó căn bản không yêu tôi, bất quá nghe nói tôi không có bị nhiễm ABL-7, liền cảm thấy hứng thú với cơ thể của tôi, nên không nói tôi biết, lén lút dùng tôi làm thí nghiệm … Ảnh trị khỏi cho tôi, tôi lập tức đi giết Jon … tôi thấy rất buồn, đến Canada tìm ảnh. Đêm kia, tôi tại nhà ảnh uống rượu say mèm, đem hết mọi việc kể cho ảnh nghe. Nhưng ảnh cũng không có báo cảnh sát, chờ tôi tỉnh lại, khuyên tôi giải tán ’25’. Tôi muốn tìm một nơi xa lánh thế tục sống cuộc sống an tĩnh, muốn ảnh cùng đi. Ảnh không chút do dự từ bỏ công tác Canada, bỏ qua cuộc sống ưu việt, theo tôi đến đây … trong mắt tôi, trong mắt người khác, ảnh chính là thiên sứ.”
Lăng Tử Hàn ngưng thần lắng nghe, lập tức gật đầu: “Nếu vậy, tôi tin anh ta sẽ chung ý kiến với anh, hợp tác với chúng tôi.”
Mạc Thanh Hải thở dài, rồi lại lập lại vấn đề vừa rồi: “Nếu như ảnh vẫn kiên trì không đồng ý? Các anh sẽ thế nào?”
“Không thế nào cả. Nếu các anh kiên trì không đồng ý, chúng tôi lập tức rời đi, không miễn cưỡng anh.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Đơn đặt hàng này vẫn hữu hiệu như cũ. Tới lúc thu hàng, công ty mậu dịch sẽ phái nhân viên công tác tới thu thành phẩm thanh toán tiền hàng, tuyệt không vấn đề gì.”
Chuyện này không thể ép buộc. Nếu như Mạc Thanh Hải cung cấp tình huống giả, thì sẽ rất nguy hiểm cho Vệ Thiên Vũ, vì vậy bọn họ không thể mạo hiểm như vậy.
Mạc Thanh Hải nghe xong, có chút cảm động. Hắn đã khôi phục trấn định kiên nghị, đứng dậy lên ngựa, rộng rãi cười nói: “Được rồi, chúng ta trở lại ăn cơm đi, chắc ảnh đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, chúng ta đừng để ảnh chờ lâu.”
“Được.” Lăng Tử Hàn cũng cười, xoay người lên ngựa
Hai người sóng vai giục ngựa, chạy về núi bên kia.
HẾT CHAP 11
Beta: Kaori0kawa
Mạc Thanh Hải dẫn tới mấy con ngựa khá ngoan, nhưng chạy cũng không chậm, Lăng Tử Hàn, Du Dặc, Vệ Thiên Vũ cùng xã trưởng đều ngồi lên ngựa, theo Mạc Thanh Hải chạy tới đàn của hắn.
Mạc Thanh Hải giới thiệu với bọn họ tuổi cùng tình huống sinh trưởng hiện nay của bò Tây Tạng, đoán có thể thu được hơn 400 bò Tây Tạng trưởng thành chất lượng tốt, đây là kinh tế chính của hắn, có một số bò Tây Tạng già yếu thì dùng để cung ứng thị trường bản địa, trên cơ bản không dùng để kiếm tiền, còn về những con bò chết, bọn họ cũng không bán, có một vài người dân chăn nuôi chôn bò đã chết xuống đất, còn hắn thì thả xác bò lên một ngọn núi xa để bọn sói ăn thịt.
Hắn một đường thuộc như lòng bàn tay, lần lượt giới thiệu mấy giống bò Tây Tạng với họ.
Lăng Tử Hàn với mấy vấn đề này thì chỉ biết nói 1 nghe 1, nói 2 nghe 2, nghe hắn nói cũng chỉ gật đầu, không nói gì cả.
Đi một vòng, bọn họ liền quay đầu trở lại trước lều.
Có hai đứa nhỏ đang nằm ở trên bàn học nhỏ làm bài tập, bên cạnh có hai con ngựa nhỏ đang an tĩnh ăn cỏ, 1 con chó chăn cừu nhỏ đang chạy chung quanh đùa vui. Nghe tiếng vó ngựa, bọn nhóc đều ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhảy dựng lên, cười vẫy vẫy đôi tay bé nhỏ, kêu lớn: “Ba ơi, ba ơi.”
Mạc Thanh Hải giơ giơ roi lên, khuôn mặt mỉm cười.
Du Dặc cùng Lăng Tử Hàn một trái một phải đi sát theo hắn, Vệ Thiên Vũ phía sau bọn họ, tận lực tránh không muốn khiến cho Mạc Thanh Hải chú ý.
Du Dặc thấy tụi nhỏ, nét mặt cũng trở nên hiền hòa, cười hỏi anh: “Con anh à?”
“Đúng.” Mạc Thanh Hải kiêu ngạo mà nói. “Là con của tôi cùng người tôi yêu.”
“Học lớp mấy rồi?” Bình thường thì ai cũng sẽ hỏi như vậy, nên Du Dặc cũng không ngoại lệ.
“Con trai học lớp 2, con gái học lớp 1.” Mạc Thanh Hải cũng giống y như những người cha bình thường khác, vừa nhắc tới con gái thường vui vẻ hơn.
Bọn họ rất nhanh tới trước lều, cùng nhau xoay người xuống ngựa.
Cả hai đứa nhỏ đều mặc đồ Tây Tạng, không đội mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có hai lúm đồng tiền, đôi mắt màu lam thiên chân vô tà, giống y như màu mắt của Mạc Thanh Hải, nhưng mái tóc lại tóc đen suôn thẳng, không giống mái tóc hơi xoăn của Mạc Thanh Hải.
Thấy bên người cha mình có mấy người lạ, bọn nhóc cũng không chạy lên, chỉ là đứng ở đó, mỉm cười sáng lạng với ba người chú không hề quen biết kia. Người trên thảo nguyên đều như vậy, gặp người lạ từ bên ngoài tới, đều sẽ chân thành mỉm cười, khiến người thành phố luôn quen với việc đề phòng thường thường không biết làm sao.
Mạc Thanh Hải ngoắc bọn nhóc chạy tới, nói với tụi nhỏ: “Chào chú đi con.”
Cả hai đứa nhỏ đều thanh thúy kêu lên: “Chào chú.”
Tiếng phổ thông của tụi nhỏ đều rất tốt, cũng không mang nặng khẩu âm lắm.
Mạc Thanh Hải bắt chuyện rồi cùng bọn Lăng Tử Hàn ngồi xuống, châm trà sữa cho bọn họ, mang lọ bơ ra, để bọn họ tự mình thêm vào.
Lăng Tử Hàn không bỏ bơ, chỉ cầm y trà sữa nóng chậm rãi uống, cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhỏ.
Du Dặc nghiêm túc lấy ra hợp đồng đưa cho Mạc Thanh Hải xem, hai người liền tiến hành thương thảo chi tiết trong hợp đồng, xã trưởng ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng giải thích một ít điều khoản với Mạc Thanh Hải.
Văn hóa dân chăn nuôi địa phương cũng không cao, lúc bọn họ ở hai nhà trước, thì đã được xã trưởng đọc qua hợp đồng, rồi nói tỉ mỉ tường tận điều khoản mà bọn họ không rõ.
Bọn họ nói tiếng Tạng, Lăng Tử Hàn tự nhiên giả bộ nghe không hiểu, Vệ Thiên Vũ cùng Du Dặc hiểu cùng không nhiều, nên coi như là không hiểu gì.
Mạc Thanh Hải cũng không hiểu lắm về điều khoản hợp đồng, nên nghiêm túc lắng nghe xã trưởng giải thích.
Lăng Tử Hàn vẫn nhìn cô bé con có mái tóc đen mắt xanh kia, thanh âm đặc biệt nhu hòa, cười: “Mấy tuổi rồi?”
Cô bé cũng không sợ, lớn tiếng trả lời: “5 tuổi rưỡi.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, lại hỏi: “Tên con là gì?”
“Đức Thố Cát.” Mồm miệng cô bé rất mau lẹ. “Tên Hán là Mạc Hân Hân, cha nói nó có nghĩa là vui vẻ.”
“Tên rất hay.” Lăng Tử Hàn tán dương.
Cô bé rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lăng Tử Hàn nhìn về phía cậu bé bên cạnh, mỉm cười hỏi cùng 1 vấn đề: “Con tên gì? Mấy tuổi rồi?”
“Con tên Cống Giác Trát Tây, 6 tuổi rưỡi.” Cậu bé lúc nghe em mình bị hỏi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi, nên rất tinh tường trả lời. “Tên Hán là Mạc Giai An, cha nói “Giai” chính là khỏe mạnh, còn “An” nghĩa là bình an.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn tán thưởng gật đầu. “Tên rất đẹp.”
Đức Thố Cát nghĩa là “Biển cả hạnh phúc”, còn Cống Giác Trát Tây càng là một cái tên tôn quý, nghĩa là “Hi thế trân bảo”, cái tên này khuyên mọi người chỉ cần cố gắng nỗ lực, nhất định sẽ trở thành một người ưu tú. Lăng Tử Hàn rất thích hai cái tên tiếng Tạng này, vừa nghe bọn nhỏ nói xong, đều biết tên của tụi nhỏ đều là bạn đời của Mạc Thanh Hải đặt, mà hai đứa nhỏ đều họ Mạc, nên đều là con của Mạc Thanh Hải, đây là việc hiếm thấy, thường khi hai người có 2 đứa con đều sẽ có 1 đứa con của mình, chứ không có việc 1 người có 2 đứa, 1 người không có đứa nào. Vì vậy, cậu rất hiếu kỳ về người bác sĩ này.
Đã nhanh đến chạng vạng, hoàng hôn bao phủ xuống tới, toàn bộ thế giới càng thêm yên lặng. Ngồi ở chỗ này, hít thở không khí trong lành, nhìn thảo nguyên mãi mãi không đổi kia, mới có thể cảm nhận được hàm nghĩa vĩnh hằng.
Tinh thần Lăng Tử Hàn rất bình an, cùng tụi nhỏ tán gẫu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy bài tập trước mặt của cô bé, không khỏi nở nụ cười, đưa tay chỉ vào một đề bài, nhẹ giọng hỏi: “8+5 bằng mấy?”
Cô bé viết đáp án là 12, thanh âm Lăng Tử Hàn thủy chung rất nhẹ, thái độ hòa ái.
Cậu bé nhìn qua một chút, lập tức nói: “8+5=13.”
“Đúng rồi.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu.
Cô bé lúc này mới dùng gôm xóa đáp án, cầm viết nghiêm túc một lần nữa viết xuống đáp án chính xác.
Lúc này, Du Dặc cùng Mạc Thanh Hải đạt thành chung nhận thức. Bầu trời bên ngoài tối dần, Mạc Thanh Hải mời bọn họ tới lều của mình, sử dụng đèn sử dụng năng lượng mặt trời tiết kiệm năng lượng, ngồi xuống ký hợp đồng.
Lăng Tử Hàn không có vào lều, một mình đứng ngoài nhìn phong cảnh.
Nếu như tương lai về hưu, cậu cũng muốn chọn 1 nơi như vậy mà sống, cũng giống như cha mẹ của Vệ Thiên Vũ, cũng giống như Mạc Thanh Hải cùng bạn đời của hắn.
Một lát sau, phía sau cậu truyền đến thanh âm Mạc Thanh Hải: “Hàn quản lý, một lát ở đây ăn cơm chiều đi, cũng không có món gì đặc biệt, tôi giết 1 con dê, đã hầm rồi, bạn đời của tôi sẽ lập tức trở về, sau đó làm thêm vài món. Nếu anh có hứng thú, thì tôi sẽ cùng anh cưỡi ngựa tới bên kia tham quan, phong cảnh bên đó đẹp hơn.”
Lăng Tử Hàn quay đầu, cười nói: “Được.”
Hai người lên ngựa, đi tới ngọn núi bên kia.
Du Dặc cùng Vệ Thiên Vũ nhìn thân ảnh bọn họ, cũng không có lo lắng. Với thân thủ của Lăng Tử Hàn, Mạc Thanh Hải hoàn toàn không thể khiến cậu bị thương, với lại, con của Mạc Thanh Hải đang ở đây, khiến hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mạc Thanh Hải cùng Lăng Tử Hàn giục ngựa chậm rãi đi qua thảm cỏ trên sườn núi, rất thong dong.
Qua triền núi, phong cảnh bên kia kỳ thực cũng không có gì khác biệt với hồi nãy, vẫn là thảo nguyên, trong núi là đàn bò đang trải dài.
Mạc Thanh Hải dừng ngựa, đứng ở đó nhìn.
Lăng Tử Hàn dừng lại bên người hắn, cũng trầm mặc không nói.
Một lúc lâu, Mạc Thanh Hải mới bình tĩnh mà nói: “Các người hoàn toàn không phải là người của công ty mậu dịch phải không?”
Lăng Tử Hàn không bất ngờ, nét mặt như thường, nhẹ giọng nói: “Đơn đặt hàng đó là thật.”
Mạc Thanh Hải xuống ngựa, tìm một nham thạch ngồi xuống. Anh nhìn về ngọn núi đằng xa, trong mắt tràn đầy tang thương, thanh âm trầm thấp: “Nói đi, các anh muốn gì?”
Lăng Tử Hàn nhảy xuống ngựa, lãnh tĩnh mà nói: “Chúng tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần anh nói ra tình hình năm xưa của “25”, cùng tình hình của chính bản thân anh.”
Mạc Thanh Hải hiển nhiên có chút bất ngờ: “Các anh … không phải tới bắt tôi sao?”
“Nếu như anh đồng ý hỗ trợ, thì anh vẫn có thể tiếp tục mai danh ẩn tích, trải qua cuộc sống hiện tại.” Thanh âm Lăng Tử Hàn không nhanh không chậm, biểu đạt hàm nghĩa kiên định, nhưng cũng không muốn hắn cảm thấy áp lực. “Tư liệu mà anh làm ra cũng không phải thiên y vô phùng, chúng tôi có thể giúp anh hoàn thiện, cứ vậy, người có tâm sẽ khó tìm thấy được các anh.”
Mạc Thanh Hải lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trầm ngâm một lúc lâu, trên mặt một tia cay đắng: “Tôi còn tưởng có thể an tĩnh qua cả đời này, không nghĩ tới, chỉ 10 năm thôi mà không thể chống đỡ nổi.”
Lăng Tử Hàn thả lỏng đứng ở trên cỏ, ôn hòa mà nói: “Tâm tình của anh tôi hiểu, nếu như không phải sự tình nghiêm trọng, tôi cũng không đến quấy rối anh. Thế nhưng, mọi việc đều có nhân ắt có quả, đạo lý này không cần tôi nói thì chắc anh cũng hiểu.”
“Đúng vậy, tôi hiểu.” Mạc Thanh Hải thở dài. “Dù thế nào, thì tôi đã từng đầy ngập nhiệt tình sáng tạo ra ’25’, sau đó bị người lợi dụng, làm nhiều chuyện đáng sợ.”
Lăng Tử Hàn lập tức nghe ra được ẩn tình bên trong, cũng không hỏi sâu, chỉ bình thản mà nói: “Chúng tôi không cần anh đi mạo hiểm, chỉ cần anh nói ra nội tình. Ngoài ra, chúng tôi dự định dùng cái tên ’25’ này, vì vậy cần anh tiến hành chỉ đạo màn ngoài.”
Mạc Thanh Hải là một người thông minh, suy tư, liền hiểu vấn đề. Hắn suy nghĩ một hồi, than thở: “Đây không phải việc nhỏ, tôi cần phải cùng bạn đời của tôi thương lượng.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ chờ câu trả lời thuyết phục của anh.” Lăng Tử Hàn lập tức đồng ý. “Nếu như anh đồng ý cùng chúng tôi hợp tác, thì phải cùng về Bắc Kinh. Vì an toàn, tôi kiến nghị bạn đời cùng con anh cũng đi cùng. Bệnh viện cùng đàn bò của anh ở đây chúng tôi sẽ phái người tới quản lý thay, nói là người nhà hoặc bạn của anh hoặc của bạn đời anh. Chúng tôi sẽ cho người gọi điện thoại tới quê nhà, nói người nhà của anh hoặc bạn đời của anh sinh bệnh, muốn hai người về nhà gấp, sau đó chúng tôi sẽ cho người sắp xếp các anh tới Tây Ninh rồi đưa các anh lên máy bay. Sau khi mọi việc kết thúc, các anh có thể trở về, bãi cỏ, bệnh viện cùng đàn bò, vẫn là của các anh.”
Mạc Thanh Hải trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi: “Nếu như bạn đời tôi không đồng ý thì sao? Các anh sẽ thế nào?”
“Chúng tôi sẽ đi thuyết phục anh ta.” Lăng Tử Hàn trầm tĩnh mà nói. “Hy vọng anh ta sẽ đồng ý.”
Mạc Thanh Hải vẫn nhìn phía chân trời đằng xa, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện thần sắc ôn nhu. Lăng Tử Hàn kiên trì chờ, không hối thúc. Qua một hồi lâu, Mạc Thanh Hải mới nhẹ nhàng mà nói: “9 năm trước, tôi tới Canada làm việc, đột nhiên sinh bệnh, không thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện khám, kết quả gặp ảnh … Y thuật của ảnh rất tốt, từ bệnh trạng cảm mạo phổ thông phát hiện dị thường. Tôi ở bên Jon nhiều năm, vẫn thấy có gì không ổn, nhưng lại không biết là không ổn chỗ nào. Thì ra, ông già đó căn bản không yêu tôi, bất quá nghe nói tôi không có bị nhiễm ABL-7, liền cảm thấy hứng thú với cơ thể của tôi, nên không nói tôi biết, lén lút dùng tôi làm thí nghiệm … Ảnh trị khỏi cho tôi, tôi lập tức đi giết Jon … tôi thấy rất buồn, đến Canada tìm ảnh. Đêm kia, tôi tại nhà ảnh uống rượu say mèm, đem hết mọi việc kể cho ảnh nghe. Nhưng ảnh cũng không có báo cảnh sát, chờ tôi tỉnh lại, khuyên tôi giải tán ’25’. Tôi muốn tìm một nơi xa lánh thế tục sống cuộc sống an tĩnh, muốn ảnh cùng đi. Ảnh không chút do dự từ bỏ công tác Canada, bỏ qua cuộc sống ưu việt, theo tôi đến đây … trong mắt tôi, trong mắt người khác, ảnh chính là thiên sứ.”
Lăng Tử Hàn ngưng thần lắng nghe, lập tức gật đầu: “Nếu vậy, tôi tin anh ta sẽ chung ý kiến với anh, hợp tác với chúng tôi.”
Mạc Thanh Hải thở dài, rồi lại lập lại vấn đề vừa rồi: “Nếu như ảnh vẫn kiên trì không đồng ý? Các anh sẽ thế nào?”
“Không thế nào cả. Nếu các anh kiên trì không đồng ý, chúng tôi lập tức rời đi, không miễn cưỡng anh.” Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói. “Đơn đặt hàng này vẫn hữu hiệu như cũ. Tới lúc thu hàng, công ty mậu dịch sẽ phái nhân viên công tác tới thu thành phẩm thanh toán tiền hàng, tuyệt không vấn đề gì.”
Chuyện này không thể ép buộc. Nếu như Mạc Thanh Hải cung cấp tình huống giả, thì sẽ rất nguy hiểm cho Vệ Thiên Vũ, vì vậy bọn họ không thể mạo hiểm như vậy.
Mạc Thanh Hải nghe xong, có chút cảm động. Hắn đã khôi phục trấn định kiên nghị, đứng dậy lên ngựa, rộng rãi cười nói: “Được rồi, chúng ta trở lại ăn cơm đi, chắc ảnh đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, chúng ta đừng để ảnh chờ lâu.”
“Được.” Lăng Tử Hàn cũng cười, xoay người lên ngựa
Hai người sóng vai giục ngựa, chạy về núi bên kia.
HẾT CHAP 11
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.