Chương 10: Ngân hà rơi xuống rồi sao?
Khúc Tiểu Khúc
27/03/2023
Tim Tống Vãn Chi bị tin nhắn mời của bạn học bay tận chân trời. Sau khi
về bàn, lòng dạ cô càng không ở đây, ngay cả trả lời Tống Dục Kiệt cũng
chậm hơn một nhịp.
Có lẽ là Tống Dục Kiệt cũng đã phát hiện, nói trước mỗi lần gặp mặt hai tiếng, vừa qua bốn giờ đã bị ông gọi dừng.
Cuối cùng, chiếc phong bì Manila tương tự được đẩy qua bàn.
Tống Vãn Chi không chút cảm xúc nhận lấy, nhưng sau khi cầm phong bì lên, cô hơi nhíu mày: "Nhiều quá?"
"Khi sinh viên năm nhất bắt đầu đi học, có rất nhiều nơi sử dụng tiền." Tống Dục Kiệt nói: "Lần trước ba hỏi mẹ con có thể đến trường gặp con hay không,ba biết con từ chối, không mua được đồ vật cho con, con có thể tự mình chuẩn bị."
Tống Vãn Chi yên lặng nghe xong, nhưng lại tựa hồ không có nghe thấy một chữ: "Nhiều gấp đôi, tuần sau đừng đưa cho tôi nữa."
Tống Dục Kiệt thở dài: "Vãn chi, con không cần thiết tính toán chi li cùng ba."
Nghe thấy danh xưng như vậy, mặt cô chợt tái nhợt.
Không khí quanh bàn im lặng vài giây trước khi cô buông những ngón tay đang nắm chặt ra và nhẹ nhàng nói: "Tôi không có cùng ông tính toán chi li."
"Vậy thì đem tiền cất vào đi."
"Ông không nên hiểu lầm. Ý của tôi là, tôi xưa nay không so đo với ông số lượng nhiều hay ít." Tống Vãn Chi cất vào ba lô, kéo thắt lưng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt màu trà nhạt của cô bị ngược sáng, vẻ lãnh đạm mềm mại trong mắt cô bị phá tan. "Theo thỏa thuận bổ sung tiền cấp dưỡng nuôi con, đó là khoản tôi đáng được hưởng chứ không phải từ thiện của ông nên tôi chưa bao giờ từ chối. Mà còn lại..."
Tống Dục Kiệt dựa vào ghế sofa, chống tay lên đầu gối và hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Ngay cả khi những lời như vậy được nói ra, nụ cười trong khóe mắt đầy nếp nhăn của người đàn ông này cũng dịu dàng và đầy tình phụ tử.
Điều này khiến Tống Vãn Chi cảm giác như nuốt phải một ngụm nước đá lớn, thẳng tắp rơi thẳng vào bụng, khiến trong lòng lạnh buốt.
Cô trố mắt: "Còn lại, nhiều một phần tôi cũng sẽ không cần."
Giọng nói bình tĩnh rơi xuống đất, bị cô từng chữ từng chữ dẫm lên.
Cơn đau ở mắt cá chân trở nên tồi tệ hơn kể từ trưa hôm nay và Tống Vãn Chi đi chậm hơn bình thường.
Tống Dục Kiệt trầm mặc qua đi, nghiêng đầu: "Chân còn đau sao?"
Tống Vãn Chi bên ngoài bàn dừng lại..
"Nhiều tiền con không nhận cũng không sao, cứ làm theo lời con nói, nhưng việc chữa bệnh liên quan đến cả đời con nên con đừng hành động theo cảm tính." Tống Dục Kiệt ánh mắt rơi xuống mắt cá chân cô giấu ở dưới váy dài. "Ba đã nhờ một số người bạn là bác sĩ chỉnh hình xem những phim chụp trước đây, ý kiến của họ về cơ bản là giống nhau, xương khớp của con đã hồi phục rất tốt, còn bây giờ... chắc chủ yếu là vấn đề chấn thương tâm lý."
Tống Vãn Chi dùng ngón tay nắm chặt dây đeo ba lô, nhẹ nhàng siết lại: "Cho nên." Cô nhẹ giọng hỏi.
"Khi nào con có thời gian, ba muốn đưa con đến phòng khám của bạn ba." Tống Dục Kiệt dừng lại và nói thêm "Mặc dù ba không trực tiếp gây ra sự việc này, nhưng nếu ba không rời đi, mẹ của con cũng sẽ không ở cùng loại cặn bã đó. Ba cũng chịu trách nhiệm về vết thương của con, con không cần phải mang gánh nặng tâm lý."
"..."
Sau một hồi lâu im lặng không tiếng động.
Tống Vãn Chi không biết mình đang đắm chìm trong ký ức gì, khẽ cong môi dưới, nhưng nụ cười không thể chìm vào đôi mắt màu trà kia.
"Ông cùng loại cặn bã kia, có bao nhiêu khác nhau."
Sau khi nói xong với một giọng nhẹ nhàng và một nụ cười, cô dửng dưng bước ra ngoài, chân khập khiễng cùng với tấm lưng gầy và mảnh khảnh, không ngoảnh đầu lại.
Chiếc chuông gió trên cửa phát ra âm thanh lanh lảnh.
Sau khi chiếc váy dài màu trắng lướt qua cửa, tiếng chuông gió biến thành tiếng đàn piano vờn quanh —
Bước vào khỏi cánh cửa kính viền vàng đã mở sẵn, đã là đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần Denim cắt xén màu xanh đã được giặt sạch.
Đêm nay là tối chủ nhật.
Cô gái dừng lại, cửa kính cao phía sau tấp nập xe cộ qua lại, ánh đèn sáng rực trong đêm.
"Chào mừng quý khách."
Nhân viên phục vụ mở cửa đứng trong sảnh lát đá hoa cương, hơi cúi người về phía cô gái bước vào.
"Xin chào." Tống Vãn Chi do dự một chút, sau đó gõ vào màn hình cảm ứng của điện thoại để lộ thư mời điện tử bên trong "Xin hỏi..."
"Cô là muốn tham gia họp lớp hôm nay của trường trung học An Kiều?" Nhân viên phục vụ chỉ liếc nhanh một chút, sau đó mỉm cười với Tống Vãn Chi rồi thằng người "Rẽ phải vào đây là thang máy, phòng VIP mà bạn học cô đặt ở tầng 19. "
Tống Vãn Chi từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.: "Cám ơn."
"Không có gì, cô đi thong thả."
Lời nói là theo thói quen lễ phép thông thường.
Nhưng khi người phục vụ nhìn thấy bóng lưng rõ ràng chầm chậm hơi vấp, cậu ta vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó cậu ta điều chỉnh lại biểu cảm và quay người lại.
Chiếc thang máy trống được sơn vàng đậm từ trong ra ngoài.
Dưới ánh sáng của đèn trần, cửa và tường cầu thang rất sáng, Tống Vãn Chi có thể thấy rõ bóng dáng của chính mình phản chiếu trên đó.
Cô không ngờ rằng cuộc hội ngộ cựu học sinh của trường trung học An Kiều lại diễn ra ở một nơi đắt đỏ như vậy, nghĩ lại nếu biết cô cũng không có quần áo để chuẩn bị – Thế là cô gái trong gương vẫn rất giản dị, áo dệt kim mỏng màu trắng, một nửa vòng eo thon nhỏ giấu dưới chiếc quần cắt xén màu xanh đã giặt sạch, nửa còn lại của chiếc áo được thắt nơ đơn giản, móc ở thắt lưng hơi lệch về bên trái, siết lên đường cong vòng eo hoàn hảo.
Lại hướng lên chút, mái tóc đen dài mềm mại bị buộc nhẹ, rũ xuống sau lưng, lộ ra xương quai xanh cùng chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết. Vòng cung mượt mà và tinh tế kéo dài từ cằm cho đến tai. Chỉ là đôi con ngươi đen trắng sạch sẽ và đẹp đẽ nhất được che đi bởi một chiếc kính gọng đen.
Tốn Vãn Chi đã sống như vậy trong suốt những năm trung học của cô.
Cô có thể giấu mình sau chiếc kính và làm một học sinh ba tốt ngoan ngoãn nghe lời, tránh xa mọi thứ không liên quan đến việc học và khiến cô mất tập trung. Cô không thể được coi là một học sinh ba tốt thực thụ, bởi vì cô không thực sự thích học. Nguyên nhân mà cô dồn hết tâm tư vào việc học ngoại trừ tâm tư thiếu nữ đó chỉ có một lý do: Đối với cô, học tập là sự trao đổi công bằng nhất trên thế giới mà cô có thể chạm tới.
Tên của một người nào đó đã được thì thầm hàng trăm lần trong đáy lòng và trên đầu lưỡi của cô vào giữa đêm, nhưng cũng không đổi được cái gì, anh và cô chỉ là người lạ không liên quan gì tới nhau.
Nhưng nếu viết ra cùng một công thức hoặc tri thức nào đó hàng trăm lần, cô sẽ không bao giờ quên nữa.
Chỉ có chúng mới trải những bậc đá để cô đi lên cao hơn.
Nếu như nói Tống Dục Kiệt ở quá khứ đã trợ giúp cô được gì, thì điều lớn nhất chính là dạy cho cô một cái đạo lý: Tình yêu không bao giờ có thể tin tưởng được, không thể cùng nhau đi đến cuối cùng sẽ bị bỏ rơi.
Về phần Giang Tứ...
Tống Vãn Chi cụp mắt xuống, vô thức nhìn vào mắt cá chân trái của cái bóng.
Khi cô bị ép phải hiểu chuyện sớm, nghe lời, gò bó theo khuôn phép nhạt nhẽo và buồn chán trong cuộc sống, Giang Tứ có lẽ là điểm duy nhất trong cô có thể được ghi nhớ như bí mật của tuổi trẻ.
Chàng trai ngông cuồng và liều lĩnh như vậy nằm ngoài tầm với của cô, cô lại không thể quên được nên lặng lẽ trở thành thứ tình cảm cô giấu kín trong lòng mà không hề hay biết.
Thang máy chậm ngừng.
Không biết cảm giác không trọng lượng là do thang máy hay là do tên của ai đó, Tống Vãn Chi cảm thấy tim mình khẽ chùng xuống.
"Ding dong."
Cửa thang máy mở ra.
Cô gái trong cửa khẽ nhướng mi, vừa mới bước ra khỏi thang máy, cô đột ngột dừng lại giữa cửa thang máy.
Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.
Bức tường đối diện với thang máy là làm toàn bộ bằng đá cẩm thạch bóng loáng có hoa văn phong cảnh và một bóng người đang đứng ở giữa đã chia đôi bức tường.
Nhưng sẽ không một ai thấy chướng mắt – anh có một khuôn mặt nghiêng anh tuấn sắc bén và ý cười, lông mi dài đen rũ xuống cũng có thể tạo cảm giác lười biếng, hôm nay là một chiếc áo len mỏng dệt kim màu đen, rộng thùng thình, dựng trên một khung xương thon dài thẳng tắp, từ bên gáy nhô ra một chiếc gai đỏ trên làn da trắng lạnh, rực rỡ và quyến rũ chết người.
Tống Vãn Chi không bao giờ nghĩ rằng hình bóng vẫn còn trong tâm trí cô một giây trước sẽ xuất hiện trước mặt cô ngay sau đó.
Quá sợ hãi, cô sững sờ đứng đó, nhìn người đàn ông không thể phân biệt được giữa thực và ảo.
Cho đến khi đuôi mắt hơi nhếch lên của người kia không để ý lướt qua cô, sau đó dừng lại hai giây, đôi mắt đen láy lại lần nữa trở lại người cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Tống..." Giang Tứ lười biếng dừng một chút, tựa hồ hồi tưởng lại, anh m khàn giọng cười "Tống Chi Tử?"
"..."
Bị xâm lược bởi đôi mắt đen của Giang Tứ, chút phòng thủ cuối cùng của Tống Vãn Chi tan biến.
Cô còn chưa kịp phản ứng trước sự trêu chọc rõ ràng của anh, người kia đột nhiên duỗi chân, tiến lại gần trước mắt cô nửa bước.
Giang Tứ đến quá đột ngột.
Tống Vãn Chi không phòng bị, cô theo bản năng cúi đầu nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy bên tai "Ấm" một tiếng, hơi thở trong trẻo mùi bạc hà hòa lẫn với thuốc lá cuốn tràn đầy cõi lòng cô.
Trong lúc nhắm mắt, Tống Vãn Chi ý thức được cái gì đó, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh —
Cửa thang máy bị Giang Tứ chặn ngang không đóng được, phát ra tiếng kêu ù ù không hài lòng lui trở về.
Vừa rồi Giang Tứ thiếu chút nữa để cho cô nhào vào trong ngực, hiện tại lại miễn cưỡng ngăn ở trước mặt cô. Anh không có vội mở miệng, mà là cúi đầu giữ lấy cánh cửa thang máy, ánh mắt dán vào mắt cá chân của cô giữa cửa thang máy.
"... Chân không muốn nữa có thể cho tôi, ăn vạ thang máy làm gì?" Giang Tứ lùi lại nửa bước, ánh mắt cụp xuống, lộ ra một tia lạnh lẽo hiếm thấy. Mặt không chút thay đổi nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào trong thang máy "Em thậm chí còn không rõ ràng điểm nguyên tắc cảm ứng của thang máy, em lấy can đảm gì để báo danh vào Khoa Tự Động Hóa của Đại học S?"
"..." Tống Vãn Chi chưa từng thấy hắn hung dữ như vậy, ngây người hai giây mới định thần lại, đỏ mặt cúi đầu "Thật xin lỗi."
Ẩn sau mắt kính, đuôi của đôi mắt trắng xinh đẹp đó đỏ lên vì thất vọng và buồn bã – nhanh chóng nhận sai làm người nào đó có chút ngoài ý muốn.
Giang Tứ liền quên buông cổ tay cô ra.
"Này Giang Tứ, năm ba đại học làm sao cái tính tình này vẫn còn, cô gái nhỏ nhìn cậu ngẩn người, đây không phải là phản ứng bình thường sao, cậu cái kẻ cầm đầu vậy mà còn hung hăn?" Người nói chuyện với Giang Tứ trước đó đứng bên cạnh, nói đùa phá vỡ sự im lặng vi diệu này "Coi như cậu lấy công chuộc tội, cũng không thể chiếm tiệm nghi nắm lấy tay cô gái nhỏ người ta."
"!"
Tống Vãn Chi bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu, hoảng sợ rút cổ tay ra khỏi tay Giang Tứ.
Sau đó, nắm chặt cổ tay cô như thể bị bỏng bởi sự đụng chạm của anh, Tống Vãn Chi đỏ mặt lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lòng bàn tay bị đầu ngón tay mềm mại mịn màng của cô lướt qua, trống rỗng.
Giang Tứ chậm rãi định thần lại, tựa hồ tùy ý đút hai tay trở lại túi quần: "Ngài nhìn cô ấy đi, bị em đụng qua như muốn trở về rửa sạch ba trăm lần vậy, có giống như nhìn tôi đến ngây người?"
"Ừm?" Người đàn ông trung niên nghe thấy điều gì đó từ giọng điệu này, bất ngờ hỏi: "Các em quen biết nhau à?"
"Cùng khoa, bạn nhỏ năm nay mới vào Đại học S." Giang Tứ lười biếng khịt mũi và cười "Gặp em lần nào là tránh lần đó."
"Tránh cậu? Không còn nhiều cô gái nhỏ như vậy."
Giang Tứ không trả lời, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt trắng có đôi gò má ửng hồng của cô, ác ý tiến lên một bước, cúi đầu hỏi: "Vừa rồi em muốn đi xuống sao?"
Tống Vãn Chi vô thức lắc đầu: "Em ấn sai."
"Hửm?"
"Em lúc đầu nghĩ." Tống Vãn Chi áy náy nhẹ giọng nói "Muốn đi trên lầu."
"..."
Giang Tứ hơi híp mắt.
Mặc dù vừa nãy anh không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng khi dễ bạn nhỏ cũng phải có điểm dừng – Cũng không thể cưỡng ép đem người không liên quan lưu lại buổi họp mặt cựu học sinh trung học An Kiều.
Giang Tứ cụp mắt xuống, không nói nữa, chỉ nghiêng người về phía cô, đi ấn nút thang máy cho cô.
Động tác kéo lại gần này khiến thần kinh Tống Uyển Chi căng thẳng, cô theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy hầu kết trên chiếc cổ mảnh khảnh của người kia đang ở rất gần.
Nó, chuyển động?
Tống Vãn Chi đang nhớ lại cấu trúc của hầu kết trong cuốn sách sinh học một cách hợp lý, liền nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của Giang Tứ mà không hề báo trước.
Đen như mực, mang theo một loại công kích không thể diễn tả: "... Nhìn cái gì?"
Tống Vãn Chi cúi đầu: "Thật xin lỗi."
"Xùy."
Người kia khó hiểu nở nụ cười, ấn thang máy liền lui ra ngoài: "Nếu không, từ hôm nay trở đi, nhìn thấy em, tôi liền có ý thức tránh xa?"
"..."
Tống Vãn Chi sắc mặt tái nhợt.
Cô muốn giải thích điều gì đó, nhưng còn chưa kịp nghĩ nên nói như thế nào, đã nghe thấy người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ồ một tiếng.
"Tôi vừa mới nhớ ra." người đàn ông trung niên kinh ngạc giơ tay "Em là Tống Vãn Chi?"
"—"
Trong thang máy im lặng vài giây.
Giang Tứ chậm rãi nghiêng người: "Thầy Lâm, thầy biết cô ấy sao?"
Có lẽ là Tống Dục Kiệt cũng đã phát hiện, nói trước mỗi lần gặp mặt hai tiếng, vừa qua bốn giờ đã bị ông gọi dừng.
Cuối cùng, chiếc phong bì Manila tương tự được đẩy qua bàn.
Tống Vãn Chi không chút cảm xúc nhận lấy, nhưng sau khi cầm phong bì lên, cô hơi nhíu mày: "Nhiều quá?"
"Khi sinh viên năm nhất bắt đầu đi học, có rất nhiều nơi sử dụng tiền." Tống Dục Kiệt nói: "Lần trước ba hỏi mẹ con có thể đến trường gặp con hay không,ba biết con từ chối, không mua được đồ vật cho con, con có thể tự mình chuẩn bị."
Tống Vãn Chi yên lặng nghe xong, nhưng lại tựa hồ không có nghe thấy một chữ: "Nhiều gấp đôi, tuần sau đừng đưa cho tôi nữa."
Tống Dục Kiệt thở dài: "Vãn chi, con không cần thiết tính toán chi li cùng ba."
Nghe thấy danh xưng như vậy, mặt cô chợt tái nhợt.
Không khí quanh bàn im lặng vài giây trước khi cô buông những ngón tay đang nắm chặt ra và nhẹ nhàng nói: "Tôi không có cùng ông tính toán chi li."
"Vậy thì đem tiền cất vào đi."
"Ông không nên hiểu lầm. Ý của tôi là, tôi xưa nay không so đo với ông số lượng nhiều hay ít." Tống Vãn Chi cất vào ba lô, kéo thắt lưng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt màu trà nhạt của cô bị ngược sáng, vẻ lãnh đạm mềm mại trong mắt cô bị phá tan. "Theo thỏa thuận bổ sung tiền cấp dưỡng nuôi con, đó là khoản tôi đáng được hưởng chứ không phải từ thiện của ông nên tôi chưa bao giờ từ chối. Mà còn lại..."
Tống Dục Kiệt dựa vào ghế sofa, chống tay lên đầu gối và hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Ngay cả khi những lời như vậy được nói ra, nụ cười trong khóe mắt đầy nếp nhăn của người đàn ông này cũng dịu dàng và đầy tình phụ tử.
Điều này khiến Tống Vãn Chi cảm giác như nuốt phải một ngụm nước đá lớn, thẳng tắp rơi thẳng vào bụng, khiến trong lòng lạnh buốt.
Cô trố mắt: "Còn lại, nhiều một phần tôi cũng sẽ không cần."
Giọng nói bình tĩnh rơi xuống đất, bị cô từng chữ từng chữ dẫm lên.
Cơn đau ở mắt cá chân trở nên tồi tệ hơn kể từ trưa hôm nay và Tống Vãn Chi đi chậm hơn bình thường.
Tống Dục Kiệt trầm mặc qua đi, nghiêng đầu: "Chân còn đau sao?"
Tống Vãn Chi bên ngoài bàn dừng lại..
"Nhiều tiền con không nhận cũng không sao, cứ làm theo lời con nói, nhưng việc chữa bệnh liên quan đến cả đời con nên con đừng hành động theo cảm tính." Tống Dục Kiệt ánh mắt rơi xuống mắt cá chân cô giấu ở dưới váy dài. "Ba đã nhờ một số người bạn là bác sĩ chỉnh hình xem những phim chụp trước đây, ý kiến của họ về cơ bản là giống nhau, xương khớp của con đã hồi phục rất tốt, còn bây giờ... chắc chủ yếu là vấn đề chấn thương tâm lý."
Tống Vãn Chi dùng ngón tay nắm chặt dây đeo ba lô, nhẹ nhàng siết lại: "Cho nên." Cô nhẹ giọng hỏi.
"Khi nào con có thời gian, ba muốn đưa con đến phòng khám của bạn ba." Tống Dục Kiệt dừng lại và nói thêm "Mặc dù ba không trực tiếp gây ra sự việc này, nhưng nếu ba không rời đi, mẹ của con cũng sẽ không ở cùng loại cặn bã đó. Ba cũng chịu trách nhiệm về vết thương của con, con không cần phải mang gánh nặng tâm lý."
"..."
Sau một hồi lâu im lặng không tiếng động.
Tống Vãn Chi không biết mình đang đắm chìm trong ký ức gì, khẽ cong môi dưới, nhưng nụ cười không thể chìm vào đôi mắt màu trà kia.
"Ông cùng loại cặn bã kia, có bao nhiêu khác nhau."
Sau khi nói xong với một giọng nhẹ nhàng và một nụ cười, cô dửng dưng bước ra ngoài, chân khập khiễng cùng với tấm lưng gầy và mảnh khảnh, không ngoảnh đầu lại.
Chiếc chuông gió trên cửa phát ra âm thanh lanh lảnh.
Sau khi chiếc váy dài màu trắng lướt qua cửa, tiếng chuông gió biến thành tiếng đàn piano vờn quanh —
Bước vào khỏi cánh cửa kính viền vàng đã mở sẵn, đã là đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần Denim cắt xén màu xanh đã được giặt sạch.
Đêm nay là tối chủ nhật.
Cô gái dừng lại, cửa kính cao phía sau tấp nập xe cộ qua lại, ánh đèn sáng rực trong đêm.
"Chào mừng quý khách."
Nhân viên phục vụ mở cửa đứng trong sảnh lát đá hoa cương, hơi cúi người về phía cô gái bước vào.
"Xin chào." Tống Vãn Chi do dự một chút, sau đó gõ vào màn hình cảm ứng của điện thoại để lộ thư mời điện tử bên trong "Xin hỏi..."
"Cô là muốn tham gia họp lớp hôm nay của trường trung học An Kiều?" Nhân viên phục vụ chỉ liếc nhanh một chút, sau đó mỉm cười với Tống Vãn Chi rồi thằng người "Rẽ phải vào đây là thang máy, phòng VIP mà bạn học cô đặt ở tầng 19. "
Tống Vãn Chi từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.: "Cám ơn."
"Không có gì, cô đi thong thả."
Lời nói là theo thói quen lễ phép thông thường.
Nhưng khi người phục vụ nhìn thấy bóng lưng rõ ràng chầm chậm hơi vấp, cậu ta vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó cậu ta điều chỉnh lại biểu cảm và quay người lại.
Chiếc thang máy trống được sơn vàng đậm từ trong ra ngoài.
Dưới ánh sáng của đèn trần, cửa và tường cầu thang rất sáng, Tống Vãn Chi có thể thấy rõ bóng dáng của chính mình phản chiếu trên đó.
Cô không ngờ rằng cuộc hội ngộ cựu học sinh của trường trung học An Kiều lại diễn ra ở một nơi đắt đỏ như vậy, nghĩ lại nếu biết cô cũng không có quần áo để chuẩn bị – Thế là cô gái trong gương vẫn rất giản dị, áo dệt kim mỏng màu trắng, một nửa vòng eo thon nhỏ giấu dưới chiếc quần cắt xén màu xanh đã giặt sạch, nửa còn lại của chiếc áo được thắt nơ đơn giản, móc ở thắt lưng hơi lệch về bên trái, siết lên đường cong vòng eo hoàn hảo.
Lại hướng lên chút, mái tóc đen dài mềm mại bị buộc nhẹ, rũ xuống sau lưng, lộ ra xương quai xanh cùng chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết. Vòng cung mượt mà và tinh tế kéo dài từ cằm cho đến tai. Chỉ là đôi con ngươi đen trắng sạch sẽ và đẹp đẽ nhất được che đi bởi một chiếc kính gọng đen.
Tốn Vãn Chi đã sống như vậy trong suốt những năm trung học của cô.
Cô có thể giấu mình sau chiếc kính và làm một học sinh ba tốt ngoan ngoãn nghe lời, tránh xa mọi thứ không liên quan đến việc học và khiến cô mất tập trung. Cô không thể được coi là một học sinh ba tốt thực thụ, bởi vì cô không thực sự thích học. Nguyên nhân mà cô dồn hết tâm tư vào việc học ngoại trừ tâm tư thiếu nữ đó chỉ có một lý do: Đối với cô, học tập là sự trao đổi công bằng nhất trên thế giới mà cô có thể chạm tới.
Tên của một người nào đó đã được thì thầm hàng trăm lần trong đáy lòng và trên đầu lưỡi của cô vào giữa đêm, nhưng cũng không đổi được cái gì, anh và cô chỉ là người lạ không liên quan gì tới nhau.
Nhưng nếu viết ra cùng một công thức hoặc tri thức nào đó hàng trăm lần, cô sẽ không bao giờ quên nữa.
Chỉ có chúng mới trải những bậc đá để cô đi lên cao hơn.
Nếu như nói Tống Dục Kiệt ở quá khứ đã trợ giúp cô được gì, thì điều lớn nhất chính là dạy cho cô một cái đạo lý: Tình yêu không bao giờ có thể tin tưởng được, không thể cùng nhau đi đến cuối cùng sẽ bị bỏ rơi.
Về phần Giang Tứ...
Tống Vãn Chi cụp mắt xuống, vô thức nhìn vào mắt cá chân trái của cái bóng.
Khi cô bị ép phải hiểu chuyện sớm, nghe lời, gò bó theo khuôn phép nhạt nhẽo và buồn chán trong cuộc sống, Giang Tứ có lẽ là điểm duy nhất trong cô có thể được ghi nhớ như bí mật của tuổi trẻ.
Chàng trai ngông cuồng và liều lĩnh như vậy nằm ngoài tầm với của cô, cô lại không thể quên được nên lặng lẽ trở thành thứ tình cảm cô giấu kín trong lòng mà không hề hay biết.
Thang máy chậm ngừng.
Không biết cảm giác không trọng lượng là do thang máy hay là do tên của ai đó, Tống Vãn Chi cảm thấy tim mình khẽ chùng xuống.
"Ding dong."
Cửa thang máy mở ra.
Cô gái trong cửa khẽ nhướng mi, vừa mới bước ra khỏi thang máy, cô đột ngột dừng lại giữa cửa thang máy.
Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.
Bức tường đối diện với thang máy là làm toàn bộ bằng đá cẩm thạch bóng loáng có hoa văn phong cảnh và một bóng người đang đứng ở giữa đã chia đôi bức tường.
Nhưng sẽ không một ai thấy chướng mắt – anh có một khuôn mặt nghiêng anh tuấn sắc bén và ý cười, lông mi dài đen rũ xuống cũng có thể tạo cảm giác lười biếng, hôm nay là một chiếc áo len mỏng dệt kim màu đen, rộng thùng thình, dựng trên một khung xương thon dài thẳng tắp, từ bên gáy nhô ra một chiếc gai đỏ trên làn da trắng lạnh, rực rỡ và quyến rũ chết người.
Tống Vãn Chi không bao giờ nghĩ rằng hình bóng vẫn còn trong tâm trí cô một giây trước sẽ xuất hiện trước mặt cô ngay sau đó.
Quá sợ hãi, cô sững sờ đứng đó, nhìn người đàn ông không thể phân biệt được giữa thực và ảo.
Cho đến khi đuôi mắt hơi nhếch lên của người kia không để ý lướt qua cô, sau đó dừng lại hai giây, đôi mắt đen láy lại lần nữa trở lại người cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Tống..." Giang Tứ lười biếng dừng một chút, tựa hồ hồi tưởng lại, anh m khàn giọng cười "Tống Chi Tử?"
"..."
Bị xâm lược bởi đôi mắt đen của Giang Tứ, chút phòng thủ cuối cùng của Tống Vãn Chi tan biến.
Cô còn chưa kịp phản ứng trước sự trêu chọc rõ ràng của anh, người kia đột nhiên duỗi chân, tiến lại gần trước mắt cô nửa bước.
Giang Tứ đến quá đột ngột.
Tống Vãn Chi không phòng bị, cô theo bản năng cúi đầu nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy bên tai "Ấm" một tiếng, hơi thở trong trẻo mùi bạc hà hòa lẫn với thuốc lá cuốn tràn đầy cõi lòng cô.
Trong lúc nhắm mắt, Tống Vãn Chi ý thức được cái gì đó, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía bên cạnh —
Cửa thang máy bị Giang Tứ chặn ngang không đóng được, phát ra tiếng kêu ù ù không hài lòng lui trở về.
Vừa rồi Giang Tứ thiếu chút nữa để cho cô nhào vào trong ngực, hiện tại lại miễn cưỡng ngăn ở trước mặt cô. Anh không có vội mở miệng, mà là cúi đầu giữ lấy cánh cửa thang máy, ánh mắt dán vào mắt cá chân của cô giữa cửa thang máy.
"... Chân không muốn nữa có thể cho tôi, ăn vạ thang máy làm gì?" Giang Tứ lùi lại nửa bước, ánh mắt cụp xuống, lộ ra một tia lạnh lẽo hiếm thấy. Mặt không chút thay đổi nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào trong thang máy "Em thậm chí còn không rõ ràng điểm nguyên tắc cảm ứng của thang máy, em lấy can đảm gì để báo danh vào Khoa Tự Động Hóa của Đại học S?"
"..." Tống Vãn Chi chưa từng thấy hắn hung dữ như vậy, ngây người hai giây mới định thần lại, đỏ mặt cúi đầu "Thật xin lỗi."
Ẩn sau mắt kính, đuôi của đôi mắt trắng xinh đẹp đó đỏ lên vì thất vọng và buồn bã – nhanh chóng nhận sai làm người nào đó có chút ngoài ý muốn.
Giang Tứ liền quên buông cổ tay cô ra.
"Này Giang Tứ, năm ba đại học làm sao cái tính tình này vẫn còn, cô gái nhỏ nhìn cậu ngẩn người, đây không phải là phản ứng bình thường sao, cậu cái kẻ cầm đầu vậy mà còn hung hăn?" Người nói chuyện với Giang Tứ trước đó đứng bên cạnh, nói đùa phá vỡ sự im lặng vi diệu này "Coi như cậu lấy công chuộc tội, cũng không thể chiếm tiệm nghi nắm lấy tay cô gái nhỏ người ta."
"!"
Tống Vãn Chi bỗng nhiên hoàn hồn, cúi đầu, hoảng sợ rút cổ tay ra khỏi tay Giang Tứ.
Sau đó, nắm chặt cổ tay cô như thể bị bỏng bởi sự đụng chạm của anh, Tống Vãn Chi đỏ mặt lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Lòng bàn tay bị đầu ngón tay mềm mại mịn màng của cô lướt qua, trống rỗng.
Giang Tứ chậm rãi định thần lại, tựa hồ tùy ý đút hai tay trở lại túi quần: "Ngài nhìn cô ấy đi, bị em đụng qua như muốn trở về rửa sạch ba trăm lần vậy, có giống như nhìn tôi đến ngây người?"
"Ừm?" Người đàn ông trung niên nghe thấy điều gì đó từ giọng điệu này, bất ngờ hỏi: "Các em quen biết nhau à?"
"Cùng khoa, bạn nhỏ năm nay mới vào Đại học S." Giang Tứ lười biếng khịt mũi và cười "Gặp em lần nào là tránh lần đó."
"Tránh cậu? Không còn nhiều cô gái nhỏ như vậy."
Giang Tứ không trả lời, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt trắng có đôi gò má ửng hồng của cô, ác ý tiến lên một bước, cúi đầu hỏi: "Vừa rồi em muốn đi xuống sao?"
Tống Vãn Chi vô thức lắc đầu: "Em ấn sai."
"Hửm?"
"Em lúc đầu nghĩ." Tống Vãn Chi áy náy nhẹ giọng nói "Muốn đi trên lầu."
"..."
Giang Tứ hơi híp mắt.
Mặc dù vừa nãy anh không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng khi dễ bạn nhỏ cũng phải có điểm dừng – Cũng không thể cưỡng ép đem người không liên quan lưu lại buổi họp mặt cựu học sinh trung học An Kiều.
Giang Tứ cụp mắt xuống, không nói nữa, chỉ nghiêng người về phía cô, đi ấn nút thang máy cho cô.
Động tác kéo lại gần này khiến thần kinh Tống Uyển Chi căng thẳng, cô theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy hầu kết trên chiếc cổ mảnh khảnh của người kia đang ở rất gần.
Nó, chuyển động?
Tống Vãn Chi đang nhớ lại cấu trúc của hầu kết trong cuốn sách sinh học một cách hợp lý, liền nhìn thấy đôi mắt cụp xuống của Giang Tứ mà không hề báo trước.
Đen như mực, mang theo một loại công kích không thể diễn tả: "... Nhìn cái gì?"
Tống Vãn Chi cúi đầu: "Thật xin lỗi."
"Xùy."
Người kia khó hiểu nở nụ cười, ấn thang máy liền lui ra ngoài: "Nếu không, từ hôm nay trở đi, nhìn thấy em, tôi liền có ý thức tránh xa?"
"..."
Tống Vãn Chi sắc mặt tái nhợt.
Cô muốn giải thích điều gì đó, nhưng còn chưa kịp nghĩ nên nói như thế nào, đã nghe thấy người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ồ một tiếng.
"Tôi vừa mới nhớ ra." người đàn ông trung niên kinh ngạc giơ tay "Em là Tống Vãn Chi?"
"—"
Trong thang máy im lặng vài giây.
Giang Tứ chậm rãi nghiêng người: "Thầy Lâm, thầy biết cô ấy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.