Ngân Hồ

Quyển 1 - Chương 40: Hướng gió ở Đông Kinh

Kiết Dữ 2

08/04/2016

Nghe mẫu thân kể lại, Dương Hoài Ngọc uống say như chết, nằm vất vưởng trên đường nói mê nói sảng, dường như trăm ngày đều như một.

Thiết Tâm Nguyên muốn đi xem thử nhưng lại bị mẫu thân cự tuyệt hết sức cứng rắn.

Nói ra cũng buồn cười, Dương Hoài Ngọc tổn thương không phải do bản thân bị Tế Phong Tư Mộng đánh bại. Gã ra nông nỗi này chủ yếu vì bị từ hôn.

Dù sao năm nay gã cũng đã hai mươi bốn. Nghe nói do chờ đợi chắt gái của Tô Dịch Giản là Tô Mi đủ lớn mà phải trì hoãn hôn kỳ. Không thể ngờ tám năm sau, Tô Mi từ một tiểu cô nương ngây ngô trở thành đại mỹ nhân thì lại không muốn gả cho Dương Hoài Ngọc.

Dương gia hiển nhiên là tướng môn thế gia, nhưng mà Lệnh công Dương gia là hàng thần, còn Tô Dịch Giản lại là Trạng Nguyên lang thời Thái Tông năm Bính Thìn, từng tham gia triều chính. Mặc dù người này mê rượu đến nỗi uống mà chết bất đắc kỳ tử, nhưng môn phong Tô gia vẫn cao quý không hề thay đổi.

Dương gia thân là Tướng môn nhận được hôn sự này xem như trèo cao. Đây cũng là nguyên nhân khiến Dương Hoài Ngọc tình nguyện chờ đợi tám năm sau Tô Mi trưởng thành mới làm hôn lễ.

Theo đúng lý mà nói, người nát rượu sinh con không được thông minh, như Lý Thái Bạch thơ rượu phong lưu cả đời cuối cùng sinh ra hai đứa con ngốc nghếch.

Nhưng Tô gia lại không giống như vậy, nhà người ta sinh ba nam bốn nữ, trong đó ba người con trai đều là tiến sĩ, nhậm chức ở Đông Kinh cả.

Trong đó lão đại Tô gia là Tô Thuấn Khâm lại càng khó lường. Hai năm trước vừa mới đỗ tiến sĩ, hiện tại đã đảm nhiệm huyện lệnh Mông Thành, đồng thời lọt vào pháp nhãn phán quan Đỗ Diễn của Thẩm Quan Viện nên được gả khuê nữ cho. Chỉ bấy nhiêu đã khiến đám quyền quý Đông Kinh không khỏi phải lau mắt ngước nhìn.

Những năm này Dương Hoài Ngọc vô cùng xui xẻo, nói rõ hơn là gã bắt đầu đen đủi liên tục kể từ khi gặp Thiết Tâm Nguyên. Lúc bị đày đến phối quân Tây Thủy Môn, gã vẫn giữ thói quen nổi loạn, nhục mạ thượng quan, đánh đồng liêu như là chuyện cơm bữa. Kỳ khôi nhất là có một lần, hắn một mình vọt vào thanh lâu, thi triển quyền cước với đám khách làng chơi, một mình chiếm cả thanh lâu khiến người nhà hôm sau phải chạy tới đưa về.

Lần này, vì bị Tế Phong Tư Mộng đánh cho cụp đuôi nên cuối cùng còn phải trở thành đá lót đường cho hồ ly, nên Tô gia bắt đầu không mặn mà về hôn sự giữa Tô Mi và Dương Hoài Ngọc nữa.

Sau những sự kiện này, Thiết Tâm Nguyên nhận thấy mình đếch có lỗi gì cả. Tuy thường ngày, hắn có thú vui nêm thêm phấn nấm vào bát mì của Dương Hoài Ngọc, nhưng đây là để đảm bảo khẩu vị của quý nhân nha. Mỗi lần ăn mì Dương Hoài Ngọc đều thấy sướng miệng, khi không có nấm phấn thì gã lại oán trách mẫu thân nấu không chuẩn vị.

Sau khi thí nghiệm lên Dương Hoài Ngọc, Thiết Tâm Nguyên đã cân chỉnh được liều lượng chính xác cho quân nhân, giờ hắn đã có thể sử dụng hết sức thành thạo. Liều cỡ nào khiến con người dục tiên dục tử, cỡ nào khiến người ta sinh ảo giác, rồi mức độ khiến người trúng độc bộc phát cơn thịnh nộ. Hắn thậm chí còn phát hiện, trong trạng thái ảo giác và bạo phát, phấn nấm thần kỳ còn khiến con người thấy hưng phấn.

Thực tế, Thiết Tâm Nguyên đã cho Tế Phong Tư Mộng dùng đến liều lượng lớn nhất, nó đủ khiến con người thất khiếu chảy máu, làm y gây đại họa chọc trời ở thành Đông Kinh, cuối cùng phải bỏ mạng tại nơi này.

Thiết Tâm Nguyên tuyệt đối tin Tế Phong Tư Mông dám thể hiện uy lực của võ sĩ Tây Hạ ở thành Đông Kinh. Chính phấn nấm đã trợ giúp y đạt được ước mơ này!

Do đó, toàn dân thành Đông Kinh đều ấn tượng sâu sắc về sự uy mãnh và cuồng bạo của võ sĩ Tây Hạ.

Bản tính cũng chính là thiên mệnh

Đạo Trời giây phút vẫn liền với ta.

Rời ta được đâu là đạo nữa.

Thế cho nên quân tử giữ gìn,

E dè cái mắt không nhìn,

Tai nghe không nổi cho nên hãi hùng.

Càng ẩn áo lại càng hiện rõ,

Càng siêu vi càng tỏ sáng nhiều,

Nên dù chiếc bóng tịch liêu,

Đã là quân tử chẳng xiêu lòng vàng...

Hôm nay Thiết Tâm Nguyên đọc tới câu đó trong "Trung Dung".



Hắn cảm thấy quyển sách "Trung Dung này" có tác dụng tích cực cho cuộc đời mình.

Bản thân mình là người giàu tình cảm. Đối mặt với quyền thế, kim tiền sắc đẹp hấp dẫn cần phải giữ được bản tâm bình tĩnh, không thể thất thố như Dương Hoài Ngọc được, càng không thể lâm vào tình trạng không chiếm được thì bộ dạng như đưa đám.

Phải tỉnh táo từng giây từng phút, phải biết kềm chế bản thân.

Trong không lẫn bản tâm, ngoài không hiếp người, trên không lấn trời, dưới không lấn đất, tâm niệm nhất quán với hành động có trời biết đất biết. Mỗi một cử chỉ có thần minh trên đầu ba thước trông thấy, có ánh mắt người người nhìn vào, đạt thì tạo phúc thiên hạ, nghèo thì lo được cho bản thân.

Chỉ như vậy, khi làm hỏng việc mới tìm được điểm linh động để chuyển dời, tâm linh nương tựa chỗ sáng, vững vàng qua sóng gió, đạt tới trạng thái đại viên mãn của đời người.

Bây giờ, có thể tiếp nhận công lao và khen ngợi, ngoại trừ thánh nhân chỉ còn lại dã thú. Thánh nhân sở dĩ gọi là thánh nhân vì đã sớm siêu thoát khỏi tam giới, không còn trong ngũ hành. Mọi người vì duy trì tiêu chuẩn đạo đức, đều đẩy hết tất cả chiến công có được lên người thánh nhân, có như vậy mới trở thành vạn thế sư biểui, nhân vật đời đời tỏa sáng.

Còn dã thú, cho dù nó chói lóa đến cỡ nào thì nó cũng chỉ là dã thú mà thôi. Giành chiến công với dã thú, chuyện đánh khinh đó ngươi làm được sao?

Người bình thường nếu không có được quyền uy như hoàng đế, sẽ chẳng ai dại gì làm chuyện như vậy. Thỏ khôn chết thì thịt chó săn, công cao lấn chủ… đó đều là từ ngữ đã chuẩn bị sẵn cho ngươi.

Chỉ cẩn mở sách lịch sử ra thì sẽ dễ dàng phát hiện, những danh thần cái thế, những danh tướng xuất chúng đều chết uất ức trong tay người mình, nhiều hơn so với chết vào tay địch nhân.

Cho nên, đánh chết thì Thiết Tâm Nguyên cũng không nhận công lao về một đứa bé bảy tuổi như mình. Nếu thêm vài chuyện nữa, sợ rằng hắn khó lòng sống được đến lúc trưởng thành cưới vợ. Giấc mộng làm bà nội, ôm cháu trai, mắng con dâu của mẫu thân cũng tan thành mây khói.

Vì vậy, Thiết Hồ Ly của Thiết gia vô cùng lợi hại, chẳng những giúp hoàng đế làm ra trọng khí của quân đội quốc gia, lại cắn chết mãnh tướng Tây tặc mà dũng tướng Đông Kinh không tài tài làm được. Chức quan tứ phẩm, nếu như chức danh là thật, hoàn toàn có thể làm bá chủ một phương ở Đông Kinh.

- Cộp!

Tiếng động trầm đục nện vào đầu Thiết Tâm Nguyên đang mơ mộng, hắn nhặt thứ vừa đập vào đầu mình lên nhìn, sau đó lập tức cất vào trong ngực, coi như chưa từng có chuyện mình bị ném.

Đây là một quả đằng cầu to chừng nắm tay, làm bằng gỗ trẩu, phía trên quét mười mấy lớp sơn. Nếu mang ra phố phải bán được sáu trăm văn...

Thủy Châu Nhi đã thích từ lâu, mấy cô bé đều vòi Thiết Tâm Nguyên nhiều lần, còn nói là cô bé không có đằng cầu thì không phải là thiếu nữ.

Giờ thì có rồi, lát nữa sai hồ ly ngậm tới cho bọn Thủy Châu Nhi mới được.

- Trả đằng cầu cho chúng ta.

Lại là tiểu cung nữ kia lên tiếng.

- Ta đang ngủ, không thấy đằng cầu nào cả.

- Vô lại, đằng cầu vừa ở đập trên đầu ngươi đó...

- Không bị đập, chắc chắn không bị đập...

- Đúng là vô lại, giỏi thì chờ đấy...

Tiểu cung nữ thò đầu ra, sau đó liền chạy hùng hục xuống tường thành.

Thiết Tâm Nguyên hơi cụt hứng, cũng may cảm xúc này cũng nhanh chóng thay đổi nhờ quyển sách Đồng Tử đưa tới.

Đây là quyển sách ghi lại lời nói lưu truyền trong dân gian “Thăng Quan Đồ”.

Bên trong ghi lại các cách lên chức mà người Đông Kinh tổng kết được, nên đả thông quan tiết như thế nào, nên tìm người nào để đả thông quan tiết. Mỗi lần nên tặng lễ vật như thế nào, tặng những gì. Đây quả thật là sách quý mà trong nhà quan viên nào cũng có.

Mặc dù có vài tờ đã bị mực lem không nhìn rõ, nhưng Thiết Tâm Nguyên vẫn coi như chí bảo. Thông qua quyển sách này, hắn có thể có nhận thức sâu sắc về hoàn cảnh quan trường Đại Tống.

Hắn vừa nhìn vừa gật gù tán thưởng, quyển sách này phơi bày triết học tặng lễ của Trung Hoa cực kỳ trọn vẹn.



Lần đầu tặng lễ cần thật hậu hĩnh, cần vượt qua giá tiền trong lòng đối phương mới là biện pháp đột phá tốt nhất.

Quà tốt nhất chính là vàng bạc đá quý, còn tranh chữ, đồ cổ, mỹ nhân... Tất cả đều là hạ phẩm!

Gan lớn, mặt dày, thận trọng, đều là tố chất chuẩn bị để tặng lễ. Thiết Tâm Nguyên nhận ra mình cũng chưa hội đủ các yếu tố này, điều đó làm hắn khá thất vọng.

Đằng cầu bất ngờ bay tới tấp xuống từ đỉnh tường thành, Thiết Tâm Nguyên cũng không thèm để ý, trong sân nhỏ nhà mình đã rơi mười mấy quả rồi, nghe nói tất cả đều là cống phẩm, trong dân gian rất khó thấy. Rất nhiều cô gái con nhà giàu sang cảm thấy tự hào khi được hoàng gia ban thưởng, dù chỉ là vật nhỏ trong hậu cung. Nếu mang vật này ra làm đồ hồi môn thì lúc vào nhà chồng, bà bà cũng quỳ xuống đón!

Làm người không thể đắc ý quá lâu, đúng lúc Thiết Tâm Nguyên đang tính toán xem bán những món này được bao nhiêu tiền thì hắn bị trúng một đòn nghiêm trọng, hắn nhìn lại thì phát hiện có nửa khối gạch rơi gần đấy...

Hắn ngó cả hàng tiểu cung nữ đang nổi giận đùng đùng, nhìn lại tiểu cô nương đội mũ chóp trông rất khả ái, Thiết Tâm Nguyên lập tức lăn khỏi nóc phòng.

Hắn núp dưới mái hiên, trơ mắt nhìn bảy, tám cây gậy trúc đang thò xuống vặt sạch quả lên nhà mình, chỉ có thể tự than xui xẻo.

- Trả đằng cầu cho chúng ta!

- Trả lê lại cho ta!

- Quả lê do chúng ta hái.

- Đằng cầu tự rơi xuống sân nhà ta.

- Vô lại, trả đằng cầu cho chúng ta!

- Ngu ngốc, ta không trả, ngươi cắn được ta à!

...

Câu ngu ngốc đó chẳng khác gì chọc trúng tổ ong vò vẽ, đủ thứ đồ vật bay xuống như mưa, thậm chí còn có một chiếc hài nhỏ.

Thiết Tâm Nguyên định phản kích thì đám thị vệ đã lườm lám hắn không dám ho he gì, chỉ có thể chật vật trốn chạy giữa tiếng chửi rủa của các tiểu cô nương.

Sau khi đi vào cửa hàng bánh canh, ánh mắt mẫu thân cực kỳ âm lãnh, Thiết Tâm Nguyên rùng mình, vội vàng giải thích:

- Có người ném đồ vật linh tinh vào nhà mình, con không thể làm gì.

- Ngươi nói thị vệ đại ca? Nhiều năm nay, bọn họ còn không nhổ một bãi nước bọt xuống, ngươi dám nói láo à?

- Không phải là các thị vệ, là một đám tiểu cung nữ, các nàng thật đáng hận, chẳng những hái sạch lê nhà mình, còn vứt hạt xuống.

Vương Nhu Hoa lập tức tóm tắt cả câu chuyện Thiết Tâm Nguyên kể, nói:

- Do ngươi trêu các nàng!

Với tình hình này thì Thiết Tâm Nguyên cũng hiểu là có nói sao cũng không ổn, trong mắt mẫu thân, hoàng gia là người hiểu lễ tiết nhất thế gian.

Ác nô trong nhà Vệ Quốc Trưởng công chúa mới chỉ đánh thương mấy lão nông vào thành bán đồ ăn, sau đó liền bị vị Đại học sĩ, vừa đám nhiệm Tri Phủ Khai Phong Phủ Long Đồ Các Bao Chửng đánh chết.

Trưởng công chúa khóc lóc kể lể trước mặt hoàng đế. Hoàng đế chỉ nói một câu, ác nô lấn chủ, đánh chết là đúng.

Thiết Tâm Nguyên nhìn tận mắt lão nông vừa cầm trong tay tiền nhà Trưởng công chúa bồi thường vừa khóc thét bên đường nói mình được xử công bằng, sau đó dân chúng đầy đường đều quỳ hướng hoàng cung, tung hô vạn tuế!

Dưới bầu không khí này, nếu mình dám nói bị hoàng gia khi dễ, có khi bị dân chúng nhổ nước miếng mà chết đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngân Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook