Quyển 1 - Chương 36: Người đàn ông hấp dẫn nhất
Kiết Dữ 2
08/04/2016
Thành Đông Kinh luôn đi đầu trong việc tạo ra những xu hướng thẩm mỹ. Hôm nay có phụ nữ thích giày dây rối, ngày mai các nàng lại cảm giác giày thêu phù dung đỏ rực mới đẹp nhất. Thậm chí vì muốn khoe mốt thời trang mà còn cố ý sải bước thật dài trên đường, giả ngượng ngùng để lộ đôi giày mới của mình qua làn váy, y hệt như mấy ả dâm phụ lượn qua lượn lại hằng ngày trên phố.
Hiển nhiên, cảm quan của các nàng với mỹ nam tử cũng vậy. Gặp nam nhân như Phan An đi trên đường, sẽ có phụ nhân chẳng ngại ngần mà ném trái cây lên người hắn, hệt như khỉ bị chọc giận vậy. Bọn họ nhiệt tình quá độ nên từng giết chết mỹ nam tử nổi danh nhất trong lịch sử Trung Quốc Vệ Giới. Nghe đồn người đàn ông mặt hoa da phấn này đã bị mấy cô gái trên đường điên cuồng dọa chết ngất.
Phụ nữ Đại Tống tương đối hàm súc nên các nàng càng thích đàn ông có tài hoa. Chẳng hạn như tài tử Liễu Vĩnh mà hoàng đế đang ghét thậm ghét tệ.
Thiết Tâm Nguyên đã từng gặp Liễu Vĩnh, y chỉ là một lão già giơ xương có chòm râu dê mà thôi. Vì quanh năm suốt tháng lượn lờ trong thanh lâu, nên sức khỏe của y đã giảm sút nghiêm trọng.
Tài tử thật sự thì quá ít. Rất nhiều tài tử đến thanh lâu mà còn ngâm không nổi mấy câu đại loại như "Bên bờ dương liễu, trăng tàn gió mai", nên hiện giờ trong thanh lâu xuất hiện đủ các thể loại nhân vật quái đản, chúng chỉ hy vọng chiếm được nụ cười của các cô nương.
Hôm nay, Hồi Xuân Các xuất hiện một hán tử rất khác biệt. Thân hình tráng kiện vạm vỡ, bắp tay cuồn cuộn rắn rỏi với lồng ngực rộng. Hắn ngồi xuống, tựa như một tòa tháp sắt vững chãi.
Ở Đại Tống rất ít khi nhìn thấy đàn ông to con như vậy.
Khá nhiều cô nương không thể kiềm chế mà len lén liếc nhìn.
Lúc hắn đi ngang qua, mấy cô nương đều vẫy vẫy khăn tay muốn mời gọi.
Hán tử ngồi uống rượu trong đại sảnh được một lúc lâu. Hắn là một vị khách vô cùng hào phóng, bất luận cô nương nào tới uống với hắn một chén thì đều được tung cho một túi tiền. Mặc dù lúc chụp nó hơi chật vật, còn khiến mọi người được một trận cười to, nhưng có không ít cô nương nối đuôi nhau bước tới.
Hoa Nương không biết tối hôm nay vận khí của mình sao lại tốt như vậy, được vị hào khách này giữ lại phục vụ hắn uống rượu. Ngay cả cô nương Mỵ Châu đẹp nhất lâu này cũng chỉ được bồi hắn một chén mà thôi.
Uống hết ba bát rượu lớn, Hoa nương đã thấy choáng váng mặt mày. Dù rất muốn cất ba túi tiền trên lưng vào phòng của mình, nhưng sau hai lần thử liên tiếp nàng không tài nào đứng lên nổi.
Hán từ cười to sảng khoái, ôm ngang eo Hoa nương, chân trái hất ba cái thì ba túi tiền đã yên vị trên vai hắn.
Mất thấy Hoa nương bị hán tử ôm lên lầu, khách làng chơi trong Hồi Xuân Các hú hét kích động như sói tru.
Ở phía trước tú bà vẫy khăn tay dẫn đường, một mặt khen hán tử cường tráng, một mặt nói quy củ ở đây. Chưa dứt lời thì đã bị túi tiền nặng trịch nện vào lồng ngực, ả vội ôm chặt lấy oán giận hán tử đã vùi dập vốn liếng sinh nhai của mình.
Khi tiếng kêu sợ hãi của Hoa nương vọng ra từ trong phòng , trong lầu ai nấy đều dựng hết cả lỗ tai lên nghe ngóng, bất luận là nam hay nữ thì trên mặt đều lộ vẻ dâm tiện.
Tiếng kêu của Hoa nương nhỏ dần rồi im mặt, mọi người trong thanh lâu giờ mới gần như hồi tỉnh, không ai phát hiện ra quá trình này đã diễn ra bao lâu.
Tiếng trống gõ qua ba hồi, hán tử mới xuất hiện từ phòng Hoa nương, bước đi vững vàng long tinh hổ mãnh, tên quy nô tiễn khách hết sức thán phục hắn.
- Hoa nương mệt quá nên thiếp đi rồi, trước buổi trưa mai chớ gọi nàng dậy. Đại gia ta bao nàng!
- Ngài thật là người thương hoa tiếc ngọc…
Hán tử không thèm nhìn sang cánh tay của tú bà đang cọ cọ vào ngực mình, bước nhanh về phía cửa lớn đi ra ngoài.
Đêm nay Thiết Tâm Nguyên tâm huyết dâng trào, không tài nào ngủ được, cầm quyền sách ngồi trước ngọn đèn thì không lọt một chữ vào đầu.
Mẫu thân đã ra giục hắn đi ngủ ba lần, hắn vẫn ngồi đó bần thần ngồi nhìn ngọn đèn trước mặt suy nghĩ vẩn vơ.
Ngọn lửa trên tim đèn chợt bùng lên, lóe ra ánh sáng đỏ rực rồi lại từ từ tối dần.
- Nhất định có chỗ nào đó không đúng!
Thiết Tâm Nguyên lẩm bẩm, mãi đến khi hắn chẳng thể phát hiện ra mình quên mất gì, tai nghe tiếng mõ bên ngoài gõ bốn lần, mới ngáp dài bỏ đi ngủ.
Hình thể hán tử mặc dù to lớn, nhưng lại di chuyển rất nhanh, giống như bóng ma vờn quanh đường phố. Phu canh chỉ cảm thấy một cái bóng hư ảo lướt qua, khi nhìn kỹ lại thì đã không phát hiện được gì.
Lắc lắc đầu, y tiếp tục gõ mõ, bước chầm chậm về phía Hoàng thành.
- Trời nóng khô hanh, cẩn thận củi lửa…
Hán tử đứng trong bóng đêm, lạnh lùng nhìn về phía nhà Thiết gia tối thui bên kia đường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng lóa, lại liếc mắt quan sát thị vệ Hoàng thành không ngừng tuần tra. Hắn co người lại lui vào trong bóng tối, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Qua một đêm chẳng hề chợp mắt, Thiết Tâm Nguyên ở giảng đường Quách tiên sinh mắt nhắm mắt mở học một buổi rồi về.
Thủy Châu Nhi hôm nay cũng không có ngồi ngoài học đường chờ gã, chuyện này khiến cho Thiết Tâm Nguyên khá lo lắng, bèn dẫn hồ ly đi về vườn hoang.
Bây giờ cũng đã trưa, Hoa Nương ở Hồi Xuân Lâu từ hôm qua đến giờ chỉ tiếp một vị khách thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể xuống giường được.
Đá văng cửa phòng Hoa Nương, ả tú bà liền hét lên…
Bộ đầu Triệu Phượng cau mày nhìn thi thể nữ bị treo ngựơc lên thật lâu cũng chẳng thốt lên được câu nào.
Làm bộ khoái nhiều năm, y vẫn chưa lần nào thấy một nữ nhân bị hành hạ đến độ này, toàn thân ngang học vết dao, tứ chi mềm oặt, vặn vẹo mất tự nhiên, đây rõ ràng là bị người ta bẽ gãy. Chúng sưng phù lên, điều này chứng tỏ lúc bị tra tấn thì nạn nhân còn sống.
Đó là thủ pháp tra tấn thường gặp, một người xuất thân từ gia đình bộ khoái như Triệu Phượng vẫn có thể nhìn ra. Nhưng một ả kỹ nữ bình thường thì có bí mật gì mà phải bị tra tấn đến độ như vậy?
Y liền lệnh cho bộ khoái dưới tay đỡ thi thể xuống đất, lấy vải thô bọc lấy rồi khiêng về nhà xác huyện nha, ngỗ tác sau đó sẽ giải phẫu nhằm điều tra sâu hơn. Còn về chuyện truy bắt tên hung thủ vạm vỡ kia, Triệu Phượng cho rằng nên tổ chức đội ngũ đông đảo thì thích hợp hơn.
Án tử nghiêm trọng đến như thế thì đương nhiên không thể dấu được, báo lên Hình Ti là chuyện tất nhiên. Triệu Phượng đã tưởng tượng ra cảnh Tri huyện lão gia sẽ tức giận đến như thế nào.
Không tu ba kiếp mới bị làm Huyện lệnh kinh thành, tuy phẩm trật chẳng thua gì Tri Phủ ở những nơi khác, nhưng mà ở cái đất mà quý nhân đi đầy đường, hoàng thân nhiều như lá mùa thu như kinh thành này thì lão làm một Tri huyện một cách vô cùng uất ức.
Trước đó có một tên lưu manh bị người ta đánh chết đã bị Tuần thành Ngự sử phát hiện rồi, bây giờ lại phát sinh một vụ án nghiêm trọng đến như thế ở giữa kinh thành thì Triệu Phượng cũng đổ mồ hôi hột thay cho vị lãnh đạo kia của mình.
Thiết Tâm Nguyên cũng ướt đẫm mồ hôi, uy lực của cái nắng cuối thu quả là ghê gớm, hắn chỉ cuốc bộ một chốc mà đã khát khô cả cổ, bây giờ hắn chỉ muốn mau mau đi tới phế viên, rót một bát lớn nước sôi để nguội mà uống cho thật đã.
Hồ ly xông vào phế viên đầu tiên, lăn lộn trong bụi cỏ vô cùng thích thú, khi nó quậy thỏa thích từ bụi cây chui ra thì cả bộ lông nó đều dính đầy ké đầu ngựa.
Nguồn:https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi_Ké_đầu_ngựa
Còn Thiết Tâm Nguyên thì thở dốc một hơi đoạn ngồi xổm giúp hồ ly gỡ những trái ké kia, ngày thường thì đây là những chuyện mà bọn Thủy Châu Nhi phải làm nha.
Gỡ ké đầu ngựa là một chuyện phiền phức vô cùng, Thiết Tâm Nguyên lọ mọ cả nửa nén nhang mới hoàn trả lại bộ dáng ban đầu cho nó.
Sau khi hồ ly đã tươm tất đâu vào đấy xong xuôi, Thiết Tâm Nguyên cũng chuẩn bị đi về nhà.
Bỗng tiếng của một gã đại hán vạm vỡ vang lên đằng sau lưng Thiết Tâm Nguyên:
- Này nhóc, sao lại đi rồi? Chẳng lẽ nhóc không muốn gặp bạn của mình sao?
Thiết Tâm Nguyên bị dọa ngã ngửa ra sau, chẳng nói chẳng rằng liền òa khóc.
Tráng hán tiến lên túm lấy cổ áo của gã, rảo bước đi vào phế viên. Còn hồ ly đã nhanh chóng lủi vào bụi cỏ trốn biệt.
Tiểu Xảo Nhi đang bị trói khi thấy Thiết Tâm Nguyên bị người ta tóm cổ thì sắc mặt nó liền trắng bệch đi vì tuyệt vọng.
- Đại Hạ Thần Tí Nỗ cuối cùng cũng bị các ngươi dâng cho hôn quân Đại Hán. Như vậy thì các ngươi nhất định phải bị trừng phạt.
- Bây giờ ta hỏi một câu thôi, các ngươi còn giữ bản gốc Thần Tí Nỗ hay không?
Tiểu Xảo Nhi định trả lời thì bị Thiết Tâm Nguyên chen ngang:
- Cái bản vẽ vứt đi đó chỗ nào cũng có lỗi, nếu như ngươi muốn thì ta sẽ vẽ một bản khác cho ngươi.
Câu trả lời khiến cho tên tráng hán bất ngờ, liền hỏi:
- Thật chứ?
Thiết Tâm Nguyên chỉ tay vào bọc sách của mình đáp:
- Ở đó có giấy mực, ta sẽ vẽ lại cho ngươi một bức, còn một vài chi tiết nhỏ, ta cần hắn hỗ trợ!
Tráng hán đá bọc sách lại cho Thiết Tâm Nguyên, sau đó liền tháo dây trói cho Tiểu Xảo Nhi.
Rồi y nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi vẽ lại được, gia gia sẽ không lấy mạng nhỏ của các ngươi!
Thiết Tâm Nguyên liền ngẩng đầu, sốt sắng đáp:
- Ta nhất định sẽ vẽ được, ta nhất định sẽ vẽ được! Cầu xin ngươi đừng giết chúng ta!
Tráng hán cười đáp:
- Gia gia chỉ muốn bản vẽ, chẳng muốn mạng các ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi vẽ lung tung, gia gia đành phải vặn cổ ngươi rồi!
Tráng hán vừa đáp vừa tiện tay vơ lấy một thanh gỗ lớn bằng cổ tay, nhẹ nhàng bẻ gãy.
Thiết Tâm Nguyên khẽ đánh rùng mình, liền gấp gáp mở túi lấy giấy bút, cầm bình trà đổ vào nghiên mực một ít nước, rồi hắn mở nắp ra thì thấy trong bình còn khá nhiều nước liền rửa sạch cái bát, rót đầy rồi uống cạn.
Uống xong hắn vô cùng lễ phép đưa bình trà cho gã đại hán.
Gã liền cầm lấy để bên cạnh, sau đó ngồi xuống đợi Thiết Tâm Nguyên hoàn thành xong bản vẽ.
Tiểu Xảo Nhi liếc Thiết Tâm Nguyên, lại nhìn đám em út bị trói thành một hàng dài, cắn răng nói nhỏ với Thiết Tâm Nguyên:
- Hết đường sống rồi!
Thiết Tâm Nguyên thấp giọng đáp:
- Thử một chút xem sao!
Hiển nhiên, cảm quan của các nàng với mỹ nam tử cũng vậy. Gặp nam nhân như Phan An đi trên đường, sẽ có phụ nhân chẳng ngại ngần mà ném trái cây lên người hắn, hệt như khỉ bị chọc giận vậy. Bọn họ nhiệt tình quá độ nên từng giết chết mỹ nam tử nổi danh nhất trong lịch sử Trung Quốc Vệ Giới. Nghe đồn người đàn ông mặt hoa da phấn này đã bị mấy cô gái trên đường điên cuồng dọa chết ngất.
Phụ nữ Đại Tống tương đối hàm súc nên các nàng càng thích đàn ông có tài hoa. Chẳng hạn như tài tử Liễu Vĩnh mà hoàng đế đang ghét thậm ghét tệ.
Thiết Tâm Nguyên đã từng gặp Liễu Vĩnh, y chỉ là một lão già giơ xương có chòm râu dê mà thôi. Vì quanh năm suốt tháng lượn lờ trong thanh lâu, nên sức khỏe của y đã giảm sút nghiêm trọng.
Tài tử thật sự thì quá ít. Rất nhiều tài tử đến thanh lâu mà còn ngâm không nổi mấy câu đại loại như "Bên bờ dương liễu, trăng tàn gió mai", nên hiện giờ trong thanh lâu xuất hiện đủ các thể loại nhân vật quái đản, chúng chỉ hy vọng chiếm được nụ cười của các cô nương.
Hôm nay, Hồi Xuân Các xuất hiện một hán tử rất khác biệt. Thân hình tráng kiện vạm vỡ, bắp tay cuồn cuộn rắn rỏi với lồng ngực rộng. Hắn ngồi xuống, tựa như một tòa tháp sắt vững chãi.
Ở Đại Tống rất ít khi nhìn thấy đàn ông to con như vậy.
Khá nhiều cô nương không thể kiềm chế mà len lén liếc nhìn.
Lúc hắn đi ngang qua, mấy cô nương đều vẫy vẫy khăn tay muốn mời gọi.
Hán tử ngồi uống rượu trong đại sảnh được một lúc lâu. Hắn là một vị khách vô cùng hào phóng, bất luận cô nương nào tới uống với hắn một chén thì đều được tung cho một túi tiền. Mặc dù lúc chụp nó hơi chật vật, còn khiến mọi người được một trận cười to, nhưng có không ít cô nương nối đuôi nhau bước tới.
Hoa Nương không biết tối hôm nay vận khí của mình sao lại tốt như vậy, được vị hào khách này giữ lại phục vụ hắn uống rượu. Ngay cả cô nương Mỵ Châu đẹp nhất lâu này cũng chỉ được bồi hắn một chén mà thôi.
Uống hết ba bát rượu lớn, Hoa nương đã thấy choáng váng mặt mày. Dù rất muốn cất ba túi tiền trên lưng vào phòng của mình, nhưng sau hai lần thử liên tiếp nàng không tài nào đứng lên nổi.
Hán từ cười to sảng khoái, ôm ngang eo Hoa nương, chân trái hất ba cái thì ba túi tiền đã yên vị trên vai hắn.
Mất thấy Hoa nương bị hán tử ôm lên lầu, khách làng chơi trong Hồi Xuân Các hú hét kích động như sói tru.
Ở phía trước tú bà vẫy khăn tay dẫn đường, một mặt khen hán tử cường tráng, một mặt nói quy củ ở đây. Chưa dứt lời thì đã bị túi tiền nặng trịch nện vào lồng ngực, ả vội ôm chặt lấy oán giận hán tử đã vùi dập vốn liếng sinh nhai của mình.
Khi tiếng kêu sợ hãi của Hoa nương vọng ra từ trong phòng , trong lầu ai nấy đều dựng hết cả lỗ tai lên nghe ngóng, bất luận là nam hay nữ thì trên mặt đều lộ vẻ dâm tiện.
Tiếng kêu của Hoa nương nhỏ dần rồi im mặt, mọi người trong thanh lâu giờ mới gần như hồi tỉnh, không ai phát hiện ra quá trình này đã diễn ra bao lâu.
Tiếng trống gõ qua ba hồi, hán tử mới xuất hiện từ phòng Hoa nương, bước đi vững vàng long tinh hổ mãnh, tên quy nô tiễn khách hết sức thán phục hắn.
- Hoa nương mệt quá nên thiếp đi rồi, trước buổi trưa mai chớ gọi nàng dậy. Đại gia ta bao nàng!
- Ngài thật là người thương hoa tiếc ngọc…
Hán tử không thèm nhìn sang cánh tay của tú bà đang cọ cọ vào ngực mình, bước nhanh về phía cửa lớn đi ra ngoài.
Đêm nay Thiết Tâm Nguyên tâm huyết dâng trào, không tài nào ngủ được, cầm quyền sách ngồi trước ngọn đèn thì không lọt một chữ vào đầu.
Mẫu thân đã ra giục hắn đi ngủ ba lần, hắn vẫn ngồi đó bần thần ngồi nhìn ngọn đèn trước mặt suy nghĩ vẩn vơ.
Ngọn lửa trên tim đèn chợt bùng lên, lóe ra ánh sáng đỏ rực rồi lại từ từ tối dần.
- Nhất định có chỗ nào đó không đúng!
Thiết Tâm Nguyên lẩm bẩm, mãi đến khi hắn chẳng thể phát hiện ra mình quên mất gì, tai nghe tiếng mõ bên ngoài gõ bốn lần, mới ngáp dài bỏ đi ngủ.
Hình thể hán tử mặc dù to lớn, nhưng lại di chuyển rất nhanh, giống như bóng ma vờn quanh đường phố. Phu canh chỉ cảm thấy một cái bóng hư ảo lướt qua, khi nhìn kỹ lại thì đã không phát hiện được gì.
Lắc lắc đầu, y tiếp tục gõ mõ, bước chầm chậm về phía Hoàng thành.
- Trời nóng khô hanh, cẩn thận củi lửa…
Hán tử đứng trong bóng đêm, lạnh lùng nhìn về phía nhà Thiết gia tối thui bên kia đường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng lóa, lại liếc mắt quan sát thị vệ Hoàng thành không ngừng tuần tra. Hắn co người lại lui vào trong bóng tối, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Qua một đêm chẳng hề chợp mắt, Thiết Tâm Nguyên ở giảng đường Quách tiên sinh mắt nhắm mắt mở học một buổi rồi về.
Thủy Châu Nhi hôm nay cũng không có ngồi ngoài học đường chờ gã, chuyện này khiến cho Thiết Tâm Nguyên khá lo lắng, bèn dẫn hồ ly đi về vườn hoang.
Bây giờ cũng đã trưa, Hoa Nương ở Hồi Xuân Lâu từ hôm qua đến giờ chỉ tiếp một vị khách thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể xuống giường được.
Đá văng cửa phòng Hoa Nương, ả tú bà liền hét lên…
Bộ đầu Triệu Phượng cau mày nhìn thi thể nữ bị treo ngựơc lên thật lâu cũng chẳng thốt lên được câu nào.
Làm bộ khoái nhiều năm, y vẫn chưa lần nào thấy một nữ nhân bị hành hạ đến độ này, toàn thân ngang học vết dao, tứ chi mềm oặt, vặn vẹo mất tự nhiên, đây rõ ràng là bị người ta bẽ gãy. Chúng sưng phù lên, điều này chứng tỏ lúc bị tra tấn thì nạn nhân còn sống.
Đó là thủ pháp tra tấn thường gặp, một người xuất thân từ gia đình bộ khoái như Triệu Phượng vẫn có thể nhìn ra. Nhưng một ả kỹ nữ bình thường thì có bí mật gì mà phải bị tra tấn đến độ như vậy?
Y liền lệnh cho bộ khoái dưới tay đỡ thi thể xuống đất, lấy vải thô bọc lấy rồi khiêng về nhà xác huyện nha, ngỗ tác sau đó sẽ giải phẫu nhằm điều tra sâu hơn. Còn về chuyện truy bắt tên hung thủ vạm vỡ kia, Triệu Phượng cho rằng nên tổ chức đội ngũ đông đảo thì thích hợp hơn.
Án tử nghiêm trọng đến như thế thì đương nhiên không thể dấu được, báo lên Hình Ti là chuyện tất nhiên. Triệu Phượng đã tưởng tượng ra cảnh Tri huyện lão gia sẽ tức giận đến như thế nào.
Không tu ba kiếp mới bị làm Huyện lệnh kinh thành, tuy phẩm trật chẳng thua gì Tri Phủ ở những nơi khác, nhưng mà ở cái đất mà quý nhân đi đầy đường, hoàng thân nhiều như lá mùa thu như kinh thành này thì lão làm một Tri huyện một cách vô cùng uất ức.
Trước đó có một tên lưu manh bị người ta đánh chết đã bị Tuần thành Ngự sử phát hiện rồi, bây giờ lại phát sinh một vụ án nghiêm trọng đến như thế ở giữa kinh thành thì Triệu Phượng cũng đổ mồ hôi hột thay cho vị lãnh đạo kia của mình.
Thiết Tâm Nguyên cũng ướt đẫm mồ hôi, uy lực của cái nắng cuối thu quả là ghê gớm, hắn chỉ cuốc bộ một chốc mà đã khát khô cả cổ, bây giờ hắn chỉ muốn mau mau đi tới phế viên, rót một bát lớn nước sôi để nguội mà uống cho thật đã.
Hồ ly xông vào phế viên đầu tiên, lăn lộn trong bụi cỏ vô cùng thích thú, khi nó quậy thỏa thích từ bụi cây chui ra thì cả bộ lông nó đều dính đầy ké đầu ngựa.
Nguồn:https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi_Ké_đầu_ngựa
Còn Thiết Tâm Nguyên thì thở dốc một hơi đoạn ngồi xổm giúp hồ ly gỡ những trái ké kia, ngày thường thì đây là những chuyện mà bọn Thủy Châu Nhi phải làm nha.
Gỡ ké đầu ngựa là một chuyện phiền phức vô cùng, Thiết Tâm Nguyên lọ mọ cả nửa nén nhang mới hoàn trả lại bộ dáng ban đầu cho nó.
Sau khi hồ ly đã tươm tất đâu vào đấy xong xuôi, Thiết Tâm Nguyên cũng chuẩn bị đi về nhà.
Bỗng tiếng của một gã đại hán vạm vỡ vang lên đằng sau lưng Thiết Tâm Nguyên:
- Này nhóc, sao lại đi rồi? Chẳng lẽ nhóc không muốn gặp bạn của mình sao?
Thiết Tâm Nguyên bị dọa ngã ngửa ra sau, chẳng nói chẳng rằng liền òa khóc.
Tráng hán tiến lên túm lấy cổ áo của gã, rảo bước đi vào phế viên. Còn hồ ly đã nhanh chóng lủi vào bụi cỏ trốn biệt.
Tiểu Xảo Nhi đang bị trói khi thấy Thiết Tâm Nguyên bị người ta tóm cổ thì sắc mặt nó liền trắng bệch đi vì tuyệt vọng.
- Đại Hạ Thần Tí Nỗ cuối cùng cũng bị các ngươi dâng cho hôn quân Đại Hán. Như vậy thì các ngươi nhất định phải bị trừng phạt.
- Bây giờ ta hỏi một câu thôi, các ngươi còn giữ bản gốc Thần Tí Nỗ hay không?
Tiểu Xảo Nhi định trả lời thì bị Thiết Tâm Nguyên chen ngang:
- Cái bản vẽ vứt đi đó chỗ nào cũng có lỗi, nếu như ngươi muốn thì ta sẽ vẽ một bản khác cho ngươi.
Câu trả lời khiến cho tên tráng hán bất ngờ, liền hỏi:
- Thật chứ?
Thiết Tâm Nguyên chỉ tay vào bọc sách của mình đáp:
- Ở đó có giấy mực, ta sẽ vẽ lại cho ngươi một bức, còn một vài chi tiết nhỏ, ta cần hắn hỗ trợ!
Tráng hán đá bọc sách lại cho Thiết Tâm Nguyên, sau đó liền tháo dây trói cho Tiểu Xảo Nhi.
Rồi y nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi vẽ lại được, gia gia sẽ không lấy mạng nhỏ của các ngươi!
Thiết Tâm Nguyên liền ngẩng đầu, sốt sắng đáp:
- Ta nhất định sẽ vẽ được, ta nhất định sẽ vẽ được! Cầu xin ngươi đừng giết chúng ta!
Tráng hán cười đáp:
- Gia gia chỉ muốn bản vẽ, chẳng muốn mạng các ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi vẽ lung tung, gia gia đành phải vặn cổ ngươi rồi!
Tráng hán vừa đáp vừa tiện tay vơ lấy một thanh gỗ lớn bằng cổ tay, nhẹ nhàng bẻ gãy.
Thiết Tâm Nguyên khẽ đánh rùng mình, liền gấp gáp mở túi lấy giấy bút, cầm bình trà đổ vào nghiên mực một ít nước, rồi hắn mở nắp ra thì thấy trong bình còn khá nhiều nước liền rửa sạch cái bát, rót đầy rồi uống cạn.
Uống xong hắn vô cùng lễ phép đưa bình trà cho gã đại hán.
Gã liền cầm lấy để bên cạnh, sau đó ngồi xuống đợi Thiết Tâm Nguyên hoàn thành xong bản vẽ.
Tiểu Xảo Nhi liếc Thiết Tâm Nguyên, lại nhìn đám em út bị trói thành một hàng dài, cắn răng nói nhỏ với Thiết Tâm Nguyên:
- Hết đường sống rồi!
Thiết Tâm Nguyên thấp giọng đáp:
- Thử một chút xem sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.