Ngân Hồ

Quyển 1 - Chương 11: Phương thức kỷ niệm ái tình

Kiết Dữ 2

31/03/2016

Đến cuối xuân, mầm lê xanh biếc mà Vương Nhu Hoa trồng trước cửa đã kiên cường chui hẳn ra ngoài, rồi sau đó đâm chồi nảy lộc, vươn tán ra cành không hề ngừng nghỉ.

Còn Thiết Tâm Nguyên cuối cùng cũng thoát khỏi vận mệnh bị véo. Kể từ khi thấy mấy thím cứ săm soi qua lại giữa đôi chân mình, hắn quyết định từ giã quần yếm ngay tức khắc.

Những bàn tay dù thô ráp hay mềm mại khi véo thì đều vô cùng bạo lực, dường như nếu không làm thế thì không thể biểu lộ đủ sự yêu quý hài tử của bản thân vậy!

Chuyện này thật ra cũng có nguyên nhân. Số là, trong thành Đông Kinh bỗng xuất hiện một khổ hạnh tăng đến từ Tây Vực. Vì muốn chứng tỏ bản thân thành tâm, nguyện một lòng hướng Phật nên y dùng một con dao bạc đâm xuyên qua nơi yếu hại của mình, sau đó lại còn đi vòng vòng các phố phường trong thành. Mặc dù một đường máu chảy tràn đất nhưng y vẫn giữ bộ dạng thành kính, miệng vẫn tụng kinh, tay bắt Phật ấn, mặt còn mỉm cười. Nghe đồn, đây chính là gương mặt cười phúc hậu sau khi Phật tổ giảng kinh xong.

Lượn hết một vòng, lúc đi ngang qua Tây thủy Môn thì cố tình vào tiểu điếm của Vương Nhu Hoa xin một chén toan tương thủy* , trước khi đi còn chỉ vào Thiết Tâm Nguyên mà nói:

- Đây là một hài tử có phúc!

(*Toan tương thủy: nước chua sau khi làm đậu phụ).

Khi lối xóm xung quanh đến chúc mừng, vẻ mặt Vương Nhu Hoa vẫn lạnh te. Nàng chỉ nói:

- Ta chỉ cần con trai mình, những gì hòa thượng kia chém gió đều nhảm nhí tất!

Suốt ngày hôm ấy, Vương Nhu Hoa không thể yên tâm, rất nhiều lần làm sai món ăn khách yêu cầu. Cũng may, mọi người đều là khách quen nên không hề bắt chẹt, chỉ cười mắng vài tiếng nhưng vẫn nhận.

Chỉ có Thiết Tâm Nguyên biết, sau khi về nhà mẫu thân cũng không thèm đếm lại những đồng tiền mà nàng hằng yêu quý, ôm mình vào lòng rồi ngồi bần thần trước cửa sổ thật lâu.

Tiểu hồ ly cũng khó được một ngày không vào hoàng cung, phụng bồi hai mẹ con cùng ngủ trên giường.

Ngoài cửa vọng vào những âm thanh náo nhiệt của mùa xuân nhưng Thiết Tâm Nguyên cảm giác cả gian phòng như đang trong mùa đông khắc nghiệt.

Cũng may mẫu thân rất nhanh đã hồi tâm chuyển ý, kéo thùng tiền lại bắt đầu đếm. Thiết Tâm Nguyên thấy vậy lòng nhẹ bổng. Hắn không thích bộ dạng của mẫu thân như lúc nãy, một chút cũng không!

Một ngày nọ, đến thời điểm nấu nước dùng, khi mẫu thân ngồi trước bếp nhóm lửa thì hồ ly rất tinh mắt chợt khoan thai nhảy lên bếp rồi vất một bọc vải thô be bé vào nồi. Sau đó, nó lập tức chạy đến kể công với Thiết Tâm Nguyên.

Vương Nhu Hoa vội mò tìm rồi vớt túi vải bố trong nồi ra, ngửi ngửi với vẻ nghi hoặc. Sau khi phát hiệu nó là bao hương liệu bèn ngay lập tức chuyển ánh mắt ngờ vực về hướng Thiết Tâm Nguyên và tiểu hồ ly.

Thấy con trai vẫn vật lộn túi bụi với tiểu hồ ly một cách vô tư lự, lại chẳng phát hiện ra chuyện gì bất thường, bấy giờ nàng mới ném túi vải thô vào nồi nấu tiếp.

Ngày hôm sau, Vương Nhu Hoa chỉ phục vụ khách xong bữa sáng rồi vội vã dọn dẹp đóng cửa hàng, sau đó đưa Thiết Tâm nguyên và tiểu hồ ly đi thuê một chiếc xe bò, ra khỏi thành Đông Kinh.

Mặc dù đã độ cuối xuân nhưng vẫn có rất nhiều khách du xuân, cũng có rất nhiều chiếc xe ngựa được cắm đầy những nhánh liễu non. Chúng chính là những lời chúc chân thành nhất cho thân nhân và bằng hữu.

Thiết Tâm Nguyên không thích rời khỏi chân tường hoàng thành. Hắn cảm thấy đầy rẫy những mối nguy hiểm khó lường khi ra ngoài trong thời Đại Tống.

Chưa kể đến Đại Thụ - Thập Tự Pha, sườn núi Tôn nhị nương làm bánh bao nhân thịt người, hay chạm trán mãnh hổ trán trắng trên Cảnh Dương Cương có thật hay không, thì chuyện nào cũng đều xúi quẩy.

Nhưng điều tối thiểu hắn biết, trong thời đại lịch sử này, chuyện tạo phản xảy ra như cơm bữa.

Bản thân là một miếng thịt thơm mềm, bất kể là hấp hay kho Tàu thì đoán chừng mùi vị cũng chẳng kém là bao.

Xe bò chở rất nhiều hàng hóa nhưng đa số là bao lớn bao nhỏ lương thực và vải vóc. Nhìn dáng vẻ của mẫu thân, hắn đoán rằng nàng muốn trở về Thiết gia trang xem thử nhà mình đã còn hay mất.

Đi khỏi thành không lâu thì con sông lớn đã hiện ra trước mặt. Cơn lũ mùa xuân còn chưa dứt nên nước sông vẫn quay cuồng, sóng nước chồm lên gầm gừ không thôi.

- Đổi đường nữa à!



Vương Nhu Hoa thấp giọng, khẽ thở dài.

Lão già dắt xe trâu tiếp lời:

- Vị nương tử này, năm ngoái có một trận đại hồng thủy nên sụp đê, sông Hoàng Hà đã chôn vùi vị thuyền trưởng giỏi nhất là Nguyên Lý Ngư lẫn thuyền của ông ta, vậy mà cũng bít được lỗ hỗng. Cho nên… quan gia mặc kệ, để con sông này tự tìm đường thoát nên kết quả là nó đã chảy đến đây.

- Lão trượng vậy có biết Thiết gia trang ở đầu nguồn không?

Lão hán khẽ lắc đầu rồi đáp:

- Hiện giờ con sông này đã chảy qua Thiết gia trang rồi. Thiết gia trang ngươi muốn tìm chỉ e đã vùi dưới lòng sông.

Vương Nhu Hoa cũng lắc đầu:

- Lúc lũ lụt ập tới, cháu đã biết Thiết gia trang không trụ nổi. Nếu là người của Lưu gia doanh, vậy lão trượng có biết người của Thiết gia trang đi về đâu không?

Lão hán bèn lắc đầu, giọng buồn rầu:

- Điều này phải hỏi quan phủ mới được. Theo lý thì nạn dân như Thiết gia trang phi thường có khả năng đã bị bố trí huấn luyện, chuẩn bị sung quân rồi.

- Chí ít ra, tiểu lão nhi làm nghề kéo xe ở vùng này đã lâu nhưng chưa hề gặp được ai ở Thiết gia trang. Mẹ con ngươi chính là hai người đầu tiên.

Thanh âm Vương Nhu Hoa trở nên nghẹn ngào, thấp giọng nói:

- Xin lão trượng đưa mẹ con cháu đến nơi gần Thiết gia trang nhất. Bất kể thế nào, chúng cháu vẫn muốn tế điện một lần.

Lão hán thở dài rồi gật đầu, sau đó quát lớn thúc chiếc xe bò chạy về phía thượng du sông Hoàng Hà.

Thiết Tâm Nguyên cẩn thận quan sát con sông này, hắn không thể không bội phục bản lĩnh của quan phủ nơi đây. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, họ đã vận động dân phu địa phương xây một con đập mới trên sông. Mặc dù chỉ mới đưa vài cây liễu nhỏ nhú cành đến trồng nhưng có thể đoán được, chỉ vài năm nữa nơi này sẽ biến thành một nơi xanh ngàn sắc liễu.

Cảnh sắc đặc trưng nhất thành Đông Kinh, liễu xanh chim hót sẽ lần nữa xuất hiện.

Chiếc xe bò chạy lọc cọc hơn mười dặm rồi dừng lại.

Vương Nhu Hoa chỉ vào một gò đất giữa sông, hỏi:

- Cây liễu già này vẫn chưa chết sao?

Lão già vuốt vuốt chòm râu, nói:

- Theo tiểu lão nhi nhớ, cây liễu già này hình như là cây đại thụ mọc bên cạnh Từ đường của Thiết gia trang phải không nhỉ?

Khuôn mặt Vương Nhu Hoa chợt đỏ lên, lẩm bẩm:

- Đúng vậy, năm đó cháu cùng với cha của đứa nhỏ này quỳ lạy tổ tông dưới gốc liễu, sau đó mới thành thân.

Lão già trầm mặc một hồi, nói:

- Cô nương cứ tùy tiện đi, tiểu lão nhi dẫn bò sang kia uống nước một chút. Khi nào cô nương muốn về thành cứ hô lên một tiếng là được. Bất quá, giờ cũng không còn sớm nữa, về trễ một chút thì hai mẹ con sẽ phải ở ngoài thành đó.



Lão hán rời đi, Vương Nhu Hoa bế Thiết Tâm Nguyên leo xuống xe. Nàng bước nhanh về trước hai bước, quỳ đối diện với gò đất trên sông, khàn giọng gọi:

- Thất ca…

Sông Hoàng Hà vẫn ầm ầm chảy xiết, nước sông đục ngầu trút xuống tạo thành xoáy nước, vô tình vùi chôn tiếng gọi của Vương Nhu Hoa.

Thiết Tâm Nguyên ngồi chồm hổm một bên, nhìn mẹ mình cầm vô số trái cây, bánh ngọt để cúng từ trên xe trâu xuống, cuối cùng lấy hai tô mì nước trong hộp đựng thức ăn ra, cung kính đặt trên bờ sông, miệng run run nói những lời mà hắn không hiểu được.

Mẹ hắn dập đầu, hắn cũng dập đầu, mẹ hắn thi lễ, hắn cũng thi lễ. Mẹ hắn đợi đến lúc nhang đèn cháy hết, mới chỉ vào cây liễu già ở giữa sông, nói:

- Đây vốn là nhà của chúng ta.

Thiết Tâm Nguyên không biết trả lời mẹ mình như thế nào. Hôm nay là vừa tròn một năm hắn đến thế giới này, cũng là một năm kể từ ngày mà cơn đại hồng thủy ập xuống, cũng là giỗ đầu của cha hắn.

Hắn rất muốn nói với mẹ mình, ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây là chỉ con sông này. Vài năm sau, đợi đất cát lắng xuống đáy sông, hắn chắc sẽ thay đổi, nói không chừng một lần nữa Thiết gia trang lại xuất hiện trên đời.

Vương Nhu Hoa đốt hết giấy tiền vàng bạc, rồi đổ tro bụi xuống sông Hoàng Hà, trái cây cũng được nàng ném xuống hết. Đến cả mấy bộ quần áo may bằng vải tốt, bột mì… nàng cũng ném mạnh xuống sông.

Sau đó nàng xoay người bế Thiết Tâm Nguyên lên xe, còn mình thì quay đầu đi về bờ sông, không biết lẩm bẩm gì đó một hồi mới trở lại.

Con hồ ly nhỏ ngửi loạn một hồi, cuối cùng hít hít tay áo của Vương Nhu Hoa. Lúc này Thiết Tâm Nguyên mới để ý thấy cánh tay mẹ mình đang chảy máu…

Lão già lái xe cũng không đi xa, thấy hai mẹ con Vương Nhu Hoa trở lại xe tiền dắt bò tới. Khi lão đến gần mới nhìn thấy cánh tay Vương Nhu Hoa đang chảy máu.

Lão do dự một chút, nói:

- Cô nương à, cô cần gì hạ lời thề nặng như thế. Người chết thì cũng đã chết rồi, cô còn trẻ mà!

Vương Nhu Hoa cười:

- Đây là biện pháp duy nhất cháu có thể báo đáp ân tình của trượng phu!

Không ngờ lão già cung kính thi lễ với Vương Nhu Hoa, Vương Nhu Hoa cũng thản nhiên tiếp nhận. Thiết Tâm Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhìn khuôn mặt mẹ mình phát ra một thứ ánh sáng thánh khiết như vậy cũng không thể làm gì hơn, đành nằm im trên xe trở về thành Đông Kinh.

Đến tận lúc quan sai mang theo người đến tận nhà, Thiết Tâm Nguyên mới biết mẹ mình rốt cuộc muốn làm gì. Nàng muốn thủ tiết, thủ tiết vì Thiết A Thất!

Quan sai kiểm tra vết thương trên tay mẹ hắn mà giật mình, sau đó treo một cái bảng hiệu màu đen Tiết Nghĩa Nhân lên trên cửa nhà nho nhỏ của Thiết gia. Tấm bảng hiệu giống như một khối đá lớn khảm lên cửa.

Mẹ hắn còn rất trẻ, Thiết Tâm Nguyên cho rằng nàng nhiều nhất chỉ mới hai mươi lăm thôi. Thời của hắn, có rất nhiều cô gái đến tuổi này vẫn chưa lấy chồng mà mẹ hắn lại muốn ôm cái bảng hiệu này mà sống cô đơn đến già.

Thiết Tâm Nguyên vẫn cho rằng loại chuyện này chỉ có trong thời kỳ lễ giáo thịnh hành như thời Minh Thanh, không ngờ đã xuất hiện ngay trong thời Đại Tống tương đối thoải mái này.

Vương phụ của hoàng đế ngày xưa còn cưới một người đàn bà tái giá tên Lưu Nga, mà còn chưa nghe ai bất mãn gì đến việc đó chứ đừng nói tới gì đến việc Lưu Nga còn từng chấp chưởng vương triều Đại Tống nhiều năm.

Mấy gã quan sai đã đi khỏi, lúc họ đi vào Thiết gia cũng phải báo cáo cho thị vệ canh gác trên tường thành. Trên đầu lúc nào cũng treo một cây Bát Ngưu Nỗ sẵn sàng bắn tên, bọn họ không muốn ở lại Thiết gia thêm phút nào nữa.

Thiết Tâm Nguyên lo mẹ hắn đầu óc choáng váng, khó ngủ nhưng không ngờ tối nay nàng ngủ yên hơn mọi ngày, ngay cả tiếng thở khò khè nho nhỏ thường ngày cũng không có…

Thiết Tâm Nguyên trong phòng tối cố gắng mở to hai mắt nhìn, không rõ sao mẹ hắn lại dùng cách này để giữ lại kỷ niệm ái tình cho mình.

Cách này quá bất ngờ, cũng quá tàn khốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngân Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook