Quyển 1 - Chương 25: Trả nợ mà thôi.
Kiết Dữ 2
05/04/2016
Thiết Tâm Nguyên không cam lòng, tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Ở đó, hắn và Ngưu Nhị tranh cãi rồi sau đó bất đồng dữ dội, cuối cùng đánh giết nhau.
Cảm giác ấy rất quái gở. Trong mộng, Ngưu Nhị ăn nói vụng về, chỉ vài ba câu đã bị Thiết Tâm Nguyên hỏi cho á khẩu, không trả lời được.
Lúc bất đồng dữ dội, Ngưu Nhị cũng không phải là đối thủ của Thiết Tâm Nguyên, người đã từng học qua thuật chiến đấu cận thân. Chỉ trúng một chiêu Linh dương quải giác, Ngưu Nhị liền ngã xuống sất bất sang bang.
Đến khi chém giết, Ngưu Nhị tay cầm trảm mã đao, vẫn không phải là đối thủ của Thiết Tâm Nguyên. Bởi vì… trong tay hắn có súng.
Một giấc ngủ khiến hắn trở nên nhẹ nhõm, sung sướng mê tơi. Sau khi Ngưu Nhị bị đánh thành một viên thịt, cũng là lúc Thiết Tâm Nguyên choàng tỉnh.
Hồ ly rít lên, không ngừng lấy đuôi quét qua quét lại trên mặt Thiết Tâm Nguyên. Từ sáng đến giờ, hắn chưa ăn bất kỳ một miếng nào cả.
Thiết Tâm Nhuyên cau mày chun mũi, con hồ ly này càng lớn thì mùi hôi trên người tỏa ra càng nặng. Hiện tại, nó đã phát triển đến độ chỉ cần động đuôi là có một mùi khai nồng ập đến. Đã từ khá lâu, Vương Nhu Hoa không cho phép nó ngủ trong phòng nữa.
Sau khi hắt xì mấy phát dữ dội, Thiết Tâm Nguyên mới nhớ hôm nay chính là ngày phải chứng minh những lời của mình cho Hạ Tủng.
Cố ngụy trang bản thân, làm cho bộ dạng giống như không hề hứng thú với việc trở thành học sinh của Hạ Tủng. Không làm thế thì không kích thích chút nào.
Hôm nay không cần phải mang cơm. Ngưu Nhị đã chết, chuyện này cũng đủ cho thằng cha kia no bụng rồi. Trong lòng Thiết Tâm Nguyên chợt nảy lên một ý nghĩ thâm độc.
Con cái nhà người ta lên bảy thì đầu vẫn trọc lóc, còn Thiết Tâm Nguyên thì đã mọc tóc đầy đầu, hắn cột thành một cái đuôi ngựa chẻ thành ba món buông dài sau gáy. Theo lời Đồng Tử, đúng là cực kỳ đẹp mã!
Mẫu thân hay cằn nhằn Thiết Tâm Nguyên là nam trong tướng nữ. Phụ thân rõ ràng là một trang nam tử cao lớn oai phong, còn con trai lại giống như một chú gà nhép.
Mấy năm nay, bất kể mẫu thân nghĩ ra bao nhiêu biện pháp vỗ béo hắn, nhưng hiệu quả lại không có tí nào. Cho dù Thiết Tâm Nguyên ăn uống rất tốt nhưng vẫn không thể béo lên một mảy.
Vội vàng lau sơ mặt mày, Thiết Tâm Nguyên liền đi đến phế viên. Ngưu Nhị đã bị đánh thành bánh thịt, nên hiện giờ gánh nặng trong lòng hắn đã được trút đi mất dạng.
Phế viên đã xảy ra biến hóa rất lớn. Mặc dù vẫn còn cảnh tường xiêu vách vẹo nhưng sự sạch sẽ nơi đây lại khiến người ta phát cáu.
Hồ ly rít to mà không dám đi vào, nó cho rằng đã bị lạc đường. Thiết Tâm Nguyên thoáng nhìn gian phòng chính đổ nát nhưng không nhiễm một hạt bụi đằng sau nhà Triệu Phổ, rồi cũng cất bước đi vào phế viên.
Mặt đất không có đến một chiếc lá khô, dọc theo hàng gạch xanh lát nền là hai hàng cây và hoa tươi mới khiến lòng người sáng khoái. Các loại hoa cỏ thi nhau đua nở, không giống như mấy ngày trước, tựa được một người làm vườn thiện nghệ chăm sóc nên chúng phải giấu đi tính hoang dại của mình. Nhưng hoa hòe kiểu này lại khiến Thiết Tâm Nguyên không vui.
Cuối cùng đã tìm được nguyên nhân vì sao trên mặt Hạ Tủng luôn nặng như treo đá rồi.
Lúc này Hạ Tủng thân vận đại hồng bào, đầu đội mũ quan đường đường chính chính, ba chòm râu dài tự nhiên rủ xuống dưới cằm, ngồi trên một chiếc bồ đoàn mới toanh trên giường, toát ra khí thế không giận mà uy.
Không sai! Bất luận là mũ quan trên đầu, hay hốt bạch ngọc trong tay, hoặc đai ngọc đeo ngang hông y một cách chỉnh tề, tất cả đều nói lên một chuyện: Quy củ!
Trên mặt đất đã có sẵn một cái bồ đoàn bện bằng Kim ti thảo, phía trước bày ra hai đĩa thịt khô, đàng sau còn có hai con ngan trắng.
Chỉ thoạt nhìn hiện trạng thì dã thấy lễ bái sư đã được chuẩn bị tươm tất. Hiện giờ, chỉ cần Thiết Tâm Nguyên quỳ xuống bồ đoàn Kim ti thảo, cung kính dâng lên đĩa thịt khô cho tiên sinh thì nghi lễ lập tức hoàn thành.
Trong phế viên sạch sẽ, trừ hai người họ ra thì không thấy bất kỳ một ai khác nhưng Thiết Tâm Nguyên biết, chỉ cần Hạ Tủng hắng giọng thì lập tức sẽ có vô số người hầu và nha hoàn sẽ tràn ra từ bốn phương tám hướng, nhân số đủ chen kín cả sân trước.
- Chuyện Ngưu Nhị làm không tồi, lão phu đã nhận thấy sự thông tuệ của ngươi rồi. Hiện giờ, ngươi có thể dâng lên học phí cho tiên sinh. Sau khi hành lễ, ngươi đã chính thức trở thành môn sinh của lão phu!
Thiết Tâm Nguyên chợt lắc đầu mà nói:
- Ta cảm thấy người như mình nên bái Lương tiên sinh ở Thượng Thổ Kiều làm thầy thì tốt hơn!
Hạ Tủng cũng không hề tức giận, đặt hốt bạch ngọc xuống vạt giường gấm, đứng lên hỏi:
- Bởi vì Ngưu Nhị? Ngươi cảm thấy gã làm vài chuyện tốt thì mình không nên giết hắn ư?
Thiết Tâm Nguyên cười mà đáp:
- Không phải, chẳng qua ta cảm thấy là, nếu theo Lương tiên sinh ở Thượng Thổ Kiều mặc dù không học được gì tốt, nhưng hẳn cũng không kém.
- Nếu theo ngài… ta có cảm giác mìn sẽ giết thêm Ngưu Tam, Ngưu Tứ, thậm chí cả Ngưu Thập Bát nữa. Tư vị giết người không hề dễ chịu, nhân dịp tay chưa vấy nhiều máu, hay là nhanh chóng quay đầu thì tốt hơn.
- Tự cam lòng sa ngã! Sư tử, hùm beo săn giết con mồi, trái lại còn có thể giương uy. Hạng người như hươu nai, khi chết đi thì có ai sẽ rủ lòng thương hại chúng chứ?
- Hạng người như Ngưu Nhị chẳng qua chỉ là thịt cá mà thôi, cần gì phải để ý!
Thiết Tâm Nguyên kéo hồ ly vào lòng rồi cười đáp:
- Sư tử, hùm beo săn giết những loài dã thú khác là để sinh tồn, con người lại không như vậy! Có cần phải ăn thịt đồng loại không?
- Hồ ly thích ăn thịt nhưng lúc không có thịt thì bánh ngọt nó cũng ăn. Ta là người không có chí cao mưu đồ nghiệp lớn, cũng giống như hồ ly thôi, tồn tại là được rồi. Lúc có thịt ăn thịt, không có thịt thì ăn đỡ những thứ khác cũng có thể sống qua ngày.
Hạ Tủng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm rồi thở dài:
- Là mẫu thân ngươi không cho ngươi bái làm môn hạ của ta sao?
Thiết Tâm Nguyên chỉ cười không đáp.
Hạ Tủng cười khổ:
- Đã là chuyện cũ năm xưa, tại sao không thể quên được đây?
Thiết Tâm Nguyên vội chắp tay hỏi:
- Nếu không ngại, mong ngài thuật lại ít nhiều.
- Cút!
Hạ Tủng hất mạnh tay áo rộng thùng thình, chắp tay sau lưng đi thẳng vào gian phòng đổ nát, tay không khép lại, hổ khẩu lúc mở lúc siết vô chừng.
.
Thiết Tâm Nguyên cười cười, cầm thịt khô lên rồi dắt con ngan trắng rời khỏi khu vườn bỏ hoang, không thèm ngoảnh lại.
Những người ở Tây Thủy Môn không còn lạ gì con hồ ly nữa. Nó vừa không ăn trộm gà, cũng không gây tai họa gì, lại có hộ tịch riêng, cho nên dần dần người ta cũng đối đãi với nó như người.
Hôm nay hồ ly rất khác lạ, nó đang đuổi hai con ngỗng trắng mập mạp chạy nháo nhào khắp nơi. Có người buồn chán giả vờ đến muốn bắt con ngỗng trắng, nó liền rít to khiến cho Thiết Tâm Nguyên phải quay đầu lại xem chừng.
Vương Nhu Hoa nhìn Thiết Tâm Nguyên cầm thịt khô với con hồ ly đang đuổi theo ngỗng trắng chạy vòng vòng, trong lòng nặng trĩu, hỏi:
- Con muốn bái sư?
Thiết Tâm Nguyên lắc lắc đầu:
- Y muốn nhận con làm học trò nhưng con từ chối rồi.
Ánh mắt Vương Nhu Hoa tức thời sáng lên, vội an ủi con mình:
- Từ chối cũng tốt! Con của mẹ thông minh không ai sánh bằng, để mẹ đi tìm thầy cho con.
Thiết Tâm Nguyên cười:
- Con nghĩ Lương tiên sinh ở Thượng Thổ Kiều cũng tốt.
Vương Nhu Hoa thắc mắc:
- Không phải con nói theo Lương tiên sinh thì mẹ không kiếm được một bản cáo mệnh sao?
Thiết Tâm Nguyên cười nói:
- Đột nhiên con nghĩ, cướp một bộ về cho mẹ có vẻ dễ hơn là kiếm.
Vương Nhu Hoa đánh yêu con mình một cái, cười:
- Nói bậy.
Có khách vào quán, Vương Nhu Hoa phải đi ra tiếp đãi. Thiết Tâm Nguyên lạnh lùng nhìn về chỗ Ngưu Nhị ngã xuống, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ… thật sự không có cách nào làm một chính nhân quân tử sao?
Thiết Tâm Nguyên tạm biệt mẹ, một lần nữa mang theo hồ ly đi đến khu vườn bỏ hoang. Lúc này nơi đây không có một bóng người, cũng vì vậy nên nó càng lộ ra vẻ điêu tàn.
Thiết Tâm Nguyên đẩy cửa bước vào gian phòng của Hạ Tủng, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường mà thôi.
Tấm màn vải màu xanh lá rũ xuống, bị gió thổi bay phất phới.
Trên cái giường đằng sau tấm màn có một cái hốt bạch ngọc, bên cạnh ngọc khuê là một cái rương to đùng.
(Ngọc khuê: Dụng cụ bằng ngọc, dùng trong nghi lễ của vua chúa ngày xưa, trên nhọn dưới vuông.)
Thiết Tâm Nguyên mở rương ra thì thấy khá nhiều sách. Hắn lật một quyển ra xem, miệng thì thầm:
- Bảo ta trở lại lần nữa, ai ngờ chỉ cho một dống sách cũ rách, còn tưởng là vàng bạc châu báu gì gì đó.
Có điều trong cuốn sách này ghi đầy những câu chú thích, khó nhất là trong sách chỉ toàn là những câu đứt đoạn.
Cái gì gọi là truyền thống dân đen vừa làm ruộng vừa học chữ? Không phải chính là dựa vào mấy cuốn sách cũ nát trong rương này sao?
Thiết Tâm Nguyên thử nâng một chút, cái rương lớn vẫn không nhúc nhích. Hắn liền quay đầu ra phía cửa, hô lớn:
- Ê, giúp ta khiêng cái rương này về đi.
Hai tên người hầu mặc áo xanh chợt xuất hiện phía sau Thiết Tâm Nguyên như ma quỷ. Hồ ly rít lên một tiếng rồi vọt ra sau lưng Thiết Tâm Nguyên, cảnh giác ngó chừng hai người này.
- Đem đặt trước cửa nhà ta!
Hai người này không nói gì chỉ hợp sức khiêng cái rương lên đi theo ra ngoài cửa, ở đó đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn. Hắn không thèm suy nghĩ chui vào trong xe, con hồ ly cũng nhảy lên theo. Sau đó chiếc xe ngựa giống như tự động di chuyển.
Thiết Tâm Nguyên không vén rèm nhìn ra ngoài mà chỉ vểnh tai nghe nóng. Một lát sau, Thiết Tâm Nguyên thất vọng vén rèm lên, quả nhiên hắn đã đến trước cửa tiệm mì Thất Ca.
Hắn không thấy hai người áo xanh kia đâu, trong xe ngựa chỉ còn lại rương sách và cái bạch ngọc khuê.
Vương Nhu Hoa không biết tại sao con mình đi ra ngoài một vòng trở về lại ngồi xe ngựa, nàng vội vã chạy ra hỏi:
- Con vừa đi đâu đó?
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên sẽ không nói thật mọi chuyện cho mẹ hắn nghe, hắn chỉ chỉ xe ngựa, nói:
- Vừa rồi con gặp một tên ngốc, hắn muốn tặng con một chiếc xe ngựa, trong đó còn có một rương sách với một cái bạch ngọc khuê, hình như rất đáng giá đó.
- Con tưởng mẹ ngốc hả?
Vương Nhu Hoa không nói hai lời đã chui vào trong xe ngựa. Nàng nhìn thấy cái ngọc khuê màu trắng kia liền giận đến nghiến răng. Nàng cầm cái ngọc khuê đập mạnh vào càng xe khiến nó vỡ vụn ngay lập tức.
Thiết Tâm Nguyên cười híp mắt nhìn mẹ mình trút giận, cũng chẳng thèm quan tâm đến giá trị của cái ngọc khuê kia.
Sau khi đập bể ngọc khuê, lửa giận của Vương Nhu Hoa cũng dần tắt. Nàng mở cái rương ra nhìn nhìn đống sách trong đó, oán hận nói:
- Tiện nghi cho y!
Thấy mẹ mình leo xuống, Thiết Tâm Nguyên cười:
- Mẹ a, bây giờ chỉ có con mẹ là vẫn chưa hiểu gì đây.
Thấy con mình vô lại như vậy, Vương Nhu Hoa mới đắc ý nói:
- Lúc đầu chính cái tên tự xưng là đọc hết kinh thư ấy chê mạng ta xấu, kiếp này không có con, ở nhà ai thì nhà người ấy sẽ gặp tai họa.
Thiết Tâm Nguyên cúi đầu nhìn mình, cười hì hì:
- Mẹ, thế con có phải ruột của mẹ không?
Tia sầu bi trên gương mặt Vương Nhu Hoa chợt tan biến, nàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiết Tâm Nguyên, cười nói:
- Con đương nhiên là bảo bối chui ra từ trong bụng mẹ!
- Nếu vậy, tất nhiên là tên kia đánh rắm, mẹ không cần quan tâm đến hắn!
- Đúng vậy, hắn chính là đồ chó thối! Buồn cười là Vương Tam Hòe còn đưa ngọc khuê cho hắn làm thù lao nữa chứ!
Cảm giác ấy rất quái gở. Trong mộng, Ngưu Nhị ăn nói vụng về, chỉ vài ba câu đã bị Thiết Tâm Nguyên hỏi cho á khẩu, không trả lời được.
Lúc bất đồng dữ dội, Ngưu Nhị cũng không phải là đối thủ của Thiết Tâm Nguyên, người đã từng học qua thuật chiến đấu cận thân. Chỉ trúng một chiêu Linh dương quải giác, Ngưu Nhị liền ngã xuống sất bất sang bang.
Đến khi chém giết, Ngưu Nhị tay cầm trảm mã đao, vẫn không phải là đối thủ của Thiết Tâm Nguyên. Bởi vì… trong tay hắn có súng.
Một giấc ngủ khiến hắn trở nên nhẹ nhõm, sung sướng mê tơi. Sau khi Ngưu Nhị bị đánh thành một viên thịt, cũng là lúc Thiết Tâm Nguyên choàng tỉnh.
Hồ ly rít lên, không ngừng lấy đuôi quét qua quét lại trên mặt Thiết Tâm Nguyên. Từ sáng đến giờ, hắn chưa ăn bất kỳ một miếng nào cả.
Thiết Tâm Nhuyên cau mày chun mũi, con hồ ly này càng lớn thì mùi hôi trên người tỏa ra càng nặng. Hiện tại, nó đã phát triển đến độ chỉ cần động đuôi là có một mùi khai nồng ập đến. Đã từ khá lâu, Vương Nhu Hoa không cho phép nó ngủ trong phòng nữa.
Sau khi hắt xì mấy phát dữ dội, Thiết Tâm Nguyên mới nhớ hôm nay chính là ngày phải chứng minh những lời của mình cho Hạ Tủng.
Cố ngụy trang bản thân, làm cho bộ dạng giống như không hề hứng thú với việc trở thành học sinh của Hạ Tủng. Không làm thế thì không kích thích chút nào.
Hôm nay không cần phải mang cơm. Ngưu Nhị đã chết, chuyện này cũng đủ cho thằng cha kia no bụng rồi. Trong lòng Thiết Tâm Nguyên chợt nảy lên một ý nghĩ thâm độc.
Con cái nhà người ta lên bảy thì đầu vẫn trọc lóc, còn Thiết Tâm Nguyên thì đã mọc tóc đầy đầu, hắn cột thành một cái đuôi ngựa chẻ thành ba món buông dài sau gáy. Theo lời Đồng Tử, đúng là cực kỳ đẹp mã!
Mẫu thân hay cằn nhằn Thiết Tâm Nguyên là nam trong tướng nữ. Phụ thân rõ ràng là một trang nam tử cao lớn oai phong, còn con trai lại giống như một chú gà nhép.
Mấy năm nay, bất kể mẫu thân nghĩ ra bao nhiêu biện pháp vỗ béo hắn, nhưng hiệu quả lại không có tí nào. Cho dù Thiết Tâm Nguyên ăn uống rất tốt nhưng vẫn không thể béo lên một mảy.
Vội vàng lau sơ mặt mày, Thiết Tâm Nguyên liền đi đến phế viên. Ngưu Nhị đã bị đánh thành bánh thịt, nên hiện giờ gánh nặng trong lòng hắn đã được trút đi mất dạng.
Phế viên đã xảy ra biến hóa rất lớn. Mặc dù vẫn còn cảnh tường xiêu vách vẹo nhưng sự sạch sẽ nơi đây lại khiến người ta phát cáu.
Hồ ly rít to mà không dám đi vào, nó cho rằng đã bị lạc đường. Thiết Tâm Nguyên thoáng nhìn gian phòng chính đổ nát nhưng không nhiễm một hạt bụi đằng sau nhà Triệu Phổ, rồi cũng cất bước đi vào phế viên.
Mặt đất không có đến một chiếc lá khô, dọc theo hàng gạch xanh lát nền là hai hàng cây và hoa tươi mới khiến lòng người sáng khoái. Các loại hoa cỏ thi nhau đua nở, không giống như mấy ngày trước, tựa được một người làm vườn thiện nghệ chăm sóc nên chúng phải giấu đi tính hoang dại của mình. Nhưng hoa hòe kiểu này lại khiến Thiết Tâm Nguyên không vui.
Cuối cùng đã tìm được nguyên nhân vì sao trên mặt Hạ Tủng luôn nặng như treo đá rồi.
Lúc này Hạ Tủng thân vận đại hồng bào, đầu đội mũ quan đường đường chính chính, ba chòm râu dài tự nhiên rủ xuống dưới cằm, ngồi trên một chiếc bồ đoàn mới toanh trên giường, toát ra khí thế không giận mà uy.
Không sai! Bất luận là mũ quan trên đầu, hay hốt bạch ngọc trong tay, hoặc đai ngọc đeo ngang hông y một cách chỉnh tề, tất cả đều nói lên một chuyện: Quy củ!
Trên mặt đất đã có sẵn một cái bồ đoàn bện bằng Kim ti thảo, phía trước bày ra hai đĩa thịt khô, đàng sau còn có hai con ngan trắng.
Chỉ thoạt nhìn hiện trạng thì dã thấy lễ bái sư đã được chuẩn bị tươm tất. Hiện giờ, chỉ cần Thiết Tâm Nguyên quỳ xuống bồ đoàn Kim ti thảo, cung kính dâng lên đĩa thịt khô cho tiên sinh thì nghi lễ lập tức hoàn thành.
Trong phế viên sạch sẽ, trừ hai người họ ra thì không thấy bất kỳ một ai khác nhưng Thiết Tâm Nguyên biết, chỉ cần Hạ Tủng hắng giọng thì lập tức sẽ có vô số người hầu và nha hoàn sẽ tràn ra từ bốn phương tám hướng, nhân số đủ chen kín cả sân trước.
- Chuyện Ngưu Nhị làm không tồi, lão phu đã nhận thấy sự thông tuệ của ngươi rồi. Hiện giờ, ngươi có thể dâng lên học phí cho tiên sinh. Sau khi hành lễ, ngươi đã chính thức trở thành môn sinh của lão phu!
Thiết Tâm Nguyên chợt lắc đầu mà nói:
- Ta cảm thấy người như mình nên bái Lương tiên sinh ở Thượng Thổ Kiều làm thầy thì tốt hơn!
Hạ Tủng cũng không hề tức giận, đặt hốt bạch ngọc xuống vạt giường gấm, đứng lên hỏi:
- Bởi vì Ngưu Nhị? Ngươi cảm thấy gã làm vài chuyện tốt thì mình không nên giết hắn ư?
Thiết Tâm Nguyên cười mà đáp:
- Không phải, chẳng qua ta cảm thấy là, nếu theo Lương tiên sinh ở Thượng Thổ Kiều mặc dù không học được gì tốt, nhưng hẳn cũng không kém.
- Nếu theo ngài… ta có cảm giác mìn sẽ giết thêm Ngưu Tam, Ngưu Tứ, thậm chí cả Ngưu Thập Bát nữa. Tư vị giết người không hề dễ chịu, nhân dịp tay chưa vấy nhiều máu, hay là nhanh chóng quay đầu thì tốt hơn.
- Tự cam lòng sa ngã! Sư tử, hùm beo săn giết con mồi, trái lại còn có thể giương uy. Hạng người như hươu nai, khi chết đi thì có ai sẽ rủ lòng thương hại chúng chứ?
- Hạng người như Ngưu Nhị chẳng qua chỉ là thịt cá mà thôi, cần gì phải để ý!
Thiết Tâm Nguyên kéo hồ ly vào lòng rồi cười đáp:
- Sư tử, hùm beo săn giết những loài dã thú khác là để sinh tồn, con người lại không như vậy! Có cần phải ăn thịt đồng loại không?
- Hồ ly thích ăn thịt nhưng lúc không có thịt thì bánh ngọt nó cũng ăn. Ta là người không có chí cao mưu đồ nghiệp lớn, cũng giống như hồ ly thôi, tồn tại là được rồi. Lúc có thịt ăn thịt, không có thịt thì ăn đỡ những thứ khác cũng có thể sống qua ngày.
Hạ Tủng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm rồi thở dài:
- Là mẫu thân ngươi không cho ngươi bái làm môn hạ của ta sao?
Thiết Tâm Nguyên chỉ cười không đáp.
Hạ Tủng cười khổ:
- Đã là chuyện cũ năm xưa, tại sao không thể quên được đây?
Thiết Tâm Nguyên vội chắp tay hỏi:
- Nếu không ngại, mong ngài thuật lại ít nhiều.
- Cút!
Hạ Tủng hất mạnh tay áo rộng thùng thình, chắp tay sau lưng đi thẳng vào gian phòng đổ nát, tay không khép lại, hổ khẩu lúc mở lúc siết vô chừng.
.
Thiết Tâm Nguyên cười cười, cầm thịt khô lên rồi dắt con ngan trắng rời khỏi khu vườn bỏ hoang, không thèm ngoảnh lại.
Những người ở Tây Thủy Môn không còn lạ gì con hồ ly nữa. Nó vừa không ăn trộm gà, cũng không gây tai họa gì, lại có hộ tịch riêng, cho nên dần dần người ta cũng đối đãi với nó như người.
Hôm nay hồ ly rất khác lạ, nó đang đuổi hai con ngỗng trắng mập mạp chạy nháo nhào khắp nơi. Có người buồn chán giả vờ đến muốn bắt con ngỗng trắng, nó liền rít to khiến cho Thiết Tâm Nguyên phải quay đầu lại xem chừng.
Vương Nhu Hoa nhìn Thiết Tâm Nguyên cầm thịt khô với con hồ ly đang đuổi theo ngỗng trắng chạy vòng vòng, trong lòng nặng trĩu, hỏi:
- Con muốn bái sư?
Thiết Tâm Nguyên lắc lắc đầu:
- Y muốn nhận con làm học trò nhưng con từ chối rồi.
Ánh mắt Vương Nhu Hoa tức thời sáng lên, vội an ủi con mình:
- Từ chối cũng tốt! Con của mẹ thông minh không ai sánh bằng, để mẹ đi tìm thầy cho con.
Thiết Tâm Nguyên cười:
- Con nghĩ Lương tiên sinh ở Thượng Thổ Kiều cũng tốt.
Vương Nhu Hoa thắc mắc:
- Không phải con nói theo Lương tiên sinh thì mẹ không kiếm được một bản cáo mệnh sao?
Thiết Tâm Nguyên cười nói:
- Đột nhiên con nghĩ, cướp một bộ về cho mẹ có vẻ dễ hơn là kiếm.
Vương Nhu Hoa đánh yêu con mình một cái, cười:
- Nói bậy.
Có khách vào quán, Vương Nhu Hoa phải đi ra tiếp đãi. Thiết Tâm Nguyên lạnh lùng nhìn về chỗ Ngưu Nhị ngã xuống, nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ… thật sự không có cách nào làm một chính nhân quân tử sao?
Thiết Tâm Nguyên tạm biệt mẹ, một lần nữa mang theo hồ ly đi đến khu vườn bỏ hoang. Lúc này nơi đây không có một bóng người, cũng vì vậy nên nó càng lộ ra vẻ điêu tàn.
Thiết Tâm Nguyên đẩy cửa bước vào gian phòng của Hạ Tủng, bên trong chỉ có một cái bàn, một cái ghế và một cái giường mà thôi.
Tấm màn vải màu xanh lá rũ xuống, bị gió thổi bay phất phới.
Trên cái giường đằng sau tấm màn có một cái hốt bạch ngọc, bên cạnh ngọc khuê là một cái rương to đùng.
(Ngọc khuê: Dụng cụ bằng ngọc, dùng trong nghi lễ của vua chúa ngày xưa, trên nhọn dưới vuông.)
Thiết Tâm Nguyên mở rương ra thì thấy khá nhiều sách. Hắn lật một quyển ra xem, miệng thì thầm:
- Bảo ta trở lại lần nữa, ai ngờ chỉ cho một dống sách cũ rách, còn tưởng là vàng bạc châu báu gì gì đó.
Có điều trong cuốn sách này ghi đầy những câu chú thích, khó nhất là trong sách chỉ toàn là những câu đứt đoạn.
Cái gì gọi là truyền thống dân đen vừa làm ruộng vừa học chữ? Không phải chính là dựa vào mấy cuốn sách cũ nát trong rương này sao?
Thiết Tâm Nguyên thử nâng một chút, cái rương lớn vẫn không nhúc nhích. Hắn liền quay đầu ra phía cửa, hô lớn:
- Ê, giúp ta khiêng cái rương này về đi.
Hai tên người hầu mặc áo xanh chợt xuất hiện phía sau Thiết Tâm Nguyên như ma quỷ. Hồ ly rít lên một tiếng rồi vọt ra sau lưng Thiết Tâm Nguyên, cảnh giác ngó chừng hai người này.
- Đem đặt trước cửa nhà ta!
Hai người này không nói gì chỉ hợp sức khiêng cái rương lên đi theo ra ngoài cửa, ở đó đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn. Hắn không thèm suy nghĩ chui vào trong xe, con hồ ly cũng nhảy lên theo. Sau đó chiếc xe ngựa giống như tự động di chuyển.
Thiết Tâm Nguyên không vén rèm nhìn ra ngoài mà chỉ vểnh tai nghe nóng. Một lát sau, Thiết Tâm Nguyên thất vọng vén rèm lên, quả nhiên hắn đã đến trước cửa tiệm mì Thất Ca.
Hắn không thấy hai người áo xanh kia đâu, trong xe ngựa chỉ còn lại rương sách và cái bạch ngọc khuê.
Vương Nhu Hoa không biết tại sao con mình đi ra ngoài một vòng trở về lại ngồi xe ngựa, nàng vội vã chạy ra hỏi:
- Con vừa đi đâu đó?
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên sẽ không nói thật mọi chuyện cho mẹ hắn nghe, hắn chỉ chỉ xe ngựa, nói:
- Vừa rồi con gặp một tên ngốc, hắn muốn tặng con một chiếc xe ngựa, trong đó còn có một rương sách với một cái bạch ngọc khuê, hình như rất đáng giá đó.
- Con tưởng mẹ ngốc hả?
Vương Nhu Hoa không nói hai lời đã chui vào trong xe ngựa. Nàng nhìn thấy cái ngọc khuê màu trắng kia liền giận đến nghiến răng. Nàng cầm cái ngọc khuê đập mạnh vào càng xe khiến nó vỡ vụn ngay lập tức.
Thiết Tâm Nguyên cười híp mắt nhìn mẹ mình trút giận, cũng chẳng thèm quan tâm đến giá trị của cái ngọc khuê kia.
Sau khi đập bể ngọc khuê, lửa giận của Vương Nhu Hoa cũng dần tắt. Nàng mở cái rương ra nhìn nhìn đống sách trong đó, oán hận nói:
- Tiện nghi cho y!
Thấy mẹ mình leo xuống, Thiết Tâm Nguyên cười:
- Mẹ a, bây giờ chỉ có con mẹ là vẫn chưa hiểu gì đây.
Thấy con mình vô lại như vậy, Vương Nhu Hoa mới đắc ý nói:
- Lúc đầu chính cái tên tự xưng là đọc hết kinh thư ấy chê mạng ta xấu, kiếp này không có con, ở nhà ai thì nhà người ấy sẽ gặp tai họa.
Thiết Tâm Nguyên cúi đầu nhìn mình, cười hì hì:
- Mẹ, thế con có phải ruột của mẹ không?
Tia sầu bi trên gương mặt Vương Nhu Hoa chợt tan biến, nàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiết Tâm Nguyên, cười nói:
- Con đương nhiên là bảo bối chui ra từ trong bụng mẹ!
- Nếu vậy, tất nhiên là tên kia đánh rắm, mẹ không cần quan tâm đến hắn!
- Đúng vậy, hắn chính là đồ chó thối! Buồn cười là Vương Tam Hòe còn đưa ngọc khuê cho hắn làm thù lao nữa chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.