Ngân Hồ

Quyển 1 - Chương 52: Ý tưởng đến từ nỗi đau

Kiết Dữ 2

08/04/2016

Thiết Tâm Nguyên đứng trong cửa hàng nhà mình nhìn ra công trường, nơi đó có rất nhiều người. Mẫu thân gục bên cạnh hắn, vừa nhìn vừa cười ha hả không ngừng. Nhưng bà cũng dừng rất nhanh, dù sao quản sự mới chết cũng thường xuyên tới quán ăn cơm.

Rất nhiều người đều nói quản sự là người tốt. Dù sao người ta cũng đã chết, đánh giá y cao hơn mọi ngày một hai bậc chính là lễ nghi của Hoa Hạ từ trước tới nay.

Cũng như khi quan viên chết, bất kể có công lao hay không thì trên bia mộ, phẩm cấp quan hàm của người này trên bia mộ cũng sẽ tăng thêm một hai cấp. Chẳng ai lại đi tị nạnh với người chết cả.

Lạc Thủy ốm chết đi sống lại cũng bị người lôi tới. Mới một tháng không gặp, thằng cha này đã gầy không còn ra hình người. Một bộ nho sam xinh đẹp trên người chẳng khác gì treo trên sào trúc. Dường như một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi y bay mất.

- Con trai, nghe nói gần đây Lạc Thủy tiên sinh bị bệnh nặng lắm hả?

Vương Nhu Hoa hơi xót xa cho người đàn ông mềm oặt tựa cỏ non này.

- Mạng của tài tử cũng không quá dài. Người cứ nhìn vận mệnh của những người như Chu Công Cẩn thì biết.

- Không phải, mẹ nghe nói sở dĩ Lạc Thủy công tử bị bệnh là do tà ma xâm lấn. Lần trước tới đây, toàn thân y đều là máu...

Thiết Tâm Nguyên không nói vì Lạc Thủy công tử đã đến. Chuẩn xác mà nói thì y được hai ni cô trẻ tuổi dìu vào.

Ở Đại Tống, có rất nhiều cô gái đáng thương, quan phủ đã khá nhân từ với các nàng, thật sự không có chỗ đi thì đến am ni cô làm ni cô cũng được. Đều là vì mạng sống, cho dù là treo đầu dê bán thịt chó thì chả ai rỗi hơi mà quan tâm.

Một số am ni cô có danh tiếng khá lớn, tiêu chuẩn nhận người cũng không kém thanh lâu cao cấp là mấy. Vài quan lại quyền quý vào thanh lâu sống mười ngày nửa tháng sẽ có lời đàm tiếu. Ngự sử sẽ tới tận nơi xem liệu vị đồng liêu uy mãnh này có bị bệnh gì cần trị liệu hay không. Nếu bị ngự sử tóm được thì mất mặt kinh khủng.

Thế nhưng, nếu đến chùa miếu ăn chay, thuận tiện điều dưỡng thân thể thì lại là việc cực kỳ phong nhã. Như Đào Hoa am trên núi Đào Hoa ngoài thành Đông Kinh chính là một địa điểm tuyệt hảo.

Nghe nói Thanh Tuệ sư thái trong Đào Hoa am chính là một vị quốc y diệu thủ.

Thường ngày, mấy cửu vạn vạm vỡ hay tới quán ăn cơm, chỉ cần nhắc đến Thanh Tuệ sư thái là tất cả đều mất tự nhiên, cần phải đuổi Thiết Tâm Nguyên đang hóng chuyện bên cạnh đi thì mới bằng lòng châu đầu vào nói chuyện tiếp.

Thiết Tâm Nguyên khẽ cười nhạt, việc Thanh Tuệ sư thái am hiểu nam khoa không thể nói cho tiểu hài tử biết được sao? Nhớ năm xưa, chả phải ca đây đã từng cởi truồng khoe mông trước mặt mấy em hộ lý xinh đẹp chờ tiêm đến mấy chục lần sao!

Thế nhưng, lúc Lạc Thủy tiên sinh được hai ni cô hộ sĩ dìu vào, Thiết Tâm Nguyên cũng biết tại sao thân thể thằng cha này lại yếu như vậy.

Tuổi đời của hai tiểu ni cô tuyệt đối không quá hai mươi, tăng bào thanh cao không thể che giấu được vóc dáng uyển chuyển của các nàng. Cho dù đang dìu Lạc Thủy tiên sinh nhưng bốn cặp mắt anh đào vẫn nhìn loạn xung quanh, ngay cả thằng nhóc như Thiết Tâm Nguyên cũng không bỏ qua.

Thiết Tâm Nguyên hắt hơi chỉ vì mùi phấn thơm gay nồng, nước mũi chảy ròng ròng. Vương Nhu Hoa vội vàng lau nước mũi cho nhi tử, cáu gắt nói với hai ni cô:



- Thằng bé khá nhạy cảm với phấn hoa, không bằng hai vị sư thái ra ngoài phòng trọ chờ. Hai thím trong cửa hàng chăm sóc cũng tốt mà.

Dường như đã quen việc bị xua đuổi, hai vị sư thái cũng không để ý thái độ của Vương Nhu Hoa, cười nhẹ câu dẫn khiến đàn ông trong quán hồn bay phách lạc sạch, sau đó mới hài lòng đi đến giếng nước ngọt chờ Lạc Thủy tiên sinh.

Lạc Thủy tiên sinh ngồi trên một cái bàn gần nhất, dại ra nhìn cao lâu đã nghiêng hẳn cách đó không xa, vẻ mặt xám ngoét.

Không ai rõ chuyện gì đã xảy ra hơn y, rõ ràng kẻ địch dùng hai chiêu cùng lúc. Hố đất đầy máu chỉ là chiêu che mắt ẩn giấu âm mưu to lớn làm nghiêng cao lầu này. Chuyện đã đến nước này thì không thể sửa lại được nữa, trừ phi phá cả tòa lầu đi xây lại.

Thiết Tâm Nguyên bưng một bình trà nóng cho Lạc Thủy. Lá trà trong quán Thiết gia cũng đã sao qua, sau khi được hơ qua thẻ tre, lá trà cũng không quá đắng. Cho dù không pha gừng hay mật ong vào cũng vẫn có mùi thơm ngát ngon miệng.

Ban đầu Thiết Tâm Nguyên định biến thứ này thành nguồn tài nguyên khổng lồ, cẩn thận sai Tiểu Xảo Nhi mang lá trà mình sao ngon đến tiêu thụ ở các quán trà.

Kết quả Tiểu Xảo Nhi bị chưởng quỹ quán trà nhổ nước miếng, quan trọng hơn là còn bị nhìn khinh bỉ.

Còn nói Đại Tiểu Long Đoàn mới là lá trà ngon, không pha hương liệu gừng hay quế còn là lá trà sao?

Đến cơ hội uống thử một ngụm trà người ta cũng không cho. Nếu không phải nhìn thấy cái áo mới tinh của Tiểu Xảo Nhi, có khi người ta còn đánh cho ấy chứ.

Từ đó về sau, Thiết Tâm Nguyên không còn ý định đưa kỹ thuật mới vào Đại Tống nữa.

Kỹ thuật phát triển có cùng đạo lý với sự sinh trưởng của cổ thụ. Thân cây phải mọc trước sau đó đến chạc cây, tách nhánh, phân cành. Trải qua sương gió thử thách mới có thể trở thành đại thụ chọc trời.

Tự nhiên có một cây đại thụ bất ngờ mọc trên đất bằng như vậy, đây chính là yêu thụ, không bị chặt mới lạ.

Hiện tại trong lòng Lạc Thủy có chuyện, chắc cho một nồi nước thì y cũng uống hết. Y đã uống cạn một bình trà mà vẫn không nghĩ ra biện pháp gì, thở ngắn than dài như sắp chết rồi.

Cách thức xây dựng ở Đại Tống đã biến thành một quy phạm đặt biệt, mỗi một cách xây dựng đều có công thức. Trung chính hoành đại* chính là yếu tố mà kiến trúc này phạt đạt được, quy phạm chính là phải đúng với yêu cầu về thẩm mỹ học ở thời Tống này.

(*Trung chính hoành đại: bốn yếu tố là Trung tâm - chính trực - tráng lệ - nguy nga).

Trong đó đặc điểm trọng yếu nhất chính là lượng gạch đá sử dụng cùng với con đường hình trôn ốc khéo léo như thế nào. Khác với thời Đường chỉ chú ý vẻ bề thế thì đời này người ta lại chú ý tới sự tinh xảo, mỹ miều của vật trang trí.

Hơn nữa, sau khi bức tường ngoài phường thị bị đập ra, hàng quán ở mặt tiền đường mọc lên san sát hơn mười dặm. Dân Tống lại thuê nhân công xây dựng đào xới thêm, xây thành đủ loại kiến trúc kì dị, đa phong cách. Điều này khiến cho mặt tiền các con phố của Đại Tống cứ năm bước một cảnh, mười bước một kỳ.

Rất tự nhiên, một kiến trúc sư như Lạc Thủy hẳn phải là chuyên gia về ngành này rồi.

Quan sát Lạc Thủy, y dùng bút lông phác họa mấy nét thì một tòa lầu cao đã dần dần thành hình. Thiết Tâm Nguyên rất hiếu kỳ với chuyện này, hắn núp ở bên cạnh nhìn cho rõ xem nhà thiết kế ở thời Tống làm việc như thế nào.



Các loại kiến trúc buộc phải cân xứng với trọng tâm, theo lý thuyết thì sẽ không bao giờ sụp đổ. Tòa cao lâu này trong mắt Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng lợi hại gì, hắn đã từng thấy những tòa nhà cao gấp mười lần nó. Cho dù là kiến trúc là hình cái quần cộc, hình “nhất trụ kình thiên” hay là hình tam giác ngược khiến cho người ta nhìn tới đầu váng mắt hoa thì Lạc Thủy có mà nằm mơ cũng chẳng thấy.

Lạc Thủy chỉ phát họa vài nét là đã sửa xong trọng tâm của cao lâu rồi. Một bên lệch liền xuất hiện một cái hành lang đầy cột, sau khi thêm vào, cảm giác nghiêng của cao lâu liền biến mất nhưng cả tòa nhà lại trở nên xấu xí vô cùng.

Một hành lang vô dụng biến một tòa lầu cao vô cùng đối xứng thành chẳng giống cái gì cả.

Lạc Thủy đau đớn hạ bút, nhắm mắt thở dài, dựa lưng lên ghế thở hổn hển như là cá chết.

Thiết Tâm Nguyên thấy Lạc Thủy chẳng còn tâm tư nào mà đùa bỡn thì cũng mất đi tâm tư nhìn trộm, lấy ra giấy ra viết chữ.

Quách tiên sinh đã vô cùng bất mãn với nét chữ xấu hoắc của Thiết Tâm Nguyên. Cho nên Thiết Tâm Nguyên ngoài việc phải hoàn thành bài vở mỗi ngày ra thì nhất định phải viết một trăm chữ to, còn phải viết đúng mẫu chữ nữa.

Vương Nhu Hoa rất quan tâm tới việc học của con mình, dọn ra một cái bàn gần cửa sổ cho con ngồi, còn nàng thì chuyển vào quầy hài lòng nhìn nhi tử tập viết từng chữ từng chữ.

- Chữ ngươi viết không đúng hơn nữa tư thế cầm bút cũng chẳng chính xác. Cầm bút quá chặt khiến cổ tay cũng cứng, chữ viết ra cứng còng, viết lâu năm còn có thể bị tổn thương cổ tay nữa.

Chẳng biết Lạc Thủy đứng sau lưng nhìn Thiết Tâm Nguyên viết chữ tự bao giờ. Một người trời sanh bị người ta làm khổ chết lại đi khen một hài tử cần cù thật thà thì không tốt sao? Đừng có lấy bộ dạng thống khổ đó mà chỉnh người ta chớ?

Thiết Tâm Nguyên rất mất hứng, tuy biết nó có đạo lý nhưng hắn học hành đã hơn xa đám nhóc con khác lắm rồi, nếu như còn chữ tốt nữa thì Quách tiên sinh sẽ bị nhà Trương đại hộ mắt dán trên đỉnh đầu đánh chết tươi mất.

- Ngươi nhìn ngươi kìa, viết chữ mà chẳng chăm chú gì cả, bởi vì thế nên mới viết xấu như vậy đấy. Nếu ngươi có thể tỉnh hạ tâm lai, tâm thần thanh tĩnh thì chữ của ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều đó!

- Ngươi nhìn kìa, ngươi viết bài ‘Dạ Túc Sơn Tự’ của Lý Thái Bạch, là một bút tác thần kỳ, lời thơ thì tự nhiên mộc mạc, tả hình tượng lại rất thật. Thi tiên ngài ấy đã lấy sức tưởng tượng phong phú nhuộm màu, khiến cho chữ Sơn kia cao vời vợi, khiến cho chữ Sơn cao tận màn đêm, nổi bật lên một kiến trúc hùng vĩ khiến người ta như lạc vào một cảnh giới lạ kỳ.

- Còn cái nét sổ của ngươi thì gầy nhom, chính là tâm lý vui sướng lâm ly, hoàn toàn khác xa so với niềm vui của một người ở đỉnh núi cao, hồ hởi, khả ái, chính trực…

Thiết Tâm Nguyên buộc phải dỏng tai lắng nghe Lạc Thủy nói hưu nói vượn, thành thật bày ra bộ dạng một đứa bé đang khiêm tốn học hỏi lời người lớn chỉ bảo cho mẹ xem.

Nhưng đã một lúc lâu nhưng thằng cha này cũng chưa lải nhải xong, hắn bèn ngẩng đầu lên nhìn người này thì thấy đôi mắt của Lạc Thủy tỏa sáng như hai bóng đèn pha, toàn thân đứng ở đó như bùn trát tường, hai tay run rẩy không ngừng, trong miệng thì thào hai chữ ‘Nguy Lâu’ như đang lên cơn động kinh.

Hai nữ ni dù vẫn cứ ngồi ở giếng nước kia nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Đại kim chủ của mình. Trước tiên phát hiện ra Lạc Thủy có gì đó không đúng chính là các nàng.

Vội vã xông vào, chẳng cần biết gì liền đè Lạc Thủy xuống đất, một người ôm Lạc Thủy vào lòng khiến cho cái đầu của hắn lọt thỏm vào cái khe sâu ngất kia, còn một người thì thò thay vào áo y, bộ dạng giống như đang vuốt ngực của hắn vậy.

Tràng diện vô cùng hương diễm, bọn đàn ông xung quanh nuốt nước miếng liên hồi, còn Thiết Tâm Nguyên muốn đứng lại xem tiếp thì lại bị mẫu thân kéo vào nhà trong rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngân Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook