Chương 94: Chỉ còn ta giữa nhân gian, ấp ôm kí ức về nàng ngàn năm
Nghịch Tuyết
03/07/2024
Vũ đâu cần diệt cùng, đuổi quyếtThương đã tan, Thiên duyệt rồi đâyBắc Loan quỷ kế chau màyPhải chăng chưa trọn một ngày an vui?
“Không! Trịnh Khinh Ái sẽ không chết.” Bạch Mặc Tử không tin nắm lấy bàn tay của Thiên nữ, hơi ấm đã không còn, cái lạnh đến từ một thân thể mất đi linh hồn khiến hắn sững sờ. Bạch Vân cắn chặt môi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng kéo lại bàn tay của người kia.
“Trịnh Khinh Ái giỏi giang như thế... nàng ta thậm chí còn có thể tiêu diệt cả một đội quân... làm sao có thể?” Yêu Vương vẫn không tin vào chuyện vừa xảy ra, hắn liên tục chối bỏ, thậm chí còn muốn lay Trịnh Khinh Ái, nhưng lại bị Bạch Vân cản lại.
“Yêu vương, người chết không thể sống lại.” Nàng chậm rãi nói.
“Người chết không thể sống lại?” Bạch Mặc Tử giận dữ hỏi lại. “Uổng cho Khinh Ái yêu cô như vậy? Cô lại nghĩ là nàng đã chết?”
“Yêu vương đại nhân.” Bạch Vân một lần nữa lặp lại. “Nàng đã chết rồi.”
Bạch Mặc Tử cắn chặt môi, lặng lẽ quay đi.
Bạch Vân một lần nữa bế Trịnh Khinh Ái lên, Quỳnh An sợ nàng làm điều dại dột, vội vã giữ lại.
“Cô định làm gì? Người chết không thể sống lại, đừng có mà nghĩ qu...”
“Tôi sẽ đưa nàng rời khỏi đây.”
“Hả?”
“Khinh Ái luôn bảo với tôi rằng nàng muốn rời khỏi nơi này.” Bạch Vân nhìn vào khuôn mặt của người nàng yêu, hai mắt Trịnh Khinh Ái nhắm nghiền, tựa như say ngủ. Bạch Vân ước chi vẫn như trước đây, khi Thiên nữ dịu dàng tựa đầu trên đùi nàng mà chìm vào giấc ngủ.
“Tôi sẽ đưa nàng đi.” Lời vừa dứt, chân liền động. Bạch Vân thi triển khinh công, nhảy ra khỏi tháp. Những người bên trong thấy thế liền lập tức di chuyển theo nàng.
Ánh trăng bên ngoài sáng đến chói mắt, dường như tô điểm cho Trịnh Khinh Ái thêm một vầng hào quang nhợt nhạt. Rõ ràng là ông trời chiếu cố nàng ta như vậy, thế nhưng vẫn không đưa tay ra cứu nàng.
Quỳnh An nắm theo Lý Liên Anh là người thứ hai đuổi tới, Bạch Vân cẩn thận giao Trịnh Khinh Ái cho cô, còn bản thân nàng lại rút ra Yên Hà cốt kiếm.
“Cô muốn làm gì?” Quỳnh An cẩn thận hỏi lại.
Bóng dáng của Đọa Lạc Điêu Linh bất ngờ xuất hiện trước mắt bọn họ, Bạch Vân lập tức lao về trước, Quỳnh An vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh bị hất văng về phía này.
“Cô bế nàng được không?” Giờ phút này không có quá nhiều thời gian, Quỳnh An chỉ kịp hỏi một câu không đầu đuôi, sau đó đặt Trịnh Khinh Ái vào vòng tay của Lý Liên Anh.
“Giữ chặt nàng, tôi sẽ lập tức quay lại.”
Đoạ Lạc Điêu Linh rời khỏi tháp, sức mạnh lại càng tăng vọt. Tà khí thoát ra bên ngoài, cắn nuốt lấy cánh rừng xung quanh, chỉ trong thoáng chốc, một phần rừng đã tàn héo.
Lam nâng kiếm, liên tục dùng linh lực của mình đánh trả tà khí mà Đoạ Lạc Điêu Linh phóng đến nhằm bảo vệ cho những môn đồ của Khiên Vũ môn yếu đuối phía sau.
Quỳnh An đỡ Thất Tinh dậy, còn muốn sang đỡ giúp yêu vương thì đã thấy Bạch Mặc Tử tự mình ngồi dậy, mang ra trường thương cùng với Bạch Vân lao về phía Đọa Lạc Điêu Linh phía trước.
Quỳnh An “...”
Thất Tinh nắm chặt đại kiếm, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dịch chuyển đi mất.
Ở phía bên kia, Vệ Mục Huyên một bên dùng phù thuật trói chặt lấy Đoạ Lân, một bên lại không ngừng niệm chú thuật, muốn dùng sức mạnh của mình để chuyển hoá tà khí của hắn, nhưng nàng giờ đây chỉ là nhân loại, sau khi hấp thụ một lượng lớn tà khí thì bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt.
“Ngươi đã không còn cơ may nào nữa rồi, Vệ Mục Huyên.” Đọa Lạc Điêu Linh trêu cợt nói, hắn nắm lấy sợi chỉ vàng được tạo ra từ phù thuật của nàng, sau đó giật mạnh, phù lực bị yêu lực tác động đến, tạo ra một vụ nổ lớn, khiến cho Vệ Mục Huyên văng ra phía xa.
Lam tu tiên, Vệ Mục Huyên sử dụng phù thuật, Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh lại là thần thú. Riêng mỗi Bạch Vân theo võ đạo, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt vô cùng.
Thế nhưng nàng lại có thể liên tục sử dụng Khinh Si bộ pháp, đột ngột tấn công lúc Đọa Lạc Điêu Linh không ngờ tới được, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều bất ngờ.
Đọa Lạc Điêu Linh bị nàng tấn công liên tục, giận dữ gầm lên, thế nhưng khi hắn đáp trả, Bạch Vân lại biến mất.
Đây rõ ràng không phải thuật dịch chuyển, hắn không cảm nhận được bất kì linh lực nào từ nàng, thế nhưng tại sao hắn vẫn không bắt được.
“Học trò nhìn kỹ nhé.” Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt được che kín bởi một mảnh vải trắng, Bạch Vân chăm chú theo từng đường nét tinh xảo tựa như một bức tượng được nhiều điêu khắc sư tài ba đục đẽo nên, để rồi trong vô thức, ánh nhìn của nàng chạm đến vết chu sa giữa trán Thiên nữ.
Trịnh Khinh Ái vờ như không biết nàng mất tập trung. Nàng chỉ nhẹ nhàng nhún chân, lập tức cả người đều bay lên không trung, quạt phất, gió thổi, mũi chân Thiên nữ nhẹ nhàng đạp lên từng phiến lá bay trên không trung, Trịnh Khinh Ái càng đi càng cao, cao đến mức Bạch Vân chỉ biết ngơ ngẩn nhìn theo, tưởng như nàng ta sẽ trở về Cõi Trăng Cao, nơi mà Thiên nữ nên thuộc về.
Rồi hẳn vì gió quá mạnh, khiến cho một cánh bướm đỏ cũng theo đó chao đảo, mũi chân Trịnh Khinh Ái lại đạp lên một phiến lá nữa, trong phút chốc, Bạch Vân chẳng phân biệt được đâu mới là bướm, giữa cơn bão lốc kia.
Cánh bướm đỏ bay loạn, tà váy trắng của Thiên nữ bị gió thổi tung bay, Bạch Vân đứng bên dưới mặt đất chết trân trông theo vẻ đẹp mỹ miều vốn chẳng thể thuộc về nhân loại kia. Để rồi chỉ trong một cái chớp mắt, thứ duy nhất còn lại trong cơn gió cuộn chỉ là một cánh bướm đỏ hoảng loạn.
Bạch Vân quay đầu, Trịnh Khinh Ái từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng.
“Đây gọi là bộc phát nội lực, nó ảnh hưởng đến cơ thể rất nhiều, thế nên chỉ được dùng trong lúc nguy cấp.”
Bạch Vân vừa hoàn hồn lại, để che giấu sự mất tập trung của mình, nàng vội vàng làm ra vẻ đăm chiêu mà hỏi lại.
“Thế khi nào mới nguy cấp?”
Trịnh Khinh Ái nghe nàng nói, nhẹ nhàng bật cười, lảnh lót như chuông ngân.
“Một khi ta còn ở đây thì thứ gọi là “nguy cấp” sẽ không tồn tại.”
Bạch Vân giẫm mạnh chân xuống đất, một lần nữa bộc phát nội lực sử dụng Khinh Si bộ pháp, khiến cho chính mình biến mất giữa không trung. Nhưng rồi chỉ trong chốc lát, nàng lại xuất hiện bên cạnh Đọa Lạc Điêu Linh, đâm mạnh mũi kiếm vào mắt hắn.
Tà khí theo vết đâm tràn ra bên ngoài, Đọa Lạc Điêu Linh đau đớn gào lên, Bạch Vân lại từ đó biến mất.
Hắn giận đến điên rồi, lập tức bộc phát tà khí ra xung quanh. Bạch Mặc Tử vươn tay ra trước, nhanh chóng tạo ra một màn chắn chống đỡ, Bạch Vân hiểu ý, lập tức nhảy ra sau lưng hắn để nhận được sự hỗ trợ.
Thế nhưng năng lực của Đọa Lạc Điêu Linh lúc này quá mạnh, màn chắn rất nhanh xuất hiện một vết nứt, Bạch Mặc Tử chậm rãi phất tay, tạo thêm một màn chắn khác bảo vệ Bạch Vân phía sau.
“Bạch Vân. Nếu cô có gặp được con gái của ta thì nói với nó là ta xin lỗi nó rất nhiều.”
Lời vừa dứt, tà khí phá tan lớp màn chắn đầu tiên, nuốt trọn yêu vương vào trong.
“Không!”- Bạch Vân không thở nổi, nàng bước ra ngoài lớp màn chắn, muốn nắm lại yêu vương, thế nhưng rất nhanh da thịt nàng lại bị lớp tà khí kia ăn mòn, rất nhanh để lại một bàn tay loang lổ máu thịt.
Bạch Vân giống như không biết đau, một lần nữa tiến sâu hơn vào lớp tà khí kia, thế nhưng ngay lập tức bị Thất Tinh giữ lấy, kéo ngược về.
“Cô điên rồi sao? Chẳng lẽ cô muốn những gì chủ nhân làm bị bỏ phí sao?”
Bạch Vân giống như sựt tỉnh, nàng cắn chặt răng, giật tay mình ra khỏi bàn tay của Thất Tinh.
“Tôi tự biết.”
“Thế nào là tự biết?” Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu hỏi nàng, Bạch Vân cầm trên tay chủy thủ, thuần thục ném nó lên không trung, rồi lại bắt lấy, lưỡi dao xoay vòng ở giữa kẽ ngón tay nàng, sau đó lại một lần nữa được tung lên cao, rơi vào trong vỏ dao được cầm trên tay còn lại.
“Thì lúc còn ở Hắc Sát môn rảnh rỗi tự mò, nên tự biết.”
“Dạy cho ta đi.”
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn nàng ta, khoé môi vô thức cong lên thành một nụ cười giễu cợt.
“Nàng có thấy đường để học không đấy? Lỡ như nàng bị thương thì chẳng phải tôi sẽ tiêu đời với con ngựa kia sao?”
Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt ngọc.
“Nếu học không được, ta sẽ để Bạch Vân nghỉ ngơi một tuần lễ.”
Bạch Vân nghe Thiên nữ nói xong, rất nhanh liền đồng ý, những ngày gần đây, ngày nào cũng phải luyện võ, nàng không chán chết thì cũng mệt chết, thế nên khi nghe đến được nghỉ, Bạch Vân lập tức đồng ý ngay.
“Nàng.. cảm nhận cho kỹ nhé.” Bạch Vân cầm lên một cành trúc nhỏ, đặt vào bàn tay của Trịnh Khinh Ái, những ngón tay của người kia thon dài lại mềm mại, thậm chí cả một chút vết chai cũng không có. Rõ ràng nếu luyện võ thuật nhiều năm, bàn tay đáng lẽ phải có vết chai, thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại không hề có.
Cành trúc lướt dọc theo từng kẽ ngón tay, chậm rãi miêu tả lại đường xoay của mũi kiếm, Bạch Vân cứ một chút lại hỏi Trịnh Khinh Ái có cảm nhận được không, thế nhưng người kia đầu cũng không cúi xuống nhìn, chỉ một mực ngẩng đầu với nàng. Nếu không phải Trịnh Khinh Ái bảo mình mù, Bạch Vân còn ngỡ rằng nàng ta quan sát mình.
“Như vậy thôi đấy. Nàng thử với cành trúc xem.”
“Được.” Trịnh Khinh Ái cười đáp, cành trúc sẽ xoay, sắc xanh màn trên mu bàn tay trắng nõn tạo nên cảm giác đối lập đến kỳ diệu.
Nhưng chỉ được một vòng xoay, cành trúc lại rơi xuống đất, nằm chỏng chơ trên xác lá Bạch Dương.
“Bỏ cuộc đi Trịnh Khinh Ái, nàng không làm được đâu.” Bạch Vân cười nói.
“Ta sẽ làm thật với chủy thủ.” Nghe Thiên nữ cất tiếng, Bạch Vân hơi hoảng loạn cầm lấy chủy thủ của mình, sau đó quay sang tìm Thất Tinh, thế nhưng hôm nay con ngựa kia có việc, không hề ở nhà.
“Nàng chắc chứ? Nàng không muốn tôi được nghỉ thì cũng không cần làm bị thương mình đâu.”
Trịnh Khinh Ái không đáp, nàng ta chỉ xoè ra bàn tay, chờ đợi Bạch Vân đặt chủy thủ vào.
Nàng phân vân trong giây lát, cuối cùng cũng đưa chủy thủ cho Thiên nữ.
Trịnh Khinh Ái tháo ra vỏ dao, đặt nó trên bàn, Bạch Vân nuốt một ngụm nước bọt, lo sợ nhìn bàn tay của Trịnh Khinh Ái.
Chủy thủ lướt trên ngón tay, tung trên không trung, rơi xuống, xoay vòng.
Trịnh Khinh Ái làm vô cùng thuần thục, hệt như đã luyện tập rất lâu, thế nhưng chỉ có Bạch Vân biết được, động tác của nàng ta không hề khác động tác mà nàng đã làm.
Chủy thủ một lần nữa được tung lên không trung, Trịnh Khinh Ái cầm lấy vỏ dao được đặt trên mặt bàn, ném lên, lưỡi dao rơi xuống chuẩn xác được tra vào vỏ, nhưng nàng ta lại không bắt lấy nó, mà để cho nó rơi xuống nền đất cùng xác lá Bạch Dương.
“Ta thua rồi.” Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói, nàng ta cúi xuống, nhặt lấy chủy thủ, đặt lại trên bàn. Dáng vẻ khoe khoang nhưng duyên dáng.
“Trò này rất vui, hy vọng lần tới Bạch Vân có thể tiếp tục chỉ bảo cho ta.”
“Còn giờ thì cứ thoải mái tận hưởng ngày nghỉ nhé.”
“Không! Trịnh Khinh Ái sẽ không chết.” Bạch Mặc Tử không tin nắm lấy bàn tay của Thiên nữ, hơi ấm đã không còn, cái lạnh đến từ một thân thể mất đi linh hồn khiến hắn sững sờ. Bạch Vân cắn chặt môi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng kéo lại bàn tay của người kia.
“Trịnh Khinh Ái giỏi giang như thế... nàng ta thậm chí còn có thể tiêu diệt cả một đội quân... làm sao có thể?” Yêu Vương vẫn không tin vào chuyện vừa xảy ra, hắn liên tục chối bỏ, thậm chí còn muốn lay Trịnh Khinh Ái, nhưng lại bị Bạch Vân cản lại.
“Yêu vương, người chết không thể sống lại.” Nàng chậm rãi nói.
“Người chết không thể sống lại?” Bạch Mặc Tử giận dữ hỏi lại. “Uổng cho Khinh Ái yêu cô như vậy? Cô lại nghĩ là nàng đã chết?”
“Yêu vương đại nhân.” Bạch Vân một lần nữa lặp lại. “Nàng đã chết rồi.”
Bạch Mặc Tử cắn chặt môi, lặng lẽ quay đi.
Bạch Vân một lần nữa bế Trịnh Khinh Ái lên, Quỳnh An sợ nàng làm điều dại dột, vội vã giữ lại.
“Cô định làm gì? Người chết không thể sống lại, đừng có mà nghĩ qu...”
“Tôi sẽ đưa nàng rời khỏi đây.”
“Hả?”
“Khinh Ái luôn bảo với tôi rằng nàng muốn rời khỏi nơi này.” Bạch Vân nhìn vào khuôn mặt của người nàng yêu, hai mắt Trịnh Khinh Ái nhắm nghiền, tựa như say ngủ. Bạch Vân ước chi vẫn như trước đây, khi Thiên nữ dịu dàng tựa đầu trên đùi nàng mà chìm vào giấc ngủ.
“Tôi sẽ đưa nàng đi.” Lời vừa dứt, chân liền động. Bạch Vân thi triển khinh công, nhảy ra khỏi tháp. Những người bên trong thấy thế liền lập tức di chuyển theo nàng.
Ánh trăng bên ngoài sáng đến chói mắt, dường như tô điểm cho Trịnh Khinh Ái thêm một vầng hào quang nhợt nhạt. Rõ ràng là ông trời chiếu cố nàng ta như vậy, thế nhưng vẫn không đưa tay ra cứu nàng.
Quỳnh An nắm theo Lý Liên Anh là người thứ hai đuổi tới, Bạch Vân cẩn thận giao Trịnh Khinh Ái cho cô, còn bản thân nàng lại rút ra Yên Hà cốt kiếm.
“Cô muốn làm gì?” Quỳnh An cẩn thận hỏi lại.
Bóng dáng của Đọa Lạc Điêu Linh bất ngờ xuất hiện trước mắt bọn họ, Bạch Vân lập tức lao về trước, Quỳnh An vẫn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh bị hất văng về phía này.
“Cô bế nàng được không?” Giờ phút này không có quá nhiều thời gian, Quỳnh An chỉ kịp hỏi một câu không đầu đuôi, sau đó đặt Trịnh Khinh Ái vào vòng tay của Lý Liên Anh.
“Giữ chặt nàng, tôi sẽ lập tức quay lại.”
Đoạ Lạc Điêu Linh rời khỏi tháp, sức mạnh lại càng tăng vọt. Tà khí thoát ra bên ngoài, cắn nuốt lấy cánh rừng xung quanh, chỉ trong thoáng chốc, một phần rừng đã tàn héo.
Lam nâng kiếm, liên tục dùng linh lực của mình đánh trả tà khí mà Đoạ Lạc Điêu Linh phóng đến nhằm bảo vệ cho những môn đồ của Khiên Vũ môn yếu đuối phía sau.
Quỳnh An đỡ Thất Tinh dậy, còn muốn sang đỡ giúp yêu vương thì đã thấy Bạch Mặc Tử tự mình ngồi dậy, mang ra trường thương cùng với Bạch Vân lao về phía Đọa Lạc Điêu Linh phía trước.
Quỳnh An “...”
Thất Tinh nắm chặt đại kiếm, ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dịch chuyển đi mất.
Ở phía bên kia, Vệ Mục Huyên một bên dùng phù thuật trói chặt lấy Đoạ Lân, một bên lại không ngừng niệm chú thuật, muốn dùng sức mạnh của mình để chuyển hoá tà khí của hắn, nhưng nàng giờ đây chỉ là nhân loại, sau khi hấp thụ một lượng lớn tà khí thì bắt đầu có dấu hiệu suy kiệt.
“Ngươi đã không còn cơ may nào nữa rồi, Vệ Mục Huyên.” Đọa Lạc Điêu Linh trêu cợt nói, hắn nắm lấy sợi chỉ vàng được tạo ra từ phù thuật của nàng, sau đó giật mạnh, phù lực bị yêu lực tác động đến, tạo ra một vụ nổ lớn, khiến cho Vệ Mục Huyên văng ra phía xa.
Lam tu tiên, Vệ Mục Huyên sử dụng phù thuật, Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh lại là thần thú. Riêng mỗi Bạch Vân theo võ đạo, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt vô cùng.
Thế nhưng nàng lại có thể liên tục sử dụng Khinh Si bộ pháp, đột ngột tấn công lúc Đọa Lạc Điêu Linh không ngờ tới được, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều bất ngờ.
Đọa Lạc Điêu Linh bị nàng tấn công liên tục, giận dữ gầm lên, thế nhưng khi hắn đáp trả, Bạch Vân lại biến mất.
Đây rõ ràng không phải thuật dịch chuyển, hắn không cảm nhận được bất kì linh lực nào từ nàng, thế nhưng tại sao hắn vẫn không bắt được.
“Học trò nhìn kỹ nhé.” Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt được che kín bởi một mảnh vải trắng, Bạch Vân chăm chú theo từng đường nét tinh xảo tựa như một bức tượng được nhiều điêu khắc sư tài ba đục đẽo nên, để rồi trong vô thức, ánh nhìn của nàng chạm đến vết chu sa giữa trán Thiên nữ.
Trịnh Khinh Ái vờ như không biết nàng mất tập trung. Nàng chỉ nhẹ nhàng nhún chân, lập tức cả người đều bay lên không trung, quạt phất, gió thổi, mũi chân Thiên nữ nhẹ nhàng đạp lên từng phiến lá bay trên không trung, Trịnh Khinh Ái càng đi càng cao, cao đến mức Bạch Vân chỉ biết ngơ ngẩn nhìn theo, tưởng như nàng ta sẽ trở về Cõi Trăng Cao, nơi mà Thiên nữ nên thuộc về.
Rồi hẳn vì gió quá mạnh, khiến cho một cánh bướm đỏ cũng theo đó chao đảo, mũi chân Trịnh Khinh Ái lại đạp lên một phiến lá nữa, trong phút chốc, Bạch Vân chẳng phân biệt được đâu mới là bướm, giữa cơn bão lốc kia.
Cánh bướm đỏ bay loạn, tà váy trắng của Thiên nữ bị gió thổi tung bay, Bạch Vân đứng bên dưới mặt đất chết trân trông theo vẻ đẹp mỹ miều vốn chẳng thể thuộc về nhân loại kia. Để rồi chỉ trong một cái chớp mắt, thứ duy nhất còn lại trong cơn gió cuộn chỉ là một cánh bướm đỏ hoảng loạn.
Bạch Vân quay đầu, Trịnh Khinh Ái từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng.
“Đây gọi là bộc phát nội lực, nó ảnh hưởng đến cơ thể rất nhiều, thế nên chỉ được dùng trong lúc nguy cấp.”
Bạch Vân vừa hoàn hồn lại, để che giấu sự mất tập trung của mình, nàng vội vàng làm ra vẻ đăm chiêu mà hỏi lại.
“Thế khi nào mới nguy cấp?”
Trịnh Khinh Ái nghe nàng nói, nhẹ nhàng bật cười, lảnh lót như chuông ngân.
“Một khi ta còn ở đây thì thứ gọi là “nguy cấp” sẽ không tồn tại.”
Bạch Vân giẫm mạnh chân xuống đất, một lần nữa bộc phát nội lực sử dụng Khinh Si bộ pháp, khiến cho chính mình biến mất giữa không trung. Nhưng rồi chỉ trong chốc lát, nàng lại xuất hiện bên cạnh Đọa Lạc Điêu Linh, đâm mạnh mũi kiếm vào mắt hắn.
Tà khí theo vết đâm tràn ra bên ngoài, Đọa Lạc Điêu Linh đau đớn gào lên, Bạch Vân lại từ đó biến mất.
Hắn giận đến điên rồi, lập tức bộc phát tà khí ra xung quanh. Bạch Mặc Tử vươn tay ra trước, nhanh chóng tạo ra một màn chắn chống đỡ, Bạch Vân hiểu ý, lập tức nhảy ra sau lưng hắn để nhận được sự hỗ trợ.
Thế nhưng năng lực của Đọa Lạc Điêu Linh lúc này quá mạnh, màn chắn rất nhanh xuất hiện một vết nứt, Bạch Mặc Tử chậm rãi phất tay, tạo thêm một màn chắn khác bảo vệ Bạch Vân phía sau.
“Bạch Vân. Nếu cô có gặp được con gái của ta thì nói với nó là ta xin lỗi nó rất nhiều.”
Lời vừa dứt, tà khí phá tan lớp màn chắn đầu tiên, nuốt trọn yêu vương vào trong.
“Không!”- Bạch Vân không thở nổi, nàng bước ra ngoài lớp màn chắn, muốn nắm lại yêu vương, thế nhưng rất nhanh da thịt nàng lại bị lớp tà khí kia ăn mòn, rất nhanh để lại một bàn tay loang lổ máu thịt.
Bạch Vân giống như không biết đau, một lần nữa tiến sâu hơn vào lớp tà khí kia, thế nhưng ngay lập tức bị Thất Tinh giữ lấy, kéo ngược về.
“Cô điên rồi sao? Chẳng lẽ cô muốn những gì chủ nhân làm bị bỏ phí sao?”
Bạch Vân giống như sựt tỉnh, nàng cắn chặt răng, giật tay mình ra khỏi bàn tay của Thất Tinh.
“Tôi tự biết.”
“Thế nào là tự biết?” Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu hỏi nàng, Bạch Vân cầm trên tay chủy thủ, thuần thục ném nó lên không trung, rồi lại bắt lấy, lưỡi dao xoay vòng ở giữa kẽ ngón tay nàng, sau đó lại một lần nữa được tung lên cao, rơi vào trong vỏ dao được cầm trên tay còn lại.
“Thì lúc còn ở Hắc Sát môn rảnh rỗi tự mò, nên tự biết.”
“Dạy cho ta đi.”
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn nàng ta, khoé môi vô thức cong lên thành một nụ cười giễu cợt.
“Nàng có thấy đường để học không đấy? Lỡ như nàng bị thương thì chẳng phải tôi sẽ tiêu đời với con ngựa kia sao?”
Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt ngọc.
“Nếu học không được, ta sẽ để Bạch Vân nghỉ ngơi một tuần lễ.”
Bạch Vân nghe Thiên nữ nói xong, rất nhanh liền đồng ý, những ngày gần đây, ngày nào cũng phải luyện võ, nàng không chán chết thì cũng mệt chết, thế nên khi nghe đến được nghỉ, Bạch Vân lập tức đồng ý ngay.
“Nàng.. cảm nhận cho kỹ nhé.” Bạch Vân cầm lên một cành trúc nhỏ, đặt vào bàn tay của Trịnh Khinh Ái, những ngón tay của người kia thon dài lại mềm mại, thậm chí cả một chút vết chai cũng không có. Rõ ràng nếu luyện võ thuật nhiều năm, bàn tay đáng lẽ phải có vết chai, thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại không hề có.
Cành trúc lướt dọc theo từng kẽ ngón tay, chậm rãi miêu tả lại đường xoay của mũi kiếm, Bạch Vân cứ một chút lại hỏi Trịnh Khinh Ái có cảm nhận được không, thế nhưng người kia đầu cũng không cúi xuống nhìn, chỉ một mực ngẩng đầu với nàng. Nếu không phải Trịnh Khinh Ái bảo mình mù, Bạch Vân còn ngỡ rằng nàng ta quan sát mình.
“Như vậy thôi đấy. Nàng thử với cành trúc xem.”
“Được.” Trịnh Khinh Ái cười đáp, cành trúc sẽ xoay, sắc xanh màn trên mu bàn tay trắng nõn tạo nên cảm giác đối lập đến kỳ diệu.
Nhưng chỉ được một vòng xoay, cành trúc lại rơi xuống đất, nằm chỏng chơ trên xác lá Bạch Dương.
“Bỏ cuộc đi Trịnh Khinh Ái, nàng không làm được đâu.” Bạch Vân cười nói.
“Ta sẽ làm thật với chủy thủ.” Nghe Thiên nữ cất tiếng, Bạch Vân hơi hoảng loạn cầm lấy chủy thủ của mình, sau đó quay sang tìm Thất Tinh, thế nhưng hôm nay con ngựa kia có việc, không hề ở nhà.
“Nàng chắc chứ? Nàng không muốn tôi được nghỉ thì cũng không cần làm bị thương mình đâu.”
Trịnh Khinh Ái không đáp, nàng ta chỉ xoè ra bàn tay, chờ đợi Bạch Vân đặt chủy thủ vào.
Nàng phân vân trong giây lát, cuối cùng cũng đưa chủy thủ cho Thiên nữ.
Trịnh Khinh Ái tháo ra vỏ dao, đặt nó trên bàn, Bạch Vân nuốt một ngụm nước bọt, lo sợ nhìn bàn tay của Trịnh Khinh Ái.
Chủy thủ lướt trên ngón tay, tung trên không trung, rơi xuống, xoay vòng.
Trịnh Khinh Ái làm vô cùng thuần thục, hệt như đã luyện tập rất lâu, thế nhưng chỉ có Bạch Vân biết được, động tác của nàng ta không hề khác động tác mà nàng đã làm.
Chủy thủ một lần nữa được tung lên không trung, Trịnh Khinh Ái cầm lấy vỏ dao được đặt trên mặt bàn, ném lên, lưỡi dao rơi xuống chuẩn xác được tra vào vỏ, nhưng nàng ta lại không bắt lấy nó, mà để cho nó rơi xuống nền đất cùng xác lá Bạch Dương.
“Ta thua rồi.” Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói, nàng ta cúi xuống, nhặt lấy chủy thủ, đặt lại trên bàn. Dáng vẻ khoe khoang nhưng duyên dáng.
“Trò này rất vui, hy vọng lần tới Bạch Vân có thể tiếp tục chỉ bảo cho ta.”
“Còn giờ thì cứ thoải mái tận hưởng ngày nghỉ nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.