Chương 85: Dù là hồng khách, thanh nhân, khi yêu thì cũng sa chân thế thời
Nghịch Tuyết
13/06/2024
Thiên - Vũ còn trước sau nghe ngóngMuốn một lần vũ động binh quyềnTrai anh hùng - gái thuyền quyênChim lạc đã chết bao nhiêu lần rồi?
Ở đoạn trích này, tôi cảm thấy hành văn của Nhạc Ai Hoài nữ sĩ không còn ổn định như trước. Theo một số bút tích để lại, thì những dòng thơ này được viết năm 40 sau Thiên Duyệt, trong khi ở phần mở đầu, bà đã nói rằng mình bắt đầu viết Cố nhân thán ngâm khi vừa tròn 23 tuổi. Nghĩa là vào khoảng thời gian này, Nhạc Ai Hoài nữ sĩ đã hơn 60 tuổi. Cũng khẳng định được Nhạc Ai Hoài vốn là một danh xưng, chứ không phải tên gọi mà tôi đã nói trước đây.
Trích bút ký Những điều u uẩn ở đất Đại Ngư của tác giả Ngân La.
Mặt khác, Thất Tinh lại lạc vào một thế giới vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, hắn bước dọc theo con đường trải đầy lá bạch dương, cuối cùng dừng trước một nơi mà hắn đã thấy qua hàng ngàn lần trước đây.
Trong Bạch trung gia viên có một bàn đá nhỏ, Thất Tinh từng nhiều lần thấy Trịnh Khinh Ái ngồi ngơ ngác ở đó, bày ra một trận cờ giang sơn, nàng ta bố cờ, rồi chờ mãi chờ mãi cho đến khi ráng chiều, nắng tắt, đêm sang. Cuối cùng rời đi, để lại một ván cờ bỏ dở. Mà Trịnh Khinh Ái thì giống như không biết chán, ngày đêm lặp đi lặp lại việc đó, giống như tưởng niệm, cũng giống như điên cuồng tìm kiếm một bóng hình đã khuất, mà dù nàng ta có cố cách mấy thì cũng chẳng thể nào tìm lại được.
Mãi đến khi Bạch Vân đến, bóng lưng của nàng ta mới bớt đi phần cô liêu.
Nhưng giờ đây đã có hai người ngồi ở chiếc bàn đá kia, Trịnh Khinh Ái cũng không còn che mắt, đôi đồng tử đen tuyền, chẳng lấp lánh ánh bạc, chẳng cô đơn, chỉ tràn ngập tình ý bên trong làn thu, mái tóc cũng không như trước được xõa dài mà được tết gọn bên vai.
Thất Tinh dụi dụi mắt, hình ảnh đó xa lạ lại quen thuộc, hai người kia cười đùa, thỉnh thoảng lại đánh một nước cờ, cột thành bên Trịnh Khinh Ái vỡ trước. Nàng ta hơi sững sờ một chút, song cũng nhẹ nhàng vén lên tóc mình, mỉm cười.
“Khinh Ái bất cẩn, để Đông quân chê cười rồi.”
Người kia nâng lên ly rượu, dáng hình mờ ảo tựa sương mai, Thất Tinh nửa thấy nàng nhìn rất quen, nửa lại thấy nàng xa lạ nhưng cao quý, cũng không thích ứng được.
“Ta không biết là Khinh Ái giỏi nịnh hót như vậy đấy.”
Trịnh Khinh Ái chống cằm, lúc này quay sang Thất Tinh, chìa tay về phía hắn, gọi về phía mình.
“Thất Tinh, đến đây.” Nàng ta mỉm cười. “Đông quân không tin lời ta rồi, Thất Tinh đến nói cho nàng nghe thử, là nàng giỏi giang hay ta nịnh hót đây?”
Thất Tinh theo lời nàng, từng bước tiến đến gần bàn cờ, hắn hơi cúi đầu xuống, muốn nhìn cho tận mắt người mà Trịnh Khinh Ái luôn trông đợi là ai, thế nhưng không kịp, mọi bóng dáng xung quanh bỗng nhiên biến đổi, hắn đang ở trong Trấn Yêu tháp, cả người bị xích lại, Thất Tinh vô thức nhẩm đếm, một năm, rồi hai năm, rồi mười năm, hai trăm năm.
Đến một ngày Trịnh Khinh Ái đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ một phần của Trấn Yêu tháp. Nàng ta mặc một bộ váy trắng, mái tóc xõa dài, hai mắt bị bịt kín, Thất Tinh nhìn nàng, một cảm giác vừa lạ vừa quen dâng lên trong lòng.
Trịnh Khinh Ái cúi người xuống, ôm lấy hắn.
“Thất Tinh, trở về thôi.”
“Không còn Đông quân nữa rồi.”
“Chỉ còn ta và ngươi thôi.”
“Thất Tinh!”
“A? Hả?” Thất Tinh hoảng hốt tỉnh dậy, trông thấy Quỳnh An đang đứng trước mặt mình, hắn vò vò đầu, những hình ảnh quái lạ hiện hữu rõ ràng trước mắt giờ đây lại hóa mờ nhạt, quá khác lạ, chính hắn cũng chẳng biết đó là gì.
“Ổn không vậy ông anh?” Quỳnh Anh vỗ vỗ vai hắn, Thất Tinh dường như vẫn chưa hoàn hồn, hắn dụi mắt, quay nhìn sang cô rồi lại im lặng đôi chút, sau đó mới gật đầu.
“Ta ổn.” Hắn nói rồi ngồi phịch xuống đất. Quỳnh An nhìn hắn, sau đó cũng ngồi xuống cùng. Vệ Mục Huyên vốn vẫn đi theo Quỳnh An từ lúc nãy, nay thấy hai người không còn đứng nữa thì cũng chậm rãi ngồi theo.
Quỳnh An xoay xoay Yên Hà cốt địch trong tay, sau khi thấy Thất Tinh bình tĩnh hơn chút thì mới đặt nó vào tay hắn.
“Thử dùng xem?”
Thất Tinh cầm ống sáo trong tay, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không biết phải làm như thế nào, cuối cùng trả lại cho Quỳnh An.
“Không dùng được.”
Yên Hà cốt địch lại trở về tay của Quỳnh An. Cô lại miết dọc theo từng đường nét điêu khắc trên thân sáo, Quỳnh An lặng thinh nghĩ ngợi, rốt cuộc thì ai mới là người có thể dùng được món đồ này nhỉ?
Trịnh Khinh Ái sao? Hay là...
“Bạch Vân?”
Nghe tiếng gọi, Bạch Vân quay đầu lại, phía sau vẫn là một làn sương bao phủ không có lối ra, Trịnh Khinh Ái đi hướng nào? Nàng không thể tìm ra được, Bạch Vân rõ ràng đã chạy về phía nàng ta khi bắt gặp ánh mắt ấy tìm đến mình, nhưng rồi thứ duy nhất nàng bắt được vẫn chỉ là một làn sương khói mờ ảo.
Nàng cứ lang thang trong khoảng không gian đó một cách vô định, lạ kỳ thay, nàng không cảm thấy nơi đây nguy hiểm, nếu như các tầng khác cho nàng cảm giác như một địa ngục chết chóc, thì tầng bảy của Yên Hà ngư canh giữ lại khiến Bạch Vân cảm thấy như được dẫn dắt.
Nhưng dẫn đến đâu và phải gặp gỡ cái gì? Bạch Vân không biết được.
Bất chợt, một tiếng khóc rất nhỏ vang lên làm Bạch Vân hơi sững lại, rồi bước nhanh hơn về trước, nàng muốn tìm ra chủ nhân của tiếng khóc kia. Bạch Vân lần theo âm thanh, từng chút từng chút một, xuyên qua màn sương mỏng, cuối cùng tìm được một bé gái đang trốn ở một góc khuất.
Em ấy mặc trên người trang phục của Nhất Kiếm đảo, rộng thùng thình, mái tóc được buộc lỏng lẻo, kèm theo một đôi mắt đen tuyền tràn đầy nước mắt.
Chẳng lẽ bé gái này thuộc nhóm người của Lam sao? Bạch Vân nghĩ ngợi, cuối cùng cũng chẳng biết phải làm thế nào, đành cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa lấy má em.
“Bé ơi, sao mà em ngồi đây khóc vậy?”
Đứa bé đó nhìn nàng, làn thu trong mắt khẽ lay động, để rồi hoá thành từng giọt châu sa tràn ra ngoài khoé mi, chảy dọc xuống cằm, biến mất như không thấy.
“Đến... đến khóc cũng không được khóc ở đây ạ?” Bé gái thút thít đáp lại, dường như lại muốn khóc to hơn nữa.
“Không... Không.” Bạch Vân vội vàng giải thích, sau đó lại nhanh chóng lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho bé gái. “Ý chị là em có cần giúp gì không? Tại sao em lại ở đây?”
Em chớp chớp đôi mắt to tròn, lúc này mới sụt sịt đáp lại.
“Em... em đang đi tìm một người ạ...”
Bạch Vân bối rối gãi má, nàng không giỏi chơi cùng trẻ con lắm, nhưng nàng cũng đang cần tìm người, có thể sẵn tiện mang theo bé con này cũng được. Dù sao để em ấy một mình ở đây thì cũng không ổn.
“Chị cũng đang tìm người.” Bạch Vân cười nói. “Em có muốn đi cùng chị không?”
Bé gái mở to mắt, giống như không tin được lời nàng, liền vội vàng hỏi lại.
“Thật ạ?”
Bạch Vân không đáp, nàng dịu dàng nắm lấy bàn tay của bé gái ấy, dắt em đi cùng mình.
“Người lớn không nói dối bao giờ.”
Đi được một lát, cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào, Bạch Vân miễn cưỡng mở lời trước.
“Được rồi, bé nhỏ, em tên là gì?”
Bé gái nghe nàng hỏi thì mờ mịt ngẩng đầu lên, em hết gãi má đến sờ đầu mình, rốt cuộc chỉ trút ra một hơi thở dài.
“Em không biết ạ.”
“Sao lại không?” Bạch Vân khó hiểu hỏi lại.
“Người kia chưa nói cho em... nên em không biết.” Em vừa nói vừa rũ xuống mi mắt.
Bạch Vân nghiêm túc hỏi: “Kẻ đó đang trốn em sao?”
“Không... không phải.”- Bé gái nhỏ giọng đáp lại. “Người đó không trốn em, chỉ là... nàng cũng đang bị lạc.”
“Em đã tìm nàng bao lâu?” Bạch Vân chợt hỏi, nàng cũng không biết tại sao mình lại hỏi điều này, một đứa trẻ sẽ để ý điều đó sao, Bạch Vân thoáng nghĩ.
Hẳn là không rồi.
“Hơn ba trăm năm.” Bé gái chợt nói, nàng nhìn em, giống như không tin được, cũng giống như đã biết rõ từ lâu.
“Lâu đến thế sao?” Một lần nữa, Bạch Vân hỏi.
Bé gái nhìn nàng, em nhìn qua rất giống Trịnh Khinh Ái, hai mắt đào hoa to tròn, đôi môi tử anh mím chặt, gò má hồng hào, nhìn qua trông như búp bê bằng sứ, vô cùng đáng yêu. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì đó, Bạch Vân luôn thấy em phảng phất một nỗi cô liêu khó hiểu.
Nàng dắt theo em, mờ mịt tiến về phía trước, cả hai đều không biết đằng trước mặt mình có gì, nhưng chưa một ai muốn dừng lại. Trong suốt chặng đường, Bạch Vân nhiều lần hỏi bé gái nọ rằng em ấy có sợ không. Nhưng ngược lại với những gì nàng nghĩ, đứa nhỏ đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Người đó rất quan trọng với em, không có nỗi sợ nào lớn hơn việc người đó biến mất cả.”
Người ta bảo trẻ con không biết nói dối, Bạch Vân nghe em nói, cũng vô thức nghĩ đến mình và Trịnh Khinh Ái. Thiên nữ quan trọng với nàng sao? Nàng thực sự xem Trịnh Khinh Ái là một người không thể thiếu trong đời mình sao, hay chỉ muốn trả ơn vì nàng ta đã cứu mình quá nhiều lần?
“Thế người mà chị cần tìm có quan trọng với chị không?” Bé gái chợt cất tiếng, Bạch Vân im lặng đôi chút, cười hỏi.
“Thế nào là quan trọng?”
Bé gái chớp chớp mắt nhìn nàng, làn thu bên trong như ẩn như hiện: “Là chỉ muốn ở cạnh, không muốn rời xa, là muốn cùng vui, cùng buồn, là muốn thân mật, gần gũi.”
Với mỗi câu từ mà em nói, trông em lại dần cao lớn lên một chút, từ đôi mắt đen tuyền, đến mái tóc được tết lại bên vai, Bạch Vân ngơ ngác nhìn em, em là Trịnh Khinh Ái, nhưng cũng chẳng phải là Trịnh Khinh Ái.
Thiếu nữ giống Trịnh Khinh Ái đó mặc một bộ váy đỏ, từ lúc nào đã đứng đối diện Bạch Vân, nắm lấy tay nàng, để mười ngón tay đan vào nhau, khắn khít.
Nàng ta khẽ hé miệng, mấp máy đôi môi tử anh đỏ hồng, tiếp tục câu nói còn dang dở của mình.
“Đôi khi, là bát khổ.”
Làn sương bỗng nhiên tách ra, để lại một khoảng trống trước mắt cả hai người. Bạch Vân nhìn về trước, Trịnh Khinh Ái đang đứng ở kia, làn thu trong đôi mắt đào hoa mang sắc xám bạc khẽ gợn lên, hoá thành từng giọt lệ, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Lần thứ hai Bạch Vân nhìn thấy Trịnh Khinh Ái khóc, Bạch Vân luôn cho rằng người khác khóc rất xấu, khi nàng còn ở Hắc Sát môn, nhiều kẻ ra đi thực hiện nhiệm vụ không bao giờ trở lại được, đồng đội của hắn mang xác hắn về, kẻ thì khóc lớn lên cho vơi đau khổ, người thì kìm nén âm thanh để không quá đỗi bi thương. Và dẫu cho có biểu đạt như thế nào, thì việc khóc lóc vẫn vô cùng xấu xí.
Thế nhưng Trịnh Khinh Ái khóc lại rất đẹp. Hai mắt đỏ hồng, mi mắt ướt át chớp động, hệt như sương đọng trên cành mai.
Và rồi, khi sóng nước bên trong làn thu ấy lay động, tình ý sóng sánh bên trong dường như biến thành từng hạt châu sa, tràn ra bên ngoài, nhẹ nhàng lăn xuống gò má của Trịnh Khinh Ái, để rồi vỡ thành từng giọt nước ấm nóng.
Lạ kỳ thay, Bạch Vân chẳng chạm đến bất cứ hạt ngọc nào rơi ra từ khoé mắt của nàng ta. Nhưng nàng lại thấy nóng.
Nóng đến cháy lòng.
“Trịnh Khinh Ái” còn lại nhìn nàng, nàng ấy chớp chớp mắt nhìn về phía Trịnh Khinh Ái kia, rồi lại quay sang Bạch Vân, cuối cùng, nàng ôn tồn nói.
“Tìm được nàng rồi.”
Bàn tay của Trịnh Khinh Ái siết chặt ngón tay của Bạch Vân hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.
“Bạch Vân, hỏi giúp em nhé.”
Bạch Vân chưa từng nói tên mình cho nàng, thế nhưng nàng ấy lại biết rất rõ, và giống như đã chờ đợi rất lâu. “Trịnh Khinh Ái” nâng niu từng ngón tay của Bạch Vân, âu yếm.
“Hỏi rằng em là ai. Và nàng là ai.”
“Nhé, chúa Xuân của em.”
Và khi Trịnh Khinh Ái kia chậm rãi biến mất, Bạch Vân lao như bay về phía trước, ôm lấy Trịnh Khinh Ái vào lòng mình, để từng hạt châu sa của người kia chạm đến vai áo.
Ấm áp như nắng xuân, nhưng lại gieo vào lòng ngọn lửa của đêm đông.
Nóng quá.
Nhưng Bạch Vân lại không muốn buông tay khỏi nàng.
Bạch Vân không muốn.
Bạch Vân yêu nàng.
Bạch Vân yêu Trịnh Khinh Ái.
Ở đoạn trích này, tôi cảm thấy hành văn của Nhạc Ai Hoài nữ sĩ không còn ổn định như trước. Theo một số bút tích để lại, thì những dòng thơ này được viết năm 40 sau Thiên Duyệt, trong khi ở phần mở đầu, bà đã nói rằng mình bắt đầu viết Cố nhân thán ngâm khi vừa tròn 23 tuổi. Nghĩa là vào khoảng thời gian này, Nhạc Ai Hoài nữ sĩ đã hơn 60 tuổi. Cũng khẳng định được Nhạc Ai Hoài vốn là một danh xưng, chứ không phải tên gọi mà tôi đã nói trước đây.
Trích bút ký Những điều u uẩn ở đất Đại Ngư của tác giả Ngân La.
Mặt khác, Thất Tinh lại lạc vào một thế giới vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, hắn bước dọc theo con đường trải đầy lá bạch dương, cuối cùng dừng trước một nơi mà hắn đã thấy qua hàng ngàn lần trước đây.
Trong Bạch trung gia viên có một bàn đá nhỏ, Thất Tinh từng nhiều lần thấy Trịnh Khinh Ái ngồi ngơ ngác ở đó, bày ra một trận cờ giang sơn, nàng ta bố cờ, rồi chờ mãi chờ mãi cho đến khi ráng chiều, nắng tắt, đêm sang. Cuối cùng rời đi, để lại một ván cờ bỏ dở. Mà Trịnh Khinh Ái thì giống như không biết chán, ngày đêm lặp đi lặp lại việc đó, giống như tưởng niệm, cũng giống như điên cuồng tìm kiếm một bóng hình đã khuất, mà dù nàng ta có cố cách mấy thì cũng chẳng thể nào tìm lại được.
Mãi đến khi Bạch Vân đến, bóng lưng của nàng ta mới bớt đi phần cô liêu.
Nhưng giờ đây đã có hai người ngồi ở chiếc bàn đá kia, Trịnh Khinh Ái cũng không còn che mắt, đôi đồng tử đen tuyền, chẳng lấp lánh ánh bạc, chẳng cô đơn, chỉ tràn ngập tình ý bên trong làn thu, mái tóc cũng không như trước được xõa dài mà được tết gọn bên vai.
Thất Tinh dụi dụi mắt, hình ảnh đó xa lạ lại quen thuộc, hai người kia cười đùa, thỉnh thoảng lại đánh một nước cờ, cột thành bên Trịnh Khinh Ái vỡ trước. Nàng ta hơi sững sờ một chút, song cũng nhẹ nhàng vén lên tóc mình, mỉm cười.
“Khinh Ái bất cẩn, để Đông quân chê cười rồi.”
Người kia nâng lên ly rượu, dáng hình mờ ảo tựa sương mai, Thất Tinh nửa thấy nàng nhìn rất quen, nửa lại thấy nàng xa lạ nhưng cao quý, cũng không thích ứng được.
“Ta không biết là Khinh Ái giỏi nịnh hót như vậy đấy.”
Trịnh Khinh Ái chống cằm, lúc này quay sang Thất Tinh, chìa tay về phía hắn, gọi về phía mình.
“Thất Tinh, đến đây.” Nàng ta mỉm cười. “Đông quân không tin lời ta rồi, Thất Tinh đến nói cho nàng nghe thử, là nàng giỏi giang hay ta nịnh hót đây?”
Thất Tinh theo lời nàng, từng bước tiến đến gần bàn cờ, hắn hơi cúi đầu xuống, muốn nhìn cho tận mắt người mà Trịnh Khinh Ái luôn trông đợi là ai, thế nhưng không kịp, mọi bóng dáng xung quanh bỗng nhiên biến đổi, hắn đang ở trong Trấn Yêu tháp, cả người bị xích lại, Thất Tinh vô thức nhẩm đếm, một năm, rồi hai năm, rồi mười năm, hai trăm năm.
Đến một ngày Trịnh Khinh Ái đột nhiên xuất hiện, đánh vỡ một phần của Trấn Yêu tháp. Nàng ta mặc một bộ váy trắng, mái tóc xõa dài, hai mắt bị bịt kín, Thất Tinh nhìn nàng, một cảm giác vừa lạ vừa quen dâng lên trong lòng.
Trịnh Khinh Ái cúi người xuống, ôm lấy hắn.
“Thất Tinh, trở về thôi.”
“Không còn Đông quân nữa rồi.”
“Chỉ còn ta và ngươi thôi.”
“Thất Tinh!”
“A? Hả?” Thất Tinh hoảng hốt tỉnh dậy, trông thấy Quỳnh An đang đứng trước mặt mình, hắn vò vò đầu, những hình ảnh quái lạ hiện hữu rõ ràng trước mắt giờ đây lại hóa mờ nhạt, quá khác lạ, chính hắn cũng chẳng biết đó là gì.
“Ổn không vậy ông anh?” Quỳnh Anh vỗ vỗ vai hắn, Thất Tinh dường như vẫn chưa hoàn hồn, hắn dụi mắt, quay nhìn sang cô rồi lại im lặng đôi chút, sau đó mới gật đầu.
“Ta ổn.” Hắn nói rồi ngồi phịch xuống đất. Quỳnh An nhìn hắn, sau đó cũng ngồi xuống cùng. Vệ Mục Huyên vốn vẫn đi theo Quỳnh An từ lúc nãy, nay thấy hai người không còn đứng nữa thì cũng chậm rãi ngồi theo.
Quỳnh An xoay xoay Yên Hà cốt địch trong tay, sau khi thấy Thất Tinh bình tĩnh hơn chút thì mới đặt nó vào tay hắn.
“Thử dùng xem?”
Thất Tinh cầm ống sáo trong tay, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải một hồi cũng không biết phải làm như thế nào, cuối cùng trả lại cho Quỳnh An.
“Không dùng được.”
Yên Hà cốt địch lại trở về tay của Quỳnh An. Cô lại miết dọc theo từng đường nét điêu khắc trên thân sáo, Quỳnh An lặng thinh nghĩ ngợi, rốt cuộc thì ai mới là người có thể dùng được món đồ này nhỉ?
Trịnh Khinh Ái sao? Hay là...
“Bạch Vân?”
Nghe tiếng gọi, Bạch Vân quay đầu lại, phía sau vẫn là một làn sương bao phủ không có lối ra, Trịnh Khinh Ái đi hướng nào? Nàng không thể tìm ra được, Bạch Vân rõ ràng đã chạy về phía nàng ta khi bắt gặp ánh mắt ấy tìm đến mình, nhưng rồi thứ duy nhất nàng bắt được vẫn chỉ là một làn sương khói mờ ảo.
Nàng cứ lang thang trong khoảng không gian đó một cách vô định, lạ kỳ thay, nàng không cảm thấy nơi đây nguy hiểm, nếu như các tầng khác cho nàng cảm giác như một địa ngục chết chóc, thì tầng bảy của Yên Hà ngư canh giữ lại khiến Bạch Vân cảm thấy như được dẫn dắt.
Nhưng dẫn đến đâu và phải gặp gỡ cái gì? Bạch Vân không biết được.
Bất chợt, một tiếng khóc rất nhỏ vang lên làm Bạch Vân hơi sững lại, rồi bước nhanh hơn về trước, nàng muốn tìm ra chủ nhân của tiếng khóc kia. Bạch Vân lần theo âm thanh, từng chút từng chút một, xuyên qua màn sương mỏng, cuối cùng tìm được một bé gái đang trốn ở một góc khuất.
Em ấy mặc trên người trang phục của Nhất Kiếm đảo, rộng thùng thình, mái tóc được buộc lỏng lẻo, kèm theo một đôi mắt đen tuyền tràn đầy nước mắt.
Chẳng lẽ bé gái này thuộc nhóm người của Lam sao? Bạch Vân nghĩ ngợi, cuối cùng cũng chẳng biết phải làm thế nào, đành cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa lấy má em.
“Bé ơi, sao mà em ngồi đây khóc vậy?”
Đứa bé đó nhìn nàng, làn thu trong mắt khẽ lay động, để rồi hoá thành từng giọt châu sa tràn ra ngoài khoé mi, chảy dọc xuống cằm, biến mất như không thấy.
“Đến... đến khóc cũng không được khóc ở đây ạ?” Bé gái thút thít đáp lại, dường như lại muốn khóc to hơn nữa.
“Không... Không.” Bạch Vân vội vàng giải thích, sau đó lại nhanh chóng lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho bé gái. “Ý chị là em có cần giúp gì không? Tại sao em lại ở đây?”
Em chớp chớp đôi mắt to tròn, lúc này mới sụt sịt đáp lại.
“Em... em đang đi tìm một người ạ...”
Bạch Vân bối rối gãi má, nàng không giỏi chơi cùng trẻ con lắm, nhưng nàng cũng đang cần tìm người, có thể sẵn tiện mang theo bé con này cũng được. Dù sao để em ấy một mình ở đây thì cũng không ổn.
“Chị cũng đang tìm người.” Bạch Vân cười nói. “Em có muốn đi cùng chị không?”
Bé gái mở to mắt, giống như không tin được lời nàng, liền vội vàng hỏi lại.
“Thật ạ?”
Bạch Vân không đáp, nàng dịu dàng nắm lấy bàn tay của bé gái ấy, dắt em đi cùng mình.
“Người lớn không nói dối bao giờ.”
Đi được một lát, cả hai đều im lặng không nói với nhau câu nào, Bạch Vân miễn cưỡng mở lời trước.
“Được rồi, bé nhỏ, em tên là gì?”
Bé gái nghe nàng hỏi thì mờ mịt ngẩng đầu lên, em hết gãi má đến sờ đầu mình, rốt cuộc chỉ trút ra một hơi thở dài.
“Em không biết ạ.”
“Sao lại không?” Bạch Vân khó hiểu hỏi lại.
“Người kia chưa nói cho em... nên em không biết.” Em vừa nói vừa rũ xuống mi mắt.
Bạch Vân nghiêm túc hỏi: “Kẻ đó đang trốn em sao?”
“Không... không phải.”- Bé gái nhỏ giọng đáp lại. “Người đó không trốn em, chỉ là... nàng cũng đang bị lạc.”
“Em đã tìm nàng bao lâu?” Bạch Vân chợt hỏi, nàng cũng không biết tại sao mình lại hỏi điều này, một đứa trẻ sẽ để ý điều đó sao, Bạch Vân thoáng nghĩ.
Hẳn là không rồi.
“Hơn ba trăm năm.” Bé gái chợt nói, nàng nhìn em, giống như không tin được, cũng giống như đã biết rõ từ lâu.
“Lâu đến thế sao?” Một lần nữa, Bạch Vân hỏi.
Bé gái nhìn nàng, em nhìn qua rất giống Trịnh Khinh Ái, hai mắt đào hoa to tròn, đôi môi tử anh mím chặt, gò má hồng hào, nhìn qua trông như búp bê bằng sứ, vô cùng đáng yêu. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì đó, Bạch Vân luôn thấy em phảng phất một nỗi cô liêu khó hiểu.
Nàng dắt theo em, mờ mịt tiến về phía trước, cả hai đều không biết đằng trước mặt mình có gì, nhưng chưa một ai muốn dừng lại. Trong suốt chặng đường, Bạch Vân nhiều lần hỏi bé gái nọ rằng em ấy có sợ không. Nhưng ngược lại với những gì nàng nghĩ, đứa nhỏ đó chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Người đó rất quan trọng với em, không có nỗi sợ nào lớn hơn việc người đó biến mất cả.”
Người ta bảo trẻ con không biết nói dối, Bạch Vân nghe em nói, cũng vô thức nghĩ đến mình và Trịnh Khinh Ái. Thiên nữ quan trọng với nàng sao? Nàng thực sự xem Trịnh Khinh Ái là một người không thể thiếu trong đời mình sao, hay chỉ muốn trả ơn vì nàng ta đã cứu mình quá nhiều lần?
“Thế người mà chị cần tìm có quan trọng với chị không?” Bé gái chợt cất tiếng, Bạch Vân im lặng đôi chút, cười hỏi.
“Thế nào là quan trọng?”
Bé gái chớp chớp mắt nhìn nàng, làn thu bên trong như ẩn như hiện: “Là chỉ muốn ở cạnh, không muốn rời xa, là muốn cùng vui, cùng buồn, là muốn thân mật, gần gũi.”
Với mỗi câu từ mà em nói, trông em lại dần cao lớn lên một chút, từ đôi mắt đen tuyền, đến mái tóc được tết lại bên vai, Bạch Vân ngơ ngác nhìn em, em là Trịnh Khinh Ái, nhưng cũng chẳng phải là Trịnh Khinh Ái.
Thiếu nữ giống Trịnh Khinh Ái đó mặc một bộ váy đỏ, từ lúc nào đã đứng đối diện Bạch Vân, nắm lấy tay nàng, để mười ngón tay đan vào nhau, khắn khít.
Nàng ta khẽ hé miệng, mấp máy đôi môi tử anh đỏ hồng, tiếp tục câu nói còn dang dở của mình.
“Đôi khi, là bát khổ.”
Làn sương bỗng nhiên tách ra, để lại một khoảng trống trước mắt cả hai người. Bạch Vân nhìn về trước, Trịnh Khinh Ái đang đứng ở kia, làn thu trong đôi mắt đào hoa mang sắc xám bạc khẽ gợn lên, hoá thành từng giọt lệ, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Lần thứ hai Bạch Vân nhìn thấy Trịnh Khinh Ái khóc, Bạch Vân luôn cho rằng người khác khóc rất xấu, khi nàng còn ở Hắc Sát môn, nhiều kẻ ra đi thực hiện nhiệm vụ không bao giờ trở lại được, đồng đội của hắn mang xác hắn về, kẻ thì khóc lớn lên cho vơi đau khổ, người thì kìm nén âm thanh để không quá đỗi bi thương. Và dẫu cho có biểu đạt như thế nào, thì việc khóc lóc vẫn vô cùng xấu xí.
Thế nhưng Trịnh Khinh Ái khóc lại rất đẹp. Hai mắt đỏ hồng, mi mắt ướt át chớp động, hệt như sương đọng trên cành mai.
Và rồi, khi sóng nước bên trong làn thu ấy lay động, tình ý sóng sánh bên trong dường như biến thành từng hạt châu sa, tràn ra bên ngoài, nhẹ nhàng lăn xuống gò má của Trịnh Khinh Ái, để rồi vỡ thành từng giọt nước ấm nóng.
Lạ kỳ thay, Bạch Vân chẳng chạm đến bất cứ hạt ngọc nào rơi ra từ khoé mắt của nàng ta. Nhưng nàng lại thấy nóng.
Nóng đến cháy lòng.
“Trịnh Khinh Ái” còn lại nhìn nàng, nàng ấy chớp chớp mắt nhìn về phía Trịnh Khinh Ái kia, rồi lại quay sang Bạch Vân, cuối cùng, nàng ôn tồn nói.
“Tìm được nàng rồi.”
Bàn tay của Trịnh Khinh Ái siết chặt ngón tay của Bạch Vân hơn một chút, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.
“Bạch Vân, hỏi giúp em nhé.”
Bạch Vân chưa từng nói tên mình cho nàng, thế nhưng nàng ấy lại biết rất rõ, và giống như đã chờ đợi rất lâu. “Trịnh Khinh Ái” nâng niu từng ngón tay của Bạch Vân, âu yếm.
“Hỏi rằng em là ai. Và nàng là ai.”
“Nhé, chúa Xuân của em.”
Và khi Trịnh Khinh Ái kia chậm rãi biến mất, Bạch Vân lao như bay về phía trước, ôm lấy Trịnh Khinh Ái vào lòng mình, để từng hạt châu sa của người kia chạm đến vai áo.
Ấm áp như nắng xuân, nhưng lại gieo vào lòng ngọn lửa của đêm đông.
Nóng quá.
Nhưng Bạch Vân lại không muốn buông tay khỏi nàng.
Bạch Vân không muốn.
Bạch Vân yêu nàng.
Bạch Vân yêu Trịnh Khinh Ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.