Chương 5: Học nghệ không thông
Nghịch Tuyết
17/03/2023
Chợt nhớ thuở hoang tàn hoa cỏ
Sáng thế thần soi tỏ trần gian
Phất tay kiến tạo địa đàng
Dẫm chân biến hóa muôn vàn núi sông
________________________________________
Hôm sau, Bạch Vân bị cơn đau làm tỉnh dậy khi vô ý trở mình. Nàng nhíu mày, thuở nàng mười bảy, chắc hẳn mấy vết thương này cũng chẳng phải là vấn đề lớn. Nhưng nàng giờ đã hai mươi lăm rồi, bị thương đến mức như này thật sự hơi quá sức, còn gì là xương cốt nữa đâu, may mà khuôn mặt không có bị hư hại gì.
Bạch Vân tuy không phải kẻ suốt ngày để ý đến vẻ ngoài, nhưng khi còn ở Hắc Sát môn, thỉnh thoảng sẽ có người khen nàng xinh đẹp, vì vậy nên nàng cũng có một chút tự tin về nhan sắc của mình.
Hồi ức vu vơ làm Bạch Vân nhớ đến Hắc Sát Môn. Nàng thoáng nghĩ, nếu như nàng không cố trốn đi mà chịu trở về cùng với Hắc Sát Môn thì kết cục có phải sẽ tốt hơn không?
Nàng thở dài, không, chuyện đó làm gì có khả năng xảy ra. Hắc Tử Sang chắc chắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Bạch Vân tự kéo bản thân khỏi tiềm thức của chính mình và trở về thực tại, nàng hướng mắt ra ngoài, ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ duy nhất trong nhà, chúng tràn vào sàn, leo lên kệ thuốc, khiến căn nhà trông sáng hẳn lên. Bạch Vân vô thức dõi theo những nơi mà ánh nắng lướt đến, cuối cùng, đôi mắt nàng dừng lại ở chiếc bàn gỗ.
Trịnh Khinh Ái đang ngồi ở kia, vẫn một vết chu sa đỏ rực, vẫn đôi mắt che kín sau một mảnh vải trắng, Bạch Vân thầm đánh giá. Trước đây, khi thực hiện nhiệm vụ, nàng đã từng đột nhập vào hoàng cung, lúc đó vị quý phi bị đồn là hồ ly tinh kia có lẽ vẫn chưa nhập cung. Nhiệm vụ lần đó nàng chỉ cần đi trộm một lá mật thư, Bạch Vân trong lúc di chuyển vô tình phát hiện ra vị thái hậu ngồi trong linh đường. Có vẻ như đang niệm kinh Linh Ẩn. Nhưng thứ làm Bạch Vân chú ý đến lại là bức tượng thánh nữ bên cạnh tượng của Đức Trân Sam.
Đức Trân Sam có nhiều môn đồ, nhưng một trong những người được nhắc đến và thờ cúng cùng ông lại là vị thánh nữ, nhân gian không biết tên của nàng là gì, chỉ gọi nàng duy nhất một chữ Thủy. Bức tượng thánh nữ trong linh đường đó có đường nét mềm mại như nước, với từng điểm chạm khắc tinh tế, trông có vẻ vô cùng dịu dàng. Đặc biệt là đôi mắt bị bịt kín sau mảnh vải kia, dường như thoáng chút bí ẩn, cảm giác như nếu gỡ xuống được mảnh vải đó, ta có thể thấy toàn bộ bí ẩn của vũ trụ bên trong. Chính vì như thế mà bức tượng thánh nữ đó vốn là vật vô tri vô giác, nhưng lúc này lại trông như người sống, đang bình lặng nghe vị thái hậu đó niệm kinh. Bạch Vân lúc trước nhìn thấy trong tích tắc, còn vu vơ nghĩ làm sao trên đời lại có thể có người hoàn mỹ như thế chứ, theo quan niệm của chính nàng, sự đẹp đẽ của tượng thần cũng chỉ do hậu nhân tô vẽ lên thôi. Ấy mà giờ phút này nhớ lại thì Bạch Vân liền thấy có chút giống với Trịnh Khinh Ái bây giờ.
Nàng ta che mắt bằng một mảnh vải trắng, tay chống lên bàn đỡ lấy đầu, hẳn vì đang say ngủ nên ngồi im bất động, và nếu như chẳng có những cơn gió thổi qua bất chợt thì Bạch Vân đã bị ánh nắng tinh quái cố tình tô vẽ cho Trịnh Khinh Ái một vầng hào quang kia đánh lừa mất rồi.
Nhưng sao Trịnh Khinh Ái lại ngủ ở bàn? Bạch Vân hoảng hốt phát hiện, căn nhà này vô cùng nhỏ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn trà, kệ thuốc và phía sau là gian bếp mà thôi. Còn nhỏ hơn cả phòng của nàng hồi còn ở Hắc Sát môn nữa.
Vậy là Trịnh Khinh Ái nhường giường cho nàng, còn nàng ta thì ngồi ngủ ở bàn cả đêm?
"Tỉnh rồi?"
Trong lúc Bạch Vân vẫn còn bối rối vì tận hai ngày trôi qua nàng mới phát hiện ra, thì Trịnh Khinh Ái từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy, bởi vì nàng ta che mắt, nên Bạch Vân rốt cuộc vẫn không biết lúc đó Trịnh Khinh Ái đang ngủ hay đã thức. Cứ nghĩ đến việc nếu nàng ta đã thức từ lâu nhưng vẫn duy trì một tư thế đó nhìn mình thì Bạch Vân lại có cảm giác không an toàn.
Mà lỡ như cả đêm đó, Trịnh Khinh Ái đều thức nhìn nàng thì sao?
Bạch Vân nghĩ xong lại tự mình bật cười, Trịnh Khinh Ái mù thì làm sao có thể nhìn mình được chứ, nàng lại ngủ mơ rồi.
"Má đào... nhường giường cho tôi sao?"
"Không quan trọng lắm đâu." Trịnh Khinh Ái xòe quạt. "Ta chuẩn bị một chút, vết thương của cô không tiện chữa trị ngay tại đây, chúng ta sẽ về nhà ta."
Nàng ta dùng quạt vỗ vỗ cằm mình, vẻ mặt đắc ý xen lẫn xinh đẹp đó có chút làm Bạch Vân chói mắt. Nàng thật sự không nghĩ một thầy thuốc mù có thể làm được điều gì. Cũng giống như việc nàng chẳng thể nào hiểu nổi Trịnh Khinh Ái khăng khăng muốn nhận nàng làm học trò để làm gì vậy.
Nàng bất lực, thế nên cũng đành phó mặc bản thân trông chờ vào sự cứu giúp của một y sư mù lòa.
Bạch Vân rời khỏi Hắc Sát môn, cứ tưởng mình đã đủ lông đủ cánh, có thể rời khỏi tổ. Nhưng sự việc kéo tới cứ liên tục rời khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Bạch Vân nhìn không ra, cũng nắm không được. Và có lẽ đúng như Trịnh Khinh Ái nói:
Chim ưng lột xác vội vàng
Ngỡ rằng mình hóa phượng hoàng, nhưng không.
Trịnh Khinh Ái dường như cảm nhận được sự trầm tư của Bạch Vân, nàng ta nhẹ nhàng dùng quạt nâng cằm nàng lên, sau đó cúi sát mặt lại.
Bạch Vân bất ngờ nhìn thấy hành động của Trịnh Khinh Ái thì liền hốt hoảng mà muốn lùi ra sau, nhưng vì cả cơ thể đều bị thương, có di chuyển được thì cũng chỉ nhích được đầu qua bên khác một chút.
Trịnh Khinh Ái cũng không thực sự làm gì,, nàng ta chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó liền chậm chạp tách ra.
"Đừng lo lắng. Ở Đại Ngư lục địa này, mặt trời có thể hóa thành trăng, kẻ giết sư phụ sau này còn đứng đầu môn phái, thì chuyện chữa lành cho một người tàn phế có khó khăn gì đâu?" Trịnh Khinh Ái bật cười, tay phe phẩy chiếc quạt bằng ngọc của mình.
"Chẳng lẽ cô là thần y ẩn cư sao?" Bạch Vân hỏi dò.
"Ta tự cảm thấy mình học nghệ không thông, 6 tuổi mới tập nói, 7 tuổi mới học phân biệt cỏ cây, mãi đến năm 16 tuổi mới có thể có thể tạm thời nhìn được đâu là cỏ độc, đâu là thuốc quý." Nàng ta chậm rãi giải thích.
"Đó là lúc 16 tuổi thôi, giờ má đào hẳn là tinh tường y thuật rồi đúng không?" Bạch Vân nghe giọng Trịnh Khinh Ái ảm đạm, vội vàng xen vào.
"Sau đó sư tôn thấy ta không hợp nghề y, bèn dạy ta chơi cờ. Nhưng ta học mãi chẳng tinh, đánh cờ cũng đôi khi lại ra nhầm quân, lần duy nhất thắng được người thì người đã nhường hẳn nửa bàn cờ rồi." Trịnh Khinh Ái nói thêm.
"Thì... ít nhất má đào cũng giỏi gì đó đúng không?" Bạch Vân gượng cười.
"Sư tôn cũng nghĩ giống cô, nên người lại mang ta đi học đàn, thế nhưng ta thầy dạy mười phần, ta chỉ học được ba phần."
"... Tôi thấy dáng điệu má đào nhẹ nhàng, hẳn là cô múa sẽ rất đẹp... biết đâu..." Bạch Vân tuyệt vọng.
"Ta cũng nghĩ vậy, nên cũng tập tành học vài điệu vũ, thế nhưng sư tôn nhiều lần nhìn rồi chỉ lắc đầu bảo không đẹp." Nàng ta vẫn từ tốn nói. "Mãi đến năm 21 tuổi, ta trở thành một kẻ mù lòa, sư tôn chết trong binh chiến, không còn ai dẫn dắt, ta trở về với nghề y."
"Thế nên Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái bỗng gọi tên nàng. "Ta chỉ là một thầy thuốc mù lòa."
"Nếu có gì đó đặc biệt, thì hẳn là bất tài hơn mà thôi."
"Tôi tin cô." Bạch Vân đột nhiên nói. "Má đào đã cứu tôi từ cửa tử, với tôi giờ đây chẳng có y sư nào xứng với danh thần y hơn cô cả."
Trịnh Khinh Ái khẽ bật cười. "Nếu lúc nào cứu người cũng được tâng bốc như cô thì ta nên giúp nhiều người hơn rồi."
Bạch Vân vẫn còn muốn nói gì đó, thế nhưng Trịnh Khinh Ái đã nhanh chóng quay về phía kệ thuốc, lại một lần nữa chuẩn bị băng bó cho nàng.
Bạch Vân nhìn dáng vẻ không cho hỏi nữa của nàng ta thì cũng mím môi im lặng, có lẽ chính Trịnh Khinh Ái cũng không muốn bị đào sâu vào những hồi ức không vui của chính mình. Bạch Vân nghĩ mình cũng từng như nàng ta, cũng cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó khiến mình trở nên hữu dụng. Để rồi tự cuối cùng lại bỏ trốn khỏi nơi mà mình từng nghĩ rằng sẽ cống hiến cả đời.
Mãi đến khi được băng bó xong, Bạch Vân mới chợt phát hiện ra rằng lần thay thuốc này không hề đau đớn chút nào. Nàng nhìn xuống bàn tay của Trịnh Khinh Ái đang cột lại nút thắt, động tác của nàng ta rất nhẹ nhàng.
"Không đau nữa rồi." Bạch Vân vội nói.
"Do nhiễm trùng đấy, phải chặt bỏ." Trịnh Khinh Ái bình tĩnh đáp.
"..."
"Ta có dùng một ít kim ngân hoa, nó có tác dụng làm tê liệt vết thương, đoạn đường về có lẽ sẽ khá dài, đây là biện pháp tốt nhất." Nàng ta chậm rãi giải thích.
"Đến lúc phải đi rồi." Trịnh Khinh Ái đứng thẳng dậy, hai tay khẽ vỗ vào nhau. Cây quạt bằng ngọc chẳng hiểu lại từ đâu xuất hiện, giờ đang được nàng ta phe phẩy trước ngực.
"Về bạch trung gia viên thôi."
Sáng thế thần soi tỏ trần gian
Phất tay kiến tạo địa đàng
Dẫm chân biến hóa muôn vàn núi sông
________________________________________
Hôm sau, Bạch Vân bị cơn đau làm tỉnh dậy khi vô ý trở mình. Nàng nhíu mày, thuở nàng mười bảy, chắc hẳn mấy vết thương này cũng chẳng phải là vấn đề lớn. Nhưng nàng giờ đã hai mươi lăm rồi, bị thương đến mức như này thật sự hơi quá sức, còn gì là xương cốt nữa đâu, may mà khuôn mặt không có bị hư hại gì.
Bạch Vân tuy không phải kẻ suốt ngày để ý đến vẻ ngoài, nhưng khi còn ở Hắc Sát môn, thỉnh thoảng sẽ có người khen nàng xinh đẹp, vì vậy nên nàng cũng có một chút tự tin về nhan sắc của mình.
Hồi ức vu vơ làm Bạch Vân nhớ đến Hắc Sát Môn. Nàng thoáng nghĩ, nếu như nàng không cố trốn đi mà chịu trở về cùng với Hắc Sát Môn thì kết cục có phải sẽ tốt hơn không?
Nàng thở dài, không, chuyện đó làm gì có khả năng xảy ra. Hắc Tử Sang chắc chắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Bạch Vân tự kéo bản thân khỏi tiềm thức của chính mình và trở về thực tại, nàng hướng mắt ra ngoài, ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ duy nhất trong nhà, chúng tràn vào sàn, leo lên kệ thuốc, khiến căn nhà trông sáng hẳn lên. Bạch Vân vô thức dõi theo những nơi mà ánh nắng lướt đến, cuối cùng, đôi mắt nàng dừng lại ở chiếc bàn gỗ.
Trịnh Khinh Ái đang ngồi ở kia, vẫn một vết chu sa đỏ rực, vẫn đôi mắt che kín sau một mảnh vải trắng, Bạch Vân thầm đánh giá. Trước đây, khi thực hiện nhiệm vụ, nàng đã từng đột nhập vào hoàng cung, lúc đó vị quý phi bị đồn là hồ ly tinh kia có lẽ vẫn chưa nhập cung. Nhiệm vụ lần đó nàng chỉ cần đi trộm một lá mật thư, Bạch Vân trong lúc di chuyển vô tình phát hiện ra vị thái hậu ngồi trong linh đường. Có vẻ như đang niệm kinh Linh Ẩn. Nhưng thứ làm Bạch Vân chú ý đến lại là bức tượng thánh nữ bên cạnh tượng của Đức Trân Sam.
Đức Trân Sam có nhiều môn đồ, nhưng một trong những người được nhắc đến và thờ cúng cùng ông lại là vị thánh nữ, nhân gian không biết tên của nàng là gì, chỉ gọi nàng duy nhất một chữ Thủy. Bức tượng thánh nữ trong linh đường đó có đường nét mềm mại như nước, với từng điểm chạm khắc tinh tế, trông có vẻ vô cùng dịu dàng. Đặc biệt là đôi mắt bị bịt kín sau mảnh vải kia, dường như thoáng chút bí ẩn, cảm giác như nếu gỡ xuống được mảnh vải đó, ta có thể thấy toàn bộ bí ẩn của vũ trụ bên trong. Chính vì như thế mà bức tượng thánh nữ đó vốn là vật vô tri vô giác, nhưng lúc này lại trông như người sống, đang bình lặng nghe vị thái hậu đó niệm kinh. Bạch Vân lúc trước nhìn thấy trong tích tắc, còn vu vơ nghĩ làm sao trên đời lại có thể có người hoàn mỹ như thế chứ, theo quan niệm của chính nàng, sự đẹp đẽ của tượng thần cũng chỉ do hậu nhân tô vẽ lên thôi. Ấy mà giờ phút này nhớ lại thì Bạch Vân liền thấy có chút giống với Trịnh Khinh Ái bây giờ.
Nàng ta che mắt bằng một mảnh vải trắng, tay chống lên bàn đỡ lấy đầu, hẳn vì đang say ngủ nên ngồi im bất động, và nếu như chẳng có những cơn gió thổi qua bất chợt thì Bạch Vân đã bị ánh nắng tinh quái cố tình tô vẽ cho Trịnh Khinh Ái một vầng hào quang kia đánh lừa mất rồi.
Nhưng sao Trịnh Khinh Ái lại ngủ ở bàn? Bạch Vân hoảng hốt phát hiện, căn nhà này vô cùng nhỏ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn trà, kệ thuốc và phía sau là gian bếp mà thôi. Còn nhỏ hơn cả phòng của nàng hồi còn ở Hắc Sát môn nữa.
Vậy là Trịnh Khinh Ái nhường giường cho nàng, còn nàng ta thì ngồi ngủ ở bàn cả đêm?
"Tỉnh rồi?"
Trong lúc Bạch Vân vẫn còn bối rối vì tận hai ngày trôi qua nàng mới phát hiện ra, thì Trịnh Khinh Ái từ lúc nào đã ngồi thẳng dậy, bởi vì nàng ta che mắt, nên Bạch Vân rốt cuộc vẫn không biết lúc đó Trịnh Khinh Ái đang ngủ hay đã thức. Cứ nghĩ đến việc nếu nàng ta đã thức từ lâu nhưng vẫn duy trì một tư thế đó nhìn mình thì Bạch Vân lại có cảm giác không an toàn.
Mà lỡ như cả đêm đó, Trịnh Khinh Ái đều thức nhìn nàng thì sao?
Bạch Vân nghĩ xong lại tự mình bật cười, Trịnh Khinh Ái mù thì làm sao có thể nhìn mình được chứ, nàng lại ngủ mơ rồi.
"Má đào... nhường giường cho tôi sao?"
"Không quan trọng lắm đâu." Trịnh Khinh Ái xòe quạt. "Ta chuẩn bị một chút, vết thương của cô không tiện chữa trị ngay tại đây, chúng ta sẽ về nhà ta."
Nàng ta dùng quạt vỗ vỗ cằm mình, vẻ mặt đắc ý xen lẫn xinh đẹp đó có chút làm Bạch Vân chói mắt. Nàng thật sự không nghĩ một thầy thuốc mù có thể làm được điều gì. Cũng giống như việc nàng chẳng thể nào hiểu nổi Trịnh Khinh Ái khăng khăng muốn nhận nàng làm học trò để làm gì vậy.
Nàng bất lực, thế nên cũng đành phó mặc bản thân trông chờ vào sự cứu giúp của một y sư mù lòa.
Bạch Vân rời khỏi Hắc Sát môn, cứ tưởng mình đã đủ lông đủ cánh, có thể rời khỏi tổ. Nhưng sự việc kéo tới cứ liên tục rời khỏi tầm kiểm soát của nàng.
Bạch Vân nhìn không ra, cũng nắm không được. Và có lẽ đúng như Trịnh Khinh Ái nói:
Chim ưng lột xác vội vàng
Ngỡ rằng mình hóa phượng hoàng, nhưng không.
Trịnh Khinh Ái dường như cảm nhận được sự trầm tư của Bạch Vân, nàng ta nhẹ nhàng dùng quạt nâng cằm nàng lên, sau đó cúi sát mặt lại.
Bạch Vân bất ngờ nhìn thấy hành động của Trịnh Khinh Ái thì liền hốt hoảng mà muốn lùi ra sau, nhưng vì cả cơ thể đều bị thương, có di chuyển được thì cũng chỉ nhích được đầu qua bên khác một chút.
Trịnh Khinh Ái cũng không thực sự làm gì,, nàng ta chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó liền chậm chạp tách ra.
"Đừng lo lắng. Ở Đại Ngư lục địa này, mặt trời có thể hóa thành trăng, kẻ giết sư phụ sau này còn đứng đầu môn phái, thì chuyện chữa lành cho một người tàn phế có khó khăn gì đâu?" Trịnh Khinh Ái bật cười, tay phe phẩy chiếc quạt bằng ngọc của mình.
"Chẳng lẽ cô là thần y ẩn cư sao?" Bạch Vân hỏi dò.
"Ta tự cảm thấy mình học nghệ không thông, 6 tuổi mới tập nói, 7 tuổi mới học phân biệt cỏ cây, mãi đến năm 16 tuổi mới có thể có thể tạm thời nhìn được đâu là cỏ độc, đâu là thuốc quý." Nàng ta chậm rãi giải thích.
"Đó là lúc 16 tuổi thôi, giờ má đào hẳn là tinh tường y thuật rồi đúng không?" Bạch Vân nghe giọng Trịnh Khinh Ái ảm đạm, vội vàng xen vào.
"Sau đó sư tôn thấy ta không hợp nghề y, bèn dạy ta chơi cờ. Nhưng ta học mãi chẳng tinh, đánh cờ cũng đôi khi lại ra nhầm quân, lần duy nhất thắng được người thì người đã nhường hẳn nửa bàn cờ rồi." Trịnh Khinh Ái nói thêm.
"Thì... ít nhất má đào cũng giỏi gì đó đúng không?" Bạch Vân gượng cười.
"Sư tôn cũng nghĩ giống cô, nên người lại mang ta đi học đàn, thế nhưng ta thầy dạy mười phần, ta chỉ học được ba phần."
"... Tôi thấy dáng điệu má đào nhẹ nhàng, hẳn là cô múa sẽ rất đẹp... biết đâu..." Bạch Vân tuyệt vọng.
"Ta cũng nghĩ vậy, nên cũng tập tành học vài điệu vũ, thế nhưng sư tôn nhiều lần nhìn rồi chỉ lắc đầu bảo không đẹp." Nàng ta vẫn từ tốn nói. "Mãi đến năm 21 tuổi, ta trở thành một kẻ mù lòa, sư tôn chết trong binh chiến, không còn ai dẫn dắt, ta trở về với nghề y."
"Thế nên Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái bỗng gọi tên nàng. "Ta chỉ là một thầy thuốc mù lòa."
"Nếu có gì đó đặc biệt, thì hẳn là bất tài hơn mà thôi."
"Tôi tin cô." Bạch Vân đột nhiên nói. "Má đào đã cứu tôi từ cửa tử, với tôi giờ đây chẳng có y sư nào xứng với danh thần y hơn cô cả."
Trịnh Khinh Ái khẽ bật cười. "Nếu lúc nào cứu người cũng được tâng bốc như cô thì ta nên giúp nhiều người hơn rồi."
Bạch Vân vẫn còn muốn nói gì đó, thế nhưng Trịnh Khinh Ái đã nhanh chóng quay về phía kệ thuốc, lại một lần nữa chuẩn bị băng bó cho nàng.
Bạch Vân nhìn dáng vẻ không cho hỏi nữa của nàng ta thì cũng mím môi im lặng, có lẽ chính Trịnh Khinh Ái cũng không muốn bị đào sâu vào những hồi ức không vui của chính mình. Bạch Vân nghĩ mình cũng từng như nàng ta, cũng cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó khiến mình trở nên hữu dụng. Để rồi tự cuối cùng lại bỏ trốn khỏi nơi mà mình từng nghĩ rằng sẽ cống hiến cả đời.
Mãi đến khi được băng bó xong, Bạch Vân mới chợt phát hiện ra rằng lần thay thuốc này không hề đau đớn chút nào. Nàng nhìn xuống bàn tay của Trịnh Khinh Ái đang cột lại nút thắt, động tác của nàng ta rất nhẹ nhàng.
"Không đau nữa rồi." Bạch Vân vội nói.
"Do nhiễm trùng đấy, phải chặt bỏ." Trịnh Khinh Ái bình tĩnh đáp.
"..."
"Ta có dùng một ít kim ngân hoa, nó có tác dụng làm tê liệt vết thương, đoạn đường về có lẽ sẽ khá dài, đây là biện pháp tốt nhất." Nàng ta chậm rãi giải thích.
"Đến lúc phải đi rồi." Trịnh Khinh Ái đứng thẳng dậy, hai tay khẽ vỗ vào nhau. Cây quạt bằng ngọc chẳng hiểu lại từ đâu xuất hiện, giờ đang được nàng ta phe phẩy trước ngực.
"Về bạch trung gia viên thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.