Ngàn Năm Say

Chương 71: Tang thương hóa vết chu sa, trời già bỏ lại tiên nga thế trần

Nghịch Tuyết

18/10/2023

Nhớ những thuở cờ lau tập trậnNhững tuổi hoa yêu hận còn thôngNhững khi chung chí đồng lòngChia năm xẻ bảy thành không, đáng buồn

Quỳnh An chỉ mới vừa nghe thấy giọng nói nọ, da gà da vịt đã nổi hết cả lên. Cô không tự chủ mà rùng mình, hoảng loạn quay đầu.

Chỉ thấy Khổng Khuynh Thành đang đứng cùng Sinh Nhiên và Tử Nhiên ở phía sau, giờ đang nhếch khóe môi đầy trêu cợt.

Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh cũng bất ngờ không kém, tại sao lại xuất hiện người của Linh Ẩn ở đây?

Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân đáp xuống bên dưới, Thiên nữ đề phòng nhìn ba người lạ mặt kia, tuốt kiếm.

Khổng Khuynh Thành ngược lại không hề sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng kéo xuống vải bịt mắt của mình, để lộ một đôi đồng tử xám xịt đục ngầu, không hề có ánh sáng.

Trong phút chốc, tóc của nàng chuyển thành màu lam, khóe mắt cong cong nhìn về phía yêu vương và thần thú.

"Đã lâu không gặp, Bách Vĩ hồ ly, Thất Tinh thần mã."

Bạch Mặc Tử vỗ trán, thảo nào hắn thấy má đào này nhìn quen thế, thì ra là nàng ta.

"Lưu Ly khổng tước, Khổng Khuynh Thành." Yêu vương bật lên một tiếng cười rất khẽ. "Hiếm thấy cô chui ra khỏi cái am của lão Đức Trân Sam kia đấy."

Bạch Vân dĩ nhiên là thấy quen, đây là người mà nàng vô thức cầm nhầm tay trong lễ tầm mai kết duyên hôm qua mà. Khổng Khuynh Thành nhận thấy được có ánh mắt đang nhìn mình, nàng ta quay đầu lại, chậm rãi bước đến gần Bạch Vân.

Trịnh Khinh Ái giơ kiếm lên, Khổng Khuynh Thành bước thêm vài bước, cuối cùng dừng lại khi mũi kiếm sắc nhọn chỉ cách mình đúng một đốt ngón tay.

"Không quen không biết, má đào hẳn nên giữ khoảng cách." Trịnh Khinh Ái nói.

Khổng Khuynh Thành đối diện với sự đề phòng của nàng ta cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.

"Má đào không biết ta, nhưng người bên cạnh má đào thì có đấy." Nói đoạn, nàng ta quay sang Bạch Vân.

"Cảm ơn má đào vì tối qua đã đưa ta ra ngoài, chẳng biết cô có tìm được thiên ý của mình chưa?"

Bạch Vân "..."

Trịnh Khinh Ái bật cười.

"Người mù thì không nên ra ngoài nhận mặt đâu, xin má đào đừng nói năng tùy tiện như vậy."

"Ta dĩ nhiên là mù thật, nhưng nhờ cơ may có được thiên nhãn, nên cũng không quá khó khăn để có thể nhìn như người bình thường." Khổng Khuynh Thành nheo mắt. "Ngược lại thì người mù giả lại là má đào đây."

Trịnh Khinh Ái nhướn mày, nhẹ nhàng nói ra từng từ.

"Nếu cô đã biết, ta không ngại khiến cô mù lần nữa."

Người đối diện nhếch khóe môi.

"Mỏi mắt chờ xem."

Trịnh Khinh Ái vung lên mũi kiếm, muốn trực tiếp chém xuống, nhưng chỉ trong phút chốc đã bị cản lại, Tử Nhiên đứng trước mặt nàng ta, dùng hai bàn tay bắt lấy phần ngọc bích bao quanh thân kiếm kia, không để cho Trịnh Khinh Ái tiếp tục dùng chiêu.

Thiên nữ xoay kiếm, phần ngọc thạch bị nắm lấy hệt như một loài vật sống, đột nhiên chuyển hướng đâm đến mắt Tử Nhiên. Sinh Nhiên lao về trước, giữ lại phần ngọc thạch đó.

Cả ba người gần như hành động cùng lúc, nhanh đến mức Quỳnh An đứng ngay bên cạnh cũng không nhìn kịp.

Bạch Vân đưa tay xuống thắt lưng, nắm lấy chủy thủ. Giờ đây cả ba người đều đang trong thế thủ, kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần khí tức của cuộc chiến đổi khác, nàng sẽ lập tức nhập cuộc.

Bất chợt, từ bên trong hang động vang lên một âm thanh lớn, nghe như tiếng mở cửa.

Trịnh Khinh Ái buông tay, thu kiếm. Sau đó nhanh như chớp tránh khỏi hai người Sinh Nhiên và Tử Nhiên, lao vào trong động. Bạch Vân cũng nhanh không kém, nào nhẹ nhàng nhón chân, đuổi theo sau Thiên nữ.

Tất cả mọi người ở sau cũng nhận ra vấn đề, lập tức lao vào trong.



Tà khí bên trong không quá nhiều, ở giữa lối đi trong hang, ngoài xác người ra thì còn có một cánh cửa đá, lúc này đang nặng nề khép lại.

Trịnh Khinh Ái mở ra quạt ngọc, nhẹ nhàng phất quạt, ngay tức thì một tảng huyền thiết lớn bất chợt mọc lên từ dưới mặt đất, chặn lại cánh cửa kia.

Hai người cuối cùng đồng loạt dừng lại, Bạch Vân nhìn lối đi một chút, cánh cửa đá rất lớn, giờ đây được chặn lại bởi một tảng huyền thiết, nàng cẩn thận đạp lên nó, kiểm tra lối đi, vừa đủ cho một người chui qua. Bạch Vân nghiêng người, dễ dàng lách qua, đi vào trong.

Trịnh Khinh Ái lập tức đi theo nàng. Phía sau lại vang lên tiếng gọi mệt mỏi của Bạch Mặc Tử, hắn đuổi mãi cũng đuổi kịp hai người trước mặt.

Thế nhưng Bạch Mặc Tử vẫn chưa kịp chui qua thì Quỳnh An đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà lao lên trước, lách qua cửa, như thể không muốn ở cùng với Khổng Khuynh Thành vậy.

Khổng Khuynh Thành nhìn vẻ sợ sệt của cô, ngược lại quay về phía Bạch Mặc Tử, cười hỏi hắn đến đây làm gì.

Những người xung quanh "..."

"Ở đây có tà khí của Đọa Lạc Điêu Linh, nàng là bạn ta, ta đến xem thử." Yêu vương đáp lại.

"Trùng hợp quá, bọn ta cũng thế."

Tất cả đồng loạt nhận ra, bọn họ có cùng mục đích.

Trịnh Khinh Ái vẫn như cũ không có thiện cảm với Khổng Khuynh Thành, ngược lại một mình tiến về trước. Bạch Vân theo sau nàng ta vài bước, cuối cùng đi song song với Thiên nữ.

"Bạch Vân biết ả sao?" Trịnh Khinh Ái chợt hỏi.

Bạch Vân có hơi chột dạ, nhưng cuối cùng vẫn trả lời "Lễ tầm mai hai ngày trước đi tìm nàng, thấy cô ta cũng bịt mắt, vô tình nhận nhầm."

Trịnh Khinh Ái nhăn mày, tay nắm quạt cũng vô thức siết lại bên trong áo.

"Tại sao lại nhận nhầm được?" Thiên nữ quay đầu đi hướng khác. "Ta không giống ả."

Bạch Vân "..." Hình như có gì đó không ổn ở đây...

"Ta hơn ả." Trịnh Khinh Ái thấp giọng nói, sau đó lại quay về phía sau, ánh nhìn khóa chặt lấy khuôn mặt của Khổng Khuynh Thành. Khi Bạch Vân vẫn đang lo lắng chẳng biết nàng ta định làm gì, thì Thiên nữ lại nhẹ nhàng nói.

"Ta đẹp hơn ả." Trịnh Khinh Ái nghiêm túc nói, Bát diện vô sắc kiếm cầm trên tay thoáng sáng lên. "Bạch Vân thấy có đúng không?"

"Đúng." Bạch Vân lập tức đáp lại. Làm gì có ai xinh đẹp hơn Thiên nữ được chứ.

Đúng vậy đúng vậy. Nàng vừa nghĩ vừa túm lấy Quỳnh An đang ngơ ngác phía sau.

"An, cô nhìn xem, thiên nữ nhà mình đẹp hơn Khổng Khuynh Thành kia đúng không?"

Quỳnh An vốn sợ Khổng Khuynh Thành muốn chết, lập tức gật đầu lia lịa. So với cô thánh nữ điên điên khùng khùng kia, thì Trịnh Khinh Ái vẫn tốt hơn.

Bạch Vân nhìn Thiên nữ, cười hỏi.

"Tôi hỏi thêm Thất Tinh nữa nhé?"

Trịnh Khinh Ái dùng quạt che đi má mình, nhỏ giọng nói đủ rồi.

Thất Tinh bước theo sau, tò mò hỏi các nàng có chuyện gì, Thiên nữ lại đẩy hắn về trước, bảo hắn nhanh lên.

Thất Tinh "?"

Quỳnh An đi một hồi, chân bỗng dẫm trúng một thứ gì đó, nghe như tiếng cây khô bị gãy. Cô cúi đầu xuống, lập tức nhận ra đó là một bộ xương, sợ đến mức nhảy lên người Bạch Vân.

Sinh Nhiên tiến lên vài bước, chạm vào phần xương nọ, thế nhưng ả chỉ vừa cầm lên, nó lập tức bị bóp thành bụi phấn. Có lẽ đã bị tà khí ăn mòn từ rất lâu rồi.

Bạch Mặc Tử đứng trước đám người, phất bàn tay, lập tức có một kết giới vô hình bao phủ bọn họ. Yêu vương nhướng nhướng mày, vẻ mặt tự cao.

"Như thế thì không sợ tà khí xâm nhập."



Trịnh Khinh Ái vỗ vai hắn.

"Cuối cùng ông cũng có ích."

Bạch Mặc Tử "..."

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, dưới chân càng lúc càng mọc ra nhiều xương trắng. Cuối cùng cũng đến trước một cánh cửa đá lớn.

Cửa đá khép chặt chắn trước đường đi của bọn họ, Bạch Vân đưa mắt nhìn bụi phấn trước khe cửa, bất chợt nhận ra một điều.

Đã có người khác đến đây trước các nàng, mà còn là rất nhiều người.

Trịnh Khinh Ái đứng trước bức tường, thử dùng Càn Khôn phiến để đẩy cửa, nhưng không được, mà phàm là những thứ Càn Khôn phiến không thể tác động đến thì đều là những vật tà môn.

Ngoài ra, còn có thể biết thêm rằng, thứ đằng sau cánh cửa này có thể còn tà môn hơn nữa.

Bạch Mặc Tử thử dùng sức đẩy, không hề ăn thua. Hắn quay đầu về sau, mệt mỏi nhìn Khổng Khuynh Thành.

"Cô hiện đang là thánh đúng không? Thử xem đi."

Thánh có thể xem là một vị thần nhỏ, nhưng cũng mang theo sức mạnh vô biên mà biết bao nhiêu người mơ ước. Không như thần trải qua tu luyện mà hóa thành, thánh phải nhờ vào ban phước, khi Đức Trân Sam hóa thần đã ban phước cho tất cả môn đồ của ông, trong đó có thánh nữ Thủy. Người được ban cho thiên nhãn.

Khổng Khuynh Thành nhếch khóe môi, nàng không muốn vạch trần sự ấu trĩ của Bạch Mặc Tử ở đây nên cũng tiến lên phía trước, ngón tay chạm lên cửa, đẩy nhẹ, sau đó lại lùi về sau.

"Ta hết sức rồi."

Bạch Mặc Tử "..."

Yêu vương muốn đánh nàng, nhưng rồi lại cảm thấy như vậy không tốt lắm. Khổng Khuynh Thành không nói không rằng, giả vờ mệt mỏi ngã vào lòng Tử Nhiên, Bạch Mặc Tử nhìn hai Linh Ẩn sư kia trừng mắt với mình, cũng không dám tiến lên nữa.

Thất Tinh xắn lên tay áo, hai thần thú kia đã thử rồi, hắn cũng muốn thử. Ai ngờ bé Bảy chỉ vừa chạm vào cánh cửa, nó liền mở ra trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Bạch Vân ngẩng đầu nhìn hắn, không nhịn được mà vỗ vai Thất Tinh một cái.

"Giỏi lắm người anh em!"

Thất Tinh ngơ ra, hắn thật sự chưa có làm cái gì luôn á.

Đoàn người vừa bước vào bên trong, cửa đá lại nặng nề khép chặt phía sau, Quỳnh An hơi hoang mang chạm đến cánh cửa, không hiểu nó hoạt động như thế nào.

Đằng sau cửa đá là là một khoảng không gian cực kỳ rộng lớn, nói đúng hơn thì nó là một thạch động đầy những tinh thể màu đen lấp lánh. Bạch Vân đảo mắt nhìn quanh, nhờ vào ánh sáng đến từ yêu lực của Thất Tinh, nàng dễ dàng trông thấy những xác người quanh đây, bên cạnh họ còn có các dụng cụ chuyên dùng cho việc khai thác quặng.

Thứ họ khai thác rốt cuộc cũng chẳng phải đá quý hay vàng, mà là tà khí của Đọa Lạc Điêu Linh kết tinh thành.

Ánh đèn trên tay Thất Tinh đột nhiên trở nên vô cùng lập lòe, hắn bỗng gục xuống, ho ra một ngụm máu.

"Thất Tinh? Sao vậy?" Bạch Vân hốt hoảng đỡ lấy hắn, Bạch Mặc Tử cùng Khổng Khuynh Thành bên kia cũng không khá hơn, yêu vương đau đớn nằm trên mặt đất, máu từ khóe miệng tràn ra bên ngoài, nhuộm đất đá bên dưới thành một màu đỏ sậm. Còn Khổng Khuynh Thành thì đang gục trong vòng ôm của Ẩn sư, sắc mặt tái nhợt, đôi môi của nàng ta run rẩy, nhưng máu cũng đã nhuốm đẫm quần áo của Linh sư.

Ánh nhìn của Bạch Vân hoảng loạn đảo quanh, cuối cùng dừng ở trên người Trịnh Khinh Ái.

Nàng ta nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, một tay chống lấy Bát Diện Vô Sắc kiếm, dường như muốn giữ cho mình không ngã xuống. Cả người Thiên nữ khe khẽ run lên, một tay che miệng, nhưng vẫn không ngăn được máu đang tràn ra bên ngoài, từng giọt từng giọt chảy qua kẽ tay của chính nàng, nhỏ dọc xuống đất lạnh, cũng nhuốm tà váy trắng của nàng thành đỏ thẫm.

Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn sang Bạch Vân, dường như đang muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nào thốt nên lời. Bạch Vân chỉ thấy máu chảy ra càng lúc càng nhiều, cơ hồ cũng nhuốm tầm mắt của nàng thành màu đỏ.

Bạch Vân muốn buông Thất Tinh ra để chạy về phía nàng ta, thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại vội đưa tay ra chặn lại, nhìn bàn tay đầy máu trước mặt, Bạch Vân cắn chặt môi, đỡ Thất Tinh đứng dậy. Nàng cố gắng nhấc cả người tiến về trước, Trịnh Khinh Ái run rẩy lại ngày khó khống chế hơn, nhìn Thiên nữ cúi đầu ho ra toàn là máu, Bạch Vân chỉ hận mình không thể đi nhanh một chút.

Lúc này Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu lên, tà khí vốn vây chặt phía trước đột nhiên tản ra, để lộ một ngọn tháp mười ba tầng nằm ngược. Đỉnh tháp lơ lửng hướng xuống dưới, trong khi chân tháp lại được ghim chặt phía bên trên vách động. Bạch Vân theo ánh nhìn của nàng ta, phát hiện ra tà khí đang có nguy cơ bủa vây lại đây, càng cố gắng nhấc Thất Tinh đi nhanh hơn.

"Chạy đến... đó..." Trịnh Khinh Ái cố nói, ngón tay chỉ về ngọn tháp kia, đúng như nàng nói, tuy chân tháp nằm trên đầu kia đang tỏa ra tà khí, nhưng đỉnh tháp bên dưới thì lại vô cùng trống trải, tà khí dường như không thể xâm nhập vào. Nàng càng cố nhìn thì cơn ho càng trở nên nặng nề. Trong giây lát, khi ánh mắt cả hai chạm nhau cách một mảnh vải trắng, Bạch Vân trông thấy vết chu sa giữa trán Trịnh Khinh Ái đang dần trở nên mờ nhạt.

Cuối cùng biến mất như chưa hề tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngàn Năm Say

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook