Chương 88: Tướng quân nằm lụy giang san, hồng nhan nằm lụy suối vàng ngủ yên
Nghịch Tuyết
27/06/2024
Dập sao nổi hùng ca tử sĩKhúc quần anh người ví như saoTướng quân, tài tử, anh hàoCắt tay, uống máu rồi trao lời thề.
Bạch Vân ôm chặt Trịnh Khinh Ái, cực lực cảm nhận nhịp đập yếu ớt của người kia giao thoa với mình, sau một lúc lâu tự trấn tĩnh bản thân, nàng cất tiếng hỏi.
“Cô ở đây từ bao giờ?”
Vệ Mục Huyên nhìn hai người, sau đó lại nhẹ nhàng xoa lấy cằm mình.
“Ừm... lúc cô hôn nàng lần đầu tiên.”
Bạch Vân “...”
“Cô thiếu thốn tình yêu đến mức đi nhìn người khác âu yếm hả?” Nàng nghiến răng hỏi.
“Ta không thiếu, ta đã có vợ.” Vệ Mục Huyên bình tĩnh nói.
“Hở?” Bạch Vân dễ dàng nhận ra vấn đề.
“Nhưng ta đâm ả rồi.”
“...”
Bạch Vân bế Trịnh Khinh Ái lên, chậm rãi mang Thiên nữ rời khỏi nơi chật hẹp này. Đi được nửa đường, nàng quay lại nhìn Vệ Mục Huyên vẫn đang chau mày đứng đó. Nàng ta cũng mang đôi mắt đào hoa như Trịnh Khinh Ái, nhưng lại tràn ngập nghi ngờ cùng mơ màng, nó làm người khác cảm thấy như nàng ta chẳng tin ai, chẳng phụ thuộc ai.
Mà những kẻ không biết tin vào ai thì là những kẻ đáng thương nhất.
Bạch Vân từng là một trong số đó, nàng hiểu được.
“Tiên quyết bây giờ là rời khỏi đây. Tôi không thể quyết định thay số đông được, nên nếu cô cần nói điều gì, hãy nói ở bên ngoài.” Bạch Vân nói xong cũng không nán lại nữa, để mặc một mình Vệ Mục Huyên đối mặt với những cột đá vô hồn.
Vệ Mục Huyên ngơ ngẩn một hồi, cuối cùng chậm rãi xoè tay ra, từ bên trong tay áo, có một con vật nhỏ bò ra, nhìn như rắn, lại trông như thằn lằn, cả thân người nó phát sáng, nhưng kích thước lại không quá lòng bàn tay. Vệ Mục Huyên nhìn nó quấn quít lấy ngón tay mình không rời, khoé môi nhẹ nhàng cong lên một độ cong rất nhỏ, để rồi tự dập tắt mất.
“Tống Thiên Ý... dừng trò ấu trĩ này của cô lại đi.” Nàng thấp giọng nói, con rắn mối lại nghiêng đầu nhìn nàng, thỉnh thoảng xì xì ra cái lưỡi nhỏ.
“Cô gạt ta, ta cũng đâm cô một kiếm, chúng ta không ai nợ ai.” Vệ Mục Huyên kiên nhẫn giải thích với con rắn mối kia, nhưng nó như cũ vẫn ngây ngây ngốc ngốc không đáp lại, còn cố tình hé răng cắn lấy đầu ngón tay của nàng.
“Tống Thiên Ý! Cô đừng có mà...” Nàng giận dữ mắng nó, muốn hất nó khỏi tay mình, ai ngờ nó còn không biết xấu hổ mà bò ngược vào tay áo, chui thẳng vào trong lớp áo bên trong của nàng.
Vệ Mục Huyên hít vào một hơi sâu, nhẹ nhàng gọi ra ba chữ.
“Sơn Trà quỷ.”
Con rắn mối nọ run rẩy một chút bên trong áo nàng, cuối cùng ngoan ngoãn chui từ ngực ra tay áo, yên vị ở đó.
Vệ Mục Huyên hài lòng chỉnh lại xiêm y chậm rãi quay trở lại với đám người của Bạch Vân.
Bên ngoài kia, tất cả mọi người đều đang lo lắng vây quanh Trịnh Khinh Ái, Sinh Nhiên ở một bên bắt mạch cho nàng, ả hơi chau mày, đôi môi đỏ bên dưới khăn voan chậm rãi hé mở.
“Nội lực của nàng ta tuy hơi yếu ớt, nhưng lại không có gì bất thường, ta không giúp được.”
Bạch Vân im lặng mím môi, nàng đỡ lấy eo của Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ ngủ rất say, dù cho tất cả mọi người đều vây quanh nàng, nàng vẫn không tỉnh dậy. Và với một người theo võ đạo, đây không phải điều tốt.
Đây không phải ngủ, đây là hôn mê.
Rõ ràng là sinh mệnh của nàng sắp tàn.
Khổng Khuynh Thành thầm nghĩ, ả đứng lặng một bên nghe ngóng hơi thở của từng người, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Sinh Nhiên. Một lát sau, ngón tay của Sinh Nhiên đan vào tay nàng ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vệ Mục Huyên dừng trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng nói, giống như thừa nhận, nhưng càng giống như thông báo hơn.
“Ta là Vệ Mục Huyên. Người mà các người đã tìm.”
Miệng của Bạch Mặc Tử há to, cằm gần như rớt xuống đất.
Quỳnh An cùng Thất Tinh đồng loạt nhún vai. Cô huých lấy eo yêu vương, thấp giọng thì thầm.
“Sao ngài là người đòi đi tìm cô ta mà ngài lại không biết cô ta trông như thế nào hả?”
Bạch Mặc Tử dùng tay áo che đi mặt mình, nhỏ nhẹ nói với cô.
“Rõ ràng là Đọa Lạc Điêu Linh có tóc trắng, mắt đỏ. Chưa kể cô ta làm gì có chút yêu khí nào, cô ta là nhân loại mà.”
Điểm này Quỳnh An cũng từng nghĩ tới, cô im lặng đôi chút, chậm rãi xoa lấy cằm mình.
“Rất nhiều năm trước, ta hợp tác cùng vợ... ý ta là Sơn Trà quỷ đánh bại Đọa Lạc Điêu Linh trước đây.” Vệ Mục Huyên nhẹ nhàng giải thích, nàng ta nói, tay lại đưa ra phía sau làn tóc, nhẹ nhàng chạm đến hoa tai của mình.
“Trước khi chết, hắn ta nguyền rủa ta, biến ta trở thành một Đọa Lạc Điêu Linh mới.”
“Sự chuyển giao.” Bạch Mặc Tử tiếp lời nàng. “Trên thế gian này chỉ có duy nhất mười hai thần thú, khi một kẻ chết đi thì sẽ có một thần thú mới xuất hiện. Đôi khi là sự chuyển giao giữa thần thú cũ cho một kẻ mới.”
“Và kẻ nhận được sự chuyển giao ấy sẽ quên đi tất cả.”
Vệ Mục Huyên mỉm cười như để cảm ơn sự giải thích của hắn.
“Đây là Đoạ Thú tháp, nó được xây lên bởi tín đồ của Đọa Lạc Điêu Linh, nhằm mục đích muốn hồi sinh hắn trở lại. Ta đã lẻn vào nơi này và tạm thời bày trận, dùng quan tài nhằm cản trở mục đích của chúng kịp hoàn thành.”
Dừng một chút, Bạch Vân cất tiếng hỏi.
“Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, cho đến khi đám người bên ngoài tiến vào khai thác, và cũng vì thế mà cô trở lại thành nhân loại?”
Vệ Mục Huyên gật đầu, nàng ta vẫn còn muốn nói thêm gì đó nữa, thế nhưng âm thanh đến từ tầng kế đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Những người khác không nói không rằng lập tức lao lên trước, chỉ để lại đám người của Bạch Vân.
Nàng nhìn lên trên, sau một hồi phân vân thì cũng quyết định để Trịnh Khinh Ái lại cho Bạch Mặc Tử cùng Quỳnh An.
“Yêu vương, nhờ ngài chăm sóc nàng, ta cùng Thất Tinh sẽ đi lên tầng kế xem xét.”
Bạch Mặc Tử để Trịnh Khinh Ái tựa vào vai mình, hắn mím môi, sau cùng mạnh mẽ gật đầu.
“Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Bạch Vân nhìn hai người, sau đó lại chuyển ánh nhìn sang Quỳnh An bên cạnh, đối diện với sự trông chờ của nàng, cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên ngực trái.
“Bằng cả sinh mạng này.”
“Không... đừng tới mức đó...” Bạch Vân nói.
Quỳnh An “...”
Bạch vân để lại Trịnh Khinh Ái, sau đó cùng Thất Tinh chạy lên tầng trên, đuổi theo đám người kia.
Bạch Mặc Tử để yên cho Trịnh Khinh Ái ngủ trên vai mình, hắn im lặng xoa tay, sau đó lại hít sâu một hơi. Tất cả là tại hắn, vì hắn lo chuyện bao đồng, vì hắn muốn vào nơi này, thế nên Trịnh Khinh Ái mới bị thương nhiều như vậy.
Nếu Trịnh Khinh Ái chết, cũng là vì hắn.
Yêu vương càng nghĩ càng lo lắng, móng tay bấm vào da thịt lúc nào cũng không hay, Bạch Mặc Tử nhìn bàn tay rỉ máu của mình, ngơ ngẩn.
Trịnh Khinh Ái sẽ chết sao? Bạn của hắn sẽ chết sao?
Trong lúc yêu vương vẫn còn đang rối rắm trong suy nghĩ của mình thì bên tai của hắn vang lên âm thanh quen thuộc.
“Yêu vương đại nhân... ông bồn chồn lắm sao?”
Giọng nói của Trịnh Khinh Ái nghe như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, Bạch Mặc tử không dám cử động vai, chỉ dám thẳng người, vội vàng hỏi nàng.
“Khinh Ái? Cô sao rồi? Cô có ổn không?”
Trịnh Khinh Ái không đáp hắn, ngược lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Ta ban đầu đã có ý định một mình vào đây rồi.” Thiên nữ nói. Bạch Mặc Tử mở to mắt vì ngạc nhiên. Quỳnh An bên cạnh nghe được lập tức nhích lại gần.
“Nơi này quá nguy hiểm, Mặc Tử. Mang các người theo thật phiền phức.”
Bạch Mặc Tử, Quỳnh An nhìn nhau “...”
Nàng chê chúng ta phiền phức đúng không?
Mi mắt Trịnh Khinh Ái chớp động hệt như cánh bướm, Quỳnh An thay nàng vén lên một bên tóc, tránh để nàng khó chịu.
“Nhưng ta không ngờ là nơi đây lại là phong thần động. Nên cũng nhờ các người mà ta mới có thể... sống đến giờ phút này.”
“Thế nên nếu ta có chết, Mặc Tử. Không phải lỗi tại ông.”
Bạch Mặc Tử run rẩy cả người, hắn nắm lấy tay Trịnh Khinh Ái, chỉ để cảm nhận bàn tay người kia vẫn còn ấm áp, thế nhưng thứ duy nhất hắn cảm nhận được chính là lạnh, lạnh đến thấu xương.
“Khinh Ái... đừng nói vậy, cô sẽ không chết, ta không cho phép.”
Trịnh Khinh Ái không đáp lời hắn, ngược lại còn đang cố hoàn thiện lời nói của mình.
“Nếu ông vẫn muốn tìm con gái, hãy đi gặp Phi Hoan, chuyển lời của ta cho nàng. Địa Ngục giáo sẽ làm mọi cách để giúp ông.”
Nước mắt Bạch Mặc Tử lã chã rơi xuống, Quỳnh An nhìn hai người, muốn tiến lên khuyên răn thiên nữ chớ nghĩ lung tung thì đã bị Trịnh Khinh Ái cắt ngang, ánh mắt nàng tỏa sáng, nếu như mọi người không liên tục nói về Trịnh Khinh Ái như một kẻ gần đất xa trời, có khi Quỳnh An sẽ tưởng lầm nàng thành bậc giai nhân vừa tỉnh dậy trong cơn mộng dài.
“Còn Quỳnh An, cô muốn sống một cuộc sống như thế nào?”
Quỳnh An bị hỏi tới thì ngẩn người, cô im lặng chốc lát, cuối cùng đáp lại.
“Tôi muốn sống vui vẻ và bình an.”
Trịnh Khinh Ái chậm rãi nhắm mắt lại, rồi mở ra, nàng nhìn vào cô, làn thu trong con ngươi chao đảo, mơ hồ.
“Hãy nói với Thất Tinh, Địa Ngục giáo sẽ khiến cho mong muốn của cô trở thành sự thật.”
“Khinh Ái, nghe ta, cô sẽ không chết, ta cùng mọi người sẽ đưa cô ra khỏi đây.” Yêu vương nhấn mạnh.
Thiên nữ lặng im không đáp, cuối cùng mới dịu dàng đáp lại.
“Mặc Tử, ta đang... Nghe thấy chiêu hồn khúc.”
Khúc ca gọi hồn đến từ Miền Trăng Khuất xa xôi.
Trịnh Khinh Ái nhắm nhẹ mắt lại, chậm rãi ngâm nga theo nhịp điệu vang vọng bên tai mình. Bạch Mặc Tử đã chết cả trăm lần, làm sao không nhận ra được nhịp điệu quen thuộc đó chứ? Hắn chỉ có thể cố gắng khống chế bản thân mình ngừng run rẩy.
Tiếng ngâm của Trịnh Khinh Ái từ từ nhỏ lại, đến mức không còn nghe được nữa.
Quỳnh An lo lắng chạm đến động mạch cảnh nơi cổ nàng, phát hiện nó đang đập mới dám thở ra.
Lúc này, Thất Tinh cùng Bạch Vân từ bên trên chạy xuống.
“Khiên vũ môn mở đường, chúng ta di chuyển lên tầng càng nhanh càng tốt.” Bạch Vân vừa nói vừa gấp gáp đỡ Trịnh Khinh Ái dậy, đặt lên lưng Thất Tinh.
“Rời khỏi phong thần động này thì thần lực của nàng sẽ nhanh chóng hồi phục, vết thương của nàng sẽ lành, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Bạch Vân nói, sau đó lại nhanh chóng thúc giục hai người đang ngơ ngác kia ngồi dậy, cả bốn người đồng loạt chạy lên tầng trên.
“Mẹ kiếp Lý Liên Anh kia! Cô ta luôn miệng nói yêu chủ nhân, thế mà tỉnh dậy lại chạy theo đám người kia bỏ chủ nhân lại!” Thất Tinh giận dữ mắng.
Bạch Vân bước nhanh lên bậc thang, không đáp lại lời hắn.
“Đi chậm thôi, cẩn thận Khinh Ái bị đau.” Bạch Mặc Tử nhìn Thất Tinh cùng Bạch Vân gấp gáp, hắn vội vàng nói, tay cũng đưa lên, nhẹ nhàng xoa lấy chân mày đang chau lại của Trịnh Khinh Ái.
Người kia quay đầu lại nhìn hắn, Bạch Vân mím môi, sau đó nhẹ giọng dặn dò Thất Tinh đi chậm lại, còn nàng và Quỳnh An cùng yêu vương sẽ đi trước để mở đường.
Thần thú lo lắng nhìn ba người, cuối cùng cũng gật đầu, thả chậm lại tốc độ của mình.
Sau khi bóng dáng của ba người kia đi khuất, Thất Tinh đi chậm lại, hắn bắt đầu suy nghĩ về mối liên kết của mình và Trịnh Khinh Ái.
Sau khi ký khế ước chủ tớ, thần thú và chủ nhân sẽ có thể cảm nhận được nhau.
Thế nhưng tại sao... hết lần này đến lần khác Trịnh Khinh Ái bị thương, Thất Tinh đều không cảm nhận được. Là Trịnh Khinh Ái chủ động cắt đứt liên kết, hay vốn hai người chẳng hề có liên kết gì với nhau?
__________________________________
Hậu trường Ngàn Năm Say.Quỳnh An: Nghe bảo phần này là phần mà Khinh Ái thích nhất hả?
Trịnh Khinh Ái: Tại được ngủ nhiều đó ạ, em đi học không có ngủ đủ, lên phim trường được ngủ bù
Vệ Mục Huyên: Em cũng học chung lớp mà em không có được ngủ, em cũng muốn được ngủ
(Ở vũ trụ điện ảnh thì Trịnh Khinh Ái và Vệ Mục Huyên 19 tuổi, Quỳnh An 27 tuổi, Bạch Vân 29 tuổi)
Bạch Vân ôm chặt Trịnh Khinh Ái, cực lực cảm nhận nhịp đập yếu ớt của người kia giao thoa với mình, sau một lúc lâu tự trấn tĩnh bản thân, nàng cất tiếng hỏi.
“Cô ở đây từ bao giờ?”
Vệ Mục Huyên nhìn hai người, sau đó lại nhẹ nhàng xoa lấy cằm mình.
“Ừm... lúc cô hôn nàng lần đầu tiên.”
Bạch Vân “...”
“Cô thiếu thốn tình yêu đến mức đi nhìn người khác âu yếm hả?” Nàng nghiến răng hỏi.
“Ta không thiếu, ta đã có vợ.” Vệ Mục Huyên bình tĩnh nói.
“Hở?” Bạch Vân dễ dàng nhận ra vấn đề.
“Nhưng ta đâm ả rồi.”
“...”
Bạch Vân bế Trịnh Khinh Ái lên, chậm rãi mang Thiên nữ rời khỏi nơi chật hẹp này. Đi được nửa đường, nàng quay lại nhìn Vệ Mục Huyên vẫn đang chau mày đứng đó. Nàng ta cũng mang đôi mắt đào hoa như Trịnh Khinh Ái, nhưng lại tràn ngập nghi ngờ cùng mơ màng, nó làm người khác cảm thấy như nàng ta chẳng tin ai, chẳng phụ thuộc ai.
Mà những kẻ không biết tin vào ai thì là những kẻ đáng thương nhất.
Bạch Vân từng là một trong số đó, nàng hiểu được.
“Tiên quyết bây giờ là rời khỏi đây. Tôi không thể quyết định thay số đông được, nên nếu cô cần nói điều gì, hãy nói ở bên ngoài.” Bạch Vân nói xong cũng không nán lại nữa, để mặc một mình Vệ Mục Huyên đối mặt với những cột đá vô hồn.
Vệ Mục Huyên ngơ ngẩn một hồi, cuối cùng chậm rãi xoè tay ra, từ bên trong tay áo, có một con vật nhỏ bò ra, nhìn như rắn, lại trông như thằn lằn, cả thân người nó phát sáng, nhưng kích thước lại không quá lòng bàn tay. Vệ Mục Huyên nhìn nó quấn quít lấy ngón tay mình không rời, khoé môi nhẹ nhàng cong lên một độ cong rất nhỏ, để rồi tự dập tắt mất.
“Tống Thiên Ý... dừng trò ấu trĩ này của cô lại đi.” Nàng thấp giọng nói, con rắn mối lại nghiêng đầu nhìn nàng, thỉnh thoảng xì xì ra cái lưỡi nhỏ.
“Cô gạt ta, ta cũng đâm cô một kiếm, chúng ta không ai nợ ai.” Vệ Mục Huyên kiên nhẫn giải thích với con rắn mối kia, nhưng nó như cũ vẫn ngây ngây ngốc ngốc không đáp lại, còn cố tình hé răng cắn lấy đầu ngón tay của nàng.
“Tống Thiên Ý! Cô đừng có mà...” Nàng giận dữ mắng nó, muốn hất nó khỏi tay mình, ai ngờ nó còn không biết xấu hổ mà bò ngược vào tay áo, chui thẳng vào trong lớp áo bên trong của nàng.
Vệ Mục Huyên hít vào một hơi sâu, nhẹ nhàng gọi ra ba chữ.
“Sơn Trà quỷ.”
Con rắn mối nọ run rẩy một chút bên trong áo nàng, cuối cùng ngoan ngoãn chui từ ngực ra tay áo, yên vị ở đó.
Vệ Mục Huyên hài lòng chỉnh lại xiêm y chậm rãi quay trở lại với đám người của Bạch Vân.
Bên ngoài kia, tất cả mọi người đều đang lo lắng vây quanh Trịnh Khinh Ái, Sinh Nhiên ở một bên bắt mạch cho nàng, ả hơi chau mày, đôi môi đỏ bên dưới khăn voan chậm rãi hé mở.
“Nội lực của nàng ta tuy hơi yếu ớt, nhưng lại không có gì bất thường, ta không giúp được.”
Bạch Vân im lặng mím môi, nàng đỡ lấy eo của Trịnh Khinh Ái, Thiên nữ ngủ rất say, dù cho tất cả mọi người đều vây quanh nàng, nàng vẫn không tỉnh dậy. Và với một người theo võ đạo, đây không phải điều tốt.
Đây không phải ngủ, đây là hôn mê.
Rõ ràng là sinh mệnh của nàng sắp tàn.
Khổng Khuynh Thành thầm nghĩ, ả đứng lặng một bên nghe ngóng hơi thở của từng người, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Sinh Nhiên. Một lát sau, ngón tay của Sinh Nhiên đan vào tay nàng ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Vệ Mục Huyên dừng trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng nói, giống như thừa nhận, nhưng càng giống như thông báo hơn.
“Ta là Vệ Mục Huyên. Người mà các người đã tìm.”
Miệng của Bạch Mặc Tử há to, cằm gần như rớt xuống đất.
Quỳnh An cùng Thất Tinh đồng loạt nhún vai. Cô huých lấy eo yêu vương, thấp giọng thì thầm.
“Sao ngài là người đòi đi tìm cô ta mà ngài lại không biết cô ta trông như thế nào hả?”
Bạch Mặc Tử dùng tay áo che đi mặt mình, nhỏ nhẹ nói với cô.
“Rõ ràng là Đọa Lạc Điêu Linh có tóc trắng, mắt đỏ. Chưa kể cô ta làm gì có chút yêu khí nào, cô ta là nhân loại mà.”
Điểm này Quỳnh An cũng từng nghĩ tới, cô im lặng đôi chút, chậm rãi xoa lấy cằm mình.
“Rất nhiều năm trước, ta hợp tác cùng vợ... ý ta là Sơn Trà quỷ đánh bại Đọa Lạc Điêu Linh trước đây.” Vệ Mục Huyên nhẹ nhàng giải thích, nàng ta nói, tay lại đưa ra phía sau làn tóc, nhẹ nhàng chạm đến hoa tai của mình.
“Trước khi chết, hắn ta nguyền rủa ta, biến ta trở thành một Đọa Lạc Điêu Linh mới.”
“Sự chuyển giao.” Bạch Mặc Tử tiếp lời nàng. “Trên thế gian này chỉ có duy nhất mười hai thần thú, khi một kẻ chết đi thì sẽ có một thần thú mới xuất hiện. Đôi khi là sự chuyển giao giữa thần thú cũ cho một kẻ mới.”
“Và kẻ nhận được sự chuyển giao ấy sẽ quên đi tất cả.”
Vệ Mục Huyên mỉm cười như để cảm ơn sự giải thích của hắn.
“Đây là Đoạ Thú tháp, nó được xây lên bởi tín đồ của Đọa Lạc Điêu Linh, nhằm mục đích muốn hồi sinh hắn trở lại. Ta đã lẻn vào nơi này và tạm thời bày trận, dùng quan tài nhằm cản trở mục đích của chúng kịp hoàn thành.”
Dừng một chút, Bạch Vân cất tiếng hỏi.
“Nhưng chỉ được một thời gian ngắn, cho đến khi đám người bên ngoài tiến vào khai thác, và cũng vì thế mà cô trở lại thành nhân loại?”
Vệ Mục Huyên gật đầu, nàng ta vẫn còn muốn nói thêm gì đó nữa, thế nhưng âm thanh đến từ tầng kế đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Những người khác không nói không rằng lập tức lao lên trước, chỉ để lại đám người của Bạch Vân.
Nàng nhìn lên trên, sau một hồi phân vân thì cũng quyết định để Trịnh Khinh Ái lại cho Bạch Mặc Tử cùng Quỳnh An.
“Yêu vương, nhờ ngài chăm sóc nàng, ta cùng Thất Tinh sẽ đi lên tầng kế xem xét.”
Bạch Mặc Tử để Trịnh Khinh Ái tựa vào vai mình, hắn mím môi, sau cùng mạnh mẽ gật đầu.
“Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Bạch Vân nhìn hai người, sau đó lại chuyển ánh nhìn sang Quỳnh An bên cạnh, đối diện với sự trông chờ của nàng, cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên ngực trái.
“Bằng cả sinh mạng này.”
“Không... đừng tới mức đó...” Bạch Vân nói.
Quỳnh An “...”
Bạch vân để lại Trịnh Khinh Ái, sau đó cùng Thất Tinh chạy lên tầng trên, đuổi theo đám người kia.
Bạch Mặc Tử để yên cho Trịnh Khinh Ái ngủ trên vai mình, hắn im lặng xoa tay, sau đó lại hít sâu một hơi. Tất cả là tại hắn, vì hắn lo chuyện bao đồng, vì hắn muốn vào nơi này, thế nên Trịnh Khinh Ái mới bị thương nhiều như vậy.
Nếu Trịnh Khinh Ái chết, cũng là vì hắn.
Yêu vương càng nghĩ càng lo lắng, móng tay bấm vào da thịt lúc nào cũng không hay, Bạch Mặc Tử nhìn bàn tay rỉ máu của mình, ngơ ngẩn.
Trịnh Khinh Ái sẽ chết sao? Bạn của hắn sẽ chết sao?
Trong lúc yêu vương vẫn còn đang rối rắm trong suy nghĩ của mình thì bên tai của hắn vang lên âm thanh quen thuộc.
“Yêu vương đại nhân... ông bồn chồn lắm sao?”
Giọng nói của Trịnh Khinh Ái nghe như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, Bạch Mặc tử không dám cử động vai, chỉ dám thẳng người, vội vàng hỏi nàng.
“Khinh Ái? Cô sao rồi? Cô có ổn không?”
Trịnh Khinh Ái không đáp hắn, ngược lại nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Ta ban đầu đã có ý định một mình vào đây rồi.” Thiên nữ nói. Bạch Mặc Tử mở to mắt vì ngạc nhiên. Quỳnh An bên cạnh nghe được lập tức nhích lại gần.
“Nơi này quá nguy hiểm, Mặc Tử. Mang các người theo thật phiền phức.”
Bạch Mặc Tử, Quỳnh An nhìn nhau “...”
Nàng chê chúng ta phiền phức đúng không?
Mi mắt Trịnh Khinh Ái chớp động hệt như cánh bướm, Quỳnh An thay nàng vén lên một bên tóc, tránh để nàng khó chịu.
“Nhưng ta không ngờ là nơi đây lại là phong thần động. Nên cũng nhờ các người mà ta mới có thể... sống đến giờ phút này.”
“Thế nên nếu ta có chết, Mặc Tử. Không phải lỗi tại ông.”
Bạch Mặc Tử run rẩy cả người, hắn nắm lấy tay Trịnh Khinh Ái, chỉ để cảm nhận bàn tay người kia vẫn còn ấm áp, thế nhưng thứ duy nhất hắn cảm nhận được chính là lạnh, lạnh đến thấu xương.
“Khinh Ái... đừng nói vậy, cô sẽ không chết, ta không cho phép.”
Trịnh Khinh Ái không đáp lời hắn, ngược lại còn đang cố hoàn thiện lời nói của mình.
“Nếu ông vẫn muốn tìm con gái, hãy đi gặp Phi Hoan, chuyển lời của ta cho nàng. Địa Ngục giáo sẽ làm mọi cách để giúp ông.”
Nước mắt Bạch Mặc Tử lã chã rơi xuống, Quỳnh An nhìn hai người, muốn tiến lên khuyên răn thiên nữ chớ nghĩ lung tung thì đã bị Trịnh Khinh Ái cắt ngang, ánh mắt nàng tỏa sáng, nếu như mọi người không liên tục nói về Trịnh Khinh Ái như một kẻ gần đất xa trời, có khi Quỳnh An sẽ tưởng lầm nàng thành bậc giai nhân vừa tỉnh dậy trong cơn mộng dài.
“Còn Quỳnh An, cô muốn sống một cuộc sống như thế nào?”
Quỳnh An bị hỏi tới thì ngẩn người, cô im lặng chốc lát, cuối cùng đáp lại.
“Tôi muốn sống vui vẻ và bình an.”
Trịnh Khinh Ái chậm rãi nhắm mắt lại, rồi mở ra, nàng nhìn vào cô, làn thu trong con ngươi chao đảo, mơ hồ.
“Hãy nói với Thất Tinh, Địa Ngục giáo sẽ khiến cho mong muốn của cô trở thành sự thật.”
“Khinh Ái, nghe ta, cô sẽ không chết, ta cùng mọi người sẽ đưa cô ra khỏi đây.” Yêu vương nhấn mạnh.
Thiên nữ lặng im không đáp, cuối cùng mới dịu dàng đáp lại.
“Mặc Tử, ta đang... Nghe thấy chiêu hồn khúc.”
Khúc ca gọi hồn đến từ Miền Trăng Khuất xa xôi.
Trịnh Khinh Ái nhắm nhẹ mắt lại, chậm rãi ngâm nga theo nhịp điệu vang vọng bên tai mình. Bạch Mặc Tử đã chết cả trăm lần, làm sao không nhận ra được nhịp điệu quen thuộc đó chứ? Hắn chỉ có thể cố gắng khống chế bản thân mình ngừng run rẩy.
Tiếng ngâm của Trịnh Khinh Ái từ từ nhỏ lại, đến mức không còn nghe được nữa.
Quỳnh An lo lắng chạm đến động mạch cảnh nơi cổ nàng, phát hiện nó đang đập mới dám thở ra.
Lúc này, Thất Tinh cùng Bạch Vân từ bên trên chạy xuống.
“Khiên vũ môn mở đường, chúng ta di chuyển lên tầng càng nhanh càng tốt.” Bạch Vân vừa nói vừa gấp gáp đỡ Trịnh Khinh Ái dậy, đặt lên lưng Thất Tinh.
“Rời khỏi phong thần động này thì thần lực của nàng sẽ nhanh chóng hồi phục, vết thương của nàng sẽ lành, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Bạch Vân nói, sau đó lại nhanh chóng thúc giục hai người đang ngơ ngác kia ngồi dậy, cả bốn người đồng loạt chạy lên tầng trên.
“Mẹ kiếp Lý Liên Anh kia! Cô ta luôn miệng nói yêu chủ nhân, thế mà tỉnh dậy lại chạy theo đám người kia bỏ chủ nhân lại!” Thất Tinh giận dữ mắng.
Bạch Vân bước nhanh lên bậc thang, không đáp lại lời hắn.
“Đi chậm thôi, cẩn thận Khinh Ái bị đau.” Bạch Mặc Tử nhìn Thất Tinh cùng Bạch Vân gấp gáp, hắn vội vàng nói, tay cũng đưa lên, nhẹ nhàng xoa lấy chân mày đang chau lại của Trịnh Khinh Ái.
Người kia quay đầu lại nhìn hắn, Bạch Vân mím môi, sau đó nhẹ giọng dặn dò Thất Tinh đi chậm lại, còn nàng và Quỳnh An cùng yêu vương sẽ đi trước để mở đường.
Thần thú lo lắng nhìn ba người, cuối cùng cũng gật đầu, thả chậm lại tốc độ của mình.
Sau khi bóng dáng của ba người kia đi khuất, Thất Tinh đi chậm lại, hắn bắt đầu suy nghĩ về mối liên kết của mình và Trịnh Khinh Ái.
Sau khi ký khế ước chủ tớ, thần thú và chủ nhân sẽ có thể cảm nhận được nhau.
Thế nhưng tại sao... hết lần này đến lần khác Trịnh Khinh Ái bị thương, Thất Tinh đều không cảm nhận được. Là Trịnh Khinh Ái chủ động cắt đứt liên kết, hay vốn hai người chẳng hề có liên kết gì với nhau?
__________________________________
Hậu trường Ngàn Năm Say.Quỳnh An: Nghe bảo phần này là phần mà Khinh Ái thích nhất hả?
Trịnh Khinh Ái: Tại được ngủ nhiều đó ạ, em đi học không có ngủ đủ, lên phim trường được ngủ bù
Vệ Mục Huyên: Em cũng học chung lớp mà em không có được ngủ, em cũng muốn được ngủ
(Ở vũ trụ điện ảnh thì Trịnh Khinh Ái và Vệ Mục Huyên 19 tuổi, Quỳnh An 27 tuổi, Bạch Vân 29 tuổi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.