Quyển 1 - Chương 15
Hắc Khiết Minh
24/07/2020
Edit: Yunchan
Cơn mưa to gõ lộp độp xuống mái ngói, đọng lại rồi chảy xuôi theo mái nhà tạo thành từng chuỗi ngọc long lanh, nom như một bức màn thủy tinh trong suốt.
Trong Phượng Hoàng lâu, lão gia Phong gia bước xuống lầu, đi băng qua hành lang dài được bao phủ trong những bức màn nước đó, đong đưa, lắc lư bước tới tiểu viện của nữ nhi nhà mình.
Trong tiểu viện, phía Đông đặt một ao sen, đằng Tây mọc một lũy trúc xanh rì.
Vì sợ nàng buồn chán nên khoảnh vườn nhỏ trước nhà, vào bốn mùa sẽ nở ra những loài hoa khác nhau.
Trồng hoa thì sợ nàng bị trùng cắn, thế nên ở kề bên nhà còn trồng thêm dược thảo ngừa muỗi. Biết nàng sợ lạnh, nên mái hiên cũng được làm theo kiểu mái vểnh của phương Bắc, để khi ánh mặt trời mọc lên ở phương Đông thì sẽ rọi vào đây sớm hơn, lúc mặt trời lặn thì sẽ tắt nắng chậm hơn bình thường. Nhưng làm mái cong, tuy đầy nắng nhưng lại lo quá thoáng khí sẽ khiến nàng bị lạnh, cho nên ở bên mé Bắc còn trồng thêm một hàng cây chắn gió.
Vào ngày thường tiểu viện này của nàng là nơi thoáng mát nhất.
Nhưng hôm nay trời mưa vần vũ, bầu trời âm u, căn phòng thường ngập nắng sáng sủa của nàng, vào giờ phút này xem ra cũng ám đầy khói mù.
Ông men theo hành lang, vòng qua khoảng sân nhỏ, đi tới trước cửa phòng.
Cánh cửa này vẫn mở rộng như nào giờ.
Nhưng người bên trong thì lại không có nụ cười tinh quái và cởi mở thường ngày.
Nha đầu thích gây rắc rối này, hôm nay hệt như đóa hoa héo, chẳng thèm chải chuốt trang điểm mà chỉ để xõa tóc, ôm một chiếc mền cũ ngồi thu lu trên chiếc ghế mỹ nhân bên cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn lá sen trong ao bị gió mưa gõ lên rào rào, biết ông tới mà nha đầu này cũng chẳng động đậy, vẫn đờ đẫn nhìn lá sen bị nước mưa tàn phá với cặp mắt sưng đỏ.
Ông đặt điểm tâm trong tay lên chiếc bàn con bên chiếc ghế mỹ nhân, rồi tự pha trà cho mình.
“Nha đầu, con biết là con không ăn cơm thì mẹ con sẽ lo lắng mà.”
Nàng lặng thinh, thật lâu sau mới đáp: “Con không ăn nổi.”
“Không ăn nổi thì làm sao con có sức để nghĩ cách đây? Đúng không?”
Nàng ngớ ra, nhìn về phía cha mình.
Ông lấy từ trong lồng điểm tâm ra một cái bánh bơ mới ra lò, nó được nắn rất đầy rồi còn bốc khói nóng hổi, ông không nhìn nàng và cũng không đưa cho nàng, chỉ rắc hạt mè thơm đến nổi làm người ta phải rệu nước miếng lên chiếc bánh bơ, rồi tự bỏ vào miệng mình.
Bánh bơ nho nhỏ bị cắn một cái, mùi thịt, mùi hành hòa vào mùi mè tỏa ra nức mũi, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã muốn nhỏ dãi.
Tuy bánh bơ chẳng lớn hơn đồng tiền bao nhiêu, nhưng vỏ của nó thì dầy có tới mấy chục lớp, là dùng bột mỳ cán ra cực mỏng, sau đó chồng lên từng lớp một, gói bên trong nhân thịt, rồi bỏ vào nướng trong lò đất, nếu tay nghề không thuộc hàng điêu luyện thì sẽ không thể làm ra được miếng bánh bơ giòn xốp vào miệng là tan ngay thế này được.
Khi ông cắn một cái, nước thịt thơm phức chảy ra, thấm vào trong vỏ bánh, mùi vị lại càng thêm tuyệt diệu.
Ông nhai nhóp nhép rồi còn chẳng quên hớp thêm miếng trà, sau đó lại nhóp nha nhóp nhép cắn thêm miếng nữa, nhai chậm, nuốt kỹ, sau đó mới cắn nốt miếng cuối cùng.
Ông ăn xong thì thở dài thỏa mãn, đã vậy còn không quên liếm liếm hạt mè và nước canh dính trên đầu ngón tay, liếm xong thì thò tay cầm lên cái bánh thứ hai, Ngân Quang nhìn cảnh này mà hết chịu nổi, thò nhanh tay ra, cầm một cái lên.
“Sao nào, đói rồi à?” Ông nhìn nàng mỉm cười.
“Đây là đồ ăn Thái Đao thúc thúc của Tứ Hải lâu làm riêng cho con, cha ăn hết rồi thì con biết nói sao với thúc ấy đây?” Nàng nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thảy miếng bánh bơ nóng hổi vào miệng.
“Chính vì muốn con không phụ lòng người ta nên cha mới ăn giùm con mà.” Ông mặt dầy, cười nói: “Con không ăn được, người làm cha ruột như ta dù sao cũng phải phân ưu giải nạn cho con gái chứ, đúng không?”
Lời này mà ông cũng nói ra được.
Nàng vừa tức vừa cười, đành phải từ từ nhai miếng bánh bơ nóng hổi, để nguyên một lồng bánh ngon lành này khỏi rơi hết vào miệng người cha tham ăn.
Thấy nàng ăn bánh nhưng ông cũng không dừng, chẳng qua là ăn chậm lại, uống nhiều trà chút.
Mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ che mờ mọi thứ, nom cũng có hương vị riêng.
Nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ chính là cảnh trí mà tiểu tử kia trang trí, tới cả cái chăn mà nha đầu đang bọc trên người cũng là chăn cũ của người nào đó, ông thấy tám phần là nha đầu này đã mất tâm từ sớm rồi.
“Cha nói này, nếu ở đây mà nhìn cảnh nhớ người thì thôi đừng ở nữa.”
Ngân Quang sững ra, dừng bàn tay đang cầm bánh lại, nhìn ông.
Lão gia Phong gia nhìn nàng, nhấp một hớp trà rồi khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Vài ngày trước, cha của con là ta đây đã tự quyết định đính hôn cho con rồi.”
Câu này khiến mắt nàng trợn tròn, kêu lên thất thanh: “Cha đã làm gì?!”
Ông không đáp mà chỉ cười cười, híp mắt lại nói tiếp: “Bên thông gia con cũng biết, đó là nhi tử của sư thúc Thanh Vân của con, nó tên gì nhỉ?”
Nàng há hốc miệng trừng người cha ruột trước mắt, thật lòng không dám tin, nói ngay mà chẳng cần suy nghĩ: “Con không lấy chồng.”
“Con sẽ lấy, người ta đã tới cả rồi, hiện đang ở trong phòng khách.”
“Con không —- khoan đã?” Lời phản kháng vừa thốt ra giữa chừng, nàng đã sửng sốt, trợn mắt nhìn ông: “Người của sư huynh tới rồi sao?”
“Ừ.” Lão gia Phong gia nhìn nàng: “Tới rồi, vừa mới tới, mẹ con đang tiếp chuyện với nó đó, tuổi con đã không còn nhỏ nữa, cha mẹ nghĩ chọn ngày chi bằng đúng dịp, mấy ngày tới cứ chọn ra một ngày để tổ chức hôn lễ tưng bừng, cha đã phái người đội mưa tới các nơi để tranh thủ làm đồ cưới cho con rồi.”
Nàng kinh hoảng tranh cãi với ông: “Con tưởng cha muốn có người thừa kế Phượng Hoàng lâu, sư huynh tập võ luyện y, chứ chưa từng học kinh thương.”
“Nhưng con biết đó.” Ông nhìn nàng với vẻ mặt già đời: “Mấy năm qua con cũng học xong rồi kia mà?”
Nhưng nàng học là vì A Tĩnh!
Vì nàng muốn đỡ đần cho A Tĩnh, vì không để hắn chạy xa hơn, vì có thể biết được tin tức về hắn bất cứ lúc nào, nên nàng mới nhúng tay vào thương vụ —
Nhìn người cha ruột xảo quyệt trước mắt mà lòng nàng run lên, cha biết hết tâm tư của nàng, nhưng ông chưa bao giờ cản nàng, nàng còn tưởng rằng tính toán của ông cũng giống như nàng, nhưng tới bây giờ nàng mới biết ông không ngăn cản, là vì ông vốn muốn nàng học.
“Sư huynh định ở rể sao?” Nàng yếu ớt giãy chết.
“Không có.” Lão gia Phong gia dào dạt hứng thú, ăn thêm một miếng bánh bơ nhỏ nữa: “Nhưng nó đã đồng ý với cha, đứa con đầu sẽ mang họ Lãnh.”
Mặt nàng tái xanh lại, hoàn toàn không dám tin.
Lão gia Phong gia không để ý tới dáng vẻ cây khô sắp chết của nàng, chỉ nói tiếp: “Còn đứa thứ hai thì phải cho nó mang họ Phong.”
“Còn đứa thứ ba đó à, để cha ngẫm lại xem, họ Thích cũng rất hay, cha thấy họ nhà mẹ của Tiểu Lâu cũng không tệ lắm, sau đó nếu con vẫn sinh thêm thì đứa thứ tư họ Tống, sư thúc của con trước nay luôn khoan dung độ lượng, chắc là không để bụng đâu.”
Nàng há mồm cứng lưỡi nhìn người cha ruột ngồi sau bàn nhỏ đang cười tới nở hoa mà miệng thì toàn nói bậy, thấy ông cầm chiếc bánh bơ lên kề tới miệng nàng, tấm tắc: “Thế mới bảo con ăn no đi, như vậy mới có sức để nghĩ cách đó, nha đầu ngốc à.”
Nàng trừng mắt nhìn, trừng rồi trừng, sau đó mới đột nhiên lĩnh ngộ.
Trong thoáng chốc, nàng thật tình vừa thẹn vừa tức.
“Chả buồn cười tí nào hết!” Nàng hậm hực nói, nhưng vẫn há miệng tợp miếng bánh bơ dồn thịt đã hơi nguội kia.
Lão gia Phong gia buồn cười nhìn nha đầu đang nổi cáu, phủi hạt mè dính bên mép nàng xuống rồi nói: “Nhưng cách này quá hay phải không? Nếu tiểu tử đó nghe thấy thể nào cũng phải mò về phải không?”
Nàng ăn miếng bánh ngọt ngào trong miệng, nhìn người cha giảo hoạt trước mắt mà trong bụng vẫn còn cáu.
“Sư huynh tới thật ạ?”
“Tới thật.”
Vậy là cha định dụ A Tĩnh quay về thật à?
“Thế nào đây, bây giờ con có chịu lấy chồng không?” Lão gia Phong gia cười hỏi.
Ngân Quang nhìn nụ cười của ông, nhủ bụng có lẽ trong lòng cha đang toan tính nếu A Tĩnh không về thì sẽ ép nàng bái đường với sư huynh luôn cũng nên.
Nhưng dù vậy thì sao? Hiện tại nàng cũng chẳng nghĩ được cách nào khác hết.
Huống chi, trước giờ sư huynh là người dễ nói chuyện, lỡ lúc đó xảy ra tai họa gì, hoặc không có gì xảy ra thì nàng cũng có thể ứng phó với y.
Thế là, nàng hít vào thật sâu, nắm chặt quả đấm, lên tiếng tuyên bố.
“Được, con gả.”
*
Người đàn ông mặc áo tơi bước vội đi trong cơn mưa tầm tã.
Hắn băng qua con hẻm nhỏ, tất tả về lại căn khách điếm, khi đóng cửa lại xong mới có thể lấy lại hơi.
Vì mưa nên trời tối khá sớm, trong gian phòng nhỏ với ánh sáng tù mù có một người đang ngồi trong góc tối của chiếc giường, một đầu gối gập lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy người nọ A Vạn bèn trút bỏ áo tơi, lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh nướng và cơm nắm vừa mới mua về, đặt từng chiếc lên bàn.
“Thiếu gia, ta có mang về ít thức ăn đây, ngài nên ăn một chút đi?”
Nam nhân nọ vẫn dựa vào đầu giường bất động, chỉ đáp nhạt: “Ta không đói bụng, ngươi ăn đi.”
Ôi trời, cái phản ứng này của thiếu gia, sao cứ thấy càng phiền muộn hơn cả trước khi bỏ đi thế này?
Rành rành đến sáng vẫn bình thường mà? Tay sạch bóng, mặt trơn láng, hình dạng kinh khủng đó đã biến mất sạch chẳng còn dấu vết rồi.
A Vạn thở dài đánh thượt, đành phải ngồi xuống ăn lương khô trên bàn một mình.
Nhưng ăn thì ăn, hắn cũng bắt đầu nghe thấy tiếng cười nói nhốn nháo ở sát vách.
Chỗ này không phải là khách điếm thượng hạng gì, đại thương thì tới ở trong nhà trọ sang trọng, nhưng họ sẽ không bỏ tiền ra để người hầu ăn ngon ngủ kỹ chung một nơi với mình, thế nên nơi này chính là nơi chuyên thu nhận người hầu và tiểu thương, họ tới đây là vì tham rẻ, và cũng vì ở đây tập hợp đủ loại người nên hắn mới kéo thiếu gia tới để náu tạm.
Phải tội, vì rẻ nên vách ngăn ở chỗ này chẳng tốt tẹo nào, chúng mỏng tới mức chỉ cần đánh một chưởng là sụp, đôi khi giữa chúng còn lọt gió lủng lỗ vì lâu năm chẳng ai sửa sang, người sát vách đang nói gì, làm gì, chỉ cần dỏng tai lên là nghe rõ mồn một.
“Ê ê, ngươi có nghe tin gì chưa?”
“Nghe gì?”
“Tiểu thư của Phượng Hoàng lâu ba ngày sau sẽ xuất giá.”
A Vạn nghe thấy câu này thì suýt bị đống bánh trong miệng làm phát nghẹn, hắn ho sặc sụa, luống ca luống cuống tìm nước uống, còn chưa kịp lấy lại hơi thì đã nghe bên vách nói tiếp.
“Thật hay xạo thế?”
“Chuyện này là do thúc thúc của trượng phu của nữ nhi nhà lão Trương sát vách nhà ta, cũng chính là Vương lão bản bán thịt trong chợ nói mà, làm gì mà xạo được?”
“Ế, nếu ngươi nói do tam nương nhị thẩm trong chợ đồn thì ta còn tin, còn cái lão Vương giết heo đó hả? Hắn thì biết cái giống gì, lão gia Phong gia tính gả nữ nhi mà không loan tin rầm rộ à, làm gì có chuyện tới bây giờ mới lọt tin ra.”
“Hứ, ngươi chả hiểu gì hết, lão Vương nói hôn sự của tiểu thư Phong gia có hơi tà môn, nhưng đảm bảo là chính xác. Người của Phượng Hoàng lâu mới bảnh mắt ra đã đến hàng thịt trong chợ đặt ngàn cân thịt heo thượng hạng, nghe đâu cả chợ thịt đều bị thu mua hết mà còn chưa đủ kìa, làm sáng sớm lão Vương đã phải chạy tới hộ nuôi heo ngoài thành để thu thêm heo. Nên nhớ, một con heo có thể cho ra hai miếng thịt thăng, nên trận này chắc lớn đây.”
“Thật hả?!”
“Thật.” Người ở phòng đối diện nghe thấy bèn mở cửa ra, gia nhập vào hội tán dóc: “Hồi sáng ta tới hàng dược cũng nghe thấy, tiểu thư của Phượng Hoàng lâu sắp xuất giá, bên thông gia nghe đâu đã đính ước xong xuôi hết rồi, chẳng qua là không phao tin khắp nơi thôi.”
Lời này vừa thốt ra, tiếng mở cửa lập tức vang lên liên tiếp, ai nấy đều thò đầu ra hỏi.
“Phải không?”
“Có nghe là thiếu gia nhà nào không?”
“Dĩ nhiên là —-“ Vị ở phòng đối diện dài giọng, sau đó hạ giọng cái rụp: “Không có.”
“Xì!”
Mọi người nhiều miệng một lời, xì một tiếng rồi thi nhau đóng ầm cửa lại.
Nhưng chớp mắt tiếp theo chợt nghe một khách trọ ở cách đó khá xa lên giọng đắc ý: “Hắn không biết nhưng ta biết đây, con trai lớn của bà cô hàng xóm của nhị di nhà ta làm việc ở hàng vải Phong Hỉ, hắn nói lão bản của hắn mới nhận được thiếp mời hôm nay đây.”
Tiếng mở cửa lại vang lên rào rào.
“Ai? Ai?”
“Thông gia là ai?”
“Thông gia chẳng phải là thương gia gì hết, mà là sư đệ của lão gia Phong gia, họ Tống —-“
A Vạn nghe mà lòng chùng xuống, hắn còn hy vọng người mà tên kia nói ra là ai đó mà họ không biết, nhưng sư đệ của lão gia phong gia đúng là họ Tống, mà chuyện này lại chẳng có bao nhiêu người biết.
Khi còn trẻ lão gia phong gia đích thực từng quyền khuynh triều đình, nhưng về sau thoái ẩn, sợ phiền phức nên mới thay tên đổi họ, chuyện trong nhà trừ phi được lão gia phong gia trao quyền trông coi, có thể cất giữ ra, thì chẳng ai dám đồn ra ngoài.
Bên ngoài nhao nhao cả lên, rộn rã huyên náo, càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hội bàn tròn, hắn thì chỉ thấy nhức đầu, cái bánh nướng trong tay cũng nhạt nhẽo mất cả ngon.
A Vạn bất giác ngó về hướng thiếu gia đang ngồi trong góc tối, lúc này mới biết tại sao thiếu gia lại không đói bụng.
Bản thân hắn không thích tiểu thư, nhưng khổ nỗi thiếu gia lại yêu, mặc cho tới tận bây giờ hắn vẫn chả hiểu nổi nguyên nhân, nhưng đi theo thiếu gia mấy năm nay, hắn cũng biết Lãnh Ngân Quang đang sống sờ sờ ra đó chính là điểm yếu chí mạng của thiếu gia.
“Thiếu gia biết đó, nó có lẽ chỉ là tin đồn nhảm thôi.” A Vạn lầu bầu, định trấn an hắn.
Thiếu gia vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Nỗi bất an từ từ dâng lên trong ngực A Vạn, chẳng hiểu sao hắn lại thấy căn phòng này đang dần tối xuống, dù chỉ mới hoàng hôn chứ chưa tới giờ đốt đèn, nhưng hắn vẫn đứng dậy toan thắp sáng ngọn đèn dầu, ngay khi hắn vừa châm lửa thì chợt nghe giọng khàn khàn của thiếu gia vọng tới.
“Không phải.”
A Vạn sững lại, ngẩng đầu nhìn sang.
“Không phải tin đồn nhảm.”
Giọng nói đó khàn khàn, nhàn nhạt, còn như đang nén đau.
“Hôn sự này lão gia đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
“Lão gia có nói chuyện này với thiếu gia à?” A Vạn trợn mắt nhìn thiếu gia tới phát ngốc.
Thiếu gia lại yên lặng lần nữa, không trả lời.
A Vạn không thể nào tin nổi, tuy hắn không thích cô tiểu thư tùy hứng thích làm bậy đó, nhưng hắn biết rõ nha đầu đó có sức nặng bao nhiêu trong lòng thiếu gia.
“Ngài tính cho tiểu thư xuất giá thật sao?”
Thiếu gia vẫn im lặng, không phản đối cũng chẳng biện minh.
“Ngài nên đi cướp cô dâu thì hơn.” A Vạn nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếp tục lấy đá đánh lửa.
“Dựa vào cái gì đây?” Hắn nhếch mép cười mỉa mai, hỏi lại: “Ta dựa vào cái gì đây?”
Phựt một tiếng, tim đèn sáng lên, lửa cháy.
A Vạn ngẩng đầu lên lần nữa, lúc này mới phát hiện thiếu gia ngồi trong góc giường đã chụp miếng vải đen lên người, che kín đầu, còn bàn tay đang lộ ra ngoài ống tay áo thì đang siết lại thành nấm đấm —-
Hắn giật bắn mình, nhưng giây tiếp theo thiếu gia đã thu tay vào trong góc.
A Vạn nhìn thiếu gia kinh ngạc, thấy trong đôi đồng tử màu hổ phách đầy ắp thống khổ, nhưng cặp mắt đó cũng biến mất trong bóng tối rất nhanh.
Thiếu gia đã nhắm cặp mắt biến dị đó lại, nhưng hắn vẫn nghe thấy câu nói vừa rồi.
Dựa vào cái gì… ta dựa vào cái gì đây?
Cơn mưa to gõ lộp độp xuống mái ngói, đọng lại rồi chảy xuôi theo mái nhà tạo thành từng chuỗi ngọc long lanh, nom như một bức màn thủy tinh trong suốt.
Trong Phượng Hoàng lâu, lão gia Phong gia bước xuống lầu, đi băng qua hành lang dài được bao phủ trong những bức màn nước đó, đong đưa, lắc lư bước tới tiểu viện của nữ nhi nhà mình.
Trong tiểu viện, phía Đông đặt một ao sen, đằng Tây mọc một lũy trúc xanh rì.
Vì sợ nàng buồn chán nên khoảnh vườn nhỏ trước nhà, vào bốn mùa sẽ nở ra những loài hoa khác nhau.
Trồng hoa thì sợ nàng bị trùng cắn, thế nên ở kề bên nhà còn trồng thêm dược thảo ngừa muỗi. Biết nàng sợ lạnh, nên mái hiên cũng được làm theo kiểu mái vểnh của phương Bắc, để khi ánh mặt trời mọc lên ở phương Đông thì sẽ rọi vào đây sớm hơn, lúc mặt trời lặn thì sẽ tắt nắng chậm hơn bình thường. Nhưng làm mái cong, tuy đầy nắng nhưng lại lo quá thoáng khí sẽ khiến nàng bị lạnh, cho nên ở bên mé Bắc còn trồng thêm một hàng cây chắn gió.
Vào ngày thường tiểu viện này của nàng là nơi thoáng mát nhất.
Nhưng hôm nay trời mưa vần vũ, bầu trời âm u, căn phòng thường ngập nắng sáng sủa của nàng, vào giờ phút này xem ra cũng ám đầy khói mù.
Ông men theo hành lang, vòng qua khoảng sân nhỏ, đi tới trước cửa phòng.
Cánh cửa này vẫn mở rộng như nào giờ.
Nhưng người bên trong thì lại không có nụ cười tinh quái và cởi mở thường ngày.
Nha đầu thích gây rắc rối này, hôm nay hệt như đóa hoa héo, chẳng thèm chải chuốt trang điểm mà chỉ để xõa tóc, ôm một chiếc mền cũ ngồi thu lu trên chiếc ghế mỹ nhân bên cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn lá sen trong ao bị gió mưa gõ lên rào rào, biết ông tới mà nha đầu này cũng chẳng động đậy, vẫn đờ đẫn nhìn lá sen bị nước mưa tàn phá với cặp mắt sưng đỏ.
Ông đặt điểm tâm trong tay lên chiếc bàn con bên chiếc ghế mỹ nhân, rồi tự pha trà cho mình.
“Nha đầu, con biết là con không ăn cơm thì mẹ con sẽ lo lắng mà.”
Nàng lặng thinh, thật lâu sau mới đáp: “Con không ăn nổi.”
“Không ăn nổi thì làm sao con có sức để nghĩ cách đây? Đúng không?”
Nàng ngớ ra, nhìn về phía cha mình.
Ông lấy từ trong lồng điểm tâm ra một cái bánh bơ mới ra lò, nó được nắn rất đầy rồi còn bốc khói nóng hổi, ông không nhìn nàng và cũng không đưa cho nàng, chỉ rắc hạt mè thơm đến nổi làm người ta phải rệu nước miếng lên chiếc bánh bơ, rồi tự bỏ vào miệng mình.
Bánh bơ nho nhỏ bị cắn một cái, mùi thịt, mùi hành hòa vào mùi mè tỏa ra nức mũi, khiến người ta chỉ ngửi thôi đã muốn nhỏ dãi.
Tuy bánh bơ chẳng lớn hơn đồng tiền bao nhiêu, nhưng vỏ của nó thì dầy có tới mấy chục lớp, là dùng bột mỳ cán ra cực mỏng, sau đó chồng lên từng lớp một, gói bên trong nhân thịt, rồi bỏ vào nướng trong lò đất, nếu tay nghề không thuộc hàng điêu luyện thì sẽ không thể làm ra được miếng bánh bơ giòn xốp vào miệng là tan ngay thế này được.
Khi ông cắn một cái, nước thịt thơm phức chảy ra, thấm vào trong vỏ bánh, mùi vị lại càng thêm tuyệt diệu.
Ông nhai nhóp nhép rồi còn chẳng quên hớp thêm miếng trà, sau đó lại nhóp nha nhóp nhép cắn thêm miếng nữa, nhai chậm, nuốt kỹ, sau đó mới cắn nốt miếng cuối cùng.
Ông ăn xong thì thở dài thỏa mãn, đã vậy còn không quên liếm liếm hạt mè và nước canh dính trên đầu ngón tay, liếm xong thì thò tay cầm lên cái bánh thứ hai, Ngân Quang nhìn cảnh này mà hết chịu nổi, thò nhanh tay ra, cầm một cái lên.
“Sao nào, đói rồi à?” Ông nhìn nàng mỉm cười.
“Đây là đồ ăn Thái Đao thúc thúc của Tứ Hải lâu làm riêng cho con, cha ăn hết rồi thì con biết nói sao với thúc ấy đây?” Nàng nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, thảy miếng bánh bơ nóng hổi vào miệng.
“Chính vì muốn con không phụ lòng người ta nên cha mới ăn giùm con mà.” Ông mặt dầy, cười nói: “Con không ăn được, người làm cha ruột như ta dù sao cũng phải phân ưu giải nạn cho con gái chứ, đúng không?”
Lời này mà ông cũng nói ra được.
Nàng vừa tức vừa cười, đành phải từ từ nhai miếng bánh bơ nóng hổi, để nguyên một lồng bánh ngon lành này khỏi rơi hết vào miệng người cha tham ăn.
Thấy nàng ăn bánh nhưng ông cũng không dừng, chẳng qua là ăn chậm lại, uống nhiều trà chút.
Mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ che mờ mọi thứ, nom cũng có hương vị riêng.
Nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ chính là cảnh trí mà tiểu tử kia trang trí, tới cả cái chăn mà nha đầu đang bọc trên người cũng là chăn cũ của người nào đó, ông thấy tám phần là nha đầu này đã mất tâm từ sớm rồi.
“Cha nói này, nếu ở đây mà nhìn cảnh nhớ người thì thôi đừng ở nữa.”
Ngân Quang sững ra, dừng bàn tay đang cầm bánh lại, nhìn ông.
Lão gia Phong gia nhìn nàng, nhấp một hớp trà rồi khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Vài ngày trước, cha của con là ta đây đã tự quyết định đính hôn cho con rồi.”
Câu này khiến mắt nàng trợn tròn, kêu lên thất thanh: “Cha đã làm gì?!”
Ông không đáp mà chỉ cười cười, híp mắt lại nói tiếp: “Bên thông gia con cũng biết, đó là nhi tử của sư thúc Thanh Vân của con, nó tên gì nhỉ?”
Nàng há hốc miệng trừng người cha ruột trước mắt, thật lòng không dám tin, nói ngay mà chẳng cần suy nghĩ: “Con không lấy chồng.”
“Con sẽ lấy, người ta đã tới cả rồi, hiện đang ở trong phòng khách.”
“Con không —- khoan đã?” Lời phản kháng vừa thốt ra giữa chừng, nàng đã sửng sốt, trợn mắt nhìn ông: “Người của sư huynh tới rồi sao?”
“Ừ.” Lão gia Phong gia nhìn nàng: “Tới rồi, vừa mới tới, mẹ con đang tiếp chuyện với nó đó, tuổi con đã không còn nhỏ nữa, cha mẹ nghĩ chọn ngày chi bằng đúng dịp, mấy ngày tới cứ chọn ra một ngày để tổ chức hôn lễ tưng bừng, cha đã phái người đội mưa tới các nơi để tranh thủ làm đồ cưới cho con rồi.”
Nàng kinh hoảng tranh cãi với ông: “Con tưởng cha muốn có người thừa kế Phượng Hoàng lâu, sư huynh tập võ luyện y, chứ chưa từng học kinh thương.”
“Nhưng con biết đó.” Ông nhìn nàng với vẻ mặt già đời: “Mấy năm qua con cũng học xong rồi kia mà?”
Nhưng nàng học là vì A Tĩnh!
Vì nàng muốn đỡ đần cho A Tĩnh, vì không để hắn chạy xa hơn, vì có thể biết được tin tức về hắn bất cứ lúc nào, nên nàng mới nhúng tay vào thương vụ —
Nhìn người cha ruột xảo quyệt trước mắt mà lòng nàng run lên, cha biết hết tâm tư của nàng, nhưng ông chưa bao giờ cản nàng, nàng còn tưởng rằng tính toán của ông cũng giống như nàng, nhưng tới bây giờ nàng mới biết ông không ngăn cản, là vì ông vốn muốn nàng học.
“Sư huynh định ở rể sao?” Nàng yếu ớt giãy chết.
“Không có.” Lão gia Phong gia dào dạt hứng thú, ăn thêm một miếng bánh bơ nhỏ nữa: “Nhưng nó đã đồng ý với cha, đứa con đầu sẽ mang họ Lãnh.”
Mặt nàng tái xanh lại, hoàn toàn không dám tin.
Lão gia Phong gia không để ý tới dáng vẻ cây khô sắp chết của nàng, chỉ nói tiếp: “Còn đứa thứ hai thì phải cho nó mang họ Phong.”
“Còn đứa thứ ba đó à, để cha ngẫm lại xem, họ Thích cũng rất hay, cha thấy họ nhà mẹ của Tiểu Lâu cũng không tệ lắm, sau đó nếu con vẫn sinh thêm thì đứa thứ tư họ Tống, sư thúc của con trước nay luôn khoan dung độ lượng, chắc là không để bụng đâu.”
Nàng há mồm cứng lưỡi nhìn người cha ruột ngồi sau bàn nhỏ đang cười tới nở hoa mà miệng thì toàn nói bậy, thấy ông cầm chiếc bánh bơ lên kề tới miệng nàng, tấm tắc: “Thế mới bảo con ăn no đi, như vậy mới có sức để nghĩ cách đó, nha đầu ngốc à.”
Nàng trừng mắt nhìn, trừng rồi trừng, sau đó mới đột nhiên lĩnh ngộ.
Trong thoáng chốc, nàng thật tình vừa thẹn vừa tức.
“Chả buồn cười tí nào hết!” Nàng hậm hực nói, nhưng vẫn há miệng tợp miếng bánh bơ dồn thịt đã hơi nguội kia.
Lão gia Phong gia buồn cười nhìn nha đầu đang nổi cáu, phủi hạt mè dính bên mép nàng xuống rồi nói: “Nhưng cách này quá hay phải không? Nếu tiểu tử đó nghe thấy thể nào cũng phải mò về phải không?”
Nàng ăn miếng bánh ngọt ngào trong miệng, nhìn người cha giảo hoạt trước mắt mà trong bụng vẫn còn cáu.
“Sư huynh tới thật ạ?”
“Tới thật.”
Vậy là cha định dụ A Tĩnh quay về thật à?
“Thế nào đây, bây giờ con có chịu lấy chồng không?” Lão gia Phong gia cười hỏi.
Ngân Quang nhìn nụ cười của ông, nhủ bụng có lẽ trong lòng cha đang toan tính nếu A Tĩnh không về thì sẽ ép nàng bái đường với sư huynh luôn cũng nên.
Nhưng dù vậy thì sao? Hiện tại nàng cũng chẳng nghĩ được cách nào khác hết.
Huống chi, trước giờ sư huynh là người dễ nói chuyện, lỡ lúc đó xảy ra tai họa gì, hoặc không có gì xảy ra thì nàng cũng có thể ứng phó với y.
Thế là, nàng hít vào thật sâu, nắm chặt quả đấm, lên tiếng tuyên bố.
“Được, con gả.”
*
Người đàn ông mặc áo tơi bước vội đi trong cơn mưa tầm tã.
Hắn băng qua con hẻm nhỏ, tất tả về lại căn khách điếm, khi đóng cửa lại xong mới có thể lấy lại hơi.
Vì mưa nên trời tối khá sớm, trong gian phòng nhỏ với ánh sáng tù mù có một người đang ngồi trong góc tối của chiếc giường, một đầu gối gập lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy người nọ A Vạn bèn trút bỏ áo tơi, lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh nướng và cơm nắm vừa mới mua về, đặt từng chiếc lên bàn.
“Thiếu gia, ta có mang về ít thức ăn đây, ngài nên ăn một chút đi?”
Nam nhân nọ vẫn dựa vào đầu giường bất động, chỉ đáp nhạt: “Ta không đói bụng, ngươi ăn đi.”
Ôi trời, cái phản ứng này của thiếu gia, sao cứ thấy càng phiền muộn hơn cả trước khi bỏ đi thế này?
Rành rành đến sáng vẫn bình thường mà? Tay sạch bóng, mặt trơn láng, hình dạng kinh khủng đó đã biến mất sạch chẳng còn dấu vết rồi.
A Vạn thở dài đánh thượt, đành phải ngồi xuống ăn lương khô trên bàn một mình.
Nhưng ăn thì ăn, hắn cũng bắt đầu nghe thấy tiếng cười nói nhốn nháo ở sát vách.
Chỗ này không phải là khách điếm thượng hạng gì, đại thương thì tới ở trong nhà trọ sang trọng, nhưng họ sẽ không bỏ tiền ra để người hầu ăn ngon ngủ kỹ chung một nơi với mình, thế nên nơi này chính là nơi chuyên thu nhận người hầu và tiểu thương, họ tới đây là vì tham rẻ, và cũng vì ở đây tập hợp đủ loại người nên hắn mới kéo thiếu gia tới để náu tạm.
Phải tội, vì rẻ nên vách ngăn ở chỗ này chẳng tốt tẹo nào, chúng mỏng tới mức chỉ cần đánh một chưởng là sụp, đôi khi giữa chúng còn lọt gió lủng lỗ vì lâu năm chẳng ai sửa sang, người sát vách đang nói gì, làm gì, chỉ cần dỏng tai lên là nghe rõ mồn một.
“Ê ê, ngươi có nghe tin gì chưa?”
“Nghe gì?”
“Tiểu thư của Phượng Hoàng lâu ba ngày sau sẽ xuất giá.”
A Vạn nghe thấy câu này thì suýt bị đống bánh trong miệng làm phát nghẹn, hắn ho sặc sụa, luống ca luống cuống tìm nước uống, còn chưa kịp lấy lại hơi thì đã nghe bên vách nói tiếp.
“Thật hay xạo thế?”
“Chuyện này là do thúc thúc của trượng phu của nữ nhi nhà lão Trương sát vách nhà ta, cũng chính là Vương lão bản bán thịt trong chợ nói mà, làm gì mà xạo được?”
“Ế, nếu ngươi nói do tam nương nhị thẩm trong chợ đồn thì ta còn tin, còn cái lão Vương giết heo đó hả? Hắn thì biết cái giống gì, lão gia Phong gia tính gả nữ nhi mà không loan tin rầm rộ à, làm gì có chuyện tới bây giờ mới lọt tin ra.”
“Hứ, ngươi chả hiểu gì hết, lão Vương nói hôn sự của tiểu thư Phong gia có hơi tà môn, nhưng đảm bảo là chính xác. Người của Phượng Hoàng lâu mới bảnh mắt ra đã đến hàng thịt trong chợ đặt ngàn cân thịt heo thượng hạng, nghe đâu cả chợ thịt đều bị thu mua hết mà còn chưa đủ kìa, làm sáng sớm lão Vương đã phải chạy tới hộ nuôi heo ngoài thành để thu thêm heo. Nên nhớ, một con heo có thể cho ra hai miếng thịt thăng, nên trận này chắc lớn đây.”
“Thật hả?!”
“Thật.” Người ở phòng đối diện nghe thấy bèn mở cửa ra, gia nhập vào hội tán dóc: “Hồi sáng ta tới hàng dược cũng nghe thấy, tiểu thư của Phượng Hoàng lâu sắp xuất giá, bên thông gia nghe đâu đã đính ước xong xuôi hết rồi, chẳng qua là không phao tin khắp nơi thôi.”
Lời này vừa thốt ra, tiếng mở cửa lập tức vang lên liên tiếp, ai nấy đều thò đầu ra hỏi.
“Phải không?”
“Có nghe là thiếu gia nhà nào không?”
“Dĩ nhiên là —-“ Vị ở phòng đối diện dài giọng, sau đó hạ giọng cái rụp: “Không có.”
“Xì!”
Mọi người nhiều miệng một lời, xì một tiếng rồi thi nhau đóng ầm cửa lại.
Nhưng chớp mắt tiếp theo chợt nghe một khách trọ ở cách đó khá xa lên giọng đắc ý: “Hắn không biết nhưng ta biết đây, con trai lớn của bà cô hàng xóm của nhị di nhà ta làm việc ở hàng vải Phong Hỉ, hắn nói lão bản của hắn mới nhận được thiếp mời hôm nay đây.”
Tiếng mở cửa lại vang lên rào rào.
“Ai? Ai?”
“Thông gia là ai?”
“Thông gia chẳng phải là thương gia gì hết, mà là sư đệ của lão gia Phong gia, họ Tống —-“
A Vạn nghe mà lòng chùng xuống, hắn còn hy vọng người mà tên kia nói ra là ai đó mà họ không biết, nhưng sư đệ của lão gia phong gia đúng là họ Tống, mà chuyện này lại chẳng có bao nhiêu người biết.
Khi còn trẻ lão gia phong gia đích thực từng quyền khuynh triều đình, nhưng về sau thoái ẩn, sợ phiền phức nên mới thay tên đổi họ, chuyện trong nhà trừ phi được lão gia phong gia trao quyền trông coi, có thể cất giữ ra, thì chẳng ai dám đồn ra ngoài.
Bên ngoài nhao nhao cả lên, rộn rã huyên náo, càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hội bàn tròn, hắn thì chỉ thấy nhức đầu, cái bánh nướng trong tay cũng nhạt nhẽo mất cả ngon.
A Vạn bất giác ngó về hướng thiếu gia đang ngồi trong góc tối, lúc này mới biết tại sao thiếu gia lại không đói bụng.
Bản thân hắn không thích tiểu thư, nhưng khổ nỗi thiếu gia lại yêu, mặc cho tới tận bây giờ hắn vẫn chả hiểu nổi nguyên nhân, nhưng đi theo thiếu gia mấy năm nay, hắn cũng biết Lãnh Ngân Quang đang sống sờ sờ ra đó chính là điểm yếu chí mạng của thiếu gia.
“Thiếu gia biết đó, nó có lẽ chỉ là tin đồn nhảm thôi.” A Vạn lầu bầu, định trấn an hắn.
Thiếu gia vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Nỗi bất an từ từ dâng lên trong ngực A Vạn, chẳng hiểu sao hắn lại thấy căn phòng này đang dần tối xuống, dù chỉ mới hoàng hôn chứ chưa tới giờ đốt đèn, nhưng hắn vẫn đứng dậy toan thắp sáng ngọn đèn dầu, ngay khi hắn vừa châm lửa thì chợt nghe giọng khàn khàn của thiếu gia vọng tới.
“Không phải.”
A Vạn sững lại, ngẩng đầu nhìn sang.
“Không phải tin đồn nhảm.”
Giọng nói đó khàn khàn, nhàn nhạt, còn như đang nén đau.
“Hôn sự này lão gia đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
“Lão gia có nói chuyện này với thiếu gia à?” A Vạn trợn mắt nhìn thiếu gia tới phát ngốc.
Thiếu gia lại yên lặng lần nữa, không trả lời.
A Vạn không thể nào tin nổi, tuy hắn không thích cô tiểu thư tùy hứng thích làm bậy đó, nhưng hắn biết rõ nha đầu đó có sức nặng bao nhiêu trong lòng thiếu gia.
“Ngài tính cho tiểu thư xuất giá thật sao?”
Thiếu gia vẫn im lặng, không phản đối cũng chẳng biện minh.
“Ngài nên đi cướp cô dâu thì hơn.” A Vạn nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếp tục lấy đá đánh lửa.
“Dựa vào cái gì đây?” Hắn nhếch mép cười mỉa mai, hỏi lại: “Ta dựa vào cái gì đây?”
Phựt một tiếng, tim đèn sáng lên, lửa cháy.
A Vạn ngẩng đầu lên lần nữa, lúc này mới phát hiện thiếu gia ngồi trong góc giường đã chụp miếng vải đen lên người, che kín đầu, còn bàn tay đang lộ ra ngoài ống tay áo thì đang siết lại thành nấm đấm —-
Hắn giật bắn mình, nhưng giây tiếp theo thiếu gia đã thu tay vào trong góc.
A Vạn nhìn thiếu gia kinh ngạc, thấy trong đôi đồng tử màu hổ phách đầy ắp thống khổ, nhưng cặp mắt đó cũng biến mất trong bóng tối rất nhanh.
Thiếu gia đã nhắm cặp mắt biến dị đó lại, nhưng hắn vẫn nghe thấy câu nói vừa rồi.
Dựa vào cái gì… ta dựa vào cái gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.