Quyển 2 - Chương 25
Hắc Khiết Minh
24/07/2020
Edit: Yunchan
Đây là quãng thời gian khó khăn nhất kể từ khi hắn sinh ra tới nay.
Tuy từ mười năm trước, vào cái ngày nàng bắt đầu có kinh nguyệt hắn vẫn bị hành hạ, mặt dã tính của hắn đã trỗi dậy ngay cái ngày đó, nó bị thứ mùi nàng tỏa ra hấp dẫn, mùi hương cơ thể dụ dỗ kẻ khác phái đó cứ như trái cây chín khiến miệng hắn nhỏ dãi, tim đập nhanh hơn, máu huyết sôi trào, nó xúi giục hắn phải đè nghiến nàng xuống, xé nát xiêm áo của nàng, rồi mang dục vọng đang bùng nổ của mình vùi vào nơi mềm mại của nàng, liếm hôn nàng, chiếm hữu nàng hết lần này tới lần khác.
Hắn vẫn luôn cố nhịn, kiềm nén, khắc chế, có khi tới nhìn cũng không dám nhìn nàng một cái, nó hành hạ hắn, hắn khát vọng rồi lại kiềm chế, cho tới khi không thể nhịn được nữa đành phải lánh đi tạm thời.
Nhưng lúc đó nàng vẫn đang ở Phượng Hoàng lâu, dù hắn đi xa thì vẫn có người khác chăm sóc nàng, còn hôm nay, nơi đây không có ai khác ngoài hắn, nàng chỉ có mình hắn mà thôi, hắn không thể đi và cũng không muốn đi, cho nên chỉ có thể cố nén, để nàng tra tấn, giầy xéo mà không thể làm gì.
Chỉ trong một ngày mà nàng sốt cao có tới mấy lần, hắn phải đưa nàng vào nước nhiều lần để hạ sốt, phần lớn thời gian nàng đều ngủ mê man, dù đôi khi cũng tỉnh lại nhưng thường là thần trí mơ hồ, luôn nghĩ là mình đang nằm mơ, còn lén giở trò với hắn, không nữa thì thử cọ cọ lên người hắn.
Ngay cả khi hắn mặc xiêm y đã giặt xong và được hong khô vào cho nàng thì cũng không thể cản nàng lại được.
Lúc không có nàng đánh lén thì hắn lại trần trụi ở bên cạnh nàng, phải kiềm chế đã khó lắm rồi, vậy mà hôm nay nàng lại gần ngay trước mắt, đã thế còn cọ sát trên người hắn, để cố nhịn dục vọng cuồng nhiệt đó thì chẳng khác nào muốn đòi mạng hắn vậy.
Có nhiều lần hắn thiếu chút nữa đã sát thương tẩu hỏa*, lần sau càng khó chịu đựng hơn lần trước, nếu không nhờ nàng không biết được nhiều hơn thì hắn nghi là mình đã mất khống chế từ lâu rồi.
(*) Khi lau súng thì lỡ cướp cò, ý chỉ gây ra hậu quả trầm trọng khó lòng cứu chữa.
Thú thật, hắn không rõ rốt cuộc thì mình đã chịu đựng bằng cách nào, nhưng hắn lại rất rõ lý trí của hắn đã ở gần bờ vực sụp đổ, lúc chuyện đó lặp lại, hắn thật lòng rất sợ tới gần nàng hơn nữa, sợ mình sẽ vì dục vọng quá mức điên cuồng mà mất khống chế tổn thương nàng.
Thế nhưng trời vẫn sẽ trở tối, còn nàng thì cần được giữ ấm.
Xưa nay vết thương của hắn luôn lành lại rất nhanh, bây giờ hóa thành người làm những vết thương đó thu nhỏ lại thì còn lành nhanh hơn nữa. Nhưng nàng thì khác, nàng là người, không thể khỏi nhanh như hắn được.
Ngươi phải phóng thích, phải chấp nhận bản thân, thì sau đó ngươi mới có thể nắm giữ được mọi thứ.
Lý Ngang đã nói thế.
Nam nhân đó cũng như hắn, nhưng Lý Ngang có thể kiểm soát mức độ hóa thú một cách tự nhiên, hắn đã từng chứng kiến tên kia biểu diễn khả năng kiểm soát của mình.
Ta có thể khống chế vì ta biết mình là thứ gì, ta không chống cự lại nó mà tiếp nhận hình dáng vốn có của mình.
Hắn nhìn tay mình, nuốt nước bọt.
Được rồi, hắn là thú.
Hắn biết rõ chuyện này, nàng sẽ leo lên người hắn và giở trò với hắn, nhưng nàng sẽ không làm bậy với nó, và nó cũng không.
Cho dù rất muốn rất muốn nàng, nhưng nó cũng muốn bảo vệ nàng như hắn, lúc hắn lấy lại đoạn trí nhớ bị mất thì đó đã là sự thật mười mươi rồi.
Hắn phải tin vào nó, tin vào mình.
Nó chính là hắn, hắn chính là nó.
Hắn hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, thả lỏng sự kiềm chế bấy lâu nay, mới đầu có hơi khó, vì dù sao hắn cũng đã quen áp chế con dã thú trong cơ thể, nhưng khi hắn thử lại thì tim bắt đầu đập lên mạnh mẽ, sau đó sự biến hóa lại diễn ra, ập tới trong nháy mắt.
Lông của hắn dài ra, nanh vuốt mọc dài, trong tích tắc thói quen quanh năm khiến hắn dừng lại giữa chừng theo phản xạ, kiềm chế bản thân lần nữa, hắn tưởng nó sẽ khó khống chế như trước đây, nhưng tình trạng không xấu đi, hắn mở mắt ra, nhìn bàn tay đã biến hình của mình, hít vào một hơi rồi định biến nó về hình người.
Dã tính trong nội tâm náo loạn đôi chút nhưng vẫn khuất phục, hắn nhìn móng vuốt của mình rút lại từng chút một, tuy không dễ dàng và trơn tru như Lý Ngang, nhưng hắn đã làm được rồi.
Hắn nắm chặt hai đấm, thở hắt ra một hơi, bây giờ mới phát hiện mình vừa nín thở.
Hắn có thể, hắn làm được.
Hắn quỳ sụp xuống dưới ánh nắng chiều, để bản thân hóa thành hổ.
Hắn cứ tưởng sau khi hóa thành thú thì ý thức sẽ bị áp chế lần nữa, nhưng hiện tại thì không.
Ban đầu hắn có hơi không quen, mọi vật đều rất rõ ràng, còn thoải mái tới kỳ lạ.
Gió rất khoan khoái, mùi của rừng rất dễ chịu, nắng chiều có hơi nhức mắt, nhưng mặt trời đã bắt đầu lặn xuống bên kia ngọn núi.
Nó lắc đầu và vẫy cái đuôi dài, duỗi tấm thân lực lưỡng và tứ chi, cảm giác này dễ chịu đến lạ, nó còn có thôi thúc muốn chạy ùa vào rừng, nhưng nàng vẫn đang ở đây.
Dịch bốn chân, nó đi tới bên cạnh nàng, dùng lớp lông ấm áp để cuộn tròn lấy nàng như đang bảo vệ bảo vật quý giá nhất.
Sự thật chứng minh, nàng quả nhiên không giở trò với nó, dù vẫn sờ đó nhưng không phải là loại vuốt ve ám mùi sắc dục.
Bất kể là với hắn hay với nàng thì thế này vẫn an toàn hơn.
Sau mấy ngày, lúc hắn cần hóa thú hay hóa người đều thành thạo hơn, và cũng ngày một quen dần.
Trời lại sáng.
Nàng du ngoạn giữa những giấc mơ, chìm nổi mê man, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ còn tưởng mình nhìn thấy A Tĩnh trở lại hình người, tới bên cạnh chăm sóc cho mình, đút cơm và nước uống cho mình, nhưng tới khi tỉnh giấc thì trước mắt vẫn là con hổ đó.
Trong thoáng chốc nàng có hơi buồn bã, nhưng vẫn bước tới kiểm tra vết thương của nó.
Nàng không biết mình đã mơ màng mấy ngày, nhưng thương tích trên người nó, trừ ở vai ra thì những nơi còn lại đã lành cả rồi, vả lại còn không chuyển xấu.
Ngân Quang thở phào nhẹ nhõm, ngồi quỳ lên chân, sau đó mới phát hiện nó cũng đã tỉnh lại từ lúc nào chẳng hay, và đang ngước mắt nhìn nàng.
“Xin lỗi, ta làm huynh đau à?” Nàng đã cẩn thận hết mức rồi, vậy mà vẫn đánh thức nó.
Nghe thấy lời nàng, nó chỉ động đậy tấm thân đồ sộ, đứng dậy, quay lưng bước vào rừng.
Ơ?
Vì bị bất ngờ nên nàng không phản ứng kịp, sau đó mới thấy hoảng, nàng lảo đảo đứng lên, dợm bước định đi tìm nó, ai ngờ ngay sau đó một nam nhân bỗng đi ra từ cánh rừng nơi con hổ biến mất.
Miệng nàng há ra, trừng hắn đầy ngỡ ngàng, trong phút chốc chẳng dám tin vào mắt của mình.
Nhưng người nam nhân có vóc dáng cao lớn trường tráng và làn da ngăm đen đó quả thật đang bước tới trước mặt nàng, trong khi chỉ buộc một mảnh vải ngang hông che lại nơi quan trọng của nam nhân.
Tóc của hắn dài qua eo, song không buộc lại như trước đây mà chỉ thả rối ở sau lưng, bay bay theo gió.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, bước tới trước mặt nàng rồi mới dừng lại.
Gương mặt góc cạnh này vẫn rất quen thuộc, nhưng lại có gì đó hơi xa lạ.
Nàng cứ ngỡ rằng sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng mà, hắn đang ở đây, ở ngay đây và sống sờ sờ, nhìn nàng và đang hít thở.
Đôi mắt đen của hắn sâu hút, hơi rũ xuống để nhìn nàng, thần thái trong ánh mắt đó khiến cho lòng nàng run rẩy, ẩn giấu một nỗi niềm nào đó mà nàng không thể gọi tên.
Ánh nhìn đó nóng bỏng và thẳng thắng, không hề né tránh, khiến nàng khó lòng hít thở, thậm chí còn làm cho tim nàng sắp ngừng đập tới nơi.
Một cơn choáng váng bỗng dưng ập tới, nàng ngả nghiêng, cảm thấy chân mình mềm ra, nhưng hắn đã nhanh chóng giang tay ra đỡ lấy, giữ chắc nàng trong ngực.
“Hít thở đi.” Hắn nói với nàng như thế.
Được rồi, chính xác là nàng đã quên béng cả chuyện hít thở, nàng há miệng hít lấy hít để, cảm thấy ngực đau nhói.
“Chậm lại một chút.” Hắn đỡ nàng, vuốt lưng cho nàng, để nàng tựa vào vai hắn.
Nàng thử lại lần nữa, và lần này thì tốt hơn hẳn, nàng còn ngửi được thứ mùi quen thuộc trên người hắn nữa.
“Xương sườn của muội bị nứt, ta đã dùng cây trúc để nẹp lại cho muội rồi.”
Giọng trầm thấp của hắn ở ngay bên tai, nàng mở mắt ra nhìn vào vết sẹo xấu xí trên vai trái của hắn, nó đã rút nhỏ lại đôi chút khi ở trên người hắn, đồng thời cũng dữ tợn hơn.
Một cách vô thức, nàng lấy ngón tay vuốt ve nó, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Vậy, là huynh thật à…”
Hầu kết của hắn di chuyển lên xuống, đôi mắt sâu và tối, trái tim dưới lòng bàn tay nàng dường như vừa đập nhanh lên mấy nhịp, sau đó nàng nghe hắn lên tiếng.
“Muội nên ăn chút gì thì hơn.”
Hắn dìu nàng ngồi về chỗ, để nàng dựa lên vách đá, bấy giờ nàng mới phát hiện mình không còn ở chỗ cũ, mà là ở một vách núi có thể che mưa che gió, vách đá ở đây đã được nước bào mòn làm lõm vào trong, bên trên thì lồi ra, chỉ cần mưa không lớn thì sẽ không ướt.
Đống lửa trước mặt đã hơi lụi, hắn bèn khơi lên lần nữa, bỏ thêm củi vào để hâm nóng món canh đã nguội trong ống trúc.
Khi hắn loay hoay hâm lại thức ăn cho nàng, thì nàng vẫn nhìn hắn chăm chăm.
Huynh có nhớ không? Huynh biết đã xảy ra chuyện gì không?
Nàng muốn hỏi hắn nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ biết nhìn hau háu vào mảnh vải trắng buộc trên hông hắn, hỏi.
“Đó là cái áo ngắn tay của ta sao?”
Hắn đáp mà không quay đầu lại: “Ta cần thay vải nẹp miếng trúc trên xương sườn của muội nên phải xé nó ra.”
Vào mùa hè oi bức, những cô nương thường không mặc nhiều hơn một lớp áo khoác mà chỉ phủ thêm một chiếc khăn choàng, và phần nhiều là lụa mỏng, mà nàng thì sợ lạnh, lại ngại khăn choàng vướng tay, cho nên thà chọn áo ngắn tay còn hơn, dù không bồng bềnh phiêu dật như khăn choàng, nhưng được cái tiện dụng hơn.
Nhưng chiếc áo này không được nhiều vải cho lắm, trong khi hắn thì quá mức cường tráng, từng bó cơ nhô lên dưới làn da nâu, nhất là khi hắn quỳ xuống lại càng rõ nét hơn. Dù áo của nàng được mở căng ra và thắt quanh hông hắn, nhưng chỉ vừa đủ che tới vị trí chính yếu, bắp đùi vạm vỡ của hắn vẫn phơi ra hơn nửa, như lúc ngồi xuống thế này thì phần vải ở bên chân sẽ hở ra, chỉ có một nút thắt nhỏ xíu xiu được buộc hớ hênh ở bên hông, rõ là chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng có thể nhìn thấy cái mông vểnh của hắn rồi.
Tiếc quá đi mất, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi.
Lúc nàng định nghiêng mình chếch đầu đi để nhìn cho rõ, thì hắn lại đột nhiên quay đầu nhìn nàng, bị hắn bắt quả tang đang nhìn trộm làm nàng giật bắn mình, cái mặt nhỏ đỏ bừng lên, nóng rần.
“Khụ, ờ… có vẻ hơi ngắn ha.” Không thể cản được cái mặt đang đỏ lên, nàng chỉ còn cách ngồi thẳng dậy giữ bình tĩnh: “Áo khoác của ta đâu? Chắc nó có nhiều vải hơn một chút đó.”
Điều khiến nàng bất ngờ là hắn không mắng nàng như trước đây, hắn chỉ liếc nàng một cái rồi quay người lại, giải thích.
“Nó dính máu, còn rách bươm.”
Nghe hắn nói xong nàng mới nhớ ra, khi đó nàng lấy áo khoác để cầm máu cho hắn, còn dùng làm bao tay lúc nhổ mũi tên ra cho hắn nữa, trong lúc hỗn loạn nàng đã xé nó tả tơi rồi.
Vết thương trên lưng hắn hầu như đã lặn hết rồi, bây giờ chỉ còn vài vệt trắng nhạt, nàng nhớ là chưa đầy hai ngày, vậy mà chẳng còn lại chút dấu vết nào nữa.
Trong khi nàng đang nghĩ miên mang thì hắn đã đứng dậy và bước về, lần này hắn mang ống trúc chứa canh nóng tới gần nàng, đút cho nàng uống.
Bản thân nàng cũng có tay, vậy mà nàng lại không đưa tay ra lấy, còn hắn thì cũng không muốn nàng cầm, hắn chỉ quỳ một chân ở trước người nàng, cầm cái muỗng trúc nhỏ đút cho nàng từng hớp một.
Nàng không thể nào không để ý tới vết thương trên vai hắn, cũng không thể nào không nhìn vào mặt hắn, cứ nhìn chằm chằm, nhìn lom lom, mà hắn thì từ đầu tới cuối đều chẳng phàn nàn, cứ mặc cho nàng nhìn.
Uống canh xong thì nàng lại thấy lim dim buồn ngủ, nhưng một nhu cầu khác lại cấp thiết hơn, do đó khi hắn tới bên con suối để rửa ống trúc, nàng bèn đứng dậy bước loạng choạng vào rừng để giải quyết, lúc quay lại thì suýt bị rễ cây ngáng cho té bẹp mặt, nhưng may mà hắn đã ở ngay đó cứu nguy cho nàng phen nữa.
Trong phút chốc nàng chỉ thấy bối rối.
Nàng cực không muốn đối diện với sự thật là hắn có thể nghe được mình đang làm gì, nhưng hắn chẳng nói câu nào mà chỉ bế bổng nàng lên, mang nàng về lại nơi trú ẩn tốt hơn mấy hôm trước.
Hắn ôm nàng trong lồng ngực vừa quen thuộc vừa ấm áp, hệt như chiếc nôi vậy, thế là tới khi hắn đặt nàng xuống thì mí mắt nàng đã sụp xuống, nhưng tiềm thức vẫn sợ hắn đi mất nên vẫn cố chọi lại cơn buồn ngủ tới ríu cả mắt để tỉnh lại, tuy nhiên tích tắc sau nàng cảm giác được hắn nằm xuống bên cạnh mình, bàn tay dịu dàng đặt nhẹ lên tai như lúc nhỏ.
“Ngủ đi.”
Cứ như biết nỗi sợ của nàng, giọng trầm khàn của hắn vọng tới qua lồng ngực rung động và lòng bàn tay chắc nịch của hắn.
“Đừng sợ.”
Trái tim căng thẳng bỗng ngừng lại một nhịp, sau đó thả lỏng rồi bắt đầu đập lại.
Trong cơn mơ màng, bờ môi ướt át của hắn dường như đã hôn lên trán nàng, nàng không chắc lắm, sau đó dường như còn loáng thoáng nghe thấy lời an ủi trầm khàn của hắn.
Ta sẽ không đi đâu cả…
Câu này làm cho nàng yên tâm hẳn, chẳng mấy chốc đã thiếp đi, ngủ thật say.
Hắn sẽ không đi đâu cả.
Đây là quãng thời gian khó khăn nhất kể từ khi hắn sinh ra tới nay.
Tuy từ mười năm trước, vào cái ngày nàng bắt đầu có kinh nguyệt hắn vẫn bị hành hạ, mặt dã tính của hắn đã trỗi dậy ngay cái ngày đó, nó bị thứ mùi nàng tỏa ra hấp dẫn, mùi hương cơ thể dụ dỗ kẻ khác phái đó cứ như trái cây chín khiến miệng hắn nhỏ dãi, tim đập nhanh hơn, máu huyết sôi trào, nó xúi giục hắn phải đè nghiến nàng xuống, xé nát xiêm áo của nàng, rồi mang dục vọng đang bùng nổ của mình vùi vào nơi mềm mại của nàng, liếm hôn nàng, chiếm hữu nàng hết lần này tới lần khác.
Hắn vẫn luôn cố nhịn, kiềm nén, khắc chế, có khi tới nhìn cũng không dám nhìn nàng một cái, nó hành hạ hắn, hắn khát vọng rồi lại kiềm chế, cho tới khi không thể nhịn được nữa đành phải lánh đi tạm thời.
Nhưng lúc đó nàng vẫn đang ở Phượng Hoàng lâu, dù hắn đi xa thì vẫn có người khác chăm sóc nàng, còn hôm nay, nơi đây không có ai khác ngoài hắn, nàng chỉ có mình hắn mà thôi, hắn không thể đi và cũng không muốn đi, cho nên chỉ có thể cố nén, để nàng tra tấn, giầy xéo mà không thể làm gì.
Chỉ trong một ngày mà nàng sốt cao có tới mấy lần, hắn phải đưa nàng vào nước nhiều lần để hạ sốt, phần lớn thời gian nàng đều ngủ mê man, dù đôi khi cũng tỉnh lại nhưng thường là thần trí mơ hồ, luôn nghĩ là mình đang nằm mơ, còn lén giở trò với hắn, không nữa thì thử cọ cọ lên người hắn.
Ngay cả khi hắn mặc xiêm y đã giặt xong và được hong khô vào cho nàng thì cũng không thể cản nàng lại được.
Lúc không có nàng đánh lén thì hắn lại trần trụi ở bên cạnh nàng, phải kiềm chế đã khó lắm rồi, vậy mà hôm nay nàng lại gần ngay trước mắt, đã thế còn cọ sát trên người hắn, để cố nhịn dục vọng cuồng nhiệt đó thì chẳng khác nào muốn đòi mạng hắn vậy.
Có nhiều lần hắn thiếu chút nữa đã sát thương tẩu hỏa*, lần sau càng khó chịu đựng hơn lần trước, nếu không nhờ nàng không biết được nhiều hơn thì hắn nghi là mình đã mất khống chế từ lâu rồi.
(*) Khi lau súng thì lỡ cướp cò, ý chỉ gây ra hậu quả trầm trọng khó lòng cứu chữa.
Thú thật, hắn không rõ rốt cuộc thì mình đã chịu đựng bằng cách nào, nhưng hắn lại rất rõ lý trí của hắn đã ở gần bờ vực sụp đổ, lúc chuyện đó lặp lại, hắn thật lòng rất sợ tới gần nàng hơn nữa, sợ mình sẽ vì dục vọng quá mức điên cuồng mà mất khống chế tổn thương nàng.
Thế nhưng trời vẫn sẽ trở tối, còn nàng thì cần được giữ ấm.
Xưa nay vết thương của hắn luôn lành lại rất nhanh, bây giờ hóa thành người làm những vết thương đó thu nhỏ lại thì còn lành nhanh hơn nữa. Nhưng nàng thì khác, nàng là người, không thể khỏi nhanh như hắn được.
Ngươi phải phóng thích, phải chấp nhận bản thân, thì sau đó ngươi mới có thể nắm giữ được mọi thứ.
Lý Ngang đã nói thế.
Nam nhân đó cũng như hắn, nhưng Lý Ngang có thể kiểm soát mức độ hóa thú một cách tự nhiên, hắn đã từng chứng kiến tên kia biểu diễn khả năng kiểm soát của mình.
Ta có thể khống chế vì ta biết mình là thứ gì, ta không chống cự lại nó mà tiếp nhận hình dáng vốn có của mình.
Hắn nhìn tay mình, nuốt nước bọt.
Được rồi, hắn là thú.
Hắn biết rõ chuyện này, nàng sẽ leo lên người hắn và giở trò với hắn, nhưng nàng sẽ không làm bậy với nó, và nó cũng không.
Cho dù rất muốn rất muốn nàng, nhưng nó cũng muốn bảo vệ nàng như hắn, lúc hắn lấy lại đoạn trí nhớ bị mất thì đó đã là sự thật mười mươi rồi.
Hắn phải tin vào nó, tin vào mình.
Nó chính là hắn, hắn chính là nó.
Hắn hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, thả lỏng sự kiềm chế bấy lâu nay, mới đầu có hơi khó, vì dù sao hắn cũng đã quen áp chế con dã thú trong cơ thể, nhưng khi hắn thử lại thì tim bắt đầu đập lên mạnh mẽ, sau đó sự biến hóa lại diễn ra, ập tới trong nháy mắt.
Lông của hắn dài ra, nanh vuốt mọc dài, trong tích tắc thói quen quanh năm khiến hắn dừng lại giữa chừng theo phản xạ, kiềm chế bản thân lần nữa, hắn tưởng nó sẽ khó khống chế như trước đây, nhưng tình trạng không xấu đi, hắn mở mắt ra, nhìn bàn tay đã biến hình của mình, hít vào một hơi rồi định biến nó về hình người.
Dã tính trong nội tâm náo loạn đôi chút nhưng vẫn khuất phục, hắn nhìn móng vuốt của mình rút lại từng chút một, tuy không dễ dàng và trơn tru như Lý Ngang, nhưng hắn đã làm được rồi.
Hắn nắm chặt hai đấm, thở hắt ra một hơi, bây giờ mới phát hiện mình vừa nín thở.
Hắn có thể, hắn làm được.
Hắn quỳ sụp xuống dưới ánh nắng chiều, để bản thân hóa thành hổ.
Hắn cứ tưởng sau khi hóa thành thú thì ý thức sẽ bị áp chế lần nữa, nhưng hiện tại thì không.
Ban đầu hắn có hơi không quen, mọi vật đều rất rõ ràng, còn thoải mái tới kỳ lạ.
Gió rất khoan khoái, mùi của rừng rất dễ chịu, nắng chiều có hơi nhức mắt, nhưng mặt trời đã bắt đầu lặn xuống bên kia ngọn núi.
Nó lắc đầu và vẫy cái đuôi dài, duỗi tấm thân lực lưỡng và tứ chi, cảm giác này dễ chịu đến lạ, nó còn có thôi thúc muốn chạy ùa vào rừng, nhưng nàng vẫn đang ở đây.
Dịch bốn chân, nó đi tới bên cạnh nàng, dùng lớp lông ấm áp để cuộn tròn lấy nàng như đang bảo vệ bảo vật quý giá nhất.
Sự thật chứng minh, nàng quả nhiên không giở trò với nó, dù vẫn sờ đó nhưng không phải là loại vuốt ve ám mùi sắc dục.
Bất kể là với hắn hay với nàng thì thế này vẫn an toàn hơn.
Sau mấy ngày, lúc hắn cần hóa thú hay hóa người đều thành thạo hơn, và cũng ngày một quen dần.
Trời lại sáng.
Nàng du ngoạn giữa những giấc mơ, chìm nổi mê man, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ còn tưởng mình nhìn thấy A Tĩnh trở lại hình người, tới bên cạnh chăm sóc cho mình, đút cơm và nước uống cho mình, nhưng tới khi tỉnh giấc thì trước mắt vẫn là con hổ đó.
Trong thoáng chốc nàng có hơi buồn bã, nhưng vẫn bước tới kiểm tra vết thương của nó.
Nàng không biết mình đã mơ màng mấy ngày, nhưng thương tích trên người nó, trừ ở vai ra thì những nơi còn lại đã lành cả rồi, vả lại còn không chuyển xấu.
Ngân Quang thở phào nhẹ nhõm, ngồi quỳ lên chân, sau đó mới phát hiện nó cũng đã tỉnh lại từ lúc nào chẳng hay, và đang ngước mắt nhìn nàng.
“Xin lỗi, ta làm huynh đau à?” Nàng đã cẩn thận hết mức rồi, vậy mà vẫn đánh thức nó.
Nghe thấy lời nàng, nó chỉ động đậy tấm thân đồ sộ, đứng dậy, quay lưng bước vào rừng.
Ơ?
Vì bị bất ngờ nên nàng không phản ứng kịp, sau đó mới thấy hoảng, nàng lảo đảo đứng lên, dợm bước định đi tìm nó, ai ngờ ngay sau đó một nam nhân bỗng đi ra từ cánh rừng nơi con hổ biến mất.
Miệng nàng há ra, trừng hắn đầy ngỡ ngàng, trong phút chốc chẳng dám tin vào mắt của mình.
Nhưng người nam nhân có vóc dáng cao lớn trường tráng và làn da ngăm đen đó quả thật đang bước tới trước mặt nàng, trong khi chỉ buộc một mảnh vải ngang hông che lại nơi quan trọng của nam nhân.
Tóc của hắn dài qua eo, song không buộc lại như trước đây mà chỉ thả rối ở sau lưng, bay bay theo gió.
Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, bước tới trước mặt nàng rồi mới dừng lại.
Gương mặt góc cạnh này vẫn rất quen thuộc, nhưng lại có gì đó hơi xa lạ.
Nàng cứ ngỡ rằng sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng mà, hắn đang ở đây, ở ngay đây và sống sờ sờ, nhìn nàng và đang hít thở.
Đôi mắt đen của hắn sâu hút, hơi rũ xuống để nhìn nàng, thần thái trong ánh mắt đó khiến cho lòng nàng run rẩy, ẩn giấu một nỗi niềm nào đó mà nàng không thể gọi tên.
Ánh nhìn đó nóng bỏng và thẳng thắng, không hề né tránh, khiến nàng khó lòng hít thở, thậm chí còn làm cho tim nàng sắp ngừng đập tới nơi.
Một cơn choáng váng bỗng dưng ập tới, nàng ngả nghiêng, cảm thấy chân mình mềm ra, nhưng hắn đã nhanh chóng giang tay ra đỡ lấy, giữ chắc nàng trong ngực.
“Hít thở đi.” Hắn nói với nàng như thế.
Được rồi, chính xác là nàng đã quên béng cả chuyện hít thở, nàng há miệng hít lấy hít để, cảm thấy ngực đau nhói.
“Chậm lại một chút.” Hắn đỡ nàng, vuốt lưng cho nàng, để nàng tựa vào vai hắn.
Nàng thử lại lần nữa, và lần này thì tốt hơn hẳn, nàng còn ngửi được thứ mùi quen thuộc trên người hắn nữa.
“Xương sườn của muội bị nứt, ta đã dùng cây trúc để nẹp lại cho muội rồi.”
Giọng trầm thấp của hắn ở ngay bên tai, nàng mở mắt ra nhìn vào vết sẹo xấu xí trên vai trái của hắn, nó đã rút nhỏ lại đôi chút khi ở trên người hắn, đồng thời cũng dữ tợn hơn.
Một cách vô thức, nàng lấy ngón tay vuốt ve nó, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Vậy, là huynh thật à…”
Hầu kết của hắn di chuyển lên xuống, đôi mắt sâu và tối, trái tim dưới lòng bàn tay nàng dường như vừa đập nhanh lên mấy nhịp, sau đó nàng nghe hắn lên tiếng.
“Muội nên ăn chút gì thì hơn.”
Hắn dìu nàng ngồi về chỗ, để nàng dựa lên vách đá, bấy giờ nàng mới phát hiện mình không còn ở chỗ cũ, mà là ở một vách núi có thể che mưa che gió, vách đá ở đây đã được nước bào mòn làm lõm vào trong, bên trên thì lồi ra, chỉ cần mưa không lớn thì sẽ không ướt.
Đống lửa trước mặt đã hơi lụi, hắn bèn khơi lên lần nữa, bỏ thêm củi vào để hâm nóng món canh đã nguội trong ống trúc.
Khi hắn loay hoay hâm lại thức ăn cho nàng, thì nàng vẫn nhìn hắn chăm chăm.
Huynh có nhớ không? Huynh biết đã xảy ra chuyện gì không?
Nàng muốn hỏi hắn nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ biết nhìn hau háu vào mảnh vải trắng buộc trên hông hắn, hỏi.
“Đó là cái áo ngắn tay của ta sao?”
Hắn đáp mà không quay đầu lại: “Ta cần thay vải nẹp miếng trúc trên xương sườn của muội nên phải xé nó ra.”
Vào mùa hè oi bức, những cô nương thường không mặc nhiều hơn một lớp áo khoác mà chỉ phủ thêm một chiếc khăn choàng, và phần nhiều là lụa mỏng, mà nàng thì sợ lạnh, lại ngại khăn choàng vướng tay, cho nên thà chọn áo ngắn tay còn hơn, dù không bồng bềnh phiêu dật như khăn choàng, nhưng được cái tiện dụng hơn.
Nhưng chiếc áo này không được nhiều vải cho lắm, trong khi hắn thì quá mức cường tráng, từng bó cơ nhô lên dưới làn da nâu, nhất là khi hắn quỳ xuống lại càng rõ nét hơn. Dù áo của nàng được mở căng ra và thắt quanh hông hắn, nhưng chỉ vừa đủ che tới vị trí chính yếu, bắp đùi vạm vỡ của hắn vẫn phơi ra hơn nửa, như lúc ngồi xuống thế này thì phần vải ở bên chân sẽ hở ra, chỉ có một nút thắt nhỏ xíu xiu được buộc hớ hênh ở bên hông, rõ là chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng có thể nhìn thấy cái mông vểnh của hắn rồi.
Tiếc quá đi mất, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi.
Lúc nàng định nghiêng mình chếch đầu đi để nhìn cho rõ, thì hắn lại đột nhiên quay đầu nhìn nàng, bị hắn bắt quả tang đang nhìn trộm làm nàng giật bắn mình, cái mặt nhỏ đỏ bừng lên, nóng rần.
“Khụ, ờ… có vẻ hơi ngắn ha.” Không thể cản được cái mặt đang đỏ lên, nàng chỉ còn cách ngồi thẳng dậy giữ bình tĩnh: “Áo khoác của ta đâu? Chắc nó có nhiều vải hơn một chút đó.”
Điều khiến nàng bất ngờ là hắn không mắng nàng như trước đây, hắn chỉ liếc nàng một cái rồi quay người lại, giải thích.
“Nó dính máu, còn rách bươm.”
Nghe hắn nói xong nàng mới nhớ ra, khi đó nàng lấy áo khoác để cầm máu cho hắn, còn dùng làm bao tay lúc nhổ mũi tên ra cho hắn nữa, trong lúc hỗn loạn nàng đã xé nó tả tơi rồi.
Vết thương trên lưng hắn hầu như đã lặn hết rồi, bây giờ chỉ còn vài vệt trắng nhạt, nàng nhớ là chưa đầy hai ngày, vậy mà chẳng còn lại chút dấu vết nào nữa.
Trong khi nàng đang nghĩ miên mang thì hắn đã đứng dậy và bước về, lần này hắn mang ống trúc chứa canh nóng tới gần nàng, đút cho nàng uống.
Bản thân nàng cũng có tay, vậy mà nàng lại không đưa tay ra lấy, còn hắn thì cũng không muốn nàng cầm, hắn chỉ quỳ một chân ở trước người nàng, cầm cái muỗng trúc nhỏ đút cho nàng từng hớp một.
Nàng không thể nào không để ý tới vết thương trên vai hắn, cũng không thể nào không nhìn vào mặt hắn, cứ nhìn chằm chằm, nhìn lom lom, mà hắn thì từ đầu tới cuối đều chẳng phàn nàn, cứ mặc cho nàng nhìn.
Uống canh xong thì nàng lại thấy lim dim buồn ngủ, nhưng một nhu cầu khác lại cấp thiết hơn, do đó khi hắn tới bên con suối để rửa ống trúc, nàng bèn đứng dậy bước loạng choạng vào rừng để giải quyết, lúc quay lại thì suýt bị rễ cây ngáng cho té bẹp mặt, nhưng may mà hắn đã ở ngay đó cứu nguy cho nàng phen nữa.
Trong phút chốc nàng chỉ thấy bối rối.
Nàng cực không muốn đối diện với sự thật là hắn có thể nghe được mình đang làm gì, nhưng hắn chẳng nói câu nào mà chỉ bế bổng nàng lên, mang nàng về lại nơi trú ẩn tốt hơn mấy hôm trước.
Hắn ôm nàng trong lồng ngực vừa quen thuộc vừa ấm áp, hệt như chiếc nôi vậy, thế là tới khi hắn đặt nàng xuống thì mí mắt nàng đã sụp xuống, nhưng tiềm thức vẫn sợ hắn đi mất nên vẫn cố chọi lại cơn buồn ngủ tới ríu cả mắt để tỉnh lại, tuy nhiên tích tắc sau nàng cảm giác được hắn nằm xuống bên cạnh mình, bàn tay dịu dàng đặt nhẹ lên tai như lúc nhỏ.
“Ngủ đi.”
Cứ như biết nỗi sợ của nàng, giọng trầm khàn của hắn vọng tới qua lồng ngực rung động và lòng bàn tay chắc nịch của hắn.
“Đừng sợ.”
Trái tim căng thẳng bỗng ngừng lại một nhịp, sau đó thả lỏng rồi bắt đầu đập lại.
Trong cơn mơ màng, bờ môi ướt át của hắn dường như đã hôn lên trán nàng, nàng không chắc lắm, sau đó dường như còn loáng thoáng nghe thấy lời an ủi trầm khàn của hắn.
Ta sẽ không đi đâu cả…
Câu này làm cho nàng yên tâm hẳn, chẳng mấy chốc đã thiếp đi, ngủ thật say.
Hắn sẽ không đi đâu cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.