Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân
Chương 24: Chương 3-2
Tuyệt Thế Mạn Châu
17/04/2021
Tiếng than của những thiếu nữ mang số phận chung, kẻ khóc người cười, kiệu đỏ hoa vẫn lắc lư nhẹ nhàng như mời chào tân nương.
Tử Ngạn cúi đầu, nụ cười trầm thấp -"Thích đón chào tân nương thế sao ?"- Nàng ngoắc tay một cái, những tân nương bị vùi chôn cả thanh xuân chầm chậm tiến sát. Bọn họ oán khí ngập trời, hỉ phục nhuốm màu tang thương.
Tân nương quỷ từng người từng người lên kiệu, búp bê giấy cũng chẳng phân biệt được tân nương thật tân nương giả, chỉ cần là hỉ phục đỏ thẳm đều cho bước lên kiệu.
Tiếng cười vang lên -"Tân nương lên kiệu, tân nương lên kiệu, tân lang nâng tửu, tân lang cười"-
Làn sương dần biến mất, mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu, thiếu niên đã đứng không vẫn mà lần nữa ngồi bệt xuống đất.
-"Tân lang của tôi đến đón người thôi, không cần phải sợ"-
Thiếu niên bị dọa đến cứng người, sống chết không buông váy Tử Ngạn ra.
Nàng bỗng nhiên nảy ra một, xem khuôn mặt ngây thơ của nhóc con, giọng hơi hạ tông -"Xung quanh đây có rất nhiều kiệu quỷ, đi đường cẩn thận không thì ..."- Chưa nói hết câu, thiếu niên đã phát khóc, lắc đầu cầu xin.
-"Chị... chị đưa em ra khỏi đây đi"-
Tử Ngạn giả vờ gõ má suy tư -"Nhưng tôi hiện tại muốn đi đến kinh đô, rất không tiện nha"-
-"Em đưa chị đi, miễn phí... không lấy tiền đâu, trả tiền công cho chị nữa"- Thiếu niên run lên đấy sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, một chút cũng không dám mở ra.
-"Nếu nuốt lời sẽ bị nữ quỷ áp giường đấy"- Nàng cười cười, lại đảo mắt hù dọa.
-"Em rất thật thà không hề dối gạt"- Thiếu niên thề sống thề chết, nhất quyết giữ lời.
-"Vậy thì tốt, đi thôi"-
Thôn Quy Phụng - một trong những thôn còn giữ những tập tục lạc hậu sau thời kỳ cải cách tư tưởng. Trong đó phải kể đến tập tục minh hôn, gả người sống cho người chết để làm thê làm thiếp.
Suốt chục năm trôi qua, dưới sự truy lùng ráo riết của chính phủ cũng không thể ngăn cản được tập tục cổ hủ lạc hậu này. Hại biết bao đời thanh xuân thiếu nữ, chôn vùi bao nhiêu mạng người, dấy lên bao nhiêu âm khí căm phẫn.
Và Tử Hy cũng là một trong những nạn nhân của tập tục cổ hủ đó. Sinh ra ở nông thôn trong gia đình trọng nam khinh nữ, không được đi học, đến tuổi hai mươi vẫn chưa gả được cho ai. Người cha quyết định bán coi gái cho trưởng thôn để làm vợ cho con trai đã mất của lão. Chỉ tiếc cho đời của người con gái.
-"Chị... chị em tên Vũ Phong, chị tên gì ?"- Dù có sợ đên mấy nhưng cái miệng lúc nào cũng phải luyên thuyên không ngừng.
-"Tử Hy"-
-"Chị nói xem, thời đại nào rồi còn có những thứ này quả thật đáng sợ"- Vũ Phong là người miệng đi trước, cái não theo sau, nên rất nhanh đã quên đi chuyện mình bị hù dọa đến khiếp vía.
-"Anh cậu có bị bệnh lâu như vậy không khỏi, bác sĩ cũng không chữa được, liền một lá bùa giữ được mạng của anh cậu. Nói xem có đáng sợ không ?"- Tử Ngạn cười cười đáp lại.
-"Sao chị... sao chị lại biết ?"- Vũ Phong có chút tái mặt, lui về phía sau.
-"Bà cậu nói cho tôi biết"- Tử Ngạn thản nhiên trả lời.
Vũ Phong trợn mắt, thật sự muốn ngất đi cho rồi, bà cậu... bà cậu đã mất rồi kia mà.
Như hiểu trọn ý nghĩ của cậu, Tử Ngạn lắc lắc đầu tay một chút, hái một ít lá cây gần đó, nghiền nát nó ra rồi đưa cho Vũ Phong -"Xem thử đi"-
Vũ Phong chà lá cây vào phía dưới mắt theo lời của Tử Ngạn, xung quanh vắng lặng lại thêm vài bóng người. Ai cũng lượn lờ xung quanh cậu. Còn một người khiến cậu chú ý hơn cả, đó chính là người bà đã mất.
-"Bà..."- Vũ Phong xúc động, muốn ôm lấy bà nhưng chỉ vào khoảng hư không.
-"A Phong, cháu lớn rồi phải ngoan, không được để cha mẹ và anh hai lo lắng nữa nghe không ?"- Dù biết là không thể chạm đến nhưng bà vẫn vỗ đầu đứa cháu của mình.
Vũ Phong gật đầu liên tục, dường như nước mắt lại muốn chảy ra, bà bất đắc dĩ mỉm cười hiền hậu. Lúc sau, lại quay sang Tử Ngạn, lúc này không gian như biến đổi, Vũ Phong không thể nghe bà đang nói gì với nàng nữa.
-"Đại nhân, lão nô không biết ngài là ai nhưng có thể cứu được Vũ Phong một kiếp nạn, lão nô xin cảm tạ"- Ngày hôm nay chính là ngày chết của Vũ Phong, bị quỷ ở nghĩa trang này ám hại mà chết. Bà rất muốn ngăn cản nhưng chỉ là hồn ma nho nhỏ sao có thể chiến thắng đại quỷ. Cũng may có Tử Ngạn cứu giúp.
-"Có lợi cho đôi bên cả thôi"- Tử Ngạn lắc đầu, đáp lại bà lão đang quỳ dưới chân mình.
-"Lão nô còn một đứa cháu trai lớn, ma quỷ luôn tìm cách cư ngụ trong thân thể, nhiều năm chỉ có thể dùng bùa chú chống đỡ, đã sắp không chống nổi nữa rồi. Đại nhân, mong ngài có thể giúp trọn cho cháu của lão nô, mọi ân điển Vũ gia chắc chắn sẽ đền đáp"- Bà nhiều năm tìm cao tăng, thiên sư giỏi nhưng vẫn không thể giúp cháu trai dứt khỏi mệnh căn sát khí thu hút tà quỷ. Đây là phiền muộn lớn nhất trong lòng bà khiến bà không thể siêu thoát.
Tử Ngạn cúi đầu, nụ cười trầm thấp -"Thích đón chào tân nương thế sao ?"- Nàng ngoắc tay một cái, những tân nương bị vùi chôn cả thanh xuân chầm chậm tiến sát. Bọn họ oán khí ngập trời, hỉ phục nhuốm màu tang thương.
Tân nương quỷ từng người từng người lên kiệu, búp bê giấy cũng chẳng phân biệt được tân nương thật tân nương giả, chỉ cần là hỉ phục đỏ thẳm đều cho bước lên kiệu.
Tiếng cười vang lên -"Tân nương lên kiệu, tân nương lên kiệu, tân lang nâng tửu, tân lang cười"-
Làn sương dần biến mất, mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu, thiếu niên đã đứng không vẫn mà lần nữa ngồi bệt xuống đất.
-"Tân lang của tôi đến đón người thôi, không cần phải sợ"-
Thiếu niên bị dọa đến cứng người, sống chết không buông váy Tử Ngạn ra.
Nàng bỗng nhiên nảy ra một, xem khuôn mặt ngây thơ của nhóc con, giọng hơi hạ tông -"Xung quanh đây có rất nhiều kiệu quỷ, đi đường cẩn thận không thì ..."- Chưa nói hết câu, thiếu niên đã phát khóc, lắc đầu cầu xin.
-"Chị... chị đưa em ra khỏi đây đi"-
Tử Ngạn giả vờ gõ má suy tư -"Nhưng tôi hiện tại muốn đi đến kinh đô, rất không tiện nha"-
-"Em đưa chị đi, miễn phí... không lấy tiền đâu, trả tiền công cho chị nữa"- Thiếu niên run lên đấy sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, một chút cũng không dám mở ra.
-"Nếu nuốt lời sẽ bị nữ quỷ áp giường đấy"- Nàng cười cười, lại đảo mắt hù dọa.
-"Em rất thật thà không hề dối gạt"- Thiếu niên thề sống thề chết, nhất quyết giữ lời.
-"Vậy thì tốt, đi thôi"-
Thôn Quy Phụng - một trong những thôn còn giữ những tập tục lạc hậu sau thời kỳ cải cách tư tưởng. Trong đó phải kể đến tập tục minh hôn, gả người sống cho người chết để làm thê làm thiếp.
Suốt chục năm trôi qua, dưới sự truy lùng ráo riết của chính phủ cũng không thể ngăn cản được tập tục cổ hủ lạc hậu này. Hại biết bao đời thanh xuân thiếu nữ, chôn vùi bao nhiêu mạng người, dấy lên bao nhiêu âm khí căm phẫn.
Và Tử Hy cũng là một trong những nạn nhân của tập tục cổ hủ đó. Sinh ra ở nông thôn trong gia đình trọng nam khinh nữ, không được đi học, đến tuổi hai mươi vẫn chưa gả được cho ai. Người cha quyết định bán coi gái cho trưởng thôn để làm vợ cho con trai đã mất của lão. Chỉ tiếc cho đời của người con gái.
-"Chị... chị em tên Vũ Phong, chị tên gì ?"- Dù có sợ đên mấy nhưng cái miệng lúc nào cũng phải luyên thuyên không ngừng.
-"Tử Hy"-
-"Chị nói xem, thời đại nào rồi còn có những thứ này quả thật đáng sợ"- Vũ Phong là người miệng đi trước, cái não theo sau, nên rất nhanh đã quên đi chuyện mình bị hù dọa đến khiếp vía.
-"Anh cậu có bị bệnh lâu như vậy không khỏi, bác sĩ cũng không chữa được, liền một lá bùa giữ được mạng của anh cậu. Nói xem có đáng sợ không ?"- Tử Ngạn cười cười đáp lại.
-"Sao chị... sao chị lại biết ?"- Vũ Phong có chút tái mặt, lui về phía sau.
-"Bà cậu nói cho tôi biết"- Tử Ngạn thản nhiên trả lời.
Vũ Phong trợn mắt, thật sự muốn ngất đi cho rồi, bà cậu... bà cậu đã mất rồi kia mà.
Như hiểu trọn ý nghĩ của cậu, Tử Ngạn lắc lắc đầu tay một chút, hái một ít lá cây gần đó, nghiền nát nó ra rồi đưa cho Vũ Phong -"Xem thử đi"-
Vũ Phong chà lá cây vào phía dưới mắt theo lời của Tử Ngạn, xung quanh vắng lặng lại thêm vài bóng người. Ai cũng lượn lờ xung quanh cậu. Còn một người khiến cậu chú ý hơn cả, đó chính là người bà đã mất.
-"Bà..."- Vũ Phong xúc động, muốn ôm lấy bà nhưng chỉ vào khoảng hư không.
-"A Phong, cháu lớn rồi phải ngoan, không được để cha mẹ và anh hai lo lắng nữa nghe không ?"- Dù biết là không thể chạm đến nhưng bà vẫn vỗ đầu đứa cháu của mình.
Vũ Phong gật đầu liên tục, dường như nước mắt lại muốn chảy ra, bà bất đắc dĩ mỉm cười hiền hậu. Lúc sau, lại quay sang Tử Ngạn, lúc này không gian như biến đổi, Vũ Phong không thể nghe bà đang nói gì với nàng nữa.
-"Đại nhân, lão nô không biết ngài là ai nhưng có thể cứu được Vũ Phong một kiếp nạn, lão nô xin cảm tạ"- Ngày hôm nay chính là ngày chết của Vũ Phong, bị quỷ ở nghĩa trang này ám hại mà chết. Bà rất muốn ngăn cản nhưng chỉ là hồn ma nho nhỏ sao có thể chiến thắng đại quỷ. Cũng may có Tử Ngạn cứu giúp.
-"Có lợi cho đôi bên cả thôi"- Tử Ngạn lắc đầu, đáp lại bà lão đang quỳ dưới chân mình.
-"Lão nô còn một đứa cháu trai lớn, ma quỷ luôn tìm cách cư ngụ trong thân thể, nhiều năm chỉ có thể dùng bùa chú chống đỡ, đã sắp không chống nổi nữa rồi. Đại nhân, mong ngài có thể giúp trọn cho cháu của lão nô, mọi ân điển Vũ gia chắc chắn sẽ đền đáp"- Bà nhiều năm tìm cao tăng, thiên sư giỏi nhưng vẫn không thể giúp cháu trai dứt khỏi mệnh căn sát khí thu hút tà quỷ. Đây là phiền muộn lớn nhất trong lòng bà khiến bà không thể siêu thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.