Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân
Chương 29: Chương 3-7
Tuyệt Thế Mạn Châu
17/04/2021
Trên con đường mòn dẫn ra ngoại ô thành phố, Vũ Lăng thản nhiên lái xe, hoàn toàn trái ngược với tình cảnh xanh xao như ở Vũ gia.
-"Có lẽ ông ấy đã cảm nhận được ?"- Tử Ngạn có thể cảm nhận được tinh thần hơi lo lắng trong thâm tâm của hắn.
-"Cha không đơn thuần là một người bình thường"- Vũ Lăng đã từng nghi ngờ rằng, liệu có phải cha Vũ cũng giống như mình, đều là những người có năng lực ma quỷ mà do lời thề nguyện năm xưa nên chỉ có thể dấu đi không ?
Con xe băng băng trên đường, cảnh náo nhịp của thành phố dần biến mất. Cánh đồng hoang vu dần xuất hiện theo thời gian. Bánh xe luôn lăn bánh không dừng, đến khi dừng trước một ngôi đình nhỏ.
Trời về đêm rất đẹp, gió thổi từng tán cây phải lung lay. Ánh trăng ngay lúc này lại bị mây đen che khuất, bóng tối đậm màu dần bao trùm không gian.
-"Sẵn sàng ?"- Tử Ngạn nhướn mày, trêu ghẹo hỏi.
-"Luôn chuẩn bị cho một bữa ăn ngon"- Hắn cũng thích ý mà đáp lại nàng.
Tiếng chuông leng keng phá vỡ không gian vắng lặng. Giọng hát ngọt ngào ru con của một người phụ vang lên hòa cùng tiếng khóc của trẻ em.
-"Xin hỏi nhị vị vãng lai có thấy con của ta đâu không ?"- Sột soạt bước chân, người phụ nữ một thân váy dài trắng, tóc tai rối loạn, những giọt máu từ đỉnh đầu cùng tóc rơi xuống.
Tử Ngạn cùng Vũ Lăng một chút cũng không động, cứ để người phụ nữ đi lại từ từ mà vừa đi vừa lặp lại câu hỏi.
Đến khi ả chỉ còn cách hai người vài bước chân. Tóc dần lui về sau gáy, ngẩng lên, tông giọng vẫn như cũ, tràn đầy ma mị. Người phụ không còn một chút thịt, chỉ có làn da đã khô quắp lại bọc lấy những mảng xương lâu năm.
Phụ nữ không có con ngươi, chỉ có hốc mắt chảy ra nhưng dòng sền sệt màu đen, trông cũng khá giống đang khóc đấy.
-"Con của ta... con của ta"- Ả luôn miệng gọi con trong tuyệt vọng.
-"E rằng đến cả quỷ sai cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi"- Vũ Lăng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vô tình.
-"Mạng chết oan uổng, người nhà lại thờ cúng kẻ khác, con lại biến thành bùa ngải. Hỏi có người mẹ nào không phát điên"- Tử Ngạn thở dài lặng lẽ nhìn người mẹ quỷ khóc đến thương tâm.
-"Còn không tự bảo vệ cái mạng của mình đi, ở đấy mà mà thương với cảm"- Trên hàng cây nhuốm màu đen do không ánh sáng, nam nhân dáng vẻ khinh miệt quan sát hai người.
Vũ Lăng chẳng mấy quan tâm, Tử Ngạn càng không nhìn đến mặt tên đó. Đơn giản mà cả hai đều xem tên đó là vô hình.
-"Các ngươi bị điếc sao ?"- Hắn bực tức vì bị khinh rẻ, liền nhảy xuống đất, thuận chân đá nữ quỷ một cái.
Tử Ngạn trở nên âm trầm hơn, một ngọn gió sac bén tưởng chừng vô hại nhưng lại mang đến máu tanh rực rỡ. Cái chân vừa mới hành hạ nữ quỷ được một nước tiễn khỏi thân thể.
-"Mày dám... mày dám... Bảo nhi, giết chúng nó cho tao"- Gã điên cuồng bất lực nhìn chân mình ngọt xớt rời khỏi mình mà chẳng làm được gì. Phải nói cái cảm giác này tệ hại đến mức nào.
Tiếng trẻ con ngưng khóc, thay vào đó là khúc khích cười. Nó như vong hồn du đãng, lang thang khắp tứ phía, đi đến đâu đều mang đến tiếng cười ngốc nghếch nhưng rợn người cho nhân sinh.
Mẹ quỷ vừa nghe tiếng trẻ em cũng không khỏi điên cuồng, ráo rít tìm con mình khắp nơi.
Vũ Lăng đưa tay ra không trung, một cơn gió thổi qua, thứ đang chạy nhảy khắp nơi yên vị trong lòng bàn tay hắn.
Một con búp bê được nhồi đầy thịt của trẻ em, thậm chí máu tươi vẫn còn chảy tí tách thấm quả lớp vải rách.
Mẹ quỷ vừa thấy con mình bị bắt, đau khổ rống lớn, muốn chạy đến bảo vệ con mình nhưng một loạt bóng đen từ khắp nơi cùng lúc ngăn chặn lại loạt hành động liều mạng của nữ quỷ.
Vũ Lăng liếc mắt một cái, cùng lúc bóp nát con búp bê vải ra, thứ thịt ban đầu chỉ chìa ra vài chỗ này lại tuôn ra tay hắn. Nữ quỷ càng trở nên điên loạn, tiếng thét của nó cùng quỷ thai nhi vang vọng khắp cổng đình.
Nhưng qua một lúc, trong lớp thịt nhầy nhụa ấy lại mở ra một viên khí đen đang tụ lại. Người mẹ quỷ chứng kiến cảnh này, nước mắt sền sệt đen lại chảy ra mãnh liệt. Nhưng không còn điên dại nữa, chỉ còn tiếng nấc nhẹ như hơi thở thoi thóp của thai nhi bị chính bọn người tà ác dập tắt.
Hình ảnh đứa bé yếu ớt cứ thế mà rơi vào vòng tay của mẹ quỷ. Nó trở nên rất đáng yêu, không còn cái vẻ bị người khác biến thành công cụ giết chóc nữa.
Gã hung tợn, gân xanh đã nổi lên đầy trán, phản phệ của quỷ linh nhi rất nhanh đã đến. Mẹ quỷ cùng quỷ linh nhi dùng đôi mắt không tròng nhìn hắn, tàn nhẫn, lạnh lùng như cái cách bọn họ đã bị gã giết chết.
Tử Ngạn chứng kiến một màn vẫn bình tĩnh, lấy khăn tay ra lau những giọt máu đọng lại trên tay của hắn -"Đừng giận"- Nàng nhỏ giọng an ủi.
Hắn lặng lẽ ôm lấy Tử Ngạn, hôn lên môi của cô như chấp nhận lời an ủi -"Sẽ không để em như nàng ấy"- Thứ bọn họ sắp đối mặt, không phải ai cũng có thể toàn diện trở về.
-"Có lẽ ông ấy đã cảm nhận được ?"- Tử Ngạn có thể cảm nhận được tinh thần hơi lo lắng trong thâm tâm của hắn.
-"Cha không đơn thuần là một người bình thường"- Vũ Lăng đã từng nghi ngờ rằng, liệu có phải cha Vũ cũng giống như mình, đều là những người có năng lực ma quỷ mà do lời thề nguyện năm xưa nên chỉ có thể dấu đi không ?
Con xe băng băng trên đường, cảnh náo nhịp của thành phố dần biến mất. Cánh đồng hoang vu dần xuất hiện theo thời gian. Bánh xe luôn lăn bánh không dừng, đến khi dừng trước một ngôi đình nhỏ.
Trời về đêm rất đẹp, gió thổi từng tán cây phải lung lay. Ánh trăng ngay lúc này lại bị mây đen che khuất, bóng tối đậm màu dần bao trùm không gian.
-"Sẵn sàng ?"- Tử Ngạn nhướn mày, trêu ghẹo hỏi.
-"Luôn chuẩn bị cho một bữa ăn ngon"- Hắn cũng thích ý mà đáp lại nàng.
Tiếng chuông leng keng phá vỡ không gian vắng lặng. Giọng hát ngọt ngào ru con của một người phụ vang lên hòa cùng tiếng khóc của trẻ em.
-"Xin hỏi nhị vị vãng lai có thấy con của ta đâu không ?"- Sột soạt bước chân, người phụ nữ một thân váy dài trắng, tóc tai rối loạn, những giọt máu từ đỉnh đầu cùng tóc rơi xuống.
Tử Ngạn cùng Vũ Lăng một chút cũng không động, cứ để người phụ nữ đi lại từ từ mà vừa đi vừa lặp lại câu hỏi.
Đến khi ả chỉ còn cách hai người vài bước chân. Tóc dần lui về sau gáy, ngẩng lên, tông giọng vẫn như cũ, tràn đầy ma mị. Người phụ không còn một chút thịt, chỉ có làn da đã khô quắp lại bọc lấy những mảng xương lâu năm.
Phụ nữ không có con ngươi, chỉ có hốc mắt chảy ra nhưng dòng sền sệt màu đen, trông cũng khá giống đang khóc đấy.
-"Con của ta... con của ta"- Ả luôn miệng gọi con trong tuyệt vọng.
-"E rằng đến cả quỷ sai cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi"- Vũ Lăng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy vô tình.
-"Mạng chết oan uổng, người nhà lại thờ cúng kẻ khác, con lại biến thành bùa ngải. Hỏi có người mẹ nào không phát điên"- Tử Ngạn thở dài lặng lẽ nhìn người mẹ quỷ khóc đến thương tâm.
-"Còn không tự bảo vệ cái mạng của mình đi, ở đấy mà mà thương với cảm"- Trên hàng cây nhuốm màu đen do không ánh sáng, nam nhân dáng vẻ khinh miệt quan sát hai người.
Vũ Lăng chẳng mấy quan tâm, Tử Ngạn càng không nhìn đến mặt tên đó. Đơn giản mà cả hai đều xem tên đó là vô hình.
-"Các ngươi bị điếc sao ?"- Hắn bực tức vì bị khinh rẻ, liền nhảy xuống đất, thuận chân đá nữ quỷ một cái.
Tử Ngạn trở nên âm trầm hơn, một ngọn gió sac bén tưởng chừng vô hại nhưng lại mang đến máu tanh rực rỡ. Cái chân vừa mới hành hạ nữ quỷ được một nước tiễn khỏi thân thể.
-"Mày dám... mày dám... Bảo nhi, giết chúng nó cho tao"- Gã điên cuồng bất lực nhìn chân mình ngọt xớt rời khỏi mình mà chẳng làm được gì. Phải nói cái cảm giác này tệ hại đến mức nào.
Tiếng trẻ con ngưng khóc, thay vào đó là khúc khích cười. Nó như vong hồn du đãng, lang thang khắp tứ phía, đi đến đâu đều mang đến tiếng cười ngốc nghếch nhưng rợn người cho nhân sinh.
Mẹ quỷ vừa nghe tiếng trẻ em cũng không khỏi điên cuồng, ráo rít tìm con mình khắp nơi.
Vũ Lăng đưa tay ra không trung, một cơn gió thổi qua, thứ đang chạy nhảy khắp nơi yên vị trong lòng bàn tay hắn.
Một con búp bê được nhồi đầy thịt của trẻ em, thậm chí máu tươi vẫn còn chảy tí tách thấm quả lớp vải rách.
Mẹ quỷ vừa thấy con mình bị bắt, đau khổ rống lớn, muốn chạy đến bảo vệ con mình nhưng một loạt bóng đen từ khắp nơi cùng lúc ngăn chặn lại loạt hành động liều mạng của nữ quỷ.
Vũ Lăng liếc mắt một cái, cùng lúc bóp nát con búp bê vải ra, thứ thịt ban đầu chỉ chìa ra vài chỗ này lại tuôn ra tay hắn. Nữ quỷ càng trở nên điên loạn, tiếng thét của nó cùng quỷ thai nhi vang vọng khắp cổng đình.
Nhưng qua một lúc, trong lớp thịt nhầy nhụa ấy lại mở ra một viên khí đen đang tụ lại. Người mẹ quỷ chứng kiến cảnh này, nước mắt sền sệt đen lại chảy ra mãnh liệt. Nhưng không còn điên dại nữa, chỉ còn tiếng nấc nhẹ như hơi thở thoi thóp của thai nhi bị chính bọn người tà ác dập tắt.
Hình ảnh đứa bé yếu ớt cứ thế mà rơi vào vòng tay của mẹ quỷ. Nó trở nên rất đáng yêu, không còn cái vẻ bị người khác biến thành công cụ giết chóc nữa.
Gã hung tợn, gân xanh đã nổi lên đầy trán, phản phệ của quỷ linh nhi rất nhanh đã đến. Mẹ quỷ cùng quỷ linh nhi dùng đôi mắt không tròng nhìn hắn, tàn nhẫn, lạnh lùng như cái cách bọn họ đã bị gã giết chết.
Tử Ngạn chứng kiến một màn vẫn bình tĩnh, lấy khăn tay ra lau những giọt máu đọng lại trên tay của hắn -"Đừng giận"- Nàng nhỏ giọng an ủi.
Hắn lặng lẽ ôm lấy Tử Ngạn, hôn lên môi của cô như chấp nhận lời an ủi -"Sẽ không để em như nàng ấy"- Thứ bọn họ sắp đối mặt, không phải ai cũng có thể toàn diện trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.