Ngàn Thế Giới Truy Được Ái Nhân
Chương 110: Đại Kết Cục (Thượng):
Tuyệt Thế Mạn Châu
28/04/2021
Cảnh Huyền hơi nghiêng đầu khi trở về quê hương của mình, nơi đã từng có
biết bao cảm xúc vui buồn. Địa đàng tuyệt đẹp vẫn lộng gió như bao ngày, hắn cũng đã từng là một đại thần người người kính trọng, nhưng ... mọi
thứ vẫn éo buộc hắn vào con đường của tà thần.
Cánh hoa trắng vẫn lung lay trước gió, nó không chết, nhưng cũng chẳng thể lớn thêm được. Tựa như tình cảm ngày ấy của hắn và Tử Ngạn. Cảnh Huyền đã từng nghĩ rằng bản thân mình chỉ là muốn trả thù Tử Hồ Điệp, chỉ là muốn đoạt lại quyền lực đáng ra là của mình... Nhưng hắn không biết, bản thân vì để dành lại những thứ đó mà đã tổn thương không ít người.
-"Đại chủ nhân, việc ngài giao ta đã hoàn thành"- Huyết hồ vượt khoảng thời không trở về địa đàng từ trước, nó nhận ra bảy tội lỗi lớn nhất của nhân sinh đã được thu thập xong, cuối cùng đến hồi kết là điều đương nhiên.
Cảnh Huyền vì để tránh sự nghi ngờ của Vận Mệnh mà đã tự động xóa ký ức của mình qua từng thế giới thu thập bảy tội đồ của nhân loại. Huyết hồ lại chính là cánh tay đắc lực của hắn, nó không phải á thần, chỉ là một kẻ giả đã giết chết á thần 520 và thay thế vị trí đó mà thôi.
-"Tử Ngạn đang ở đâu ?"- Cảnh Huyền híp mắt khi thấy thần điện phát sáng, sự hoài nghi trong lòng dâng lên.
-"Tế điện, Vận Mệnh đã ra lệnh cho Tinh Tú tiêu diệt chủ thần đại nhân"- Huyết hồ thản nhiên đáp, dường như những ký ức về Tử Ngạn trước đây đều không hề tồn tại.
Cảnh Huyền cũng rất tự tại, hắn không quá gấp gáp trước mọi thứ, hắn chạm vào thân cây hoa trắng, thì thầm vài từ -"Duyên không đẹp sẽ lỡ làng, tình không đặng sẽ khó thành. Xin lỗi"-
Cảnh Huyền rời đi, từ sau thân cây, nữ nhân khóe mi đã đỏ lên từng hồi. Bao giọt nước mắt đã ngưng từ trăm năm trước nay lại rơi xuống. Tử Ngạn gục đầu bên thân cây, đôi tay chạm nhẹ vào cánh hoa trên cao.
Tình cảm này cũng giống như hoa, chỉ có thể rực rỡ trong quá khứ nhưng lại không thể phát triển trong tương lai.
Hồi chuông cảnh báo của địa đàng vang lên, Tử Ngạn thẩn thờ ngồi dậy. Bầu trời vốn dĩ luôn mang hào quang lại bị huyết vân cuồn cuộn bao vây. Những giọt mưa lần đầu rơi xuống, tựa như là điềm báo cho việc không hay sắp xảy ra.
-"Chủ thần, Minh giới đã phá hủy luật lệ, đem người tiến công thần giới"-
Tử Ngạn nhếch mép, nước mắt trôi theo mưa, giọng có chút hạ tông -"Kẻ nào bước vào lãnh địa của địa đàng, dù là tu la địa ngục cũng sát"-
•
Thần điện sáng lên càng rực rỡ hơn, tiếng chuông lại âm vang càng lúc càng nhanh, chứng minh nguy hiểm đã đạt đến mức độ báo động.
Tử Ngạn đi vào mật đạo của Thần điện, từng bước chân lại mang trĩu nỗi tâm tư sầu muộn. Sau cầu thang dài xoắn ốc, cánh cửa được khắc họa pháp trận bảo vệ xuất hiện. Đầu hổ khi vừa nhìn thấy nàng cũng không ngăn cản, mà lui về phía sau làm động tác quỳ, tựa như chào đón vị chủ nhân đã lâu ngày không trở lại.
Sâu trong mật đạo, Tử Ngạn chạm vào quyền trượng đã yên giấc, nếu như sử dụng thứ này, nàng sẽ chính thức trở lại làm chủ thần, ngay khi này không ai có thể là đối thủ của nàng, kể cả Vận Mệnh. Nhưng một khi đã cầm nó vào tay, thứ mà nàng phải nhận lấy chính là thống khổ cô độc như năm đó.
-"Rốt cuộc người cũng phải trở lại nơi đây thôi, quyền lực vẫn luôn là thứ bên ngươi đến cuối củng"- Giọng khàn đặc, khó khăn châm chọc từng chữ.
-"Phải, ngươi nói phải, chính vì vậy ngươi mới bị chính con gái của mình đem làm thức ăn"- Nàng cũng không kém cạnh gì mà đáp trả.
Tử Hồ Điệp ngay khi này chỉ còn da bọc xương, lão cười khanh khách, không màng đến thể diện trước đây là một vị chủ thần tối cao mà nói nhặt một con côn trùng trong ngục giam cho vào miệng mà nhai.
Đáng lẽ, lão đã chết lâu rồi, nhưng chính vào thời khắc ấy, luật lệ của Tinh Tú đã ngăn cấm nàng giết chết lão. Cũng chỉ có thể giam cầm, khiến lão đói đến khi cái tôi của mình chịu hạ xuống.
-"Cảnh Huyền, cả đời này của hắn chỉ có hai thứ, một là quyền lực, hai là trả thù. Sẽ không có chỗ thứ ba cho ngươi đâu"- Lão hả hê đầy khinh miệt.
Tử Ngạn im lặng, vẫn đang phân vân giữa việc có nên dùng nó thống lĩnh địa đàng hay không...
-"Tử Ngạn, tuy ta rất ghét ngươi nhưng dù gì ngươi cũng đứa con gái bổn tọa quan sát lớn lên, khuyên người một câu. Chủ thần không được phép chạm đến ái tình"- Tử Hồ Điệp nói xong, cũng bình tĩnh rơi vào giấc ngủ.
Tử Ngạn cảm nhận được khí tức của Cảnh Huyền sắp đến gần, chỉ có thể nắm lấy quyền trượng đã lâu ngay chạm tới. Quyền trượng nhận chủ, địa đàng cũng không khiếp sợ như rắn mất đầu nữa. Vì... Phượng Hoàng tỏa sáng trên bầu trời, có thể nhìn rõ vào ban ngày, chính là minh chứng cho niết bàn đã trùng sinh.
Chủ thần - phượng hoàng của bọn họ đã trở về sau ngàn năm chu du tứ hải.
Cánh hoa trắng vẫn lung lay trước gió, nó không chết, nhưng cũng chẳng thể lớn thêm được. Tựa như tình cảm ngày ấy của hắn và Tử Ngạn. Cảnh Huyền đã từng nghĩ rằng bản thân mình chỉ là muốn trả thù Tử Hồ Điệp, chỉ là muốn đoạt lại quyền lực đáng ra là của mình... Nhưng hắn không biết, bản thân vì để dành lại những thứ đó mà đã tổn thương không ít người.
-"Đại chủ nhân, việc ngài giao ta đã hoàn thành"- Huyết hồ vượt khoảng thời không trở về địa đàng từ trước, nó nhận ra bảy tội lỗi lớn nhất của nhân sinh đã được thu thập xong, cuối cùng đến hồi kết là điều đương nhiên.
Cảnh Huyền vì để tránh sự nghi ngờ của Vận Mệnh mà đã tự động xóa ký ức của mình qua từng thế giới thu thập bảy tội đồ của nhân loại. Huyết hồ lại chính là cánh tay đắc lực của hắn, nó không phải á thần, chỉ là một kẻ giả đã giết chết á thần 520 và thay thế vị trí đó mà thôi.
-"Tử Ngạn đang ở đâu ?"- Cảnh Huyền híp mắt khi thấy thần điện phát sáng, sự hoài nghi trong lòng dâng lên.
-"Tế điện, Vận Mệnh đã ra lệnh cho Tinh Tú tiêu diệt chủ thần đại nhân"- Huyết hồ thản nhiên đáp, dường như những ký ức về Tử Ngạn trước đây đều không hề tồn tại.
Cảnh Huyền cũng rất tự tại, hắn không quá gấp gáp trước mọi thứ, hắn chạm vào thân cây hoa trắng, thì thầm vài từ -"Duyên không đẹp sẽ lỡ làng, tình không đặng sẽ khó thành. Xin lỗi"-
Cảnh Huyền rời đi, từ sau thân cây, nữ nhân khóe mi đã đỏ lên từng hồi. Bao giọt nước mắt đã ngưng từ trăm năm trước nay lại rơi xuống. Tử Ngạn gục đầu bên thân cây, đôi tay chạm nhẹ vào cánh hoa trên cao.
Tình cảm này cũng giống như hoa, chỉ có thể rực rỡ trong quá khứ nhưng lại không thể phát triển trong tương lai.
Hồi chuông cảnh báo của địa đàng vang lên, Tử Ngạn thẩn thờ ngồi dậy. Bầu trời vốn dĩ luôn mang hào quang lại bị huyết vân cuồn cuộn bao vây. Những giọt mưa lần đầu rơi xuống, tựa như là điềm báo cho việc không hay sắp xảy ra.
-"Chủ thần, Minh giới đã phá hủy luật lệ, đem người tiến công thần giới"-
Tử Ngạn nhếch mép, nước mắt trôi theo mưa, giọng có chút hạ tông -"Kẻ nào bước vào lãnh địa của địa đàng, dù là tu la địa ngục cũng sát"-
•
Thần điện sáng lên càng rực rỡ hơn, tiếng chuông lại âm vang càng lúc càng nhanh, chứng minh nguy hiểm đã đạt đến mức độ báo động.
Tử Ngạn đi vào mật đạo của Thần điện, từng bước chân lại mang trĩu nỗi tâm tư sầu muộn. Sau cầu thang dài xoắn ốc, cánh cửa được khắc họa pháp trận bảo vệ xuất hiện. Đầu hổ khi vừa nhìn thấy nàng cũng không ngăn cản, mà lui về phía sau làm động tác quỳ, tựa như chào đón vị chủ nhân đã lâu ngày không trở lại.
Sâu trong mật đạo, Tử Ngạn chạm vào quyền trượng đã yên giấc, nếu như sử dụng thứ này, nàng sẽ chính thức trở lại làm chủ thần, ngay khi này không ai có thể là đối thủ của nàng, kể cả Vận Mệnh. Nhưng một khi đã cầm nó vào tay, thứ mà nàng phải nhận lấy chính là thống khổ cô độc như năm đó.
-"Rốt cuộc người cũng phải trở lại nơi đây thôi, quyền lực vẫn luôn là thứ bên ngươi đến cuối củng"- Giọng khàn đặc, khó khăn châm chọc từng chữ.
-"Phải, ngươi nói phải, chính vì vậy ngươi mới bị chính con gái của mình đem làm thức ăn"- Nàng cũng không kém cạnh gì mà đáp trả.
Tử Hồ Điệp ngay khi này chỉ còn da bọc xương, lão cười khanh khách, không màng đến thể diện trước đây là một vị chủ thần tối cao mà nói nhặt một con côn trùng trong ngục giam cho vào miệng mà nhai.
Đáng lẽ, lão đã chết lâu rồi, nhưng chính vào thời khắc ấy, luật lệ của Tinh Tú đã ngăn cấm nàng giết chết lão. Cũng chỉ có thể giam cầm, khiến lão đói đến khi cái tôi của mình chịu hạ xuống.
-"Cảnh Huyền, cả đời này của hắn chỉ có hai thứ, một là quyền lực, hai là trả thù. Sẽ không có chỗ thứ ba cho ngươi đâu"- Lão hả hê đầy khinh miệt.
Tử Ngạn im lặng, vẫn đang phân vân giữa việc có nên dùng nó thống lĩnh địa đàng hay không...
-"Tử Ngạn, tuy ta rất ghét ngươi nhưng dù gì ngươi cũng đứa con gái bổn tọa quan sát lớn lên, khuyên người một câu. Chủ thần không được phép chạm đến ái tình"- Tử Hồ Điệp nói xong, cũng bình tĩnh rơi vào giấc ngủ.
Tử Ngạn cảm nhận được khí tức của Cảnh Huyền sắp đến gần, chỉ có thể nắm lấy quyền trượng đã lâu ngay chạm tới. Quyền trượng nhận chủ, địa đàng cũng không khiếp sợ như rắn mất đầu nữa. Vì... Phượng Hoàng tỏa sáng trên bầu trời, có thể nhìn rõ vào ban ngày, chính là minh chứng cho niết bàn đã trùng sinh.
Chủ thần - phượng hoàng của bọn họ đã trở về sau ngàn năm chu du tứ hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.