Chương 14: CHẤT VẤN
Rosepea
23/09/2023
Sơ Sênh mặc bộ đồ thể thao, mái tóc dài buộc đuôi gà, nhanh nhẹn bước xuống dưới lầu. Trông thấy Ngạn Bách Ngôn đang ngồi thưởng trà, bước chân của cô có chút chậm lại.
- Đi thôi!
Ngạn Bách Ngôn đặt tách trà xuống bàn, không nhìn Sơ Sênh mà chỉ buông ra một câu. Mặc dù trong lòng cô đang rất thắc mắc, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Cha nuôi bảo sao thì Sơ Sênh đành nghe vậy.
Ngạn Bách Ngôn mở cửa xe, chờ Sơ Sênh ngồi yên vị bên ghế lái phụ anh mới bước lên sau. Tuyến đường từ biệt thự đến trung tâm võ thuật tương đối vòng vèo, vượt qua đường cao tốc mới tới được điểm hẹn cần đến.
Tầm năm mươi phút sau, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng trung tâm võ thuật. Ngay khi nhìn thấy tòa nhà to lớn như thế này, Sơ Sênh đã reo lên, không ngừng cảm thán. Trung tâm võ thuật lớn nhất quốc gia có khác, cách bài trí và thiết kế cũng mang đậm tính chất mạnh mẽ hiện đại.
Ngạn Bách Ngôn dẫn Sơ Sênh lên phòng giám đốc trung tâm, không cần hẹn trước liền trực tiếp bước vào bên trong. Thân phận đặc biệt của anh, những người ở đây đã quá am hiểu. Do vậy, ngay cả nhân viên trong trung tâm này, trông thấy Ngạn Bách Ngôn liền cúi đầu chào hỏi vô cùng kính nể.
- Cha nuôi, chúng ta đang đi đâu thế này?
Sơ Sênh ngạc nhiên cất giọng hỏi.
Ngạn Bách Ngôn thờ ơ, trả lời cô một cách qua loa:
- Dạy con học võ!
Có lẽ, sau sự việc vừa rồi, Ngạn Bách Ngôn muốn cô học võ để có thể tự bảo vệ bản thân trong những trường hợp khẩn cấp như đêm hôm qua. Anh vẫn luôn suy nghĩ sâu xa và cẩn thận đến như thế.
Tiếp đón hai người họ là giám đốc Bạc Phi, tuổi tác còn khá trẻ. Anh cúi đầu bắt tay với Ngạn Bách Ngôn, lịch sự chào hỏi:
- Bác sĩ Ngạn, tiểu thư Sơ Sênh, mời ngồi!
Trước khi tới đây, Ngạn Bách Ngôn đã liên hệ trước với Bạc Phi, yêu cầu anh tìm cho Sơ Sênh một thầy dạy võ chuyên nghiệp nhất. Thời gian học sẽ là các ngày cuối tuần, đến khi nào Sơ Sênh có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân thì Ngạn Bách Ngôn mới cho cô thôi học.
- Thầy dạy võ riêng cho tiểu thư là Lâm Thanh, đã có hơn ba mươi năm kinh nghiệm, giải thưởng võ thuật nhận về đã lên tới con số hơn một trăm. Bác sĩ Ngạn, anh có thể yên tâm giao phó tiểu thư cho tôi.
Nghe vậy, Ngạn Bách Ngôn liền gật đầu đầy mãn nguyện. Không cần hỏi qua ý kiến của Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn đều tự quyết.
Sơ Sênh được thư ký riêng của Bạc Phi dẫn tới phòng tập riêng. Ngạn Bách Ngôn nhàn nhã thưởng trà cùng Bạc Phi, bàn bạc một số công việc quan trọng khác. Ba tiếng đồng hồ sau, Bạc Phi có công chuyện nên đành đi trước.
Ngạn Bách Ngôn buồn chán, bước ra ngoài sảnh chính, chống tay lên thanh vịn mà nhìn về phía phòng tập của Sơ Sênh. Cô đang được Lâm Thanh hướng dẫn các tư thế đầu tiên trong môn võ. Mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán Sơ Sênh. Tuy nhiên, Ngạn Bách Ngôn có thể nhận ra, Sơ Sênh vô cùng thích thú với buổi học này.
- Anh... anh Ngạn!
Sau lưng anh bỗng chốc vang lên giọng nói lảnh lót của một cô gái. Monaco cũng đến đây tập võ, ngay từ đằng xa cô đã có thể nhận ra bóng lưng cao lớn của Ngạn Bách Ngôn.
Nghe tiếng gọi, Ngạn Bách Ngôn liền chau mày, quay đầu lại nhìn. Ánh mắt lấp lánh của Monaco tràn ngập sự mong đợi. Dù Ngạn Bách Ngôn có lạnh lùng với cô như thế nào chăng nữa, Monaco vẫn không thể nào rũ bỏ được tình cảm này.
- Anh... đưa Sơ Sênh đến đây học võ?
Monaco ngờ vực cất giọng hỏi. Nương theo ánh nhìn của Ngạn Bách Ngôn, cô ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Ngạn Bách Ngôn chỉ lạnh lùng gật đầu xác nhận. Đối với người phụ nữ khác, Ngạn Bách Ngôn không muốn dây dưa hay tiếp xúc quá nhiều.
Mi mắt Monaco nhẹ nhàng cụp xuống. Cô khẽ thở dài, buồn bã nói tiếp:
- Hai mặt một lời, nể tình chúng ta từng có tình cảm, Bách Ngôn, hãy nói rõ cho em biết, anh và cô ta có mối quan hệ như thế nào?
Ngạn Bách Ngôn cảm thấy vô cùng phiền phức. Anh tặc lưỡi một tiếng, sau đó xoay lưng toan bước đi. Thế nhưng, Monaco đã vội vã bước lên vài bước, dang hai tay ngăn anh lại.
- Con gái nuôi!
Anh tùy ý đáp gọn lỏn.
- Ngạn Bách Ngôn, Sơ Sênh là con gái của anh, con gái của anh đấy, anh có biết không?
Tâm trạng không phục của Monaco bùng cháy dữ dội. Cô ta đủ thông minh để hiểu, tình cảm Ngạn Bách Ngôn dành cho Sơ Sênh không đơn thuần chỉ là mối quan hệ cha nuôi và con gái.
- Trình độ nghe hiểu của cô có vấn đề à? Chữ "nuôi" của tôi cô vứt cho chó gặm rồi hay sao?
- Con gái nuôi thì có gì khác cơ chứ?
Nghe Monaco chất vấn, gương mặt tuấn mỹ của Ngạn Bách Ngôn lại vô cùng bình thản.
- Rất khác là đằng khác. Sơ Sênh vừa là con gái nuôi, vừa là mẹ đẻ của các con tôi sau này. Hiểu chưa? Giờ thì... mời cô cút ra khỏi đây!
- Đi thôi!
Ngạn Bách Ngôn đặt tách trà xuống bàn, không nhìn Sơ Sênh mà chỉ buông ra một câu. Mặc dù trong lòng cô đang rất thắc mắc, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Cha nuôi bảo sao thì Sơ Sênh đành nghe vậy.
Ngạn Bách Ngôn mở cửa xe, chờ Sơ Sênh ngồi yên vị bên ghế lái phụ anh mới bước lên sau. Tuyến đường từ biệt thự đến trung tâm võ thuật tương đối vòng vèo, vượt qua đường cao tốc mới tới được điểm hẹn cần đến.
Tầm năm mươi phút sau, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng trung tâm võ thuật. Ngay khi nhìn thấy tòa nhà to lớn như thế này, Sơ Sênh đã reo lên, không ngừng cảm thán. Trung tâm võ thuật lớn nhất quốc gia có khác, cách bài trí và thiết kế cũng mang đậm tính chất mạnh mẽ hiện đại.
Ngạn Bách Ngôn dẫn Sơ Sênh lên phòng giám đốc trung tâm, không cần hẹn trước liền trực tiếp bước vào bên trong. Thân phận đặc biệt của anh, những người ở đây đã quá am hiểu. Do vậy, ngay cả nhân viên trong trung tâm này, trông thấy Ngạn Bách Ngôn liền cúi đầu chào hỏi vô cùng kính nể.
- Cha nuôi, chúng ta đang đi đâu thế này?
Sơ Sênh ngạc nhiên cất giọng hỏi.
Ngạn Bách Ngôn thờ ơ, trả lời cô một cách qua loa:
- Dạy con học võ!
Có lẽ, sau sự việc vừa rồi, Ngạn Bách Ngôn muốn cô học võ để có thể tự bảo vệ bản thân trong những trường hợp khẩn cấp như đêm hôm qua. Anh vẫn luôn suy nghĩ sâu xa và cẩn thận đến như thế.
Tiếp đón hai người họ là giám đốc Bạc Phi, tuổi tác còn khá trẻ. Anh cúi đầu bắt tay với Ngạn Bách Ngôn, lịch sự chào hỏi:
- Bác sĩ Ngạn, tiểu thư Sơ Sênh, mời ngồi!
Trước khi tới đây, Ngạn Bách Ngôn đã liên hệ trước với Bạc Phi, yêu cầu anh tìm cho Sơ Sênh một thầy dạy võ chuyên nghiệp nhất. Thời gian học sẽ là các ngày cuối tuần, đến khi nào Sơ Sênh có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân thì Ngạn Bách Ngôn mới cho cô thôi học.
- Thầy dạy võ riêng cho tiểu thư là Lâm Thanh, đã có hơn ba mươi năm kinh nghiệm, giải thưởng võ thuật nhận về đã lên tới con số hơn một trăm. Bác sĩ Ngạn, anh có thể yên tâm giao phó tiểu thư cho tôi.
Nghe vậy, Ngạn Bách Ngôn liền gật đầu đầy mãn nguyện. Không cần hỏi qua ý kiến của Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn đều tự quyết.
Sơ Sênh được thư ký riêng của Bạc Phi dẫn tới phòng tập riêng. Ngạn Bách Ngôn nhàn nhã thưởng trà cùng Bạc Phi, bàn bạc một số công việc quan trọng khác. Ba tiếng đồng hồ sau, Bạc Phi có công chuyện nên đành đi trước.
Ngạn Bách Ngôn buồn chán, bước ra ngoài sảnh chính, chống tay lên thanh vịn mà nhìn về phía phòng tập của Sơ Sênh. Cô đang được Lâm Thanh hướng dẫn các tư thế đầu tiên trong môn võ. Mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán Sơ Sênh. Tuy nhiên, Ngạn Bách Ngôn có thể nhận ra, Sơ Sênh vô cùng thích thú với buổi học này.
- Anh... anh Ngạn!
Sau lưng anh bỗng chốc vang lên giọng nói lảnh lót của một cô gái. Monaco cũng đến đây tập võ, ngay từ đằng xa cô đã có thể nhận ra bóng lưng cao lớn của Ngạn Bách Ngôn.
Nghe tiếng gọi, Ngạn Bách Ngôn liền chau mày, quay đầu lại nhìn. Ánh mắt lấp lánh của Monaco tràn ngập sự mong đợi. Dù Ngạn Bách Ngôn có lạnh lùng với cô như thế nào chăng nữa, Monaco vẫn không thể nào rũ bỏ được tình cảm này.
- Anh... đưa Sơ Sênh đến đây học võ?
Monaco ngờ vực cất giọng hỏi. Nương theo ánh nhìn của Ngạn Bách Ngôn, cô ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Ngạn Bách Ngôn chỉ lạnh lùng gật đầu xác nhận. Đối với người phụ nữ khác, Ngạn Bách Ngôn không muốn dây dưa hay tiếp xúc quá nhiều.
Mi mắt Monaco nhẹ nhàng cụp xuống. Cô khẽ thở dài, buồn bã nói tiếp:
- Hai mặt một lời, nể tình chúng ta từng có tình cảm, Bách Ngôn, hãy nói rõ cho em biết, anh và cô ta có mối quan hệ như thế nào?
Ngạn Bách Ngôn cảm thấy vô cùng phiền phức. Anh tặc lưỡi một tiếng, sau đó xoay lưng toan bước đi. Thế nhưng, Monaco đã vội vã bước lên vài bước, dang hai tay ngăn anh lại.
- Con gái nuôi!
Anh tùy ý đáp gọn lỏn.
- Ngạn Bách Ngôn, Sơ Sênh là con gái của anh, con gái của anh đấy, anh có biết không?
Tâm trạng không phục của Monaco bùng cháy dữ dội. Cô ta đủ thông minh để hiểu, tình cảm Ngạn Bách Ngôn dành cho Sơ Sênh không đơn thuần chỉ là mối quan hệ cha nuôi và con gái.
- Trình độ nghe hiểu của cô có vấn đề à? Chữ "nuôi" của tôi cô vứt cho chó gặm rồi hay sao?
- Con gái nuôi thì có gì khác cơ chứ?
Nghe Monaco chất vấn, gương mặt tuấn mỹ của Ngạn Bách Ngôn lại vô cùng bình thản.
- Rất khác là đằng khác. Sơ Sênh vừa là con gái nuôi, vừa là mẹ đẻ của các con tôi sau này. Hiểu chưa? Giờ thì... mời cô cút ra khỏi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.