Chương 24: Biến cố niết bàn
Tiếu Vũ
01/06/2016
Hôm sau, Vân Cảnh và
Tuyết Cầu đều thay quần áo trắng sạch sẽ, trên cả hai áo đều thêu bông
mai đỏ, như một đôi người ngọc, đi tới đâu chói mắt người ta tới đó. Còn Khô vinh thì vẫn như thường lệ vẫn bộ quần áo màu lam dài, chỉ cần
không mở miệng thì hắn là tinh linh thuần khiết nhất trên thế gian này.
Theo lời Khô vinh nói, vì niết bàn ngàn năm, nên Phượng Vương Phượng Tu có đi du lịch xa với người vợ trước đây trước đây nữa cũng sẽ cố gắng trở về. Vì thế mới cùng Vân Cảnh và Tuyết CẦu đi tới núi Đan Huyệt này cũng không phải tới xem cái cảnh vớ vẩn tự thiêu gì, mà chính là muốn được ôn lại chuyện cũ với Phượng Tu, cũng tiện khoe ra bản thân mình loại tình cảm vui sướng chuyển khắp tám phương đại lục này như thế nào.
Địa điểm niết bàn được định cử hành ở một gốc cây ngô đồng vạn năm trên đỉnh núi Đan huyệt, cây ngô đồng che chở cho bộ tộc Phượng Hoàng phồn vinh hưng thịnh, cũng chứng kiến mỗi một lần một Hỏa Phượng Viêm hoàng xinh đẹp lột xác, nó chính là tượng trưng cực kỳ thần thánh cho tộc Phượng Hoàng.
Khi họ tới đỉnh núi Đan Huyệt đúng giờ, đại đa số Phượng Hoàng có vóc dáng tiều tụy đã quỳ lạy bên cây ngô đồng vạn năm thành vòng tròn, ở chính giữa có một con Viêm Hoàng bảy sắc nho nhỏ, khác hẳn Hỏa Phượng, mào Viêm Hoàng và ba lông đuôi đều có màu vàng lóa mắt. Chan mẹ của Tiểu Viêm Hoàng này đang quỳ một bên thay nàng ta cầu nguyện, hy vọng nàng ta có thể bình an vượt qua niết bàn lần này. Mà đứng đầu bộ tộc Phượng Hoàng Phượng Vương Phượng Cửu thì trước khi nghi thức bắt đầu, đã tiến lên một bước, ban cho tiểu Viêm Hoàng lời chúc phúc tốt đẹp và linh khí hộ thể.
Vân Cảnh là ngoại tộc tuy được phép tham dự nhưng cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể đứng ở xa xa cùng Tuyết Cầu, lẳng lặng chờ đợi nghi thức thần thánh này bắt đầu. Còn Khô Vinh có vẻ như phát hiện ra bóng Phượng Tu, rất hưng phấn, nhưng cũng bắt đầu yên tĩnh khi nghi thức bắt đầu.
Phượng Cửu tự mình đốt cả đám gỗ Hoàng Lâm chất quanh Viêm Hoàng, ngọn lửa bắt đầu bùng lên, hương mộc đang cháy. Ánh lửa dưới tác dụng của cơn gió thổi tới tận trời, nhanh chóng bao phủ cả tiểu Viêm Hoàng đang run rẩy bên trong. Tiểu Viêm Hoàng ở giữa rừng lửa thiêu phát ra tiếng tiếc nuối sắc bén, còn gương mặt mọi người nhìn vô cùng chăm chú và bình tĩnh.
Tuyết CẦu không đành lòng nhìn nên tựa đầu chui sâu vào lòng Vân Cảnh, Vân Cảnh lập tức săn sóc lấy tay che hai tai nàng. Nghi thức này tàn nhẫn quá mức, dù là hắn cũng không chịu nổi cau mày lắc đầu.
Trận lửa lớn cháy chừng nửa canh giờ mời tắt dần, còn bóng tiểu Viêm Hoàng đã hòa tan cùng với ngọn lửa, hóa thành đám tro tàn nhè nhẹ, quanh quẩn bên tai vẫn còn tiếng kêu tiếc nuối giãy giụa lần cuối của nàng ta, cũng sẽ là tiếng hát vang lần đầu tiên nếu sống lại.
Mọi người nín thở, nếu như không ngoài ý muốn, đợi lửa tắt thì sẽ thấy một Viêm Hoàng xinh đẹp sống lại trong đám tro bụi, ánh sáng rực trời.
Ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trên núi Đan Huyệt bỗng vang lên một tiếng ngựa hý. Phía chân trời bên cạnh, nhanh chóng mọc ra một con thần thú thiên mã tuyết trắng bay nhanh như tia chớp vụt qua, thần thú ngậm trọng miệng một dụng cụ làm bằng gỗ. Do nó bay với tốc độ quá nhanh, dụng cụ bất ổn, làm sóng sánh rớt ra một giọt nước óng ánh trong suốt. Mà giọt nước này lại không khéo, chỉ rơi trên đốm lửa nhỏ phía trên hương mộc, chỉ nghe phù một cái, lửa đã hoàn toàn bị dập tắt.
Thần sắc Phượng Cửu biến đổi, lập tức tiến lên điều tra, phát hiện ra giọt nước kia thế mà ngưng kết không tan, vẫn giữ nguyên trên cây hương mộc đã bị đốt thành than. Phượng Cửu nhíu mày thở dài, “Thiên ý, đúng là nấu chảy ra bạc!” Lời này vừa nói ra, tất cả người tộc Phượng Hoàng sắc mặt đều tái nhợt, mà mẫu thân của Tiểu Viêm Hoàng chấp nhận niết bàn thì ngất xỉu ngay tại chỗ cạnh phu quân bà.
“thúc phụ, xin nén bi thương” Phượng Cửu xoay người, vẻ mặt lộ ra bị thương sâu sắc với sự bất hạnh của người cha Phượng Triển có đứa con chết non, cất lời an ủi.
Phượng Triển Mộc liếc mắt nhìn Phượng Cửu, dĩ nhiên là nhờ người khác chiếu cố cho phu nhân của mình, còn bản thân thì tiến lên quỳ xuống trước đám tro tàn còn sót lại của hương mộc kia, run run hai tay, đỡ lấy đống tro tàn trong tay, “Lâm Nhi, cha thật có lỗi, cho con nhận hết mọi đau đớn mà không được sống” Nói xong nước mắt chảy từ gò má xuống đống tr tàn, đây là tình yêu chia tay cuối cùng của ông đối với cái chết oan của con gái. Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều lã chã rơi lệ.
“Tại sao lại vậy!” Tuyết Cầu không tin nổi cảnh trước mắt, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống thánh thót. Mặc dù nàng thích ăn thịt rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi một sinh mệnh đang sống như vậy cứ theo cách đó mà xong đời. Hóa ra sống lại mới là lời nói dối lớn nhất, hóa ra, niết bàn đúng thật là kiếp nạn lớn nhất, sinh ly tử biệt mới giày vò người ta đến thống khổ không chịu nổi như vậy.
“Là bọn họ! Cũng bởi vì có bọn người ngoại tộc ở đây nên mới khiến cho Hoàng Lâm bị nhận vô số điều xấu!” Ở đây vì có Hỏa Phượng viêm hoàng cảm xúc kích động quá mức, mà coi cái chết của Hoàng Lâm đều hướng thẳng về phía đám người Vân Cảnh. Lời này vừa ra, dĩ nhiên là kích động vô số người bộ tộc Phượng Hoàng, ai ai cũng đều dùng ánh mắt thù hận trừng trừng nhìn về phía họ, chỉ ngại có Phượng Cửu ở đây nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đều im miệng đi!” Phượng Cửu lớn tiếng trách mắng, bất giác khiến toàn trường hỗn loạn bị áp lại. Hắn lạnh lùng nhìn các tộc nhân chung quanh, không mất uy nghiêm mở miệng, “Thúc phụ tang nữ đã là người đau xót không ai chấp nhận nổi rồi, các ngươi lại còn muốn quậy lớn việc này nữa sao! Nguyên nhân là thủy ngân bất hạnh rớt xuống, là thiên ý không thể trái, để cho thúc phụ một mình đưa tiễn Lâm Nhi lên đường đi” Phượng Cửu nói xong, đi đầu rời khỏi đỉnh núi Đan Huyệt, mọi người cũng lục tục một lúc đi xuống núi.
Tuyết Cầu quay đầu nhìn bóng dáng hiu quạnh đang quỳ kia, cuối cùng không đành lòng bị Vân Cảnh kéo xuống núi.
Đợi mọi người trở lại hành cung Xích Linh, Vân Cảnh được Phượng Cửu gọi tới có việc thương lượng với hắn, nên cùng Tuyết Cầu đi tới thư phòng Phượng Cửu. Còn với Khô Vinh chuyện này đã sớm quen nhìn người ta sống chết, dĩ nhiên là không sao, thậm chí hắn còn có chút sung sướng muốn một mình đi tìm Phượng Tu ôn chuyện.
“Nhị điện hạ cũng biết thủy ngân này rơi xuống như thế nào trên hương mộc rồi chứ?” Phượng Cửu thấy Vân Cảnh tới, thì cho thuộc hạ lui đi, mở miệng hỏi luôn.
“Như Vân Cảnh không nhìn lầm, lúc ấy chân trời thoáng qua một bóng màu trắng là thánh thú Anh chiêu của bộ tộc Bồ Lao ở phía nam, mà giọt thủy ngân kia rớt xuống cũng chính là từ trong lọ nó ngậm rơi xuống. Chỉ là Phượng Vương, chuyện này cũng không phải lỗi của Anh Chiêu, hơn nữa Vân Cảnh cũng không muốn Phượng Vương vì chuyện này mà kết thù với tộc Bồ Lao” Vân Cảnh đem mọi tâm sự ngập trong mắt, bình tĩnh nói ra. Chỉ là hắn cảm thấy chuyện xảy ra liên tiếp này đều kỳ lạ tới mức khiến người ta thấy lạnh người, đầu tiên là tộc Phụ Hý tặng tộc Phượng Hoàng kiếm Phì Di lại bị một kẻ không rõ tên lợi dụng, giết chết mấy người tộc Thanh Loan, khiến cho hai tộc xung đột vũ trang. Rồi lại đúng lúc tộc Phượng Hoàng niết bàn thì lại chỉ vì cử chỉ vô tâm của thánh thú tộc Bồ Lao mà thất bại trong gang tấc. Kỳ lạ nhất là thủy ngân chính là đặc sản của nơi có thủy ngân ở phía nam, độ nóng cao vô cùng người phi thường đụng vào thì chảy, còn với bọn hắn thì vô dụng. Mà phương hướng Anh Chiêu đi đúng là từ nơi có thủy ngân tới, cũng chính là chỗ ở của Vương Bồ Lao ở Phù Ngọc.
“Dĩ nhiên, Phượng Cửu cũng không phải muốn truy cứu người vô tâm, chỉ là thủy ngân là đối chọi tối kỵ với bộ tộc Phượng Hoàng niết bàn của ta từ trước tới nay, vì thế lần này thủy ngân thực sự rớt cũng quá mức trùng hợp. Phượng Cửu khó hiểu, kẻ đằng sau này chĩa về các tộc có âm mưu gì, chỉ có một điểm Phượng cửu dám khẳng định, bất hạnh của tộc Phượng Hoàng cả hai lần đều bị liên lụy trong đó. Nếu Nhị điện hạ có lòng, thì nên tìm hiểu tra rõ nguồn gốc kẻ này, nếu không có lòng, Phượng Cửu cũng đành chỉ đứng sau cố sức toàn lực làm việc vì toàn tộc, giữ chặt lấy mình” Trong con ngươi của Phượng Cửu lóe lên tia đen tối, trực giác nói cho hắn biết, đợi lúc âm mưu này bao phủ toàn bộ tám phượng đại lục thì cũng là lúc tranh đấu và hủy diệt bắt đầu – niết bàn lần này không biết còn có thể sống lại nữa hay không.
Vân Cảnh nhíu mày suy tư mãi, lúc này mới mở miệng nói, “Vân Cảnh tự nhận lực lượng có hạn, nhưng cũng không thể chấp nhận mặc kệ cho kẻ khác làm xằng làm bậy được. Phượng Vương, chuyện Phì Di, mong rằng nên xử lý thích đáng, đừng tiếp tục khơi dậy phân tranh nữa. Hôm đó Vân Cảnh sẽ đi tới Phù Ngọc, cũng Vương Thúc Bồ Lao hỏi cho rõ, cũng làm chủ cho Phượng Vương”
“Vậy xin làm phiền Nhị điện hạ rồi”
Tại Nguyệt đài Hồ Yêu Phượng Thanh Xích Nguyên
“Con bà nó chứ, lão tử năm trăm năm sau sẽ lại là một hảo hán!” Trong mắt phượng của Khô Vinh lóe lên thần tháo cao ngạo không ai bì nổi, mà nói chuyện cùng hắn chỉ có mỗi mình Phượng Tu. Bộ tộc Phượng Hoàng khác với tộc của hắn, sau năm trăm năm niết bàn sẽ được luân hồi và sống lại, vì thế năm trăm năm nay họ sẽ không giống Khô Vinh duy trì mãi bộ dáng thanh xuân đẹp trai, họ cũng sẽ từ từ già đi, giống như Phượng Tu trước mắt mặt đầy nếp nhăn vậy, nhưng vẫn không giảm phong độ. TRải qua niết bàn sống lại họ gần như trút đi toàn bộ tuổi già, khôi phục lại dung mạo tuổi trẻ, pháp lực tinh tiến, dung mạo càng ngày càng xuất sắc.
“Năm trăm năm nay làm khó cho người rồi” Phượng Tu mỉm cười liếc mắt nhìn Khô Vinh trước mặt chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, lại chợt như nhớ tới những năm tháng trước đây thế này, lúc đó ông chẳng qua cũng chỉ là một con Hỏa Phượng vừa trưởng thành, chưa thừa kế được đại thống hoàng tộc Phượng Hoàng, lại giống như những hỏa Phượng còn trẻ, tâm cao khí ngạo, chẳng coi ai ra gì.
Chẳng qua, cũng khác với ông khi đó, Khô Vinh sớm đã là nhân vật nổi danh khắp tám phương đại lục, thậm chí còn nổi danh ngang với Long Thần vĩ đại. Mới ra đời, như con nghé mới sinh chẳng biết sợ cọp là gì, Phượng Tu trong lúc đi du lịch vô ý đắc tội với một đại nhân vật chẳng coi ai ra gì này, có thể nghĩ, dĩ nhiên là bị giáo dục tới cực thảm, nhưng cũng không phải không hòa thuận, từ đó đã trở thành bạn thân với Khô Vinh.
Từ sau khi Khô vinh bị phong ấn, Phượng Tu cũng lựa chọn giao phó tộc Phượng Hoàng cho con mình rồi cùng người vợ đi du lịch. Hôm nay trở về, nhưng lại gặp lại bạn cũ đã kết giao vạn năm trước cùng uống rượu, trò chuyện, tất nhiên là vui sướng vô cùng, hai người cứ như được trở về lúc đó vậy, hiện giờ nhìn thấy đúng là như cách một thế hệ.
Phượng Tu không ngờ, Long Thần phong ấn Khô Vinh không những phong ấn cả chân thân, mà còn bị ảnh hưởng cả pháp thuật, tính cách và trí lực, như trăm năm rồi có vẻ khôi phục như cũ. Nhìn Khô Vinh đã lâu chưa gặp cứ uốn ba tấc lưỡi thì đầy lời thô tục, tính tình càng cao ngạo hơn trước, chỉ là tâm nhãn không bằng không, mà ngược lại càng đáng yêu thuận mắt hơn nhiều.
“Chỉ tiếc là lão tử cho tới bây giờ vẫn bị khế ước chết tiệt cột chặt, đợi lúc nào lão tử thu phục được tự do từ con thỏ ngốc kia, Khô Vinh nổi tiếng vĩ đại của ngươi sẽ lại lần nữa vang danh khắp tám phương đại lục ngay thôi” Phượng Tu trải qua lễ rửa tội vạn năm, sớm đã mất đi tâm tính năm đó, giờ phút này lại thấy Khô Vinh đầy sức sống và kiêu ngạo như vậy, cũng thấy cảm khái vạn phần, vô cùng hâm mộ.
“Nói thế, năm trăm năm nay ngươi cứ đi phiêu bạt bên ngoài với đứa con Vân Cảnh của Phụ Hý Vương Vân Tuyền sao?” Phượng Tu nghe nói tới chuyện Vân Cảnh bị trục xuất ra khỏi tộc Phụ Hý, tình hình cụ thể lúc đó mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết được chuyện này nhất định phạm vào đại kỵ của Vân Tuyền, vì thế mới khiến cho hắn hạ loại mệnh lệnh này.
“Sai, là bọn họ đi theo lão tử!” Khô Vinh có đánh chết cũng không nguyện thừa nhận mình mới là người hầu đi theo hai người kia, khuôn mặt nho nhỏ tuấn tú tràn đầy khinh thường.
“Rất tốt, Phượng Tu đúng là có một chuyện, lại cũng bởi có chút xích mích với Kim Loại Man Ngưu bên kia, chẳng nể mặt già của lãnh địa Đông Phương này tý nào cả, vậy chắc phải mời Khô Vinh thay Phượng Tu đi gặp một lần được chứ?” Phượng Tu nghe Khô Vinh nói thế, vui mừng quá sức, hy vọng có thể nhờ Khô vinh đi giải quyết chút phiền não mới gặp gần đây.
“Kim Loại Man Ngưu, là thằng nhóc Kim Can đáng giận của tộc Tù Bò kia sao? Hai người các ngươi trước đây như nước với lửa, sao tới mức mà cả mặt mũi cũng không muốn gặp nữa là thế nào?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, hiện giờ cũng đã qua nhiều năm rồi, không nhắc tới cũng thế” Phượng Tu vẻ mặt lộ ra đầy khó xử thở dài, cầm lấy hộp gấm trên bàn đá bên cạnh, lấy ra từ trong hộp một quả trứng lấm tấm vàng, quả trứng này lớn chừng hai năm tay, “Ngươi nói chính là nhận được vật ấy sao?”
Theo lời Khô vinh nói, vì niết bàn ngàn năm, nên Phượng Vương Phượng Tu có đi du lịch xa với người vợ trước đây trước đây nữa cũng sẽ cố gắng trở về. Vì thế mới cùng Vân Cảnh và Tuyết CẦu đi tới núi Đan Huyệt này cũng không phải tới xem cái cảnh vớ vẩn tự thiêu gì, mà chính là muốn được ôn lại chuyện cũ với Phượng Tu, cũng tiện khoe ra bản thân mình loại tình cảm vui sướng chuyển khắp tám phương đại lục này như thế nào.
Địa điểm niết bàn được định cử hành ở một gốc cây ngô đồng vạn năm trên đỉnh núi Đan huyệt, cây ngô đồng che chở cho bộ tộc Phượng Hoàng phồn vinh hưng thịnh, cũng chứng kiến mỗi một lần một Hỏa Phượng Viêm hoàng xinh đẹp lột xác, nó chính là tượng trưng cực kỳ thần thánh cho tộc Phượng Hoàng.
Khi họ tới đỉnh núi Đan Huyệt đúng giờ, đại đa số Phượng Hoàng có vóc dáng tiều tụy đã quỳ lạy bên cây ngô đồng vạn năm thành vòng tròn, ở chính giữa có một con Viêm Hoàng bảy sắc nho nhỏ, khác hẳn Hỏa Phượng, mào Viêm Hoàng và ba lông đuôi đều có màu vàng lóa mắt. Chan mẹ của Tiểu Viêm Hoàng này đang quỳ một bên thay nàng ta cầu nguyện, hy vọng nàng ta có thể bình an vượt qua niết bàn lần này. Mà đứng đầu bộ tộc Phượng Hoàng Phượng Vương Phượng Cửu thì trước khi nghi thức bắt đầu, đã tiến lên một bước, ban cho tiểu Viêm Hoàng lời chúc phúc tốt đẹp và linh khí hộ thể.
Vân Cảnh là ngoại tộc tuy được phép tham dự nhưng cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể đứng ở xa xa cùng Tuyết Cầu, lẳng lặng chờ đợi nghi thức thần thánh này bắt đầu. Còn Khô Vinh có vẻ như phát hiện ra bóng Phượng Tu, rất hưng phấn, nhưng cũng bắt đầu yên tĩnh khi nghi thức bắt đầu.
Phượng Cửu tự mình đốt cả đám gỗ Hoàng Lâm chất quanh Viêm Hoàng, ngọn lửa bắt đầu bùng lên, hương mộc đang cháy. Ánh lửa dưới tác dụng của cơn gió thổi tới tận trời, nhanh chóng bao phủ cả tiểu Viêm Hoàng đang run rẩy bên trong. Tiểu Viêm Hoàng ở giữa rừng lửa thiêu phát ra tiếng tiếc nuối sắc bén, còn gương mặt mọi người nhìn vô cùng chăm chú và bình tĩnh.
Tuyết CẦu không đành lòng nhìn nên tựa đầu chui sâu vào lòng Vân Cảnh, Vân Cảnh lập tức săn sóc lấy tay che hai tai nàng. Nghi thức này tàn nhẫn quá mức, dù là hắn cũng không chịu nổi cau mày lắc đầu.
Trận lửa lớn cháy chừng nửa canh giờ mời tắt dần, còn bóng tiểu Viêm Hoàng đã hòa tan cùng với ngọn lửa, hóa thành đám tro tàn nhè nhẹ, quanh quẩn bên tai vẫn còn tiếng kêu tiếc nuối giãy giụa lần cuối của nàng ta, cũng sẽ là tiếng hát vang lần đầu tiên nếu sống lại.
Mọi người nín thở, nếu như không ngoài ý muốn, đợi lửa tắt thì sẽ thấy một Viêm Hoàng xinh đẹp sống lại trong đám tro bụi, ánh sáng rực trời.
Ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trên núi Đan Huyệt bỗng vang lên một tiếng ngựa hý. Phía chân trời bên cạnh, nhanh chóng mọc ra một con thần thú thiên mã tuyết trắng bay nhanh như tia chớp vụt qua, thần thú ngậm trọng miệng một dụng cụ làm bằng gỗ. Do nó bay với tốc độ quá nhanh, dụng cụ bất ổn, làm sóng sánh rớt ra một giọt nước óng ánh trong suốt. Mà giọt nước này lại không khéo, chỉ rơi trên đốm lửa nhỏ phía trên hương mộc, chỉ nghe phù một cái, lửa đã hoàn toàn bị dập tắt.
Thần sắc Phượng Cửu biến đổi, lập tức tiến lên điều tra, phát hiện ra giọt nước kia thế mà ngưng kết không tan, vẫn giữ nguyên trên cây hương mộc đã bị đốt thành than. Phượng Cửu nhíu mày thở dài, “Thiên ý, đúng là nấu chảy ra bạc!” Lời này vừa nói ra, tất cả người tộc Phượng Hoàng sắc mặt đều tái nhợt, mà mẫu thân của Tiểu Viêm Hoàng chấp nhận niết bàn thì ngất xỉu ngay tại chỗ cạnh phu quân bà.
“thúc phụ, xin nén bi thương” Phượng Cửu xoay người, vẻ mặt lộ ra bị thương sâu sắc với sự bất hạnh của người cha Phượng Triển có đứa con chết non, cất lời an ủi.
Phượng Triển Mộc liếc mắt nhìn Phượng Cửu, dĩ nhiên là nhờ người khác chiếu cố cho phu nhân của mình, còn bản thân thì tiến lên quỳ xuống trước đám tro tàn còn sót lại của hương mộc kia, run run hai tay, đỡ lấy đống tro tàn trong tay, “Lâm Nhi, cha thật có lỗi, cho con nhận hết mọi đau đớn mà không được sống” Nói xong nước mắt chảy từ gò má xuống đống tr tàn, đây là tình yêu chia tay cuối cùng của ông đối với cái chết oan của con gái. Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều lã chã rơi lệ.
“Tại sao lại vậy!” Tuyết Cầu không tin nổi cảnh trước mắt, nước mắt cũng không kìm được rơi xuống thánh thót. Mặc dù nàng thích ăn thịt rất nhiều, nhưng cũng không chịu nổi một sinh mệnh đang sống như vậy cứ theo cách đó mà xong đời. Hóa ra sống lại mới là lời nói dối lớn nhất, hóa ra, niết bàn đúng thật là kiếp nạn lớn nhất, sinh ly tử biệt mới giày vò người ta đến thống khổ không chịu nổi như vậy.
“Là bọn họ! Cũng bởi vì có bọn người ngoại tộc ở đây nên mới khiến cho Hoàng Lâm bị nhận vô số điều xấu!” Ở đây vì có Hỏa Phượng viêm hoàng cảm xúc kích động quá mức, mà coi cái chết của Hoàng Lâm đều hướng thẳng về phía đám người Vân Cảnh. Lời này vừa ra, dĩ nhiên là kích động vô số người bộ tộc Phượng Hoàng, ai ai cũng đều dùng ánh mắt thù hận trừng trừng nhìn về phía họ, chỉ ngại có Phượng Cửu ở đây nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đều im miệng đi!” Phượng Cửu lớn tiếng trách mắng, bất giác khiến toàn trường hỗn loạn bị áp lại. Hắn lạnh lùng nhìn các tộc nhân chung quanh, không mất uy nghiêm mở miệng, “Thúc phụ tang nữ đã là người đau xót không ai chấp nhận nổi rồi, các ngươi lại còn muốn quậy lớn việc này nữa sao! Nguyên nhân là thủy ngân bất hạnh rớt xuống, là thiên ý không thể trái, để cho thúc phụ một mình đưa tiễn Lâm Nhi lên đường đi” Phượng Cửu nói xong, đi đầu rời khỏi đỉnh núi Đan Huyệt, mọi người cũng lục tục một lúc đi xuống núi.
Tuyết Cầu quay đầu nhìn bóng dáng hiu quạnh đang quỳ kia, cuối cùng không đành lòng bị Vân Cảnh kéo xuống núi.
Đợi mọi người trở lại hành cung Xích Linh, Vân Cảnh được Phượng Cửu gọi tới có việc thương lượng với hắn, nên cùng Tuyết Cầu đi tới thư phòng Phượng Cửu. Còn với Khô Vinh chuyện này đã sớm quen nhìn người ta sống chết, dĩ nhiên là không sao, thậm chí hắn còn có chút sung sướng muốn một mình đi tìm Phượng Tu ôn chuyện.
“Nhị điện hạ cũng biết thủy ngân này rơi xuống như thế nào trên hương mộc rồi chứ?” Phượng Cửu thấy Vân Cảnh tới, thì cho thuộc hạ lui đi, mở miệng hỏi luôn.
“Như Vân Cảnh không nhìn lầm, lúc ấy chân trời thoáng qua một bóng màu trắng là thánh thú Anh chiêu của bộ tộc Bồ Lao ở phía nam, mà giọt thủy ngân kia rớt xuống cũng chính là từ trong lọ nó ngậm rơi xuống. Chỉ là Phượng Vương, chuyện này cũng không phải lỗi của Anh Chiêu, hơn nữa Vân Cảnh cũng không muốn Phượng Vương vì chuyện này mà kết thù với tộc Bồ Lao” Vân Cảnh đem mọi tâm sự ngập trong mắt, bình tĩnh nói ra. Chỉ là hắn cảm thấy chuyện xảy ra liên tiếp này đều kỳ lạ tới mức khiến người ta thấy lạnh người, đầu tiên là tộc Phụ Hý tặng tộc Phượng Hoàng kiếm Phì Di lại bị một kẻ không rõ tên lợi dụng, giết chết mấy người tộc Thanh Loan, khiến cho hai tộc xung đột vũ trang. Rồi lại đúng lúc tộc Phượng Hoàng niết bàn thì lại chỉ vì cử chỉ vô tâm của thánh thú tộc Bồ Lao mà thất bại trong gang tấc. Kỳ lạ nhất là thủy ngân chính là đặc sản của nơi có thủy ngân ở phía nam, độ nóng cao vô cùng người phi thường đụng vào thì chảy, còn với bọn hắn thì vô dụng. Mà phương hướng Anh Chiêu đi đúng là từ nơi có thủy ngân tới, cũng chính là chỗ ở của Vương Bồ Lao ở Phù Ngọc.
“Dĩ nhiên, Phượng Cửu cũng không phải muốn truy cứu người vô tâm, chỉ là thủy ngân là đối chọi tối kỵ với bộ tộc Phượng Hoàng niết bàn của ta từ trước tới nay, vì thế lần này thủy ngân thực sự rớt cũng quá mức trùng hợp. Phượng Cửu khó hiểu, kẻ đằng sau này chĩa về các tộc có âm mưu gì, chỉ có một điểm Phượng cửu dám khẳng định, bất hạnh của tộc Phượng Hoàng cả hai lần đều bị liên lụy trong đó. Nếu Nhị điện hạ có lòng, thì nên tìm hiểu tra rõ nguồn gốc kẻ này, nếu không có lòng, Phượng Cửu cũng đành chỉ đứng sau cố sức toàn lực làm việc vì toàn tộc, giữ chặt lấy mình” Trong con ngươi của Phượng Cửu lóe lên tia đen tối, trực giác nói cho hắn biết, đợi lúc âm mưu này bao phủ toàn bộ tám phượng đại lục thì cũng là lúc tranh đấu và hủy diệt bắt đầu – niết bàn lần này không biết còn có thể sống lại nữa hay không.
Vân Cảnh nhíu mày suy tư mãi, lúc này mới mở miệng nói, “Vân Cảnh tự nhận lực lượng có hạn, nhưng cũng không thể chấp nhận mặc kệ cho kẻ khác làm xằng làm bậy được. Phượng Vương, chuyện Phì Di, mong rằng nên xử lý thích đáng, đừng tiếp tục khơi dậy phân tranh nữa. Hôm đó Vân Cảnh sẽ đi tới Phù Ngọc, cũng Vương Thúc Bồ Lao hỏi cho rõ, cũng làm chủ cho Phượng Vương”
“Vậy xin làm phiền Nhị điện hạ rồi”
Tại Nguyệt đài Hồ Yêu Phượng Thanh Xích Nguyên
“Con bà nó chứ, lão tử năm trăm năm sau sẽ lại là một hảo hán!” Trong mắt phượng của Khô Vinh lóe lên thần tháo cao ngạo không ai bì nổi, mà nói chuyện cùng hắn chỉ có mỗi mình Phượng Tu. Bộ tộc Phượng Hoàng khác với tộc của hắn, sau năm trăm năm niết bàn sẽ được luân hồi và sống lại, vì thế năm trăm năm nay họ sẽ không giống Khô Vinh duy trì mãi bộ dáng thanh xuân đẹp trai, họ cũng sẽ từ từ già đi, giống như Phượng Tu trước mắt mặt đầy nếp nhăn vậy, nhưng vẫn không giảm phong độ. TRải qua niết bàn sống lại họ gần như trút đi toàn bộ tuổi già, khôi phục lại dung mạo tuổi trẻ, pháp lực tinh tiến, dung mạo càng ngày càng xuất sắc.
“Năm trăm năm nay làm khó cho người rồi” Phượng Tu mỉm cười liếc mắt nhìn Khô Vinh trước mặt chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, lại chợt như nhớ tới những năm tháng trước đây thế này, lúc đó ông chẳng qua cũng chỉ là một con Hỏa Phượng vừa trưởng thành, chưa thừa kế được đại thống hoàng tộc Phượng Hoàng, lại giống như những hỏa Phượng còn trẻ, tâm cao khí ngạo, chẳng coi ai ra gì.
Chẳng qua, cũng khác với ông khi đó, Khô Vinh sớm đã là nhân vật nổi danh khắp tám phương đại lục, thậm chí còn nổi danh ngang với Long Thần vĩ đại. Mới ra đời, như con nghé mới sinh chẳng biết sợ cọp là gì, Phượng Tu trong lúc đi du lịch vô ý đắc tội với một đại nhân vật chẳng coi ai ra gì này, có thể nghĩ, dĩ nhiên là bị giáo dục tới cực thảm, nhưng cũng không phải không hòa thuận, từ đó đã trở thành bạn thân với Khô Vinh.
Từ sau khi Khô vinh bị phong ấn, Phượng Tu cũng lựa chọn giao phó tộc Phượng Hoàng cho con mình rồi cùng người vợ đi du lịch. Hôm nay trở về, nhưng lại gặp lại bạn cũ đã kết giao vạn năm trước cùng uống rượu, trò chuyện, tất nhiên là vui sướng vô cùng, hai người cứ như được trở về lúc đó vậy, hiện giờ nhìn thấy đúng là như cách một thế hệ.
Phượng Tu không ngờ, Long Thần phong ấn Khô Vinh không những phong ấn cả chân thân, mà còn bị ảnh hưởng cả pháp thuật, tính cách và trí lực, như trăm năm rồi có vẻ khôi phục như cũ. Nhìn Khô Vinh đã lâu chưa gặp cứ uốn ba tấc lưỡi thì đầy lời thô tục, tính tình càng cao ngạo hơn trước, chỉ là tâm nhãn không bằng không, mà ngược lại càng đáng yêu thuận mắt hơn nhiều.
“Chỉ tiếc là lão tử cho tới bây giờ vẫn bị khế ước chết tiệt cột chặt, đợi lúc nào lão tử thu phục được tự do từ con thỏ ngốc kia, Khô Vinh nổi tiếng vĩ đại của ngươi sẽ lại lần nữa vang danh khắp tám phương đại lục ngay thôi” Phượng Tu trải qua lễ rửa tội vạn năm, sớm đã mất đi tâm tính năm đó, giờ phút này lại thấy Khô Vinh đầy sức sống và kiêu ngạo như vậy, cũng thấy cảm khái vạn phần, vô cùng hâm mộ.
“Nói thế, năm trăm năm nay ngươi cứ đi phiêu bạt bên ngoài với đứa con Vân Cảnh của Phụ Hý Vương Vân Tuyền sao?” Phượng Tu nghe nói tới chuyện Vân Cảnh bị trục xuất ra khỏi tộc Phụ Hý, tình hình cụ thể lúc đó mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết được chuyện này nhất định phạm vào đại kỵ của Vân Tuyền, vì thế mới khiến cho hắn hạ loại mệnh lệnh này.
“Sai, là bọn họ đi theo lão tử!” Khô Vinh có đánh chết cũng không nguyện thừa nhận mình mới là người hầu đi theo hai người kia, khuôn mặt nho nhỏ tuấn tú tràn đầy khinh thường.
“Rất tốt, Phượng Tu đúng là có một chuyện, lại cũng bởi có chút xích mích với Kim Loại Man Ngưu bên kia, chẳng nể mặt già của lãnh địa Đông Phương này tý nào cả, vậy chắc phải mời Khô Vinh thay Phượng Tu đi gặp một lần được chứ?” Phượng Tu nghe Khô Vinh nói thế, vui mừng quá sức, hy vọng có thể nhờ Khô vinh đi giải quyết chút phiền não mới gặp gần đây.
“Kim Loại Man Ngưu, là thằng nhóc Kim Can đáng giận của tộc Tù Bò kia sao? Hai người các ngươi trước đây như nước với lửa, sao tới mức mà cả mặt mũi cũng không muốn gặp nữa là thế nào?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, hiện giờ cũng đã qua nhiều năm rồi, không nhắc tới cũng thế” Phượng Tu vẻ mặt lộ ra đầy khó xử thở dài, cầm lấy hộp gấm trên bàn đá bên cạnh, lấy ra từ trong hộp một quả trứng lấm tấm vàng, quả trứng này lớn chừng hai năm tay, “Ngươi nói chính là nhận được vật ấy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.