Chương 7: Thọ yến Côn Lôn
Tiếu Vũ
11/03/2016
Hai người sóng bước
lên chỗ ngồi chủ tọa của cung điện Côn Lôn, nhìn nhau cười ăn ý, đỡ nhau cùng ngồi xuống. Tiếp đó, Tuyết Cầu cũng thấy có một người phụ nữ xinh
đẹp khác ngồi bên cạnh Phụ Hý Vương, tóc mây nhẹ nhàng, môi đỏ thắm,
lông mi cong dài, mắt xanh như nước hồ thu. Tuyết Cầu lập tức hiểu ra,
nếu Vân Nhị có mắt màu xanh, thì bà ấy là mẫu phi của Vân Nhị.
Bá Hạ Vương Nguyệt Cơ ngồi cung Hoàng túc xa xa nhìn con gái mình, thấy đau lòng mà chẳng nói gì, Ông thương yêu nhất con gái lúc trước ai khuyên cũng không nghe, cứ nhất quyết phải lấy thiếu niên Phụ Hý Vương Vân Tuyền cho bằng được, chỉ tiếc ngôi hậu cuối cùng cũng chẳng ngồi lên được. Mà giờ khắc này, nó cũng chỉ đem toàn bộ ánh mắt của nó nhìn thấy mỗi nam tử mình yêu nhất, nhu tình một mảnh.
“Chư vị có thể tới tham gia thọ yến của Uyển, Uyển rất cảm kích, Kính xin chư vị chớ để ý, cứ tận tình nghe nhạc tận tình thưởng thức món ngon đi” Vân Uyển thấy tất cả khách đều tới, liền đứng dậy cúi người xuống, làm đúng vai trò của người chủ. Mà Phụ Hý Vương Vân Tuyền giờ cũng không phải nhân vật chính, ông chỉ mỉm cười ngồi ngay ngắn một bên, nho nhã nhìn thê tử kết tóc xe tơ dịu dàng quyến luyến.
Tiếp đó nhóm khách mời tiến lên, dâng quà tặng của mình. Những món quà này cũng đúng tâm ý của Vương Hậu, cũng hàm chứa ý tứ ganh đua. Nếu quà đủ quý, đủ hiếm, thì chính là làm rạng rỡ mặt mũi cho bộ tộc mình. Vốn nghĩ sẽ đề phòng tranh chấp, từ trước đều do người Long Tộc làm chủ tặng quà, lại lần lượt theo đúng thân phận, cuối cùng mới tới lượt dị tộc.
“Mẫu hậu, đây là đôi con Man Man chưa trưởng thành nhi thần tới núi Sùng Ngô tìm được đó ạ. Chúc mẫu hậu và phụ hoàng đầu bạc răng long lúc nào cũng mãi như đôi Man Man, ánh dương ngời sáng soi khắp mọi nơi ạ” Con trưởng Vân Tranh dĩ nhiên lên trước làm gương, thấy hắn hả hê đắc ý trình lên đôi tiên hạc Man Man.
Khách mời lại ồn ào náo nhiệt, hóa ra loại tiên cầm Man Man này chỉ có núi Sùng Ngô Phương Tây mới có, lại hiếm có, kẻ địch vô số. Bởi vậy đa số Man Man còn chưa kịp trưởng thành đã chết, Man Man có thể trưởng thành cũng chưa chắc tìm được một nửa xứng đôi kia cùng nó. Mà Man Man là đặc biệt nhất trong số thần thú tiên cầm, chỉ có Man Man sinh con trưởng thành mới có thể huyễn hóa thành người, mà hai Man Man trưởng thành sát cánh bên nhau lại càng hiểm có khó tìm hơn.
“Tranh Nhi có lòng rồi” Vân Uyển cao hứng sai người đem đôi Man Man đưa vào trong hoa viên Côn Lôn, rồi lại nhìn về phía đứa con Vân Cảnh bà yêu thích nhất.
Vân Cảnh đặt nhẹ Tuyết Cầu trên đất, bưng hộp gấm, quần áo phất nhẹ bay đi lên trước. Hắn quỳ một chân xuống, hai tay dâng hộp gấm, cất cao giọng nói, “Trong hộp gấm có hai quả Ngũ Sắc Đan là quà nhi thần tặng cho Mẫu Hậu, chúc mẫu hậu….sinh nhật vui vẻ”
Quả Ngũ Sắc Đan thì cũng chẳng phải vật gì đặc biệt, sở dĩ tất cả mọi người ở đây đều thấy Vân Cảnh tặng vật tầm thường như thế mà Vân Uyển vẫn cười dịu dàng, nhấp nháy mắt cười hiền hòa khen, “Quà của Cảnh Nhi Mẫu hậu rất thích, chỉ là không rõ bốn từ “sinh nhật vui vẻ” này có nghĩa thế nào?”
Vân Cảnh sớm biết Mẫu Hậu Vân Uyển sẽ hỏi thế, nếu là hôm qua thì hắn cũng không biết giải thích bốn từ này thế nào rồi.
“Vân Cảnh, Tuyết Cầu phải báo đáp Vân Cảnh đã đặc biệt đồng ý cho dự tiệc ngày mai” Tuyết Cầu nghe ngày mai có thể ra cung Nguyệt Miện, nên sớm vui mừng ầm ĩ, đợi vui vẻ xong mới nhớ tới bản thân mình nên cảm tạ Vân Cảnh thế nào cho được.
“Đến bản thân còn chiếu cố không xong, lại dám nói tới báo ân sao?” Vân Cảnh nói thản nhiên, trong lòng tuyệt đối không coi Tuyết Cầu nói quan trọng cho lắm.
“Sai sai sai! Đã từng nghe qua chưa? Người nhỏ nhưng thông minh lắm đó” Tuyết Cầu đã chuyển từ quảng cáo của kiếp trước thành dễ nghe, hy vọng có thể lay động được khối băng Vân Cảnh, gây hứng thú cho hắn.
“Chưa từng nghe qua” Bất giác, Tuyết Cầu bị một câu nói này của Vân Cảnh đánh bại hoàn toàn. Con người đã sớm lên tới Mặt TRăng, kể cả tổng thống Mỹ cũng đổi thành người da đen rồi, thế mà anh cũng chưa từng nghe qua sao!
Tuyết Cầu từ lúc bị đánh trúng lại đứng lên lần nữa, bốn chân nhỏ bé cố chống đỡ lấy thân hình, bám riết hỏi mãi, “Vậy lời chúc mừng thì sao? Ngày mai ngươi định nói lời chúc mừng gì nào?”
“Dĩ nhiên là sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc tràn đầy là được rồi” Vân Cảnh chẳng hiểu ý Tuyết Cầu muốn là gì, chỉ biết nói ngẫu nhiên vậy hòa với nàng, nên có chút vui vẻ tý.
“Vân Cảnh, ta dạy ngươi nói một câu nhé, cam đoan Vương Hậu Phụ Hý sẽ vui vẻ lắm đó. Chỉ đơn giản có bốn từ: sinh nhật vui vẻ” Tuyết Cầu đắc ý ngửa cổ, phát hiện ra Vân Cảnh lại trầm mặc.
“Vân Cảnh, ngươi bị choáng à?” Tuyết Cầu biết đây là lời chúc ở hiện đại, nhưng cũng không đến nỗi im lặng lâu tới vậy chứ.
“Giải thích thế nào?” Vân Cảnh phun nhẹ ra hai từ, mày vẫn cau, có cảm giác không ổn.
“Sinh nhật tức là sinh nhật, sinh nhật vui vẻ tức là chúc bà ấy trong ngày sinh nhật có tâm tình tốt, thu hoạch được nhiều, miệng lúc nào cũng nở nụ cười đó” Tuyết Cầu khó có cơ hội mà được dạy dỗ Vân Cảnh một trận, dĩ nhiên sẽ không dễ từ bỏ, tuy bề ngoài nàng đúng là con thỏ ngây thơ chân thành, nhưng làm lão sư cũng chỉ có thể là con thỏ có nền nếp mà thôi.
“Lời chúc này quá mức trắng trợn, không ổn” Vân Cảnh lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Tuyết Cầu.
“Tùy ngươi thôi, dù sao ta đây cũng báo rồi, có nhận không là chuyện của ngươi” Tuyết Cầu nói xong liền chui thẳng vào lòng ấm áp của Vân Cảnh ngủ.
Ai ngờ, Vân Cảnh cười tự giễu, đúng là vẫn dùng những lời của nàng ấy mà chúc mừng, “Mẫu hậu, bốn chữ này là nhi thần hy vọng Mẫu hậu sau này ngày nào cũng nở nụ cười tươi như ngày sinh nhật, cát tường như ý”
“Lòng hiếu thuận của Cảnh Nhi, mẫu hậu có thưởng” Vân Uyển nói xong, có thị nữ nối đuôi nhau đi vào mang theo bốn năm khay món ăn quý và lạ bưng tới bàn Vân Cảnh ngồi.
Còn Vân Tranh ngồi một bên nhìn mà hận trong lòng, bản thân mình đem hết sức lực khổ sở tìm được đôi Man Man nào có kém hai quả Ngũ Sắc Đan của Vân Cảnh, vì một câu nói đơn giản sinh nhật vui vẻ mà khiến Mẫu Hậu lại thêm thích và ban thưởng chứ.
Vân Cảnh lùi về chỗ của mình, khẩn cấp ôm lấy Tuyết Cầu lên gối, tự tay gắp sơn hào hải vị, săn sóc đưa tận miệng nàng.
Tuyết Cầu cảm động rớt nước mắt, ai ngờ chỉ một câu nói sinh nhật vui vẻ mà như chó ngáp phải ruồi của nàng để nàng được nhấm nháp nhân phẩm ngon lành của hắn, thực sự là lời quá đi. Chỉ là nàng không lường trước được là, câu nói sinh nhật vui vẻ ấy của nàng, thế mà sau hôm Thọ Yến Dao Trì đã bằng tốc độ kinh người thịnh hành tới toàn bộ tám phương đại lục, có thể nói như cơn lốc tài chính thổi quét toàn cầu. Từ đó về sau cứ thọ yến thì tuyệt đối không thể thiếu bốn chữ này.
“Nhị ca, nè nè nè, cái con thỏ này thế mà lại ăn thịt chứ!” Trong lúc vô tình Vân Nhị liếc mắt nhìn Vân Cảnh ngồi cạnh, cả kinh suýt rớt đũa trong tay xuống.
“Cũng không ăn thịt người, kinh ngạc gì chứ” Vân Cảnh lườm mắt cảnh cáo Vân Nhị, rồi lại đặt hết tâm tư lên người Tuyết Cầu.
Ngón tay thon dài không để ý bốc một miếng thịt thơm ngào ngạt, đưa tới trước mặt Tuyết Cầu, Tuyết Cầu liền cố gắng ăn hết, rồi khi ăn xong, lại còn thè lưỡi hồng hồng ra liếm sạch nước thịt trên tay Vân Cảnh nữa.
Vân Cảnh định lấy thêm thịt cho Tuyết Cầu, tự dưng ngón tay bị nàng liếm, trong lòng run lên một luồng rung động khó tả, tia ngọt ngào cứ lan dần từ ngực lên tới họng, không kìm lòng được khẽ cười ló ra lúm đồng tiền nghiêng nước nghiêng thành.
Con tim đa số các cô gái phần lớn đều đặt hết lên nam tử tao nhã lạnh lùng này, gần như toàn bộ thời gian đều như dính mắt lên người Vân Cảnh, lúc này các nàng chưa từng bao giờ thấy Vân Cảnh cười, bất giác như đóa sen thơm ngát mới nở, tao nhã vô cùng khiến các cô gái cứ nhìn như si như say thưởng thức, nháy mắt ái mộ.
Yến hội đã qua hơn nửa, mắt thấy cơm no rượu say rồi, các khách mời đều châu đầu ghé tai hoặc là thưởng thức màn ca múa, chỉ mong yến hội chấm dứt để được rời tới Dao Trì. Đây là màn hứng thú còn lại sau yến hội, đợi giây phút hoa sen bảy màu nở nên ai cũng không muốn bỏ lỡ. Thực ra tất cả ai cũng ngồi không yên, cũng không muốn làm mất mặt chủ nhà, nên đành cố nén tò mò ngồi lại trong cung điện Côn Lôn này.
“Nghe nói ngày sinh của Vương Hậu Phụ Hý, giao long tộc trưởng Huyền Mặc cũng đặc biệt tới chúc mừng, nhưng lại bị thị vệ điện Côn Lôn ngăn không cho vào, chẳng biết là đạo lý gì nữa?” Bên ngoài vang lên âm thanh như sấm dội truyền vào, Tuyết Cầu giờ phút này đang no bụng ngồi trên mặt đất vận động tiêu hóa, nghe được giọng nói này, bất giác run lẩy bẩy, thò cái đầu nho nhỏ từ dưới bàn ra nhìn.
Yêu nghiệt mà! Ai bảo mắt đỏ là yêu nghiệt chứ, nam tử mắt vàng này mới đúng là yêu nghiệt tới cực điểm. Màu tóc đen dài xen lẫn ánh mắt tà mị, nốt ruồi son trên trán đã được tóc che lại, như ẩn như hiện. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên phối hợp với màu da trắng nõn càng thêm quyến rũ gợi cảm, đôi mắt hoa đào màu vàng đoạt hồn người đang chuyển động nhấp nháy khiến bao tâm hồn thiếu nữ như mê đi. Trên người mặc bộ áo choàng dài màu trắng, vạt áo hơi hé, nhìn vô cùng quyến rũ, đúng thật là yêu chân chính mà không mị, mềm mại mà không yếu ớt.
Tuyết Cầu lại run rẩy hơn, không được, nam nhân này cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, rất yêu nghiệt, cũng khá tuyệt vời. Không ngờ, nàng vừa định đung đưa thân hình béo nhỏ của mình nhảy lên ngồi trên người Vân Cảnh, đôi mắt vàng của nam tử bất giác phóng về phía nàng hơi cười, khóe miệng cong thêm mấy phần, mang theo tia nghiền ngẫm, tò mò.
Giờ phút này Tuyết Cầu sớm biết vậy thì đã chẳng làm, vừa xem náo nhiệt thì lại có chuyện này. Chỉ mong là ảo giác, chỉ mong nam yêu kia không phải đang nhìn nàng thôi.
“Tộc Giao long sớm đã bị đại nhân Long Thần trục xuất khỏi tám phương đại lục rồi, ở đây không có chỗ cho các ngươi, thức thời thì mau biến đi!” Có người tộc Tù Bò lớn tiếng quát, còn Huyền Mặc thì chỉ dùng ánh mắt sắc bén lườm một cái, kẻ kia bị khí thế áp đảo lập tức sợ hãi im bặt.
“Chư vị, người tới là khách, người đâu, ban cho tộc trưởng Giao Long ngồi” Vân Uyển không sợ bị quấy nhiễu, đã nhanh chóng ổn định tình thế, còn đồng ý cao độ cho tộc giao long được tham dự thọ yến của bà, lập tức thanh dánh được nâng lên.
“Huyền Mặc đa tạ Vương Hậu, tuy nhiên Huyền Mặc muốn ngồi ở bên cạnh người này” Yêu nghiệt Huyền mặc giơ ngón tay chỉ, ý cười trên mặt tràn ra.
Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, tất cả khó hiểu. Huyền Mặc này quả thật là cổ quái vô cùng, Vương Hậu Phụ Hý nể mặt hắn đã cho hắn một chỗ trong cung điện, hắn lại không muốn, ngược lại còn muốn chen chúc với người khác trong nhà, hơn nữa…
Hơn nữa. người này chẳng phải ai khác mà đúng là đứa con thứ hai được Vương Hậu sủng ái nhất – Vân Cảnh
Bá Hạ Vương Nguyệt Cơ ngồi cung Hoàng túc xa xa nhìn con gái mình, thấy đau lòng mà chẳng nói gì, Ông thương yêu nhất con gái lúc trước ai khuyên cũng không nghe, cứ nhất quyết phải lấy thiếu niên Phụ Hý Vương Vân Tuyền cho bằng được, chỉ tiếc ngôi hậu cuối cùng cũng chẳng ngồi lên được. Mà giờ khắc này, nó cũng chỉ đem toàn bộ ánh mắt của nó nhìn thấy mỗi nam tử mình yêu nhất, nhu tình một mảnh.
“Chư vị có thể tới tham gia thọ yến của Uyển, Uyển rất cảm kích, Kính xin chư vị chớ để ý, cứ tận tình nghe nhạc tận tình thưởng thức món ngon đi” Vân Uyển thấy tất cả khách đều tới, liền đứng dậy cúi người xuống, làm đúng vai trò của người chủ. Mà Phụ Hý Vương Vân Tuyền giờ cũng không phải nhân vật chính, ông chỉ mỉm cười ngồi ngay ngắn một bên, nho nhã nhìn thê tử kết tóc xe tơ dịu dàng quyến luyến.
Tiếp đó nhóm khách mời tiến lên, dâng quà tặng của mình. Những món quà này cũng đúng tâm ý của Vương Hậu, cũng hàm chứa ý tứ ganh đua. Nếu quà đủ quý, đủ hiếm, thì chính là làm rạng rỡ mặt mũi cho bộ tộc mình. Vốn nghĩ sẽ đề phòng tranh chấp, từ trước đều do người Long Tộc làm chủ tặng quà, lại lần lượt theo đúng thân phận, cuối cùng mới tới lượt dị tộc.
“Mẫu hậu, đây là đôi con Man Man chưa trưởng thành nhi thần tới núi Sùng Ngô tìm được đó ạ. Chúc mẫu hậu và phụ hoàng đầu bạc răng long lúc nào cũng mãi như đôi Man Man, ánh dương ngời sáng soi khắp mọi nơi ạ” Con trưởng Vân Tranh dĩ nhiên lên trước làm gương, thấy hắn hả hê đắc ý trình lên đôi tiên hạc Man Man.
Khách mời lại ồn ào náo nhiệt, hóa ra loại tiên cầm Man Man này chỉ có núi Sùng Ngô Phương Tây mới có, lại hiếm có, kẻ địch vô số. Bởi vậy đa số Man Man còn chưa kịp trưởng thành đã chết, Man Man có thể trưởng thành cũng chưa chắc tìm được một nửa xứng đôi kia cùng nó. Mà Man Man là đặc biệt nhất trong số thần thú tiên cầm, chỉ có Man Man sinh con trưởng thành mới có thể huyễn hóa thành người, mà hai Man Man trưởng thành sát cánh bên nhau lại càng hiểm có khó tìm hơn.
“Tranh Nhi có lòng rồi” Vân Uyển cao hứng sai người đem đôi Man Man đưa vào trong hoa viên Côn Lôn, rồi lại nhìn về phía đứa con Vân Cảnh bà yêu thích nhất.
Vân Cảnh đặt nhẹ Tuyết Cầu trên đất, bưng hộp gấm, quần áo phất nhẹ bay đi lên trước. Hắn quỳ một chân xuống, hai tay dâng hộp gấm, cất cao giọng nói, “Trong hộp gấm có hai quả Ngũ Sắc Đan là quà nhi thần tặng cho Mẫu Hậu, chúc mẫu hậu….sinh nhật vui vẻ”
Quả Ngũ Sắc Đan thì cũng chẳng phải vật gì đặc biệt, sở dĩ tất cả mọi người ở đây đều thấy Vân Cảnh tặng vật tầm thường như thế mà Vân Uyển vẫn cười dịu dàng, nhấp nháy mắt cười hiền hòa khen, “Quà của Cảnh Nhi Mẫu hậu rất thích, chỉ là không rõ bốn từ “sinh nhật vui vẻ” này có nghĩa thế nào?”
Vân Cảnh sớm biết Mẫu Hậu Vân Uyển sẽ hỏi thế, nếu là hôm qua thì hắn cũng không biết giải thích bốn từ này thế nào rồi.
“Vân Cảnh, Tuyết Cầu phải báo đáp Vân Cảnh đã đặc biệt đồng ý cho dự tiệc ngày mai” Tuyết Cầu nghe ngày mai có thể ra cung Nguyệt Miện, nên sớm vui mừng ầm ĩ, đợi vui vẻ xong mới nhớ tới bản thân mình nên cảm tạ Vân Cảnh thế nào cho được.
“Đến bản thân còn chiếu cố không xong, lại dám nói tới báo ân sao?” Vân Cảnh nói thản nhiên, trong lòng tuyệt đối không coi Tuyết Cầu nói quan trọng cho lắm.
“Sai sai sai! Đã từng nghe qua chưa? Người nhỏ nhưng thông minh lắm đó” Tuyết Cầu đã chuyển từ quảng cáo của kiếp trước thành dễ nghe, hy vọng có thể lay động được khối băng Vân Cảnh, gây hứng thú cho hắn.
“Chưa từng nghe qua” Bất giác, Tuyết Cầu bị một câu nói này của Vân Cảnh đánh bại hoàn toàn. Con người đã sớm lên tới Mặt TRăng, kể cả tổng thống Mỹ cũng đổi thành người da đen rồi, thế mà anh cũng chưa từng nghe qua sao!
Tuyết Cầu từ lúc bị đánh trúng lại đứng lên lần nữa, bốn chân nhỏ bé cố chống đỡ lấy thân hình, bám riết hỏi mãi, “Vậy lời chúc mừng thì sao? Ngày mai ngươi định nói lời chúc mừng gì nào?”
“Dĩ nhiên là sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc tràn đầy là được rồi” Vân Cảnh chẳng hiểu ý Tuyết Cầu muốn là gì, chỉ biết nói ngẫu nhiên vậy hòa với nàng, nên có chút vui vẻ tý.
“Vân Cảnh, ta dạy ngươi nói một câu nhé, cam đoan Vương Hậu Phụ Hý sẽ vui vẻ lắm đó. Chỉ đơn giản có bốn từ: sinh nhật vui vẻ” Tuyết Cầu đắc ý ngửa cổ, phát hiện ra Vân Cảnh lại trầm mặc.
“Vân Cảnh, ngươi bị choáng à?” Tuyết Cầu biết đây là lời chúc ở hiện đại, nhưng cũng không đến nỗi im lặng lâu tới vậy chứ.
“Giải thích thế nào?” Vân Cảnh phun nhẹ ra hai từ, mày vẫn cau, có cảm giác không ổn.
“Sinh nhật tức là sinh nhật, sinh nhật vui vẻ tức là chúc bà ấy trong ngày sinh nhật có tâm tình tốt, thu hoạch được nhiều, miệng lúc nào cũng nở nụ cười đó” Tuyết Cầu khó có cơ hội mà được dạy dỗ Vân Cảnh một trận, dĩ nhiên sẽ không dễ từ bỏ, tuy bề ngoài nàng đúng là con thỏ ngây thơ chân thành, nhưng làm lão sư cũng chỉ có thể là con thỏ có nền nếp mà thôi.
“Lời chúc này quá mức trắng trợn, không ổn” Vân Cảnh lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Tuyết Cầu.
“Tùy ngươi thôi, dù sao ta đây cũng báo rồi, có nhận không là chuyện của ngươi” Tuyết Cầu nói xong liền chui thẳng vào lòng ấm áp của Vân Cảnh ngủ.
Ai ngờ, Vân Cảnh cười tự giễu, đúng là vẫn dùng những lời của nàng ấy mà chúc mừng, “Mẫu hậu, bốn chữ này là nhi thần hy vọng Mẫu hậu sau này ngày nào cũng nở nụ cười tươi như ngày sinh nhật, cát tường như ý”
“Lòng hiếu thuận của Cảnh Nhi, mẫu hậu có thưởng” Vân Uyển nói xong, có thị nữ nối đuôi nhau đi vào mang theo bốn năm khay món ăn quý và lạ bưng tới bàn Vân Cảnh ngồi.
Còn Vân Tranh ngồi một bên nhìn mà hận trong lòng, bản thân mình đem hết sức lực khổ sở tìm được đôi Man Man nào có kém hai quả Ngũ Sắc Đan của Vân Cảnh, vì một câu nói đơn giản sinh nhật vui vẻ mà khiến Mẫu Hậu lại thêm thích và ban thưởng chứ.
Vân Cảnh lùi về chỗ của mình, khẩn cấp ôm lấy Tuyết Cầu lên gối, tự tay gắp sơn hào hải vị, săn sóc đưa tận miệng nàng.
Tuyết Cầu cảm động rớt nước mắt, ai ngờ chỉ một câu nói sinh nhật vui vẻ mà như chó ngáp phải ruồi của nàng để nàng được nhấm nháp nhân phẩm ngon lành của hắn, thực sự là lời quá đi. Chỉ là nàng không lường trước được là, câu nói sinh nhật vui vẻ ấy của nàng, thế mà sau hôm Thọ Yến Dao Trì đã bằng tốc độ kinh người thịnh hành tới toàn bộ tám phương đại lục, có thể nói như cơn lốc tài chính thổi quét toàn cầu. Từ đó về sau cứ thọ yến thì tuyệt đối không thể thiếu bốn chữ này.
“Nhị ca, nè nè nè, cái con thỏ này thế mà lại ăn thịt chứ!” Trong lúc vô tình Vân Nhị liếc mắt nhìn Vân Cảnh ngồi cạnh, cả kinh suýt rớt đũa trong tay xuống.
“Cũng không ăn thịt người, kinh ngạc gì chứ” Vân Cảnh lườm mắt cảnh cáo Vân Nhị, rồi lại đặt hết tâm tư lên người Tuyết Cầu.
Ngón tay thon dài không để ý bốc một miếng thịt thơm ngào ngạt, đưa tới trước mặt Tuyết Cầu, Tuyết Cầu liền cố gắng ăn hết, rồi khi ăn xong, lại còn thè lưỡi hồng hồng ra liếm sạch nước thịt trên tay Vân Cảnh nữa.
Vân Cảnh định lấy thêm thịt cho Tuyết Cầu, tự dưng ngón tay bị nàng liếm, trong lòng run lên một luồng rung động khó tả, tia ngọt ngào cứ lan dần từ ngực lên tới họng, không kìm lòng được khẽ cười ló ra lúm đồng tiền nghiêng nước nghiêng thành.
Con tim đa số các cô gái phần lớn đều đặt hết lên nam tử tao nhã lạnh lùng này, gần như toàn bộ thời gian đều như dính mắt lên người Vân Cảnh, lúc này các nàng chưa từng bao giờ thấy Vân Cảnh cười, bất giác như đóa sen thơm ngát mới nở, tao nhã vô cùng khiến các cô gái cứ nhìn như si như say thưởng thức, nháy mắt ái mộ.
Yến hội đã qua hơn nửa, mắt thấy cơm no rượu say rồi, các khách mời đều châu đầu ghé tai hoặc là thưởng thức màn ca múa, chỉ mong yến hội chấm dứt để được rời tới Dao Trì. Đây là màn hứng thú còn lại sau yến hội, đợi giây phút hoa sen bảy màu nở nên ai cũng không muốn bỏ lỡ. Thực ra tất cả ai cũng ngồi không yên, cũng không muốn làm mất mặt chủ nhà, nên đành cố nén tò mò ngồi lại trong cung điện Côn Lôn này.
“Nghe nói ngày sinh của Vương Hậu Phụ Hý, giao long tộc trưởng Huyền Mặc cũng đặc biệt tới chúc mừng, nhưng lại bị thị vệ điện Côn Lôn ngăn không cho vào, chẳng biết là đạo lý gì nữa?” Bên ngoài vang lên âm thanh như sấm dội truyền vào, Tuyết Cầu giờ phút này đang no bụng ngồi trên mặt đất vận động tiêu hóa, nghe được giọng nói này, bất giác run lẩy bẩy, thò cái đầu nho nhỏ từ dưới bàn ra nhìn.
Yêu nghiệt mà! Ai bảo mắt đỏ là yêu nghiệt chứ, nam tử mắt vàng này mới đúng là yêu nghiệt tới cực điểm. Màu tóc đen dài xen lẫn ánh mắt tà mị, nốt ruồi son trên trán đã được tóc che lại, như ẩn như hiện. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên phối hợp với màu da trắng nõn càng thêm quyến rũ gợi cảm, đôi mắt hoa đào màu vàng đoạt hồn người đang chuyển động nhấp nháy khiến bao tâm hồn thiếu nữ như mê đi. Trên người mặc bộ áo choàng dài màu trắng, vạt áo hơi hé, nhìn vô cùng quyến rũ, đúng thật là yêu chân chính mà không mị, mềm mại mà không yếu ớt.
Tuyết Cầu lại run rẩy hơn, không được, nam nhân này cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, rất yêu nghiệt, cũng khá tuyệt vời. Không ngờ, nàng vừa định đung đưa thân hình béo nhỏ của mình nhảy lên ngồi trên người Vân Cảnh, đôi mắt vàng của nam tử bất giác phóng về phía nàng hơi cười, khóe miệng cong thêm mấy phần, mang theo tia nghiền ngẫm, tò mò.
Giờ phút này Tuyết Cầu sớm biết vậy thì đã chẳng làm, vừa xem náo nhiệt thì lại có chuyện này. Chỉ mong là ảo giác, chỉ mong nam yêu kia không phải đang nhìn nàng thôi.
“Tộc Giao long sớm đã bị đại nhân Long Thần trục xuất khỏi tám phương đại lục rồi, ở đây không có chỗ cho các ngươi, thức thời thì mau biến đi!” Có người tộc Tù Bò lớn tiếng quát, còn Huyền Mặc thì chỉ dùng ánh mắt sắc bén lườm một cái, kẻ kia bị khí thế áp đảo lập tức sợ hãi im bặt.
“Chư vị, người tới là khách, người đâu, ban cho tộc trưởng Giao Long ngồi” Vân Uyển không sợ bị quấy nhiễu, đã nhanh chóng ổn định tình thế, còn đồng ý cao độ cho tộc giao long được tham dự thọ yến của bà, lập tức thanh dánh được nâng lên.
“Huyền Mặc đa tạ Vương Hậu, tuy nhiên Huyền Mặc muốn ngồi ở bên cạnh người này” Yêu nghiệt Huyền mặc giơ ngón tay chỉ, ý cười trên mặt tràn ra.
Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, tất cả khó hiểu. Huyền Mặc này quả thật là cổ quái vô cùng, Vương Hậu Phụ Hý nể mặt hắn đã cho hắn một chỗ trong cung điện, hắn lại không muốn, ngược lại còn muốn chen chúc với người khác trong nhà, hơn nữa…
Hơn nữa. người này chẳng phải ai khác mà đúng là đứa con thứ hai được Vương Hậu sủng ái nhất – Vân Cảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.