Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu
Chương 32: Anh là gì hay chẳng là gì?
Yên Đan (Amber)
21/04/2022
Thái độ tức giận đến mức đáng sợ này của anh khiến Lưu Đình một phen hú vía. Cô ta cố giữ bình tĩnh, sự cao ngạo không cho phép Lưu Đình hạ mình:
- Anh có cần lớn tiếng vậy không? Trước sau anh cũng sẽ thuộc về tôi thôi!
Dứt lời Lưu Đình rời đi, dáng vẻ đỏng đảnh hậm hực.
Cô ta vừa đi lướt qua, Tuệ Sam đứng nép sau cánh cửa liền bước đến gần lối vào. Thư ký Lục đứng cạnh cô, dùng ánh mắt nhướng nhướng vào trong, ra hiệu cô hãy vào trong đó.
Nhận thấy tình hình không ổn, thư ký Lục đành làm liều, âm thầm gọi điện báo với cô chuyện anh đang ở bệnh viện. Anh ấy nghĩ chỉ có cô mới có thể khiến tâm trạng của anh tốt hơn.
Từ villa đến bệnh viện khá gần, chỉ mất tầm mười phút đi xe. Cô vừa nhận được điện thoại đã tức tốc chạy đến.
Những lời Lưu Đình nói với anh, cô đã nghe thấy cả. Cô bước vào trong, tuy không nhìn thấy nhưng anh rất nhạy bén, vừa nghe tiếng bước chân anh đã cất lời:
- Tôi bảo cô biến đi.
Tuệ Sam không tránh khỏi giật mình bởi giọng điệu hằn học từ anh. Cô thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng bước đến gần anh. Nhìn rõ thức ăn vương vãi khắp sàn, cô biết anh đang rất bức bối.
Niên Thường nhíu mày, lời nói bỗng chốc nhỏ nhẹ hẳn:
- Là em sao? Tuệ Sam...
Cô rất ngạc nhiên lẫn xót xa khi thấy anh bị thương như vậy. Tuệ bước đến vòng tay ôm lấy cổ anh.
- Sao anh biết là em?
Dù anh đang giận như chỉ cần là cô thì chắc chắn trái tim anh sẽ tan chảy. Niên Thường chạm vào tay cô:
- Anh nghe hơi thở.1
Tuệ Sam dịu dàng xoa dịu, bây giờ cô nghĩ mình sẽ không thể rời bỏ người đàn ông này được:
- Anh muốn ăn gì? Em mua cho anh.
Anh buông tay khỏi tay cô, giọng nói có chút phũ phàng:
- Không cần đâu. Em về chăm sóc trúc mã của em đi.1
Rõ ràng là đang giận, còn ghim chuyện cô đến gặp Thiên Mạch đây mà.
Tuệ Sam ngồi xuống giường, nắm lấy tay anh:
- Mẹ của anh ấy đã đến Lịch Xuyên để chăm sóc anh ấy rồi. Bây giờ em sẽ ở đây với anh.
Chợt Niên Thường nằm xuống giường, quay lưng về phía cô.
- Em về đi.
Đã gần ba mươi tuổi đầu mà bây giờ trông anh có khác gì đứa trẻ con to xác. Cô nghiêng người, đưa tay chạm vào vai anh.
- Muốn đuổi em sao? Thật sự không cần em?
Anh im lặng, trước mắt cô bây giờ còn đâu một Ngạn Niên Thường cao cao tại thượng, nghiêm nghị lạnh lùng lại uy quyền.
Cô vòng tay ôm lấy anh:
- Em xin lỗi mà. Đừng giận nữa, nói chuyện với em đi. Anh đừng im lặng như vậy.
Đáp lại cô vẫn là khoảng lặng vô hình đến đáng sợ. Cô ngồi dậy, bây giờ có nói thêm gì cũng không thể xoay chuyển cục đá khó ưa này.
Tuệ Sam bước ra ngoài, anh nghe tiếng bước chân xa dần liền biết cô đã rời đi. Niên Thường ngồi dậy, rốt cuộc cô cũng không có kiên nhẫn đối với anh. Cũng phải, trong lòng cô anh đâu là gì, hà cớ sao cô phải tổn công phí sức để tâm đến anh.
Một lát sau anh nghe tiếng động, Niên Thường cất lời:
- Cậu cứ về nhà đi, tôi tự lo được rồi.
Anh nghĩ rằng người đang đi vào là thư ký Lục, nhưng giọng nói dịu dàng cất lên khiến anh có chút ngạc nhiên.
- Em bảo thư ký Lục về nãy giờ rồi. Bây giờ chỉ có em thôi, anh không có quyền lựa chọn đâu.
Tuệ Sam đặt thức ăn lên bàn, nãy giờ cô đi mua thức ăn cho anh. Sợ rằng đồ ăn ở căn tin không ngon nên cô phải ra quán anh thích ăn để mua cho vừa miệng anh.
- Anh đói chưa?
Anh thoáng im lặng, cứ như đang lấy hết sự nỗ lực bấy lâu để cất lời từ bỏ:
- Hay chúng ta...đến đây thôi?
Cô ngây người nhìn anh, cảm giác khó chịu nơi lòng ngực dù chưa hẳn hiểu rõ ý muốn của anh:
- Anh nói vậy là sao? Đến đây thôi...em không hiểu.
Niên Thường dằn sự yếu lòng, đến cuối cùng cũng chấp nhận buông bỏ:
- Mình dừng lại đi.
Lời nói của anh khiến cô xém chút không thể đứng vững. Tình cảm trong lòng cô còn chưa nói rõ, bây giờ anh lại bảo cả hai dừng lại.
Cô không giữ được bình tĩnh, cảm giác thất vọng lẫn đau lòng bủa vây, bóp nghẹn cô đến từng hơi thở.
- Anh sao vậy? Đột nhiên nói muốn dừng lại?
Niên Thường cũng đau lòng không kém gì cô, nhưng kể từ khi tỉnh lại sau tai nạn, bóng tối đã khiến anh ngẫm nghĩ rất nhiều về chuyện tình này. Anh chợt nhận ra, cô nói quả không sai, bản thân anh đã quá ích kỷ, khư khư giữ lấy một người chẳng bao giờ yêu anh.
Anh luôn cảm thấy khó chịu và chán ghét khi Lưu Đình cố chấp muốn ở bên anh. Nhưng anh lại hành động chẳng khác gì cách của cô ta, thậm chí còn “thủ đoạn” hơn rất nhiều.
Suy cho cùng, cô làm mọi thứ, ngay từ đầu là vì Giang Thiên Mạch. Xuất phát điểm đã luôn hướng về người cô yêu, tại sao anh cứ ngu ngốc không chịu nhìn thấu? Đối với cô, anh chỉ là cái gai trong mắt, là kẻ phá hoại cuộc đời cô, một tên khốn mà cô căm ghét nhưng luôn phải cố tỏ ra yêu thương, dù cô không hề muốn.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nhận ra mình đã sai rồi. Người em yêu là Giang Thiên Mạch, không phải anh. Anh không giữ em nữa, từ giây phút này, em được tự do.
- Anh có cần lớn tiếng vậy không? Trước sau anh cũng sẽ thuộc về tôi thôi!
Dứt lời Lưu Đình rời đi, dáng vẻ đỏng đảnh hậm hực.
Cô ta vừa đi lướt qua, Tuệ Sam đứng nép sau cánh cửa liền bước đến gần lối vào. Thư ký Lục đứng cạnh cô, dùng ánh mắt nhướng nhướng vào trong, ra hiệu cô hãy vào trong đó.
Nhận thấy tình hình không ổn, thư ký Lục đành làm liều, âm thầm gọi điện báo với cô chuyện anh đang ở bệnh viện. Anh ấy nghĩ chỉ có cô mới có thể khiến tâm trạng của anh tốt hơn.
Từ villa đến bệnh viện khá gần, chỉ mất tầm mười phút đi xe. Cô vừa nhận được điện thoại đã tức tốc chạy đến.
Những lời Lưu Đình nói với anh, cô đã nghe thấy cả. Cô bước vào trong, tuy không nhìn thấy nhưng anh rất nhạy bén, vừa nghe tiếng bước chân anh đã cất lời:
- Tôi bảo cô biến đi.
Tuệ Sam không tránh khỏi giật mình bởi giọng điệu hằn học từ anh. Cô thở nhẹ một hơi, nhẹ nhàng bước đến gần anh. Nhìn rõ thức ăn vương vãi khắp sàn, cô biết anh đang rất bức bối.
Niên Thường nhíu mày, lời nói bỗng chốc nhỏ nhẹ hẳn:
- Là em sao? Tuệ Sam...
Cô rất ngạc nhiên lẫn xót xa khi thấy anh bị thương như vậy. Tuệ bước đến vòng tay ôm lấy cổ anh.
- Sao anh biết là em?
Dù anh đang giận như chỉ cần là cô thì chắc chắn trái tim anh sẽ tan chảy. Niên Thường chạm vào tay cô:
- Anh nghe hơi thở.1
Tuệ Sam dịu dàng xoa dịu, bây giờ cô nghĩ mình sẽ không thể rời bỏ người đàn ông này được:
- Anh muốn ăn gì? Em mua cho anh.
Anh buông tay khỏi tay cô, giọng nói có chút phũ phàng:
- Không cần đâu. Em về chăm sóc trúc mã của em đi.1
Rõ ràng là đang giận, còn ghim chuyện cô đến gặp Thiên Mạch đây mà.
Tuệ Sam ngồi xuống giường, nắm lấy tay anh:
- Mẹ của anh ấy đã đến Lịch Xuyên để chăm sóc anh ấy rồi. Bây giờ em sẽ ở đây với anh.
Chợt Niên Thường nằm xuống giường, quay lưng về phía cô.
- Em về đi.
Đã gần ba mươi tuổi đầu mà bây giờ trông anh có khác gì đứa trẻ con to xác. Cô nghiêng người, đưa tay chạm vào vai anh.
- Muốn đuổi em sao? Thật sự không cần em?
Anh im lặng, trước mắt cô bây giờ còn đâu một Ngạn Niên Thường cao cao tại thượng, nghiêm nghị lạnh lùng lại uy quyền.
Cô vòng tay ôm lấy anh:
- Em xin lỗi mà. Đừng giận nữa, nói chuyện với em đi. Anh đừng im lặng như vậy.
Đáp lại cô vẫn là khoảng lặng vô hình đến đáng sợ. Cô ngồi dậy, bây giờ có nói thêm gì cũng không thể xoay chuyển cục đá khó ưa này.
Tuệ Sam bước ra ngoài, anh nghe tiếng bước chân xa dần liền biết cô đã rời đi. Niên Thường ngồi dậy, rốt cuộc cô cũng không có kiên nhẫn đối với anh. Cũng phải, trong lòng cô anh đâu là gì, hà cớ sao cô phải tổn công phí sức để tâm đến anh.
Một lát sau anh nghe tiếng động, Niên Thường cất lời:
- Cậu cứ về nhà đi, tôi tự lo được rồi.
Anh nghĩ rằng người đang đi vào là thư ký Lục, nhưng giọng nói dịu dàng cất lên khiến anh có chút ngạc nhiên.
- Em bảo thư ký Lục về nãy giờ rồi. Bây giờ chỉ có em thôi, anh không có quyền lựa chọn đâu.
Tuệ Sam đặt thức ăn lên bàn, nãy giờ cô đi mua thức ăn cho anh. Sợ rằng đồ ăn ở căn tin không ngon nên cô phải ra quán anh thích ăn để mua cho vừa miệng anh.
- Anh đói chưa?
Anh thoáng im lặng, cứ như đang lấy hết sự nỗ lực bấy lâu để cất lời từ bỏ:
- Hay chúng ta...đến đây thôi?
Cô ngây người nhìn anh, cảm giác khó chịu nơi lòng ngực dù chưa hẳn hiểu rõ ý muốn của anh:
- Anh nói vậy là sao? Đến đây thôi...em không hiểu.
Niên Thường dằn sự yếu lòng, đến cuối cùng cũng chấp nhận buông bỏ:
- Mình dừng lại đi.
Lời nói của anh khiến cô xém chút không thể đứng vững. Tình cảm trong lòng cô còn chưa nói rõ, bây giờ anh lại bảo cả hai dừng lại.
Cô không giữ được bình tĩnh, cảm giác thất vọng lẫn đau lòng bủa vây, bóp nghẹn cô đến từng hơi thở.
- Anh sao vậy? Đột nhiên nói muốn dừng lại?
Niên Thường cũng đau lòng không kém gì cô, nhưng kể từ khi tỉnh lại sau tai nạn, bóng tối đã khiến anh ngẫm nghĩ rất nhiều về chuyện tình này. Anh chợt nhận ra, cô nói quả không sai, bản thân anh đã quá ích kỷ, khư khư giữ lấy một người chẳng bao giờ yêu anh.
Anh luôn cảm thấy khó chịu và chán ghét khi Lưu Đình cố chấp muốn ở bên anh. Nhưng anh lại hành động chẳng khác gì cách của cô ta, thậm chí còn “thủ đoạn” hơn rất nhiều.
Suy cho cùng, cô làm mọi thứ, ngay từ đầu là vì Giang Thiên Mạch. Xuất phát điểm đã luôn hướng về người cô yêu, tại sao anh cứ ngu ngốc không chịu nhìn thấu? Đối với cô, anh chỉ là cái gai trong mắt, là kẻ phá hoại cuộc đời cô, một tên khốn mà cô căm ghét nhưng luôn phải cố tỏ ra yêu thương, dù cô không hề muốn.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nhận ra mình đã sai rồi. Người em yêu là Giang Thiên Mạch, không phải anh. Anh không giữ em nữa, từ giây phút này, em được tự do.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.