Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu
Chương 45: Chỉ mỗi anh nhớ
Yên Đan (Amber)
21/04/2022
Niên Thường vừa trở về nhà đã cảm nhận thấy sự khác lạ bất thường.
Mỗi ngày nếu cô tan làm về trước hoặc anh bận việc ra ngoài, khi anh trở về, cô sẽ luôn vui vẻ hớn hở chạy ra đón anh. Nhưng hôm nay dù anh cất tiếng gọi, vẫn không thấy cô hồi âm.
- Tuệ Sam đâu rồi dì Mai?
Dì Mai mỉm cười đáp:
- À, cô ấy đi ra siêu thị tiện lợi đầu đường mua ít nguyên liệu nấu ăn.
Chợt dì ấy có chút lo lắng khi nghĩ đến cô:
- Nhưng từ nãy đến giờ cũng khá lâu mà cô Tuệ Sam vẫn chưa về.
Anh cảm giác lo lắng bất thường. Cô lại không mang theo điện thoại,
Niên Thường quay người lái xe rời đi.
Anh đến cửa hàng tiện lợi nhưng không thấy cô. Niên Thường không ngừng nói với lòng: "Tuệ Sam, em nhất định không được xảy ra chuyện."
Nhưng niềm hy vọng của anh đã chẳng thể thành sự thật.
Anh hỏi người bán, nhận được câu trả lời khiến anh sững sờ:
- À, lúc nãy có một cô gái như anh miêu tả đến đây mua hàng. Nhưng lúc rời khỏi đây cô ấy gặp tai nạn khi sang lộ, hiện đã được đưa đến bệnh viện rồi.
Anh vô cùng bàng hoàng ₫trước điều mình vừa nghe thấy.
Khẩn trương đi đến bệnh viện, anh hỏi thăm người xung quanh thì tìm đến được phòng cấp cứu.
Ngồi chờ bên ngoài, lòng anh như lửa đốt. Niên Thường nắm chặt hai lòng bàn tay, trong lòng không ngừng cầu nguyện cô sẽ bình an mà vượt qua.
Gần hai giờ đồng ngồi chờ đợi, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Vừa nhìn thấy bác sĩ, anh đã lập tức đứng dậy:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ tận tâm đáp:
- Cho hỏi anh là...
Niên Thường không chút chần chừ:
- Tôi là chồng của cô ấy.
Bác sĩ thở dài, báo hiệu chuyện không mấy tốt đẹp:
- Ngoài những thương tích phần mềm không sao ra thì cô ấy bị chấn thương ở vùng đầu khá nguy hiểm. Phải qua đêm hôm nay để theo dõi xem có bị tụ máu bầm ở não hay không. Hiện tại cô ấy vẫn đang hôn mê, chưa thể dự đoán được thời gian tỉnh lại.
Trông tâm trạng của anh đang dần đi xuống, vị bác sĩ lập tức an ủi:
- Anh đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ theo dõi và tích cực điều trị cho cô ấy. Hy vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Ngày mai cô ấy sẽ được chuyển sang phòng bệnh, lúc đó anh có thể vào thăm vợ.
Niên Thường giữ bình tĩnh, bây giờ chỉ có sự bình tĩnh mới giúp anh tỉnh táo để chăm sóc cho cô.
- Tôi biết rồi. Cám ơn bác sĩ.
- ------------------------------
Trong quá trình điều tra vụ tai nạn của Tuệ Sam, cảnh sát đã liên hệ với anh. Nhưng nếu cảnh sát không liên hệ thì anh chắc chắn sẽ tìm đến họ để quyết bắt được thủ phạm gây tai nạn rồi bỏ chạy.
Niên Thường bước vào phòng bệnh, người con gái anh yêu đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh giường là máy đo nhịp tim đang chạy đều đều.
Cô phải thở oxi vì hiện đang hôn mê và hơi thở rất yếu.
Niên Thường bước đến ngồi xuống cạnh giường.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay một nụ hôn.
Tuy cô vẫn đang hôn mê, nhưng may mắn thay não không bị tích tụ máu bầm, nếu không sẽ làm phẫu thuật, với sức khỏe của cô hiện tại, muốn tiến hành phẫu thuật cũng không phải điều dễ dàng.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhớ lại cả quá trình hai người đã gặp nhau. Thật ra lần đầu anh và cô quen biết nhau không phải khi cô đến Adela làm việc, cả hai đã biết nhau từ khi còn nhỏ.
Nhưng điều đau lòng là chỉ mỗi Niên Thường nhớ rõ từng chi tiết của quá khứ, còn cô thì chẳng nhớ được gì cả.
- Tuệ Sam, em nhất định phải bình phục. Chúng ta đã hứa sẽ thật hạnh phúc bên nhau.
Tiếng mở cửa vang lên, Niên Thường nhìn thấy Thiên Mạch từ ngoài bước vào phòng.
Niên Thường đứng dậy, ngày hôm qua anh về nhà mang ít đồ đến bệnh viện để ở lại chăm sóc cô. Chợt thấy điện thoại của cô reo lên, là Thiên Mạch gọi đến.
Niên Thường đã không nghe điện thoại vì đang gấp. Đến sáng nay anh đã dùng điện thoại của cô để gọi lại cho Thiên Mạch báo chuyện cô bị tai nạn.
Niên Thường nghĩ Thiên Mạch cũng nên biết chuyện này. Dù sao cô cũng xem anh ấy như một người anh trai. Nếu là người Tuệ Sam quý trọng, thì Niên Thường cũng sẽ tôn trọng người đó, làm việc mà anh nghĩ mình nên làm.
- Anh ở lại với cô ấy, tôi ra ngoài một lát.
Lúc đầu khi biết tin Tuệ Sam gặp tai nạn, Thiên Mạch đã rất tức giận, chỉ muốn lập tức cho Niên Thường một trận vì đã không chăm sóc tốt cho cô. Nhưng suy đi nghĩ lại, không thể trách Niên Thường một cách vô lý như vậy.
Hơn nữa, nhìn cách anh ân cần bên cạnh cô, Thiên Mạch sẽ hiểu cô rất quan trọng đối với Niên Thường.
- Được.
Anh đi ra ngoài, một lúc sau, Thiên Mạch cũng bước ra, hai người đàn ông đối mặt với nhau ở hành lang bệnh viện.
- Đã bắt được kẻ gây tai nạn chưa?
Niên Thường đáp:
- Vẫn đang điều tra.
Có một điều Thiên Mạch đã rất thắc mắc ngay từ lúc vừa biết bản hợp đồng tình nhân giữa anh và cô.
- Tôi có chuyện này muốn hỏi anh. Tại sao anh nhất định muốn Tuệ Sam trở thành người tình của anh?
Niên Thường ôn nhu, điềm đạm đáp:
- Vì tôi đã tìm kiếm cô ấy suốt mười năm qua.
Thiên Mạch vô cùng ngạc nhiên:
- Mười năm? Chẳng lẽ anh đã biết cô ấy từ lâu?
Niên Thường không chút chần chừ:
- Lâu hơn cả thời gian anh ở cạnh cô ấy.
Mỗi ngày nếu cô tan làm về trước hoặc anh bận việc ra ngoài, khi anh trở về, cô sẽ luôn vui vẻ hớn hở chạy ra đón anh. Nhưng hôm nay dù anh cất tiếng gọi, vẫn không thấy cô hồi âm.
- Tuệ Sam đâu rồi dì Mai?
Dì Mai mỉm cười đáp:
- À, cô ấy đi ra siêu thị tiện lợi đầu đường mua ít nguyên liệu nấu ăn.
Chợt dì ấy có chút lo lắng khi nghĩ đến cô:
- Nhưng từ nãy đến giờ cũng khá lâu mà cô Tuệ Sam vẫn chưa về.
Anh cảm giác lo lắng bất thường. Cô lại không mang theo điện thoại,
Niên Thường quay người lái xe rời đi.
Anh đến cửa hàng tiện lợi nhưng không thấy cô. Niên Thường không ngừng nói với lòng: "Tuệ Sam, em nhất định không được xảy ra chuyện."
Nhưng niềm hy vọng của anh đã chẳng thể thành sự thật.
Anh hỏi người bán, nhận được câu trả lời khiến anh sững sờ:
- À, lúc nãy có một cô gái như anh miêu tả đến đây mua hàng. Nhưng lúc rời khỏi đây cô ấy gặp tai nạn khi sang lộ, hiện đã được đưa đến bệnh viện rồi.
Anh vô cùng bàng hoàng ₫trước điều mình vừa nghe thấy.
Khẩn trương đi đến bệnh viện, anh hỏi thăm người xung quanh thì tìm đến được phòng cấp cứu.
Ngồi chờ bên ngoài, lòng anh như lửa đốt. Niên Thường nắm chặt hai lòng bàn tay, trong lòng không ngừng cầu nguyện cô sẽ bình an mà vượt qua.
Gần hai giờ đồng ngồi chờ đợi, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Vừa nhìn thấy bác sĩ, anh đã lập tức đứng dậy:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ tận tâm đáp:
- Cho hỏi anh là...
Niên Thường không chút chần chừ:
- Tôi là chồng của cô ấy.
Bác sĩ thở dài, báo hiệu chuyện không mấy tốt đẹp:
- Ngoài những thương tích phần mềm không sao ra thì cô ấy bị chấn thương ở vùng đầu khá nguy hiểm. Phải qua đêm hôm nay để theo dõi xem có bị tụ máu bầm ở não hay không. Hiện tại cô ấy vẫn đang hôn mê, chưa thể dự đoán được thời gian tỉnh lại.
Trông tâm trạng của anh đang dần đi xuống, vị bác sĩ lập tức an ủi:
- Anh đừng quá lo lắng, chúng tôi sẽ theo dõi và tích cực điều trị cho cô ấy. Hy vọng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Ngày mai cô ấy sẽ được chuyển sang phòng bệnh, lúc đó anh có thể vào thăm vợ.
Niên Thường giữ bình tĩnh, bây giờ chỉ có sự bình tĩnh mới giúp anh tỉnh táo để chăm sóc cho cô.
- Tôi biết rồi. Cám ơn bác sĩ.
- ------------------------------
Trong quá trình điều tra vụ tai nạn của Tuệ Sam, cảnh sát đã liên hệ với anh. Nhưng nếu cảnh sát không liên hệ thì anh chắc chắn sẽ tìm đến họ để quyết bắt được thủ phạm gây tai nạn rồi bỏ chạy.
Niên Thường bước vào phòng bệnh, người con gái anh yêu đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh giường là máy đo nhịp tim đang chạy đều đều.
Cô phải thở oxi vì hiện đang hôn mê và hơi thở rất yếu.
Niên Thường bước đến ngồi xuống cạnh giường.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay một nụ hôn.
Tuy cô vẫn đang hôn mê, nhưng may mắn thay não không bị tích tụ máu bầm, nếu không sẽ làm phẫu thuật, với sức khỏe của cô hiện tại, muốn tiến hành phẫu thuật cũng không phải điều dễ dàng.
Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhớ lại cả quá trình hai người đã gặp nhau. Thật ra lần đầu anh và cô quen biết nhau không phải khi cô đến Adela làm việc, cả hai đã biết nhau từ khi còn nhỏ.
Nhưng điều đau lòng là chỉ mỗi Niên Thường nhớ rõ từng chi tiết của quá khứ, còn cô thì chẳng nhớ được gì cả.
- Tuệ Sam, em nhất định phải bình phục. Chúng ta đã hứa sẽ thật hạnh phúc bên nhau.
Tiếng mở cửa vang lên, Niên Thường nhìn thấy Thiên Mạch từ ngoài bước vào phòng.
Niên Thường đứng dậy, ngày hôm qua anh về nhà mang ít đồ đến bệnh viện để ở lại chăm sóc cô. Chợt thấy điện thoại của cô reo lên, là Thiên Mạch gọi đến.
Niên Thường đã không nghe điện thoại vì đang gấp. Đến sáng nay anh đã dùng điện thoại của cô để gọi lại cho Thiên Mạch báo chuyện cô bị tai nạn.
Niên Thường nghĩ Thiên Mạch cũng nên biết chuyện này. Dù sao cô cũng xem anh ấy như một người anh trai. Nếu là người Tuệ Sam quý trọng, thì Niên Thường cũng sẽ tôn trọng người đó, làm việc mà anh nghĩ mình nên làm.
- Anh ở lại với cô ấy, tôi ra ngoài một lát.
Lúc đầu khi biết tin Tuệ Sam gặp tai nạn, Thiên Mạch đã rất tức giận, chỉ muốn lập tức cho Niên Thường một trận vì đã không chăm sóc tốt cho cô. Nhưng suy đi nghĩ lại, không thể trách Niên Thường một cách vô lý như vậy.
Hơn nữa, nhìn cách anh ân cần bên cạnh cô, Thiên Mạch sẽ hiểu cô rất quan trọng đối với Niên Thường.
- Được.
Anh đi ra ngoài, một lúc sau, Thiên Mạch cũng bước ra, hai người đàn ông đối mặt với nhau ở hành lang bệnh viện.
- Đã bắt được kẻ gây tai nạn chưa?
Niên Thường đáp:
- Vẫn đang điều tra.
Có một điều Thiên Mạch đã rất thắc mắc ngay từ lúc vừa biết bản hợp đồng tình nhân giữa anh và cô.
- Tôi có chuyện này muốn hỏi anh. Tại sao anh nhất định muốn Tuệ Sam trở thành người tình của anh?
Niên Thường ôn nhu, điềm đạm đáp:
- Vì tôi đã tìm kiếm cô ấy suốt mười năm qua.
Thiên Mạch vô cùng ngạc nhiên:
- Mười năm? Chẳng lẽ anh đã biết cô ấy từ lâu?
Niên Thường không chút chần chừ:
- Lâu hơn cả thời gian anh ở cạnh cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.