Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu
Chương 22: Sinh nhật chỉ có hai người
Yên Đan (Amber)
21/04/2022
Dạo gần đây cô cứ hay từ chối những cuộc hẹn gặp của Thiên Mạch khiến anh ấy không khỏi khó hiểu. Bởi lẽ từ trước đến giờ, Tuệ Sam rất thích được đi cùng Thiên Mạch, chỉ cần anh ấy rủ, cô nhất quyết sẽ không chối từ.
Thiên Mạch từ lâu đã biết tình cảm cô dành cho anh ấy, nhưng anh ấy vẫn vờ như không biết.
Hơn nữa, Thiên Mạch cũng đã từng có người yêu, những tưởng rằng Tuệ Sam sẽ vì vậy mà từ bỏ, nhưng sau khi anh ấy chia tay, hy vọng trong cô lại một lần nữa trổi dậy.
Nhận được cuộc điện thoại mời sinh nhật từ anh ấy, Tuệ Sam đương nhiên rất muốn đi, nhưng cô phải vượt qua được cửa ải là anh.
Thiên Mạch tổ chức sinh nhật sớm hơn ngày sinh của anh ấy, vì anh ấy bảo rằng có việc bận vào đúng ngày sinh nhật nên không thể tổ chức.
———————————
Tính đến hôm nay, cô đã ở cạnh Niên Thường được gần nửa năm.
Buổi tối, anh đang ngồi trên giường, cô gõ cửa phòng anh. Vừa bước vào, Tuệ Sam đã ngồi xuống cạnh Niên Thường, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Anh à, em có chuyện này muốn...muốn xin phép anh.
Anh vừa nghe đã gần như đoán ra được nguyên do của sự "xin xỏ" khép nép của cô. Chỉ có chuyện liên quan đến Giang Thiên Mạch cô mới cẩn trọng và dè chừng khi hỏi ý kiến của anh đến vậy.
- Em nói đi.
Đúng như những gì anh nghĩ, cô cất lời, ánh mắt cẩn trọng quan sát anh:
- Ngày mai...Thiên Mạch tổ chức sinh nhật, anh có thể...cho em đến dự không?
Niên Thường thoáng im lặng, anh suy nghĩ rồi quay sang vuốt tóc cô:
- Nếu anh nói không thì sao?
Cô lộ rõ vẻ mặt thất vọng:
- Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần. Hơn nữa ngày mai rất đông người, là cấp dưới của anh ấy ở công ty đến tham dự. Em đến một lát thôi, chúc sinh nhật xong em sẽ về. Được không?
Biết rõ cô có tình cảm với Thiên Mạch, dù ở cạnh anh nhưng lý trí vẫn chỉ nghĩ đến anh ấy.
Trông vẻ mặt mong chờ của cô, anh không nỡ ép cô ở nhà. Càng ở gần cô, Niên Thường càng muốn cô được vui vẻ, dẫu chuyện khiến cô vui sẽ đi ngược lại với mong muốn của anh.
- Vậy em cứ đi đi.
Anh buông nhẹ một câu, Tuệ Sam ngạc nhiên nhìn anh, sợ mình nghe lầm nên vội hỏi lại:
- Anh...anh nói thật sao? Anh cho phép em đi?
Niên Thường nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn:
- Thật. Hai tiếng được không?
Cô mỉm cười, gật đầu:
- Được, em sẽ về thật đúng giờ.
————————————
Ngồi ở bàn tiệc, Tuệ Sam vẫn chưa thể tin được buổi tiệc hôm nay chỉ có hai người, là cô và Thiên Mạch.
- Anh nói là hôm nay có đồng nghiệp của anh đến dự nữa mà?
Thiên Mạch mỉm cười, đưa tay rót nước hoa quả vào ly của cô:
- Nếu anh không nói vậy, anh sợ rằng em sẽ không đến.
Tuệ Sam vẫn chưa hiểu rõ ý Thiên Mạch, cô nhíu mày, anh ấy nói tiếp:
- Dạo gần đây anh thấy em rất lạ. Anh mời em đi dùng bữa nhưng em cứ từ chối. Sẵn dịp gần đến ngày sinh nhật, anh muốn tổ chức sớm để đi ăn cùng em thôi. Vì nếu tổ chức có sự tham dự của mọi người trong công ty sẽ không thể nói chuyện riêng với em được.
Thiên Mạch đã dành ngày hôm nay để gặp riêng Tuệ Sam, ngày sinh nhật đúng của anh ấy sẽ để tiếp đãi các đồng nghiệp, cấp dưới của anh ấy.
Tuệ Sam mỉm cười nhẹ nhàng, đáng lẽ cô phải thấy rất vui khi nghe những lời này từ Thiên Mạch, nhưng sao hôm nay cảm giác rất bình thường, không còn xao động.
- À, ra là vậy. Tại dạo này em bận công việc thôi. Em có món quà tặng anh này.
Tuệ Sam đưa hộp quà được gói tỉ mỉ cho Thiên Mạch.
- Cám ơn em. Em đến là anh vui rồi, cần gì quà cáp, chúng ta lại quá quen thuộc rồi.
Cô nhỏ nhẹ, tinh tế đáp:
- Dù sao sinh nhật mỗi năm chỉ một lần. Có quà kỷ niệm mới trọn vẹn chứ. Anh mở ra xem có thích không?
Thiên Mạch mở món quà ra xem, bên trong hộp quà nhỏ là một chiếc đồng hồ, kiểu dáng sang trọng, là một trong những mẫu đồng hồ mới nhất của Adela, rất đắt tiền.
- Đồng hồ này, rất đắt. Sao em không để dành tiền, em ở Lịch Xuyên một mình, cần chi phí lo cho bản thân. Sao lại tặng anh món quà đáng giá như vậy?
Thiên Mạch không biết rằng món quà này là do Niên Thường chọn giúp Tuệ Sam. Anh đã đưa cô mẫu đồng hồ mới nhất của công ty để làm quà đến tặng sinh nhật của Thiên Mạch. Anh đã si tình đến mức nuốt ngược cơn ghen vào trong, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, anh cũng sẽ thấy vui lây.
Cô nào có thể nói ra sự thật, đành mỉm cười nói sao cho hợp lý:
- Không sao, em có tiền mà. Em muốn tặng anh đồ tốt một chút để giữ làm kỷ niệm. Anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Gần đây tranh của em bán rất chạy, cả công việc ở công ty cũng rất thuận lợi.
Trước đây Thiên Mạch xem việc Tuệ Sam ở cạnh anh ấy như một điều hiển nhiên. Khi anh ấy lên tiếng, cô nhất định sẽ xuất hiện, thậm chí Tuệ Sam là người chủ động để có thể ở cạnh anh ấy.
Nhưng bây giờ gặp được cô lại chẳng phải điều dễ dàng, Tuệ Sam liên tục tìm cách chối từ Thiên Mạch. Quả thật trong lòng anh ấy bắt đầu có cảm giác nuối tiếc.
- Cám ơn em, Tuệ Sam.
Cô cười nhẹ:
- Anh đừng khách sáo như vậy.
Thiên Mạch lấy đồng hồ trong hộp ra, đeo vào tay rồi đưa lên trước mắt cô:
- Em xem, rất vừa vặn.
Cô gật đầu, vẻ mặt tươi vui:
- Anh thích là em vui rồi.
Ở phía xa xa, cách vị trí cô ngồi một khoảng, ánh mắt tức giận của ai đó đang hướng về phía cô. Người đó không muốn tin vào mắt mình, nhưng chẳng thể chối bỏ sự thật mình đang nhìn thấy.
Thiên Mạch từ lâu đã biết tình cảm cô dành cho anh ấy, nhưng anh ấy vẫn vờ như không biết.
Hơn nữa, Thiên Mạch cũng đã từng có người yêu, những tưởng rằng Tuệ Sam sẽ vì vậy mà từ bỏ, nhưng sau khi anh ấy chia tay, hy vọng trong cô lại một lần nữa trổi dậy.
Nhận được cuộc điện thoại mời sinh nhật từ anh ấy, Tuệ Sam đương nhiên rất muốn đi, nhưng cô phải vượt qua được cửa ải là anh.
Thiên Mạch tổ chức sinh nhật sớm hơn ngày sinh của anh ấy, vì anh ấy bảo rằng có việc bận vào đúng ngày sinh nhật nên không thể tổ chức.
———————————
Tính đến hôm nay, cô đã ở cạnh Niên Thường được gần nửa năm.
Buổi tối, anh đang ngồi trên giường, cô gõ cửa phòng anh. Vừa bước vào, Tuệ Sam đã ngồi xuống cạnh Niên Thường, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Anh à, em có chuyện này muốn...muốn xin phép anh.
Anh vừa nghe đã gần như đoán ra được nguyên do của sự "xin xỏ" khép nép của cô. Chỉ có chuyện liên quan đến Giang Thiên Mạch cô mới cẩn trọng và dè chừng khi hỏi ý kiến của anh đến vậy.
- Em nói đi.
Đúng như những gì anh nghĩ, cô cất lời, ánh mắt cẩn trọng quan sát anh:
- Ngày mai...Thiên Mạch tổ chức sinh nhật, anh có thể...cho em đến dự không?
Niên Thường thoáng im lặng, anh suy nghĩ rồi quay sang vuốt tóc cô:
- Nếu anh nói không thì sao?
Cô lộ rõ vẻ mặt thất vọng:
- Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần. Hơn nữa ngày mai rất đông người, là cấp dưới của anh ấy ở công ty đến tham dự. Em đến một lát thôi, chúc sinh nhật xong em sẽ về. Được không?
Biết rõ cô có tình cảm với Thiên Mạch, dù ở cạnh anh nhưng lý trí vẫn chỉ nghĩ đến anh ấy.
Trông vẻ mặt mong chờ của cô, anh không nỡ ép cô ở nhà. Càng ở gần cô, Niên Thường càng muốn cô được vui vẻ, dẫu chuyện khiến cô vui sẽ đi ngược lại với mong muốn của anh.
- Vậy em cứ đi đi.
Anh buông nhẹ một câu, Tuệ Sam ngạc nhiên nhìn anh, sợ mình nghe lầm nên vội hỏi lại:
- Anh...anh nói thật sao? Anh cho phép em đi?
Niên Thường nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn:
- Thật. Hai tiếng được không?
Cô mỉm cười, gật đầu:
- Được, em sẽ về thật đúng giờ.
————————————
Ngồi ở bàn tiệc, Tuệ Sam vẫn chưa thể tin được buổi tiệc hôm nay chỉ có hai người, là cô và Thiên Mạch.
- Anh nói là hôm nay có đồng nghiệp của anh đến dự nữa mà?
Thiên Mạch mỉm cười, đưa tay rót nước hoa quả vào ly của cô:
- Nếu anh không nói vậy, anh sợ rằng em sẽ không đến.
Tuệ Sam vẫn chưa hiểu rõ ý Thiên Mạch, cô nhíu mày, anh ấy nói tiếp:
- Dạo gần đây anh thấy em rất lạ. Anh mời em đi dùng bữa nhưng em cứ từ chối. Sẵn dịp gần đến ngày sinh nhật, anh muốn tổ chức sớm để đi ăn cùng em thôi. Vì nếu tổ chức có sự tham dự của mọi người trong công ty sẽ không thể nói chuyện riêng với em được.
Thiên Mạch đã dành ngày hôm nay để gặp riêng Tuệ Sam, ngày sinh nhật đúng của anh ấy sẽ để tiếp đãi các đồng nghiệp, cấp dưới của anh ấy.
Tuệ Sam mỉm cười nhẹ nhàng, đáng lẽ cô phải thấy rất vui khi nghe những lời này từ Thiên Mạch, nhưng sao hôm nay cảm giác rất bình thường, không còn xao động.
- À, ra là vậy. Tại dạo này em bận công việc thôi. Em có món quà tặng anh này.
Tuệ Sam đưa hộp quà được gói tỉ mỉ cho Thiên Mạch.
- Cám ơn em. Em đến là anh vui rồi, cần gì quà cáp, chúng ta lại quá quen thuộc rồi.
Cô nhỏ nhẹ, tinh tế đáp:
- Dù sao sinh nhật mỗi năm chỉ một lần. Có quà kỷ niệm mới trọn vẹn chứ. Anh mở ra xem có thích không?
Thiên Mạch mở món quà ra xem, bên trong hộp quà nhỏ là một chiếc đồng hồ, kiểu dáng sang trọng, là một trong những mẫu đồng hồ mới nhất của Adela, rất đắt tiền.
- Đồng hồ này, rất đắt. Sao em không để dành tiền, em ở Lịch Xuyên một mình, cần chi phí lo cho bản thân. Sao lại tặng anh món quà đáng giá như vậy?
Thiên Mạch không biết rằng món quà này là do Niên Thường chọn giúp Tuệ Sam. Anh đã đưa cô mẫu đồng hồ mới nhất của công ty để làm quà đến tặng sinh nhật của Thiên Mạch. Anh đã si tình đến mức nuốt ngược cơn ghen vào trong, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, anh cũng sẽ thấy vui lây.
Cô nào có thể nói ra sự thật, đành mỉm cười nói sao cho hợp lý:
- Không sao, em có tiền mà. Em muốn tặng anh đồ tốt một chút để giữ làm kỷ niệm. Anh đừng nghĩ ngợi nhiều. Gần đây tranh của em bán rất chạy, cả công việc ở công ty cũng rất thuận lợi.
Trước đây Thiên Mạch xem việc Tuệ Sam ở cạnh anh ấy như một điều hiển nhiên. Khi anh ấy lên tiếng, cô nhất định sẽ xuất hiện, thậm chí Tuệ Sam là người chủ động để có thể ở cạnh anh ấy.
Nhưng bây giờ gặp được cô lại chẳng phải điều dễ dàng, Tuệ Sam liên tục tìm cách chối từ Thiên Mạch. Quả thật trong lòng anh ấy bắt đầu có cảm giác nuối tiếc.
- Cám ơn em, Tuệ Sam.
Cô cười nhẹ:
- Anh đừng khách sáo như vậy.
Thiên Mạch lấy đồng hồ trong hộp ra, đeo vào tay rồi đưa lên trước mắt cô:
- Em xem, rất vừa vặn.
Cô gật đầu, vẻ mặt tươi vui:
- Anh thích là em vui rồi.
Ở phía xa xa, cách vị trí cô ngồi một khoảng, ánh mắt tức giận của ai đó đang hướng về phía cô. Người đó không muốn tin vào mắt mình, nhưng chẳng thể chối bỏ sự thật mình đang nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.