Chương 7
Blair Sky
29/12/2021
Một chiều nắng đẹp, Mật Nhi nằm ườn trên đùi của Kim phu nhân, để bà vuốt ve từng lọn tóc mượt mà của đứa cháu gái. Ánh nắng vàng ươm phủ xuống khung cảnh bình yên một lớp bụi tiên mờ ảo.
Khu vườn trước biệt thự nhà họ Kim như một thảm cỏ xanh với đầy những loài hoa đủ sắc màu, bên cạnh còn có màu xanh mát rượi của hồ bơi kéo dài quanh ngôi nhà, như một dòng sông xuyên qua cánh rừng rộng lớn để lượn quanh toà lâu đài.
Khung cảnh vốn đang yên bình và thơ mộng như thế, bỗng có tiếng điện thoại reo lên.
Mật Nhi mệt mỏi nhìn màn hình điện thoại vừa loé sáng. Hay thật! Lại là Thiên Đăng.
Cậu ta lấy đâu ra số điện thoại của cô vậy nhỉ?
Bà có vẻ không vui khi thấy điện thoại cô cứ báo tin nhắn tới suốt.
"Bạn trai con à?".
"Dạ không, cậu ta chỉ đang cố tán tỉnh con thôi!".
"Nói vậy là con không thích cậu ta à?" - Kim phu nhân lượm lại một ít hài lòng.
Mật Nhi gật đầu chắc nịch.
"Con còn chẳng biết cậu ta là ai. Bà cũng biết là con rất ít khi giao du với người lạ mà, con thậm chí còn chẳng có bạn nữa...".
"Vậy ngoài bố ra, con chẳng nói chuyện với đứa con trai nào khác nữa sao?".
Mật Nhi thấy mấy câu hỏi của bà có hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn hồn nhiên trả lời.
"Vâng...".
"Con thấy bố thế nào?".
Mật Nhi buộc phải nhổm người dậy, kinh ngạc hỏi lại lần nữa.
"Bà vừa nói gì ạ?".
"Thôi nào, Mật Nhi, cháu và Lãnh Đông có phải bố con ruột đâu. Việc gì cháu phải ngạc nhiên vậy? Cho nên, nếu cháu có tình cảm gì với Lãnh Đông, đừng ngại nói với bà!".
Mật Nhi mím môi.
Trước giờ cô có cảm mến bố, ngưỡng mộ bố, nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Cô luôn coi bố là bố ruột của cô mà.
"Không... Cháu chưa từng có ý nghĩ vượt giới hạn nào với bố cả...".
"Thế thì thật buồn đấy, bà không muốn có đứa con dâu nào khác vào đây phá hoại đội hình gia đình đang hạnh phúc của ta lúc này. Ta chỉ muốn cháu lấy Lãnh Đông thôi!".
Bà vừa đưa Mật Nhi đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Gương mặt già nua của bà không hề có chút căng thẳng nào. Bà thản nhiên và nhẹ lòng, như vừa hồi xuân vậy.
"Thế với tư cách là một cô gái mới lớn, cháu có thấy Lãnh Đông hấp dẫn không?".
Mật Nhi bất giác đỏ mặt, nhớ lại hôm bố cùng Huyền Thư làm việc thân mật ở trong phòng làm việc. Cơ thể bố, gương mặt của bố... Chúng cứ đeo bám cô từng ngày.
Kim phu nhân thấy biểu hiện của cô thì khoái chí cười lớn. Coi như kế hoạch của bà đã thành công một nửa rồi đi.
Chỉ còn lại đứa con trai cứng đầu cứng cổ kia thôi. Mà đó mới là phần khó nhất.
"Mật Nhi, bà muốn cháu hiểu rõ, Lãnh Đông và cháu không phải cha con, không có bất cứ quan hệ máu mủ gì cả. Vậy nên, một nam một nữ đến với nhau, đó là một lẽ thường tình mà!".
"Bà, bố về rồi. Cháu xin bà đừng nói nữa!".
Chiếc xe Ferrari màu xám bạc đang đỗ ở trước cửa nhà, đang chờ cái cửa mở ra. Mật Nhi đã sớm phát hiện ra nó từ xa.
Hôm nay, cô không định ra đón bố như mọi khi, không với cái tâm trạng bối rối như thế này.
Lãnh Đông bước xuống xe, vừa lúc Mật Nhi chạy nhanh vào nhà, liền quay sang người mẹ dấu yêu đang ở gần đó hỏi.
"Mật Nhi sao thế mẹ?".
"À, có cậu bạn ở trường rủ nó đi coi phim nên con bé có hơi bối rối đó mà!".
Lãnh Đông vốn không tin mấy lời bông đùa đó của mẹ anh, cho tới khi anh trông thấy gò má đỏ ửng của Mật Nhi đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn. Anh nhanh tay tóm lấy nó, sợ rằng mắt mình hoa rồi.
"Má con đỡ hơn chưa?".
Sợ rằng đây có lẽ là chuyện kỳ cục nhất anh có thể làm trong đời.
"Vâng, đỡ hơn nhiều rồi ạ. Mai con sẽ tháo băng ra xem thử...".
Thế là anh lại giận lên. Một cách vô cớ.
Ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy một con người thì cắm đầu ăn cơm, một người thì lầm lầm lì lì. Bữa ăn hôm nay im lặng hẳn so với mọi ngày, đến mức lão Phúc phải hỏi: "Hôm nay, đầu bếp nấu không ngon ạ?", bà Kim đã thấy không thể nào vui hơn thế được nữa.
Đúng lúc này, cái điện thoại của Mật Nhi tiếp tục reo lên báo tin nhắn, cô cáu kỉnh, giật lấy nó đáp trả một tin: "Ngưng nhắn tin, không tôi sẽ chặn anh đấy!".
Vừa hạ điện thoại xuống, cô bắt gặp ánh mắt kỳ dị của bố đang nhìn mình. Không vì lý do gì, cô chỉnh lại tư thế ngồi một cách nghiêm trang. Ngược lại, động thái này làm cho hàng lông mày rậm của bố chau lại.
"Mật Nhi, con có chuyện gì thế?".
"Con...".
Mật Nhi chưa kịp trả lời, bà đã đạp chân ngăn cô, cướp lời.
"Có thằng bé ở trường cứ gọi điện mời Mật Nhi đi coi phim ấy mà!".
"Coi phim?" - Ruột anh nóng hơn một chút - "Rạp chiếu phim không phải nơi tốt lành gì. Mật Nhi, con cũng lớn gan thật đấy!".
Cô còn muốn biện bạch thì bà lại chen ngang tiếp.
"Chà... Đó là một bộ phim mà Mật Nhi rất thích xem, có phải không cháu?".
Mật Nhi không biết nói gì, đành lặng lẽ phối hợp.
"Con muốn coi phim gì, đều có thể nói bố. Bố dắt con đi coi, không cần phải là anh chàng kia!".
"Tối nay, phim đó sẽ chiếu đấy!".
"Được, vậy ăn xong con lên chuẩn bị đi. Tí nữa bố sẽ chở con đi" - Sau đó, Lãnh Đông chợt nhớ ra còn có một người mẹ ở trên đời - "Mẹ, mẹ đi xem chung nhé!".
Kim phu nhân cười khẩy.
"Thôi dẹp đi, cỡ mẹ mà còn đi coi ba cái trò trẻ con đó hay sao?".
Bà nắm tay Mật Nhi.
"Đi, bà sẽ giúp cháu chọn một bộ quần áo thật đẹp!".
Đúng đấy, cô đích thực phải nhờ bà chọn giúp rồi. Dạo này, cái tủ quần áo của cô đã không còn là của cô nữa rồi. Cô vì chọn đồ đi học thôi mà cô suýt bị trễ.
Không ngờ, cái tủ đồ đã khó chấp nhận thế rồi. Mấy bộ đồ bà chọn ra cho cô còn khó chấp nhận hơn gấp bội.
Cái nào cũng xẻ ngực, váy ngắn, xén eo. Phong cách này hợp với Huyền Thư hơn là với cô.
"Bà ơi, những cái này hở quá..." - Mật Nhi sợ hãi, cô thật sự phải mặc cái này ra ngoài sao?
Kim phu nhân nhìn Mật Nhi trong gương. Bộ này vừa ngây thơ vừa hấp dẫn, thằng đàn ông nào mà thấy đều sẽ chết đứng mà thôi. Vốn dĩ bà định chọn bộ nào hở hang nhiều nhất, nhưng sau đó nghĩ lại thì, vẫn nên giữ lại cho Mật Nhi chút phẩm giá.
Với theo bà thấy thì, thứ con bà bị thu hút là sự ngây thơ của con bé, chứ không phải khoe da hở thịt như mấy đứa con gái khác.
"Bộ này... Có vẻ là đỡ nhất rồi ạ!" - Mật Nhi tạm chấp nhận.
Mặc dù cổ áo hơi trễ, để lộ ra khuôn ngực no tròn, tà váy hơi mỏng và ngắn chưa tới hai phần ba đùi, nhưng nhìn chung là ổn.
"Mật Nhi, nếu bố con có hỏi, nhớ nói là con đã chuẩn bị bộ này để đi gặp anh chàng kia nhé! Lâu lâu hai bố con mới đi chơi, tranh thủ nói chuyện nhiều một chút!".
"Tại sao vậy ạ?".
"Cháu ngốc thế. Lần này đi không phải để cháu bông đùa đâu, bà đặt hết hi vọng vào cuộc hẹn này giữa cháu và Lãnh Đông nhé!".
"Hẹn ạ? Nhưng nó...". ngôn tình hài
"Đó chính xác là một cuộc hẹn hò đấy. Cho nên cháu phải cư xử cho đúng nhé!".
Bỗng nhiên, nghe xong những lời này, cô bắt đầu thấy hồi hộp. Đáng nhẽ cô chẳng bao giờ có thể nghĩ đến những chuyện này, nếu không phải bị bà tiêm nhiễm.
"Đêm nay, cháu là công chúa, Lãnh Đông chính là hoàng tử của cháu đấy!".
Hoàng tử? Bố là hoàng tử sao?
Ngày còn bé, trong bất cứ tâm hồn của người con gái nào, hoàng tử, có lẽ chính là nhân vật gây tẩy não nhiều nhất.
Mật Nhi bước xuống cầu thang. Bố cô đã chờ sẵn ở dưới nhà, với bộ vét đen lịch lãm như thường ngày. Tấm lưng thẳng, đầy cao ngạo. Mặt bố hơi nghiêng nghiêng để lộ xương quai hàm tuyệt đẹp, chiếc mũi cao cùng khuôn cằm vuông sắc lạnh.
Bố đẹp trai, giống như một chàng hoàng tử bước ra từ trong cổ tích.
Mật Nhi căng thẳng, không ngăn được trái tim mình tăng tốc gia nhịp.
Lúc này đây, cô hận gương mặt còn đầy vết trầy xước của mình, cô hận hai bên đầu gối vẫn còn sưng tấy khó coi. Cô hận mình không đủ hoàn hảo để đi với một người như bố.
Vẫn là chị Huyền Thư hợp hơn.
Có lẽ, toàn bộ chuyện này, là một ý kiến tồi.
Mật Nhi bỗng chốc muốn quay lưng bước lùi.
"Bố, hay chúng ta đừng đi nữa..." - Cô dừng lại nơi bậc tam cấp hỏi nhẹ.
"Không phải là bôn phim con thích coi sao? Những gì con thích bố đều sẽ chiều. Hơn nữa, bố chợt nhớ ra là bố chưa đưa con đi coi phim lần nào cả!".
Bố xoay người, bước lên mấy bậc cầu thang, đỡ lấy tay cô.
"Bố quên mất là chân con vẫn đang đau".
Cùng là nắm tay, nhưng lần này, Mật Nhi thật sự cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay bố truyền đến. Thứ đó làm cô gần như run lên.
Cô có chút khó hiểu, chẳng nhẽ là do mấy câu nói của bà sao? Thật ra, nếu nhìn nhận một cách khách quan, bố thật sự là một người đàn ông tuyệt vời...
Khu vườn trước biệt thự nhà họ Kim như một thảm cỏ xanh với đầy những loài hoa đủ sắc màu, bên cạnh còn có màu xanh mát rượi của hồ bơi kéo dài quanh ngôi nhà, như một dòng sông xuyên qua cánh rừng rộng lớn để lượn quanh toà lâu đài.
Khung cảnh vốn đang yên bình và thơ mộng như thế, bỗng có tiếng điện thoại reo lên.
Mật Nhi mệt mỏi nhìn màn hình điện thoại vừa loé sáng. Hay thật! Lại là Thiên Đăng.
Cậu ta lấy đâu ra số điện thoại của cô vậy nhỉ?
Bà có vẻ không vui khi thấy điện thoại cô cứ báo tin nhắn tới suốt.
"Bạn trai con à?".
"Dạ không, cậu ta chỉ đang cố tán tỉnh con thôi!".
"Nói vậy là con không thích cậu ta à?" - Kim phu nhân lượm lại một ít hài lòng.
Mật Nhi gật đầu chắc nịch.
"Con còn chẳng biết cậu ta là ai. Bà cũng biết là con rất ít khi giao du với người lạ mà, con thậm chí còn chẳng có bạn nữa...".
"Vậy ngoài bố ra, con chẳng nói chuyện với đứa con trai nào khác nữa sao?".
Mật Nhi thấy mấy câu hỏi của bà có hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn hồn nhiên trả lời.
"Vâng...".
"Con thấy bố thế nào?".
Mật Nhi buộc phải nhổm người dậy, kinh ngạc hỏi lại lần nữa.
"Bà vừa nói gì ạ?".
"Thôi nào, Mật Nhi, cháu và Lãnh Đông có phải bố con ruột đâu. Việc gì cháu phải ngạc nhiên vậy? Cho nên, nếu cháu có tình cảm gì với Lãnh Đông, đừng ngại nói với bà!".
Mật Nhi mím môi.
Trước giờ cô có cảm mến bố, ngưỡng mộ bố, nhưng tất cả chỉ có thế thôi. Cô luôn coi bố là bố ruột của cô mà.
"Không... Cháu chưa từng có ý nghĩ vượt giới hạn nào với bố cả...".
"Thế thì thật buồn đấy, bà không muốn có đứa con dâu nào khác vào đây phá hoại đội hình gia đình đang hạnh phúc của ta lúc này. Ta chỉ muốn cháu lấy Lãnh Đông thôi!".
Bà vừa đưa Mật Nhi đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
Gương mặt già nua của bà không hề có chút căng thẳng nào. Bà thản nhiên và nhẹ lòng, như vừa hồi xuân vậy.
"Thế với tư cách là một cô gái mới lớn, cháu có thấy Lãnh Đông hấp dẫn không?".
Mật Nhi bất giác đỏ mặt, nhớ lại hôm bố cùng Huyền Thư làm việc thân mật ở trong phòng làm việc. Cơ thể bố, gương mặt của bố... Chúng cứ đeo bám cô từng ngày.
Kim phu nhân thấy biểu hiện của cô thì khoái chí cười lớn. Coi như kế hoạch của bà đã thành công một nửa rồi đi.
Chỉ còn lại đứa con trai cứng đầu cứng cổ kia thôi. Mà đó mới là phần khó nhất.
"Mật Nhi, bà muốn cháu hiểu rõ, Lãnh Đông và cháu không phải cha con, không có bất cứ quan hệ máu mủ gì cả. Vậy nên, một nam một nữ đến với nhau, đó là một lẽ thường tình mà!".
"Bà, bố về rồi. Cháu xin bà đừng nói nữa!".
Chiếc xe Ferrari màu xám bạc đang đỗ ở trước cửa nhà, đang chờ cái cửa mở ra. Mật Nhi đã sớm phát hiện ra nó từ xa.
Hôm nay, cô không định ra đón bố như mọi khi, không với cái tâm trạng bối rối như thế này.
Lãnh Đông bước xuống xe, vừa lúc Mật Nhi chạy nhanh vào nhà, liền quay sang người mẹ dấu yêu đang ở gần đó hỏi.
"Mật Nhi sao thế mẹ?".
"À, có cậu bạn ở trường rủ nó đi coi phim nên con bé có hơi bối rối đó mà!".
Lãnh Đông vốn không tin mấy lời bông đùa đó của mẹ anh, cho tới khi anh trông thấy gò má đỏ ửng của Mật Nhi đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn. Anh nhanh tay tóm lấy nó, sợ rằng mắt mình hoa rồi.
"Má con đỡ hơn chưa?".
Sợ rằng đây có lẽ là chuyện kỳ cục nhất anh có thể làm trong đời.
"Vâng, đỡ hơn nhiều rồi ạ. Mai con sẽ tháo băng ra xem thử...".
Thế là anh lại giận lên. Một cách vô cớ.
Ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy một con người thì cắm đầu ăn cơm, một người thì lầm lầm lì lì. Bữa ăn hôm nay im lặng hẳn so với mọi ngày, đến mức lão Phúc phải hỏi: "Hôm nay, đầu bếp nấu không ngon ạ?", bà Kim đã thấy không thể nào vui hơn thế được nữa.
Đúng lúc này, cái điện thoại của Mật Nhi tiếp tục reo lên báo tin nhắn, cô cáu kỉnh, giật lấy nó đáp trả một tin: "Ngưng nhắn tin, không tôi sẽ chặn anh đấy!".
Vừa hạ điện thoại xuống, cô bắt gặp ánh mắt kỳ dị của bố đang nhìn mình. Không vì lý do gì, cô chỉnh lại tư thế ngồi một cách nghiêm trang. Ngược lại, động thái này làm cho hàng lông mày rậm của bố chau lại.
"Mật Nhi, con có chuyện gì thế?".
"Con...".
Mật Nhi chưa kịp trả lời, bà đã đạp chân ngăn cô, cướp lời.
"Có thằng bé ở trường cứ gọi điện mời Mật Nhi đi coi phim ấy mà!".
"Coi phim?" - Ruột anh nóng hơn một chút - "Rạp chiếu phim không phải nơi tốt lành gì. Mật Nhi, con cũng lớn gan thật đấy!".
Cô còn muốn biện bạch thì bà lại chen ngang tiếp.
"Chà... Đó là một bộ phim mà Mật Nhi rất thích xem, có phải không cháu?".
Mật Nhi không biết nói gì, đành lặng lẽ phối hợp.
"Con muốn coi phim gì, đều có thể nói bố. Bố dắt con đi coi, không cần phải là anh chàng kia!".
"Tối nay, phim đó sẽ chiếu đấy!".
"Được, vậy ăn xong con lên chuẩn bị đi. Tí nữa bố sẽ chở con đi" - Sau đó, Lãnh Đông chợt nhớ ra còn có một người mẹ ở trên đời - "Mẹ, mẹ đi xem chung nhé!".
Kim phu nhân cười khẩy.
"Thôi dẹp đi, cỡ mẹ mà còn đi coi ba cái trò trẻ con đó hay sao?".
Bà nắm tay Mật Nhi.
"Đi, bà sẽ giúp cháu chọn một bộ quần áo thật đẹp!".
Đúng đấy, cô đích thực phải nhờ bà chọn giúp rồi. Dạo này, cái tủ quần áo của cô đã không còn là của cô nữa rồi. Cô vì chọn đồ đi học thôi mà cô suýt bị trễ.
Không ngờ, cái tủ đồ đã khó chấp nhận thế rồi. Mấy bộ đồ bà chọn ra cho cô còn khó chấp nhận hơn gấp bội.
Cái nào cũng xẻ ngực, váy ngắn, xén eo. Phong cách này hợp với Huyền Thư hơn là với cô.
"Bà ơi, những cái này hở quá..." - Mật Nhi sợ hãi, cô thật sự phải mặc cái này ra ngoài sao?
Kim phu nhân nhìn Mật Nhi trong gương. Bộ này vừa ngây thơ vừa hấp dẫn, thằng đàn ông nào mà thấy đều sẽ chết đứng mà thôi. Vốn dĩ bà định chọn bộ nào hở hang nhiều nhất, nhưng sau đó nghĩ lại thì, vẫn nên giữ lại cho Mật Nhi chút phẩm giá.
Với theo bà thấy thì, thứ con bà bị thu hút là sự ngây thơ của con bé, chứ không phải khoe da hở thịt như mấy đứa con gái khác.
"Bộ này... Có vẻ là đỡ nhất rồi ạ!" - Mật Nhi tạm chấp nhận.
Mặc dù cổ áo hơi trễ, để lộ ra khuôn ngực no tròn, tà váy hơi mỏng và ngắn chưa tới hai phần ba đùi, nhưng nhìn chung là ổn.
"Mật Nhi, nếu bố con có hỏi, nhớ nói là con đã chuẩn bị bộ này để đi gặp anh chàng kia nhé! Lâu lâu hai bố con mới đi chơi, tranh thủ nói chuyện nhiều một chút!".
"Tại sao vậy ạ?".
"Cháu ngốc thế. Lần này đi không phải để cháu bông đùa đâu, bà đặt hết hi vọng vào cuộc hẹn này giữa cháu và Lãnh Đông nhé!".
"Hẹn ạ? Nhưng nó...". ngôn tình hài
"Đó chính xác là một cuộc hẹn hò đấy. Cho nên cháu phải cư xử cho đúng nhé!".
Bỗng nhiên, nghe xong những lời này, cô bắt đầu thấy hồi hộp. Đáng nhẽ cô chẳng bao giờ có thể nghĩ đến những chuyện này, nếu không phải bị bà tiêm nhiễm.
"Đêm nay, cháu là công chúa, Lãnh Đông chính là hoàng tử của cháu đấy!".
Hoàng tử? Bố là hoàng tử sao?
Ngày còn bé, trong bất cứ tâm hồn của người con gái nào, hoàng tử, có lẽ chính là nhân vật gây tẩy não nhiều nhất.
Mật Nhi bước xuống cầu thang. Bố cô đã chờ sẵn ở dưới nhà, với bộ vét đen lịch lãm như thường ngày. Tấm lưng thẳng, đầy cao ngạo. Mặt bố hơi nghiêng nghiêng để lộ xương quai hàm tuyệt đẹp, chiếc mũi cao cùng khuôn cằm vuông sắc lạnh.
Bố đẹp trai, giống như một chàng hoàng tử bước ra từ trong cổ tích.
Mật Nhi căng thẳng, không ngăn được trái tim mình tăng tốc gia nhịp.
Lúc này đây, cô hận gương mặt còn đầy vết trầy xước của mình, cô hận hai bên đầu gối vẫn còn sưng tấy khó coi. Cô hận mình không đủ hoàn hảo để đi với một người như bố.
Vẫn là chị Huyền Thư hợp hơn.
Có lẽ, toàn bộ chuyện này, là một ý kiến tồi.
Mật Nhi bỗng chốc muốn quay lưng bước lùi.
"Bố, hay chúng ta đừng đi nữa..." - Cô dừng lại nơi bậc tam cấp hỏi nhẹ.
"Không phải là bôn phim con thích coi sao? Những gì con thích bố đều sẽ chiều. Hơn nữa, bố chợt nhớ ra là bố chưa đưa con đi coi phim lần nào cả!".
Bố xoay người, bước lên mấy bậc cầu thang, đỡ lấy tay cô.
"Bố quên mất là chân con vẫn đang đau".
Cùng là nắm tay, nhưng lần này, Mật Nhi thật sự cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay bố truyền đến. Thứ đó làm cô gần như run lên.
Cô có chút khó hiểu, chẳng nhẽ là do mấy câu nói của bà sao? Thật ra, nếu nhìn nhận một cách khách quan, bố thật sự là một người đàn ông tuyệt vời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.