Chương 2:
Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti
04/11/2021
Phần 2
-“Nhạc, anh nói chú Dương cho em làm việc lại đi”
Kim Hạ năn nỉ khi thấy Dương Nhạc đến nhà thăm cô.
-“Không được, mẹ em chưa nhéo sứt tai anh thì thôi….”
Dương Nhạc run vai ớn lạnh.
-“Vậy anh đến đây làm gì?”- Cô trở mặt trong tích tắt
-“Đến thăm em”
-“Hừ, còn không phải vì nhớ chị Quan Hy nên đến sao?”
-“Em cái gì cũng biết, chỉ có không biết điều”- Anh dí dí ngón tay lên đầu cô-“Quan Hy đâu rồi?”
-“Ồ, đây là nhà em, anh đến nhac em để hỏi về chị Quan Hy ư?”
-“Cô ấy không đến à?”
-“Không, chị ấy vừa về rồi”
Thấy Dương Nhạc thất vọng ra mặt, Kim Hạ trêu
-“Đường đường là sếp Dương của Hoa Nhạc lại không cưa nổi một cô quản lý, anh đúng là không có tiền đồ”- Kim Hạ bĩu môi.
-“Quan Hy đâu phải không biết tâm ý của anh, chỉ là anh làm mọi cách cô ấy vẫn không đồng ý”
-“Anh có biết vì sao không?”- Kim Hạ khoanh tay ra vẻ
-“Vì sao?”
-“Môn đăng hộ đối”
-“Anh đã nói là anh không quan tâm chuyện đó”
-“Ầy, nói không không được, anh phải chứng minh, chưa kể còn chú và dì”
-“Anh phải làm gì?”
-“Dùng chân tình đổi lấy chân tình”- Kim Hạ nghiêm túc nhìn anh
-“Có phải em ở nhà đọc nhiều ngôn tình quá rồi không?”
-“Đúng, nhưng mà là ngôn tình đam mỹ, em là hủ nữ chính hiệu đấy, sao, có muốn em giới thiệu cho anh một chàng trai?”
-“Thôi xin”
-“Muốn em giúp anh với chị Quan Hy thì sớm cho em làm việc lại đi, em ở nhà chán chết mất”
-“Được rồi, anh sẽ nghiên cứu”
***
Sau đó khoảng nửa tháng, Kim Hạ được đi làm trở lại nhưng không được phép luyện tập vũ đạo, cũng không được luyện giọng quá nhiều.
-“Gì chứ, vậy em lên công ty để làm gì hả chị?”- Kim Hạ sầu não
-“Thôi được rồi, đừng than nữa, ít nhất cũng không bị nhốt ở nhà”- Quan Hy nói
-“Vầng~~~”- Cô kéo giọng
-“Này, mới ký cho em một đại ngôn mới, Phúc Tâm Viện”
-“Hả? Sao lại là bệnh viện?”
-“Hôm trước thư ký của Viên tổng có nhờ vả viện trưởng, nên giờ ông ấy đề nghị lại, từ chối không tiện”
-“À…mẹ em còn hẹn gặp để cám ơn nữa”- Kim Hạ gật đầu, nhắm mắt ký vào hợp đồng, dù trong lòng cô không mấy vui vẻ khi nhớ đến gã bác sĩ thô lỗ kia.
***
Ba mẹ Viên hẹn ăn tối cùng gia đình Viện trưởng để cám ơn vì đã giúp đỡ Kim Hạ mấy ngày qua. Lục Đình cười xoà
-“Ông bà lại khách khí, chỗ thân tình cả”
-“Thì xem như cơ hội để gặp mặt trò chuyện, lâu quá rồi chúng ta chẳng gặp nhau còn gì”- Viên Khải nói
-“Khà khà… ông nói đúng, đây là cô bé Kim Hạ nhỉ, cháu còn nhớ chú chứ?”- Ông nhìn Kim Hạ
-“Dạ…. Thật sự lâu rồi cháu…. không nhớ lắm”- Kim Hạ cười ngại.
-“Chậc, tôi cũng không nhớ bao lâu rồi cả gia đình chúng ta không gặp nhau”
Lúc trước, khi Lục Đình và Viên Khải chưa có vị thế như bây giờ, hai bên gia đình một năm gặp mặt khoảng hai lần vào ngày mà Lục Đình rảnh rỗi. Nhớ khi ấy, Kim Hạ chỉ là cô bé sáu bảy tuổi, Lục Dịch thì lớn hơn vài tuổi. Sau này vì công việc của Lục Đình bận rộn, thương xuyên đi tu nghiệp nước ngoài nên ít khi gặp mặt, sau khi mở bệnh viện lại càng khó có thời gian. Viên Khải cũng chẳng rảnh rang gì. Mấy đứa nhỏ lớn lên cũng không thích xen vào mấy câu chuyện nhạt nhẽo của người lớn. Vì vậy mà, Lục Đình và Viên Khải thỉnh thoảng gặp riêng nhau mà thôi.
- “Con trai lớn của ông không đến sao?”- Lục Đình hỏi
- “Nó ra nước ngoài tham dự hội nghị rồi”
- “Mà sao giờ này cậu cả nhà anh chị cũng chưa đến?”- Viên phu nhân lên tiếng
- “Ừ nhỉ, đã quá 30 phút rồi”- Lục phu nhân nhìn đồng hồ sốt sắng
- “Cậu ấy là bác sĩ, chắc có ca bệnh gấp, không vội, chúng ta cứ thong thả”
- “Nghe Tiểu Khắc đi du học đúng không?”
- “Đúng vậy, nói nó học ngành y nhưng nó chẳng nghe, lại muốn đi kinh doanh”
- ….
Kim Hạ nghe người lớn nói chuyện với nhau, đúng là chán như cô tưởng tượng. Sao cô phải dự buổi họp mặt của các vị phụ huynh như thế này chứ. Nếu mẹ cô không ra tối hậu thư thì cô cũng sẽ chẳng có mặt ở đây.
- “Kim Hạ, cám ơn cháu là đồng ý làm nghệ sĩ đại diện cho bệnh viện của chú”
- “Dạ, là việc nên làm mà, cháu cũng cám ơn chú lần trước đã giúp đỡ…”
Vừa lúc đó, phục vụ gõ cửa, dẫn theo một chàng trai lịch lãm bước vào
- “Chào mọi người, con đến trễ”
- “Ồ, Tiểu Dịch đến rồi”- Lục phu nhân mỉm cười
- “Này, con trai sắp ba mươi rồi, sao em còn gọi Tiểu Dịch”- Lục Đình nhắc khéo
Ông bà Viên đưa mắt nhìn chàng trai vừa đi vào, tâm trạng tự khắc thấy hài lòng.
- “Nào, con có nhớ ai đây không?”- bà Lục hỏi
- “Tất nhiên, chào bác Viên, dì Viên”- Lục Dịch lễ phép
Từ lúc anh bước vào, Kim Hạ đã mắt tròn mắt dẹt đến mức toàn thân tê liệt, cơ mặt cũng đông cứng cả lại. Mẹ Viên thấy vậy, lại cứ nghĩ con gái mình bị bộ mặt đẹp trai kia hạ gục, cho nên lòng càng thích thú. Bà nói nhỏ với Kim Hạ
-“Tiểu Hạ, thu liễm lại đi con”
-“Mẹ đang nói gì vậy?”- Kim Hạ nhăn mặt
Bà Lục nhìn cô mỉm cười, đẩy ghế cho Lục Dịch ngồi trước mặt cô. Phần anh lại chẳng có biểu hiện gì bất ngờ. Hôm trước Lục Đình bảo anh sang chăm sóc Viên tiểu thư thì anh cũng đã biết quan hệ của hai gia đình rồi.
-“Con nhớ cô bé Kim Hạ chứ, lúc nhỏ hay sang nhà mình chơi”- Mẹ Lục nói với anh.
-“Vậy sao, con không ấn tượng lắm”- Lục Dịch bình thản đáp. Anh khiến người lớn ái ngại nhìn nhau, mẹ Lục phải vội vàng giải vây
-“Nó chỉ để ý đến sách vở, chẳng để ý đến ai cả, nên giờ vẫn chưa có bạn gái”
-“Đàn ông lo sự nghiệp vẫn tốt hơn mà”- Mẹ Viên bồi lời.
Kim Hạ dựa ngửa ra ghế, mặt khinh bỉ. Ý anh là từ nhỏ cô đã chẳng có chút ấn tượng gì với anh sao. Trong trí nhớ của mình, cô là một cô bé xinh xắn đáng yêu mà ai thấy cũng lại nựng vài cái vào má, khiến cô thấy gương mặt của mình càng ngày càng phúng phính ra.
-“Con thấy, anh ấy không có bạn gái là do tính khí kỳ quái, chứ không hẳn là chỉ vì lo cho sự nghiệp đâu”- Kim Hạ lắc đầu
-“Tiểu Hạ”- mẹ Viên nạt giọng
-“Con bé nói cũng không sai đâu”- Lục Đình đáp
Đối với những chuyện này, Lục Dịch cũng không có hứng thú để đôi co, mẫu con gái như cô, anh không thích. Mà những thứ không thích, thì anh không đưa vào tầm mắt. Cô nàng lúc nhỏ đã phiền phức như vậy rồi, lớn lên cũng chẳng khá khẩm được chút nào. Trong đầu Lục Dịch, đều là chê bai. Anh nhớ lúc nhỏ, Kim Hạ đến nhà cứ lẽo đẽo theo anh đòi chơi búp bê, chơi trốn tìm. Khi đó anh chắc cũng gấp đôi tuổi cô. Khi anh lạnh lùng to giọng thì cô bé khóc lên khiến ba mẹ anh bắt anh phải xin lỗi. Từ đó, mỗi lần Kim Hạ đến nhà, anh đều khóa trái cửa phòng miễn tiếp khách. Chỉ có Lục Khắc, rất nhiệt tình chơi cùng cô bé. Kim Hạ thì không thể nhớ được những chuyện lâu như vậy.
-“Kim Hạ, cháu là ca sĩ nhỉ, dì cũng hay nghe nhạc cháu hát đấy, giọng ca rất đẹp, khi thì trong trẻo đáng yêu, lúc cần tâm trạng cũng rất mùi mẫn”- Mẹ Lục
-“Dạ, cám ơn dì”
-“Ôi nó đi hát vì đam mê, tôi không cản được’- Mẹ Viên nhìn sang Lục Dịch – “Cháu đã nghe Kim Hạ hát chưa nhỉ?”
Cô cũng bất giác trông chờ phản ứng của anh. Nhưng không, anh ta chưa bao giờ làm người ta ngạc nhiên.
-“Cô ấy làm ca sĩ sao, hát nhạc gì, cách mạng hay thiếu nhi? Cháu hình như chưa từng thấy trên truyền hình”
-“Tiểu Dịch”- Đến lượt mẹ Lục cằn nhằn.
Bình thường anh cũng không thô lỗ như vậy, chỉ là những cuộc gặp như thế này, anh biết thừa ý đồ của các bậc phụ huynh rồi. Mẹ anh cũng không phải lần đầu muốn anh xem mặt. Mỗi lần như thế, Lục Dịch đều trưng cái vẻ chán đời này ra, có thêm chút vô duyên.
-“Không sao mà, Kim Hạ cũng không nổi tiếng đến vậy”- Ba Viên khiêm tốn
“Trông con như thể không sao ư?”- Kim Hạ nghĩ thầm.
-“Vừa rồi là Tiểu Dịch đích thân mổ cho Kim Hạ, ông bà nói xem, không phải duyên phận là gì?”- Mẹ Lục gán ghép
-“Đúng là thanh mai trúc mã”- Mẹ Viên bồi them.
-“Con thấy là oan gia ngõ hẹp thì hơn”- Kim Hạ dẩu môi.
-“Mười lăm phút nữa con có ca mổ, bây giờ phải đi rồi, xin phép bác Viên, dì Viên”- Lục Dịch ăn xong mẫu beefsteak rồi đứng lên cáo từ.
-“Không phải giao lại cho phó khoa rồi sao?”- Lục Đình
-“Hôm nay rất nhiều ca cấp cứu, một mình cậu ta làm không xuể, con xin phép”
Nói rồi anh gật đầu chào mọi người ra về.
**
Kim Hạ ném túi xách ra giường, cố nhớ lại vẻ mặt của anh ta, đúng là quá xem thường cô rồi. Anh ta nghĩ cô muốn xem mặt và nghe người lớn ghép đôi với anh lắm sao? Gì chứ, cô không ấn tượng, không hấp dẫn, anh ta còn chẳng biết cô là người nổi tiếng? Thất bại, thất bại, có một cảm giác bại trận lớn lao vừa vụt qua trong thâm tâm. Được rồi, tôi sẽ khiến anh thích thôi, điên đảo vì tôi. Hãy chờ đấy.
Thời gian sau, Phúc Tâm Viện khai trương cơ sở mới cũng giới thiệu người đại diện trong buổi lễ khai trương. Kim Hạ hôm nay mặc bộ váy màu đỏ ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong tuyệt mỹ. Phần cup ngực được nhấn nhá trông đầy đặn hơn. Màu đỏ làm tôn lên làn da trắng sứ. Cô xuất hiện đã khiến đại sảnh náo nhiệt, phóng viên nhanh chóng tác nghiệp ghi hình. Gương mặt xinh đẹp rạng rỡ cùng nụ cười khả ái khiến người ta vô cùng dễ chịu. So với nét nhợt nhạt vài tuần trước, đúng là nhìn không ra. Lam Thanh Huyền cảm thán
-“Cô ấy… trông vóc dáng kia… quả thực rất quyến rũ”
-“Đồ giả đấy, đừng bị lừa”- Lục Dịch khinh khi
-“Sao cậu biết giả?”- Thanh Huyền nghi kị, ánh mắt không rời khỏi Lục Dịch. Anh biết mình lỡ lời liền chống chế
-“Mấy cô ….diễn viên ca sĩ chẳng thế”
-“Thật vậy sao? Trông cậu căng thẳng vậy chứ?”
-“Có sao?”
Kim Hạ được sắp xếp đứng giữ Lục Đình và Lục Dịch, cùng nhau cắt bang khánh thành rồi chụp ảnh kỷ niệm. Lúc cô bước đi theo hướng dẫn của MC thì chiếc váy bị giật ngược lại khiến phần cup ngực tụt xuống một chút. Gã chết tiệt nào dẫm váy của cô chứ? Không phải cái tên mắc dịch kia sao?
-“Cháu không sao chứ?”- Lục Đình hỏi thăm
-“Dạ…”- Kim Hạ dù sao cũng là nghệ sĩ chuyên nghiệp, trước mặt mọi người, cô không thể nổi giận, chỉ mỉm cười cho qua. Thấy cô khổ sở giữ thân váy trên để che chắn, Lục Đình ra hiệu cho Lục Dịch. Lúc này anh mới cởi áo vest choàng lên vai cô. Kim Hạ khách khí nhẹ giọng
-“Cám ơn anh”
-“Nhớ trả lại áo”
Anh nói rồi bước đi trước, cũng không thèm chờ cô đi. Quỷ tha ma bắt anh đi!!!
Vào trong hành lang, Quan Hy đưa áo khoác cho cô, còn cô lấy café đổ lên áo anh, trước khi trả lại cho anh ta. Kim Hạ nhướng cặp mắt xinh đẹp long lanh nhìn anh đầy hối lỗi
-“Xin lỗi, tôi lỡ tay, để tôi giặt sạch rồi gửi lại anh sau nhé”
Lục Dịch nhìn quanh, ở đây không có phóng viên, không có người ngoài, cô ta nhỏ nhẹ thế này thì chỉ có thể là muốn giở trò mà thôi. Anh giật lấy áo vest, hờ hững đáp
-“Không cần”
Lục Dịch vừa đi thì bị Kim Hạ níu tay áo lại: -“Bác sĩ Lục, hai ngày sau đến hẹn tái khám, tôi muốn biết anh có ở bệnh viện hay không, cho nên tôi cần số điện thoại của anh”
Lục Dịch chìa tay ra hiệu, Kim Hạ biết ý đưa điện thoại của cô cho anh.
-“Để lại tin nhắn, tôi không nghe điện thoại”
-“Ồ được, chào anh”
***
Hai ngày sau, như đã hẹn qua điện thoại, Kim Hạ đeo kính đen, che khẩu trang và đội nón sụp, một mình đến bệnh viện. Trên tay cô còn mang thêm một túi nước. Cô đợi ở phòng anh khoảng mười phút anh mới đến.
-“Xin lỗi, tôi có ca mổ”
-“Dạ, không sao, tôi cũng mới đến”
Lục Dịch thấy năm cốc nước trên bàn, tò mò nhìn sang cô
-“Tôi không biết anh thích uống gì, cho nên…”
-“Tôi không uống những thứ này, chỉ uống trà”
-“Há?”
Cô không nghĩ thanh niên như anh lại có sở thích giống…bố cô như vậy.
-“Thay đồ đi”
Lục Dịch chỉ tay về phía phòng vệ sinh, ở đó có nhiều bộ đồ màu xanh cho bệnh nhân thay khi siêu âm. Ầy, cô phải thay đồ trong phòng một người đàn ông sao? Xùy. Kim Hạ thay dép tổ ong, đồ bộ màu xanh bước ra rồi theo chỉ dẫn của Lục Dịch nằm trên giường. Anh kéo áo cô lên ngang ngực rồi ra lệnh
-“Giữ lại”
Đoạn anh lại đưa tay kéo lưng quần xuống một chút, lộ cả mảng màu hồng bên dưới.
-“Giữ lấy”
Đáng ghét, anh ta dường như chẳng xấu hổ gì, cũng đúng thôi, một ngày anh ta phải làm như thế với bao nhiêu bệnh nhân cơ chứ. Lục Dịch đổ keo lên bụng cô rồi đưa máy di chuyển trên thành bụng.
-“Anh… không thể nhẹ nhàng với tôi được sao?
-“Tôi làm cô đau sao?”- Lục Dịch vẫn nhìn vào màn hình siêu âm, anh ấn máy siêu âm vào ổ bụng rồi hỏi: “Chỗ này đau không?”
-“Không…ý tôi là… anh không thể dịu dàng với phụ nữ được à?”
Lục Dịch quay sang nhìn cô khó hiểu”
-“Cô đến đây khám bệnh mà”
-“Đúng là như vậy, nhưng mà…. Tôi thấy anh không thích tôi thì phải”
-“Tôi nhớ không lầm thì cô mới là người nói không thích tôi”- Lục Dịch ra vẻ nghĩ ngợi.
-“Ha… Chuyện đó…lúc đó tôi đau quá nên nói vậy, anh đừng để bụng”
-“Tôi không để bụng, để bụng sẽ rất khó tiêu hóa”
-“Vậy anh thật sự không ghét tôi?”
-“Bác sĩ sẽ không ghét bỏ bệnh nhân của mình”
-“Nếu tôi không còn là bệnh nhân của anh thì sao?”
-“Tôi cũng sẽ không ghét người dưng”
-“Chúng ta…có thể là người dưng sao?”
-“Ngồi dậy, xong rồi”
Anh đưa cho cô vài chiếc khan để lau vết keo trên bụng. Cô trở ra với đồ ban đầu mặc đến. Anh đưa kết quả kiểm tra cho cô.
-“Mọi thứ bình thường, không cần trở lại kiểm tra nữa. Nhưng định kỳ 6 tháng nên đi kiểm tra tổng quát”
-“Tôi biết rồi, cám ơn anh”
-“Cô không cần vì người lớn mà ép mình gặp gỡ tôi. Dù sao thì tôi từ chối cũng không ít người mà mẹ tôi giới thiệu rồi, thêm cô nữa cũng chẳng vấn đề gì”
-“Anh cho rằng tôi đang vì người lớn mà gặp gỡ anh sao?”- Kim Hạ chớp mắt thương cảm
-“Không phải à”
-“Tất nhiên không, tôi….nghiêm túc muốn tìm hiểu anh mà!”
-“Lý do?”- Lục Dịch ngờ vực
-“Anh…lần đó… chẳng phải đã chạm vào… tôi…Dù sao tôi cũng là con gái, không thể chịu thiệt thòi…cho nên…”
-“À…chuyện đó sao? Cô đừng để ý, tôi là bác sĩ, những thứ đó cũng không phải chưa từng thấy qua, đối với tôi rất bình thường, hoàn toàn không có ý đồ gì khác. Cô cũng là nghệ sĩ, không phải mấy chuyện đó cũng rất bình thường”
Cái gì, vậy là không phải mình cô, mà anh cũng từng chạm của người khác sao? Là nam hay nữ? Phụ nữ hay người già?Có gia đình hay chưa? Đầu cô hiện lên một loạt suy nghĩ
-“Cô sao vậy?”
-“Không…không có… tôi chỉ thấy mình thiệt thòi….tôi đã nghĩ anh ít nhất cũng nên chịu trách nhiệm với tôi”- Kim Hạ rơm rớm mắt, cô từng học qua khóa đào tạo diễn xuất, chuyện như vậy cũng không khó.
-“Nếu vì vậy mà bắt tôi chịu trách nhiệm, thì e rằng bây giờ tôi đã có vợ con đuề huề rồi”- Lục Dịch chưa từng gặp qua bệnh nhân nào đòi anh chịu trách nhiệm thế này.
-“Thì chí ít… anh cũng nể mặt …ba mẹ tôi một chút… Biết đâu chúng ta phù hợp với nhau thì sao? Anh mở lòng mình với tôi, có khi lại thấy yêu thích tôi cũng nên. Trước giờ, người ta rất thích tôi đấy”
-“Tôi chưa có ý định lấy vợ và người mẹ tôi giới thiệu lại càng không”
-“Tại sao?”
-“Chuyện đó không liên quan đến cô, bây giờ tôi phải đi ăn trưa”
-“Tôi biết rồi”
-“Mấy cốc nước này, cô không để ý thì tôi sẽ mang xuống căn tin cho anh em bác sĩ”
-“À được, tất nhiên rồi”
Kim Hạ vừa đứng lên ra ngoài thì bị gọi lại
-“Khoan đã, cô cầm phiếu khám bệnh, ra quầy lễ tân đóng tiền nhé”
-“….”
Anh ta có cần rạch ròi với cô vậy không, cô còn tưởng mình được đặt cách phục vụ miễn phí chứ.
-“Sao thế? Cô nghĩ mình được miễn phí à?”- Anh như đi guốc trong bụng cô
-“À…ừm”- Kim Hạ gật đầu
-“Đây là bệnh viện tư, không áp dụng bảo hiểm cho việc khám bệnh, tôi lấy lí do gì để miễn phí cho cô. Cô đặt dịch vụ khám ưu tiên, đáng lẽ tôi thu phí thêm đấy”
-“Haha… Anh thật là….”
Nếu không vì đang lấy lòng anh ta, cô có lẽ đã chửi cho anh một trận rồi. Lục Dịch mang túi nước đi xuống căn tin, đồng thời khóa cửa phòng mình lại. Kim Hạ đóng tiền khám xong thì quay trở lại đợi anh trước cửa phòng. Cô gọi anh vài cuộc nhưng anh không nhấc máy. Lục Dịch ăn trưa xong thì quay trở lại, thấy Kim Hạ ngồi trước cửa phòng, vô cùng ngạc nhiên
-“Sao cô còn ở đây?”
-“Tôi bỏ quên giày trong phòng anh”
Lục Dịch nhìn xuống, chân cô vẫn còn mang đôi dép tổ ong của bệnh viện. Bụng cô réo lên ồn ột, anh nghe thấy liền liếc mắt lên đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi rồi.
-“Cô chưa ăn gì?”
-“Tôi không thể ra ngoài với đôi dép này được”
-“Có ai biết đâu chứ, khi cô che chắn thế này”
-“Tôi thấy không quen”
-“Vậy sao không gọi”
-“Tôi đã gọi không dưới 5 cuộc”
Lục Dịch sờ vào túi áo, mới phát hiện mình quên điện thoại trên bàn làm việc. Kim Hạ đổi lại giày rồi ra về. Anh ta thậm chí còn không có ý định mời cô đi ăn trưa. Phải nói, Lục Dịch đúng là ế bằng thực lực.
-“Nhạc, anh nói chú Dương cho em làm việc lại đi”
Kim Hạ năn nỉ khi thấy Dương Nhạc đến nhà thăm cô.
-“Không được, mẹ em chưa nhéo sứt tai anh thì thôi….”
Dương Nhạc run vai ớn lạnh.
-“Vậy anh đến đây làm gì?”- Cô trở mặt trong tích tắt
-“Đến thăm em”
-“Hừ, còn không phải vì nhớ chị Quan Hy nên đến sao?”
-“Em cái gì cũng biết, chỉ có không biết điều”- Anh dí dí ngón tay lên đầu cô-“Quan Hy đâu rồi?”
-“Ồ, đây là nhà em, anh đến nhac em để hỏi về chị Quan Hy ư?”
-“Cô ấy không đến à?”
-“Không, chị ấy vừa về rồi”
Thấy Dương Nhạc thất vọng ra mặt, Kim Hạ trêu
-“Đường đường là sếp Dương của Hoa Nhạc lại không cưa nổi một cô quản lý, anh đúng là không có tiền đồ”- Kim Hạ bĩu môi.
-“Quan Hy đâu phải không biết tâm ý của anh, chỉ là anh làm mọi cách cô ấy vẫn không đồng ý”
-“Anh có biết vì sao không?”- Kim Hạ khoanh tay ra vẻ
-“Vì sao?”
-“Môn đăng hộ đối”
-“Anh đã nói là anh không quan tâm chuyện đó”
-“Ầy, nói không không được, anh phải chứng minh, chưa kể còn chú và dì”
-“Anh phải làm gì?”
-“Dùng chân tình đổi lấy chân tình”- Kim Hạ nghiêm túc nhìn anh
-“Có phải em ở nhà đọc nhiều ngôn tình quá rồi không?”
-“Đúng, nhưng mà là ngôn tình đam mỹ, em là hủ nữ chính hiệu đấy, sao, có muốn em giới thiệu cho anh một chàng trai?”
-“Thôi xin”
-“Muốn em giúp anh với chị Quan Hy thì sớm cho em làm việc lại đi, em ở nhà chán chết mất”
-“Được rồi, anh sẽ nghiên cứu”
***
Sau đó khoảng nửa tháng, Kim Hạ được đi làm trở lại nhưng không được phép luyện tập vũ đạo, cũng không được luyện giọng quá nhiều.
-“Gì chứ, vậy em lên công ty để làm gì hả chị?”- Kim Hạ sầu não
-“Thôi được rồi, đừng than nữa, ít nhất cũng không bị nhốt ở nhà”- Quan Hy nói
-“Vầng~~~”- Cô kéo giọng
-“Này, mới ký cho em một đại ngôn mới, Phúc Tâm Viện”
-“Hả? Sao lại là bệnh viện?”
-“Hôm trước thư ký của Viên tổng có nhờ vả viện trưởng, nên giờ ông ấy đề nghị lại, từ chối không tiện”
-“À…mẹ em còn hẹn gặp để cám ơn nữa”- Kim Hạ gật đầu, nhắm mắt ký vào hợp đồng, dù trong lòng cô không mấy vui vẻ khi nhớ đến gã bác sĩ thô lỗ kia.
***
Ba mẹ Viên hẹn ăn tối cùng gia đình Viện trưởng để cám ơn vì đã giúp đỡ Kim Hạ mấy ngày qua. Lục Đình cười xoà
-“Ông bà lại khách khí, chỗ thân tình cả”
-“Thì xem như cơ hội để gặp mặt trò chuyện, lâu quá rồi chúng ta chẳng gặp nhau còn gì”- Viên Khải nói
-“Khà khà… ông nói đúng, đây là cô bé Kim Hạ nhỉ, cháu còn nhớ chú chứ?”- Ông nhìn Kim Hạ
-“Dạ…. Thật sự lâu rồi cháu…. không nhớ lắm”- Kim Hạ cười ngại.
-“Chậc, tôi cũng không nhớ bao lâu rồi cả gia đình chúng ta không gặp nhau”
Lúc trước, khi Lục Đình và Viên Khải chưa có vị thế như bây giờ, hai bên gia đình một năm gặp mặt khoảng hai lần vào ngày mà Lục Đình rảnh rỗi. Nhớ khi ấy, Kim Hạ chỉ là cô bé sáu bảy tuổi, Lục Dịch thì lớn hơn vài tuổi. Sau này vì công việc của Lục Đình bận rộn, thương xuyên đi tu nghiệp nước ngoài nên ít khi gặp mặt, sau khi mở bệnh viện lại càng khó có thời gian. Viên Khải cũng chẳng rảnh rang gì. Mấy đứa nhỏ lớn lên cũng không thích xen vào mấy câu chuyện nhạt nhẽo của người lớn. Vì vậy mà, Lục Đình và Viên Khải thỉnh thoảng gặp riêng nhau mà thôi.
- “Con trai lớn của ông không đến sao?”- Lục Đình hỏi
- “Nó ra nước ngoài tham dự hội nghị rồi”
- “Mà sao giờ này cậu cả nhà anh chị cũng chưa đến?”- Viên phu nhân lên tiếng
- “Ừ nhỉ, đã quá 30 phút rồi”- Lục phu nhân nhìn đồng hồ sốt sắng
- “Cậu ấy là bác sĩ, chắc có ca bệnh gấp, không vội, chúng ta cứ thong thả”
- “Nghe Tiểu Khắc đi du học đúng không?”
- “Đúng vậy, nói nó học ngành y nhưng nó chẳng nghe, lại muốn đi kinh doanh”
- ….
Kim Hạ nghe người lớn nói chuyện với nhau, đúng là chán như cô tưởng tượng. Sao cô phải dự buổi họp mặt của các vị phụ huynh như thế này chứ. Nếu mẹ cô không ra tối hậu thư thì cô cũng sẽ chẳng có mặt ở đây.
- “Kim Hạ, cám ơn cháu là đồng ý làm nghệ sĩ đại diện cho bệnh viện của chú”
- “Dạ, là việc nên làm mà, cháu cũng cám ơn chú lần trước đã giúp đỡ…”
Vừa lúc đó, phục vụ gõ cửa, dẫn theo một chàng trai lịch lãm bước vào
- “Chào mọi người, con đến trễ”
- “Ồ, Tiểu Dịch đến rồi”- Lục phu nhân mỉm cười
- “Này, con trai sắp ba mươi rồi, sao em còn gọi Tiểu Dịch”- Lục Đình nhắc khéo
Ông bà Viên đưa mắt nhìn chàng trai vừa đi vào, tâm trạng tự khắc thấy hài lòng.
- “Nào, con có nhớ ai đây không?”- bà Lục hỏi
- “Tất nhiên, chào bác Viên, dì Viên”- Lục Dịch lễ phép
Từ lúc anh bước vào, Kim Hạ đã mắt tròn mắt dẹt đến mức toàn thân tê liệt, cơ mặt cũng đông cứng cả lại. Mẹ Viên thấy vậy, lại cứ nghĩ con gái mình bị bộ mặt đẹp trai kia hạ gục, cho nên lòng càng thích thú. Bà nói nhỏ với Kim Hạ
-“Tiểu Hạ, thu liễm lại đi con”
-“Mẹ đang nói gì vậy?”- Kim Hạ nhăn mặt
Bà Lục nhìn cô mỉm cười, đẩy ghế cho Lục Dịch ngồi trước mặt cô. Phần anh lại chẳng có biểu hiện gì bất ngờ. Hôm trước Lục Đình bảo anh sang chăm sóc Viên tiểu thư thì anh cũng đã biết quan hệ của hai gia đình rồi.
-“Con nhớ cô bé Kim Hạ chứ, lúc nhỏ hay sang nhà mình chơi”- Mẹ Lục nói với anh.
-“Vậy sao, con không ấn tượng lắm”- Lục Dịch bình thản đáp. Anh khiến người lớn ái ngại nhìn nhau, mẹ Lục phải vội vàng giải vây
-“Nó chỉ để ý đến sách vở, chẳng để ý đến ai cả, nên giờ vẫn chưa có bạn gái”
-“Đàn ông lo sự nghiệp vẫn tốt hơn mà”- Mẹ Viên bồi lời.
Kim Hạ dựa ngửa ra ghế, mặt khinh bỉ. Ý anh là từ nhỏ cô đã chẳng có chút ấn tượng gì với anh sao. Trong trí nhớ của mình, cô là một cô bé xinh xắn đáng yêu mà ai thấy cũng lại nựng vài cái vào má, khiến cô thấy gương mặt của mình càng ngày càng phúng phính ra.
-“Con thấy, anh ấy không có bạn gái là do tính khí kỳ quái, chứ không hẳn là chỉ vì lo cho sự nghiệp đâu”- Kim Hạ lắc đầu
-“Tiểu Hạ”- mẹ Viên nạt giọng
-“Con bé nói cũng không sai đâu”- Lục Đình đáp
Đối với những chuyện này, Lục Dịch cũng không có hứng thú để đôi co, mẫu con gái như cô, anh không thích. Mà những thứ không thích, thì anh không đưa vào tầm mắt. Cô nàng lúc nhỏ đã phiền phức như vậy rồi, lớn lên cũng chẳng khá khẩm được chút nào. Trong đầu Lục Dịch, đều là chê bai. Anh nhớ lúc nhỏ, Kim Hạ đến nhà cứ lẽo đẽo theo anh đòi chơi búp bê, chơi trốn tìm. Khi đó anh chắc cũng gấp đôi tuổi cô. Khi anh lạnh lùng to giọng thì cô bé khóc lên khiến ba mẹ anh bắt anh phải xin lỗi. Từ đó, mỗi lần Kim Hạ đến nhà, anh đều khóa trái cửa phòng miễn tiếp khách. Chỉ có Lục Khắc, rất nhiệt tình chơi cùng cô bé. Kim Hạ thì không thể nhớ được những chuyện lâu như vậy.
-“Kim Hạ, cháu là ca sĩ nhỉ, dì cũng hay nghe nhạc cháu hát đấy, giọng ca rất đẹp, khi thì trong trẻo đáng yêu, lúc cần tâm trạng cũng rất mùi mẫn”- Mẹ Lục
-“Dạ, cám ơn dì”
-“Ôi nó đi hát vì đam mê, tôi không cản được’- Mẹ Viên nhìn sang Lục Dịch – “Cháu đã nghe Kim Hạ hát chưa nhỉ?”
Cô cũng bất giác trông chờ phản ứng của anh. Nhưng không, anh ta chưa bao giờ làm người ta ngạc nhiên.
-“Cô ấy làm ca sĩ sao, hát nhạc gì, cách mạng hay thiếu nhi? Cháu hình như chưa từng thấy trên truyền hình”
-“Tiểu Dịch”- Đến lượt mẹ Lục cằn nhằn.
Bình thường anh cũng không thô lỗ như vậy, chỉ là những cuộc gặp như thế này, anh biết thừa ý đồ của các bậc phụ huynh rồi. Mẹ anh cũng không phải lần đầu muốn anh xem mặt. Mỗi lần như thế, Lục Dịch đều trưng cái vẻ chán đời này ra, có thêm chút vô duyên.
-“Không sao mà, Kim Hạ cũng không nổi tiếng đến vậy”- Ba Viên khiêm tốn
“Trông con như thể không sao ư?”- Kim Hạ nghĩ thầm.
-“Vừa rồi là Tiểu Dịch đích thân mổ cho Kim Hạ, ông bà nói xem, không phải duyên phận là gì?”- Mẹ Lục gán ghép
-“Đúng là thanh mai trúc mã”- Mẹ Viên bồi them.
-“Con thấy là oan gia ngõ hẹp thì hơn”- Kim Hạ dẩu môi.
-“Mười lăm phút nữa con có ca mổ, bây giờ phải đi rồi, xin phép bác Viên, dì Viên”- Lục Dịch ăn xong mẫu beefsteak rồi đứng lên cáo từ.
-“Không phải giao lại cho phó khoa rồi sao?”- Lục Đình
-“Hôm nay rất nhiều ca cấp cứu, một mình cậu ta làm không xuể, con xin phép”
Nói rồi anh gật đầu chào mọi người ra về.
**
Kim Hạ ném túi xách ra giường, cố nhớ lại vẻ mặt của anh ta, đúng là quá xem thường cô rồi. Anh ta nghĩ cô muốn xem mặt và nghe người lớn ghép đôi với anh lắm sao? Gì chứ, cô không ấn tượng, không hấp dẫn, anh ta còn chẳng biết cô là người nổi tiếng? Thất bại, thất bại, có một cảm giác bại trận lớn lao vừa vụt qua trong thâm tâm. Được rồi, tôi sẽ khiến anh thích thôi, điên đảo vì tôi. Hãy chờ đấy.
Thời gian sau, Phúc Tâm Viện khai trương cơ sở mới cũng giới thiệu người đại diện trong buổi lễ khai trương. Kim Hạ hôm nay mặc bộ váy màu đỏ ôm sát cơ thể, để lộ những đường cong tuyệt mỹ. Phần cup ngực được nhấn nhá trông đầy đặn hơn. Màu đỏ làm tôn lên làn da trắng sứ. Cô xuất hiện đã khiến đại sảnh náo nhiệt, phóng viên nhanh chóng tác nghiệp ghi hình. Gương mặt xinh đẹp rạng rỡ cùng nụ cười khả ái khiến người ta vô cùng dễ chịu. So với nét nhợt nhạt vài tuần trước, đúng là nhìn không ra. Lam Thanh Huyền cảm thán
-“Cô ấy… trông vóc dáng kia… quả thực rất quyến rũ”
-“Đồ giả đấy, đừng bị lừa”- Lục Dịch khinh khi
-“Sao cậu biết giả?”- Thanh Huyền nghi kị, ánh mắt không rời khỏi Lục Dịch. Anh biết mình lỡ lời liền chống chế
-“Mấy cô ….diễn viên ca sĩ chẳng thế”
-“Thật vậy sao? Trông cậu căng thẳng vậy chứ?”
-“Có sao?”
Kim Hạ được sắp xếp đứng giữ Lục Đình và Lục Dịch, cùng nhau cắt bang khánh thành rồi chụp ảnh kỷ niệm. Lúc cô bước đi theo hướng dẫn của MC thì chiếc váy bị giật ngược lại khiến phần cup ngực tụt xuống một chút. Gã chết tiệt nào dẫm váy của cô chứ? Không phải cái tên mắc dịch kia sao?
-“Cháu không sao chứ?”- Lục Đình hỏi thăm
-“Dạ…”- Kim Hạ dù sao cũng là nghệ sĩ chuyên nghiệp, trước mặt mọi người, cô không thể nổi giận, chỉ mỉm cười cho qua. Thấy cô khổ sở giữ thân váy trên để che chắn, Lục Đình ra hiệu cho Lục Dịch. Lúc này anh mới cởi áo vest choàng lên vai cô. Kim Hạ khách khí nhẹ giọng
-“Cám ơn anh”
-“Nhớ trả lại áo”
Anh nói rồi bước đi trước, cũng không thèm chờ cô đi. Quỷ tha ma bắt anh đi!!!
Vào trong hành lang, Quan Hy đưa áo khoác cho cô, còn cô lấy café đổ lên áo anh, trước khi trả lại cho anh ta. Kim Hạ nhướng cặp mắt xinh đẹp long lanh nhìn anh đầy hối lỗi
-“Xin lỗi, tôi lỡ tay, để tôi giặt sạch rồi gửi lại anh sau nhé”
Lục Dịch nhìn quanh, ở đây không có phóng viên, không có người ngoài, cô ta nhỏ nhẹ thế này thì chỉ có thể là muốn giở trò mà thôi. Anh giật lấy áo vest, hờ hững đáp
-“Không cần”
Lục Dịch vừa đi thì bị Kim Hạ níu tay áo lại: -“Bác sĩ Lục, hai ngày sau đến hẹn tái khám, tôi muốn biết anh có ở bệnh viện hay không, cho nên tôi cần số điện thoại của anh”
Lục Dịch chìa tay ra hiệu, Kim Hạ biết ý đưa điện thoại của cô cho anh.
-“Để lại tin nhắn, tôi không nghe điện thoại”
-“Ồ được, chào anh”
***
Hai ngày sau, như đã hẹn qua điện thoại, Kim Hạ đeo kính đen, che khẩu trang và đội nón sụp, một mình đến bệnh viện. Trên tay cô còn mang thêm một túi nước. Cô đợi ở phòng anh khoảng mười phút anh mới đến.
-“Xin lỗi, tôi có ca mổ”
-“Dạ, không sao, tôi cũng mới đến”
Lục Dịch thấy năm cốc nước trên bàn, tò mò nhìn sang cô
-“Tôi không biết anh thích uống gì, cho nên…”
-“Tôi không uống những thứ này, chỉ uống trà”
-“Há?”
Cô không nghĩ thanh niên như anh lại có sở thích giống…bố cô như vậy.
-“Thay đồ đi”
Lục Dịch chỉ tay về phía phòng vệ sinh, ở đó có nhiều bộ đồ màu xanh cho bệnh nhân thay khi siêu âm. Ầy, cô phải thay đồ trong phòng một người đàn ông sao? Xùy. Kim Hạ thay dép tổ ong, đồ bộ màu xanh bước ra rồi theo chỉ dẫn của Lục Dịch nằm trên giường. Anh kéo áo cô lên ngang ngực rồi ra lệnh
-“Giữ lại”
Đoạn anh lại đưa tay kéo lưng quần xuống một chút, lộ cả mảng màu hồng bên dưới.
-“Giữ lấy”
Đáng ghét, anh ta dường như chẳng xấu hổ gì, cũng đúng thôi, một ngày anh ta phải làm như thế với bao nhiêu bệnh nhân cơ chứ. Lục Dịch đổ keo lên bụng cô rồi đưa máy di chuyển trên thành bụng.
-“Anh… không thể nhẹ nhàng với tôi được sao?
-“Tôi làm cô đau sao?”- Lục Dịch vẫn nhìn vào màn hình siêu âm, anh ấn máy siêu âm vào ổ bụng rồi hỏi: “Chỗ này đau không?”
-“Không…ý tôi là… anh không thể dịu dàng với phụ nữ được à?”
Lục Dịch quay sang nhìn cô khó hiểu”
-“Cô đến đây khám bệnh mà”
-“Đúng là như vậy, nhưng mà…. Tôi thấy anh không thích tôi thì phải”
-“Tôi nhớ không lầm thì cô mới là người nói không thích tôi”- Lục Dịch ra vẻ nghĩ ngợi.
-“Ha… Chuyện đó…lúc đó tôi đau quá nên nói vậy, anh đừng để bụng”
-“Tôi không để bụng, để bụng sẽ rất khó tiêu hóa”
-“Vậy anh thật sự không ghét tôi?”
-“Bác sĩ sẽ không ghét bỏ bệnh nhân của mình”
-“Nếu tôi không còn là bệnh nhân của anh thì sao?”
-“Tôi cũng sẽ không ghét người dưng”
-“Chúng ta…có thể là người dưng sao?”
-“Ngồi dậy, xong rồi”
Anh đưa cho cô vài chiếc khan để lau vết keo trên bụng. Cô trở ra với đồ ban đầu mặc đến. Anh đưa kết quả kiểm tra cho cô.
-“Mọi thứ bình thường, không cần trở lại kiểm tra nữa. Nhưng định kỳ 6 tháng nên đi kiểm tra tổng quát”
-“Tôi biết rồi, cám ơn anh”
-“Cô không cần vì người lớn mà ép mình gặp gỡ tôi. Dù sao thì tôi từ chối cũng không ít người mà mẹ tôi giới thiệu rồi, thêm cô nữa cũng chẳng vấn đề gì”
-“Anh cho rằng tôi đang vì người lớn mà gặp gỡ anh sao?”- Kim Hạ chớp mắt thương cảm
-“Không phải à”
-“Tất nhiên không, tôi….nghiêm túc muốn tìm hiểu anh mà!”
-“Lý do?”- Lục Dịch ngờ vực
-“Anh…lần đó… chẳng phải đã chạm vào… tôi…Dù sao tôi cũng là con gái, không thể chịu thiệt thòi…cho nên…”
-“À…chuyện đó sao? Cô đừng để ý, tôi là bác sĩ, những thứ đó cũng không phải chưa từng thấy qua, đối với tôi rất bình thường, hoàn toàn không có ý đồ gì khác. Cô cũng là nghệ sĩ, không phải mấy chuyện đó cũng rất bình thường”
Cái gì, vậy là không phải mình cô, mà anh cũng từng chạm của người khác sao? Là nam hay nữ? Phụ nữ hay người già?Có gia đình hay chưa? Đầu cô hiện lên một loạt suy nghĩ
-“Cô sao vậy?”
-“Không…không có… tôi chỉ thấy mình thiệt thòi….tôi đã nghĩ anh ít nhất cũng nên chịu trách nhiệm với tôi”- Kim Hạ rơm rớm mắt, cô từng học qua khóa đào tạo diễn xuất, chuyện như vậy cũng không khó.
-“Nếu vì vậy mà bắt tôi chịu trách nhiệm, thì e rằng bây giờ tôi đã có vợ con đuề huề rồi”- Lục Dịch chưa từng gặp qua bệnh nhân nào đòi anh chịu trách nhiệm thế này.
-“Thì chí ít… anh cũng nể mặt …ba mẹ tôi một chút… Biết đâu chúng ta phù hợp với nhau thì sao? Anh mở lòng mình với tôi, có khi lại thấy yêu thích tôi cũng nên. Trước giờ, người ta rất thích tôi đấy”
-“Tôi chưa có ý định lấy vợ và người mẹ tôi giới thiệu lại càng không”
-“Tại sao?”
-“Chuyện đó không liên quan đến cô, bây giờ tôi phải đi ăn trưa”
-“Tôi biết rồi”
-“Mấy cốc nước này, cô không để ý thì tôi sẽ mang xuống căn tin cho anh em bác sĩ”
-“À được, tất nhiên rồi”
Kim Hạ vừa đứng lên ra ngoài thì bị gọi lại
-“Khoan đã, cô cầm phiếu khám bệnh, ra quầy lễ tân đóng tiền nhé”
-“….”
Anh ta có cần rạch ròi với cô vậy không, cô còn tưởng mình được đặt cách phục vụ miễn phí chứ.
-“Sao thế? Cô nghĩ mình được miễn phí à?”- Anh như đi guốc trong bụng cô
-“À…ừm”- Kim Hạ gật đầu
-“Đây là bệnh viện tư, không áp dụng bảo hiểm cho việc khám bệnh, tôi lấy lí do gì để miễn phí cho cô. Cô đặt dịch vụ khám ưu tiên, đáng lẽ tôi thu phí thêm đấy”
-“Haha… Anh thật là….”
Nếu không vì đang lấy lòng anh ta, cô có lẽ đã chửi cho anh một trận rồi. Lục Dịch mang túi nước đi xuống căn tin, đồng thời khóa cửa phòng mình lại. Kim Hạ đóng tiền khám xong thì quay trở lại đợi anh trước cửa phòng. Cô gọi anh vài cuộc nhưng anh không nhấc máy. Lục Dịch ăn trưa xong thì quay trở lại, thấy Kim Hạ ngồi trước cửa phòng, vô cùng ngạc nhiên
-“Sao cô còn ở đây?”
-“Tôi bỏ quên giày trong phòng anh”
Lục Dịch nhìn xuống, chân cô vẫn còn mang đôi dép tổ ong của bệnh viện. Bụng cô réo lên ồn ột, anh nghe thấy liền liếc mắt lên đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi rồi.
-“Cô chưa ăn gì?”
-“Tôi không thể ra ngoài với đôi dép này được”
-“Có ai biết đâu chứ, khi cô che chắn thế này”
-“Tôi thấy không quen”
-“Vậy sao không gọi”
-“Tôi đã gọi không dưới 5 cuộc”
Lục Dịch sờ vào túi áo, mới phát hiện mình quên điện thoại trên bàn làm việc. Kim Hạ đổi lại giày rồi ra về. Anh ta thậm chí còn không có ý định mời cô đi ăn trưa. Phải nói, Lục Dịch đúng là ế bằng thực lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.