Chương 6:
Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti
04/11/2021
PHẦN 6
Vài ngày sau đó, Kim Hạ đến gặp Lục Đình để bàn một số việc liên quan đến dự định gây quỹ từ thiện của cô. Lão Lục tất nhiên không có lý do gì để từ chối một yêu cầu quá tuyệt vời như vậy, chỉ là, lão có chút thắc mắc
-“Việc này, sao cháu không gặp Lục Dịch để nói qua, nó quản lí bên phía viện nhi mà”
-“À, cháu nghĩ là… bác là viện trưởng, không phải sẽ cho quyết định nhanh hơn sao, mất công anh ấy lại phải hỏi ý kiến bác”- Kim Hạ cười trừ
-“Vậy sao…bác còn nghĩ hay là cháu không muốn gặp mặt nó… Kim Hạ thằng con này của bác, tâm tư kín kẽ, lời nói lại có phần lạnh lùng, nhưng con người, chung quy vẫn rất tốt, nếu cháu có thể….”
-“A… Bác Lục, không phải vậy đâu, bác đừng hiểu lầm, cháu và bác sĩ Lục không có gì cả, cháu chỉ làm những chuyện này trên cương vị là đại ngôn của Phúc Tâm Viện và vì bản thân cháu muốn đóng góp chút công sức cho các bệnh nhi thôi”- Kim Hạ giải thích.
-“Hầy, sao phải rạch ròi như vậy chứ?”- Lục Đình tiếc nuối
-“…”
*
Kim Hạ quyết định làm một MV ca nhạc mang tên Ngôi sao, nội dung ca khúc kể về ước mơ của một bạn nhỏ, mong một ngày được toả sáng như những vì sao, kháo khát được chinh phục những đẹp đẽ của cuộc đời, cũng nhờ ý chí đó, giúp bạn ấy vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. MV được thực hiện tại Phúc Tâm Viện, mà diễn viên chính là các bệnh nhân nhí ở đây. Vì các bé đang trị bệnh, sức khoẻ không bảo đảm, cho nên việc quay phim mất khá nhiều thời gian. Đa số vẫn tập trung ghi lại các ước mơ của em, những vất vã đau đớn mà các em phải chịu đựng trong những ngày trị bệnh, những giọt nước mắt, những tiếng khóc và những nụ cười….Việc quay phim ở bệnh viện cũng sẽ gây ảnh hưởng đến không gian nghỉ ngơi của bệnh nhân, cho nên ekip của Kim Hạ tối giản nhất từ số lượng nhân viên cho đến dụng cụ ghi hình. Mà nhờ vậy cũng sẽ mang lại không khí chân thật hơn cho câu chuyện, giống như một phóng sự nhỏ.
Một tuần qua, tổ quay phim các phân cảnh cá nhân ngày nào cũng ở bệnh viện để ghi hình. Đến ngày mười hai tháng tám âm lịch, một buổi tiệc Trung Thu được bệnh viện tổ chức cho các bệnh nhi diễn ra ở tầng 6 hội trường, cũng là dịp để ekip của Kim Hạ ghi hình tập thể. Đêm nay, Kim Hạ vào vai Hằng Nga, Khánh Mi được mời làm Thỏ Ngọc. Đêm Trung Thu diễn ra như bao lần và các bé cũng rất tự nhiên, không hề biết mình đang là diễn viên trong một MV ca nhạc. Đội quay phim tích cực bắt nhiều góc ảnh để làm tư liệu. Đêm đó, Kim Hạ cùng Khánh Mi song ca bài hát ngôi sao do cô sáng tác, lời bài hát và file ghi âm, hôm trước đã được gửi cho Khánh Mi rồi.
Một số bác sĩ, y tá cũng tập trung để tham dự cùng các bé, nhưng chủ yếu vẫn là quan sát và xử lý tình huống khẩn cấp nếu có ai đó bị thương. Và tất nhiên, viện phó của chúng ta, cũng không thể vắng mặt. Anh đứng phía cuối hội trường, âm thầm theo dõi mọi tiết mục bên trên, chẳng hiểu sao hôm nay, trông cô gái kia đáng yêu hơn ngày thường, nhất là những lúc cô vui chơi cùng đám trẻ. Anh từng thấy cô nói chuyện với Khánh Mi, cũng biết cô thường xuyên lui đến thăm cô bé. Những cử chỉ đó, quả thực không phải như đang diễn. Nó khiến anh cảm thấy dễ chịu, mà anh tin, những đứa trẻ cũng sẽ rất dễ chịu.
Đêm hội diễn ra suông sẻ, nếu như không phải đoạn cuối, các bé chạy ùa lên sân khấu, vui đùa quá khích khiến chị Hằng Kim Hạ bị đẩy lùi vào cánh gà, chân vướng vào dây điện nên bị ngã xuống bục. Bên trong khá tối và chẳng có mấy người để ý vì họ đang bận rộn với đám trẻ. Thương thế của Kim Hạ cũng không quá nặng, cô sau khi ngồi dậy cảm thấy mình vẫn ổn, chỉ là dưới bắp tay phải bị rách một đường khiến cô xuýt xoa. Lục Dịch theo dõi từ đầu, nhận ra Kim Hạ bị dồn vào cánh gà rất lâu vẫn không xuất hiện. Dự cảm có gì đó không ổn, anh tiến về phía sân khâu rồi vòng qua canh gà, quả nhiên thấy cô ngồi bên dưới. Trong góc tối, đèn từ sân khấu hắt vào chỉ vừa đủ làm sáng đôi mắt lấp lánh của cô. Kim Hạ không nghĩ rằng anh vào đây cho nên vô cùng ngạc nhiên, nhìn anh đến bất động.
-“Nhìn cái gì? Có bị làm sao không?”- Lục Dịch hỏi
-“Không sao”-Cô cúi đầu thu người lại, nếu như là người khác xuất hiện, có lẽ cố sẽ nói về vết thương của mình. Còn anh, thì cô không muốn mình trông đáng thương.
-“Lên đây”- Anh chìa tay tỏ ý muốn đỡ cô lên khán đài, nhưng Kim Hạ từ chối
-“Em tự lên được”
Tay trái cô vòng quay ôm cánh tay phải, nơi vết thương đang đau nhói, môi vẫn mím chặt để không phải kêu rên. Cô tự bước lên chiếc bục sân khấu thật cao, dù váy vóc có chút bất tiện nhưng không sao cả. Vệt máu đỏ thấm vào phần váy ở eo không qua mắt được anh. Lục Dịch kéo cô lại, giọng nhỏ vừa đủ hai người nghe
-“Bị thương rồi?”
-“Không có gì, chỉ là xay xát nhẹ thôi”
-“Cũng phải đi kiểm tra chứ”
-“Lát nữa em sẽ đi kiểm tra”- Kim Hạ gật đầu rồi đi xuống sân khấu, vội vàng chạy về phía Quan Hy. Cô không nghĩ, gặp anh lại có cảm giác mãnh liệt như vậy. Có gì đó vừa rạo rực lại vừa đau nhói. Lúc nãy bị ngã lại không thấy đau bằng, cũng cũng đến mức phải khóc, vậy mà giờ, cô chỉ muốn ôm lấy Quan Hy mà khóc một trận.
-“Kim Hạ, sao vậy?”
-“Chị, em bị thương rồi, đau quá, mau đưa em rời khỏi đây”
-“Được được”- Quan Hy thấy cô như vậy, ngỡ là vết thương rất nặng, tức tốc dìu cô ra ngoài gọi bác sĩ kiểm tra.
Một nữ bác sĩ trẻ tuổi, cũng rất xinh đẹp vào kiểm tra vết thương cho Kim Hạ. Vừa đến nơi, bác sĩ Chu Khiết thấy Kim Hạ một mặt nước mắt, ngỡ đâu bị thương nặng lắm, trong lòng lo lắng không thôi. Cô nàng là nghệ sĩ đại diện cho bệnh viện, lại vì chương trình của bệnh viện mà bị thương, không phải bệnh viện sẽ chịu trách nhiệm hay sao. Đó là chưa nói đến cái tính tiểu thư cao ngạo của mấy nữ nghệ sĩ này nữa.
-“Bác sĩ, kiểm tra giúp, em ấy có vẻ rất đau”- Quan Hy
-“Tôi sẽ xử lý ngay”
Chu Khiết xem qua toàn bộ cơ thể, không thấy vết thương gì nghiêm trọng, vết rách ở bắp tay cũng không đến mức phải khâu nữa cơ, khóc thế này, có phải là muốn kiếm chuyện không chứ? Trong lòng Chu Khiết, tự nhiên thấy chán ghét cô nghệ sĩ này.
-“Cô Viên à, ngại quá, nhưng cô thấy đau ở đâu hay sao? Tôi xêm qua, không thấy vết thương nào nghiêm trọng cả?!”
Kim Hạ bây giờ mới thôi thút thít, lau nước mắt nhìn Chu Khiết
-“Tôi không sao rồi, cám ơn bác sĩ”
Chu Khiết không hiểu chuyện gì, ái ngại gãi đầu
-“Tôi sát trùng vết thương cho cô vậy”
-“Được ạ”
Lục Dịch đứng ngoài cửa, nghe được mọi chuyện, chính anh là người điều Chu Khiết đến kiểm tra cho cô, dù sao thì, một nữ bác sĩ sẽ tiện hơn. Ồ tại sao chứ? Chẳng phải là bác sĩ, nam nữ đều như nhau cả sao? Nghe Chu Khiết nói, anh cũng an tâm hơn, bây giờ mới cảm nhận, dường như anh vừa lo lắng thì phải.
CHu Khiết ra khỏi phòng, thấy Lục Dịch vẫn đứng chờ ở đó, liền đến an ủi
-“Viện phó, cô ấy không sao rồi”
-“Tôi biết rồi”
-“Anh đừng lo, chắc không đến mức kiện bệnh viện chúng ta chứ?”
-“Hi vọng là vậy”-Lục Dịch gật gù đi trước.
-“Ấy viện phó, anh không phải nên vào trong hỏi thăm sao? Như thế mới có thành ý chứ, biết đâu cô ấy nghĩ lại sẽ không kiện mình”
-“…”
Lục Dịch thấy lời Chu Khiết nói cũng hợp lí, anh ta rõ ràng muốn vào xem cô như thế nào, nhưng lại không có lí do nên mới đứng mãi ở ngoài còn gì.
-“Viện phó, anh nên nhún nhường cô ấy một chút, em cảm thấy cô nghệ sĩ này, cũng khó chiều lắm”
-“Biết rồi”
Kim Hạ thay quần áo xong thì Lục Dịch bước vào, hai người nhìn nhau đến mức Quan Hy trở thành người vô hình trong nháy mắt. Cho đến khi, Quan Hy hắng giọng, họ mới đảo mắt đi hướng khác. Sau lần ở Pháp, mãi đến bây giờ mới gặp lại, tất nhiên ai cũng bối rối. Mà bối rối hơn cả là bởi vì cảm giác khi gặp gỡ người kia, lại khác thường như thế.
-“Ừm… vết thương không có gì đáng ngại chứ?”- Lục Dịch hỏi
-“Không có gì ạ”- Quan Hy trả lời thay, vì chẳng phải Lục Dịch đang nhìn cô để hỏi hay sao
-“Vậy thì may rồi, nếu không, phía bệnh viện sẽ thấy vô cùng có lỗi”
Kim Hạ nghe xong thì cười nhẹ một cái, tưởng anh ta ít nhất cũng là vì bản thân quan tâm cô, thì ra cũng chỉ vì lo cho bênh viện.
-“Yên tâm, tôi sẽ không làm lớn chuyện này đâu”
Kim Hạ lướt qua người anh rồi đi trước. Quan Hy vội vàng mang túi xách đi theo sau, gật đầu chào anh một cái rồi chạy theo Kim Hạ.
-“Kim Hạ, em ổn chứ?”
-“Có gì mà không ổn hả chị?”
-“Thì… Kim Hạ của chị đâu phải là người vì một vết rách nhỏ mà khóc như vậy?”- Quan Hy có ý trêu
-“Lúc đó em hoảng quá, tưởng bị thương nặng, chị biết đó, em mà bị thương nữa là mẹ cấm em lên công ty luôn đấy”
-“Ồ …”- Quan Hy cười nhẹ- “mặc áo dài tay vào mẹ sẽ không phát hiện đâu, giờ đưa em về nhà nhé”
Quan Hy là trợ lý kiêm luôn lái xe cho Kim Hạ, mẹ cô không an tâm khi có đàn ông ở cạnh cô suốt ngày.
-“Không, cho em đến công ty, mới tám giờ tối thôi mà, mọi người còn phải tăng ca để kịp ra MV vào ngày mười lăm, sao em có thể về sớm được”
-“Em đến đó cũng chẳng giúp được gì mà”
-“Ít gì em cũng động viên mọi người chứ, chị mua thêm thức ăn và cafe nhé”
-“Được thôi”
*
MV của Kim Hạ được ra mắt đúng vào ngày mười lăm tháng tám âm lịch, toàn bộ doanh thu từ việc bán ca khúc cho các nền tảng sẽ được đưa vào quỹ cho trẻ em tại Phúc Tâm Viện. Một số người cho rằng đây là việc làm tốt, có ích cho xã hội, một số lại cho rằng, đây là cách đánh bóng tên tuổi
“Cô bé của tôi tuyệt vời quá”
“Tôi đã khóc đấy, bạn nhỏ ạ, các bạn nhỏ thật quá tuyệt vời”
“Tôi sẽ replay thật nhiều để ủng hộ các em”
“Mọi người nhớ nghe nhạc bản quyền để gây quỹ nhé”
“Thật mong muốn thấy các em trên sân khấu concert của Kim Hạ “
“Cô ta thật biết cách lấy lòng dư luận nhỉ, ekip tuyệt vời đấy”
“Chẳng phải gia đình cô ta rất giàu sao, đi hát cho vui thôi mà, tiền bán MV còn chẳng bằng một tháng chi tiêu cha cô ấy cho đâu”
“Giọng ca hay đấy, nhưng tôi đang nghe nhạc thiếu nhi sao?”
“Lợi dụng các em bé ngây thơ để đánh bóng tên tuổi????”
“Không nói chuyện tử tế được sao nhỉ”
Cuộc sống vốn dĩ như vậy và mọi chuyện luôn có hai mặt, chúng ta không thể khống chế những lời nói ác ý.
Bữa ăn gia đình hôm nay, lại có thêm chuyện để nói, mẹ Lục háo hức khen ngợi
-“Con bé Kim Hạ cũng quá tuyệt vời đi chứ”
-“Hôm nó sáng gặp tôi, tôi cũng không nghĩ con bé lại nghiêm túc như thế”- Lục Đình
-“Vậy nên ông mớ không thèm nói với tôi”- Mẹ Lục lườm mắt
-“Thì sớm muộn cũng biết, nếu không ngày ngào bà cũng nói chuyện đó sao tôi chịu được”
-“Mà Lục Dịch, con không biết sao?”
-“Chắc là không rồi, anh hai có biết gì ngoài công việc của mình đâu chứ”- Lục Khắc cướp lời
-“Chúng ta nên cám ơn và chúc mừng chứ nhỉ?”- Mẹ Lục đề nghị
-“Con đã gửi hoa đến nhà rồi”- Lục Khắc
-“Vẫn là con chu đáo”
-“Nhưng cái ba không ngờ, là sao cô bé có thể thuyết phục được người nhà các em bé để ghi hình, không phải ai cũng muốn đưa hình ảnh con mình bị bệnh lên tivi đâu”- Lục Đình gật gù
-“Đúng vậy, xem cảnh đó thật đau lòng”- mẹ Lục
-“Con nghe nói, cô ấy đích thân đến năn nỉ từng người, có một số người, ban đầu cảm thấy rất phiền toái, sau đó, cô ấy lại chuyện sang đàm phán với các bệnh nhi, mà trẻ con ấy, một khi muốn thì không từ chối được”- Lục Dịch kể, trong lòng nói mang theo ý hài lòng, mẹ Lục và Lục Khắc biết ý nhìn nhau cười mỉm.
-“Xem ra, con bé rất cách mê hoặc lòng người”- Lục Đình khen ngợi
-“Đúng vậy, quả thực rất đáng yêu còn gì”- Lục Khắc bồi thêm
*
Vào ngày Khánh Mi truyền thuốc, Kim Hạ vẫn đều đặn đến bệnh viện thăm cô bé. Lời hứa chính là sức mạnh, nhưng có những việc, nằm ngoài tầm tay của cô, ví dụ như, sinh mệnh của một đứa trẻ. Sau nhiều lần truyền thuốc, Khánh Mi không trụ nổi, đã qua đời vào lúc mười giờ sáng tại bệnh viện. Người nhà tuy biết trước kết cục, nhưng vẫn luôn hi vọng có phép màu xảy ra. Bà nội Khánh Mi vì quá đau lòng mà đổ lỗi cho mọi người.
-“Bác sĩ, tại sao không thể cứu cháu gái tôi? Đang yên đang lành, vào thuốc làm gì để con bé phải chết sớm như vậy? Cậu phải bác sĩ giỏi nhất ở đây không?”- Bà đánh vào người bác sĩ Hà, anh ta là bác sĩ phụ trách theo dõi bệnh tình của Khánh Mi để lên phác đồ điều trị. Xong bà lại quay sang trách mắng mẹ Khánh Mi
-“Còn cô nữa, tôi đã nói là đưa con bé sang nước ngoài rồi, cô tiếc tiền nên để cháu tôi ở đây đúng không? Bác sĩ trẻ như thế này làm sao có kinh nghiệm được. Mấy hôm trước cháu tôi còn hát hò nhảy múa được, ôi trời ơi…”
-“Mẹ bình tĩnh đi mẹ ơi, vợ con là người đau lòng hơn ai cả”- Bố Khánh Mi
Nói đến đây, bà lại đưa mắt ngấn nước sang Kim Hạ
-“Còn cô nữa, cô đến đây làm gì, tại cô cả, con bé đau ốm như thế, cô còn bắt nó tập hát, cô có biết nó luyện hát vất vả như thế nào không? Đồ ác nhân…. “
Bà nội Khánh Mi quá tức giận nên ném cốc nước về phía Kim Hạ, cô không kịp phản ứng thì Lục Dịch đã kéo cô lại, bác sĩ Hà cũng đỡ cho cô.
-“Ơ kìa… mẹ ơi”
-“Cháu gái tôi… con bé có tội gì mà các người đối xử với nó như vậy…”
-“Tiểu Mi à… nhìn mẹ đi con…”
Tiếng gào khóc át cả căn phòng. Từ lúc Khánh Mi qua đời, Kim Hạ không nói gì, đến lúc bị bà nội Khánh Mi hành hung cô cũng không có ý định phản kháng. Cô gục mặt vào vai anh mà khóc. Anh cũng không đành, cứ để vậy cho người kia lau nước mắt. Cuộc đời này, không phải cố gắng là sẽ được, đôi lúc phải dựa vào may mắn, mà may mắn, thì không ai biết trước được. Anh đưa cô về phòng để bình tâm lại, nhưng không có người cô lại càng khóc nhiều hơn.
-“Đừng khóc, Tiểu Mi đã rất vui vì được hát…”
-“Là em… có phải do em không? Nếu không tập hát… có phải Tiểu Mi sẽ khoẻ hơn, ít nhất…cũng sẽ sống lâu hơn một chút?”
-“Không phải đâu, đừng tự trách mình như thế”
-“Em đã rất vui vì cô bé thích em, vì em là động lực cho Tiểu Mi,…mỗi tuần đều ghé qua, thấy Tiểu Mi khoẻ mạnh hơn, vui vẻ hơn,…. nhưng thật ra em chẳng giúp được gì cả… thật là …”
Anh không giỏi an ủi người khác, mà người đó lại là phụ nữ. Anh không biết làm thế nào, đành ngồi im nhìn cô. Kim Hạ khóc được một lúc mới nhớ lại mối quan hệ giữa hai người, có chút ngại ngùng mà quẹt nước mắt. không biết mặt mũi bây giờ đã thành ra như thế nào rồi.
-“Xin lỗi, làm phiền rồi, em về đây”
-“Tôi đưa cô về”
-“Không cần đâu”
Kim Hạ không phải đang giận dỗi, chỉ là cô không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện gif, bây giờ chỉ muốn yên tĩnh, cũng không muốn làm phiền đến ai.
*
Lục Dịch đúng là lấy đá tự đập vào chân mình. Lúc trước cố tìm cách đẩy người ta ra xa, càng xa càng tốt, nên bây giờ, muốn quan tâm cũng chẳng biết phải mở miệng như thế nào. Đã vài ngày trôi qua, anh thật sự muốn biết tâm trạng cô đã khá hơn hay chưa, có còn tự trách mình nữa không, nhưng điện thoại nhấc lên rồi lại đặt xuống.
Lục Khắc sang nhà họ Viên tìm Kim Thành thì nghe mẹ Viên bảo, Kim Thành đi chi nhánh Trùng hánh được vài hôm rồi. Bà cũng có ý tác hợp cho Lục Khắc và Kim Hạ nên mở lời
-“Tiểu Khắc, cháu đến đúng lúc quá, Kim Hạ nhà bác dạo này không vui, ăn không ăn, ngủ cũng chả ngon, đến việc yêu thích là ca hát, nó cũng không màn, cứ ở hoài trong phòng. Mà anh nó lại đi công tác chưa về, hay là cháu tìm cách đưa con bé đi chơi cho khuây khoả”
-“Dạ, để cháu lên gặp Kim Hạ một chút”
-“Ừ lên đi”
Kim Hạ đang ngồi ở ban công, cô không biết xem đi xem lại bao nhiêu lần MV có ghi hình của Tiểu Mi, càng xem lại càng thấy buồn lòng. Hôm qua, cô có ghé đám tang, dù mẹ Tiểu Mi có động viên an ủi, nhưng cô lại thấy bản thân thêm phần nặng nề. Nếu như họ trách mắng cô, thì có khi cô sẽ thoải mái hơn….
-“Sao thế Kim Hạ?”
-“Lục Khắc?”
-“Em ngạc nhiên gì chứ, không lẽ em nghĩ Lục Dịch sẽ đến tìm em sao?”
-“Đừng chọc em nữa, em không có tâm trạng đâu”
-“Đi chơi với anh đi”
-“Không”
-“Năn nỉ, sắp sinh nhật anh rồi”
-“Khi nào?”
-“Tuần sau, nhưng anh tổ chức với bạn bè ở Thượng Hải trước, đi chơi cho vui”
-“Bạn bè anh liên quan gì đến em chứ?”
-“Cũng là bạn bè với Kim Thành mà, chỉ vài người thôi, Kim Thành đi Trùng Khánh sẽ ghé Thượng Hải luôn, bảo anh dẫn em đi, có muốn gặp bạn gái Kim Thành không?”
-“Anh hai có bạn gái rồi?”
-“Chứ sao, cô ấy ở Thượng Hải, cậu ta tính mượn sinh nhật anh để tỏ tình đấy”
-“Vậy là chưa tỏ tình?”- Kim Hạ tò mò về người con gái mà anh cô để ý, dù sao trước giờ, Kim Thành cũng rất kín tiếng, chưa từng giới thiệu bạn gái với ai mà cũng chưa nghe ai nhắc đến việc anh có bạn gái.
-“Ừm, đối tượng rất khó”
-“Em tò mò quá”
-“Vậy mai đưa em đi Thượng Hải”
-“Được”
*
Buổi tối, trong giờ cơm, Lục Khắc nói chuyện với mọi người về việc đi Thượng Hải
-“Ba mẹ, mai con đi Thượng Hải vài ngày, làm tiệc sinh nhật sớm dưới đó”
-“Nay đi chơi còn thông báo nữa à?”- Lục Đình cười cười
-“Thì con nói chuyện thế, lúc nãy có ghé qua nhà bác Viên, xin phép mai đưa Kim Hạ đi chung”
-“Con đi với Kim Hạ ?”- Mẹ Lục tròn mắt
-“Đúng thế, bác Viên có vẻ thích con rồi”
-“Thế con bé Kim Hạ thì sao, quan trọng là nó có thích con không?”- Mẹ Lục hỏi dồn
-“Có cô gái nào mà. Không thích con trai mẹ chứ?”
-“Vậy là con bé đồng ý đi Thượng Hải với con?”- Lục Đình
Lục Dịch vẫn tập trung ăn cơm, nhưng kỳ thực đã ngừng động tác nhai, vì khi nhai sẽ làm giảm sức nghe. Anh còn tưởng cô đang buồn chuyện Khánh Mi, vậy mà nhanh như thế đã đồng ý đi du lịch với người con trai khác. Thế này quả là khiến người ta tức muốn phát điên.
-“Tất nhiên là đồng ý rồi”- Lục Khắc
-“Chỉ hai đứa thôi á?”- Mẹ Lục hỏi
-“Dạ, con đặt 02 vé rồi, mẹ xem này”- Lục Khắc đưa vé điện tử cho mẹ Lục xem. Không biết rằng phía bên kia, có người đang vô cùng tò mò.
-“Thế thì tốt, có đấu hiệu tích cực, này, như thế là con bé bật đèn xanh rồi đấy”- Mẹ Lục bồi thêm
-“Con biết mà”
Ăn cơm xong, Lục Dịch cùng Lục Đình bàn một số công việc ở bệnh viện. Còn Lục Khắc cùng mẹ ra vườn ngồi ngắm hoa thưởng trà. Lục Dịch từ trong phòng riêng của Lục Đình bước ra, định lên gác thì nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Giọng Lục Khắc vang lên
-“Lần này đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, lợi dụng sinh nhật mời đến dự, rồi tỏ tình luôn, nhất định cô ấy sẽ không từ chối đâu”
-“Mẹ cũng nghĩ vậy, lớn tuổi cả rồi, cũng nên nghiêm túc tìm hiểu mà nhỉ. À mà con đưa Kim Hạ đi, nhớ chăm sóc cho tử tế đấy, bác Viên rất thương Kim Hạ”
-“Con biết rồi, chăm sóc phụ nữ là sở trường của con đấy”
-“Không biết anh giống ai”
-“Mẹ sinh con ra mà hỏi thế, làm sao con trả lời?”-Lục Khắc trêu
Lục Dịch bực bội bỏ lên phòng, trong đầu cứ lởn vởn chuyện Lục Khắc sẽ tỏ tình với Kim Hạ. Liệu cô có đồng ý không đây? Cô thật sự không còn thích anh nữa sao?
Vài ngày sau đó, Kim Hạ đến gặp Lục Đình để bàn một số việc liên quan đến dự định gây quỹ từ thiện của cô. Lão Lục tất nhiên không có lý do gì để từ chối một yêu cầu quá tuyệt vời như vậy, chỉ là, lão có chút thắc mắc
-“Việc này, sao cháu không gặp Lục Dịch để nói qua, nó quản lí bên phía viện nhi mà”
-“À, cháu nghĩ là… bác là viện trưởng, không phải sẽ cho quyết định nhanh hơn sao, mất công anh ấy lại phải hỏi ý kiến bác”- Kim Hạ cười trừ
-“Vậy sao…bác còn nghĩ hay là cháu không muốn gặp mặt nó… Kim Hạ thằng con này của bác, tâm tư kín kẽ, lời nói lại có phần lạnh lùng, nhưng con người, chung quy vẫn rất tốt, nếu cháu có thể….”
-“A… Bác Lục, không phải vậy đâu, bác đừng hiểu lầm, cháu và bác sĩ Lục không có gì cả, cháu chỉ làm những chuyện này trên cương vị là đại ngôn của Phúc Tâm Viện và vì bản thân cháu muốn đóng góp chút công sức cho các bệnh nhi thôi”- Kim Hạ giải thích.
-“Hầy, sao phải rạch ròi như vậy chứ?”- Lục Đình tiếc nuối
-“…”
*
Kim Hạ quyết định làm một MV ca nhạc mang tên Ngôi sao, nội dung ca khúc kể về ước mơ của một bạn nhỏ, mong một ngày được toả sáng như những vì sao, kháo khát được chinh phục những đẹp đẽ của cuộc đời, cũng nhờ ý chí đó, giúp bạn ấy vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. MV được thực hiện tại Phúc Tâm Viện, mà diễn viên chính là các bệnh nhân nhí ở đây. Vì các bé đang trị bệnh, sức khoẻ không bảo đảm, cho nên việc quay phim mất khá nhiều thời gian. Đa số vẫn tập trung ghi lại các ước mơ của em, những vất vã đau đớn mà các em phải chịu đựng trong những ngày trị bệnh, những giọt nước mắt, những tiếng khóc và những nụ cười….Việc quay phim ở bệnh viện cũng sẽ gây ảnh hưởng đến không gian nghỉ ngơi của bệnh nhân, cho nên ekip của Kim Hạ tối giản nhất từ số lượng nhân viên cho đến dụng cụ ghi hình. Mà nhờ vậy cũng sẽ mang lại không khí chân thật hơn cho câu chuyện, giống như một phóng sự nhỏ.
Một tuần qua, tổ quay phim các phân cảnh cá nhân ngày nào cũng ở bệnh viện để ghi hình. Đến ngày mười hai tháng tám âm lịch, một buổi tiệc Trung Thu được bệnh viện tổ chức cho các bệnh nhi diễn ra ở tầng 6 hội trường, cũng là dịp để ekip của Kim Hạ ghi hình tập thể. Đêm nay, Kim Hạ vào vai Hằng Nga, Khánh Mi được mời làm Thỏ Ngọc. Đêm Trung Thu diễn ra như bao lần và các bé cũng rất tự nhiên, không hề biết mình đang là diễn viên trong một MV ca nhạc. Đội quay phim tích cực bắt nhiều góc ảnh để làm tư liệu. Đêm đó, Kim Hạ cùng Khánh Mi song ca bài hát ngôi sao do cô sáng tác, lời bài hát và file ghi âm, hôm trước đã được gửi cho Khánh Mi rồi.
Một số bác sĩ, y tá cũng tập trung để tham dự cùng các bé, nhưng chủ yếu vẫn là quan sát và xử lý tình huống khẩn cấp nếu có ai đó bị thương. Và tất nhiên, viện phó của chúng ta, cũng không thể vắng mặt. Anh đứng phía cuối hội trường, âm thầm theo dõi mọi tiết mục bên trên, chẳng hiểu sao hôm nay, trông cô gái kia đáng yêu hơn ngày thường, nhất là những lúc cô vui chơi cùng đám trẻ. Anh từng thấy cô nói chuyện với Khánh Mi, cũng biết cô thường xuyên lui đến thăm cô bé. Những cử chỉ đó, quả thực không phải như đang diễn. Nó khiến anh cảm thấy dễ chịu, mà anh tin, những đứa trẻ cũng sẽ rất dễ chịu.
Đêm hội diễn ra suông sẻ, nếu như không phải đoạn cuối, các bé chạy ùa lên sân khấu, vui đùa quá khích khiến chị Hằng Kim Hạ bị đẩy lùi vào cánh gà, chân vướng vào dây điện nên bị ngã xuống bục. Bên trong khá tối và chẳng có mấy người để ý vì họ đang bận rộn với đám trẻ. Thương thế của Kim Hạ cũng không quá nặng, cô sau khi ngồi dậy cảm thấy mình vẫn ổn, chỉ là dưới bắp tay phải bị rách một đường khiến cô xuýt xoa. Lục Dịch theo dõi từ đầu, nhận ra Kim Hạ bị dồn vào cánh gà rất lâu vẫn không xuất hiện. Dự cảm có gì đó không ổn, anh tiến về phía sân khâu rồi vòng qua canh gà, quả nhiên thấy cô ngồi bên dưới. Trong góc tối, đèn từ sân khấu hắt vào chỉ vừa đủ làm sáng đôi mắt lấp lánh của cô. Kim Hạ không nghĩ rằng anh vào đây cho nên vô cùng ngạc nhiên, nhìn anh đến bất động.
-“Nhìn cái gì? Có bị làm sao không?”- Lục Dịch hỏi
-“Không sao”-Cô cúi đầu thu người lại, nếu như là người khác xuất hiện, có lẽ cố sẽ nói về vết thương của mình. Còn anh, thì cô không muốn mình trông đáng thương.
-“Lên đây”- Anh chìa tay tỏ ý muốn đỡ cô lên khán đài, nhưng Kim Hạ từ chối
-“Em tự lên được”
Tay trái cô vòng quay ôm cánh tay phải, nơi vết thương đang đau nhói, môi vẫn mím chặt để không phải kêu rên. Cô tự bước lên chiếc bục sân khấu thật cao, dù váy vóc có chút bất tiện nhưng không sao cả. Vệt máu đỏ thấm vào phần váy ở eo không qua mắt được anh. Lục Dịch kéo cô lại, giọng nhỏ vừa đủ hai người nghe
-“Bị thương rồi?”
-“Không có gì, chỉ là xay xát nhẹ thôi”
-“Cũng phải đi kiểm tra chứ”
-“Lát nữa em sẽ đi kiểm tra”- Kim Hạ gật đầu rồi đi xuống sân khấu, vội vàng chạy về phía Quan Hy. Cô không nghĩ, gặp anh lại có cảm giác mãnh liệt như vậy. Có gì đó vừa rạo rực lại vừa đau nhói. Lúc nãy bị ngã lại không thấy đau bằng, cũng cũng đến mức phải khóc, vậy mà giờ, cô chỉ muốn ôm lấy Quan Hy mà khóc một trận.
-“Kim Hạ, sao vậy?”
-“Chị, em bị thương rồi, đau quá, mau đưa em rời khỏi đây”
-“Được được”- Quan Hy thấy cô như vậy, ngỡ là vết thương rất nặng, tức tốc dìu cô ra ngoài gọi bác sĩ kiểm tra.
Một nữ bác sĩ trẻ tuổi, cũng rất xinh đẹp vào kiểm tra vết thương cho Kim Hạ. Vừa đến nơi, bác sĩ Chu Khiết thấy Kim Hạ một mặt nước mắt, ngỡ đâu bị thương nặng lắm, trong lòng lo lắng không thôi. Cô nàng là nghệ sĩ đại diện cho bệnh viện, lại vì chương trình của bệnh viện mà bị thương, không phải bệnh viện sẽ chịu trách nhiệm hay sao. Đó là chưa nói đến cái tính tiểu thư cao ngạo của mấy nữ nghệ sĩ này nữa.
-“Bác sĩ, kiểm tra giúp, em ấy có vẻ rất đau”- Quan Hy
-“Tôi sẽ xử lý ngay”
Chu Khiết xem qua toàn bộ cơ thể, không thấy vết thương gì nghiêm trọng, vết rách ở bắp tay cũng không đến mức phải khâu nữa cơ, khóc thế này, có phải là muốn kiếm chuyện không chứ? Trong lòng Chu Khiết, tự nhiên thấy chán ghét cô nghệ sĩ này.
-“Cô Viên à, ngại quá, nhưng cô thấy đau ở đâu hay sao? Tôi xêm qua, không thấy vết thương nào nghiêm trọng cả?!”
Kim Hạ bây giờ mới thôi thút thít, lau nước mắt nhìn Chu Khiết
-“Tôi không sao rồi, cám ơn bác sĩ”
Chu Khiết không hiểu chuyện gì, ái ngại gãi đầu
-“Tôi sát trùng vết thương cho cô vậy”
-“Được ạ”
Lục Dịch đứng ngoài cửa, nghe được mọi chuyện, chính anh là người điều Chu Khiết đến kiểm tra cho cô, dù sao thì, một nữ bác sĩ sẽ tiện hơn. Ồ tại sao chứ? Chẳng phải là bác sĩ, nam nữ đều như nhau cả sao? Nghe Chu Khiết nói, anh cũng an tâm hơn, bây giờ mới cảm nhận, dường như anh vừa lo lắng thì phải.
CHu Khiết ra khỏi phòng, thấy Lục Dịch vẫn đứng chờ ở đó, liền đến an ủi
-“Viện phó, cô ấy không sao rồi”
-“Tôi biết rồi”
-“Anh đừng lo, chắc không đến mức kiện bệnh viện chúng ta chứ?”
-“Hi vọng là vậy”-Lục Dịch gật gù đi trước.
-“Ấy viện phó, anh không phải nên vào trong hỏi thăm sao? Như thế mới có thành ý chứ, biết đâu cô ấy nghĩ lại sẽ không kiện mình”
-“…”
Lục Dịch thấy lời Chu Khiết nói cũng hợp lí, anh ta rõ ràng muốn vào xem cô như thế nào, nhưng lại không có lí do nên mới đứng mãi ở ngoài còn gì.
-“Viện phó, anh nên nhún nhường cô ấy một chút, em cảm thấy cô nghệ sĩ này, cũng khó chiều lắm”
-“Biết rồi”
Kim Hạ thay quần áo xong thì Lục Dịch bước vào, hai người nhìn nhau đến mức Quan Hy trở thành người vô hình trong nháy mắt. Cho đến khi, Quan Hy hắng giọng, họ mới đảo mắt đi hướng khác. Sau lần ở Pháp, mãi đến bây giờ mới gặp lại, tất nhiên ai cũng bối rối. Mà bối rối hơn cả là bởi vì cảm giác khi gặp gỡ người kia, lại khác thường như thế.
-“Ừm… vết thương không có gì đáng ngại chứ?”- Lục Dịch hỏi
-“Không có gì ạ”- Quan Hy trả lời thay, vì chẳng phải Lục Dịch đang nhìn cô để hỏi hay sao
-“Vậy thì may rồi, nếu không, phía bệnh viện sẽ thấy vô cùng có lỗi”
Kim Hạ nghe xong thì cười nhẹ một cái, tưởng anh ta ít nhất cũng là vì bản thân quan tâm cô, thì ra cũng chỉ vì lo cho bênh viện.
-“Yên tâm, tôi sẽ không làm lớn chuyện này đâu”
Kim Hạ lướt qua người anh rồi đi trước. Quan Hy vội vàng mang túi xách đi theo sau, gật đầu chào anh một cái rồi chạy theo Kim Hạ.
-“Kim Hạ, em ổn chứ?”
-“Có gì mà không ổn hả chị?”
-“Thì… Kim Hạ của chị đâu phải là người vì một vết rách nhỏ mà khóc như vậy?”- Quan Hy có ý trêu
-“Lúc đó em hoảng quá, tưởng bị thương nặng, chị biết đó, em mà bị thương nữa là mẹ cấm em lên công ty luôn đấy”
-“Ồ …”- Quan Hy cười nhẹ- “mặc áo dài tay vào mẹ sẽ không phát hiện đâu, giờ đưa em về nhà nhé”
Quan Hy là trợ lý kiêm luôn lái xe cho Kim Hạ, mẹ cô không an tâm khi có đàn ông ở cạnh cô suốt ngày.
-“Không, cho em đến công ty, mới tám giờ tối thôi mà, mọi người còn phải tăng ca để kịp ra MV vào ngày mười lăm, sao em có thể về sớm được”
-“Em đến đó cũng chẳng giúp được gì mà”
-“Ít gì em cũng động viên mọi người chứ, chị mua thêm thức ăn và cafe nhé”
-“Được thôi”
*
MV của Kim Hạ được ra mắt đúng vào ngày mười lăm tháng tám âm lịch, toàn bộ doanh thu từ việc bán ca khúc cho các nền tảng sẽ được đưa vào quỹ cho trẻ em tại Phúc Tâm Viện. Một số người cho rằng đây là việc làm tốt, có ích cho xã hội, một số lại cho rằng, đây là cách đánh bóng tên tuổi
“Cô bé của tôi tuyệt vời quá”
“Tôi đã khóc đấy, bạn nhỏ ạ, các bạn nhỏ thật quá tuyệt vời”
“Tôi sẽ replay thật nhiều để ủng hộ các em”
“Mọi người nhớ nghe nhạc bản quyền để gây quỹ nhé”
“Thật mong muốn thấy các em trên sân khấu concert của Kim Hạ “
“Cô ta thật biết cách lấy lòng dư luận nhỉ, ekip tuyệt vời đấy”
“Chẳng phải gia đình cô ta rất giàu sao, đi hát cho vui thôi mà, tiền bán MV còn chẳng bằng một tháng chi tiêu cha cô ấy cho đâu”
“Giọng ca hay đấy, nhưng tôi đang nghe nhạc thiếu nhi sao?”
“Lợi dụng các em bé ngây thơ để đánh bóng tên tuổi????”
“Không nói chuyện tử tế được sao nhỉ”
Cuộc sống vốn dĩ như vậy và mọi chuyện luôn có hai mặt, chúng ta không thể khống chế những lời nói ác ý.
Bữa ăn gia đình hôm nay, lại có thêm chuyện để nói, mẹ Lục háo hức khen ngợi
-“Con bé Kim Hạ cũng quá tuyệt vời đi chứ”
-“Hôm nó sáng gặp tôi, tôi cũng không nghĩ con bé lại nghiêm túc như thế”- Lục Đình
-“Vậy nên ông mớ không thèm nói với tôi”- Mẹ Lục lườm mắt
-“Thì sớm muộn cũng biết, nếu không ngày ngào bà cũng nói chuyện đó sao tôi chịu được”
-“Mà Lục Dịch, con không biết sao?”
-“Chắc là không rồi, anh hai có biết gì ngoài công việc của mình đâu chứ”- Lục Khắc cướp lời
-“Chúng ta nên cám ơn và chúc mừng chứ nhỉ?”- Mẹ Lục đề nghị
-“Con đã gửi hoa đến nhà rồi”- Lục Khắc
-“Vẫn là con chu đáo”
-“Nhưng cái ba không ngờ, là sao cô bé có thể thuyết phục được người nhà các em bé để ghi hình, không phải ai cũng muốn đưa hình ảnh con mình bị bệnh lên tivi đâu”- Lục Đình gật gù
-“Đúng vậy, xem cảnh đó thật đau lòng”- mẹ Lục
-“Con nghe nói, cô ấy đích thân đến năn nỉ từng người, có một số người, ban đầu cảm thấy rất phiền toái, sau đó, cô ấy lại chuyện sang đàm phán với các bệnh nhi, mà trẻ con ấy, một khi muốn thì không từ chối được”- Lục Dịch kể, trong lòng nói mang theo ý hài lòng, mẹ Lục và Lục Khắc biết ý nhìn nhau cười mỉm.
-“Xem ra, con bé rất cách mê hoặc lòng người”- Lục Đình khen ngợi
-“Đúng vậy, quả thực rất đáng yêu còn gì”- Lục Khắc bồi thêm
*
Vào ngày Khánh Mi truyền thuốc, Kim Hạ vẫn đều đặn đến bệnh viện thăm cô bé. Lời hứa chính là sức mạnh, nhưng có những việc, nằm ngoài tầm tay của cô, ví dụ như, sinh mệnh của một đứa trẻ. Sau nhiều lần truyền thuốc, Khánh Mi không trụ nổi, đã qua đời vào lúc mười giờ sáng tại bệnh viện. Người nhà tuy biết trước kết cục, nhưng vẫn luôn hi vọng có phép màu xảy ra. Bà nội Khánh Mi vì quá đau lòng mà đổ lỗi cho mọi người.
-“Bác sĩ, tại sao không thể cứu cháu gái tôi? Đang yên đang lành, vào thuốc làm gì để con bé phải chết sớm như vậy? Cậu phải bác sĩ giỏi nhất ở đây không?”- Bà đánh vào người bác sĩ Hà, anh ta là bác sĩ phụ trách theo dõi bệnh tình của Khánh Mi để lên phác đồ điều trị. Xong bà lại quay sang trách mắng mẹ Khánh Mi
-“Còn cô nữa, tôi đã nói là đưa con bé sang nước ngoài rồi, cô tiếc tiền nên để cháu tôi ở đây đúng không? Bác sĩ trẻ như thế này làm sao có kinh nghiệm được. Mấy hôm trước cháu tôi còn hát hò nhảy múa được, ôi trời ơi…”
-“Mẹ bình tĩnh đi mẹ ơi, vợ con là người đau lòng hơn ai cả”- Bố Khánh Mi
Nói đến đây, bà lại đưa mắt ngấn nước sang Kim Hạ
-“Còn cô nữa, cô đến đây làm gì, tại cô cả, con bé đau ốm như thế, cô còn bắt nó tập hát, cô có biết nó luyện hát vất vả như thế nào không? Đồ ác nhân…. “
Bà nội Khánh Mi quá tức giận nên ném cốc nước về phía Kim Hạ, cô không kịp phản ứng thì Lục Dịch đã kéo cô lại, bác sĩ Hà cũng đỡ cho cô.
-“Ơ kìa… mẹ ơi”
-“Cháu gái tôi… con bé có tội gì mà các người đối xử với nó như vậy…”
-“Tiểu Mi à… nhìn mẹ đi con…”
Tiếng gào khóc át cả căn phòng. Từ lúc Khánh Mi qua đời, Kim Hạ không nói gì, đến lúc bị bà nội Khánh Mi hành hung cô cũng không có ý định phản kháng. Cô gục mặt vào vai anh mà khóc. Anh cũng không đành, cứ để vậy cho người kia lau nước mắt. Cuộc đời này, không phải cố gắng là sẽ được, đôi lúc phải dựa vào may mắn, mà may mắn, thì không ai biết trước được. Anh đưa cô về phòng để bình tâm lại, nhưng không có người cô lại càng khóc nhiều hơn.
-“Đừng khóc, Tiểu Mi đã rất vui vì được hát…”
-“Là em… có phải do em không? Nếu không tập hát… có phải Tiểu Mi sẽ khoẻ hơn, ít nhất…cũng sẽ sống lâu hơn một chút?”
-“Không phải đâu, đừng tự trách mình như thế”
-“Em đã rất vui vì cô bé thích em, vì em là động lực cho Tiểu Mi,…mỗi tuần đều ghé qua, thấy Tiểu Mi khoẻ mạnh hơn, vui vẻ hơn,…. nhưng thật ra em chẳng giúp được gì cả… thật là …”
Anh không giỏi an ủi người khác, mà người đó lại là phụ nữ. Anh không biết làm thế nào, đành ngồi im nhìn cô. Kim Hạ khóc được một lúc mới nhớ lại mối quan hệ giữa hai người, có chút ngại ngùng mà quẹt nước mắt. không biết mặt mũi bây giờ đã thành ra như thế nào rồi.
-“Xin lỗi, làm phiền rồi, em về đây”
-“Tôi đưa cô về”
-“Không cần đâu”
Kim Hạ không phải đang giận dỗi, chỉ là cô không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện gif, bây giờ chỉ muốn yên tĩnh, cũng không muốn làm phiền đến ai.
*
Lục Dịch đúng là lấy đá tự đập vào chân mình. Lúc trước cố tìm cách đẩy người ta ra xa, càng xa càng tốt, nên bây giờ, muốn quan tâm cũng chẳng biết phải mở miệng như thế nào. Đã vài ngày trôi qua, anh thật sự muốn biết tâm trạng cô đã khá hơn hay chưa, có còn tự trách mình nữa không, nhưng điện thoại nhấc lên rồi lại đặt xuống.
Lục Khắc sang nhà họ Viên tìm Kim Thành thì nghe mẹ Viên bảo, Kim Thành đi chi nhánh Trùng hánh được vài hôm rồi. Bà cũng có ý tác hợp cho Lục Khắc và Kim Hạ nên mở lời
-“Tiểu Khắc, cháu đến đúng lúc quá, Kim Hạ nhà bác dạo này không vui, ăn không ăn, ngủ cũng chả ngon, đến việc yêu thích là ca hát, nó cũng không màn, cứ ở hoài trong phòng. Mà anh nó lại đi công tác chưa về, hay là cháu tìm cách đưa con bé đi chơi cho khuây khoả”
-“Dạ, để cháu lên gặp Kim Hạ một chút”
-“Ừ lên đi”
Kim Hạ đang ngồi ở ban công, cô không biết xem đi xem lại bao nhiêu lần MV có ghi hình của Tiểu Mi, càng xem lại càng thấy buồn lòng. Hôm qua, cô có ghé đám tang, dù mẹ Tiểu Mi có động viên an ủi, nhưng cô lại thấy bản thân thêm phần nặng nề. Nếu như họ trách mắng cô, thì có khi cô sẽ thoải mái hơn….
-“Sao thế Kim Hạ?”
-“Lục Khắc?”
-“Em ngạc nhiên gì chứ, không lẽ em nghĩ Lục Dịch sẽ đến tìm em sao?”
-“Đừng chọc em nữa, em không có tâm trạng đâu”
-“Đi chơi với anh đi”
-“Không”
-“Năn nỉ, sắp sinh nhật anh rồi”
-“Khi nào?”
-“Tuần sau, nhưng anh tổ chức với bạn bè ở Thượng Hải trước, đi chơi cho vui”
-“Bạn bè anh liên quan gì đến em chứ?”
-“Cũng là bạn bè với Kim Thành mà, chỉ vài người thôi, Kim Thành đi Trùng Khánh sẽ ghé Thượng Hải luôn, bảo anh dẫn em đi, có muốn gặp bạn gái Kim Thành không?”
-“Anh hai có bạn gái rồi?”
-“Chứ sao, cô ấy ở Thượng Hải, cậu ta tính mượn sinh nhật anh để tỏ tình đấy”
-“Vậy là chưa tỏ tình?”- Kim Hạ tò mò về người con gái mà anh cô để ý, dù sao trước giờ, Kim Thành cũng rất kín tiếng, chưa từng giới thiệu bạn gái với ai mà cũng chưa nghe ai nhắc đến việc anh có bạn gái.
-“Ừm, đối tượng rất khó”
-“Em tò mò quá”
-“Vậy mai đưa em đi Thượng Hải”
-“Được”
*
Buổi tối, trong giờ cơm, Lục Khắc nói chuyện với mọi người về việc đi Thượng Hải
-“Ba mẹ, mai con đi Thượng Hải vài ngày, làm tiệc sinh nhật sớm dưới đó”
-“Nay đi chơi còn thông báo nữa à?”- Lục Đình cười cười
-“Thì con nói chuyện thế, lúc nãy có ghé qua nhà bác Viên, xin phép mai đưa Kim Hạ đi chung”
-“Con đi với Kim Hạ ?”- Mẹ Lục tròn mắt
-“Đúng thế, bác Viên có vẻ thích con rồi”
-“Thế con bé Kim Hạ thì sao, quan trọng là nó có thích con không?”- Mẹ Lục hỏi dồn
-“Có cô gái nào mà. Không thích con trai mẹ chứ?”
-“Vậy là con bé đồng ý đi Thượng Hải với con?”- Lục Đình
Lục Dịch vẫn tập trung ăn cơm, nhưng kỳ thực đã ngừng động tác nhai, vì khi nhai sẽ làm giảm sức nghe. Anh còn tưởng cô đang buồn chuyện Khánh Mi, vậy mà nhanh như thế đã đồng ý đi du lịch với người con trai khác. Thế này quả là khiến người ta tức muốn phát điên.
-“Tất nhiên là đồng ý rồi”- Lục Khắc
-“Chỉ hai đứa thôi á?”- Mẹ Lục hỏi
-“Dạ, con đặt 02 vé rồi, mẹ xem này”- Lục Khắc đưa vé điện tử cho mẹ Lục xem. Không biết rằng phía bên kia, có người đang vô cùng tò mò.
-“Thế thì tốt, có đấu hiệu tích cực, này, như thế là con bé bật đèn xanh rồi đấy”- Mẹ Lục bồi thêm
-“Con biết mà”
Ăn cơm xong, Lục Dịch cùng Lục Đình bàn một số công việc ở bệnh viện. Còn Lục Khắc cùng mẹ ra vườn ngồi ngắm hoa thưởng trà. Lục Dịch từ trong phòng riêng của Lục Đình bước ra, định lên gác thì nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Giọng Lục Khắc vang lên
-“Lần này đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, lợi dụng sinh nhật mời đến dự, rồi tỏ tình luôn, nhất định cô ấy sẽ không từ chối đâu”
-“Mẹ cũng nghĩ vậy, lớn tuổi cả rồi, cũng nên nghiêm túc tìm hiểu mà nhỉ. À mà con đưa Kim Hạ đi, nhớ chăm sóc cho tử tế đấy, bác Viên rất thương Kim Hạ”
-“Con biết rồi, chăm sóc phụ nữ là sở trường của con đấy”
-“Không biết anh giống ai”
-“Mẹ sinh con ra mà hỏi thế, làm sao con trả lời?”-Lục Khắc trêu
Lục Dịch bực bội bỏ lên phòng, trong đầu cứ lởn vởn chuyện Lục Khắc sẽ tỏ tình với Kim Hạ. Liệu cô có đồng ý không đây? Cô thật sự không còn thích anh nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.