Chương 23: CUỒNG NHIỆT
Sofiamolayna
29/08/2023
"Anh nhớ em"Hắn ta nói hít vào gửi của cô.
Cái gì!Có phải hắn ta bị điên rồi không!Cô can đảm hỏi:"Em...em đã làm gì khác với cơ thể của tôi?"
Hắn ta dừng lại, cô hỏi hắn ta:"Bạn đã làm gì?"
Hắn ghì cô vào tường một cách thô bạo và thì thầm vào tai cô:"Em yêu... em không có quyền chất vấn anh..."
Hắn đặt tay lên eo cô và nói: "Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với cơ thể này. ."Hắn ta bắt đầu hôn lên xương quai xanh của cô, cô biết nó sẽ đi đến đâu.Hắn ta ngày càng khắc nghiệt,hắn ta là một con vật đầy dục vọng.Cô không đủ can đảm để ngăn hắn ta lại, cô nắm lấy và... anh ta sẽ không để cô đi.. Cô biết điều này.
Cô biết ở đây sẽ khó khăn hơn, cô thì thầm:'anh.. chân đau quá..." hắn nhẹ tách hai chân ra nhưng vẫn ôm cô vào lòng, đôi chân anh dẫn cô đến giường.
Cô không còn cách nào khác ngoài sự khuất phục...Cô không phản đối hay đấu tranh khi anh ta chiếm lấy cơ thể cô hết lần này đến lần khác suốt đêm. những khoảnh khắc cuồng nhiệt và sự ôm chặt của hắn ta trên cơ thể cô, khiến cô cảm thấynhững niềm vui nhưng nhưng luôn luôn một số mảnh của trái tim cô rải rác.
Hắn lao vào cô khi cô nằm trong vòng tay hắn, cô vùi mặt vào gối.Hắn ta nói giữa chừng:"Tôi... không cần sự chấp thuận của bất kỳ ai để chạm vào bạn." Cô nhắm mắt lại để trốn tránh điều này. cuộc sống của Cô sẽ như thế này à? không có tình yêu?... chỉ là một món đồ chơi cho hắn ta?
Hắn kéo mặt cô về phía anh và nói: "Em là của anh phế vật" đây không phải là lần đầu tiên anh nói điều này... nhưng nước mắt lại trào ra như mọi lần...
...****************...
Nhớ lại(Chap 19 nhen)
Cô rúc vào giường, xem giờ thì đã muộn rồi. Cô mở mắt ra, cô nhớ lại cảm giác cận kề cái chết. Cô đã trốn thoát khỏi Bạch Á Đông Hoàng, chúa ơi! trong số tất cả những người cô đã ngủ với tên mafia lớn nhất.Mặc dù vậy, hắn ta rất đẹp trai,cô đã nghĩ Bạch Á Đông Hoàng sẽ xấu xí nhưng...thôi kệ sao cũng được... đã trốn thoát và bây giờ cô đã an toàn. Cô hy vọng hắn ta sẽ quên cô.
Nhưng ý hắn ta là gì khi hắn ta muốn cô? Cô sợ... nhưng cô đã trốn thoát và cô mừng vì đã làm được...Cô bước xuống cầu thang sau khi tắm rửa sạch sẽ. Chân cô dừng lại ngay khi nhìn thấy vài người đàn ông cầm súng trên tay. Cô nuốt nước bọt.
Cô bước lên tìm Papa. Những người đàn ông này đang tìm kiếm nhìn cô từ trên xuống dưới, cô có cảm giác như cơ thể mình đang bị đốt cháy bởi ánh sáng chói lóa của chúng. Bữa tiệc của cô thắt chặt nhưng cô vẫn bước vào phòng khách.
Cô thấy bố ngồi trên quan tài, trông bố căng thẳng và sợ hãi, cô chưa bao giờ thấy bố như thế này.
Cô nhìn quanh phòng để xem thêm mọi thứ và
hắn- Bạch Á Đông Hoàng ngồi trên ghế sofa như thể hắn ta là chủ sở hữu nơi này.Hắn nhếch mép cười với cô trong khi cô đứng đó như chết.Bất giác,cô rùng mình.
Bố nhìn cô rồi quay sang hắn và cầu xin:"Chủ nhân... làm ơn... xin thương xót, con gái tôi còn quá nhỏ... nếu nó phạm sai lầm thì rũ lòng thương hãy tha thứ cho chúng tôi... xin hãy để nó yên... làm ơn .."
Hắn nhìn cô và nói, "Ngồi trong chiếc xe màu trắng bên ngoài... ngay bây giờ!"Cô nao núng.
Cô vội chạy tới chỗ Papa và nói:"Đi đi!!..."
Cô chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạo báng, cô quay sang hắn ta và nói:"Tôi xin lỗi.... xin hãy để chúng tôi yên."
Cô biết không ai có thể giúp chúng cô, Cảnh sát thực sự không được sử dụng trong tình huống này...Cô nhìn Đông Hoàng, người đang trừng mắt nhìn cô, cô sẽ mô tả nó như bị đốt cháy trong ngọn lửa địa ngục.
Cô không thể nhìn hắn lâu hơn, cô cố gắng trốn đằng sau
Bố, bố ôm lấy cô và cầu xin: "Làm ơn...Chủ nhân, xin thương xót.. cô ấy là con gái duy nhất của tôi... nếu cô ấy phạm sai lầm, tôi xin lỗi, xin hãy để chúng tôi đi.. chúng tôi sẽ không bao giờ xúc phạm đến người nữa.."
Cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề.Cô nghe thấy tiếng hét của bố, ông ấy đáp xuống sàn dưới chân hắn ta.Cô nhìn anh ta tức giận khi cố gắng giải thoát cho bố,cô muốn đấm anh ta một phát vì điều này.Cô ghét người này nhất vào lúc này.
Hắn túm tóc cô kéo cô lên đối mặt với hắn ta. Cô nhìn anh giận dữ nhưng tay Cô cố gắng tự giải thoát.Hắn tức giận nói: "Sao dám núp sau một người đàn ông trước mặt cô?... Không phải cô đã ra lệnh cho anh lên xe sao?"
Cô nói:"Bỏ tôi ra, đồ khốn!!!!"
Cô cảm thấy một cái tát vào má khiến cô ngã xuống sàn.Đau quá, cô nhìn thấy từng giọt máu nhỏ xuống sàn. Cô thấy mình chảy máu mũi, đau quá.
Bố van xin nhiều hơn: “Làm ơn.. hãy để con gái tôi đi…tôi...
Cái gì!Có phải hắn ta bị điên rồi không!Cô can đảm hỏi:"Em...em đã làm gì khác với cơ thể của tôi?"
Hắn ta dừng lại, cô hỏi hắn ta:"Bạn đã làm gì?"
Hắn ghì cô vào tường một cách thô bạo và thì thầm vào tai cô:"Em yêu... em không có quyền chất vấn anh..."
Hắn đặt tay lên eo cô và nói: "Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với cơ thể này. ."Hắn ta bắt đầu hôn lên xương quai xanh của cô, cô biết nó sẽ đi đến đâu.Hắn ta ngày càng khắc nghiệt,hắn ta là một con vật đầy dục vọng.Cô không đủ can đảm để ngăn hắn ta lại, cô nắm lấy và... anh ta sẽ không để cô đi.. Cô biết điều này.
Cô biết ở đây sẽ khó khăn hơn, cô thì thầm:'anh.. chân đau quá..." hắn nhẹ tách hai chân ra nhưng vẫn ôm cô vào lòng, đôi chân anh dẫn cô đến giường.
Cô không còn cách nào khác ngoài sự khuất phục...Cô không phản đối hay đấu tranh khi anh ta chiếm lấy cơ thể cô hết lần này đến lần khác suốt đêm. những khoảnh khắc cuồng nhiệt và sự ôm chặt của hắn ta trên cơ thể cô, khiến cô cảm thấynhững niềm vui nhưng nhưng luôn luôn một số mảnh của trái tim cô rải rác.
Hắn lao vào cô khi cô nằm trong vòng tay hắn, cô vùi mặt vào gối.Hắn ta nói giữa chừng:"Tôi... không cần sự chấp thuận của bất kỳ ai để chạm vào bạn." Cô nhắm mắt lại để trốn tránh điều này. cuộc sống của Cô sẽ như thế này à? không có tình yêu?... chỉ là một món đồ chơi cho hắn ta?
Hắn kéo mặt cô về phía anh và nói: "Em là của anh phế vật" đây không phải là lần đầu tiên anh nói điều này... nhưng nước mắt lại trào ra như mọi lần...
...****************...
Nhớ lại(Chap 19 nhen)
Cô rúc vào giường, xem giờ thì đã muộn rồi. Cô mở mắt ra, cô nhớ lại cảm giác cận kề cái chết. Cô đã trốn thoát khỏi Bạch Á Đông Hoàng, chúa ơi! trong số tất cả những người cô đã ngủ với tên mafia lớn nhất.Mặc dù vậy, hắn ta rất đẹp trai,cô đã nghĩ Bạch Á Đông Hoàng sẽ xấu xí nhưng...thôi kệ sao cũng được... đã trốn thoát và bây giờ cô đã an toàn. Cô hy vọng hắn ta sẽ quên cô.
Nhưng ý hắn ta là gì khi hắn ta muốn cô? Cô sợ... nhưng cô đã trốn thoát và cô mừng vì đã làm được...Cô bước xuống cầu thang sau khi tắm rửa sạch sẽ. Chân cô dừng lại ngay khi nhìn thấy vài người đàn ông cầm súng trên tay. Cô nuốt nước bọt.
Cô bước lên tìm Papa. Những người đàn ông này đang tìm kiếm nhìn cô từ trên xuống dưới, cô có cảm giác như cơ thể mình đang bị đốt cháy bởi ánh sáng chói lóa của chúng. Bữa tiệc của cô thắt chặt nhưng cô vẫn bước vào phòng khách.
Cô thấy bố ngồi trên quan tài, trông bố căng thẳng và sợ hãi, cô chưa bao giờ thấy bố như thế này.
Cô nhìn quanh phòng để xem thêm mọi thứ và
hắn- Bạch Á Đông Hoàng ngồi trên ghế sofa như thể hắn ta là chủ sở hữu nơi này.Hắn nhếch mép cười với cô trong khi cô đứng đó như chết.Bất giác,cô rùng mình.
Bố nhìn cô rồi quay sang hắn và cầu xin:"Chủ nhân... làm ơn... xin thương xót, con gái tôi còn quá nhỏ... nếu nó phạm sai lầm thì rũ lòng thương hãy tha thứ cho chúng tôi... xin hãy để nó yên... làm ơn .."
Hắn nhìn cô và nói, "Ngồi trong chiếc xe màu trắng bên ngoài... ngay bây giờ!"Cô nao núng.
Cô vội chạy tới chỗ Papa và nói:"Đi đi!!..."
Cô chỉ nghe thấy một tiếng cười nhạo báng, cô quay sang hắn ta và nói:"Tôi xin lỗi.... xin hãy để chúng tôi yên."
Cô biết không ai có thể giúp chúng cô, Cảnh sát thực sự không được sử dụng trong tình huống này...Cô nhìn Đông Hoàng, người đang trừng mắt nhìn cô, cô sẽ mô tả nó như bị đốt cháy trong ngọn lửa địa ngục.
Cô không thể nhìn hắn lâu hơn, cô cố gắng trốn đằng sau
Bố, bố ôm lấy cô và cầu xin: "Làm ơn...Chủ nhân, xin thương xót.. cô ấy là con gái duy nhất của tôi... nếu cô ấy phạm sai lầm, tôi xin lỗi, xin hãy để chúng tôi đi.. chúng tôi sẽ không bao giờ xúc phạm đến người nữa.."
Cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề.Cô nghe thấy tiếng hét của bố, ông ấy đáp xuống sàn dưới chân hắn ta.Cô nhìn anh ta tức giận khi cố gắng giải thoát cho bố,cô muốn đấm anh ta một phát vì điều này.Cô ghét người này nhất vào lúc này.
Hắn túm tóc cô kéo cô lên đối mặt với hắn ta. Cô nhìn anh giận dữ nhưng tay Cô cố gắng tự giải thoát.Hắn tức giận nói: "Sao dám núp sau một người đàn ông trước mặt cô?... Không phải cô đã ra lệnh cho anh lên xe sao?"
Cô nói:"Bỏ tôi ra, đồ khốn!!!!"
Cô cảm thấy một cái tát vào má khiến cô ngã xuống sàn.Đau quá, cô nhìn thấy từng giọt máu nhỏ xuống sàn. Cô thấy mình chảy máu mũi, đau quá.
Bố van xin nhiều hơn: “Làm ơn.. hãy để con gái tôi đi…tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.