Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
Thiên Bình
03/05/2021
“Tiểu Thất, em nhất định phải khỏe lại đấy.” - Hoa Vinh nói trong xúc động.
Sau đó bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh. Hoa Vinh đứng đó mà nhìn Lý Tử Thất một cách thẫn thờ. Cô vì anh mới bị trúng đạn bây giờ tuy đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng lại hôn mê chưa tỉnh. Bất giác anh cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng chuyến đi này anh vì cứu cô nên mới đến, thế nhưng kết cục lại là cô đứng ra bảo vệ anh.
Lúc này Hoa Vinh bỗng chốc chắp tay lên cầu nguyện cho cô sớm mau hồi phục và tỉnh lại. Lý Dịch Phong nhìn thấy tất cả những hành động của Hoa Vinh mà lòng không khỏi xót xa. Hoa Vinh có thể yêu Lý Tử Thất bằng một tình yêu cao thượng như thế, nhìn lại bản thân mình anh thấy mình thật sự không bằng Hoa Vinh. Bất giác Lý Dịch Phong mỉm cười nhẹ nhõm, cuộc đời của Lý Tử Thất có thể được một người thật lòng yêu thương cô ấy như vậy coi như anh đã chứng kiến được rồi. Bây giờ chỉ hi vọng cô ấy sớm tỉnh lại.
Mặc dù suy nghĩ là thế nhưng Lý Dịch Phong vẫn chưa an tâm rời đi. Anh muốn chính mắt nhìn thấy cô tỉnh lại.
Đã qua nửa ngày kể từ khi Lý Tử Thất vào phòng hồi sức, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này cả hai người đàn ông đem lòng yêu cô đều sốt ruột. Hoa Vinh sau khi thấy bác sĩ đến kiểm tra cho cô liền không nhịn được mà hỏi.
“Thưa bác sĩ, tại sao cô ấy mãi không tỉnh lại như thế?”
Bác sĩ sau khi kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho cô liền nói.
“Thật ra bởi vì cô ấy mất quá nhiều máu, lại nữa do quá trình tiếp máu chậm trễ vì chúng tôi không có lượng máu sẵn chỉ có thể chờ lấy máu của anh xong mới có thể tiếp máu cho cô ấy. Thế nên cô ấy bị tổn thương khá nghiêm trọng suýt chút nữa ca phẫu thuật không thể thành công. Cũng may sau đó tình hình cô ấy có chuyển biến tốt nhưng thật sự cô ấy vẫn còn rất yếu. Quá trình này phải mất vài ngày sau cô ấy mới có thể tỉnh lại.”
Hoa Vinh chăm chú lắng nghe tình hình của Lý Tử Thất, kể cả Lý Dịch Phong cũng có mặt. Sau khi cám ơn bác sĩ, hai người đàn ông lại ngồi cạnh nhau trên băng ghế trước sân bệnh viện. Một khung cảnh tưởng chừng như rất an tĩnh, không ai có thể ngờ rằng chỉ mới hôm qua bọn họ đã đấu nhau một trận đến đầu rơi máu chảy, và vô tình lại làm tổn thương người con gái mà cả hai người họ đem lòng yêu.
Lý Dịch Phong mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt chậm rãi nói.
“Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy là trong khung cảnh mùa thu như thế này. Cô ấy rảo bước trên con đường có những lá vàng rơi, vừa đi vừa nhảy tung tăng, chốc chốc lại đùa nghịch với chú mèo hoang nhỏ. Hình ảnh ấy đã khắc ghi trong lòng tôi mãi đến bây giờ.”
Hoa Vinh nghe vậy liền quay sang hỏi.
“Nếu đã là như thế, tại sao anh còn làm ra chuyện ngoại tình phản bội cô ấy?”
Lý Dịch Phong chốc lát trầm ngâm.
“Tôi cũng không biết tại sao lúc đó tôi lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Tôi của lúc đó cứ như bị bỏ bùa vậy, luôn chạy theo thứ tình cảm nhuốm đầy sự dục vọng mà bỏ quên tình cảm chân thành cô ấy đã dành cho tôi. Bây giờ nghĩ lại mọi chuyện thì hối hận đã không còn kịp nữa.”
Nghe Lý Dịch Phong nói vậy, Hoa Vinh liền gật gù đồng cảm.
“Điều đó tôi có thể hiểu được, bởi trong quá khứ tôi cũng đã từng giống như anh vậy. Có điều sau khi nếm trải rất nhiều dư vị của cái gọi là tình yêu đó, tôi mới nhận ra đó không phải là tình yêu đích thực. Thật ra lúc đầu tôi không hề nghĩ đến chuyện sẽ yêu cô ấy. Tình cảm ấy đến thật vô tình và nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi, đến nỗi tôi không hề hay biết. Cho đến khi nhận ra thì bản thân đã thật sự lún sâu rồi.”
“Anh thật sự không trách tôi sao?” - Lý Dịch Phong không ngờ Hoa Vinh sẽ nói như vậy.
Hoa Vinh chợt mỉm cười.
“Khi trong cơn mù quáng, tình yêu như một ngọn lửa có thể thiêu đốt mọi thứ. Nhưng chỉ cần anh có thể quay đầu, không có gì là quá muộn. Và tôi tin rằng cô ấy sẽ tha thứ cho anh thôi.”
Hai người đàn ông cùng nhìn nhau cười trong ánh nắng ban mai nhè nhẹ, Lý Dịch Phong đặt tay lên vai Hoa Vinh dặn dò.
“Tôi giao cô ấy lại cho anh. Anh hãy làm cho cô ấy hạnh phúc thay tôi nhé.”
“Nhất định rồi, tôi hứa với anh.” - Hoa Vinh còn đưa tay lên làm biểu tượng móc nghéo, sau đó cả hai cùng phá lên cười.
“Nhưng tôi có một yêu cầu mong anh đáp ứng.” - Lý Dịch Phong đột nhiên nói.
“Là chuyện gì?” - Hoa Vinh cũng sốt sắng.
“Tôi muốn ở đây đợi cho đến khi cô ấy tỉnh lại, tôi muốn đích thân nói lời xin lỗi cô ấy, sau đó tôi sẽ nhanh chóng rời đi sẽ không phiền hai người nữa.”
Hoa Vinh không cần suy nghĩ liền đồng ý ngay.
“Dĩ nhiên là được. Thật ra chúng ta có thể làm bạn mà đúng không? Anh có thể thường xuyên liên lạc với cô ấy như một người bạn.”
“Anh nói có thật không?” - Lý Dịch Phong mừng rỡ.
Hoa Vinh gật đầu.
“Dĩ nhiên là được.”
Trong làn gió thoảng vi vu lướt qua. Hai người đàn ông ấy quả thật đã cho nhau một lời thỏa thuận chân thành.
Sau đó bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh. Hoa Vinh đứng đó mà nhìn Lý Tử Thất một cách thẫn thờ. Cô vì anh mới bị trúng đạn bây giờ tuy đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng lại hôn mê chưa tỉnh. Bất giác anh cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng chuyến đi này anh vì cứu cô nên mới đến, thế nhưng kết cục lại là cô đứng ra bảo vệ anh.
Lúc này Hoa Vinh bỗng chốc chắp tay lên cầu nguyện cho cô sớm mau hồi phục và tỉnh lại. Lý Dịch Phong nhìn thấy tất cả những hành động của Hoa Vinh mà lòng không khỏi xót xa. Hoa Vinh có thể yêu Lý Tử Thất bằng một tình yêu cao thượng như thế, nhìn lại bản thân mình anh thấy mình thật sự không bằng Hoa Vinh. Bất giác Lý Dịch Phong mỉm cười nhẹ nhõm, cuộc đời của Lý Tử Thất có thể được một người thật lòng yêu thương cô ấy như vậy coi như anh đã chứng kiến được rồi. Bây giờ chỉ hi vọng cô ấy sớm tỉnh lại.
Mặc dù suy nghĩ là thế nhưng Lý Dịch Phong vẫn chưa an tâm rời đi. Anh muốn chính mắt nhìn thấy cô tỉnh lại.
Đã qua nửa ngày kể từ khi Lý Tử Thất vào phòng hồi sức, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này cả hai người đàn ông đem lòng yêu cô đều sốt ruột. Hoa Vinh sau khi thấy bác sĩ đến kiểm tra cho cô liền không nhịn được mà hỏi.
“Thưa bác sĩ, tại sao cô ấy mãi không tỉnh lại như thế?”
Bác sĩ sau khi kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho cô liền nói.
“Thật ra bởi vì cô ấy mất quá nhiều máu, lại nữa do quá trình tiếp máu chậm trễ vì chúng tôi không có lượng máu sẵn chỉ có thể chờ lấy máu của anh xong mới có thể tiếp máu cho cô ấy. Thế nên cô ấy bị tổn thương khá nghiêm trọng suýt chút nữa ca phẫu thuật không thể thành công. Cũng may sau đó tình hình cô ấy có chuyển biến tốt nhưng thật sự cô ấy vẫn còn rất yếu. Quá trình này phải mất vài ngày sau cô ấy mới có thể tỉnh lại.”
Hoa Vinh chăm chú lắng nghe tình hình của Lý Tử Thất, kể cả Lý Dịch Phong cũng có mặt. Sau khi cám ơn bác sĩ, hai người đàn ông lại ngồi cạnh nhau trên băng ghế trước sân bệnh viện. Một khung cảnh tưởng chừng như rất an tĩnh, không ai có thể ngờ rằng chỉ mới hôm qua bọn họ đã đấu nhau một trận đến đầu rơi máu chảy, và vô tình lại làm tổn thương người con gái mà cả hai người họ đem lòng yêu.
Lý Dịch Phong mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt chậm rãi nói.
“Tôi còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy là trong khung cảnh mùa thu như thế này. Cô ấy rảo bước trên con đường có những lá vàng rơi, vừa đi vừa nhảy tung tăng, chốc chốc lại đùa nghịch với chú mèo hoang nhỏ. Hình ảnh ấy đã khắc ghi trong lòng tôi mãi đến bây giờ.”
Hoa Vinh nghe vậy liền quay sang hỏi.
“Nếu đã là như thế, tại sao anh còn làm ra chuyện ngoại tình phản bội cô ấy?”
Lý Dịch Phong chốc lát trầm ngâm.
“Tôi cũng không biết tại sao lúc đó tôi lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Tôi của lúc đó cứ như bị bỏ bùa vậy, luôn chạy theo thứ tình cảm nhuốm đầy sự dục vọng mà bỏ quên tình cảm chân thành cô ấy đã dành cho tôi. Bây giờ nghĩ lại mọi chuyện thì hối hận đã không còn kịp nữa.”
Nghe Lý Dịch Phong nói vậy, Hoa Vinh liền gật gù đồng cảm.
“Điều đó tôi có thể hiểu được, bởi trong quá khứ tôi cũng đã từng giống như anh vậy. Có điều sau khi nếm trải rất nhiều dư vị của cái gọi là tình yêu đó, tôi mới nhận ra đó không phải là tình yêu đích thực. Thật ra lúc đầu tôi không hề nghĩ đến chuyện sẽ yêu cô ấy. Tình cảm ấy đến thật vô tình và nhẹ nhàng như một cánh hoa rơi, đến nỗi tôi không hề hay biết. Cho đến khi nhận ra thì bản thân đã thật sự lún sâu rồi.”
“Anh thật sự không trách tôi sao?” - Lý Dịch Phong không ngờ Hoa Vinh sẽ nói như vậy.
Hoa Vinh chợt mỉm cười.
“Khi trong cơn mù quáng, tình yêu như một ngọn lửa có thể thiêu đốt mọi thứ. Nhưng chỉ cần anh có thể quay đầu, không có gì là quá muộn. Và tôi tin rằng cô ấy sẽ tha thứ cho anh thôi.”
Hai người đàn ông cùng nhìn nhau cười trong ánh nắng ban mai nhè nhẹ, Lý Dịch Phong đặt tay lên vai Hoa Vinh dặn dò.
“Tôi giao cô ấy lại cho anh. Anh hãy làm cho cô ấy hạnh phúc thay tôi nhé.”
“Nhất định rồi, tôi hứa với anh.” - Hoa Vinh còn đưa tay lên làm biểu tượng móc nghéo, sau đó cả hai cùng phá lên cười.
“Nhưng tôi có một yêu cầu mong anh đáp ứng.” - Lý Dịch Phong đột nhiên nói.
“Là chuyện gì?” - Hoa Vinh cũng sốt sắng.
“Tôi muốn ở đây đợi cho đến khi cô ấy tỉnh lại, tôi muốn đích thân nói lời xin lỗi cô ấy, sau đó tôi sẽ nhanh chóng rời đi sẽ không phiền hai người nữa.”
Hoa Vinh không cần suy nghĩ liền đồng ý ngay.
“Dĩ nhiên là được. Thật ra chúng ta có thể làm bạn mà đúng không? Anh có thể thường xuyên liên lạc với cô ấy như một người bạn.”
“Anh nói có thật không?” - Lý Dịch Phong mừng rỡ.
Hoa Vinh gật đầu.
“Dĩ nhiên là được.”
Trong làn gió thoảng vi vu lướt qua. Hai người đàn ông ấy quả thật đã cho nhau một lời thỏa thuận chân thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.