Chương 107: Rời đi
Thiên Bình
03/05/2021
Lý Tử Thất mặc cho đôi chân của mình tự do muốn dẫn đâu thì đi tới đó. Chốc lát lại có lác đác những người hầu lại nhìn cô chỉ trỏ. Trong một trang viên rộng lớn như thế này tựa như một mê cung. Đã lạc vào đó rồi thì khó lòng tìm thấy đường ra.
Những tưởng ông trời đã bù đắp cho cô sau mối tình đổ vỡ vì bị Lý Dịch Phong phản bội. Nhưng bây giờ cô lại bị giáng một đòn chí tử nữa. Cô biết rất rõ Hoa Vinh sẽ vì cô mà kiên quyết đến cùng nhưng đây mới chính là điều cô lo lắng nhất. Việc anh vì cô mà bị ông nội đánh làm cô vô cùng đau lòng.
Đi mãi rốt cuộc Lý Tử Thất cũng gặp được người hầu ở điện Thanh Loan của mẹ Hoa Vinh.
“Sao cô lại đến đây?” - Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất dò hỏi.
Lý Tử Thất lúc này mới nhìn xung quanh nơi mình đang đứng.
“Cô nói vậy nghĩa là sao? Nơi đây là nơi nào?”
Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất với đôi mắt thương hại. Đến cả đi đâu mà cũng không biết sao. Mặc dù Lý Tử Thất không nói ra nhưng cô hầu gái đoán biết cô đã gặp phải chuyện này bởi lẽ cô đã hầu hạ ở nơi này được một thời gian dài. Tính tình của mọi người trong gia tộc này cô vốn cũng đã biết ít nhiều.
“Đây là điện Ngọc Sơn cũng chính là nơi thờ cúng các vị tổ tiên đã qua đời ở Trần gia.”
Lý Tử Thất nghe vậy bất ngờ mới nhìn kỹ lại dãy nhà rộng lớn với mái cong vút cùng những cây cột được điêu khắc chạm trổ khéo léo.
“Thế à. Tôi thật sự không biết.”
Cô hầu gái liền phì cười vì sự ngốc nghếch của Lý Tử Thất. Bất giác này sinh lòng thương cảm với Lý Tử Thất liền nói nhiều với cô một chút.
“Cô không biết đâu. Trần gia bao đời nay các vị tổ tiên đều vô cùng hiển hách. Tôi nghe nói có những vị khi xưa vốn là quan chức và quý tộc trong triều đình phong kiến. Mà đời nay không hề kém đời trước lại tiếp nối nhiều đời trước với gia thế và địa vị vô cùng vẻ vang. Ngoài ra quá trình họ chọn lựa con dâu vô cùng khắt khe không phải ai cũng có thể vào cửa Trần gia được.”
Đang nói say mê bỗng nhiên nhìn thấy nét mặt của Lý Tử Thất đượm buồn, cô hầu gái mới hay mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của Lý Tử Thất.
“Cô đừng giận tôi thật sự không cố ý đâu.”
Thấy vẻ mặt chân thành trong đáy mắt của cô hầu, Lý Tử Thất lắc đầu nhẹ nhàng nói.
“Không sao đâu. Thật ra tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ được không?”
“Cô cứ nói đi. Nếu trong khả năng tôi có thể giúp được cô thì tôi sẽ giúp.” - Cô hầu gái nhanh miệng trả lời.
Ngập ngừng giây lát, Lý Tử Thất điềm nhiên thốt lên.
“Tôi muốn gặp Hoa Vinh.”
Cô hầu gái ngạc nhiên bởi lẽ giờ phút này đang là tình hình rất nhạy cảm và căng thẳng. Hơn nữa Cao Ngọc Oánh đã ra lệnh không ai được phép vào trong phòng Hoa Vinh trừ bác sĩ và bà ta. Thế nên lời đề nghị này có hơi quá sức với cô.
Lý Tử Thất cảm nhận được sự lúng túng trong đôi mắt của cô ta nên cô cũng không muốn miễn cưỡng.
“Xin lỗi. Là tôi đã làm khó cô rồi. Cáo từ.”
Nói rồi Lý Tử Thất quay đi một cách hết sức tuyệt vọng. Nhưng cô vừa đi được ba bước đã nghe tiếng người gọi lại.
“Cô đừng đi. Tôi đồng ý giúp cô.”
Lý Tử Thất quay mặt lại nhìn cô hầu gái nhỏ nhắn gật đầu thay cho lời cảm ơn. Cô hầu gái cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại. Ngay cả chính bản thân cô ta cũng không hiểu tại sao mình có thể đồng ý giúp Lý Tử Thất. Có thể họ là cùng chung cảnh ngộ là trẻ mồ côi chăng.
Điện Hàm Túc nằm gần bên cạnh hòn non bộ. Nơi đây cách điện Ngọc Sơn cũng không xa lắm. Trong điện lúc này không khí luôn phảng phất mùi của thuốc sát trùng. Bác sĩ đã đến đây băng bó vết thương cho Hoa Vinh và tiêm cho anh một mũi thuốc. Sau khi tiêm xong chắc là vì tác dụng của thuốc nên Hoa Vinh liền lăn ra ngủ không biết gì nữa. Đó cũng là yêu cầu của Cao Ngọc Oánh. Bà ta biết rõ con mình vô cùng cứng đầu nên sẽ không để Hoa Vinh tỉnh táo mà đi tìm Lý Tử Thất được.
“Cậu Tấn.” -Người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc Hoa Vinh canh trước cửa điện bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi liền ngó dáo dác xung quanh.
“Cậu Tấn là tôi đây.” - Cô hầu gái vội ngoắt tay gọi anh ta.
Thấy vậy Tấn Hoài liền chạy lại hỏi.
“Thảo Lan, cô tìm tôi có việc gì?”
Người hầu tên Thảo Lan kia nói.
“Tôi có cái này muốn cho cậu nhưng phải về phòng tôi lấy, cậu đi với tôi nhé.”
Tấn Hoài nghe vậy liền gãi tay.
“Nhưng phu nhân giao phó cho tôi phải trông chừng cậu chủ tôi thật sự không thể qua đó.”
Thảo Lan nhanh chóng nhìn vào trong điện dò xét.
“Cậu chủ sao rồi?”
“Vừa tiêm thuốc đã ngủ rồi.” - Tấn Hoài nhanh nhảu.
Vừa nói xong trên vai anh ta đã bị Thảo Lan đánh một cái bốp.
“Cậu thật ngốc mà. Cậu chủ đã ngủ rồi thì cậu không cần phải túc trực ở đây làm gì nữa. Vả lại chúng ta chỉ đi một lát sau đó sẽ về ngay đảm bảo không có ai biết đâu.”
“Như vậy có được không?” -Tấn Hoài vẫn còn hơi do dự.
Thấy vậy Thảo Lan liền kéo tay anh đi.
“Mau đi thôi.”
Khi hai người hầu đã đi rồi lúc này Lý Tử Thất nãy giờ nấp sau một bức tường liền nhân không có ai nhanh chóng lẻn vào điện Hàm Túc.
Không khó khăn để cô tìm được Hoa Vinh. Trong căn phòng sang trọng Hoa Vinh đang nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền. Vì vết thương là ở lưng nên Hoa Vinh chỉ có thể nằm sấp. Lý Tử Thất chạm vào tấm lưng đang đỏ đến rớm máu mà đau xót vô cùng.
“Tại sao anh lại làm vậy? Vì em ư? Thật sự không đáng đâu.”
Lý Tử Thất bật khóc nhưng lại không dám khóc lớn vì sợ có người nghe được. Cô nhắm nghiền đôi mắt lại rồi lại mở ra nhìn Hoa Vinh nằm đó không hề động đậy. Lý Tử Thất không ngờ chuyến đi này tưởng là chuyện vui lại trở nên gian nan như vậy. Bọn họ có thể cùng nhau vượt qua những thử thách lúc trước nhưng có lẽ không vượt qua sự ngăn cấm của gia đình.
“Anh à, anh có biết không thật ra em đã yêu anh từ lúc trước đó nữa cơ. Khi đó em nhớ rõ em đã tìm mọi cách để trốn khỏi Thảo Điền không phải là em muốn từ bỏ anh mà thật ra em sợ có một ngày sẽ thành ra như thế này. Muốn ở lại không được mà muốn rời đi lại không nỡ.” -Lý Tử Thất vuốt mái tóc đen tuyền của Hoa Vinh thủ thỉ nhẹ nhàng.
Ngừng một lát cô lại nói tiếp.
“Nhưng anh à dù cho có ngàn vạn lần không nỡ em cũng phải rời đi thôi. Không phải vì chính bản thân em mà là vì anh, vì cả hai chúng ta.”
Nói rồi Lý Tử Thất lại gục mặt xuống khóc như mưa. Mặc dù vô cùng đau khổ nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Mọi chuyện đã như vậy rồi thì cũng không thể cưỡng cầu nữa.
Cô vừa trò chuyện với Hoa Vinh vừa nhìn đồng hồ. Đã mười lăm phút trôi qua, Thảo Lan căn dặn cô phải thật nhanh ra khỏi đây nếu không sẽ bị phát hiện thì không những Lý Tử Thất bị khiển trách mà chính Thảo Lan cũng bị liên lụy.
Nhưng giờ đây cô lại không muốn rời đi chút nào. Cô muốn ở lại chăm sóc cho anh thật tốt nhưng trong ngôi nhà lớn như thế này không một ai hoanh nghênh cô ở lại.
Lý Tử Thất đau lòng nói lời từ biệt.
“Tạm biệt anh em phải đi rồi. Anh phải mau chóng khỏe lại đấy.” - Cô vừa nói xong liền khẽ hôn lên tóc anh rồi quẹt nước mắt nhanh chóng rời đi.
Thật may Khi Lý Tử Thất vừa mới rời khỏi Tấn Hoài đã trở lại điện Hàm Túc. Cậu ta vừa đi vừa thắc mắc.
“Quái lạ. Nói là có món quà bất ngờ dành cho mình mà lại tặng cho mình cái này ư? Mình dùng nó như thế nào đây?” . ngôn tình ngược
Tấn Hoài giơ chiếc kẹp tóc hình con bướm lên ngắm nghía mãi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Con gái bọn họ thật là, không biết họ đang suy nghĩ gì nữa.” -Tấn Hoài khẽ lắc đầu rồi đi vào trong xem Hoa Vinh đã dậy chưa.
Sau khi đột nhập vào thăm Hoa Vinh xong, Lý Tử Thất không nói không rằng liền lặng lẽ rời đi khỏi Trần gia trang. Thực chất trong cái nhà rộng lớn đó không ai đoái hoài gì đến cô nên thật sự việc rời đi là một chuyện rất dễ dàng. Chỉ có người gác cổng sau khi thấy Lý Tử Thất muốn ra ngoài chỉ trố mắt nhìn một cái rồi để cô đi mà không hề hỏi han câu nào.
Trên con đường dẫn vào Trần gia trang là một đường núi quanh co uốn lượn. Bởi thế nên ở đây vô cùng vắng người. Lý Tử Thất không có cách nào khác liền đi bộ một mình. Nhưng thật sự cô còn không biết nơi đây là nơi nào, mặc khác việc lội bộ từ đây về nhà là một việc vô cùng bất lực. Nhưng hiện tại ở đây không hề có xe qua lại nên Lý Tử Thất đành cố gắng đi bộ một lúc định bụng xuống thì trấn gần đó tìm xe buýt.
Phải mất khoảng ba canh giờ đồng hồ Lý Tử Thất mới xuống núi được. Vừa đến đã thấy một thị trấn nhỏ đã ở ngay trước mắt, cô liền ngồi xuống bên vệ đường thở hổn hển. Sau đó cứ ngồi chờ ở bên đường lớn đợi xe buýt. Cô đã ở đó đợi rất lâu cho đến khi trời tối hẳn cuối cùng cũng thấy chuyến xe buýt cuối ngày lộ trình đến thành phố S. Lý Tử Thất liền mừng húm vội vàng lên xe.
Chiếc xe buýt lăn bánh muộn màng, trên xe lúc này vô cùng vắng người chỉ có Lý Tử Thất cùng hai người đàn ông lớn tuổi và một phụ nữ. Lúc này Lý Tử Thất đã vô cùng thấm mệt nên không quan tâm chiếc xe đưa cô đến đâu nữa liền ngả ra sau ngủ cho qua cơn mệt và đói.
Những tưởng ông trời đã bù đắp cho cô sau mối tình đổ vỡ vì bị Lý Dịch Phong phản bội. Nhưng bây giờ cô lại bị giáng một đòn chí tử nữa. Cô biết rất rõ Hoa Vinh sẽ vì cô mà kiên quyết đến cùng nhưng đây mới chính là điều cô lo lắng nhất. Việc anh vì cô mà bị ông nội đánh làm cô vô cùng đau lòng.
Đi mãi rốt cuộc Lý Tử Thất cũng gặp được người hầu ở điện Thanh Loan của mẹ Hoa Vinh.
“Sao cô lại đến đây?” - Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất dò hỏi.
Lý Tử Thất lúc này mới nhìn xung quanh nơi mình đang đứng.
“Cô nói vậy nghĩa là sao? Nơi đây là nơi nào?”
Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất với đôi mắt thương hại. Đến cả đi đâu mà cũng không biết sao. Mặc dù Lý Tử Thất không nói ra nhưng cô hầu gái đoán biết cô đã gặp phải chuyện này bởi lẽ cô đã hầu hạ ở nơi này được một thời gian dài. Tính tình của mọi người trong gia tộc này cô vốn cũng đã biết ít nhiều.
“Đây là điện Ngọc Sơn cũng chính là nơi thờ cúng các vị tổ tiên đã qua đời ở Trần gia.”
Lý Tử Thất nghe vậy bất ngờ mới nhìn kỹ lại dãy nhà rộng lớn với mái cong vút cùng những cây cột được điêu khắc chạm trổ khéo léo.
“Thế à. Tôi thật sự không biết.”
Cô hầu gái liền phì cười vì sự ngốc nghếch của Lý Tử Thất. Bất giác này sinh lòng thương cảm với Lý Tử Thất liền nói nhiều với cô một chút.
“Cô không biết đâu. Trần gia bao đời nay các vị tổ tiên đều vô cùng hiển hách. Tôi nghe nói có những vị khi xưa vốn là quan chức và quý tộc trong triều đình phong kiến. Mà đời nay không hề kém đời trước lại tiếp nối nhiều đời trước với gia thế và địa vị vô cùng vẻ vang. Ngoài ra quá trình họ chọn lựa con dâu vô cùng khắt khe không phải ai cũng có thể vào cửa Trần gia được.”
Đang nói say mê bỗng nhiên nhìn thấy nét mặt của Lý Tử Thất đượm buồn, cô hầu gái mới hay mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của Lý Tử Thất.
“Cô đừng giận tôi thật sự không cố ý đâu.”
Thấy vẻ mặt chân thành trong đáy mắt của cô hầu, Lý Tử Thất lắc đầu nhẹ nhàng nói.
“Không sao đâu. Thật ra tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ được không?”
“Cô cứ nói đi. Nếu trong khả năng tôi có thể giúp được cô thì tôi sẽ giúp.” - Cô hầu gái nhanh miệng trả lời.
Ngập ngừng giây lát, Lý Tử Thất điềm nhiên thốt lên.
“Tôi muốn gặp Hoa Vinh.”
Cô hầu gái ngạc nhiên bởi lẽ giờ phút này đang là tình hình rất nhạy cảm và căng thẳng. Hơn nữa Cao Ngọc Oánh đã ra lệnh không ai được phép vào trong phòng Hoa Vinh trừ bác sĩ và bà ta. Thế nên lời đề nghị này có hơi quá sức với cô.
Lý Tử Thất cảm nhận được sự lúng túng trong đôi mắt của cô ta nên cô cũng không muốn miễn cưỡng.
“Xin lỗi. Là tôi đã làm khó cô rồi. Cáo từ.”
Nói rồi Lý Tử Thất quay đi một cách hết sức tuyệt vọng. Nhưng cô vừa đi được ba bước đã nghe tiếng người gọi lại.
“Cô đừng đi. Tôi đồng ý giúp cô.”
Lý Tử Thất quay mặt lại nhìn cô hầu gái nhỏ nhắn gật đầu thay cho lời cảm ơn. Cô hầu gái cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại. Ngay cả chính bản thân cô ta cũng không hiểu tại sao mình có thể đồng ý giúp Lý Tử Thất. Có thể họ là cùng chung cảnh ngộ là trẻ mồ côi chăng.
Điện Hàm Túc nằm gần bên cạnh hòn non bộ. Nơi đây cách điện Ngọc Sơn cũng không xa lắm. Trong điện lúc này không khí luôn phảng phất mùi của thuốc sát trùng. Bác sĩ đã đến đây băng bó vết thương cho Hoa Vinh và tiêm cho anh một mũi thuốc. Sau khi tiêm xong chắc là vì tác dụng của thuốc nên Hoa Vinh liền lăn ra ngủ không biết gì nữa. Đó cũng là yêu cầu của Cao Ngọc Oánh. Bà ta biết rõ con mình vô cùng cứng đầu nên sẽ không để Hoa Vinh tỉnh táo mà đi tìm Lý Tử Thất được.
“Cậu Tấn.” -Người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc Hoa Vinh canh trước cửa điện bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi liền ngó dáo dác xung quanh.
“Cậu Tấn là tôi đây.” - Cô hầu gái vội ngoắt tay gọi anh ta.
Thấy vậy Tấn Hoài liền chạy lại hỏi.
“Thảo Lan, cô tìm tôi có việc gì?”
Người hầu tên Thảo Lan kia nói.
“Tôi có cái này muốn cho cậu nhưng phải về phòng tôi lấy, cậu đi với tôi nhé.”
Tấn Hoài nghe vậy liền gãi tay.
“Nhưng phu nhân giao phó cho tôi phải trông chừng cậu chủ tôi thật sự không thể qua đó.”
Thảo Lan nhanh chóng nhìn vào trong điện dò xét.
“Cậu chủ sao rồi?”
“Vừa tiêm thuốc đã ngủ rồi.” - Tấn Hoài nhanh nhảu.
Vừa nói xong trên vai anh ta đã bị Thảo Lan đánh một cái bốp.
“Cậu thật ngốc mà. Cậu chủ đã ngủ rồi thì cậu không cần phải túc trực ở đây làm gì nữa. Vả lại chúng ta chỉ đi một lát sau đó sẽ về ngay đảm bảo không có ai biết đâu.”
“Như vậy có được không?” -Tấn Hoài vẫn còn hơi do dự.
Thấy vậy Thảo Lan liền kéo tay anh đi.
“Mau đi thôi.”
Khi hai người hầu đã đi rồi lúc này Lý Tử Thất nãy giờ nấp sau một bức tường liền nhân không có ai nhanh chóng lẻn vào điện Hàm Túc.
Không khó khăn để cô tìm được Hoa Vinh. Trong căn phòng sang trọng Hoa Vinh đang nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền. Vì vết thương là ở lưng nên Hoa Vinh chỉ có thể nằm sấp. Lý Tử Thất chạm vào tấm lưng đang đỏ đến rớm máu mà đau xót vô cùng.
“Tại sao anh lại làm vậy? Vì em ư? Thật sự không đáng đâu.”
Lý Tử Thất bật khóc nhưng lại không dám khóc lớn vì sợ có người nghe được. Cô nhắm nghiền đôi mắt lại rồi lại mở ra nhìn Hoa Vinh nằm đó không hề động đậy. Lý Tử Thất không ngờ chuyến đi này tưởng là chuyện vui lại trở nên gian nan như vậy. Bọn họ có thể cùng nhau vượt qua những thử thách lúc trước nhưng có lẽ không vượt qua sự ngăn cấm của gia đình.
“Anh à, anh có biết không thật ra em đã yêu anh từ lúc trước đó nữa cơ. Khi đó em nhớ rõ em đã tìm mọi cách để trốn khỏi Thảo Điền không phải là em muốn từ bỏ anh mà thật ra em sợ có một ngày sẽ thành ra như thế này. Muốn ở lại không được mà muốn rời đi lại không nỡ.” -Lý Tử Thất vuốt mái tóc đen tuyền của Hoa Vinh thủ thỉ nhẹ nhàng.
Ngừng một lát cô lại nói tiếp.
“Nhưng anh à dù cho có ngàn vạn lần không nỡ em cũng phải rời đi thôi. Không phải vì chính bản thân em mà là vì anh, vì cả hai chúng ta.”
Nói rồi Lý Tử Thất lại gục mặt xuống khóc như mưa. Mặc dù vô cùng đau khổ nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Mọi chuyện đã như vậy rồi thì cũng không thể cưỡng cầu nữa.
Cô vừa trò chuyện với Hoa Vinh vừa nhìn đồng hồ. Đã mười lăm phút trôi qua, Thảo Lan căn dặn cô phải thật nhanh ra khỏi đây nếu không sẽ bị phát hiện thì không những Lý Tử Thất bị khiển trách mà chính Thảo Lan cũng bị liên lụy.
Nhưng giờ đây cô lại không muốn rời đi chút nào. Cô muốn ở lại chăm sóc cho anh thật tốt nhưng trong ngôi nhà lớn như thế này không một ai hoanh nghênh cô ở lại.
Lý Tử Thất đau lòng nói lời từ biệt.
“Tạm biệt anh em phải đi rồi. Anh phải mau chóng khỏe lại đấy.” - Cô vừa nói xong liền khẽ hôn lên tóc anh rồi quẹt nước mắt nhanh chóng rời đi.
Thật may Khi Lý Tử Thất vừa mới rời khỏi Tấn Hoài đã trở lại điện Hàm Túc. Cậu ta vừa đi vừa thắc mắc.
“Quái lạ. Nói là có món quà bất ngờ dành cho mình mà lại tặng cho mình cái này ư? Mình dùng nó như thế nào đây?” . ngôn tình ngược
Tấn Hoài giơ chiếc kẹp tóc hình con bướm lên ngắm nghía mãi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Con gái bọn họ thật là, không biết họ đang suy nghĩ gì nữa.” -Tấn Hoài khẽ lắc đầu rồi đi vào trong xem Hoa Vinh đã dậy chưa.
Sau khi đột nhập vào thăm Hoa Vinh xong, Lý Tử Thất không nói không rằng liền lặng lẽ rời đi khỏi Trần gia trang. Thực chất trong cái nhà rộng lớn đó không ai đoái hoài gì đến cô nên thật sự việc rời đi là một chuyện rất dễ dàng. Chỉ có người gác cổng sau khi thấy Lý Tử Thất muốn ra ngoài chỉ trố mắt nhìn một cái rồi để cô đi mà không hề hỏi han câu nào.
Trên con đường dẫn vào Trần gia trang là một đường núi quanh co uốn lượn. Bởi thế nên ở đây vô cùng vắng người. Lý Tử Thất không có cách nào khác liền đi bộ một mình. Nhưng thật sự cô còn không biết nơi đây là nơi nào, mặc khác việc lội bộ từ đây về nhà là một việc vô cùng bất lực. Nhưng hiện tại ở đây không hề có xe qua lại nên Lý Tử Thất đành cố gắng đi bộ một lúc định bụng xuống thì trấn gần đó tìm xe buýt.
Phải mất khoảng ba canh giờ đồng hồ Lý Tử Thất mới xuống núi được. Vừa đến đã thấy một thị trấn nhỏ đã ở ngay trước mắt, cô liền ngồi xuống bên vệ đường thở hổn hển. Sau đó cứ ngồi chờ ở bên đường lớn đợi xe buýt. Cô đã ở đó đợi rất lâu cho đến khi trời tối hẳn cuối cùng cũng thấy chuyến xe buýt cuối ngày lộ trình đến thành phố S. Lý Tử Thất liền mừng húm vội vàng lên xe.
Chiếc xe buýt lăn bánh muộn màng, trên xe lúc này vô cùng vắng người chỉ có Lý Tử Thất cùng hai người đàn ông lớn tuổi và một phụ nữ. Lúc này Lý Tử Thất đã vô cùng thấm mệt nên không quan tâm chiếc xe đưa cô đến đâu nữa liền ngả ra sau ngủ cho qua cơn mệt và đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.