Chương 44
Vu Triết
08/08/2020
Đêm này lại ngủ rất sâu, Tưởng Thừa trước khi ngủ còn nghĩ mình sẽ nằm mộng, nhưng trái lại chỉ là một mảnh trống rỗng ngủ thẳng giấc tới sáng hôm sau bị đông lạnh mà thức dậy.
Bên ngoài ánh sáng rọi vào, đoán chừng cũng đã bảy tám giờ, lửa trong phòng đã tắt, gió từ khe cửa sổ thông khí thổi vào, Tưởng Thừa vừa mở mắt đã bị hắt xì một trận.
Lại vươn tay qua kế bên đụng đụng, không có người.
Cậu quay đầu, phát hiện Cố Phi đã không còn ở bên cạnh.
Nhưng không đợi đến lúc Tưởng Thừa bàng hoàng vì Cố Phi lại dậy sớm vậy vào buổi sáng cuối tuần, trước tiên đã không kìm chế được mà nghĩ tới chuyện tối qua, rồi lại ngơ ngẩn một hồi.
Tưởng Thừa ngồi dậy, vươn tay vò đầu mình hai cái.
Thần kinh rượu qua rồi.
Thần kinh điên cũng qua rồi.
Thần kinh xấu hổ trái lại vẫn chưa xuất hiện.
Hiện tại bao vây cậu là những hoang mang mơ hồ.
Tưởng Thừa mày đã làm cái gì vậy!
Mấu chốt là làm gì cũng đã làm rồi, giờ thì người cùng mày làm cái gì đó mới sáng sớm đã chạy mất bóng… Đệt! Đây con mẹ nó là loại người gì cơ chứ!
Tưởng Thừa bật người khỏi sô pha, đi quanh hai vòng trong phòng, xác định quần áo, cặp sách, tất cả đồ đạc của Cố Phi đã không còn, tên khốn nạn kia vì kinh hãi nên chạy trốn mà không để lại dấu vết như vậy sao?
Đến mức này sao!
Cứ cho là tình một đêm nhất thời đi! Cũng không cần chạy trối chết như vậy chứ trời!
Đây không phải là xấu hổ nữa rồi, tâm tình của Tưởng Thừa ngay tại phút này chính là con mẹ nó quá sức không còn mặt mũi!
“Thứ chó gì đây!” – Tưởng Thừa nhỏ giọng mắng một câu, cầm lấy điện thoại của mình, sau khi hắt xì hai cái, bấm gọi cho Cố Phi.
Chưa reo được hai tiếng, cậu đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền vào tiếng chuông điện thoại.
Có người?
Ai tới đây!
Phe không-phải-người-tốt?
Lý Viêm?
Hay là Đinh Trúc Tâm?
Đệt, hiện trường đã thu dọn sạch sẽ chưa vậy?
Đợi tới lúc cậu phản ứng lại đây là tiếng chuông điện thoại của Cố Phi, đã bị dọa đến nổi lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cửa bị đẩy ra, Cố Phi đang xách hai hộp thức ăn nhanh bốc lên hơi nóng đi vào: “Cậu gọi điện cho tôi?”
“A.” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Mau ăn đi, bún thịt bò” – Cố Phi đặt hộp lên bàn nhỏ – “Vừa nãy Lý Viêm gọi cho tôi nói muốn tới cửa tiệm, tôi tới tiệm trước để mở cửa rồi.”
“Cậu ta bây giờ đang ở tiệm?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Không có, một hồi nữa mới tới.” – Cố Phi nói.
“Vậy tiệm nhà cậu cứ mở cửa như vậy? Không có người?” – Tưởng Thừa lại hỏi.
“Ừm” – Cố Phi đáp lại – “Thời gian này sẽ không có người vào trộm đồ, ăn trộm bận việc một đêm đi ngủ rồi.”
“… Ờ.” – Tưởng Thừa ngồi xuống.
Cố Phi từ trong túi lấy ra một cái bao nhỏ dài bằng nhựa ném tới trước mặt cậu.
“Mù tạc?” – Đây là phản ứng đầu tiên của Tưởng Thừa.
“Cậu ăn bún thịt bò phải ăn với mù tạc à?” – Cố Phi cúi đầu bắt đầu ăn bún.
Tưởng Thừa nhìn qua, là một bao nước súc miệng đơn lẻ: “Tiệm nhà cậu còn có thứ này?”
“Rồi sao, tiệm nhà tôi rất theo thời đại đó” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cười cả buổi, vào wc rửa mặt, súc miệng, đi ra ngồi xuống bắt đầu ăn.
Lúc ăn vẫn là bầu không khí im lặng như cũ, có điều hiện tại Tưởng Thừa cũng không muốn nói chuyện cho lắm, suy đoán lúc nãy đối với Cố Phi làm cậu cảm thấy có hơi ngại.
Mà còn… lúc thức dậy không hề cảm thấy có bao nhiêu xấu hổ, có lẽ là vừa hắt xì, vừa kinh hãi, vừa tức giận đã không còn để ý nữa rồi.
Lúc này im lặng ăn bún nóng hổi, bất an và hoang mang trên người cậu đã yên lòng và lớn mật mà bốc ra khỏi đầu.
“Cậu về nhà phải không?” – Cố Phi ăn xong lau lau miệng – “Lý Viêm hình như hôm nay có việc tìm tôi, một hồi nữa không thấy tôi có lẽ sẽ tới đây, tôi bây giờ phải qua đó.”
“Vậy cậu mau đi đi” – Tưởng Thừa vừa nghe thì lập tức nói, cậu không muốn bị người ta nhìn thấy, vô luận là ai, vô luận là có thể nhìn ra ở đây đã từng phát sinh ra chuyện gì hay không – “Bây giờ tôi cũng đi.”
“Ừm.” – Cố Phi thu dọn đồ ăn vặt vào trong một cái túi rồi ném vào trong thùng giấy, rác thì để trong một cái bao xách theo.
Tưởng Thừa theo sau Cố Phi cùng nhau đi ra khỏi cửa, một mực trầm mặc.
Sau khi ăn xong, Tưởng Thừa cảm thấy hôm nay cũng không tính là lạnh, gió cũng không lớn, nhưng không hiểu tại sao cậu lại cứ có cảm giác muốn lạnh run.
Đi tới ngã ba của xưởng thép Cố Phi dừng lại, Tưởng Thừa trở về là ở bên trái, tiệm nhà của Cố Phi là ở bên phải.
“Mà nè” – Cố Phi nhìn cậu một cái – “Cậu về nhà?”
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu, quẹo trái đi được hai bước, lại xoay người lại chầm chậm đi lùi – “Vậy… tôi đi đây”.
“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng, đứng tại chỗ không động.
Tưởng Thừa sau khi đi lùi như vậy được mấy bước hắng giọng, không biết bản thân còn muốn nói gì, thế là vẫy vẫy tay với Cố Phi, xoay người cho thuận đường rồi đi.
Lúc vụt tới dưới lầu nhà của Lý Bảo Quốc, từ xa đã thấy được Lý Bảo Quốc ở đường đối diện bước nhanh về nhà của mình.
Cậu vừa thấy con người này liền nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua với Thẩm Nhất Thanh, trong lòng một trận nghẹn lại, nghẹn dâng đến cả cuống họng, thế là dừng chân lại, muốn đợi sau khi Lý Bảo Quốc vào nhà ngủ rồi mới lại vào phòng.
Nhưng sau khi Lý Bảo Quốc tới gần, cậu phát hiện phía sau Lý Bảo Quốc còn có theo hai nữ nhân mặc đồ giống nhau, nhìn trông như loại đồng phục của nhân viên bán hàng.
“Chú” – Một nữ nhân trẻ tuổi chạy chậm đuổi theo Lý Bảo Quốc – “Chú, chúng tôi thật sự là gọi nhầm điện thoại, đúng là sai sót của chúng tôi, nhưng chú không thể không nhận!”.
“Tôi không biết! Tôi không có nhận cuộc gọi gì hết!” – Lý Bảo Quốc to họng vừa phất tay vừa nói – “Các người đừng đi theo tôi nữa!”
Cô gái còn lại có chút sốt ruột: “Chú có biết chú cũng có tuổi rồi không! Tại sao làm việc lại không có vô liêm sỉ tới như vậy?”
“Ai vô liêm sỉ? Cô nói ai vô liêm sỉ!” – Lý Bảo Quốc quay đầu lại trừng cô ta – “Các người ngày ngày nói tôi lấy đồ của các người! Vu khống người khác là có liêm sỉ lắm sao?”
“Chú, làm sao mà chúng tôi lại thành vu khống chú vậy?!” – Cô nàng trẻ tuổi la lên, âm thanh mang theo sự nghẹn ngào – “Chúng tôi gọi điện nhầm cho chú, nhưng tại sao chú phải nói là mình mua? Còn kêu chúng tôi giao tới! Tài xế của chúng tôi còn nhớ là chú đã nhận hàng mà!”.
“Ta không biết tài xế gì hết!” – Lý Bảo Quốc vào hành lang, tiếp theo là “choang” một tiếng, ông ta vào phòng khóa cửa lại.
“Con người này tại sao lại như vậy!” – Cô gái trẻ đứng ở hành lang có chút khóc ra tiếng.
Tưởng Thừa đứng tại chỗ nhìn chắc gần một phút mới chầm chậm đi tới kế bên hai cô gái đó, cảm giác dưới chân như vác theo bao cát.
“Thật ngại quá” – Cậu nhìn cô gái lớn tuổi hơn một chút – “Mấy chị cho em hỏi, đây là… chuyện gì vậy?”
“Cậu quen biết người đó không?” – Bà chị này lập tức hỏi, chỉ vào cửa nhà Lý Bảo Quốc – “Có thể nói giúp chúng tôi không?”
Tưởng Thừa không nói bản thân quen biết Lý Bảo Quốc, nhưng bà chị đã đem chuyện nói hết cho cậu.
Hai người này là nhân viên bán hàng của một tiệm buôn bán rượu thuốc lá, có một khách quen muốn đặt rượu và thuốc lá, cô gái nhỏ mới đến gọi nhầm điện thoại cho Lý Bảo Quốc, Lý Bảo Quốc kêu đem đồ giao tới, sau đó cũng không trả tiền mà đi luôn.
“Khách quen của chúng tôi sau khi nhận hàng rồi trả tiền sau cũng là bình thường” – Đại tỷ nói – “Kết quả buổi tối người ta gọi tới hỏi khi nào giao, chúng tôi mới phát hiện là đã nhầm lẫn.”
“Đây là lỗi của tôi” – Cô gái nhỏ khóc nói – “Nhưng mà ông ta cũng không thể nhận đồ không phải của mình xong mà không trả tiền a, đống đồ đó hơn 2 ngàn (6,819,855 VND), ông ta nếu không trả lại thì tôi phải bồi thường… ”
Tưởng Thừa chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, nghiêng đầu qua hắt xì mấy cái xong liền cảm thấy đầu mình căng ra, ở đâu đâu cũng cảm thấy không được thoải mái.
“Để lại cho tôi số điện thoại đi” – Tưởng Thừa nói – “Tôi hỏi rõ ông ấy rồi sẽ liên lạc với các chị.”
“Cậu quen biết ông ta không?” – Bà chị kia lập tức hỏi – “Cậu là gì của ông ta? Là con phải không?”
“… Phải.” – Tưởng Thừa có chút khó khăn gật đầu.
“Vậy cậu nhất định phải giúp cô bé này, đều là người trẻ tuổi, em ấy mới đến chưa được hai tháng, tiền lương một tháng còn không đủ để bồi thường” – Đại tỷ nói – “Gia cảnh em ấy lại rất khó khăn, không dễ dàng gì đâu”.
“Tôi hỏi rõ rồi sẽ liên lạc với các chị.” – Tưởng Thừa nói.
Cô gái nhỏ nãy giờ vẫn khóc, bà chị một lần lại một lần thỉnh cầu, Tưởng Thừa không biết còn phải nói cái gì, chỉ biết không ngừng lập lại câu nói này.
Cuối cùng sau khi hai người đi mất, cậu một thân mệt mỏi mở cửa đi vào phòng.
“Con với bọn họ day dưa nhiều như vậy làm gì?” – Lý Bảo Quốc đứng trong phòng khách, vừa nhìn thấy cậu vào liền to họng khó chịu nói – “Con căn bản không cần quan tâm bọn họ!”
“Ông có phải đã cầm lấy thứ đồ đó không?” – Tưởng Thừa đem cặp ném lên sô pha.
Lý Bảo Quốc căng họng lên như cũ: “Không cần quan tâm ta có lấy hay không, chuyện này… ”
“Tôi chỉ hỏi ông có lấy hay không!” – Tưởng Thừa cắt lời ông ta, rống lên một tiếng.
“Lấy rồi! Thì sao! Bọn họ tự mình gọi điện tới nói muốn giao cho ta!” – Lý Bảo Quốc trừng mắt lên cũng rống – “Thì sao! Liên quan gì tới ta! Đây là lỗi của bọn họ, phải tự mình gánh hậu quả!”
“Trả lại cho bọn họ đi” – Tưởng Thừa nhìn chằm chằm ông.
“Não của con nhúng nước rồi phải không? Đồ cho không, trả cái gì mà trả? Cũng không phải ta chủ động đi gạt người!” – Lý Bảo Quốc một mặt biểu tình như đang nhìn thằng ngốc – “Ta nói con biết, bọn họ đã kiểm tra giám sát! Còn tìm đồn công an! Người trong đồn công an đều không thèm để ý! Kêu bọn họ tự mình giải quyết!”.
Lời này Lý Bảo Quốc không nói thì tốt, nói xong rồi, Tưởng Thừa chỉ cảm thấy lửa giận sắp dâng trào lên đỉnh đầu: “Ông còn đắc ý lắm phải không? Đồn cảnh sát không thèm đi chọc loại vô lại như ông! Ông còn thấy vui sướng?”.
“Con chú ý cho ông đây một chút!” – Lý Bảo Quốc cũng phát điên rồi, chỉ cậu – “Con phải làm cho rõ mình đang nói chuyện với ai! Con đang cùng ông đây nói chuyện đó!”.
Tưởng Thừa đè lửa giận trong lòng lại, nhìn chằm chằm ông ta mấy giây, quay đầu đi vào trong phòng của Lý Bảo Quốc.
“Làm cái gì đó!” – Lý Bảo Quốc lập tức theo vào trong, chụp lấy được tay của cậu muốn túm ra ngoài.
Tưởng Thừa xoay người một cái mạnh mẽ vẫy ra khỏi tay ông ta: “Tôi nói rồi! Đừng đụng vào tôi!”
“Đụng con thì sao!” – Lý Bảo Quốc rống – “Con là mẹ nó do ta bắn ra, ta đừng nói là đụng con, ông đây đánh con một trận cũng không tới lượt con nói!”.
Tay Tưởng Thừa đều run lên, không để ý tới ông ta nữa, khom lưng nhìn xuống dưới giường, bên dưới vứt đầy rác, không thấy được rượu và thuốc lá, cậu lại đi qua mở tủ.
“Ông đây hôm nay không giáo huấn mày một chút mày liền không biết cái nhà này là ai làm chủ!” – Lý Bảo Quốc xông tới đẩy một cái trên lưng cậu.
Tưởng Thừa không phòng bị, bị ông ta đẩy mạnh như vậy, đụng thẳng lên tủ, cái mũi bị đập cho trận đau nhức.
Tiếp theo Lý Bảo Quốc lại đấm một cú lên mặt cậu: “Thật sự nghĩ mình là đại thiếu gia của nhà nào rồi!”
Tưởng Thừa cả đời này từng bị cha mẹ chửi, phạt đứng rồi cả phạt quỳ, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị “phụ huynh” của bản thân đánh như vậy.
Một đấm của Lý Bảo Quốc tương đối nặng, nặng tới nỗi cậu cảm thấy ngày hôm đó Lý Bảo Quốc dựa vào nắm đấm này cũng không đến nổi bị người ta đè xuống đất đánh thành như vậy.
Trước mắt cậu một trận hoa mắt, chiêu thứ ba của Lý Bảo Quốc lại tiếp tục ra tay, một chân đá vào bụng dưới cậu.
Một cước này trực tiếp đá tới Tưởng Thừa quỳ gối xuống đất, đau tới cơ hồ không phát ra nổi tiếng.
Tôi, đệt, tổ, tông, ông.
Lúc Lý Bảo Quốc lại muốn đá lên vai cậu, Tưởng Thừa cắn răng cầm lên cái ghế ở bên cạnh, vung mạnh tới bắp chân ông ta.
Lý Bảo Quốc đại khái là không ngờ tới cậu lại có thể đánh trả, vừa đau mang theo tức giận bạo hống một tiếng.
Tưởng Thừa ôm bụng đứng dậy, lại cầm ghế vung mạnh tới tay ông ta, nặng nề đập vào trên người ông.
“Con mẹ ông!” – Tưởng Thừa cắn răng trừng mắt nhìn Lý Bảo Quốc.
Lý Bảo Quốc e rằng chỉ khi ở ngoài mới là tên nhát gan trong nhà lại là bá chủ bị cậu đập xuống hai cái, trên mặt đã nhịn không nổi, xông tới bắt đầu công kích liên hoàn.
Tưởng Thừa sau khi đập ông ta hai cái thì không muốn ra tay nữa, người này dù cho không phải là cha ruột cậu đi nữa, cũng là một lão đầu suốt ngày ho khan, ho tới bán sống bán chết… Lúc Lý Bảo Quốc lại lần nữa nhào tới, bị cậu đẩy ra.
Nhưng tinh thần của Lý Bảo Quốc đã căng lên rồi, không giáo huấn cho cậu chịu thua đại khái sẽ không dừng tay, sức mạnh này cũng hoàn toàn không có dáng vẻ như bệnh tật ho khan điên cuồng gì.
Tưởng Thừa không thể không một lần rồi lại một lần nữa đẩy ông ta ra, từ trong phòng đẩy ra tới phòng khách, cuối cùng đẩy ông ta đụng tới cửa ngoài phòng khách.
“Mày muốn giết tao rồi phải không!” – Lý Bảo Quốc rống – “Tới tới tới! Giết đi!”.
Tưởng Thừa không muốn nói chuyện, chỉ là nhìn ông ta chằm chằm không lên tiếng.
“Ông Lý! Có chuyện gì vậy?” – Ngoài cửa truyền vào âm thanh của hàng xóm.
“Con trai tôi muốn giết tôi!” – Lý Bảo Quốc rống lên, rụt tay lại mở cửa ra, rống lên với mấy người hàng xóm đang đứng bên ngoài – “Mọi người nhìn đi! Con trai tôi muốn giết tôi!”.
“Ông tại sao…” – Sự kinh hãi của Tưởng Thừa đã đè ép đi phẫn nộ, giọng nói đều có hơi phát run – “Không biết xấu hổ tới như vậy?”
“Tao không biết xấu hổ?” – Lý Bảo Quốc quay đầu nhìn cậu – “Tao không biết xấu hổ? Tao phải nuôi mày, phải cung cấp cho mày ăn uống đi học! Tao lấy chút lợi tặng không tới cửa, mày nói tao không biết xấu hổ?”.
Tưởng Thừa chỉ cảm thấy bản thân xém chút nữa thở lên không nổi, sắp ngất đến nơi rồi.
“Ba của con cũng không dễ dàng gì…” – Một ông chú ở bên ngoài nói.
“Ông mẹ nó ngậm miệng đi!” – Tưởng Thừa rống lên.
Mấy người hàng xóm này, một mặt biểu tình đang xem kịch hay, nhìn qua là biết thừa không có một ai thật sự đồng cảm hay muốn tới khuyên ngăn, chẳng qua chỉ muốn xem Lý Bảo Quốc làm trò cười cho thiên hạ.
“Ô!” – Một bác gái la lên – “Đứa trẻ này tại sao lại như vậy?!”
“Sao rồi!” – Lý Bảo Quốc đột nhiên rống lên với bà ta – “Con trai tôi làm sao! Liên quan gì tới bà mà lắm mồm cái gì!”.
“Đồ thần kinh!” – Bác gái trừng mắt, vừa dậm chân lên lầu vừa mắng – “Cả một nhà đều bệnh thần kinh! Xưởng thuốc đều bị thứ như nhà các người ăn sập tiệm!”
Lý Bảo Quốc đóng sầm cửa lại.
Xoay người lại cùng đối mặt trừng nhau với Tưởng Thừa nửa ngày mới mở miệng: “Ba sắp chết rồi…”
“Đừng nói chuyện với tôi” – Tưởng Thừa khàn giọng – “Tôi đã chết rồi.”
Lý Bảo Quốc lại mở cửa đi ra ngoài.
“Đồ đâu?” – Tưởng Thừa ở đằng sau ông ta hỏi.
“Bán rồi.” – Lý Bảo Quốc nói.
“Tiền đâu?” – Tưởng Thừa lại hỏi.
“Xài rồi.” – Lý Bảo Quốc trả lời.
“Bắt đầu từ bây giờ” – Tưởng Thừa nói – “Ông không còn đứa con trai này, trước đây không có, sau này cũng không!”.
Lý Bảo Quốc đứng ngoài cửa không động đậy.
“Tôi dọn đi.” – Tưởng Thừa nói – “Ông không cần phải nuôi tôi nữa, không cần cung cấp cho tôi ăn uống, không cần lo cho tôi học hành”.
Lý Bảo Quốc xoay đầu lại nhìn, cười lạnh một tiếng, không nói gì, đi một nước.
***
Cố Phi đang ở sau quầy thu ngân chơi điện thoại, Lý Viêm dựa ở trước quầy thu ngân, nhìn Lý Bảo Quốc đang vòng qua vòng lại ở mấy kệ hàng.
“Cái này giảm giá, chưa hết hạn phải không?” – Ông ta chỉ vào mấy hộp sữa chua trong tủ đông.
“Sắp hết hạn thôi” – Cố Phi nói – “Còn hai ba ngày nữa mới hết.”
Lý Bảo Quốc cầm lấy một hộp, đặt lên quầy thu ngân: “Tính tiền cho tao”.
“Chú Lý còn uống sữa chua sao?” – Lý Viêm hỏi.
“Uống, trước giờ chưa từng uống qua” – Lý Bảo Quốc nói – “Nếm thử.”
“Ghi nợ phải không?” – Cố Phi hỏi.
“Có tiền.” – Lý Bảo Quốc móc ra một cọc tiền mặt.
“Gần đây vận may không tồi ha chú Lý?” – Cố Phi cười, cầm lấy tiền rồi thối lại cho ông ta.
“Cũng được, cũng được.” – Lý Bảo Quốc cầm lấy sữa chua rồi đi.
Lý Viêm ngồi xuống bên cạnh Cố Phi, nhìn Lý Bảo Quốc đi ra ngoài: “Thật sự là cha ruột của Tưởng Thừa?”.
“Ừm.” – Cố Phi chơi điện thoại.
“Đệt, phải nói hoàn cảnh ảnh hưởng tới con người thật lớn a” – Lý Viêm vươn vai – “Nhìn Lý Bảo Quốc xem, còn cả nhà của ông ta nữa, lại có thể đẻ ra đứa con trai như Tưởng Thừa”.
“Còn muốn ở lại chỗ tao bao lâu?” – Cố Phi không tiếp lời, tiếp tục quét tay trên điện thoại – “Hai ngày cuối tuần này đều bị phế trong tay mày rồi, có thấy phiền không”.
“Mẹ tôi khi nào bỏ cuộc không kêu tôi đi xem mắt nữa, khi đó tao sẽ trở về.” – Lý Viêm nói.
“Ai da” – Cố Phi ném điện thoại lên bàn – “Mày mua lại cái tiệm này của tao đi thì tao sẽ không tính nữa.”
Lý Viêm dựa trên lưng ghế cười cả buổi: “Thật không phải bạn chí cốt”.
“Ngày mai mày còn ở lại đây không?” – Cố Phi nói – “Nếu có, tao nói kêu mẹ tao không cần tới nữa, mày canh chừng là được, tiện thể trông Nhị Miểu một chút.”
“Ừm, không thành vấn đề.” – Lý Viêm nói.
“Sẵn đi lấy hàng giúp tao luôn phải không?” – Cố Phi nhìn cậu ta một chút – “Lần trước lấy sủi cảo đông lạnh của tiệm kia, mày cũng đã tới rồi”.
“Được được được được được, cứ giao cho tao” – Lý Viêm thở dài.
Tuổi Lý Viêm không lớn, chưa tới 23, nhưng bởi vì luôn không có bạn gái, nên hồi mới chỉ 15 tuổi đã làm mẹ mình bắt đầu muốn ôm cháu trai phải hết sức lo nghĩ, đứa con trai này còn suốt ngày chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng cũng không thèm để ý gì, một lòng muốn cậu ta trước hết phải đi kết hôn.
Có những lúc Cố Phi cũng thấy bất đắc dĩ thay cho Lý Viêm.
Lần này hình như còn ép rất ác liệt, Lý Viêm dứt khoát tắt điện thoại, ngâm người ở đây hai ngày không về nhà.
Trò trừ yêu của Cố Phi đã hết tim, Tưởng Thừa nói là giúp cậu qua ba màn, nhưng chỉ qua được một màn, hai màn còn lại cậu đã hai ngày rồi vẫn chưa qua được.
Cố Phi thở dài, thoát trò chơi, mở wechat ra từ từ lật.
Không có gì thú vị, con gái selfie photoshop đến cái mũi cũng không còn lại cuồng mua sắm, con trai thì hết game lại làm màu.
Tưởng Thừa xuất hiện trong lúc này quả thực là một dòng nước trong lành.
Thừa ca: Tôi là có tiền như vậy đó.
Cố Phi nhìn câu này mà cười nửa ngày trời, sau đó nhấn thích.
Tưởng Thừa hai ngày này không có liên lạc với cậu, mặc dù trước kia cuối tuần cũng không có liên hệ gì, nhưng dù sao hai ngày trước vừa phát sinh một vài chuyện không thể nhìn thẳng, cậu thì còn tốt, chính là có chút lo lắng trạng thái của Tưởng Thừa.
Nhưng nhìn dòng trạng thái này trên vòng bạn bè, hình như cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là thứ hai lúc vừa thấy được Tưởng Thừa, cậu vẫn là nhìn ra được sắc mặt của cậu ta không tốt lắm, nhưng tâm tình cũng coi như là bình thường.
“Đây.” – Tưởng Thừa đưa hai tờ giấy được gấp lại cho cậu.
“Kiểm điểm?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Chắc cũng không có chữ nào cậu không biết đọc.”
Cố Phi cười: “Học sinh cá biệt cũng đâu phải là mù chữ”.
Hôm nay là ngày tập thể lên bục đọc kiểm điểm, sau khi lão Từ tụ tập cả trường lại thì dắt bọn họ tới kế bên bục, người của lớp 5 đều không đi qua, chỉ có bọn họ mấy người đứng trước chỗ kéo cờ đợi lên sân khấu như mấy thằng ngốc.
Vất vả đợi khi kéo cờ xong, hiệu trưởng và giáo viên trực nhật nói hết, tới phiên bọn họ lên bục, có một loại cảm giác như “cuối cùng cũng tới lượt chúng ta ra trận”.
“Cố Phi lên đầu tiên.” – Hiệu trưởng nói.
Bên dưới vang lên một tràng pháo tay.
“Vỗ tay cái gì?” – Giáo viên trực nhật nói – “Vỗ tay cái gì? Đọc kiểm điểm là chuyện đáng vỗ tay sao? Yên lặng hết đi!”
Cố Phi cầm ra kiểm điểm Tưởng Thừa giúp mình viết, đứng tới trước microphone.
“Bản kiểm điểm” – Cố Phi theo chữ viết như gà bới của Tưởng Thừa mà đọc – “Các vị giáo viên, các vị đồng học, tôi là Tưởng Thừa khối 11 lớp 8…”
Bên dưới học sinh toàn trường sau khi duy trì yên lặng trong ngắn ngủi lại ầm lên một trận cười, còn lẫn vào không ít tiếng rít, hiệu trưởng và giáo viên trực nhật đều giật mình quay đầu qua nhìn.
“Đệt.” – Cố Phi mạnh mẽ quay đầu lại nhìn đám người đang xếp hàng ở phía sau.
Tưởng Thừa đang cúi đầu điên cuồng lục trong túi của mình, hồi lâu sau mới đem ra hai tờ giấy khác được gấp lại, nhanh chóng bước tới hai bước đưa cho Cố Phi.
Cố Phi đưa giấy trong tay mình cho Tưởng Thừa, đè nén giọng nói: “Cậu cũng ngầu lắm, như vậy mà cũng đưa nhầm được.”
“Cậu cũng rất ngầu” – Tưởng Thừa cũng đè thấp giọng nói – “Bản thân mình tên gì cũng không biết luôn?”.
Bên ngoài ánh sáng rọi vào, đoán chừng cũng đã bảy tám giờ, lửa trong phòng đã tắt, gió từ khe cửa sổ thông khí thổi vào, Tưởng Thừa vừa mở mắt đã bị hắt xì một trận.
Lại vươn tay qua kế bên đụng đụng, không có người.
Cậu quay đầu, phát hiện Cố Phi đã không còn ở bên cạnh.
Nhưng không đợi đến lúc Tưởng Thừa bàng hoàng vì Cố Phi lại dậy sớm vậy vào buổi sáng cuối tuần, trước tiên đã không kìm chế được mà nghĩ tới chuyện tối qua, rồi lại ngơ ngẩn một hồi.
Tưởng Thừa ngồi dậy, vươn tay vò đầu mình hai cái.
Thần kinh rượu qua rồi.
Thần kinh điên cũng qua rồi.
Thần kinh xấu hổ trái lại vẫn chưa xuất hiện.
Hiện tại bao vây cậu là những hoang mang mơ hồ.
Tưởng Thừa mày đã làm cái gì vậy!
Mấu chốt là làm gì cũng đã làm rồi, giờ thì người cùng mày làm cái gì đó mới sáng sớm đã chạy mất bóng… Đệt! Đây con mẹ nó là loại người gì cơ chứ!
Tưởng Thừa bật người khỏi sô pha, đi quanh hai vòng trong phòng, xác định quần áo, cặp sách, tất cả đồ đạc của Cố Phi đã không còn, tên khốn nạn kia vì kinh hãi nên chạy trốn mà không để lại dấu vết như vậy sao?
Đến mức này sao!
Cứ cho là tình một đêm nhất thời đi! Cũng không cần chạy trối chết như vậy chứ trời!
Đây không phải là xấu hổ nữa rồi, tâm tình của Tưởng Thừa ngay tại phút này chính là con mẹ nó quá sức không còn mặt mũi!
“Thứ chó gì đây!” – Tưởng Thừa nhỏ giọng mắng một câu, cầm lấy điện thoại của mình, sau khi hắt xì hai cái, bấm gọi cho Cố Phi.
Chưa reo được hai tiếng, cậu đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền vào tiếng chuông điện thoại.
Có người?
Ai tới đây!
Phe không-phải-người-tốt?
Lý Viêm?
Hay là Đinh Trúc Tâm?
Đệt, hiện trường đã thu dọn sạch sẽ chưa vậy?
Đợi tới lúc cậu phản ứng lại đây là tiếng chuông điện thoại của Cố Phi, đã bị dọa đến nổi lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cửa bị đẩy ra, Cố Phi đang xách hai hộp thức ăn nhanh bốc lên hơi nóng đi vào: “Cậu gọi điện cho tôi?”
“A.” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Mau ăn đi, bún thịt bò” – Cố Phi đặt hộp lên bàn nhỏ – “Vừa nãy Lý Viêm gọi cho tôi nói muốn tới cửa tiệm, tôi tới tiệm trước để mở cửa rồi.”
“Cậu ta bây giờ đang ở tiệm?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Không có, một hồi nữa mới tới.” – Cố Phi nói.
“Vậy tiệm nhà cậu cứ mở cửa như vậy? Không có người?” – Tưởng Thừa lại hỏi.
“Ừm” – Cố Phi đáp lại – “Thời gian này sẽ không có người vào trộm đồ, ăn trộm bận việc một đêm đi ngủ rồi.”
“… Ờ.” – Tưởng Thừa ngồi xuống.
Cố Phi từ trong túi lấy ra một cái bao nhỏ dài bằng nhựa ném tới trước mặt cậu.
“Mù tạc?” – Đây là phản ứng đầu tiên của Tưởng Thừa.
“Cậu ăn bún thịt bò phải ăn với mù tạc à?” – Cố Phi cúi đầu bắt đầu ăn bún.
Tưởng Thừa nhìn qua, là một bao nước súc miệng đơn lẻ: “Tiệm nhà cậu còn có thứ này?”
“Rồi sao, tiệm nhà tôi rất theo thời đại đó” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cười cả buổi, vào wc rửa mặt, súc miệng, đi ra ngồi xuống bắt đầu ăn.
Lúc ăn vẫn là bầu không khí im lặng như cũ, có điều hiện tại Tưởng Thừa cũng không muốn nói chuyện cho lắm, suy đoán lúc nãy đối với Cố Phi làm cậu cảm thấy có hơi ngại.
Mà còn… lúc thức dậy không hề cảm thấy có bao nhiêu xấu hổ, có lẽ là vừa hắt xì, vừa kinh hãi, vừa tức giận đã không còn để ý nữa rồi.
Lúc này im lặng ăn bún nóng hổi, bất an và hoang mang trên người cậu đã yên lòng và lớn mật mà bốc ra khỏi đầu.
“Cậu về nhà phải không?” – Cố Phi ăn xong lau lau miệng – “Lý Viêm hình như hôm nay có việc tìm tôi, một hồi nữa không thấy tôi có lẽ sẽ tới đây, tôi bây giờ phải qua đó.”
“Vậy cậu mau đi đi” – Tưởng Thừa vừa nghe thì lập tức nói, cậu không muốn bị người ta nhìn thấy, vô luận là ai, vô luận là có thể nhìn ra ở đây đã từng phát sinh ra chuyện gì hay không – “Bây giờ tôi cũng đi.”
“Ừm.” – Cố Phi thu dọn đồ ăn vặt vào trong một cái túi rồi ném vào trong thùng giấy, rác thì để trong một cái bao xách theo.
Tưởng Thừa theo sau Cố Phi cùng nhau đi ra khỏi cửa, một mực trầm mặc.
Sau khi ăn xong, Tưởng Thừa cảm thấy hôm nay cũng không tính là lạnh, gió cũng không lớn, nhưng không hiểu tại sao cậu lại cứ có cảm giác muốn lạnh run.
Đi tới ngã ba của xưởng thép Cố Phi dừng lại, Tưởng Thừa trở về là ở bên trái, tiệm nhà của Cố Phi là ở bên phải.
“Mà nè” – Cố Phi nhìn cậu một cái – “Cậu về nhà?”
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu, quẹo trái đi được hai bước, lại xoay người lại chầm chậm đi lùi – “Vậy… tôi đi đây”.
“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng, đứng tại chỗ không động.
Tưởng Thừa sau khi đi lùi như vậy được mấy bước hắng giọng, không biết bản thân còn muốn nói gì, thế là vẫy vẫy tay với Cố Phi, xoay người cho thuận đường rồi đi.
Lúc vụt tới dưới lầu nhà của Lý Bảo Quốc, từ xa đã thấy được Lý Bảo Quốc ở đường đối diện bước nhanh về nhà của mình.
Cậu vừa thấy con người này liền nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua với Thẩm Nhất Thanh, trong lòng một trận nghẹn lại, nghẹn dâng đến cả cuống họng, thế là dừng chân lại, muốn đợi sau khi Lý Bảo Quốc vào nhà ngủ rồi mới lại vào phòng.
Nhưng sau khi Lý Bảo Quốc tới gần, cậu phát hiện phía sau Lý Bảo Quốc còn có theo hai nữ nhân mặc đồ giống nhau, nhìn trông như loại đồng phục của nhân viên bán hàng.
“Chú” – Một nữ nhân trẻ tuổi chạy chậm đuổi theo Lý Bảo Quốc – “Chú, chúng tôi thật sự là gọi nhầm điện thoại, đúng là sai sót của chúng tôi, nhưng chú không thể không nhận!”.
“Tôi không biết! Tôi không có nhận cuộc gọi gì hết!” – Lý Bảo Quốc to họng vừa phất tay vừa nói – “Các người đừng đi theo tôi nữa!”
Cô gái còn lại có chút sốt ruột: “Chú có biết chú cũng có tuổi rồi không! Tại sao làm việc lại không có vô liêm sỉ tới như vậy?”
“Ai vô liêm sỉ? Cô nói ai vô liêm sỉ!” – Lý Bảo Quốc quay đầu lại trừng cô ta – “Các người ngày ngày nói tôi lấy đồ của các người! Vu khống người khác là có liêm sỉ lắm sao?”
“Chú, làm sao mà chúng tôi lại thành vu khống chú vậy?!” – Cô nàng trẻ tuổi la lên, âm thanh mang theo sự nghẹn ngào – “Chúng tôi gọi điện nhầm cho chú, nhưng tại sao chú phải nói là mình mua? Còn kêu chúng tôi giao tới! Tài xế của chúng tôi còn nhớ là chú đã nhận hàng mà!”.
“Ta không biết tài xế gì hết!” – Lý Bảo Quốc vào hành lang, tiếp theo là “choang” một tiếng, ông ta vào phòng khóa cửa lại.
“Con người này tại sao lại như vậy!” – Cô gái trẻ đứng ở hành lang có chút khóc ra tiếng.
Tưởng Thừa đứng tại chỗ nhìn chắc gần một phút mới chầm chậm đi tới kế bên hai cô gái đó, cảm giác dưới chân như vác theo bao cát.
“Thật ngại quá” – Cậu nhìn cô gái lớn tuổi hơn một chút – “Mấy chị cho em hỏi, đây là… chuyện gì vậy?”
“Cậu quen biết người đó không?” – Bà chị này lập tức hỏi, chỉ vào cửa nhà Lý Bảo Quốc – “Có thể nói giúp chúng tôi không?”
Tưởng Thừa không nói bản thân quen biết Lý Bảo Quốc, nhưng bà chị đã đem chuyện nói hết cho cậu.
Hai người này là nhân viên bán hàng của một tiệm buôn bán rượu thuốc lá, có một khách quen muốn đặt rượu và thuốc lá, cô gái nhỏ mới đến gọi nhầm điện thoại cho Lý Bảo Quốc, Lý Bảo Quốc kêu đem đồ giao tới, sau đó cũng không trả tiền mà đi luôn.
“Khách quen của chúng tôi sau khi nhận hàng rồi trả tiền sau cũng là bình thường” – Đại tỷ nói – “Kết quả buổi tối người ta gọi tới hỏi khi nào giao, chúng tôi mới phát hiện là đã nhầm lẫn.”
“Đây là lỗi của tôi” – Cô gái nhỏ khóc nói – “Nhưng mà ông ta cũng không thể nhận đồ không phải của mình xong mà không trả tiền a, đống đồ đó hơn 2 ngàn (6,819,855 VND), ông ta nếu không trả lại thì tôi phải bồi thường… ”
Tưởng Thừa chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, nghiêng đầu qua hắt xì mấy cái xong liền cảm thấy đầu mình căng ra, ở đâu đâu cũng cảm thấy không được thoải mái.
“Để lại cho tôi số điện thoại đi” – Tưởng Thừa nói – “Tôi hỏi rõ ông ấy rồi sẽ liên lạc với các chị.”
“Cậu quen biết ông ta không?” – Bà chị kia lập tức hỏi – “Cậu là gì của ông ta? Là con phải không?”
“… Phải.” – Tưởng Thừa có chút khó khăn gật đầu.
“Vậy cậu nhất định phải giúp cô bé này, đều là người trẻ tuổi, em ấy mới đến chưa được hai tháng, tiền lương một tháng còn không đủ để bồi thường” – Đại tỷ nói – “Gia cảnh em ấy lại rất khó khăn, không dễ dàng gì đâu”.
“Tôi hỏi rõ rồi sẽ liên lạc với các chị.” – Tưởng Thừa nói.
Cô gái nhỏ nãy giờ vẫn khóc, bà chị một lần lại một lần thỉnh cầu, Tưởng Thừa không biết còn phải nói cái gì, chỉ biết không ngừng lập lại câu nói này.
Cuối cùng sau khi hai người đi mất, cậu một thân mệt mỏi mở cửa đi vào phòng.
“Con với bọn họ day dưa nhiều như vậy làm gì?” – Lý Bảo Quốc đứng trong phòng khách, vừa nhìn thấy cậu vào liền to họng khó chịu nói – “Con căn bản không cần quan tâm bọn họ!”
“Ông có phải đã cầm lấy thứ đồ đó không?” – Tưởng Thừa đem cặp ném lên sô pha.
Lý Bảo Quốc căng họng lên như cũ: “Không cần quan tâm ta có lấy hay không, chuyện này… ”
“Tôi chỉ hỏi ông có lấy hay không!” – Tưởng Thừa cắt lời ông ta, rống lên một tiếng.
“Lấy rồi! Thì sao! Bọn họ tự mình gọi điện tới nói muốn giao cho ta!” – Lý Bảo Quốc trừng mắt lên cũng rống – “Thì sao! Liên quan gì tới ta! Đây là lỗi của bọn họ, phải tự mình gánh hậu quả!”
“Trả lại cho bọn họ đi” – Tưởng Thừa nhìn chằm chằm ông.
“Não của con nhúng nước rồi phải không? Đồ cho không, trả cái gì mà trả? Cũng không phải ta chủ động đi gạt người!” – Lý Bảo Quốc một mặt biểu tình như đang nhìn thằng ngốc – “Ta nói con biết, bọn họ đã kiểm tra giám sát! Còn tìm đồn công an! Người trong đồn công an đều không thèm để ý! Kêu bọn họ tự mình giải quyết!”.
Lời này Lý Bảo Quốc không nói thì tốt, nói xong rồi, Tưởng Thừa chỉ cảm thấy lửa giận sắp dâng trào lên đỉnh đầu: “Ông còn đắc ý lắm phải không? Đồn cảnh sát không thèm đi chọc loại vô lại như ông! Ông còn thấy vui sướng?”.
“Con chú ý cho ông đây một chút!” – Lý Bảo Quốc cũng phát điên rồi, chỉ cậu – “Con phải làm cho rõ mình đang nói chuyện với ai! Con đang cùng ông đây nói chuyện đó!”.
Tưởng Thừa đè lửa giận trong lòng lại, nhìn chằm chằm ông ta mấy giây, quay đầu đi vào trong phòng của Lý Bảo Quốc.
“Làm cái gì đó!” – Lý Bảo Quốc lập tức theo vào trong, chụp lấy được tay của cậu muốn túm ra ngoài.
Tưởng Thừa xoay người một cái mạnh mẽ vẫy ra khỏi tay ông ta: “Tôi nói rồi! Đừng đụng vào tôi!”
“Đụng con thì sao!” – Lý Bảo Quốc rống – “Con là mẹ nó do ta bắn ra, ta đừng nói là đụng con, ông đây đánh con một trận cũng không tới lượt con nói!”.
Tay Tưởng Thừa đều run lên, không để ý tới ông ta nữa, khom lưng nhìn xuống dưới giường, bên dưới vứt đầy rác, không thấy được rượu và thuốc lá, cậu lại đi qua mở tủ.
“Ông đây hôm nay không giáo huấn mày một chút mày liền không biết cái nhà này là ai làm chủ!” – Lý Bảo Quốc xông tới đẩy một cái trên lưng cậu.
Tưởng Thừa không phòng bị, bị ông ta đẩy mạnh như vậy, đụng thẳng lên tủ, cái mũi bị đập cho trận đau nhức.
Tiếp theo Lý Bảo Quốc lại đấm một cú lên mặt cậu: “Thật sự nghĩ mình là đại thiếu gia của nhà nào rồi!”
Tưởng Thừa cả đời này từng bị cha mẹ chửi, phạt đứng rồi cả phạt quỳ, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị “phụ huynh” của bản thân đánh như vậy.
Một đấm của Lý Bảo Quốc tương đối nặng, nặng tới nỗi cậu cảm thấy ngày hôm đó Lý Bảo Quốc dựa vào nắm đấm này cũng không đến nổi bị người ta đè xuống đất đánh thành như vậy.
Trước mắt cậu một trận hoa mắt, chiêu thứ ba của Lý Bảo Quốc lại tiếp tục ra tay, một chân đá vào bụng dưới cậu.
Một cước này trực tiếp đá tới Tưởng Thừa quỳ gối xuống đất, đau tới cơ hồ không phát ra nổi tiếng.
Tôi, đệt, tổ, tông, ông.
Lúc Lý Bảo Quốc lại muốn đá lên vai cậu, Tưởng Thừa cắn răng cầm lên cái ghế ở bên cạnh, vung mạnh tới bắp chân ông ta.
Lý Bảo Quốc đại khái là không ngờ tới cậu lại có thể đánh trả, vừa đau mang theo tức giận bạo hống một tiếng.
Tưởng Thừa ôm bụng đứng dậy, lại cầm ghế vung mạnh tới tay ông ta, nặng nề đập vào trên người ông.
“Con mẹ ông!” – Tưởng Thừa cắn răng trừng mắt nhìn Lý Bảo Quốc.
Lý Bảo Quốc e rằng chỉ khi ở ngoài mới là tên nhát gan trong nhà lại là bá chủ bị cậu đập xuống hai cái, trên mặt đã nhịn không nổi, xông tới bắt đầu công kích liên hoàn.
Tưởng Thừa sau khi đập ông ta hai cái thì không muốn ra tay nữa, người này dù cho không phải là cha ruột cậu đi nữa, cũng là một lão đầu suốt ngày ho khan, ho tới bán sống bán chết… Lúc Lý Bảo Quốc lại lần nữa nhào tới, bị cậu đẩy ra.
Nhưng tinh thần của Lý Bảo Quốc đã căng lên rồi, không giáo huấn cho cậu chịu thua đại khái sẽ không dừng tay, sức mạnh này cũng hoàn toàn không có dáng vẻ như bệnh tật ho khan điên cuồng gì.
Tưởng Thừa không thể không một lần rồi lại một lần nữa đẩy ông ta ra, từ trong phòng đẩy ra tới phòng khách, cuối cùng đẩy ông ta đụng tới cửa ngoài phòng khách.
“Mày muốn giết tao rồi phải không!” – Lý Bảo Quốc rống – “Tới tới tới! Giết đi!”.
Tưởng Thừa không muốn nói chuyện, chỉ là nhìn ông ta chằm chằm không lên tiếng.
“Ông Lý! Có chuyện gì vậy?” – Ngoài cửa truyền vào âm thanh của hàng xóm.
“Con trai tôi muốn giết tôi!” – Lý Bảo Quốc rống lên, rụt tay lại mở cửa ra, rống lên với mấy người hàng xóm đang đứng bên ngoài – “Mọi người nhìn đi! Con trai tôi muốn giết tôi!”.
“Ông tại sao…” – Sự kinh hãi của Tưởng Thừa đã đè ép đi phẫn nộ, giọng nói đều có hơi phát run – “Không biết xấu hổ tới như vậy?”
“Tao không biết xấu hổ?” – Lý Bảo Quốc quay đầu nhìn cậu – “Tao không biết xấu hổ? Tao phải nuôi mày, phải cung cấp cho mày ăn uống đi học! Tao lấy chút lợi tặng không tới cửa, mày nói tao không biết xấu hổ?”.
Tưởng Thừa chỉ cảm thấy bản thân xém chút nữa thở lên không nổi, sắp ngất đến nơi rồi.
“Ba của con cũng không dễ dàng gì…” – Một ông chú ở bên ngoài nói.
“Ông mẹ nó ngậm miệng đi!” – Tưởng Thừa rống lên.
Mấy người hàng xóm này, một mặt biểu tình đang xem kịch hay, nhìn qua là biết thừa không có một ai thật sự đồng cảm hay muốn tới khuyên ngăn, chẳng qua chỉ muốn xem Lý Bảo Quốc làm trò cười cho thiên hạ.
“Ô!” – Một bác gái la lên – “Đứa trẻ này tại sao lại như vậy?!”
“Sao rồi!” – Lý Bảo Quốc đột nhiên rống lên với bà ta – “Con trai tôi làm sao! Liên quan gì tới bà mà lắm mồm cái gì!”.
“Đồ thần kinh!” – Bác gái trừng mắt, vừa dậm chân lên lầu vừa mắng – “Cả một nhà đều bệnh thần kinh! Xưởng thuốc đều bị thứ như nhà các người ăn sập tiệm!”
Lý Bảo Quốc đóng sầm cửa lại.
Xoay người lại cùng đối mặt trừng nhau với Tưởng Thừa nửa ngày mới mở miệng: “Ba sắp chết rồi…”
“Đừng nói chuyện với tôi” – Tưởng Thừa khàn giọng – “Tôi đã chết rồi.”
Lý Bảo Quốc lại mở cửa đi ra ngoài.
“Đồ đâu?” – Tưởng Thừa ở đằng sau ông ta hỏi.
“Bán rồi.” – Lý Bảo Quốc nói.
“Tiền đâu?” – Tưởng Thừa lại hỏi.
“Xài rồi.” – Lý Bảo Quốc trả lời.
“Bắt đầu từ bây giờ” – Tưởng Thừa nói – “Ông không còn đứa con trai này, trước đây không có, sau này cũng không!”.
Lý Bảo Quốc đứng ngoài cửa không động đậy.
“Tôi dọn đi.” – Tưởng Thừa nói – “Ông không cần phải nuôi tôi nữa, không cần cung cấp cho tôi ăn uống, không cần lo cho tôi học hành”.
Lý Bảo Quốc xoay đầu lại nhìn, cười lạnh một tiếng, không nói gì, đi một nước.
***
Cố Phi đang ở sau quầy thu ngân chơi điện thoại, Lý Viêm dựa ở trước quầy thu ngân, nhìn Lý Bảo Quốc đang vòng qua vòng lại ở mấy kệ hàng.
“Cái này giảm giá, chưa hết hạn phải không?” – Ông ta chỉ vào mấy hộp sữa chua trong tủ đông.
“Sắp hết hạn thôi” – Cố Phi nói – “Còn hai ba ngày nữa mới hết.”
Lý Bảo Quốc cầm lấy một hộp, đặt lên quầy thu ngân: “Tính tiền cho tao”.
“Chú Lý còn uống sữa chua sao?” – Lý Viêm hỏi.
“Uống, trước giờ chưa từng uống qua” – Lý Bảo Quốc nói – “Nếm thử.”
“Ghi nợ phải không?” – Cố Phi hỏi.
“Có tiền.” – Lý Bảo Quốc móc ra một cọc tiền mặt.
“Gần đây vận may không tồi ha chú Lý?” – Cố Phi cười, cầm lấy tiền rồi thối lại cho ông ta.
“Cũng được, cũng được.” – Lý Bảo Quốc cầm lấy sữa chua rồi đi.
Lý Viêm ngồi xuống bên cạnh Cố Phi, nhìn Lý Bảo Quốc đi ra ngoài: “Thật sự là cha ruột của Tưởng Thừa?”.
“Ừm.” – Cố Phi chơi điện thoại.
“Đệt, phải nói hoàn cảnh ảnh hưởng tới con người thật lớn a” – Lý Viêm vươn vai – “Nhìn Lý Bảo Quốc xem, còn cả nhà của ông ta nữa, lại có thể đẻ ra đứa con trai như Tưởng Thừa”.
“Còn muốn ở lại chỗ tao bao lâu?” – Cố Phi không tiếp lời, tiếp tục quét tay trên điện thoại – “Hai ngày cuối tuần này đều bị phế trong tay mày rồi, có thấy phiền không”.
“Mẹ tôi khi nào bỏ cuộc không kêu tôi đi xem mắt nữa, khi đó tao sẽ trở về.” – Lý Viêm nói.
“Ai da” – Cố Phi ném điện thoại lên bàn – “Mày mua lại cái tiệm này của tao đi thì tao sẽ không tính nữa.”
Lý Viêm dựa trên lưng ghế cười cả buổi: “Thật không phải bạn chí cốt”.
“Ngày mai mày còn ở lại đây không?” – Cố Phi nói – “Nếu có, tao nói kêu mẹ tao không cần tới nữa, mày canh chừng là được, tiện thể trông Nhị Miểu một chút.”
“Ừm, không thành vấn đề.” – Lý Viêm nói.
“Sẵn đi lấy hàng giúp tao luôn phải không?” – Cố Phi nhìn cậu ta một chút – “Lần trước lấy sủi cảo đông lạnh của tiệm kia, mày cũng đã tới rồi”.
“Được được được được được, cứ giao cho tao” – Lý Viêm thở dài.
Tuổi Lý Viêm không lớn, chưa tới 23, nhưng bởi vì luôn không có bạn gái, nên hồi mới chỉ 15 tuổi đã làm mẹ mình bắt đầu muốn ôm cháu trai phải hết sức lo nghĩ, đứa con trai này còn suốt ngày chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng cũng không thèm để ý gì, một lòng muốn cậu ta trước hết phải đi kết hôn.
Có những lúc Cố Phi cũng thấy bất đắc dĩ thay cho Lý Viêm.
Lần này hình như còn ép rất ác liệt, Lý Viêm dứt khoát tắt điện thoại, ngâm người ở đây hai ngày không về nhà.
Trò trừ yêu của Cố Phi đã hết tim, Tưởng Thừa nói là giúp cậu qua ba màn, nhưng chỉ qua được một màn, hai màn còn lại cậu đã hai ngày rồi vẫn chưa qua được.
Cố Phi thở dài, thoát trò chơi, mở wechat ra từ từ lật.
Không có gì thú vị, con gái selfie photoshop đến cái mũi cũng không còn lại cuồng mua sắm, con trai thì hết game lại làm màu.
Tưởng Thừa xuất hiện trong lúc này quả thực là một dòng nước trong lành.
Thừa ca: Tôi là có tiền như vậy đó.
Cố Phi nhìn câu này mà cười nửa ngày trời, sau đó nhấn thích.
Tưởng Thừa hai ngày này không có liên lạc với cậu, mặc dù trước kia cuối tuần cũng không có liên hệ gì, nhưng dù sao hai ngày trước vừa phát sinh một vài chuyện không thể nhìn thẳng, cậu thì còn tốt, chính là có chút lo lắng trạng thái của Tưởng Thừa.
Nhưng nhìn dòng trạng thái này trên vòng bạn bè, hình như cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là thứ hai lúc vừa thấy được Tưởng Thừa, cậu vẫn là nhìn ra được sắc mặt của cậu ta không tốt lắm, nhưng tâm tình cũng coi như là bình thường.
“Đây.” – Tưởng Thừa đưa hai tờ giấy được gấp lại cho cậu.
“Kiểm điểm?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Chắc cũng không có chữ nào cậu không biết đọc.”
Cố Phi cười: “Học sinh cá biệt cũng đâu phải là mù chữ”.
Hôm nay là ngày tập thể lên bục đọc kiểm điểm, sau khi lão Từ tụ tập cả trường lại thì dắt bọn họ tới kế bên bục, người của lớp 5 đều không đi qua, chỉ có bọn họ mấy người đứng trước chỗ kéo cờ đợi lên sân khấu như mấy thằng ngốc.
Vất vả đợi khi kéo cờ xong, hiệu trưởng và giáo viên trực nhật nói hết, tới phiên bọn họ lên bục, có một loại cảm giác như “cuối cùng cũng tới lượt chúng ta ra trận”.
“Cố Phi lên đầu tiên.” – Hiệu trưởng nói.
Bên dưới vang lên một tràng pháo tay.
“Vỗ tay cái gì?” – Giáo viên trực nhật nói – “Vỗ tay cái gì? Đọc kiểm điểm là chuyện đáng vỗ tay sao? Yên lặng hết đi!”
Cố Phi cầm ra kiểm điểm Tưởng Thừa giúp mình viết, đứng tới trước microphone.
“Bản kiểm điểm” – Cố Phi theo chữ viết như gà bới của Tưởng Thừa mà đọc – “Các vị giáo viên, các vị đồng học, tôi là Tưởng Thừa khối 11 lớp 8…”
Bên dưới học sinh toàn trường sau khi duy trì yên lặng trong ngắn ngủi lại ầm lên một trận cười, còn lẫn vào không ít tiếng rít, hiệu trưởng và giáo viên trực nhật đều giật mình quay đầu qua nhìn.
“Đệt.” – Cố Phi mạnh mẽ quay đầu lại nhìn đám người đang xếp hàng ở phía sau.
Tưởng Thừa đang cúi đầu điên cuồng lục trong túi của mình, hồi lâu sau mới đem ra hai tờ giấy khác được gấp lại, nhanh chóng bước tới hai bước đưa cho Cố Phi.
Cố Phi đưa giấy trong tay mình cho Tưởng Thừa, đè nén giọng nói: “Cậu cũng ngầu lắm, như vậy mà cũng đưa nhầm được.”
“Cậu cũng rất ngầu” – Tưởng Thừa cũng đè thấp giọng nói – “Bản thân mình tên gì cũng không biết luôn?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.