Chương 94
Vu Triết
08/08/2020
Tưởng Thừa không muốn nhận cuộc gọi này, kể từ khi cậu tới đây, không, có lẽ nên nói sau khi biết mình là con nuôi, cậu luôn cảm thấy rất khó khăn đối mặt với Thẩm Nhất Thanh, cũng không muốn gặp lại Thẩm Nhất Thanh.
Giữa cậu và ngôi nhà đó, không có mâu thuẫn gì quá lớn, nhưng cách giáo huấn nghiêm khắc gần như khắc nghiệt từ nhỏ tới lớn, bầu không khí lạnh nhạt về nhà cũng không cách nào thật sự thư giãn, cộng với dấu ấn tìm ẩn trong thân thể cậu từ Lý Bảo Quốc… Có lẽ bởi vì những điều này, cậu đại khái từ tiểu học đã bắt đầu đi vào cái gọi là thời kỳ phản nghịch, “phản nghịch” thẳng tới khi cuối cùng phải rời khỏi, cũng chưa phản nghịch hết.
Cậu không biết lúc mình không ở nhà, người trong nhà sẽ là bầu không khí thế nào, nhưng chỉ cần cậu bước vào cửa liền sẽ cảm thấy phiền não, trong tiềm thức sẽ nổi ra gai góc khắp toàn thân.
Ngôi nhà đó của cậu, mang tới cảm giác thoải mái, ấm áp, chân thực thậm chí còn thua xa nhà của ba mẹ Phan Trí mỗi tuần hơn phân nữa là chơi mạc chược.
Ngoài thành tích học tập, có lẽ cậu cũng không còn thứ gì khác tương tự có thể khiến ba mẹ hài lòng, quan hệ với ba mẹ, hệt như bị cưỡng ép tham gia một trận chiến do bọn họ chỉ huy, mà cậu từ trước tới nay chưa từng giành được thắng lợi.
Thế nên cậu luôn rất coi trọng thành tích, vô luận bình thường “lầy” thế nào, trước kỳ thi cậu đều sẽ toàn lực đối đầu, trong “trận chiến” mười mấy năm, đây là cứ điểm duy nhất của cậu.
Nhưng lần tranh luận bạo phát cuối cùng kia, vẫn kéo đứt đi sợi dây tình cảm cuối cùng của cậu đối với ngôi nhà đó.
Trước đây cậu luôn cho rằng, lão ba… Tưởng Vị viêm phổi nhập viện không có quan hệ gì với mình, có điều chỉ là trùng hợp xảy ra sau lần cậu và lão mẹ tranh luận gần như sắp đánh nhau đó mà thôi, mà nội dung của cuộc tranh luận, cũng chỉ do một lần trốn học, Thẩm Nhất Thanh luôn lấy chuyện này quy kết lên đầu cậu, cậu luôn tràn ngập oán giận.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không phải hoàn toàn không liên quan.
Có lẽ do tích tụ lâu ngày đi, đứa con nhận về nuôi, thủy chung không hòa nhập với gia đình, thủy chung dưới sự giáo huấn của bọn họ trong lúc bất định phản kháng như bom nổ, sẽ rất kiệt quệ đúng không.
Tưởng Thừa lấy qua điện thoại trên đầu giường màn hình đã đen lại, trầm mặc.
Nếu cậu không biết mình không phải là con ruột, nếu như không tới nơi này, có lẽ vẫn sẽ như trước đây, không sợ hãi tiếp tục chiến đấu trong ngôi nhà đó, tiếp tục táo bạo phản kháng.
Bây giờ xem như cuối cùng bước ra khỏi câu chuyện, đứng ở một bên nhìn về quá khứ, vô luận là hành vi của bản thân, hay là hành vi của tất cả người trong nhà, cơ hồ cũng đã có được đáp án.
Điện thoại reo lên lần nữa, vẫn là Thẩm Nhất Thanh.
Tưởng Thừa cầm điện thoại nhìn một lúc, ngón tay quẹt trên màn hình, bắt máy: “A lô?”
“Tiểu Thừa phải không?” – Đầu bên kia là giọng của Thẩm Nhất Thanh.
“Phải.” – Tưởng Thừa đáp.
Cố Phi đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ đóng cửa lại.
Tưởng Thừa dựa lên lưng ghế, thật ra nếu tính thì thời gian không liên lạc cũng không dài lắm, giọng Thẩm Nhất Thanh ở đầu dây bên kia thế nhưng lại trở nên có chút xa lạ.
Cậu chợt có chút buồn vô cớ, muốn thân thiết không khoảng cách, dùng thời gian mười mấy năm cũng không thành công, muốn trở nên xa lạ thế nhưng dễ dàng như vậy.
“Tình trạng con bây giờ thế nào?” – Thẩm Nhất Thanh nói.
“Rất tốt.” – Tưởng Thừa trả lời.
“Vậy… còn Lý Bảo Quốc?” – Thẩm Nhất Thanh lại hỏi.
Tưởng Thừa nhíu mày, cậu không hề muốn Thẩm Nhất Thanh biết chuyện này, cậu sợ lại bị hỏi tới, chuyện gì vậy, tại sao, sau đó thì sao…
Không đợi Tưởng Thừa trả lời, Thẩm Nhất Thanh lại nói: “Ông ấy có phải… tự tử rồi không?”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.
“Là chuyện gì vậy?” – Nghe giọng Thẩm Nhất Thanh thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cau mày của bà.
“Tôi không biết” – Tưởng Thừa nhắm mắt – “Ông ta bị ung thư phổi, không tiền chữa.”
Thẩm Nhất Thanh im lặng một hồi mới mở miệng: “Có liên quan tới con không?”
“Cái gì?” – Tưởng Thừa ngây người.
“Ông ta tự sát, có liên quan tới con không?” – Thẩm Nhất Thanh hỏi.
“Tôi đệt?” – Tưởng Thừa vô cùng sốc.
Trong đầu dây truyền tới tiếng thở dài vô cùng bất mãn của Thẩm Nhất Thanh đối với câu chửi thề của cậu: “Con nói thật với ta đi, mặc dù bây giờ con không còn ở trong nhà này nữa, nhưng…”
“Tôi nói thật cái gì?” – Tưởng Thừa cảm thấy bản thân có lẽ học thuộc bài nguyên buổi tối đầu óc có chút không thanh tỉnh, câu hỏi này của Thẩm Nhất Thanh, cậu thế nào cũng không tìm ra được logic – “Tôi nói thật cái gì? Bà muốn nghe lời nói thật gì?”
“Tiểu Thừa” – Thẩm Nhất Thanh nói – “Anh trai con có gọi điện cho ta.”
“Anh trai tôi là ai a!” – Tưởng Thừa la lên, những rối ren dường như cái gì cũng rõ ràng nhưng cái gì cũng nghĩ không thông khiến cậu trong phút chốc có cảm giác muốn bùng nổ.
“Con bình tĩnh chút!” – Thẩm Nhất Thanh cao giọng – “Ta không muốn nghe con hét trong thần kinh hoảng loạn!”
Lý Huy gọi điện cho Thẩm Nhất Thanh, chuyện này không có gì lạ.
Lý Huy nói gì với Thẩm Nhất Thanh, không biết, nói gì đi nữa cũng không có gì lạ.
Cho dù Lý Huy nói gì thì Thẩm Nhất Thanh cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng nguyên nhân khiến Tưởng Thừa bộc phát là Thẩm Nhất Thanh cũng không tin tưởng cậu.
Cuộc điện thoại này chỉ là để xác nhận.
Tại sao trở về chưa tới một năm, Lý Bảo Quốc đã tự sát rồi.
Tại sao Lý Huy gọi tới nói…
“Được thôi, tôi bình tĩnh.” – Tưởng Thừa hít sâu một hơi, mò mò trên người, mò không được thuốc lá, cậu đứng dậy đi ra mở cửa phòng ngủ.
Cố Phi đang đứng bên cửa sổ phòng khách ngắm trăng, nghe thấy tiếng cửa thì quay đầu.
Tưởng Thừa đi tới, móc hộp thuốc từ trong túi Cố Phi, lấy ra một điếu ngậm vào, Cố Phi lấy ra hộp quẹt, châm lên cho cậu.
“Có thể trước tiên nói tôi biết Lý Huy nói gì được không?” – Tưởng Thừa xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Con…” – Có lẽ Thẩm Nhất Thanh nghe ra được tiếng bật lửa, cũng nghe ra được lời nói đang ngậm thuốc lá của cậu.
“Tôi hút thuốc” – Tưởng Thừa nói – “Xin lỗi, bây giờ nhịn không được.”
Xin lỗi.
Đây có lẽ là lời cậu nói nhiều nhất khi còn ở nhà, mỗi lần “chiếm lĩnh cao điểm” thất bại, cậu trước tiên đều sẽ nói câu này.
Thời gian lâu rồi, số lần nhiều rồi, hai chữ xin lỗi này trong lòng cậu có lúc thậm chí sẽ mang theo khí tức khiến người ta phải nổi nóng, giống như hôm đó cậu ở bên hồ phát tiết rống ra một tràng xin lỗi với Cố Phi, giống như ngay bây giờ trong lòng cậu tràn đầy buồn bực nói lời xin lỗi với Thẩm Nhất Thanh.
Xin lỗi trong một số tình huống đã trở thành phương thức biểu đạt cảm xúc của cậu.
Có chút buồn cười.
“Lý Huy nói con lấy ba vạn đồng của Lý Bảo Quốc” – Thẩm Nhất Thanh cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng – “Tiền cứu mạng của Lý Bảo Quốc, có thật không?”
Mặc dù Tưởng Thừa gần như có thể đoán được Lý Huy sẽ nói gì, không gì khác ngoài tiền tiền tiền tiền tiền, nhưng chợt nghe Thẩm Nhất Thanh nói ra như vậy, cậu vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Trong đầu có chút ong ong, lòng ngực ứ trệ, ứ tới cậu đột nhiên muốn cười.
Tiếp đến là có chút muốn nôn, cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến cậu cấp tốc cầm lên cái ly trên bàn, nốc mạnh xuống mấy ngụm nước lạnh.
“Bà không phải chưa từng tiếp xúc với Lý Bảo Quốc” – Tưởng Thừa hít một hơi, khống chế cảm xúc mình – “Lúc nhận nuôi tôi, lúc thôi nhận nuôi tôi, ông ta là người như thế nào, bà chắc hẳn phải rõ.”
Thẩm Nhất Thanh không lên tiếng.
“Không nói tới ông ta có ba vạn đồng hay không, ông ta có thể sẽ để tiền ở chỗ tôi có thể lấy không?” – Tưởng Thừa mạnh mẽ hút vào hai ngụm thuốc lá – “Cứ cho là bà không biết rõ ông ta là người thế nào, bà ít nhiều gì cũng nuôi tôi mười mấy năm rồi, nuôi chó còn phải biết nó lúc nào sẽ cắn người, lúc nào sẽ vẫy đuôi mà phải không!”
“Tiểu Thừa” – Thẩm Nhất Thanh thở dài – “Ta biết ta hỏi như vậy, trong lòng con khó chịu, nhưng có một vài chuyện phải hỏi cho rõ ràng, ta mới có thể phán đoán mình nên đứng ở vị trí nào.”
“Tôi chưa từng động vào tiền của ông ta, ông ta tự sát cũng không liên quan gì tới tôi, lúc bệnh tôi đưa tiền cho ông ta, lúc ông ta chết Lý Huy đòi tiền tôi, tôi cũng đã đưa.” – Tưởng Thừa nói.
Lúc nói ra lời này cậu đột nhiên rất ủy khuất, mũi có chút cay cay.
Đối diện với người phụ nữ cậu gọi là mẹ mười mấy năm, cậu thế nhưng phải giải thích cho bản thân việc mà cậu cho rằng bà ta phải vô cùng rõ ràng.
Mặc dù Thẩm Nhất Thanh chính là một người như vậy, nhưng giờ phút này, Tưởng Thừa vẫn là thất vọng tràn trề.
Hoặc là nói cậu quá ngây thơ, cậu ngây thơ và mơ tưởng cho rằng, tình “mẹ” mười mấy năm dù nhiều hay ít cũng sẽ tồn tại, người mẹ sẽ “đứng ở vị trí nào”, không cần phải có những lời chân thật hay chân tướng gì đó cũng sẽ chọn tin tưởng đứa con mình, giống như một phản xạ có điều kiện.
Nhưng giữa Thẩm Nhất Thanh và cậu, không có phản xạ có điều kiện này, Thẩm Nhất Thanh lý trí cần có một “sự thật” mới có thể quyết định là đứng ở bên nào.
Tưởng Thừa có thể hiểu được, nhưng rất khó để chấp nhận.
Cậu đã dùng thời gian rất lâu mới ép bản thân không nghĩ nữa, không lại rối rắm trong những rối ren liên quan tới quá khứ mười mấy năm qua, nhưng vẫn một lần nữa bị lật lại.
“Tiểu Thừa, thật ra mặc dù con… nhưng mà ta vẫn cảm thấy con không thể đụng vào tiền của ông ta” – Thẩm Nhất Thanh nói – “Chỉ là Lý Huy nói rất chân thật, còn khóc nữa, cho nên ta mới tìm hỏi con trước.”
“Không sao” – Tưởng Thừa cười cười – “Bà quá không hiểu người ở chỗ này của chúng tôi, hai người nếu như mặt đối mặt, hắn nói không chừng còn có thể cho bà xem một màn cắt cổ tay thể hiện trong sạch.”
“Con bây giờ ở đâu? Dọn ra chưa?” – Thẩm Nhất Thanh hỏi.
“Tự thuê phòng rồi.” – Tưởng Thừa trả lời.
Thẩm Nhất Thanh khẽ thở dài, im lặng thật lâu, Tưởng Thừa cho rằng mình đã đoán được bà ấy muốn nói gì, đang do dự gì, suy cho cùng đây là người duy nhất trong đầu cậu có thể liên hệ với từ “mẹ”, cậu vẫn rất hiểu rõ bà.
“Tôi bây giờ rất tốt” – Cậu dập thuốc vào trong gạt tàn – “Tôi… ở đây là được rồi.”
“Một mình con…” – Thẩm Nhất Thanh nói như vẫn còn do dự.
Tưởng Thừa cắt lời bà: “Tôi không phải ở một mình.”
Tôi là một con chó.
Cậu hết sức cố gắng khống chế chính mình mới không nói ra câu phía sau.
Nhưng đột nhiên lại rất muốn cười.
Sau đó cậu cười lên.
“Có gì buồn cười sao?” – Thẩm Nhất Thanh bị cậu cười tới không thể hiểu nổi, ngữ khí nói chuyện rõ ràng có chút không vui – “Con đối với cuộc sống của mình sao vẫn tùy ý như vậy?”
“Tùy ý?” – Tưởng Thừa thôi cười – “Không, tôi đối với cuộc sống của mình không tùy ý chút nào, tôi bây giờ rất rõ tôi cần gì, không cần gì.”
“Tốt” – Thẩm Nhất Thanh có lẽ không muốn nói tiếp với cậu nữa – “Con nếu như đã nghĩ như vậy, ta cũng không cản bước.”
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa nói.
“Ta hỏi con một câu cuối” – Thẩm Nhất Thanh khôi phục lại bình tĩnh – “Con vừa nói không phải ở một mình?”
“Vâng” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ - “Tôi bây giờ không phải ở một mình.”
Tôi là một con chó.
Tưởng Thừa không biết bản thân rốt cuộc là làm sao, trong não như bị xoắn lại, cứ quấn lấy câu này không cách nào bỏ được.
Mặc dù rất phiền toái, nóng nảy, nhưng như cũ vẫn muốn cười, rất rất muốn cười, cậu không thể không cắn môi lại, khống chế không để chính mình như ăn nhầm thuốc mà cười lên nữa.
“Con quen bạn gái rồi sao?” – Thẩm Nhất Thanh hỏi.
Bạn gái.
Yêu sớm.
Thẩm Nhất Thanh trước nay chưa từng thật sự cấm đoán cậu chuyện này, nhưng từ đủ loại bình luận ghét bỏ của bà về Phan Trí “yêu sớm” cũng đủ để nhận ra thái độ của bà.
Tưởng Thừa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra cảnh đêm vốn lộ ra vẻ cô độc bị lãng quên bây giờ lại bắt đầu mang theo hơi thở mùa thu nhàn nhạt, đột nhiên có loại kích động muốn hất bỏ tất cả những ràng buộc trên người.
Mặc dù cậu thậm chí không biết những ràng buộc đó là gì, nhưng vẫn muốn hét to, muốn xé toang y phục, muốn nhảy ra ngoài, muốn cứ thế một chân thả ngoài khoảng không.
“Không có” – Cậu nhìn ra ánh trăng đặc biệt tròn ngày hôm nay, nhắm mắt lại thở ra một hơi – “Tôi quen bạn trai.”
Ở đầu bên kia Thẩm Nhất Thanh là phản ứng thế nào cậu đã không nghe rõ, cậu cũng không muốn nghe, chỉ cảm thấy trong đầu mình, trong thân mình, cảm thấy trong bóng tối đan xen ở bên ngoài bởi vì ánh trăng sáng mà càng trở nên đen tối lạ thường, toàn là gió rít qua từng cơn.
Thổi tới cả người cậu cảm thấy sảng khoái.
“Cảm ơn bà đã nuôi tôi nhiều năm như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy” – Tưởng Thừa nhắm mắt - “Nhưng tôi không mang đến bất kỳ niềm vui gì cho bà, vô cùng xin lỗi, nhưng không còn cách nào để thay đổi nữa rồi, mấy năm nay nhiều chuyện như vậy, muốn thay đổi cũng không được nữa, xin lỗi, sau này đừng để ý tới tôi nữa, tôi sẽ rất tốt, cho dù tôi ở đâu, tôi sẽ có cách chứng minh ý nghĩa của mình.”
Thẩm Nhất Thanh nói gì đó, gió quá lớn cậu nghe không rõ.
“Đổi số điện thoại đi, tôi thật sự không muốn bà lại vì tôi bị tên vô lại đó quấy rối, cũng không cần nói số với tôi” – Tưởng Thừa nói – “Còn nữa, chỉ lần này, mong bà có thể tin tưởng tôi, tôi thật sự có thể sống thật tốt.”
Lúc cửa phòng ngủ mở ra, Cố Phi đang chuẩn bị châm lửa, Cố Phi đã dùng tốc độ ánh sáng dịch chuyển từ cửa phòng ngủ ra cửa sổ hết bảy tám lần rồi.
Mỗi lần đều tưởng Tưởng Thừa sẽ ra, liền cấp tốc trở về bên cửa sổ bày ra vẻ mặt thản nhiên giả vờ châm thuốc, vừa nhìn thấy không có động tĩnh, lại đi qua nghe thử, sau đó lại trở về bên cửa sổ giả vờ châm thuốc.
Nhưng mà lần này Cố Phi thật sự muốn châm thuốc, Tưởng Thừa cuối cùng cũng đã đi ra.
Còn mang theo bình giữ nhiệt đựng cánh gà.
“Nói điện thoại xong rồi?” – Cố Phi đặt thuốc lá và bật lửa lên bàn bên cạnh.
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Hồi nãy quên đóng nắp, hình như có hơi nguội rồi, hâm nóng một chút?”
“Đưa tôi” – Cố Phi cầm qua bình giữ nhiệt – “Cho vào nồi sẽ nóng ngay thôi.”
Tưởng Thừa theo sau lưng cậu bước vào nhà bếp, dựa lên tường nhìn cậu làm việc.
Cố Phi lấy nồi nhỏ tới rửa trong bồn nước, sau đó bỏ cánh gà vào, đặt lên bếp hâm nóng, Tưởng Thừa cứ như vậy dựa vào tường không nói một lời.
Cố Phi cũng không hỏi, Thẩm Nhất Thanh gọi cuộc điện thoại này, nguyên nhân rất rõ ràng, là do Lý Huy gọi đến, loại trò chuyện này không ai sẽ có tâm trạng tốt cả.
“Bắt đầu từ ngày mai.” – Tưởng Thừa đột nhiên mở miệng, giọng rất bình tĩnh.
“Hả.” – Cố Phi xoay đầu qua.
Trạng thái toàn thân Tưởng Thừa đều vô cùng nghiêm túc, nhìn vẻ mặt như đã đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
“Mỗi ngày tôi phải ngủ trễ hơn một tiếng.” – Tưởng Thừa nói.
“Hả?” – Tưởng Thừa không phản ứng kịp – “Ngủ trễ một tiếng làm gì?”
“Ôn tập đó.” – Tưởng Thừa nói.
“…Ồ!” – Cố Phi như thế nào cũng không nghĩ tới Tưởng Thừa sẽ nói ra một quyết định trọng đại như thế, nhất thời cũng không biết nên phản ứng lại thế nào – “Ồ!”
“Cậu cũng ngủ trễ một chút, đấm lưng cho tôi, đấm tới 1 giờ là được.” – Tưởng Thừa nói.
“Được.” – Cố Phi gật đầu.
“Vất vả rồi” – Tưởng Thừa vỗ vỗ vai cậu – “Tiểu Cố.”
Cố Phi nhanh chóng lấy tay sờ sờ trán cậu, không có sốt.
“Sao vậy tiểu Cố?” – Tưởng Thừa hỏi.
“… Không có gì tiểu Thừa” – Cố Phi nói – “Cánh gà sắp nóng rồi, lát nữa cậu uống thêm ly sữa đi?”
“Được.” – Tưởng Thừa gật gật đầu, xoay người trở vào phòng ngủ.
Tiếp đến Cố Phi nghe thấy tiếng cười đặc biệt sảng khoái của Tưởng Thừa phát ra từ phòng ngủ.
Cậu chần chừ chốc lát, tắt lửa, đi vào phòng ngủ.
Tưởng Thừa đang nằm sấp trên giường cười không ngừng lại được.
“Cậu không có sao chứ tiểu Thừa?” – Một chân Cố Phi quỳ trên giường, xoa xoa mặt Tưởng Thừa.
“Không có gì, không biết bị sao nữa” – Tưởng Thừa vừa cười vừa nhìn cậu – “Tôi tự nhiên mắc cười, khi nãy nói chuyện điện thoại cũng nhịn không được, chỉ hết sức mắc cười.”
“Mắc cười thì cười đi” – Cố Phi nắm nhẹ cằm cậu – “Cười xong rồi ôn bài cho tốt.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Lại cười thêm một phút nữa, Tưởng Thừa đột nhiên ngừng lại, cau mày ngồi dậy, không đợi Cố Phi nói gì, cậu đã nhảy xuống giường, giày cũng không mang chạy thẳng ra ngoài.
“Làm sao vậy?” – Cố Phi kêu to.
“Ói!” – Tưởng Thừa chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc Cố Phi bước vào, Tưởng Thừa đã cong lưng tay chống tường, ở bồn cầu nôn tới thiên hôn địa ám.
Cậu nhanh chóng trở vào phòng ngủ lấy ly của Tưởng Thừa tới, vắt khăn xong đứng đợi ở bên cạnh.
“Tôi đệt” – Tưởng Thừa nôn mấy phút xong mới bình tĩnh lại – “Tôi mẹ nó đang là phản ứng gì đây!”
“Không biết” – Cố Phi nghe cậu nói chuyện cũng coi như là còn ổn, đưa khăn qua – “Như trong TV, tình hình này của cậu chắc là trong ngực ngột ngạt, trước mắt tối đen, tiếp đến ho ra một ngụm máu, nhưng mà bây giờ cậu đang suy dinh dưỡng, chỉ có thể nôn ra tí đồ mới ăn.”
“Ông nội cậu!” – Tưởng Thừa ở trên bồn cầu cười lên, sau đó kéo dài âm thanh thở ra một hơi – “Haizzz---”
“Thừa ca” – Cố Phi nhìn cậu – “Tôi có chút lo lắng.”
“Có chút?” – Tưởng Thừa ấn xả nước bồn cầu, xoay đầu qua nhìn cậu.
“Tôi vô cùng lo lắng.” – Cố Phi lập tức sửa lại.
“Tôi thật sự không sao”- Tưởng Thừa đi tới bồn rửa mặt, vặn nước ra, lấy nước hắt vào mặt mình – “Tôi chỉ là tức giận, tôi thật sự đang tức, nhưng không có kiềm lại, sau đó tự đả thông kinh mạch rồi.”
“Lý Huy có phải gọi tới nói cậu lấy tiền của Lý Bảo Quốc không?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm, vì tôi lấy tiền cứu mạng của Lý Bảo Quốc, nên Lý Bảo Quốc nhảy lầu tự tử” – Tưởng Thừa vừa súc miệng vừa nói – “Cố Phi, cậu biết nhà Lý Huy ở đâu không?”
“Muốn đi tìm hắn?” – Cố Phi ngây người.
“Ừm, tìm hắn” – Tưởng Thừa nói – “Tôi muốn dọn sạch hết mọi chướng ngại.”
“Chướng ngại gì?” – Cố Phi hỏi.
“Chướng ngại ảnh hưởng đến tâm trạng ôn tập của tôi.” – Tưởng Thừa lướt nhìn qua cậu.
“…Ồ!” – Cố Phi vẫn không có lời để đáp, ra sức gật gật đầu.
Cố Phi cứ cảm thấy biểu hiện của Tưởng Thừa rất bình tĩnh, nhưng tâm trạng vẫn có chút không ổn định.
Cho dù cậu ta với trí nhớ kinh người, bắn lén bách phát bách trùng, trả lời chính xác toàn bộ, Tưởng Thừa vẫn không được bình thường lắm, ví dụ như nửa đêm một giờ rưỡi, muốn kêu Cố Phi dẫn tới nhà Lý Huy.
“Không phải cậu nói không xa sao? Ở địa bàn xưởng thép của các cậu luôn đó.” – Tưởng Thừa nói.
“Ừm” – Cố Phi đáp, từ tủ lấy ra áo khoác của Tưởng Thừa đưa qua – “Mặc vô đi, bây giờ trời lạnh.”
“Cậu cũng lấy một cái mặc vào đi.” – Tưởng Thừa nói.
“Được.” – Cố Phi lại lấy ra một chiếc, hai người mặc vào ra khỏi cửa.
Lúc này gió đêm đã có thể xuyên qua hai lớp áo thổi vào người, vừa bước ra ngoài, hai cậu vô thức kéo kéo áo khoác.
Trên đường đã không còn người và xe cộ, thuận theo bóng đèn đường lúc chớp lúc tắt mà đi, có loại tịch mịch như đi trong một thế giới song song.
Nhà Lý Huy đã ở phía trước, trong những tòa nhà thấp bên rìa phạm vi xưởng thép.
“Ở phía trước rồi” – Cố Phi dừng lại, chỉ chỉ - “Tòa nhà ghi số 7 đó.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa cũng dừng lại, nhìn qua bên đó.
Gió thổi có hơi mạnh, Cố Phi sát sát qua bên cạnh cậu, cùng cậu siết chặt tay.
“Thật ra, tôi chỉ muốn tới nhìn một chút” – Tưởng Thừa khẽ nói – “Tôi không muốn tìm Lý Huy gây sự, không muốn cảnh cáo hắn, không muốn chửi hắn, cũng không muốn đánh hắn, hắn không xứng, tôi chỉ muốn tới xem thử, coi như làm sạch chướng ngại trong lòng mình.”
“Ừm.” – Cố Phi đáp.
“Loại người này” – Tưởng Thừa nói – “Chỉ như vậy thôi, tôi sẽ không vì những người này để bản thân bị ảnh hưởng, từ giờ trở đi tôi không thể lại bị làm phiền nữa.”
“Ừm.” – Cố Phi xoa xoa sau eo cậu.
“Dù sao thì tôi cũng là người phải mời cậu ăn bún tám trăm đồng, còn cho thêm hai trăm đồng tiền thịt” – Tưởng Thừa nói – “Tôi phải tâm vô tạp niệm.”
“Cậu chắc chắn có thể.” – Cố Phi cười cười.
Đang muốn hỏi Tưởng Thừa có muốn tới nơi khác tản bộ thư giãn đầu óc một chút không, phía tòa nhà 7 bên kia đã phát ra một tiếng hét, có giọng la mắng của nam nhân, có giọng la hét của nữ nhân, hét tới khiến đèn hành lang điều khiển bằng giọng nói của hai tòa nhà bên cạnh đều sáng lên.
Tưởng Thừa ngây người, còn muốn tiến tới mấy bước xem thử, Cố Phi dựa vào “ra đa xưởng thép” nhạy cảm của mình kéo Tưởng Thừa vào trong góc tối bên cạnh.
Vừa đứng vững liền thấy tòa nhà 7 đó xông ra một người.
Một nhóm người da trắng.
Một người đàn ông với cơ thể trần trụi.
Cứ như vậy bọc lấy gió vừa gào khóc thảm thiết, vừa xông ra ngoài.
“Lý Huy.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cau mày không lên tiếng.
Sau lưng Lý Huy còn có mấy người, đều có mặc đồ.
Trong tay mấy người đó còn đang cầm thứ gì đó, ngoài gậy bóng chày ra, trong đèn kim loại nhấp nháy, Tưởng Thừa còn thấy được có lẽ là gậy thép hoặc có lẽ là đao.
Toàn thân trên dưới của Lý Huy ngoài mấy tế bào chui từ thai mẹ ra thì không còn thứ gì khác, cứ chạy ra ngoài như vậy thì bị những người quần áo đầy đủ ở phía sau đẩy ngã xuống đất.
Tiếp đến thì bị ngâm nước.
“Tôi báo cảnh sát rồi! Tôi báo cảnh sát rồi!” – Một người nữ hét lên, từ trong hành lang chạy ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót và áo ba lỗ.
Mấy người vây quanh Lý Huy dường như không nghe thấy được cô ta, một người vung tay mạnh ra phía sau.
“Đi thôi” – Tưởng Thừa quay đầu đi, cách đánh này chính là muốn lấy mạng người – “Đi dạo một chút.”
“Ừm.” – Cố Phi đáp.
Đi vào con đường khác được một khoảng xa, âm thanh hỗn loạn phía sau đều đã biến mất, Tưởng Thừa ngẩng đầu lên hít một hơi, khẽ nói: “Tôi muốn đập tan đi mê mang bước qua thời gian…”
“Cậu không phải nói chỉ nhớ một câu sao?” – Cố Phi cười hỏi.
“Lừa cậu đó” – Tưởng Thừa nhíu mày – “Tôi muốn, vai trái có cậu…”
Cố Phi nhanh chóng từ bên phải đi qua bên trái cậu, Tưởng Thừa lướt nhìn qua Cố Phi, cười tiếp tục: “Vai phải…”
“Vai phải mỉm cười.” – Cố Phi nhanh chóng di chuyển về bên phải, hát cùng cậu.
Giữa cậu và ngôi nhà đó, không có mâu thuẫn gì quá lớn, nhưng cách giáo huấn nghiêm khắc gần như khắc nghiệt từ nhỏ tới lớn, bầu không khí lạnh nhạt về nhà cũng không cách nào thật sự thư giãn, cộng với dấu ấn tìm ẩn trong thân thể cậu từ Lý Bảo Quốc… Có lẽ bởi vì những điều này, cậu đại khái từ tiểu học đã bắt đầu đi vào cái gọi là thời kỳ phản nghịch, “phản nghịch” thẳng tới khi cuối cùng phải rời khỏi, cũng chưa phản nghịch hết.
Cậu không biết lúc mình không ở nhà, người trong nhà sẽ là bầu không khí thế nào, nhưng chỉ cần cậu bước vào cửa liền sẽ cảm thấy phiền não, trong tiềm thức sẽ nổi ra gai góc khắp toàn thân.
Ngôi nhà đó của cậu, mang tới cảm giác thoải mái, ấm áp, chân thực thậm chí còn thua xa nhà của ba mẹ Phan Trí mỗi tuần hơn phân nữa là chơi mạc chược.
Ngoài thành tích học tập, có lẽ cậu cũng không còn thứ gì khác tương tự có thể khiến ba mẹ hài lòng, quan hệ với ba mẹ, hệt như bị cưỡng ép tham gia một trận chiến do bọn họ chỉ huy, mà cậu từ trước tới nay chưa từng giành được thắng lợi.
Thế nên cậu luôn rất coi trọng thành tích, vô luận bình thường “lầy” thế nào, trước kỳ thi cậu đều sẽ toàn lực đối đầu, trong “trận chiến” mười mấy năm, đây là cứ điểm duy nhất của cậu.
Nhưng lần tranh luận bạo phát cuối cùng kia, vẫn kéo đứt đi sợi dây tình cảm cuối cùng của cậu đối với ngôi nhà đó.
Trước đây cậu luôn cho rằng, lão ba… Tưởng Vị viêm phổi nhập viện không có quan hệ gì với mình, có điều chỉ là trùng hợp xảy ra sau lần cậu và lão mẹ tranh luận gần như sắp đánh nhau đó mà thôi, mà nội dung của cuộc tranh luận, cũng chỉ do một lần trốn học, Thẩm Nhất Thanh luôn lấy chuyện này quy kết lên đầu cậu, cậu luôn tràn ngập oán giận.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng không phải hoàn toàn không liên quan.
Có lẽ do tích tụ lâu ngày đi, đứa con nhận về nuôi, thủy chung không hòa nhập với gia đình, thủy chung dưới sự giáo huấn của bọn họ trong lúc bất định phản kháng như bom nổ, sẽ rất kiệt quệ đúng không.
Tưởng Thừa lấy qua điện thoại trên đầu giường màn hình đã đen lại, trầm mặc.
Nếu cậu không biết mình không phải là con ruột, nếu như không tới nơi này, có lẽ vẫn sẽ như trước đây, không sợ hãi tiếp tục chiến đấu trong ngôi nhà đó, tiếp tục táo bạo phản kháng.
Bây giờ xem như cuối cùng bước ra khỏi câu chuyện, đứng ở một bên nhìn về quá khứ, vô luận là hành vi của bản thân, hay là hành vi của tất cả người trong nhà, cơ hồ cũng đã có được đáp án.
Điện thoại reo lên lần nữa, vẫn là Thẩm Nhất Thanh.
Tưởng Thừa cầm điện thoại nhìn một lúc, ngón tay quẹt trên màn hình, bắt máy: “A lô?”
“Tiểu Thừa phải không?” – Đầu bên kia là giọng của Thẩm Nhất Thanh.
“Phải.” – Tưởng Thừa đáp.
Cố Phi đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ đóng cửa lại.
Tưởng Thừa dựa lên lưng ghế, thật ra nếu tính thì thời gian không liên lạc cũng không dài lắm, giọng Thẩm Nhất Thanh ở đầu dây bên kia thế nhưng lại trở nên có chút xa lạ.
Cậu chợt có chút buồn vô cớ, muốn thân thiết không khoảng cách, dùng thời gian mười mấy năm cũng không thành công, muốn trở nên xa lạ thế nhưng dễ dàng như vậy.
“Tình trạng con bây giờ thế nào?” – Thẩm Nhất Thanh nói.
“Rất tốt.” – Tưởng Thừa trả lời.
“Vậy… còn Lý Bảo Quốc?” – Thẩm Nhất Thanh lại hỏi.
Tưởng Thừa nhíu mày, cậu không hề muốn Thẩm Nhất Thanh biết chuyện này, cậu sợ lại bị hỏi tới, chuyện gì vậy, tại sao, sau đó thì sao…
Không đợi Tưởng Thừa trả lời, Thẩm Nhất Thanh lại nói: “Ông ấy có phải… tự tử rồi không?”
“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.
“Là chuyện gì vậy?” – Nghe giọng Thẩm Nhất Thanh thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cau mày của bà.
“Tôi không biết” – Tưởng Thừa nhắm mắt – “Ông ta bị ung thư phổi, không tiền chữa.”
Thẩm Nhất Thanh im lặng một hồi mới mở miệng: “Có liên quan tới con không?”
“Cái gì?” – Tưởng Thừa ngây người.
“Ông ta tự sát, có liên quan tới con không?” – Thẩm Nhất Thanh hỏi.
“Tôi đệt?” – Tưởng Thừa vô cùng sốc.
Trong đầu dây truyền tới tiếng thở dài vô cùng bất mãn của Thẩm Nhất Thanh đối với câu chửi thề của cậu: “Con nói thật với ta đi, mặc dù bây giờ con không còn ở trong nhà này nữa, nhưng…”
“Tôi nói thật cái gì?” – Tưởng Thừa cảm thấy bản thân có lẽ học thuộc bài nguyên buổi tối đầu óc có chút không thanh tỉnh, câu hỏi này của Thẩm Nhất Thanh, cậu thế nào cũng không tìm ra được logic – “Tôi nói thật cái gì? Bà muốn nghe lời nói thật gì?”
“Tiểu Thừa” – Thẩm Nhất Thanh nói – “Anh trai con có gọi điện cho ta.”
“Anh trai tôi là ai a!” – Tưởng Thừa la lên, những rối ren dường như cái gì cũng rõ ràng nhưng cái gì cũng nghĩ không thông khiến cậu trong phút chốc có cảm giác muốn bùng nổ.
“Con bình tĩnh chút!” – Thẩm Nhất Thanh cao giọng – “Ta không muốn nghe con hét trong thần kinh hoảng loạn!”
Lý Huy gọi điện cho Thẩm Nhất Thanh, chuyện này không có gì lạ.
Lý Huy nói gì với Thẩm Nhất Thanh, không biết, nói gì đi nữa cũng không có gì lạ.
Cho dù Lý Huy nói gì thì Thẩm Nhất Thanh cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng nguyên nhân khiến Tưởng Thừa bộc phát là Thẩm Nhất Thanh cũng không tin tưởng cậu.
Cuộc điện thoại này chỉ là để xác nhận.
Tại sao trở về chưa tới một năm, Lý Bảo Quốc đã tự sát rồi.
Tại sao Lý Huy gọi tới nói…
“Được thôi, tôi bình tĩnh.” – Tưởng Thừa hít sâu một hơi, mò mò trên người, mò không được thuốc lá, cậu đứng dậy đi ra mở cửa phòng ngủ.
Cố Phi đang đứng bên cửa sổ phòng khách ngắm trăng, nghe thấy tiếng cửa thì quay đầu.
Tưởng Thừa đi tới, móc hộp thuốc từ trong túi Cố Phi, lấy ra một điếu ngậm vào, Cố Phi lấy ra hộp quẹt, châm lên cho cậu.
“Có thể trước tiên nói tôi biết Lý Huy nói gì được không?” – Tưởng Thừa xoay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Con…” – Có lẽ Thẩm Nhất Thanh nghe ra được tiếng bật lửa, cũng nghe ra được lời nói đang ngậm thuốc lá của cậu.
“Tôi hút thuốc” – Tưởng Thừa nói – “Xin lỗi, bây giờ nhịn không được.”
Xin lỗi.
Đây có lẽ là lời cậu nói nhiều nhất khi còn ở nhà, mỗi lần “chiếm lĩnh cao điểm” thất bại, cậu trước tiên đều sẽ nói câu này.
Thời gian lâu rồi, số lần nhiều rồi, hai chữ xin lỗi này trong lòng cậu có lúc thậm chí sẽ mang theo khí tức khiến người ta phải nổi nóng, giống như hôm đó cậu ở bên hồ phát tiết rống ra một tràng xin lỗi với Cố Phi, giống như ngay bây giờ trong lòng cậu tràn đầy buồn bực nói lời xin lỗi với Thẩm Nhất Thanh.
Xin lỗi trong một số tình huống đã trở thành phương thức biểu đạt cảm xúc của cậu.
Có chút buồn cười.
“Lý Huy nói con lấy ba vạn đồng của Lý Bảo Quốc” – Thẩm Nhất Thanh cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng – “Tiền cứu mạng của Lý Bảo Quốc, có thật không?”
Mặc dù Tưởng Thừa gần như có thể đoán được Lý Huy sẽ nói gì, không gì khác ngoài tiền tiền tiền tiền tiền, nhưng chợt nghe Thẩm Nhất Thanh nói ra như vậy, cậu vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Trong đầu có chút ong ong, lòng ngực ứ trệ, ứ tới cậu đột nhiên muốn cười.
Tiếp đến là có chút muốn nôn, cảm giác buồn nôn mãnh liệt khiến cậu cấp tốc cầm lên cái ly trên bàn, nốc mạnh xuống mấy ngụm nước lạnh.
“Bà không phải chưa từng tiếp xúc với Lý Bảo Quốc” – Tưởng Thừa hít một hơi, khống chế cảm xúc mình – “Lúc nhận nuôi tôi, lúc thôi nhận nuôi tôi, ông ta là người như thế nào, bà chắc hẳn phải rõ.”
Thẩm Nhất Thanh không lên tiếng.
“Không nói tới ông ta có ba vạn đồng hay không, ông ta có thể sẽ để tiền ở chỗ tôi có thể lấy không?” – Tưởng Thừa mạnh mẽ hút vào hai ngụm thuốc lá – “Cứ cho là bà không biết rõ ông ta là người thế nào, bà ít nhiều gì cũng nuôi tôi mười mấy năm rồi, nuôi chó còn phải biết nó lúc nào sẽ cắn người, lúc nào sẽ vẫy đuôi mà phải không!”
“Tiểu Thừa” – Thẩm Nhất Thanh thở dài – “Ta biết ta hỏi như vậy, trong lòng con khó chịu, nhưng có một vài chuyện phải hỏi cho rõ ràng, ta mới có thể phán đoán mình nên đứng ở vị trí nào.”
“Tôi chưa từng động vào tiền của ông ta, ông ta tự sát cũng không liên quan gì tới tôi, lúc bệnh tôi đưa tiền cho ông ta, lúc ông ta chết Lý Huy đòi tiền tôi, tôi cũng đã đưa.” – Tưởng Thừa nói.
Lúc nói ra lời này cậu đột nhiên rất ủy khuất, mũi có chút cay cay.
Đối diện với người phụ nữ cậu gọi là mẹ mười mấy năm, cậu thế nhưng phải giải thích cho bản thân việc mà cậu cho rằng bà ta phải vô cùng rõ ràng.
Mặc dù Thẩm Nhất Thanh chính là một người như vậy, nhưng giờ phút này, Tưởng Thừa vẫn là thất vọng tràn trề.
Hoặc là nói cậu quá ngây thơ, cậu ngây thơ và mơ tưởng cho rằng, tình “mẹ” mười mấy năm dù nhiều hay ít cũng sẽ tồn tại, người mẹ sẽ “đứng ở vị trí nào”, không cần phải có những lời chân thật hay chân tướng gì đó cũng sẽ chọn tin tưởng đứa con mình, giống như một phản xạ có điều kiện.
Nhưng giữa Thẩm Nhất Thanh và cậu, không có phản xạ có điều kiện này, Thẩm Nhất Thanh lý trí cần có một “sự thật” mới có thể quyết định là đứng ở bên nào.
Tưởng Thừa có thể hiểu được, nhưng rất khó để chấp nhận.
Cậu đã dùng thời gian rất lâu mới ép bản thân không nghĩ nữa, không lại rối rắm trong những rối ren liên quan tới quá khứ mười mấy năm qua, nhưng vẫn một lần nữa bị lật lại.
“Tiểu Thừa, thật ra mặc dù con… nhưng mà ta vẫn cảm thấy con không thể đụng vào tiền của ông ta” – Thẩm Nhất Thanh nói – “Chỉ là Lý Huy nói rất chân thật, còn khóc nữa, cho nên ta mới tìm hỏi con trước.”
“Không sao” – Tưởng Thừa cười cười – “Bà quá không hiểu người ở chỗ này của chúng tôi, hai người nếu như mặt đối mặt, hắn nói không chừng còn có thể cho bà xem một màn cắt cổ tay thể hiện trong sạch.”
“Con bây giờ ở đâu? Dọn ra chưa?” – Thẩm Nhất Thanh hỏi.
“Tự thuê phòng rồi.” – Tưởng Thừa trả lời.
Thẩm Nhất Thanh khẽ thở dài, im lặng thật lâu, Tưởng Thừa cho rằng mình đã đoán được bà ấy muốn nói gì, đang do dự gì, suy cho cùng đây là người duy nhất trong đầu cậu có thể liên hệ với từ “mẹ”, cậu vẫn rất hiểu rõ bà.
“Tôi bây giờ rất tốt” – Cậu dập thuốc vào trong gạt tàn – “Tôi… ở đây là được rồi.”
“Một mình con…” – Thẩm Nhất Thanh nói như vẫn còn do dự.
Tưởng Thừa cắt lời bà: “Tôi không phải ở một mình.”
Tôi là một con chó.
Cậu hết sức cố gắng khống chế chính mình mới không nói ra câu phía sau.
Nhưng đột nhiên lại rất muốn cười.
Sau đó cậu cười lên.
“Có gì buồn cười sao?” – Thẩm Nhất Thanh bị cậu cười tới không thể hiểu nổi, ngữ khí nói chuyện rõ ràng có chút không vui – “Con đối với cuộc sống của mình sao vẫn tùy ý như vậy?”
“Tùy ý?” – Tưởng Thừa thôi cười – “Không, tôi đối với cuộc sống của mình không tùy ý chút nào, tôi bây giờ rất rõ tôi cần gì, không cần gì.”
“Tốt” – Thẩm Nhất Thanh có lẽ không muốn nói tiếp với cậu nữa – “Con nếu như đã nghĩ như vậy, ta cũng không cản bước.”
“Cảm ơn.” – Tưởng Thừa nói.
“Ta hỏi con một câu cuối” – Thẩm Nhất Thanh khôi phục lại bình tĩnh – “Con vừa nói không phải ở một mình?”
“Vâng” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ - “Tôi bây giờ không phải ở một mình.”
Tôi là một con chó.
Tưởng Thừa không biết bản thân rốt cuộc là làm sao, trong não như bị xoắn lại, cứ quấn lấy câu này không cách nào bỏ được.
Mặc dù rất phiền toái, nóng nảy, nhưng như cũ vẫn muốn cười, rất rất muốn cười, cậu không thể không cắn môi lại, khống chế không để chính mình như ăn nhầm thuốc mà cười lên nữa.
“Con quen bạn gái rồi sao?” – Thẩm Nhất Thanh hỏi.
Bạn gái.
Yêu sớm.
Thẩm Nhất Thanh trước nay chưa từng thật sự cấm đoán cậu chuyện này, nhưng từ đủ loại bình luận ghét bỏ của bà về Phan Trí “yêu sớm” cũng đủ để nhận ra thái độ của bà.
Tưởng Thừa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra cảnh đêm vốn lộ ra vẻ cô độc bị lãng quên bây giờ lại bắt đầu mang theo hơi thở mùa thu nhàn nhạt, đột nhiên có loại kích động muốn hất bỏ tất cả những ràng buộc trên người.
Mặc dù cậu thậm chí không biết những ràng buộc đó là gì, nhưng vẫn muốn hét to, muốn xé toang y phục, muốn nhảy ra ngoài, muốn cứ thế một chân thả ngoài khoảng không.
“Không có” – Cậu nhìn ra ánh trăng đặc biệt tròn ngày hôm nay, nhắm mắt lại thở ra một hơi – “Tôi quen bạn trai.”
Ở đầu bên kia Thẩm Nhất Thanh là phản ứng thế nào cậu đã không nghe rõ, cậu cũng không muốn nghe, chỉ cảm thấy trong đầu mình, trong thân mình, cảm thấy trong bóng tối đan xen ở bên ngoài bởi vì ánh trăng sáng mà càng trở nên đen tối lạ thường, toàn là gió rít qua từng cơn.
Thổi tới cả người cậu cảm thấy sảng khoái.
“Cảm ơn bà đã nuôi tôi nhiều năm như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy” – Tưởng Thừa nhắm mắt - “Nhưng tôi không mang đến bất kỳ niềm vui gì cho bà, vô cùng xin lỗi, nhưng không còn cách nào để thay đổi nữa rồi, mấy năm nay nhiều chuyện như vậy, muốn thay đổi cũng không được nữa, xin lỗi, sau này đừng để ý tới tôi nữa, tôi sẽ rất tốt, cho dù tôi ở đâu, tôi sẽ có cách chứng minh ý nghĩa của mình.”
Thẩm Nhất Thanh nói gì đó, gió quá lớn cậu nghe không rõ.
“Đổi số điện thoại đi, tôi thật sự không muốn bà lại vì tôi bị tên vô lại đó quấy rối, cũng không cần nói số với tôi” – Tưởng Thừa nói – “Còn nữa, chỉ lần này, mong bà có thể tin tưởng tôi, tôi thật sự có thể sống thật tốt.”
Lúc cửa phòng ngủ mở ra, Cố Phi đang chuẩn bị châm lửa, Cố Phi đã dùng tốc độ ánh sáng dịch chuyển từ cửa phòng ngủ ra cửa sổ hết bảy tám lần rồi.
Mỗi lần đều tưởng Tưởng Thừa sẽ ra, liền cấp tốc trở về bên cửa sổ bày ra vẻ mặt thản nhiên giả vờ châm thuốc, vừa nhìn thấy không có động tĩnh, lại đi qua nghe thử, sau đó lại trở về bên cửa sổ giả vờ châm thuốc.
Nhưng mà lần này Cố Phi thật sự muốn châm thuốc, Tưởng Thừa cuối cùng cũng đã đi ra.
Còn mang theo bình giữ nhiệt đựng cánh gà.
“Nói điện thoại xong rồi?” – Cố Phi đặt thuốc lá và bật lửa lên bàn bên cạnh.
“Ừm” – Tưởng Thừa gật gật đầu – “Hồi nãy quên đóng nắp, hình như có hơi nguội rồi, hâm nóng một chút?”
“Đưa tôi” – Cố Phi cầm qua bình giữ nhiệt – “Cho vào nồi sẽ nóng ngay thôi.”
Tưởng Thừa theo sau lưng cậu bước vào nhà bếp, dựa lên tường nhìn cậu làm việc.
Cố Phi lấy nồi nhỏ tới rửa trong bồn nước, sau đó bỏ cánh gà vào, đặt lên bếp hâm nóng, Tưởng Thừa cứ như vậy dựa vào tường không nói một lời.
Cố Phi cũng không hỏi, Thẩm Nhất Thanh gọi cuộc điện thoại này, nguyên nhân rất rõ ràng, là do Lý Huy gọi đến, loại trò chuyện này không ai sẽ có tâm trạng tốt cả.
“Bắt đầu từ ngày mai.” – Tưởng Thừa đột nhiên mở miệng, giọng rất bình tĩnh.
“Hả.” – Cố Phi xoay đầu qua.
Trạng thái toàn thân Tưởng Thừa đều vô cùng nghiêm túc, nhìn vẻ mặt như đã đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
“Mỗi ngày tôi phải ngủ trễ hơn một tiếng.” – Tưởng Thừa nói.
“Hả?” – Tưởng Thừa không phản ứng kịp – “Ngủ trễ một tiếng làm gì?”
“Ôn tập đó.” – Tưởng Thừa nói.
“…Ồ!” – Cố Phi như thế nào cũng không nghĩ tới Tưởng Thừa sẽ nói ra một quyết định trọng đại như thế, nhất thời cũng không biết nên phản ứng lại thế nào – “Ồ!”
“Cậu cũng ngủ trễ một chút, đấm lưng cho tôi, đấm tới 1 giờ là được.” – Tưởng Thừa nói.
“Được.” – Cố Phi gật đầu.
“Vất vả rồi” – Tưởng Thừa vỗ vỗ vai cậu – “Tiểu Cố.”
Cố Phi nhanh chóng lấy tay sờ sờ trán cậu, không có sốt.
“Sao vậy tiểu Cố?” – Tưởng Thừa hỏi.
“… Không có gì tiểu Thừa” – Cố Phi nói – “Cánh gà sắp nóng rồi, lát nữa cậu uống thêm ly sữa đi?”
“Được.” – Tưởng Thừa gật gật đầu, xoay người trở vào phòng ngủ.
Tiếp đến Cố Phi nghe thấy tiếng cười đặc biệt sảng khoái của Tưởng Thừa phát ra từ phòng ngủ.
Cậu chần chừ chốc lát, tắt lửa, đi vào phòng ngủ.
Tưởng Thừa đang nằm sấp trên giường cười không ngừng lại được.
“Cậu không có sao chứ tiểu Thừa?” – Một chân Cố Phi quỳ trên giường, xoa xoa mặt Tưởng Thừa.
“Không có gì, không biết bị sao nữa” – Tưởng Thừa vừa cười vừa nhìn cậu – “Tôi tự nhiên mắc cười, khi nãy nói chuyện điện thoại cũng nhịn không được, chỉ hết sức mắc cười.”
“Mắc cười thì cười đi” – Cố Phi nắm nhẹ cằm cậu – “Cười xong rồi ôn bài cho tốt.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
Lại cười thêm một phút nữa, Tưởng Thừa đột nhiên ngừng lại, cau mày ngồi dậy, không đợi Cố Phi nói gì, cậu đã nhảy xuống giường, giày cũng không mang chạy thẳng ra ngoài.
“Làm sao vậy?” – Cố Phi kêu to.
“Ói!” – Tưởng Thừa chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc Cố Phi bước vào, Tưởng Thừa đã cong lưng tay chống tường, ở bồn cầu nôn tới thiên hôn địa ám.
Cậu nhanh chóng trở vào phòng ngủ lấy ly của Tưởng Thừa tới, vắt khăn xong đứng đợi ở bên cạnh.
“Tôi đệt” – Tưởng Thừa nôn mấy phút xong mới bình tĩnh lại – “Tôi mẹ nó đang là phản ứng gì đây!”
“Không biết” – Cố Phi nghe cậu nói chuyện cũng coi như là còn ổn, đưa khăn qua – “Như trong TV, tình hình này của cậu chắc là trong ngực ngột ngạt, trước mắt tối đen, tiếp đến ho ra một ngụm máu, nhưng mà bây giờ cậu đang suy dinh dưỡng, chỉ có thể nôn ra tí đồ mới ăn.”
“Ông nội cậu!” – Tưởng Thừa ở trên bồn cầu cười lên, sau đó kéo dài âm thanh thở ra một hơi – “Haizzz---”
“Thừa ca” – Cố Phi nhìn cậu – “Tôi có chút lo lắng.”
“Có chút?” – Tưởng Thừa ấn xả nước bồn cầu, xoay đầu qua nhìn cậu.
“Tôi vô cùng lo lắng.” – Cố Phi lập tức sửa lại.
“Tôi thật sự không sao”- Tưởng Thừa đi tới bồn rửa mặt, vặn nước ra, lấy nước hắt vào mặt mình – “Tôi chỉ là tức giận, tôi thật sự đang tức, nhưng không có kiềm lại, sau đó tự đả thông kinh mạch rồi.”
“Lý Huy có phải gọi tới nói cậu lấy tiền của Lý Bảo Quốc không?” – Cố Phi hỏi.
“Ừm, vì tôi lấy tiền cứu mạng của Lý Bảo Quốc, nên Lý Bảo Quốc nhảy lầu tự tử” – Tưởng Thừa vừa súc miệng vừa nói – “Cố Phi, cậu biết nhà Lý Huy ở đâu không?”
“Muốn đi tìm hắn?” – Cố Phi ngây người.
“Ừm, tìm hắn” – Tưởng Thừa nói – “Tôi muốn dọn sạch hết mọi chướng ngại.”
“Chướng ngại gì?” – Cố Phi hỏi.
“Chướng ngại ảnh hưởng đến tâm trạng ôn tập của tôi.” – Tưởng Thừa lướt nhìn qua cậu.
“…Ồ!” – Cố Phi vẫn không có lời để đáp, ra sức gật gật đầu.
Cố Phi cứ cảm thấy biểu hiện của Tưởng Thừa rất bình tĩnh, nhưng tâm trạng vẫn có chút không ổn định.
Cho dù cậu ta với trí nhớ kinh người, bắn lén bách phát bách trùng, trả lời chính xác toàn bộ, Tưởng Thừa vẫn không được bình thường lắm, ví dụ như nửa đêm một giờ rưỡi, muốn kêu Cố Phi dẫn tới nhà Lý Huy.
“Không phải cậu nói không xa sao? Ở địa bàn xưởng thép của các cậu luôn đó.” – Tưởng Thừa nói.
“Ừm” – Cố Phi đáp, từ tủ lấy ra áo khoác của Tưởng Thừa đưa qua – “Mặc vô đi, bây giờ trời lạnh.”
“Cậu cũng lấy một cái mặc vào đi.” – Tưởng Thừa nói.
“Được.” – Cố Phi lại lấy ra một chiếc, hai người mặc vào ra khỏi cửa.
Lúc này gió đêm đã có thể xuyên qua hai lớp áo thổi vào người, vừa bước ra ngoài, hai cậu vô thức kéo kéo áo khoác.
Trên đường đã không còn người và xe cộ, thuận theo bóng đèn đường lúc chớp lúc tắt mà đi, có loại tịch mịch như đi trong một thế giới song song.
Nhà Lý Huy đã ở phía trước, trong những tòa nhà thấp bên rìa phạm vi xưởng thép.
“Ở phía trước rồi” – Cố Phi dừng lại, chỉ chỉ - “Tòa nhà ghi số 7 đó.”
“Ừm.” – Tưởng Thừa cũng dừng lại, nhìn qua bên đó.
Gió thổi có hơi mạnh, Cố Phi sát sát qua bên cạnh cậu, cùng cậu siết chặt tay.
“Thật ra, tôi chỉ muốn tới nhìn một chút” – Tưởng Thừa khẽ nói – “Tôi không muốn tìm Lý Huy gây sự, không muốn cảnh cáo hắn, không muốn chửi hắn, cũng không muốn đánh hắn, hắn không xứng, tôi chỉ muốn tới xem thử, coi như làm sạch chướng ngại trong lòng mình.”
“Ừm.” – Cố Phi đáp.
“Loại người này” – Tưởng Thừa nói – “Chỉ như vậy thôi, tôi sẽ không vì những người này để bản thân bị ảnh hưởng, từ giờ trở đi tôi không thể lại bị làm phiền nữa.”
“Ừm.” – Cố Phi xoa xoa sau eo cậu.
“Dù sao thì tôi cũng là người phải mời cậu ăn bún tám trăm đồng, còn cho thêm hai trăm đồng tiền thịt” – Tưởng Thừa nói – “Tôi phải tâm vô tạp niệm.”
“Cậu chắc chắn có thể.” – Cố Phi cười cười.
Đang muốn hỏi Tưởng Thừa có muốn tới nơi khác tản bộ thư giãn đầu óc một chút không, phía tòa nhà 7 bên kia đã phát ra một tiếng hét, có giọng la mắng của nam nhân, có giọng la hét của nữ nhân, hét tới khiến đèn hành lang điều khiển bằng giọng nói của hai tòa nhà bên cạnh đều sáng lên.
Tưởng Thừa ngây người, còn muốn tiến tới mấy bước xem thử, Cố Phi dựa vào “ra đa xưởng thép” nhạy cảm của mình kéo Tưởng Thừa vào trong góc tối bên cạnh.
Vừa đứng vững liền thấy tòa nhà 7 đó xông ra một người.
Một nhóm người da trắng.
Một người đàn ông với cơ thể trần trụi.
Cứ như vậy bọc lấy gió vừa gào khóc thảm thiết, vừa xông ra ngoài.
“Lý Huy.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cau mày không lên tiếng.
Sau lưng Lý Huy còn có mấy người, đều có mặc đồ.
Trong tay mấy người đó còn đang cầm thứ gì đó, ngoài gậy bóng chày ra, trong đèn kim loại nhấp nháy, Tưởng Thừa còn thấy được có lẽ là gậy thép hoặc có lẽ là đao.
Toàn thân trên dưới của Lý Huy ngoài mấy tế bào chui từ thai mẹ ra thì không còn thứ gì khác, cứ chạy ra ngoài như vậy thì bị những người quần áo đầy đủ ở phía sau đẩy ngã xuống đất.
Tiếp đến thì bị ngâm nước.
“Tôi báo cảnh sát rồi! Tôi báo cảnh sát rồi!” – Một người nữ hét lên, từ trong hành lang chạy ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót và áo ba lỗ.
Mấy người vây quanh Lý Huy dường như không nghe thấy được cô ta, một người vung tay mạnh ra phía sau.
“Đi thôi” – Tưởng Thừa quay đầu đi, cách đánh này chính là muốn lấy mạng người – “Đi dạo một chút.”
“Ừm.” – Cố Phi đáp.
Đi vào con đường khác được một khoảng xa, âm thanh hỗn loạn phía sau đều đã biến mất, Tưởng Thừa ngẩng đầu lên hít một hơi, khẽ nói: “Tôi muốn đập tan đi mê mang bước qua thời gian…”
“Cậu không phải nói chỉ nhớ một câu sao?” – Cố Phi cười hỏi.
“Lừa cậu đó” – Tưởng Thừa nhíu mày – “Tôi muốn, vai trái có cậu…”
Cố Phi nhanh chóng từ bên phải đi qua bên trái cậu, Tưởng Thừa lướt nhìn qua Cố Phi, cười tiếp tục: “Vai phải…”
“Vai phải mỉm cười.” – Cố Phi nhanh chóng di chuyển về bên phải, hát cùng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.