Chương 3: Hai bộ mặt đối nhân xử thế
Tiểu Hồ Tích Lí
20/10/2022
Bạn học nhỏ này lớn lên mi thanh mục tú, miệng lại không khoan nhượng tí nào.
Đàm Chiêu nhịn không được trừng mắt: "Không có bài tập ngữ văn, vậy vẫn còn có bài tập toán lý hóa anh nha, cậu đều làm xong rồi?
"...... Thầy Tô, hôm nay nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, ngày đầu tiên."
A? Hôm nay không phải chủ nhật à?
Đàm Chiêu kinh ngạc lật lại ký ức, có vẻ như, hẳn là, aizz, hắn chỉ vừa mới xuyên vào không lâu, không biết đang lễ Quốc Khánh, luận tình cảm vẫn có thể tha thứ!!!
"Hừ, cậu đừng cho rằng thầy giáo không biết, hôm nay có là ngày nghỉ lễ cuối cùng, cậu chắc chắn cũng không làm bài tập."
Phùng Tu Lam không tỏ ý kiến, cũng không nói nữa.
Hai người sóng vai rời khỏi ngõ nhỏ, ánh đèn đêm dần dần xua tan bóng tối, chợ đêm ở cách đó không xa, thanh âm náo nhiệt, trong không khí phảng phất trần ngập hương vị quyến rũ của đồ nướng BBQ.
(*) BBQ: Barbecue, nướng hun khói, là một hình thức làm chín đồ ăn bằng cách chế biến trực tiếp trên lửa. Dạng nấu nướng này thường được sử dụng khi đi dã ngoại, tụ tập bạn bè.
"Đói bụng không?"
"Không đói."
Trong lòng Phùng Tu Lam vẫn còn khiếp sợ khó nén được, hoặc là nói, cậu không thể hiểu nổi một giáo viên ngữ văn như Tô Tĩnh Lâm, vì cái gì đánh nhau đến giá khinh tựu tục a? Bỏ đi, dù sao cũng là một cái người chả liên quan, hai tháng sau cậu đủ 18 tuổi, là có thể rời khỏi thành phố này.
(*) 驾轻就熟 Giá khinh tựu tục – cưỡi xe nhẹ đi đường quen – đại khái là thành thạo, quen cửa quen nẻo. Anh nhà chơi võ hiệp bao năm hiển nhiên thành thục bạn học nhỏ à:)).
Khi hai người một trước một sau vào cửa, trời đã về khuya.
Đàm Chiêu người này vậy mà cũng không lạ giường, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, Quốc Khánh quả thực là một ngày đẹp trời.
Ti vi ngoài phòng khách đang mở, lại không thấy bạn học Tiểu Phùng. Đàm Chiêu ngồi xuống ghế sofa, không quá thành thục bấm đổi kênh, đổi tới đổi lui liền đổi tới một kênh Hương Quyến (*), vừa đúng lúc đang phát bản tin buổi sáng ở địa phương. Nó đang nói rằng cảnh sát đã nhận được báo cáo từ những công dân nhiệt tình đêm qua, chiếm một sòng bạc ngầm qua đêm, và bắt giữ X và những người khác, liên quan đến số tiền XX nhân dân tệ.
(*) Tên địa danh tác giả đặt cho thành phố thôi. ^^
Dù đã cố tình không để ý nhưng Đàm Chiêu – công dân nhiệt thành – vẫn nhận ra tấm biển hiệu vô cùng khiêm tốn của A Anh Trà Quán.
"A? Bạn học Tiểu Phùng, để cậu mua bữa sáng cho giáo viên, làm phiền rồi."
(*) Gốc: 这多不好意思啊 – Ta đổi từ xấu hổ, ngượng ngùng thành phiền cậu, khách khí, okiela. ^^
Phùng Tu Lam giật giật khóe miệng, nếu thật sự thấy phiền thì đừng ăn: "... Chỉ là cảm ơn anh tối hôm qua giúp đỡ."
Lời này nói ra, cư nhiên lại có mấy phần khí tức giang hồ, Đàm Chiêu cười cười, không nói tiếp.
Ăn sáng xong, chương trình tin tức buổi sáng cũng chiếu xong, Đàm Chiêu tùy tay tắt ti vi, chuẩn bị ra ngoài cắt cái đầu, thuận tiện đổi luôn mắt kính, tối qua không chú ý, hôm nay thức dậy hắn mới phát hiện cái gọng kính đen tựa giám đốc của hắn đã vỡ thành hình mạng nhện.
Kỳ thật nguyên chủ cận cũng không nặng, nhưng thân là giáo viên, Đàm Chiêu vẫn là cảm thấy chính mình nên có một cặp mắt kính.
"Bạn học Tiểu Phùng, cậu nói xem, hai trăm tệ có mua được một cái kính không?"
Phùng Tu Lam cảm thấy hôm nay chủ nhiệm lớp cũng phi thường kỳ quái, phải nói thầy Tô bên ngoài trường cùng thầy Tô trong trường là hai người hoàn toàn khác nhau: "...... Hai trăm tệ một cái mắt kính cũng không mua được."
Tim đau.
Cuối cùng, vẫn là Đàm Chiêu hỏi mượn bạn học Tiểu Phùng năm trăm tệ, lúc này mới ra ngoài.
Nói đúng hơn, đây là ngày thứ hai Đàm Chiêu ở thế giới hiện đại, hắn vẫn còn đang ở trong giai đoạn thích nghi, quanh co tìm một cái tiệm cắt tóc nhìn qua có vẻ khá rẻ vào tùy tiện làm mấy nhát, rồi đến trung tâm mua sắm nhặt về một cái kính giá hạ, xong xuôi mới dẫm lên ánh tà dương còn sót lại trở về nơi hắn tá túc – nhà bạn học Tiểu Phùng.
Phùng Tu Lam nghe thấy tiếng gõ cửa đi ra mở: "Anh là ai?"
Đàm Chiêu sờ sờ mặt chính mình: "Đổi một cái kiểu tóc biến hóa lớn như vậy sao? Bạn học Tiểu Phùng, tôi là thầy Tô chủ nhiệm lớp của cậu a."
"Lừa đảo!" Bạn học Phùng Tu Lam ầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Cuối cùng, Đàm Chiêu phải lấy ra cả chứng minh thư, mới khiến bạn học nhỏ mười phần cảnh giác này tin tưởng hắn là Tô Tĩnh Lâm, thực sự cảm tạ ở Trung Quốc chụp ảnh chứng minh thư yêu cầu phải lộ trán.
— Há há há bạn học Tiểu Phùng thật sự đáng yêu muốn mạng. ><
"Anh thật sự là thầy Tô?"
Đàm Chiêu gật đầu.
Chuyện này cũng không khỏi quá...... ly kỳ a, trong phim truyền hình cũng không dám làm đến cẩu thả như vậy đâu. Phùng Tu Lam nhìn vị thầy Tô gần như có thể so với minh tinh thần tượng trước mắt, trên mũi còn treo một gọng kính vàng, đổi một thân tây trang chỉnh tề, tựa như có thể trực tiếp quay sang đóng phim trinh thám diễn văn nhã bại hoại.
(*) Đại khái là quay phim cũng không dám quay xấu như thế, câu cuối thì là diễn vai giả bộ văn nhã thực tế ôm tâm tư kiểu tội phạm trong phim ý. ^^
Cậu hồi tưởng lại thầy giáo ngữ văn lúc trước mềm yếu đội nắp nồi như thế nào, trong lòng tức khắc lâm vào quỷ dị trầm mặc.
"Khó coi vậy à? Thầy giáo còn nghĩ ngày lễ Quốc Khánh đến, đổi một cái hình tượng, dù sao sau mười một ngày nghỉ, các cậu còn có một buổi họp phụ huynh mở đầu năm học, cậu nói xem có đúng không?" Đàm Chiêu có chút 'ngại ngùng' mở miệng.
"...... Không phải, thầy Tô, anh đây căn bản là có hai bộ mặt à?" Phùng Tu Lam rốt cuộc không nhịn được đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Đàm Chiêu nghe vậy, kinh ngạc xua xua tay: "Thời buổi này, trên mạng đầy rẫy anh hùng bàn phím, làm gì còn ai không có hai bộ mặt đối nhân xử thế nha, thầy giáo ngữ văn của cậu cũng là người."
Ông nói gà bà nói vịt, bạn học Phùng Tu Lam vẫn là lựa chọn từ chối phát ngôn.
"Bạn học Tiểu Phùng, cậu cảm thấy thầy giáo để như vậy đến trường học, thích hợp không?" Thân là một cái 'ngụy ma mới' vừa bước vào xã hội hiện đại, Đàm Chiêu quyết định hỏi một chút bên người người ý kiến.
(*) Ngụy ma mới – giả trang người mới. Đây là dịch từ QT, còn từ chữ Hán dịch sang tiếng việt không biết nghĩa có đúng không, nguồn tư liệu ta tra có nói là "không chắc", nhưng cũng 8 phần rồi.
Phùng Tu Lam nhìn khuôn mặt rạng rỡ trước mặt, không thể trái lương tâm nói xấu: "Thầy Tô, kiểu tóc này của anh......"
"Cái này à, thầy giáo cũng không biết kiểu tóc nào phù hợp với mình, liền nhờ thợ cắt tóc tạo một kiểu tóc phù hợp với khí chất của giáo viên dạy ngữ văn, không đẹp hả?"
"Anh vui vẻ là được." Phùng Tu Lam đứng lên, quyết định đơn phương kết thúc trận đối thoại này, kiểu tóc kia một chút cũng không phù hợp với giáo viên.
(*) Mẹ kiếp để là thầy cũng là lạ để là anh cũng là lạ, ta đi chết đây.
Nga, cậu mới không có chờ mong sau kỳ nghỉ kết thúc, phản ứng của mọi người khi nhìn thấy thầy Tô trở lại trường học.
Vấn đề học tập năm cao tam rất căng thẳng, cả thầy và trò đều giành giật từng giây chạy đua với thời gian, tuy rằng theo quy định Quốc Khánh sẽ được nghỉ bảy ngày, nhưng cao tam chỉ nghỉ năm ngày, bốn ngày trước đó Đàm Chiêu đều dành để đi thích ứng với cuộc sống hiện đại, một ngày cuối cùng hắn mới lấy ra danh sách học sinh cao tam ban 13, quyết định làm quen một chút các bạn học sinh đáng yêu của hắn trong tương lai.
(*) Ghi chú nhiều quá không:) Muốn nói ngày trước mới làm quen với edit nên ta dịch hơi hướng Hán Việt, hiện tại muốn đổi Thuần chút còn kịp không mọi người:')).
Cao nhị ban 13 có ba mươi lăm học sinh, nhưng khi lên cao tam, năm bạn học trực tiếp được bố mẹ cho đi du học đại học dự bị bên nước ngoài, hiện tại ban 13 chỉ còn lại ba mươi học sinh.
Bao gồm 18 bạn học nam, 12 bạn học nữ.
Giống như trong ký ức của Tô Tĩnh Lâm, ban này tuy không nhiều người, lại tập trung cả một đám giáo bá, học tra cùng phú nhị đại không học thức không nghề nghiệp vào một chỗ, kỳ thật ở thành phố Hương Quyến thì Hương Quyến Tam Trung rất nổi tiếng, chỉ kém một chút so với Nhất Trung, nhưng thành tích bình quân của ban 13 lại không khác biệt lắm với cao trung chất lượng kém nhất Hương Quyến – Thập Nhị Trung.
Nga, nếu không hay là từ chức đi, nhỡ đâu mai sau lại dạy hư con cháu?
Đàm Chiêu lật xem hồ sơ học sinh, Phùng Tu Lam đứng ngay vị trí đầu tiên, thật không thể tin được a, bạn học Tiểu Phùng vậy mà lại tự mình vượt qua ba môn chính, thành tích đội sổ, là giáo bá nổi tiếng một thân một mình, ngày ngày mang đao mang kiếm đi học, nói đến gia cảnh, Phùng thị ở Hương Quyến cũng là một công ty lâu đời có tiếng.
Căn cứ vào thông tin trên mạng, hai phu thê Phùng thị là cầm sắt hòa minh, hơn nữa còn sinh hai đứa con trai, cho nên, một sinh viên cao trung như bạn học Tiểu Phùng, vì cái gì lại sống một mình bên ngoài?
(*) Gốc: 琴瑟和鸣 – Cầm sắt hòa minh – Một thành ngữ Trung Hoa nói về tình yêu và sự hòa hợp của một cặp vợ chồng. Cầm sắt là tên hai loại nhạc khí, hòa minh là chỉ khi dùng hai đàn phối hợp tạo nên bản nhạc.
Đàm Chiêu đánh một dấu chấm hỏi vào đằng sau tên Phùng Tu Lam, sau đó mới tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Đều là học sinh, tư liệu cũng không quá nhiều, Đàm Chiêu dùng một buổi sáng liền xem xong, ban 13 là ban khoa học tự nhiên, là sau khi cao nhị phân khoa xong mới có, đại bộ phận học sinh đều là vì thành tích kém bị ném vào, số ít là vì không muốn tuân theo kỷ luật hoặc môn học, tỷ như bạn học Triệu Gia thành tích đệ nhất ban 13.
Thành tích của Triệu Gia có thể lọt vào top 50, nhưng trong ký ức của nguyên chủ, vị Gia ca này tính tình cực kì khó quản, đã từng đánh học sinh trong trường, hình phạt trên người phải đến hết năm ba cao trung mới được xóa bỏ.
Nói tóm lại, ban 13 là một ban phi thường có ý tứ.
Đàm Chiêu xem xong liền thoải mái nằm bò trên sô pha, Phùng Tu Lam từ bên ngoài trở về, đột nhiên bị gương mặt này đập thẳng vào mắt, theo bản năng nhíu mày.
"Bạn học Tiểu Phùng cậu trở về đúng lúc lắm, ngày mai đi học rồi, bài tập về nhà làm xong chưa?"
"......"
Đáp án hiển nhiên là không có, Phùng Tu Lam đã sớm tính toán tốt, chờ năm đủ 18 tuổi sẽ rời khỏi Hương Quyến. Làm bài tập? Không tồn tại.
Đàm Chiêu cũng không lập tức bắt ép đè đầu cưỡi cổ, dù sao ngày tháng còn dài nha.
Một đêm rất nhanh trôi qua, sinh hoạt cao tam vất vả, chủ nhiệm ban cao tam cũng không được nhượng bộ, Đàm Chiêu đến cổng trường trước bảy giờ, còn chưa kịp bước vào đã bị bảo an ngăn cản.
Cũng thật trùng hợp, bảo an này chính là cái người đưa hắn đi bệnh viện hôm trước kia.
"Thầy Tô?" Không thể đi, bảo an cảm thấy chính mình còn chưa có già đến nỗi người cũng nhận không ra a.
Đàm Chiêu chỉ chỉ cánh tay phải của mình: "Anh không nhớ rõ sao? Buổi tối hôm đó chính là anh đưa tôi đi bệnh viện, đều do đống tóc này của tôi che mắt thấy không rõ đường, sau khi trở về tôi liền đi cắt tóc, có thêm nhiều tinh thần không?"
"Thêm nhiều thêm nhiều! Thầy Tô về sau nhưng đừng không cẩn thận như vậy nữa, cắt tóc xong đẹp trai hơn nhiều."
Mấy bạn học ăn dưa đi ngang qua:!!!!! Trường học chúng ta có đại soái ca tới aaaa!!!!
Tin tức này như mọc thêm chân, nhanh chóng chiếm cứ hotsearch đầu bảng vườn trường, được rất nhiều bạn học nữ tìm kiếm, trực tiếp khiến đám học sinh uể oải mệt mỏi sau kỳ nghỉ lập tức vực dậy tinh thần.
Biết hết chân tướng bạn học Tiểu Phùng:......
Từ cổng trường đi vào, Đàm Chiêu đã bị cả một đống người vây xem, đương nhiên đều là học sinh, đều man hữu hảo. Một đường tới văn phòng cao tam, mới nâng tầm mắt liền ngăn ở bên ngoài.
"Vị tiên sinh này, anh có phải hay không đi nhầm......"
"Thầy Chu, là tôi, Tô Tĩnh Lâm." Đàm Chiêu hơi hơi mỉm cười, bình giữ ấm trong tay thầy Chu rơi lạch cạch xuống đất.
Đây là Tô Tĩnh Lâm?!
Đùa cái gì vậy!
Học sinh cao tam ban 13 nhìn nam tử khắp người in đầy chữ soái soái soái đứng trên bục giảng khẽ mỉm cười, làm thế nào cũng không thể tiếp thu được sự thật này! Sớm biết thầy Tô nắp nồi kính đen đẹp trai như vậy......
"Sao vậy? Mọi người sao không ai nói gì nha?"
Không dám nói không dám nói.
Đàm Chiêu từ trên bục giảng nhìn xuống, đại khái chỉ khoảng 25 học sinh, nhóm năm bạn học Triệu Gia cầm đầu một người cũng không tới, Phùng Tu Lam đang nằm bò ở vị trí cuối cùng bên cạnh cửa sổ, hắn hắng hắng giọng nói: "Nếu mọi người đều không có gì muốn nói, vậy chúng ta dọn dẹp phòng học một chút trước, bạn học bên kia không cần ngủ, dọn dẹp xong chúng ta sẽ bầu ra một người làm ban trưởng."
(*) Ban là lớp => ban trưởng là lớp trưởng, không Thuần quá huhu.
Cả ban mơ mơ hồ hồ dọn dẹp xong phòng học, lại mơ mơ hồ hồ ổn định ngồi, lúc này mới cảm nhận được mấy phần chân thật.
Ta phi*, chủ nhiệm lớp không có tí cảm giác tồn tại của bọn họ kia cắt tóc xong vậy mà lại thành một đại soái ca! Đây là cái biến hóa thần tiên gì?!
(*) Ngọa tào 卧槽 có thể hiểu là Wow, mẹ kiếp, chết tiệt, ôi đệt, ta phi, fuck... Về sau không dùng cố định mà thay đổi tùy hoàn cảnh.
"Được rồi, các bạn có ai muốn tranh cử chức ban trưởng không?"
Cái này bất quá...... Cũng không có ai muốn đảm đương cái chức ban trưởng đồ bỏ đi này, bạn học Tiểu Phùng cũng phi thường tuyệt tình, chỉ ném cho hắn một cái liếc mắt.
Đàm Chiêu đẩy đẩy mắt kính, vừa muốn thể hiện sự đáng kính của bản thân, bên ngoài phòng học liền truyền đến một đám hỗn loạn ồn ào hò hét: "Gia ca! Gia ca!"
Triệu Gia cầm theo bữa sáng kiêu ngạo xèo đuôi xuất hiện ngoài cửa lớp, còn chưa kịp dẫm một chân vào sàn gạch, liền nghe một khẩu thanh âm từ trên bục giảng truyền đến: "Được, vậy ban 13 chúng ta đã có ban trưởng, là Gia ca!"
Đàm Chiêu nhịn không được trừng mắt: "Không có bài tập ngữ văn, vậy vẫn còn có bài tập toán lý hóa anh nha, cậu đều làm xong rồi?
"...... Thầy Tô, hôm nay nghỉ lễ Quốc Khánh dài hạn, ngày đầu tiên."
A? Hôm nay không phải chủ nhật à?
Đàm Chiêu kinh ngạc lật lại ký ức, có vẻ như, hẳn là, aizz, hắn chỉ vừa mới xuyên vào không lâu, không biết đang lễ Quốc Khánh, luận tình cảm vẫn có thể tha thứ!!!
"Hừ, cậu đừng cho rằng thầy giáo không biết, hôm nay có là ngày nghỉ lễ cuối cùng, cậu chắc chắn cũng không làm bài tập."
Phùng Tu Lam không tỏ ý kiến, cũng không nói nữa.
Hai người sóng vai rời khỏi ngõ nhỏ, ánh đèn đêm dần dần xua tan bóng tối, chợ đêm ở cách đó không xa, thanh âm náo nhiệt, trong không khí phảng phất trần ngập hương vị quyến rũ của đồ nướng BBQ.
(*) BBQ: Barbecue, nướng hun khói, là một hình thức làm chín đồ ăn bằng cách chế biến trực tiếp trên lửa. Dạng nấu nướng này thường được sử dụng khi đi dã ngoại, tụ tập bạn bè.
"Đói bụng không?"
"Không đói."
Trong lòng Phùng Tu Lam vẫn còn khiếp sợ khó nén được, hoặc là nói, cậu không thể hiểu nổi một giáo viên ngữ văn như Tô Tĩnh Lâm, vì cái gì đánh nhau đến giá khinh tựu tục a? Bỏ đi, dù sao cũng là một cái người chả liên quan, hai tháng sau cậu đủ 18 tuổi, là có thể rời khỏi thành phố này.
(*) 驾轻就熟 Giá khinh tựu tục – cưỡi xe nhẹ đi đường quen – đại khái là thành thạo, quen cửa quen nẻo. Anh nhà chơi võ hiệp bao năm hiển nhiên thành thục bạn học nhỏ à:)).
Khi hai người một trước một sau vào cửa, trời đã về khuya.
Đàm Chiêu người này vậy mà cũng không lạ giường, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, Quốc Khánh quả thực là một ngày đẹp trời.
Ti vi ngoài phòng khách đang mở, lại không thấy bạn học Tiểu Phùng. Đàm Chiêu ngồi xuống ghế sofa, không quá thành thục bấm đổi kênh, đổi tới đổi lui liền đổi tới một kênh Hương Quyến (*), vừa đúng lúc đang phát bản tin buổi sáng ở địa phương. Nó đang nói rằng cảnh sát đã nhận được báo cáo từ những công dân nhiệt tình đêm qua, chiếm một sòng bạc ngầm qua đêm, và bắt giữ X và những người khác, liên quan đến số tiền XX nhân dân tệ.
(*) Tên địa danh tác giả đặt cho thành phố thôi. ^^
Dù đã cố tình không để ý nhưng Đàm Chiêu – công dân nhiệt thành – vẫn nhận ra tấm biển hiệu vô cùng khiêm tốn của A Anh Trà Quán.
"A? Bạn học Tiểu Phùng, để cậu mua bữa sáng cho giáo viên, làm phiền rồi."
(*) Gốc: 这多不好意思啊 – Ta đổi từ xấu hổ, ngượng ngùng thành phiền cậu, khách khí, okiela. ^^
Phùng Tu Lam giật giật khóe miệng, nếu thật sự thấy phiền thì đừng ăn: "... Chỉ là cảm ơn anh tối hôm qua giúp đỡ."
Lời này nói ra, cư nhiên lại có mấy phần khí tức giang hồ, Đàm Chiêu cười cười, không nói tiếp.
Ăn sáng xong, chương trình tin tức buổi sáng cũng chiếu xong, Đàm Chiêu tùy tay tắt ti vi, chuẩn bị ra ngoài cắt cái đầu, thuận tiện đổi luôn mắt kính, tối qua không chú ý, hôm nay thức dậy hắn mới phát hiện cái gọng kính đen tựa giám đốc của hắn đã vỡ thành hình mạng nhện.
Kỳ thật nguyên chủ cận cũng không nặng, nhưng thân là giáo viên, Đàm Chiêu vẫn là cảm thấy chính mình nên có một cặp mắt kính.
"Bạn học Tiểu Phùng, cậu nói xem, hai trăm tệ có mua được một cái kính không?"
Phùng Tu Lam cảm thấy hôm nay chủ nhiệm lớp cũng phi thường kỳ quái, phải nói thầy Tô bên ngoài trường cùng thầy Tô trong trường là hai người hoàn toàn khác nhau: "...... Hai trăm tệ một cái mắt kính cũng không mua được."
Tim đau.
Cuối cùng, vẫn là Đàm Chiêu hỏi mượn bạn học Tiểu Phùng năm trăm tệ, lúc này mới ra ngoài.
Nói đúng hơn, đây là ngày thứ hai Đàm Chiêu ở thế giới hiện đại, hắn vẫn còn đang ở trong giai đoạn thích nghi, quanh co tìm một cái tiệm cắt tóc nhìn qua có vẻ khá rẻ vào tùy tiện làm mấy nhát, rồi đến trung tâm mua sắm nhặt về một cái kính giá hạ, xong xuôi mới dẫm lên ánh tà dương còn sót lại trở về nơi hắn tá túc – nhà bạn học Tiểu Phùng.
Phùng Tu Lam nghe thấy tiếng gõ cửa đi ra mở: "Anh là ai?"
Đàm Chiêu sờ sờ mặt chính mình: "Đổi một cái kiểu tóc biến hóa lớn như vậy sao? Bạn học Tiểu Phùng, tôi là thầy Tô chủ nhiệm lớp của cậu a."
"Lừa đảo!" Bạn học Phùng Tu Lam ầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Cuối cùng, Đàm Chiêu phải lấy ra cả chứng minh thư, mới khiến bạn học nhỏ mười phần cảnh giác này tin tưởng hắn là Tô Tĩnh Lâm, thực sự cảm tạ ở Trung Quốc chụp ảnh chứng minh thư yêu cầu phải lộ trán.
— Há há há bạn học Tiểu Phùng thật sự đáng yêu muốn mạng. ><
"Anh thật sự là thầy Tô?"
Đàm Chiêu gật đầu.
Chuyện này cũng không khỏi quá...... ly kỳ a, trong phim truyền hình cũng không dám làm đến cẩu thả như vậy đâu. Phùng Tu Lam nhìn vị thầy Tô gần như có thể so với minh tinh thần tượng trước mắt, trên mũi còn treo một gọng kính vàng, đổi một thân tây trang chỉnh tề, tựa như có thể trực tiếp quay sang đóng phim trinh thám diễn văn nhã bại hoại.
(*) Đại khái là quay phim cũng không dám quay xấu như thế, câu cuối thì là diễn vai giả bộ văn nhã thực tế ôm tâm tư kiểu tội phạm trong phim ý. ^^
Cậu hồi tưởng lại thầy giáo ngữ văn lúc trước mềm yếu đội nắp nồi như thế nào, trong lòng tức khắc lâm vào quỷ dị trầm mặc.
"Khó coi vậy à? Thầy giáo còn nghĩ ngày lễ Quốc Khánh đến, đổi một cái hình tượng, dù sao sau mười một ngày nghỉ, các cậu còn có một buổi họp phụ huynh mở đầu năm học, cậu nói xem có đúng không?" Đàm Chiêu có chút 'ngại ngùng' mở miệng.
"...... Không phải, thầy Tô, anh đây căn bản là có hai bộ mặt à?" Phùng Tu Lam rốt cuộc không nhịn được đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Đàm Chiêu nghe vậy, kinh ngạc xua xua tay: "Thời buổi này, trên mạng đầy rẫy anh hùng bàn phím, làm gì còn ai không có hai bộ mặt đối nhân xử thế nha, thầy giáo ngữ văn của cậu cũng là người."
Ông nói gà bà nói vịt, bạn học Phùng Tu Lam vẫn là lựa chọn từ chối phát ngôn.
"Bạn học Tiểu Phùng, cậu cảm thấy thầy giáo để như vậy đến trường học, thích hợp không?" Thân là một cái 'ngụy ma mới' vừa bước vào xã hội hiện đại, Đàm Chiêu quyết định hỏi một chút bên người người ý kiến.
(*) Ngụy ma mới – giả trang người mới. Đây là dịch từ QT, còn từ chữ Hán dịch sang tiếng việt không biết nghĩa có đúng không, nguồn tư liệu ta tra có nói là "không chắc", nhưng cũng 8 phần rồi.
Phùng Tu Lam nhìn khuôn mặt rạng rỡ trước mặt, không thể trái lương tâm nói xấu: "Thầy Tô, kiểu tóc này của anh......"
"Cái này à, thầy giáo cũng không biết kiểu tóc nào phù hợp với mình, liền nhờ thợ cắt tóc tạo một kiểu tóc phù hợp với khí chất của giáo viên dạy ngữ văn, không đẹp hả?"
"Anh vui vẻ là được." Phùng Tu Lam đứng lên, quyết định đơn phương kết thúc trận đối thoại này, kiểu tóc kia một chút cũng không phù hợp với giáo viên.
(*) Mẹ kiếp để là thầy cũng là lạ để là anh cũng là lạ, ta đi chết đây.
Nga, cậu mới không có chờ mong sau kỳ nghỉ kết thúc, phản ứng của mọi người khi nhìn thấy thầy Tô trở lại trường học.
Vấn đề học tập năm cao tam rất căng thẳng, cả thầy và trò đều giành giật từng giây chạy đua với thời gian, tuy rằng theo quy định Quốc Khánh sẽ được nghỉ bảy ngày, nhưng cao tam chỉ nghỉ năm ngày, bốn ngày trước đó Đàm Chiêu đều dành để đi thích ứng với cuộc sống hiện đại, một ngày cuối cùng hắn mới lấy ra danh sách học sinh cao tam ban 13, quyết định làm quen một chút các bạn học sinh đáng yêu của hắn trong tương lai.
(*) Ghi chú nhiều quá không:) Muốn nói ngày trước mới làm quen với edit nên ta dịch hơi hướng Hán Việt, hiện tại muốn đổi Thuần chút còn kịp không mọi người:')).
Cao nhị ban 13 có ba mươi lăm học sinh, nhưng khi lên cao tam, năm bạn học trực tiếp được bố mẹ cho đi du học đại học dự bị bên nước ngoài, hiện tại ban 13 chỉ còn lại ba mươi học sinh.
Bao gồm 18 bạn học nam, 12 bạn học nữ.
Giống như trong ký ức của Tô Tĩnh Lâm, ban này tuy không nhiều người, lại tập trung cả một đám giáo bá, học tra cùng phú nhị đại không học thức không nghề nghiệp vào một chỗ, kỳ thật ở thành phố Hương Quyến thì Hương Quyến Tam Trung rất nổi tiếng, chỉ kém một chút so với Nhất Trung, nhưng thành tích bình quân của ban 13 lại không khác biệt lắm với cao trung chất lượng kém nhất Hương Quyến – Thập Nhị Trung.
Nga, nếu không hay là từ chức đi, nhỡ đâu mai sau lại dạy hư con cháu?
Đàm Chiêu lật xem hồ sơ học sinh, Phùng Tu Lam đứng ngay vị trí đầu tiên, thật không thể tin được a, bạn học Tiểu Phùng vậy mà lại tự mình vượt qua ba môn chính, thành tích đội sổ, là giáo bá nổi tiếng một thân một mình, ngày ngày mang đao mang kiếm đi học, nói đến gia cảnh, Phùng thị ở Hương Quyến cũng là một công ty lâu đời có tiếng.
Căn cứ vào thông tin trên mạng, hai phu thê Phùng thị là cầm sắt hòa minh, hơn nữa còn sinh hai đứa con trai, cho nên, một sinh viên cao trung như bạn học Tiểu Phùng, vì cái gì lại sống một mình bên ngoài?
(*) Gốc: 琴瑟和鸣 – Cầm sắt hòa minh – Một thành ngữ Trung Hoa nói về tình yêu và sự hòa hợp của một cặp vợ chồng. Cầm sắt là tên hai loại nhạc khí, hòa minh là chỉ khi dùng hai đàn phối hợp tạo nên bản nhạc.
Đàm Chiêu đánh một dấu chấm hỏi vào đằng sau tên Phùng Tu Lam, sau đó mới tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Đều là học sinh, tư liệu cũng không quá nhiều, Đàm Chiêu dùng một buổi sáng liền xem xong, ban 13 là ban khoa học tự nhiên, là sau khi cao nhị phân khoa xong mới có, đại bộ phận học sinh đều là vì thành tích kém bị ném vào, số ít là vì không muốn tuân theo kỷ luật hoặc môn học, tỷ như bạn học Triệu Gia thành tích đệ nhất ban 13.
Thành tích của Triệu Gia có thể lọt vào top 50, nhưng trong ký ức của nguyên chủ, vị Gia ca này tính tình cực kì khó quản, đã từng đánh học sinh trong trường, hình phạt trên người phải đến hết năm ba cao trung mới được xóa bỏ.
Nói tóm lại, ban 13 là một ban phi thường có ý tứ.
Đàm Chiêu xem xong liền thoải mái nằm bò trên sô pha, Phùng Tu Lam từ bên ngoài trở về, đột nhiên bị gương mặt này đập thẳng vào mắt, theo bản năng nhíu mày.
"Bạn học Tiểu Phùng cậu trở về đúng lúc lắm, ngày mai đi học rồi, bài tập về nhà làm xong chưa?"
"......"
Đáp án hiển nhiên là không có, Phùng Tu Lam đã sớm tính toán tốt, chờ năm đủ 18 tuổi sẽ rời khỏi Hương Quyến. Làm bài tập? Không tồn tại.
Đàm Chiêu cũng không lập tức bắt ép đè đầu cưỡi cổ, dù sao ngày tháng còn dài nha.
Một đêm rất nhanh trôi qua, sinh hoạt cao tam vất vả, chủ nhiệm ban cao tam cũng không được nhượng bộ, Đàm Chiêu đến cổng trường trước bảy giờ, còn chưa kịp bước vào đã bị bảo an ngăn cản.
Cũng thật trùng hợp, bảo an này chính là cái người đưa hắn đi bệnh viện hôm trước kia.
"Thầy Tô?" Không thể đi, bảo an cảm thấy chính mình còn chưa có già đến nỗi người cũng nhận không ra a.
Đàm Chiêu chỉ chỉ cánh tay phải của mình: "Anh không nhớ rõ sao? Buổi tối hôm đó chính là anh đưa tôi đi bệnh viện, đều do đống tóc này của tôi che mắt thấy không rõ đường, sau khi trở về tôi liền đi cắt tóc, có thêm nhiều tinh thần không?"
"Thêm nhiều thêm nhiều! Thầy Tô về sau nhưng đừng không cẩn thận như vậy nữa, cắt tóc xong đẹp trai hơn nhiều."
Mấy bạn học ăn dưa đi ngang qua:!!!!! Trường học chúng ta có đại soái ca tới aaaa!!!!
Tin tức này như mọc thêm chân, nhanh chóng chiếm cứ hotsearch đầu bảng vườn trường, được rất nhiều bạn học nữ tìm kiếm, trực tiếp khiến đám học sinh uể oải mệt mỏi sau kỳ nghỉ lập tức vực dậy tinh thần.
Biết hết chân tướng bạn học Tiểu Phùng:......
Từ cổng trường đi vào, Đàm Chiêu đã bị cả một đống người vây xem, đương nhiên đều là học sinh, đều man hữu hảo. Một đường tới văn phòng cao tam, mới nâng tầm mắt liền ngăn ở bên ngoài.
"Vị tiên sinh này, anh có phải hay không đi nhầm......"
"Thầy Chu, là tôi, Tô Tĩnh Lâm." Đàm Chiêu hơi hơi mỉm cười, bình giữ ấm trong tay thầy Chu rơi lạch cạch xuống đất.
Đây là Tô Tĩnh Lâm?!
Đùa cái gì vậy!
Học sinh cao tam ban 13 nhìn nam tử khắp người in đầy chữ soái soái soái đứng trên bục giảng khẽ mỉm cười, làm thế nào cũng không thể tiếp thu được sự thật này! Sớm biết thầy Tô nắp nồi kính đen đẹp trai như vậy......
"Sao vậy? Mọi người sao không ai nói gì nha?"
Không dám nói không dám nói.
Đàm Chiêu từ trên bục giảng nhìn xuống, đại khái chỉ khoảng 25 học sinh, nhóm năm bạn học Triệu Gia cầm đầu một người cũng không tới, Phùng Tu Lam đang nằm bò ở vị trí cuối cùng bên cạnh cửa sổ, hắn hắng hắng giọng nói: "Nếu mọi người đều không có gì muốn nói, vậy chúng ta dọn dẹp phòng học một chút trước, bạn học bên kia không cần ngủ, dọn dẹp xong chúng ta sẽ bầu ra một người làm ban trưởng."
(*) Ban là lớp => ban trưởng là lớp trưởng, không Thuần quá huhu.
Cả ban mơ mơ hồ hồ dọn dẹp xong phòng học, lại mơ mơ hồ hồ ổn định ngồi, lúc này mới cảm nhận được mấy phần chân thật.
Ta phi*, chủ nhiệm lớp không có tí cảm giác tồn tại của bọn họ kia cắt tóc xong vậy mà lại thành một đại soái ca! Đây là cái biến hóa thần tiên gì?!
(*) Ngọa tào 卧槽 có thể hiểu là Wow, mẹ kiếp, chết tiệt, ôi đệt, ta phi, fuck... Về sau không dùng cố định mà thay đổi tùy hoàn cảnh.
"Được rồi, các bạn có ai muốn tranh cử chức ban trưởng không?"
Cái này bất quá...... Cũng không có ai muốn đảm đương cái chức ban trưởng đồ bỏ đi này, bạn học Tiểu Phùng cũng phi thường tuyệt tình, chỉ ném cho hắn một cái liếc mắt.
Đàm Chiêu đẩy đẩy mắt kính, vừa muốn thể hiện sự đáng kính của bản thân, bên ngoài phòng học liền truyền đến một đám hỗn loạn ồn ào hò hét: "Gia ca! Gia ca!"
Triệu Gia cầm theo bữa sáng kiêu ngạo xèo đuôi xuất hiện ngoài cửa lớp, còn chưa kịp dẫm một chân vào sàn gạch, liền nghe một khẩu thanh âm từ trên bục giảng truyền đến: "Được, vậy ban 13 chúng ta đã có ban trưởng, là Gia ca!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.