Ngao Du Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 17

Thập Tứ Lang

15/11/2015

Thẳng tiến Thái Bạch sơn (nhị)

Sự thật chứng minh, sinh mệnh của sắc quỷ lưu manh mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Cứ nhìn Gia Luật Cảnh thì biết, mặt mày trắng bệch, miệng sùi bọt mép, chân tay co rút, thế mà hắn vẫn kiên cường chống chọi được đến tận giờ.

Bên người Trạch Tú luôn có rất nhiều thuốc, cho hắn uống xong, rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, nằm trên thảm lông mà ngủ.

Tiểu Man cảm khái lại hâm mộ nhìn cái hộp Trạch Tú để trên đất, cái gì cũng có thể lấy ra từ trong đó, từ nồi niêu bát đũa, dược liệu vũ khí cho đến quần áo trang phục, cái gì cần cũng có. Đại gia khi hành tẩu giang hồ đều như vậy sao?

Tiểu Liên Y lần này bị dọa không nhẹ, từ lúc đến đây vẫn không gọi chủ tử, không cảm ơn Trạch Tú, vẫn ngồi trong góc, sắc mặt trắng bệch nhìn Gia Luật Cảnh đang nằm hôn mê, thi thoảng lại lấy ngón tay chọc chọc hắn như muốn xác định hắn đang ngủ hay là đã chết.

“Ngươi cũng đừng động hắn, hắn không sao.” Tiểu Man ngồi bên cạnh nàng, cầm cây lược gỗ chải tóc cho nàng.

Liên Y gật đầu, thấp giọng nói: “Đều là ta không tốt, là ta hại hắn.”

Việc này… chuyện xảy ra cũng quá nhanh, ngắn ngủi có vài ngày, Liên Y đã bị tên biến thái này rung động sao?

Tiểu Man vỗ vai nàng, nói: “Mấy ngày nay các ngươi ở trong rừng sao? Sao không sớm tới tìm ta?”

Liên Y xoa xoa mắt: “Ta không biết chủ tử ở đâu, lần này tìm được cũng là trùng hợp. May mắn là tìm được các ngươi, nếu không hắn mà chết ta sẽ áy náy cả đời.”

Tiểu Man cười nói: “Có gì mà áy náy, là hắn tự nguyện thôi, không liên quan ngươi.”

Liên Y lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng trong lòng ta sẽ khổ sở, tim ta cũng chỉ từ máu thịt mà ra thôi.”

Chẳng lẽ ý của nàng là tim mình làm từ tảng đá? Tiểu Man buồn bực vuốt ngực đi ra ngoài thông khí, thấy Căn Cổ tươi cười bưng một bát canh đi qua người nàng, tới trước mặt Liên Y, giống như cừu non ngoan ngoãn, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, ngươi ăn chút gì đi.”

Liên Y nhìn thấy hắn thì đỏ mắt, nức nở nói: “Căn Cổ đệ đệ, ta không chăm sóc tốt cho vương gia nhà ngươi. Ngươi trách ta đi!”

Căn Cổ cười nói: “Cái loại vô liêm sỉ này chết mới tốt. Tỷ tỷ, thân thể ngươi quan trọng hơn, không cần lo cho hắn. Ta sao có thể trách ngươi.”

Đứa nhỏ này thật là…

Buổi tối, Liên Y và Căn Cổ ra ngoài kiếm ăn. Đứa nhỏ này bình thường nếu có cơ hội lập tức sẽ lười biếng, gần đây lại biến thành nam nhân chăm chỉ cần lao, mọi chuyện đều tự thân đi làm, đến con kiến cũng không cần mẫn bằng hắn. Ai nói hồng nhan là họa thủy, hồng nhan này căn bản chính là xuân thủy.

Trạch Tú lấy tay đặt lên trán Gia Luật Cảnh, hắn đã giảm sốt, chỉ là môi khô nứt nẻ. Trạch Tú dùng khăn thấm nước lên cho hắn, đột nhiên Gia Luật Cảnh mở trừng mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

“Tỉnh?” Trạch Tú tức giận hỏi.

Gia Luật Cảnh giống như mất hồn mà nhìn hắn, trong mắt dần ứ nước, chảy ròng ròng ra khỏi khóe mắt.

“Hảo huynh đệ!” Hắn run run gọi, ôm cổ tay Trạch Tú, cả người nâng lên, “Chúng ta đang ở cầu Nại Hà sao? Ngươi vì ta mà tới sao? Không phải ta đang nằm mơ chứ?”

Trạch Tú một quyền đánh vào mũi hắn, khiến hắn không kịp rên một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh.

“Đồ thần kinh!” Trạch Tú lạnh lùng phán, quay đầu nhíu mày nhìn Tiểu Man: “Sao hắn lại ở cùng với Liên Y? Ngươi để hắn đi theo sao?”



Tiểu Man chột dạ cười, vội nói lảng sang chuyện khác: “Bọn Liên Y ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, hay là gặp nguy hiểm gì rồi!”

Trạch Tú trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi lại làm trò quỷ gì?”

Tiểu Man nói: “Không có gì, ngươi xem, bên người hắn chỉ có một tên nhóc con làm hộ vệ, mà nhóc con kia cũng không trung tâm với hắn, người này lại không có công phu gì, một mình ở bên ngoài thật là đáng thương nha. Đi theo chúng ta không phải rất tốt sao? Giúp đỡ hắn cũng coi như tích chút công đức…”

Nàng mà tốt bụng như vậy?

Trạch Tú ngồi dưới đất, chậm rãi nói: “Ngươi phải cẩn thận, hắn tương lai có thể làm hoàng đế, không giống với những kẻ giàu có bình thường, lại càng khác với nhân sĩ giang hồ. Có được ưu đãi gắn với việc đại giới ngươi phải trả sẽ lớn hơn nhiều. Nếu như còn ôm ý tưởng lợi dụng sơ hở mà chiếm tiện nghi, nên sớm đuổi hắn đi, bằng không hối hận cũng không kịp.”

Đạo lý này sao nàng không hiểu chứ. Tiểu Man sờ sờ khuôn mặt, thấp giọng nói “Ngươi thấy những người thích chiếm tiện nghi đều không phân tốt xấu, vừa thấy lợi đã muốn chiếm sao? Ngươi chẳng biết gì cả.”

Trạch Tú im lặng.

Một lát sau bọn Liên Y trở về, Tiểu Man cười cười ngoắc tay với nàng: “Liên Y, lại đây, lại đây!”

Liên Y buông con mồi, trước tiên tới nhìn Gia Luật Cảnh, sau mới chạy tới: “Chủ tử, có chuyện gì?”

Tiểu Man lấy trong bọc ra một bộ quần áo, ướm lên người nàng, cười nói: “Vải lần trước chúng ta mua đều bị rơi mất, ta thấy quần áo trên người ngươi quá cũ nát rồi, nên mới lấy xiêm y của ta sửa lại một chút, ngươi thử mặc xem. Sau này tới chợ, chúng ta lạ mua thêm vải may đồ mới.”

Hai mắt Liên Y lại đỏ lên.

Tiểu Man lại nói: “Tuy là quần áo cũ nhưng ta cũng mới mặc vài lần thôi, ngươi đừng chê. Hơn nữa cũng sửa lại rồi, ngươi chắc là mặc vừa.”

Liên Y vội vàng lắc đầu: “Ta… ta không chê! Chủ tử đối tốt với ta như vậy, còn giúp ta may quần áo…”

Tiểu Man rút ra ba bộ quần áo đưa cho nàng: “Đây, đều là của ngươi. Nhanh đi thử để ta nhìn xem.”

Liên Y ôm quần áo chạy ra bên ngoài, một lúc sau đi vào, mọi người đều sáng bừng mắt. Tục ngữ nói người đẹp vì lụa quả không sai, cho dù nàng thiên tiên tuyệt sắc, mặc quần áo rách cũng rất nổi bật rồi, nhưng sau khi thay đồ sạch sẽ vào, rốt cuộc vẫn rất khác.

Liên Y ngượng ngùng nắm vạt váy, thấp giọng nói: “Sao… Thế nào, nhìn có xấu không?”

Căn Cổ khen ngợi trước tiên: “Tỷ tỷ thật đẹp, quần áo gì mặc lên người tỷ tỷ đều hợp cả. Cùng là bộ đồ đó, ngươi mặc vào đẹp hơn rất nhiều so với ác nữ nhân nào đó!”

Liên Y đỏ mặt nói nhỏ: “Đa tạ chủ tử, ta rất thích, thích hơn tất cả vải vóc đẹp đẽ quý giá khác.”

Tiểu Man tủm tỉm cười, sờ sờ tóc nàng, nói: “Ngươi thích là tốt rồi, ta cũng là tư tâm thôi, không thể nhìn người của mình ăn mặc như kẻ ăn mày. Còn những kẻ khác, dù có mất hết quần áo ta cũng không để ý.”

Căn Cổ vì ra ngoài săn thú, cả người đều là mồ hôi, đang lấy tay áo để quạt, biết nàng đang trào phúng mình cũng chỉ cười lạnh một tiếng. Nếu nói về đấu võ mồm, đùa giỡn giả dối, hắn không thắng nổi nữ nhân này nên hắn không thèm nói.

Tiểu Man lại lấy xiêm y và áo khoác mà bình thường Trạch Tú vẫn mặc ra, gấp chỉnh tề, cười nói: “Quần áo cũng đã giặt giũ sửa sang hết rồi, chỉ là không biết có hợp ý ngươi không thôi.”

Trạch Tú cầm lấy, hơi bất ngờ, gật đầu nói: “Thật sự cảm ơn, làm phiền rồi.”

Hắn hành tẩu giang hồ, từ trước tới giờ vẫn không câu nệ tiểu tiết, dù rằng bạc trên người không hề thiếu lại không hay để ý việc này, quần áo cũng bị rách, bị sờn rất nhiều. Giờ mở ra đã thấy những chỗ sờn rách đều đã được mạng lại cẩn thận, hơn nữa mạng rất khéo, hiển nhiên là tay nghề cực kỳ tốt.



“Ngươi may vá rất được nha!” Hắn không khỏi tán thưởng một phen, quả thực không thể tưởng tượng được tiểu chủ Thương Nhai thành lại làm cả việc may vá.

Tiểu Man cười một tiếng: “Đó là đương nhiên, ta cũng không phải là người chỉ biết chiếm tiện nghi người khác, ngẫu nhiên cũng sẽ cống hiến một chút.”

Lời nói vẫn kỳ quái như vậy. Trạch Tú thở dài trong lòng, quả nhiên con người không ai toàn vẹn.

Căn Cổ đứng dậy đi ra ngoài, dù sao ác nữ nhân này sẽ không làm gì cho mình, đã thế còn thích cười nhạo, đơn giản là nên nhắm mắt làm ngơ.

Bất chợt nàng ngoắc gọi hắn: “Tiểu quỷ kia, lại đây!”

Hắn quay đầu, cảnh giác trừng mắt nhìn nàng: “Cái gì?”

Tiểu Man ném cho hắn một cái bọc nhỏ: “Ngươi không mang theo cái gì, ngay cả quần áo để thay cũng không có, đống da lông trên người đã thối gần chết rồi. Cầm cái này đi.”

Căn Cổ thực sự không nghĩ rằng nàng lại chuẩn bị đồ cho mình, vẻ mặt phức tạp, chậm rãi mở bọc đồ, bên trong là một ít quần áo cũ của Trạch Tú, còn có chuỗi hoa tai làm từ các sợi chỉ màu.

“Quần áo này đã rách không vá lại được, cho nên ta sửa thành nhỏ lại cho ngươi mặc. Ngươi đừng chê, sau này đến chợ có thể mua đồ mới, lúc đó thích vứt thì vứt. Cái hoa tai kia là nhàn rỗi mà làm, cho ngươi chơi đấy.”

Căn Cổ cầm hoa tai lên, nhìn kỹ, thấp giọng nói: “Tay nghề cực kỳ vụng về.”

Nói xong lại nở nụ cười, cầm quần áo ra ngoài thay, hoa tai kia thì gài ở thắt lưng, thi thoảng lại đưa tay ra nghịch, hiển nhiên là rất thích thú. Aizzz aizzz, đúng là tiểu quỷ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tiểu Man thấy mọi người đều thay quần áo sạch sẽ, ai nhìn cũng sáng sủa vui vẻ, liền vỗ tay cười nói: “Như vậy mới tốt. Chúng ta hành tẩu giang hồ, cần phải sạch sẽ mới được, bẩn thỉu không phải là đại hiệp mà là tên khất cái…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thân mình không tự chủ được ngã sang bên. Trạch Tú nhanh chóng xông lên nắm được nàng, cúi đầu nhìn, cổ tay phải nàng đang chảy máu ồ ạt, nháy mắt đã nhiễm đỏ tay áo, gân xanh trên mu bàn tay giật giật như nổi điên, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Hắn điểm mấy huyệt đạo trên cánh tay nàng, nhưng không có chút tác dụng, máu chỉ thoáng ngừng rồi lại ào ạt tuôn ra. Tiểu Man run giọng nói: “Đau quá! Mau… chém nó, xong hết mọi chuyện!”

Trạch Tú nhíu mày không nói, vội vàng lấy vải cuốn chặt phía trên cổ tay nàng, cuối cùng máu cũng ngừng một chút nhưng gân xanh trên mu bàn tay nàng thì giống như vật sống, bắt đầu vặn vẹo dưới da nàng, Tiểu Man đau đớn đổ đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên há miệng cắn tay hắn.

Liên Y sợ hãi khóc váng lên, luống cuống tay chân không biết phải làm gì, chỉ biết khóc gọi tên nàng. Căn Cổ lấy băng vải ra buộc hai bàn tay nàng lại với nhau, máu tươi lập tức ngừng chảy. Trạch Tú vội vàng bôi thuốc mỡ lên, một bên hỏi hắn: “Đây là biện pháp gì vậy?”

Căn Cổ nghiêm mặt nói: “Trước kia ta từng theo phụ thân đi đánh giặc, cũng gặp nhiều người giang hồ cừu thị người Khiết Đan, dùng thanh long cổ này để hại người, chỉ cần lấy vải buộc chặt hai tay là sẽ không chảy máu nữa.”

Trạch Tú nhíu mày nói: “Thanh Long cổ? Không phải bách nhật huyết kiệt sao?”

Căn Cổ lắc đầu nói: “Không phải. Bách nhật huyết kiệt là trong vòng trăm ngày, mỗi ngày sẽ chảy máu vào một canh giờ nhất định, cho đến khi máu cả người cạn kiệt mà chết. Ngươi xem gân xanh trên mu bàn tay nàng đang co giật, bình thường miệng vết thương không đau, sẽ giống như không có chuyện gì. Thanh long cổ này một khi phát tác sẽ đau nhức vô cùng, làm người ta chỉ muốn cắt đứt tay chân, mỗi lần phát tác, máu sẽ chảy gấp đôi lần trước, nếu không có dẫn tử giảm bớt, không đầy trăm ngày sẽ chết.”

Khi nói chuyện, Tiểu Man đã đau đến hôn mê, miệng hơi hé ra, bên miệng đầy máu – là máu Trạch Tú.

Trạch Tú nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, lấy áo khoác đắp lên cho nàng, tự xoa bóp vết thương trên tay mình, nói: “Ta không hiểu biết về cổ thuật. Có phương pháp trị liệu không?”

Căn Cổ lắc đầu: “Ai hạ cổ thì phải tìm người đó, thứ này không giống độc bình thường, nếu không phải là người hạ cổ hoặc là người cực kỳ tinh thông thuật này thì đều thúc thủ vô sách. Phải cẩn thận, mấy lần phát tác đầu thì dùng vải buộc tay còn có thể cầm máu, sau này sẽ không có tác dụng nữa.”

Liên Y khóc, nước mắt nước mũi đầy mặt, nắm tay Tiểu Man, nói không nên lời, hận không thể chết thay nàng. Trạch Tú trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Sáng mai lập tức xuất phát đi núi Thái Bạch. Ta có một trưởng bối… Có lẽ có biện pháp đối phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngao Du Giang Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook