Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 27

Tuỳ Phong Thanh

27/12/2013

Edit: viochan Beta: bichan

“Lam Nhi, ta không cho ngươi làm như vậy.” Người cổ đại không phải coi trọng nhất là trong sạch gì đó, danh dự giả dối hư ảo gì đó sao? Nếu nàng thực sự để cho Lam Nhi làm vậy thì sau này Lam Nhi sao có thể sống nổi. “Vân nương, ta có thể đáp ứng ngươi, bất quá ngươi phải đồng ý với ta ba điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Bất luận nàng ta có điều kiện gì nàng đều đáp ứng, chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn nghe lời.

“Thứ nhất, ngươi phải cam đoan Lam Nhi ở đây không phải kỹ nữ lại càng không phải nha hoàn, bất luận kẻ nào cũng không được khi dễ nàng. Thứ hai, ta không bán thân. Thứ ba, khách ta tiếp sẽ do ta quyết định.” Làm nữ tử thanh lâu có vẻ rất thú vị nha, hơn nữa Chính Hiên cũng tuyệt đối không thể ngờ được ta sẽ ở nơi này. Hì hì ~~~

“Điều này……” Bắt nàng buông tha cho tiểu mỹ nhân Lam Nhi này, lại còn phải chấp nhận điều kiện hà khắc như vậy! Thế này……bất quá tiểu thư này tất nhiên là đẹp hơn so với nha hoàn Lam Nhi nhiều, nếu phải dùng nha hoàn này để đổi thì thật sự không có lợi, Vân nương nàng đương nhiên sẽ không ngốc như vậy!

“Không đáp ứng? Không đáp ứng thì quên đi.” Vũ Tình nhún vai tỏ vẻ bất cần. Vậy thì đừng trách nàng khiến cho nơi này gà chó không yên……

Vân nương thấy được sự giảo hoạt trong mắt nàng thì đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi. “Được rồi, được rồi, ta đáp ứng là được chứ gì.” Cô nương này giống như trời sinh vương giả, làm cho người ta không rét mà run. Nàng mơ hồ cảm thấy nha đầu kia sẽ khiến cho nàng gặp phải phiền toái rất lớn.

Vân nương chuẩn bị cho nàng một gian phòng nhỏ, tươi mát thanh nhã, tuy rằng không quá cầu kì nhưng lại rất hợp ý Vũ Tình. Xem ra tú bà kĩ viện trong truyền thuyết cũng không đến nỗi xấu xa, lưu lạc phong trần như vậy, ở đây có lẽ cũng không đến nỗi nào.

Vũ Tình đã thay nữ trang, trăm phần trăm thành một mỹ nhân ngây thơ. Nàng ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, Lam Nhi đang cẩn thận chải vuốt mái tóc cho nàng. Đột nhiên Lam Nhi thét một tiếng chói tai, chiếc lược trong tay rơi xuống đất……

“Lam Nhi, làm sao vậy?“Vũ Tình xoay người nhìn về phía Lam nhi thì thấy mặt nàng trắng bệch.

“Tiểu thư……Đằng kia hình như có người!” Nàng càng sợ rằng đó là quỷ!

Tiêu Vũ Tình nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, quả nhiên nhìn thấy bên góc giường có một bóng đen in trên mặt đất.

“Tiểu thư, đừng qua đó.”

Tiêu Vũ Tình nàng trí dũng vô song đương nhiên không sợ. Nàng lay lay người kia cũng không thấy có phản ứng gì. Vết thương trên người nhìn thật khủng khiếp, máu trên miệng vết thương vẫn còn đang liên miên không ngừng chảy ra, tựa hồ không chảy thành sông thì nó sẽ không cam lòng. Vũ Tình nhìn, trong lòng lại có cảm giác đau. Tại sao? Nàng rõ ràng không biết hắn, vì sao lại có cảm giác đau lòng?

Xác định rằng người nọ là bị thương nặng mà hôn mê, Tiêu Vũ Tình kéo người hắn lại gần. Nàng cũng không phải cố ý ăn đậu hũ nha. Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này nàng không khỏi kinh hô:“Vô Dạ?” Hắn không phải võ công rất cao cường sao? Ai làm hắn bị thương? “Mau gọi xe cứu thương!”

“Cái gì…… xe gì cơ?” Tiểu thư sao cứ luôn nói một số danh từ mà nàng không hiểu gì cả.

Tiêu Vũ Tình lúc này mới nhớ ra rằng mình còn đang ở cổ đại: “Lam Nhi, ngươi mang một chậu nước đến đây.”

Phải dùng đến sức chín trâu hai hổ nàng mới miễn cưỡng đặt được Vô Dạ lên trên giường, cầm máu cho hắn, lại dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán giúp hắn.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng mê chết người không đền mạng kia của hắn, động tác của Vũ Tình dần chậm lại. Long Hiên hoàng triều này rốt cuộc là thế nào? Nơi nào cũng có toàn những mỹ nữ tuyệt trần, ngay cả một sát thủ cũng đẹp trai như vậy, thật sự là không có thiên lý!

“Tiểu thư, ngươi biết hắn?” Nhìn bộ dáng của tiểu thư hình như là biết hắn, nhưng tiểu thư nhiều năm đều ở khuê phòng đại viện, không có lý do gì lại biết một nhân vật giang hồ.



“Hắn chính là Vô Dạ mà lần trước đã chạy đến hoàng cung ám sát hoàng đế.” Nhớ lại hôm đó Vũ Tình bị triệu thị tẩm, may quá có hắn đến quấy rối, xét ra thì hắn đối với nàng có ơn. Vậy xem như đây là báo đáp đi! Nàng vẫn cảm thấy chuyện giữa nàng và Vô Dạ sẽ không kết thúc như vậy, đây mới thật sự là bắt đầu.

Lam nhi kinh hô một tiếng:“A? Hắn chính là thích khách đã uy hiếp tiểu thư, tiểu thư, sao ngươi còn cứu hắn?” Thật không ngờ một nam tử tuấn mỹ xuất trần như vậy lại là sát thủ. Lúc này hắn đang hôn mê không hề phòng bị, không hề có khả năng đánh trả, giống như một đứa trẻ ngây thơ trong sáng, chỉ là trên người sát khí vẫn quá nặng. Cho dù là một người hoàn toàn không có võ công như Lam Nhi cũng cảm nhận thấy chút âm trầm.

“Sao lại không cứu?” Bất luận thế nào thì vẫn là một sinh mệnh, huống chi hắn cũng không phải là người xấu, chỉ là người hành tẩu giang hồ mà thôi. Hơn nữa người ta còn là một đại soái ca mà! Trước kia nàng miễn dịch với những người đẹp trai, ngoại trừ lần gặp Doãn Thiếu Phong có hơi kinh ngạc, nghe nói hắn hiện tại đã là bạn trai của Ngạo Tuyết. Vì sao khi đến cổ đại nhìn thấy Chính Hiên, Cẩn Hiên lại đều hoa mắt si mê, chẳng lẽ sức miễn dịch bị giảm sút?

“Nhưng hắn sẽ gây bất lực cho ngươi và Hoàng Thượng mà?” Tiểu thư dù không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho hoàng thượng chứ. Tình cảm đặc biệt của Vũ Tình dành cho Hoàng Thượng Lam nhi thấy rất rõ, mà mấy người trong cuộc lại là “Bất thức lư sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung.” [Bi: câu này giữ nguyên phiên âm, dịch nghĩa đen: Không nhìn được hình dáng chân núi là bởi thân mình đang ở bên trong núi]

Nếu hắn muốn làm hại ta thì từ lần trước hắn đã có thể dễ dàng giết ta, vả lại có Chính Hiên võ công cao cường, bên người lại có nhiều nội thị vệ như vậy, huống hồ Vô Dạ cũng từng nói qua hắn không thể giết được Chính Hiên. Trực giác nói cho ta biết, không thể không cứu hắn.

Vũ Tình thoáng liếc mắt nhìn thấy thanh kiếm trong tay Vô Dạ. Kiếm của thiên hạ đệ nhất sát thủ không biết có gì khác kiếm bình thường. Vừa chạm đến thân kiếm một cái nàng liền cảm giác thấy hàn khí [vio:khí lạnh] bức người cùng với sự lạnh lẽo không thể diễn tả. Vũ Tình không khỏi rùng mình một cái, thanh kiếm này có điểm tà môn. Bất quá, nàng Tiêu Vũ tình sao có thể sợ một thanh kiếm nhỏ nhoi thế này được.

Kiếm vừa động, Vô Dạ đột nhiên mở to mắt không hề báo trước, ngồi bật thẳng dậy lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Tình, trong mắt lộ ra sát ý.

“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý muốn lấy kiếm của ngươi đâu.” Người ta chỉ là tò mò, mượn chơi một chút thôi. Không hổ là võ lâm kiếm khách, vừa đụng tới kiếm hắn liền lập tức tỉnh lại, chẳng lẽ chính là ‘Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất’ trong truyền thuyết.

Sát khí trong mắt Vô Dạ đột nhiên biến mất hầu như không còn. Hắn nghĩ ra rằng hắn đã từng gặp nàng, ở trong hoàng cung. Đó là người biết hắn là thích khách nhưng không những không hề sợ hãi mà còn lôi kéo hắn sang đông sang tây, thậm chí còn hỏi hắn đã có đối tượng lập gia đình chưa. Nàng còn giúp hắn chạy trốn, tuy rằng hắn cũng không cần sự hỗ trợ của nàng nhưng thâm tình này hắn nhớ kỹ. Bộ dáng cười khẽ đáng yêu của nàng thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn, dù thế nào cũng không thể rũ bỏ.

Không đúng, nàng là một phi tử! Vậy thì nơi này là……không phải chứ? Không phải là hắn đã chạy đến hoàng cung rồi chứ?

“Đây là nơi nào?” Nhìn cách bài trí của nơi này không giống như hoàng cung.

“Yên Vũ lâu.” Sao hắn ngay cả mình ở đâu cũng không biết thế. Thiên hạ đệ nhất sát thủ gì chứ, ta thấy căn bản là lạc đường.

“Yên Vũ lâu?” Là tẩm cung của nàng? Nhưng hắn nhớ rõ ràng là mình chưa đi đến hoàng cung.

“Yên Vũ lâu ngươi cũng không biết?” Nghe Vân nương nói, Yên Vũ lâu là nơi phong nguyệt [vio: nơi trăng hoa] lớn nhất kinh thành, 90% nhất là đàn ông đều biết, xem ra Vô Dạ này là một anh chàng ngoan ngoãn ngây thơ.

Vô Dạ lắc đầu, ý nói: Ta thật sự không biết.

“Yên Vũ lâu chính là kỹ viện đó.” Vũ Tình không chút kiêng kị nói. Mà độ khiếp sợ lần này của Vô Dạ không thua gì lúc nghĩ rằng mình vào nhầm hoàng cung. Nàng không phải là phi tử sao? Sao lại xuất hiện ở nơi phong nguyệt này, hoàng đế lo lắng cho nàng như vậy sao có thể để nàng ở nơi như thế này? Chẳng lẽ là mình nhận nhầm người? Không có khả năng. Vô Dạ lập tức phủ định ý nghĩ này. Hắn dám khẳng định nữ tử trước mắt này chính là Tiêu Vũ Tình ngày đó.

“Ai, ngươi ngây ngốc gì thế hả ? Không biết ta sao? Ta chính là người lần trước ở Long Hiên hoàng cung bị ngươi uy hiếp đó.” Vũ Tình nghĩ rằng hắn đã quên nên có ý nhắc lại cho hắn nhớ.

“Ta nhớ rõ!”

Ngữ điệu như băng sơn [vio:núi băng] của Vô Dạ làm Vũ Tình rét run:“Ngươi chỉ là sát thủ chứ có phải là người băng đâu, làm gì mà lạnh như vậy? Này, sao ngươi lại bị thương? Không phải võ công của ngươi rất cao cường sao?”



“Bị mai phục.” Vô Dạ đơn giản trả lời.

“Cứ thế thôi? Không điểm cao trào hồi hộp? Dù sao cũng phải đến mức đại chiến ba trăm hiệp linh tinh, sau đó ngươi một mình chiến đấu với bát đại môn phái……” Vũ Tình rơi vào ảo tưởng của chính mình, còn tưởng rằng bản thân đang xem phim võ hiệp.

“Nói nhiều vô nghĩa.” Vô Dạ đột nhiên cầm kiếm kề lên cổ Vũ Tình.

Tiêu Vũ Tình một chút cũng không sợ hãi:“Có chuyện gì thì từ từ nói, kiếm của ngươi còn chưa rút ra mà.” Nàng tuy không hiểu võ công nhưng nàng cũng nhìn ra được Vô Dạ không có ý giết nàng.

“Giết ngươi không cần rút kiếm ra khỏi vỏ.” Đây là lời nói thật.

“Ai, ta nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi nha, có ai đối đãi với ân nhân cứu mạng như ngươi thế này sao?” Vũ Tình bất mãn mở miệng.

Vô Dạ thu kiếm lại:“Đa tạ cô nương cứu giúp.“

“Thế này cũng không tệ. Trẻ nhỏ cũng dễ dạy!” Vũ Tình sờ sờ đầu hắn. Cảm giác sao lại là lạ ?“Này này……ngươi muốn đi đâu?” Thấy Vô Dạ đứng dậy Vũ Tình gọi hắn lại.

“Làm chuyện ta nên làm.”

“Cái gì là chuyện ngươi nên làm? Giết người sao? Với bộ dáng hiện tại của ngươi thì chỉ có bị giết thôi. Ngươi á, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho ta đi.” Tiêu Vũ Tình mạnh mẽ ấn hắn quay lại giường. Vô Dạ muốn phản kháng nhưng nhận được ánh mắt giết người của nàng nên lại đành phẫn nộ nằm xuống. Thật đúng là một vật khắc một vật! Vô Dạ a Vô Dạ, ngươi cũng có hôm nay.

“Tiêu cô nương, ngươi ở đâu?” Giọng nữ thanh thúy cùng tiếng đập cửa vang lên.

Vũ Tình chỉ mới chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng Vô Dạ đâu nữa. Bị thương nặng mà còn có thể nhanh nhẹn như vậy, bội phục bội phục!

Cửa mở, trước mặt nàng là hai nữ tử đang tuổi thanh xuân. Nếu không phải là tuyệt sắc thì cũng là xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ có điều trên người son phấn quá nhiều.

“Hai vị là……” Không phải là giống những nữ nhân trong hậu cung tìm đến đe doạ ta chứ? Ai, đẹp cũng là một loại tội nha. [Tuỳ Phong tức điên người~~~]

“Tiêu cô nương, ta là Tử Lâm, đây là muội muội ta Tử Phi. Vân nương bảo chúng ta đến thông báo cho ngươi một tiếng, năm ngày sau chính là ngày ra mắt của ngươi. Theo quy củ nơi này của chúng ta, những cô nương chưa ra mắt hoặc mới tới đều phải lên sân khấu một lần cho khách xem mặt, dựa vào độ hài lòng của khách để quyết định đãi ngộ của ngươi ở đây sau này. Tiêu cô nương, ngươi nên chuẩn bị cho tốt một chút.” Không ngờ người cổ đại lại có ý nghĩ kinh doanh thương mại như vậy, có tiền đồ phát triển!

“Được.” Độ hài lòng phải không? Không thành vấn đề, nàng cam đoan nhất định sẽ làm mấy người cổ đại này sợ nhảy dựng, chỉ sợ tim bọn họ không chịu nổi thôi. Nàng cũng không muốn tự dưng phải đeo theo mấy cái oan hồn.

“Tiêu cô nương không mời chúng ta đi vào ngồi một lát sao?” Cô nương tên Tử Phi nói. Cũng không cần Vũ Tình đồng ý nàng ta đã dẫn đầu đi vào. Thoạt nhìn cũng là có chút hào sảng!

Vô sự không đăng tam bảo điện [vio: ý nói không có chuyện gì thì không đến tìm], Vũ Tình trong lòng hiểu rõ:“Hai vị lần này đến đây sợ rằng không phải chỉ là chuyển lời? Có việc gì cứ nói rõ đừng ngại.”

Tử Lâm ấp úng một chút, muốn nói lại thôi, mấy lần lời đã sắp ra đến miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời. Tử Phi là người nôn nóng, phá vỡ yên lặng nói trước:“Tỷ muội chúng ta lần này đến là có chuyện muốn nhờ.”

“Mời nói.” Vũ Tình tươi cười niềm nở!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Khí Hoàng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook