Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 150: Âm mưu của quý tộc.

Tiểu Đao Phong Lợi

30/03/2013



Hai người chợt ngẩn người, Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, tuy nhiên không đề cập tới loại mặt hàng có chút giật mình này, quay về phía Diệp Vi Ny nói:

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Vi Ny nhu thuận khẽ gật đầu, chán ghét nhìn lướt qua gã giám sát kia đang dùng ánh mắt say mê đánh giá mình, không kìm nổi lạnh lùng nói:

- Nhắm đôi mắt chó của ngươi lại!

Gã giám sát kia chỉ nhìn thấy một đôi thiếu niên nam nữ cách một khoảng xa, lúc đến gần một chút mới phát hiện hai người mặc y phục lộng lẫy, nam thì cao lớn anh tuấn, nữ thì tuyệt sắc khuynh thành lập tức cả kinh, vì thế khẳng định đôi nam nữ này không phải là người bình thường, trông thấy ở nơi xa phía trước còn có hai người, giống như là tùy tùng.

Bất quá gã giám sát này ngang dọc ở thành Penzias, tuy rằng thân phận của hắn miễn cưỡng cùng chỉ là chó săn mà thôi. Nhưng có thể làm giám sát ở một khu vực như thế này, đã là cao quý bao nhiêu, hơn nữa hắn lại thuộc về một trong bốn đại quý tộc cao quý nhất, chính là giám công cho Thôi gia, gia tộc giàu có nhất.

Ngoại trừ Thôi gia, thì thành chủ đại nhân có huyết thống hoàng thất, thuộc loại quý tộc lớn nhất của thành Penzias. Bá tước Lý Ma Sương đã đi rồi. Gã Lăng Tiêu tử tước nào đó mới đến, hắn chỉ là một gã tử tước mà thôi!

Lão gia nhà mình cũng là tử tước, cho nên đối với chuyện của tầng lớp quý tộc giám sát đại nhân có cái hiểu cái không. Hiện tại ta cảm thấy chủ nhân nhà mình chính là người có thế lực nhất của thành Penzias, không cần sợ bất luận kẻ nào.

Vả lại, bộ dạng cô bé này cũng quá đẹp. Gã giám sát thề, nàng tuyệt đối đẹp hơn so với người đứng đầu bảng trong Câu Lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc) mà mình gặp qua!

Mà ngay cả mắng chửi người cũng hấp dẫn như vậy!

Hắn thầm nghĩ rồi cười dâm đãng nói:

- Hai người các ngươi, không phải lén lút yêu nhau đó chứ?

- Hắc hắc, tiểu muội muội, nàng nhìn gã tiểu tử bên cạnh nàng,thoáng nhìn thì khá nhưng lại là gã không dùng được. Ở đây có ca ca ta, chính là quý tộc lớn nhất trong thành, quản lí tước gia!

- Nàng muốn theo ca ca hay không?

Lời gã giám sát này còn chưa dứt, Diệp Vi Ny bay lên đá gã một cước văng ra thật xa, rơi xuống trên lớp bùn ở trong ruộng lúa. Nước bắn lên hơn một vùng lúa nước. Vài gã làm việc cực nhọc không kịp tránh ra thật xa, đôi mắt vô thần có chút đờ đẫn, ngẩng đầu nhìn lướt qua Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny, rồi sau đó nhìn về phía gã giám sát kia, trong mắt đều lộ ra vẻ oán hận.

- Loại người này, muội gọi Mạnh Ly trừng trị là được rồi, không cần tự mình phải động thủ.

Lăng Tiêu kéo bàn tay nhỏ bé ấm nhuận của Diệp Vi Ny, cười nhẹ nói.

Hai gò má Diệp Vi Ny ửng đỏ, nói:

- Ai biểu hắn nói hưu nói vượn!

- Loại người này không biết sống chết là gì. Đổi lại là trước kia, muội sẽ cho hắn chịu đau còn nặng hơn nữa!

Lăng Tiêu biết Diệp Vi Ny một thời gian rất lâu, cũng không nói nhiều, hai người cùng nắm tay rời đi, Mạnh Ly hướng về phía gã giám sát kia lạnh lùng nhìn một chút.

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:

- Đừng giết hắn, tiểu nhân vật, làm bẩn tay mình.

Mạnh Ly chợt cúi đầu, sau đó nói:

- Ta biết.

Gã giám sát bị Diệp Vi Ny đá một cước thiếu chút nữa gãy lưng, nằm ở trên ruộng nước lầm bầm gần nửa ngày mới đứng lên, đi về phía đám công nhân nô lệ đứng ngẩn ở đó quát:

- Mẹ nó các ngươi muốn chết sao?

- Nhanh chóng làm việc cho lão tử!

- Bằng không buổi tối hôm nay các ngươi không được ăn cơm!

Sau đó hắn xoa ngực mình nói:

- Mẹ nó, vừa mới thưởng thức con quỷ nhỏ, một cước này, thiếu chút nữa đá chết ông nội ta rồi!

Nếu như ở trên giường... ...

Lúc này hắn cũng không nghĩ tới là, buổi tối lúc hắn trở lại quý phủ của Thôi gia, lại có thể nhận được lời triệu kiến của lão gia, trong lòng lập tức không yên, thầm nghĩ chẳng lẽ ban ngày mình đùa giỡn cô gái kia có bối cảnh? Bằng không hắn là một gã giám sát trên đồng, chỉ sợ cả đời cũng không thể nhận được một lần triệu kiến của lão gia, tâm tình vô cùng khẩn trương. Vị giám sát đại nhân này đang đau khổ miễn cưỡng vênh váo tự đắc.

Hiện giờ hắn giống như con chó, cúi đầu khom lưng đi vào trong phòng Thôi Trạch, đầu cũng không dám ngẩng lên, thành thật quỳ xuống.

- Bái kiến lão gia.

- Đứng lên, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Thôi Trạch đại khái dáng vẻ khoảng năm mươi, thân thể gầy gò, một đôi mắt tam giác nhìn thoáng qua làm cho người ta cảm giác vô cùng nghiêm khắc, mặt không chút thay đổi hỏi:

- Hôm nay, ngươi gặp người nào ở trong ruộng vậy?

Hắn sợ tới mức lại một lần nữa quỳ xuống đất, cầu xin nói :



- Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng a... .... Chẳng qua tiểu nhân thấy cô gái kia tướng mạo quá đẹp, liền mở miệng đùa giỡn hai câu, còn bị bọn họ đá gần chết. Lão gia người xem, gã giám sát vừa nói, liền cởi quần áo của mình cho Thôi Trạch xem.

- Đủ rồi!

Thôi trạch nhíu mày quát, trò đùa ngu xuẩn, khó trách hắn chỉ có thể đi giám sát đám nô lệ kia.

Với đức hạnh này, chỉ sợ tùy tiện tìm một gã nô lệ cũng mạnh hơn hắn! Trong lòng tuy rằng chán ghét, nhưng ngoài miệng thì nói:

- Ta hỏi ngươi, gã thanh niên cao lớn kia có dáng vẻ gì?

Về chuyện này, tiểu nhân chỉ xem cô gái kia, nên không nhớ dáng vẻ gã đàn ông cao lớn kia.

Gã giám sát cúi đầu, dư quang trên khóe mắt nhìn lướt qua vẻ mặt giận dữ trên mặt lão gia, vội vàng nói:

- Tuy nhiên gã thanh niên kia rất trẻ, không đến hai mươi tuổi, bộ dạng chắc là rất anh tuấn, vừa nhìn chính là có dáng dấp của công tử thế gia... ...

- Được rồi, ngươi đi xuống đi, ngu xuẩn, người nào ngươi cũng dám đùa giỡn!

- Lần này mạng ngươi lớn, gã sát thần kia như thế nào không chém chết ngươi!

Lời nói hung ác của Thôi Trạch khiến hắn sợ tới mức muốn đái ra trong quần.

Một canh giờ sau, trong mật thất của quý phủ Thôi gia, có bốn người ngồi, chính là gia chủ của bốn đại gia tộc trong thành Penzias. Trừ Thôi Trạch ra, còn có gia chủ Hoàng gia nam tước Hoàng Cường, bộ dạng phương phi, thể trọng phỏng chừng khoảng hơn ba trăm cân, ngồi ở chỗ kia, tựa như một đống thịt rữa, rất khó tưởng tượng, một người như vậy không ngờ còn có thực lực Kiếm Sư bậc ba, thật không hiểu khi động thủ, hắn có thể đánh được một gã Kiếm thị hay không?

Gia chủ Lý gia Lý Nam, tuổi hơn bốn mươi, bộ dạng nho nhã, cử chỉ phong độ, trên người ông lại toát ra một vài khí chất cao quý gần giống với đám quý tộc của giới thượng lưu ở đế đô.

Gia chủ Mặc gia Mặc Thanh, cũng hơn bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, khuôn mặt hình vuông, môi rất dày. Tuy rằng ông đã qua tuổi bốn mươi nhưng một luồng khí chất dũng mãnh trên người vẫn còn tràn trề, trong mấy người này, cũng chỉ có ông là người mạnh mẽ nhất, tu vi đại kiếm sư bậc sáu, cho dù ở trong thành Penzias này, ông cũng đủ để kiêu ngạo rồi.

Có lẽ từ sau khi gã tân lĩnh chủ kia đi vào thành Penzias, vị lão gia có thực lực cao nhất trong giới quý tộc ở thành Penzias này, tâm tình vẫn luôn cởi mở, chết một người đàn bà đối với hắn mà nói thì không có chuyện gì, còn nữ nhân xinh đẹp, chỉ cần ông nhìn trúng, thì không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ông, mà những người đàn bà bên người ông, được sủng ái cũng không quá hai năm. Cho nên, chết đi một người đàn bà ông cũng không để bụng, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, buổi tối hôm đó, tiểu thiếp đang ngủ trên lầu hắn, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn mới phát hiện cổ thi thể nằm trong lầu của mình một đêm!

Bất luận là ai bày ra chuyện này, phỏng chừng ông cũng sẽ dọa cho người đó chết khiếp. Cho nên, mặc dù ông không có chứng cớ rõ ràng chuyện này có liên quan đến người của Lăng Tiêu, nhưng ông khẳng định hắn cũng không tránh khỏi có quan hệ! Mà ngay cả việc mời vài gã sát thủ của giới trên cao, nghe nói cũng thất bại. Lực lượng người bên cạnh Lăng Tiêu tử tước kia, thực rất mạnh mẽ? Rút ra một kết luận, không thể đối đầu với hắn.

Cho nên, từ sau khi chuyện đó phát sinh, bọn họ trở về nhà sống yên ổn.

Ngày hôm nay gia chủ của Thôi gia bỗng nhiên triệu tập bọn họ đến, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng có chút bồn chồn.

- Thôi mỗ triệu tập các vị đến đây, là có một việc muốn cùng các vị thương lượng!

Thôi Trạch nói.

- Tử tước các hạ, có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi!

Hoàng Cường ồm ồm nói.

Thông thường người ngoài đều là tính chậm chạp, hắn cũng có tính tình nóng nảy, vừa nói chuyện cơ thịt trên mặt cũng rung động theo.

Thôi Trạch cắn răng nhẹ giọng nói:

- Hôm nay, gã kia đi ra ngoài thành, đi vòng quanh ruộng của ta một hồi rồi mới trở về!

- Ha ha ha, ta còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm. Tử tước các hạ, Thôi huynh của ta, cho dù thế lực bên người của tiểu tử lợi hại hơn nữa, ngươi cũng không sợ đến mức như vậy chứ?

- Chuyện lần trước, cho dù hắn biết chúng ta làm thì có thể làm gì chứ?

- Hắn không có chứng cứ, chúng ta cùng là quý tộc, hắn không dám làm gì chúng ta đâu, ha ha, thật tốt khi hắn vừa giết một ả tiểu thiếp mà ta thích. Kỳ thật, hắn không biết, đúng lúc ta đã chán cái ả đàn bà ghen tị, đang muốn đá nàng một cước văng đi chỗ khác. Thật không nghĩ đến, bọn họ hỗ trợ, ha ha ha ha!

Hoàng Cường không đợi Thôi Trạch nói xong, liền tự mình nói ra mục đích bản thân. Lớn giọng chấn động màng tai của ba người khác làm họ đau nhức, dù sao đây cũng là mật thất trong phủ có bao nhiêu bí mật đều có thể truyền đi ra ngoài.

May mà ba người khác sớm biết rằng tính tình của Hoàng Cường, vậy coi như mũi nghe, sau đó khi hắn nói coi như là gió thoảng bên tai, sắc mặt Lý Nam nặng nề, nói:

- Hắn muốn làm cái gì?

- Hắn còn muốn thu hồi ruộng đất kia phải không?

Mặc Thanh trầm giọng nói:

- Ta xem có khả năng, trên danh nghĩa, toàn bộ thành Penzias, bao gồm ruộng đất chung quanh thành Penzias, toàn bộ đều thuộc về hắn cả. Nếu hắn mạnh mẽ thu hồi đi, chúng ta cũng đích thật không có gì để nói.

-Thu hồi ruộng đất của chúng ta?

Hoàng Cường cười nhạo một tiếng:

-Đừng nói giỡn, chỉ dựa vào một gã nhỏ bé như hắn làm gì các ngươi được, làm một bộ dạng đăm chiêu ủ dột. Chẳng lẽ các ngươi còn thực sự nghĩ đến tiểu tử kia có thể làm gì chúng ta?

- Đừng quên, nơi này là thành Penzias, năm mươi phần trăn tư nguyên đang nằm trong tầm khống chế trong tay gia tộc của chúng ta!

- Giá cả chúng ta định đoạt!

- Hắn không phải muốn thu hồi ruộng đất sao?

-Tốt lắm, cho hắn đi.



- Đem toàn bộ công nhân nô lệ đều khống chế lại, xem ai trồng trọt cho hắn. Sau đó chúng ta sẽ nâng giá hàng lên, nếu đám bình dân oán giận, thì nói cho bọn họ tìm thành chủ đại nhân mà hỏi.

- Thành chủ đại nhân muốn thu hồi ruộng đất của chúng ta, ha ha, chúng ta đương nhiên phải nâng giá lên rồi!

Đại khái đây là lần đầu tiên, Hoàng Cường nói chuyện lớn tiếng với ba người mà không nhíu mày. Ánh mắt Lý Nam chợt sáng lên, sau đó nói:

- Ừ, ta đồng ý điều này, chỉ cần chúng ta nâng giá hàng lên cao, rồi sau đó đem trách nhiệm đổ lên người lĩnh chủ, mặc cho hắn cầu xin ngàn lần cũng giải thích không được!

- Đến lúc đó, hắn xử lý như thế nào được, mà làm sao chạy về đế đô!

Trên mặt Mặc Thanh cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Đúng vậy, đất đai ở thành Penzias là của chúng ta, hắn chỉ là người ngoài mà muốn lấy nó, không dễ dàng như vậy đâu!

Hoàng Cường cực kỳ đắc ý cười to vài tiếng, sau đó nói:

- Vậy còn chờ gì nữa?

- Việc nâng giá phải sớm làm.

A!

- Chậm đã, việc này, chúng ta phải bàn cho kỹ mới được!

Lý Nam giơ tay ngăn Hoàng Cường lại, sau đó trầm ngâm nói:

- Thôi huynh khống chế lương thực toàn thành. Cho nên, chủ lực này, không phải Thôi huynh thì không ai làm được.

Thôi Trạch cười ngạo nghễ, nói:

- Yên tâm đi, lần nào Thôi mỗ không xông lên phía trước mà.

Hừ!

Hắn lại dám dùng loại phương pháp này đe dọa ta, là ta với tiểu tử này là tử thù!

Thôi Trạch không giống như ba người kia, không đem nữ nhân vào chuyện này, tiểu thiếp kia của Thôi Trạch là người đàn bà hắn sủng ái nhất. Mà ngay cả nữ nhân đó luôn luôn hãm hại đứa con cả của Thôi Trạch, làm cho đứa con của mình có dịp kế thừa tước vị. Thôi Trạch cũng không trừng phạt bà. Mở một con mắt nhắm một con mắt, làm bộ không thấy.

Nhưng ông không nghĩ đến bà lại bị người giết. Hận ý trong lòng ông thật sự khó có thể dùng lời để nói rồi sau đó che đậy nói :

- Còn có một số quý tộc cùng đám phú thương, ta cảm thấy gần đây có một số gia đình phú thương dường như có chút mờ ám, muốn vượt qua chúng ta nịnh bợ lĩnh chủ đại nhân mới, phải cho họ thấy thỏa đáng một chút, nói bọn hắn biết, rốt cuộc ai mới chủ nhân thực sự của thành Penzias.

Mặc Thanh nói :

- Đúng!

- Mặc dù chúng ta bị mất sinh ý, nhưng nếu như muốn tạo thành hiệu quả nghiêm trọng hơn, thậm chí là náo động đến chỗ quốc vương bệ hạ, thì nhất định phải kết hợp đám quý tộc này, tất cả chúng ta cùng nhau phát lực, có thể thực sự cùng nhau làm điều này!

- Thừa dịp này, đuổi gã Lăng Tiêu kia ra ngoài!

Trong ngày hôm nay Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny lại đi đến vài nơi, lúc trở lại quý phủ đã là buổi chiều, mặt trời đã ngã về phía tây, mới vừa đi vào bên trong, lại nghe thấy một tiếng đàn dễ nghe.

Tiếng đàn ngày hôm nay nghe có vẻ có rất nhiều nỗi buồn u oán phẫn nộ hơn trước đây, nhưng bên trong nghe ra có vài phần nỗi nhớ nhà.

Diệp Vi Ny khẽ cười nói:

- Cô gái này rất thú vị, gảy đàn thật hay!

Lăng Tiêu khẽ gật đầu nói:

-Mỗi một người một sở trường, muội cũng không cần hâm mộ. Ở trong mắt ta, muội đáng yêu hơn nàng đó!

Vẻ mặt Diệp Vi Ny càng đỏ lên, theo đó tim đập cũng nhanh hơn vài phần, nhìn về phía ánh mắt Lăng Tiêu càng lộ ra vẻ dịu dàng. Người này lại có thể học được cách nịnh bợ, thật sự là không dễ nha!

Diệp Vi Ny không có cảnh giới kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng đàn này dễ nghe, Lăng Tiêu cũng biết Phong Linh quả thật là thiên tài! Thiên tài chân chính, ở hoàn cảnh này, dưới loại tình huống này, không ngờ cô ta còn có tâm tư nâng cao tu vi mình!

Sau khi Lăng Tiêu đem nàng giam ở trong này, mà chưa từng đi xem qua nàng một lần, tuy rằng từ lúc mua nha hoàn, rồi chọn ra hai người hầu hạ nàng, có lẽ thực lực hoàn toàn bị phong bế, nhưng tâm tình thì như thế nào cởi mở hơn chứ.

Trải qua giai đoạn ban đầu luống cuống, hiện giờ Phong Linh thật ra có thể tĩnh tâm lại, thông qua việc đánh đàn để mình tu luyện kỹ năng, lại có thể ẩn ẩn nâng cao!

Lúc này Xuân Lan đi đến, gọi Diệp Vi Ny đi, dường như có chuyện gì đó, Lăng Tiêu một mình trong sân của Phong Linh, nhắm mắt lại lắng nghe, cảm ngộ trong âm luật hàm chứa nhè nhẹ ý nhạc!

Nếu nói đến thiên tài, có thể tìm ra một vài người so với Lăng Tiêu am hiểu về kiếm sao?

Trong tu chân ở kiếp trước nhìn thấy có người dùng nhạc khí thi triển ra kiếm ý! Nhưng không có dùng nó thi triển ca khúc. Cho nên Lăng Tiêu mới có thể tò mò, kiếm đạo không có bờ bến, chưởng môn khai sơn của Thục Sơn đã từng nói qua:

- Mỗi người đều có kiếm đạo thuộc về mình!

Cho nên Lăng Tiêu không muốn bỏ qua bất cứ một cơ hội nào lĩnh ngộ đối với kiếm đạo. Trên thực tế, hắn quả thật từ trong tiếng đàn của Phong Linh, cảm ngộ được một ít, một thứ mới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook